Nửa đêm tự nhiên Minh Trăn cảm thấy oi bức, nàng cảm thấy mình không thở nổi.
Đêm khuya vắng người, tiểu thái giám bên ngoài cũng đang ngủ gà ngủ gật, các cung nữ cũng đang nghỉ ngơi, không còn gác đêm nữa.
Bức rèm màu đá lục lam được thêu những hoa văn tinh xảo bằng những sợi chỉ vàng, bạc, hoa văn xếp chồng lên nhau, lộng lẫy và phong phú. Dạ minh châu trên kệ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, một chậu phong lan được bày ở bên cạnh, trong đêm đông tĩnh mịch và lạnh cóng, chậu phong lan lại vì căn phòng ấm mà nở hoa, lộ ra những nụ hoa tươi tắn non mềm.
Ban đêm gió bắc thổi qua, giấy cửa sổ bị gió thổi, có tiếng gió hú lọt vào trong tai. Trong cơn gió cũng từ từ có tuyết, lúc đầu là những hạt tuyết nhỏ mịn như muối nghiền, sau đó là những bông tuyết trong suốt, cuối cùng tuyết rơi dày đặc trên mặt đất, trên mặt đất, trên mái nhà và trên cành cây, đều là từng mảng từng mảng tuyết trắng xóa.
Tuy nhiên, bên trong căn gác ấm áp này, ý xuân đang nồng đậm. Chiếc ghế gỗ lim với những hoa văn thếp vàng bạc trên thân rồng và lư hương bằng đồng đốt bằng thứ huân hương khiến cho người ta kéo dài tình ý, mùi hương này hun thẳng vào bên trong xương cốt của người ta.
Trước khi đi ngủ, Kỳ Sùng bỏ vào nắm hương liệu, bởi vì không nồng đậm nên tác dụng tạo ra cũng quá chậm, cho nên mãi đến khi đặt trước khi đi ngủ không mạnh và phát huy tác dụng quá chậm, vì vậy, cho đến khi hương liệu sắp cháy hết thì Minh Trăn nửa mê nửa tỉnh mới không thể kiềm chế được mà lao vào vòng tay hắn.
Cơ thể mềm mại của thiếu nữ khiến người ta vô cùng mê đắm, nơi ống tay áo cũng ám mùi hương của cơ thể nàng, một mùi hương vô cùng ấm áp, sau khi dính thêm mùi hương ái tình lại ngọt ngào thêm vài phần nhưng ngọt ngào rất vừa miệng.
Kỳ Sùng gọi tên Minh Trăn, tiểu cô nương ngủ say giấc, cho dù thân thể thật nóng thì cũng không muốn tỉnh lại. Mặc dù hương liệu đã phát huy tác dụng nhưng chúng cũng không thúc giục nàng tỉnh dậy.
Nàng chỉ là nâng một bắp chân nhỏ lên, kê lên vai Kỳ Sùng một cách không an phận.
Tiểu cô nương khi ngủ rất đáng yêu, thích nâng chân lên rồi đè trên người nam nhân để ngủ, sau đó vùi khuôn mặt ngoan ngoãn vào lòng người kia, cả người nhỏ bé thành một khối tròn, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu.
Hơi thở nóng bỏng của Kỳ Sùng từ cổ nàng đi xuống.
Chiếc cổ thanh tú như thiên nga của nàng tỏa ánh sáng bóng dưới ánh sáng mờ ảo của dạ minh châu, giống như một tấm lụa vô giá sang trọng, cảm xúc từ dàn da của nàng quá tuyệt đến mức khiến người ta muốn chạm vào.
Minh Trăn nỉ non mấy lần trong giấc ngủ rồi từ từ mở mắt ra, nói nhỏ: “A Trăn buồn ngủ quá.”
Kỳ Sùng nắm tay nhào nặn ngón tay của nàng vài cái, mỗi một ngón đều nhẵn mịn mềm mại, dưới ánh sáng nhợt nhạt trong màn đêm tỏa ra màu trắng muốt như ngọc, thôi thúc người ta muốn hôn.
Rèm che rơi trên mặt đất, màu xanh thẫm như nước, hoa văn hình thành bởi sự đan xen của những sợi vàng và bạc tạo nên ánh sáng lung linh trên mặt nước, lúc này nước hồ có sóng, gợn sóng dâng cao, lung linh huyền ảo, như thể chảy từ trên xuống dưới.
Long sàng vốn cực kỳ chắc chắn nhưng bây giờ sinh ra tiếng kêu cót két.
