Cây Nấm Nhỏ

Quyển 2 - Chương 55: “Ghét anh lắm.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

– Mô-đun A1 bình thường.

– Mô-đun D3 bình thường.

– Động cơ…

Cả chiếc máy bay đột nhiên chông chênh.

– Động cơ gặp lỗi chưa rõ.

– Mau khởi động chương trình hạ cánh khẩn cấp!

– Thưa cơ trưởng, chương trình khẩn cấp không khởi động được!

– Chuyển sang chế độ điều khiển bằng tay đi!

Cả chiếc máy bay đang chao đảo điên cuồng, tiếng gầm của động cơ lúc đặng lúc mất. Hubbard rịt chặt tay vịn ghế, đoạn kiểm tra xem đã thắt dây an toàn chưa.

– Gặp sự cố à? – Lục Phong hỏi – Chả phải trước khi cất cánh đã tu sửa một lần hay sao?

Hubbard ngồi cạnh anh chau mày:

– Trong lúc bay có bị dị chủng tấn công không?

Một tay sĩ quan khác trả lời:

– Không có, chúng ta an toàn suốt hành trình.

Hubbard nheo mắt:

– Mà nói chứ, một chiếc máy bay yểm trợ của chúng ta cũng rơi tan xác tầm ba tiếng trước đấy.

Khoang cứ tròng trành liên tục, máy bay chợt cao chợt thấp, cuối cùng cũng lấy lại sự ổn định đáp vững xuống mặt đất. Cửa buồng lái vừa đẩy ra, mặt mày phó cơ trưởng với phi công đều xanh mét, phi công quỳ thụp xuống nôn mửa cạnh thùng rác.

– Trời ơi… – Phó cơ trưởng cất tiếng – Suýt tí là xong đời rồi, chắc chắn động cơ có vấn đề, tôi chưa gặp sự cố kiểu đó lần nào. Chiếc máy bay này giờ chẳng xài được nữa đâu vì nó cần sửa chữa toàn diện.

Ngặt nỗi, mặc dù suýt tí là xong đời, thì họ vẫn hạ cánh an toàn.

Giây phút bước xuống máy bay Lục Phong ngẩng đầu nhìn thành phố ngập nắng này, ở khu vực ngoại thành, có một đàn ong vỗ cánh vụt bay rồi biến mất nơi chân trời.

– Ong ư? – Hubbard nghi ngại.

Nhưng họ chẳng rỗi để trò chuyện tiếp. Hàng tá sĩ quan thuộc Trung tâm Mặt trận thống nhất đang đứng đầy trật tự dưới chiếc thang lên xuống

– Mừng các anh trở về, – Kẻ dẫn đầu khom mình chào họ, vẻ mặt nghiêm túc – tôi xin thay mặt cho căn cứ tuyên dương các anh.

Hubbard không có quân hàm nên chẳng cần quan tâm phép tắc rườm rà ở quân đội, gã hỏi thẳng:

– Căn cứ bị gì thế?

Khóe miệng tay sĩ quan nọ đanh lại, thưa rằng:

– Tai họa khó mà hình dung nổi.

Tức thì hắn quay sang Lục Phong:

– Thưa Thượng tá Lục Phong, xin hãy đi theo tôi một chuyến.

Lục Phong liếc nhìn xung quanh, anh im lặng lên xe cùng họ. Hubbard nhìn họ rời đi, ánh mắt ngưng đọng, đứng cạnh gã là một chàng sĩ quan cao cấp thuộc Bộ Tham mưu, bấy giờ chàng sĩ quan kia mở lời:

– Trung tâm Mặt trận thống nhất và Thượng tá Lục chướng mắt nhau lắm.

– Tôi nghe bảo năm xưa, ngay ngày đầu tiên nhậm chức quan thẩm phán cậu ta đã giết một vị trung tướng ở Trung tâm Mặt trận thống nhất rồi – Hubbard khoanh tay.

Chàng sĩ quan nọ không trả lời, dưới tình huống này thì im lặng đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.

Trung tâm Mặt trận thống nhất.

– Đại khái sự việc là vậy