Bên trong mơ hồ vang lên tiếng khóc của thiếu nữ, cũng có thể xem là khóc không thành tiếng.
Tiếng khóc dịu nhẹ mang theo ý tứ nũng nịu, như thể muốn người ta buông tha cho nàng.
Nhưng sao có thể buông tha được kia chứ.
Một canh giờ sau, hứng thú của Kỳ Sùng vừa mới trỗi dậy nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Minh Trăn, đôi con ngươi hơi thất thần, ngay cả một câu nói cũng không thốt thành lời.
Dáng vẻ đáng thương như vậy, thật sự mê người muốn lại trêu chọc nàng lần nữa, để nàng nhỏ giọng yếu ớt gọi một tiếng phu quân mới được.
Hắn nhéo nhéo đôi má mềm mại của Minh Trăn: “A Trăn?”
Lúc này Minh Trăn rất buồn ngủ, lim dim ngủ thiếp đi, trong lúc đầu óc vẫn trống rỗng, bên tai nàng không nghe thấy âm thanh nào.
Cơ thể vẫn còn yếu một chút, đến nay khi đã cả một thời gian dài không gặp mặt, Kỳ Sùng vẫn đối xử rất tốt với nàng, thế nhưng chỉ cần đến mùa đông thì cơ thể sẽ lập tức yếu ớt, vẫn còn hơi hơi không chống đỡ nổi.
Kỳ Sùng biết Minh Trăn không thích ứng được với chuyện này, huống chi vừa mới quay lại triều Lăng, không làm tiếp nữa thì càng tốt, ôm người vào trong lòng, chống lên trán nàng: “Được rồi, trẫm không ức hiếp nàng, ngoan ngoãn ngủ nào.”
Giọng nói nam nhân trầm thấp.
Vừa rồi hắn vẫn còn nói chuyện bên tai Minh Trăn, giọng nói trầm thấp của nam nhân đặc biệt quyến rũ, âm mũi vang lên bên tai nàng, mang theo chút gì đó thỏa mãn, lại giống như hoàn toàn không đủ, thì thầm với nàng rằng A Trăn là tiểu bảo bối hắn yêu nhất.
Ngày hôm sau, đương nhiên Minh Trăn không thể dậy nổi nhưng còn Kỳ Sùng vẫn còn rất nhiều việc triều chính cần phải giải quyết.
Nàng nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy mê man, vẫn muốn ngủ thêm mấy canh giờ nữa. Cái tên Kỳ Sùng thối tha hung bạo làm người ta không chịu nổi.
Lúc này nàng không thể không khoa chân múa tay với Kỳ Sùng, sau đó cảm thấy người kia thật quá đáng, sao đây có thể là thứ của con người ta kia chứ. Nhưng mà hình thể của đối phương quả thực rất mạnh mẽ, to lớn hung dữ như thết trông mới hợp với hắn.
Yêu thích thì đương nhiên có yêu thích, Kỳ Sùng có điều kiện tốt như vậy, tất nhiên có thể khiến cho nữ nhân sinh lòng yêu thích hắn.
Chỉ là quá nhiều, tình yêu tràn đầy chiếm trọn trái tim nàng.
Buổi tối trở về, hắn ôm A Trăn vào lòng an ủi một chút, tiểu cô nương hắn yêu sâu sắc lại không quá ghi thù, ngồi trên đùi hắn, híp mắt ngủ gật, bàn tay nhỏ trắng noãn nắm lấy vạt áo của Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng cắn vành tai của nàng: “Tối hôm qua nàng thấy thế nào?”
Minh Trăn nói nhỏ: “Có hơi đau một chút ạ.”
Kỳ Sùng trói tay nàng lại không cho nàng giãy giụa, kiểm tra một lượt.
Trước kia thái y nói năm ngày thì ngủ chung một lần, bây giờ Kỳ Sùng bận nhiều chính sự, sau khi trở về, cả người tràn đầy tinh khí không có nơi nào để trút bỏ, chỉ muốn được vui vẻ với Minh Trăn mà thôi.
Ngủ với nàng ấy, không chừng nửa đêm còn bộc phát thú hứng, ức hiếp người ta đến hỏng mất.
Sau khi cho Minh Trăn uống thuốc, Kỳ Sùng để cho nàng đi ngủ sớm.
Minh Trăn liên tiếp mấy ngày không gặp bệ hạ, nghe nói Kỳ Sùng ở thư phòng phía trước nghỉ ngơi, bởi vì phải nghị luận với đại thần đến nửa đêm, không chỉ có hắn bận rộn, các đại thần cũng mang đầu theo chờ lệnh. Qua khoảng thời gian này sẽ tốt hơn chút, sẽ không còn nhiều việc như vậy.
Qua giấc ngủ trưa, Minh Trăn chép vài trang sách, sau đó gác bút xuống, Tân Dạ dâng một bát canh lên, Minh Trăn hớp hai ngụm, bảo Tân Dạ chuẩn bị chút ít, mang đến thư phòng của Kỳ Sùng.
Liên tiếp hai ngày nay Vũ Văn Tranh đều đến thăm Minh Trăn, lần này còn chưa vào đến cửa, lập tức nhìn thấy tiểu thái giám mở đường đi ở trước mặt, bảo tất cả những người không có phận sự đều lui bước.
Vũ Văn Tranh là vị đại thần quyền thế ngập trời, cũng trở thành “người không có phận sự”, bị bức ép tới bên đường.
Chỉ ngửi thấy một làn gió thơm tinh tế, đan trì nghi giá (1)tiến tới.
(1) Cỗ kiệu có bậc thềm màu son đỏ.
Chỉ có hoàng hậu trong hoàn cảnh đặc biệt mới được dùng tới đan trì nghi giá, Vũ Văn Tranh lại không biết đối phương là người như thế nào mà lại phô trương dữ dội như vậy, cứ thế này mà qua đây.
Ông ta thấy hơi nghi ngờ, trong lòng thầm nghĩ đại khái có lẽ là vương nữ triều Tễ, bởi vì Ngu Hoài Phong chỉ có vẻn vẹn người muội muội này, bọn họ lại xem trọng tình cảm, vương nữ bị nuôi dạy thành kẻ điêu ngoa cực kỳ vô lý cũng là điều có khả năng. Điêu ngoa cực kỳ vô lý cũng là ngang ngược, không hiểu quy củ thì tương lai cũng bị phế truất thôi, thuận miệng hỏi một chút, kết quả thái giám đưa ra câu trả lời lại không giống nhau.
Một người nói: “Đây là tiểu nữ tử được bệ hạ nuôi dưỡng bên cạnh, thiên kiêu vạn sủng (2), ngày thường rất được nuông chiều.”
(2) Cưng chiều hết mực.
Một người khác nói: “Đây là tiểu thư nhỏ nhất của Minh gia đó nha, thể trạng nhiều bệnh nên bệ hạ rất sủng ái nàng.”
Tâm trí Vũ Văn Tranh đầy khó hiểu.
Người này rốt cuộc là ai? Có thế nào thì hai người cũng không thể đều dùng đan trì nghi giá được, là để người ngoài không thể phân biệt được sao?
Hơn nữa, chỉ có hoàng hậu mới được dùng màu đỏ thẫm này, hai người này nếu như thật sự vượt quá giới hạn như vậy thì sao vương nữ triều Tễ có thể tha thứ cho được, chỉ e là sẽ trong cung của mình một khóc hai quấy rối ba thắt cổ, để ca ca của nàng ta đến đón đưa trở về.
Có rất nhiều việc của Kỳ Sùng mà Vũ Văn Tranh không thể hiểu nổi, đối với chuyện hậu cung của Kỳ Sùng, ông ta lại chả biết nhiều hơn bao nhiêu.
Chỉ là nhìn thấy vẫn còn chuyện ông ta cần thiết bẩm báo Kỳ Sùng, Vũ Văn Tranh không thể làm gì khác là cũng tiến vào.
Con gái nhà ông ta là Vũ Văn Uyển, vốn là đã chuẩn bị sẵn cho Kỳ Sùng, Kỳ Sùng đã ra ám hiệu với ông ta, trong hậu cung không cần Vũ Văn Uyển và để Vũ Văn Tranh tìm một gia đình khác hứa hôn cho nàng ta, thế nhưng Vũ Văn Tranh vẫn luôn ôm vài phần hy vọng.
Lỡ như bệ hạ hồi tâm chuyển ý thì sao.
Kỳ Sùng hiếm hoi mới thấy Minh Trăn chủ động đến tìm mình, nàng mang theo canh đến.
Hắn nếm thử một ngụm, bát canh quá bổ, thân thể Kỳ Sùng vẫn luôn tráng kiện, bổ nhiều quá cũng không tốt, thái y cũng không cho hắn dùng những món đồ bổ này.
Minh Trăn thì lại không hiểu những chuyện này, nàng uống canh thường xuyên, không xem món này như thuốc, chỉ cảm thấy canh hôm nay ngon miệng cho nên mang đến cho Kỳ Sùng nếm thử.
Kỳ Sùng nếm một ngụm, ngọt ngọt ngấy ngấy, hắn không thích vị này, chẳng qua Minh Trăn nghiện ngọt, rất thích ăn đồ gì đó có vị ngọt.
Nàng ngồi trong lòng Kỳ Sùng, Kỳ Sùng đành phải đặt việc đang làm dở dang xuống.
Nam nhân mặc long bào màu vàng chói lọi, dung mạo hắn anh tuấn, mặc y phục màu gì cũng đẹp, có thể áp bức được tất thảy, hoa văn trên long bào tinh xảo phức tạp, Minh Trăn nhẹ nhàng nắm lấy y phục hắn.
Kỳ Sùng nói: “Cơ thể nàng đã tốt hơn chút nào chưa?”
Minh Trăn gật đầu.
Kỳ Sùng nói: “Trẫm phải xem tấu chương, A Trăn ngoan ngoãn ngồi trong lòng trẫm, đừng cử động lung tung.”
Minh Trăn không cử động lung tung, hôm nay nàng cũng không ồn ào, nàng ngủ gà ngủ gật trong vòng tay Kỳ Sùng.
Nhưng nhìn trông vẻ mặt nam nhân đầy lạnh lùng băng giá, cấm d.ục cao ngạo, trên thực tế là đang luồn tay vào bên trong y phục của tiểu cô nương.
Minh Trăn không quen gần gũi cùng hắn ngay giữa thanh thiên bạch nhật, vừa muốn vùng vẫy trong lòng Kỳ Sùng một cái thì lại bị đè trở lại.
Kỳ Sùng ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn của Minh Trăn: “A Trăn không thoải mái sao?”
MInh Trăn nói: “Thiếp không có, đừng… hu hu…
Lời nói còn chưa dứt, một bàn tay khác của Kỳ Sùng đã bóp cằm nàng, ngón tay thon dài chặn ngay trên môi anh đào của nàng.
Minh Trăn đưa mắt trừng hắn.
Nàng cảm thấy mình thật hung dữ.
Nhưng thực tế thì, đôi môi hoa đào cũng giống như đôi mắt, đồng tử vừa thâm thúy vừa ướt át, trên gương mặt còn có ít ửng đỏ, giống như đang cố hết sức làm nũng.
Minh Trăn đưa chân đá hắn.
Kỳ Sùng kề sát bên tai nàng, cắn lên vành tai nàng: “A Trăn mà quấy nữa thì trẫm sẽ làm A Trăn phát khóc ngay trên cái ghế quý phi này đấy.”
Nàng không hề thích ban ngày một chút nào, Minh Trăn ngồi buồn trong chăn. Cho dù là buổi tối, Kỳ Sùng muốn nhìn thấy cơ thể nàng, nàng cũng đỏ mặt không bằng lòng, không cho người ta nhìn.
Nếu như ban ngày ở tại nơi này, theo như tính cách của nàng, e rằng cả tháng sau đó cũng sẽ không chịu bước ra ngoài.
Nàng không ầm ĩ nữa, đợi Kỳ Sùng thả cằm mình ra, Mình Trăn cắn cắn cánh môi đỏ tươi, nước mắt như thể sắp sửa rơi xuống.
Lúc này, Lý Phúc báo: “Bệ hạ, Vũ Văn đại nhân đến rồi.”
Kỳ Sùng híp mắt lại.
Minh Trăn bị dọa một trận, vội vàng từ bên cạnh Kỳ Sùng ngồi dậy, nàng sửa soạn lại y phục của mình một chút rồi cách xa Kỳ Sùng một chút.
Tuy rằng có mối quan hệ tốt với Kỳ Sùng nhưng Minh Trăn không thích biểu lộ mối quan hệ này trước mặt người ngoài, ngày thường nàng cũng sợ người lạ, không thích qua lại cùng người không thân thuộc.
Kỳ Sùng xoa xoa bụng ngón tay qua lại, nói với giọng lạnh nhạt: “Bảo ông ta vào đây đi.”
Vũ Văn Tranh biết được có phi tần hậu cung đến đây nhưng hậu cung không được can dự chính sự, đây là quy củ tổ tông truyền lại, bây giờ ông ta bắt gặp đương nhiên phải nhắc nhở Kỳ Sùng một chút.
– —–oOo——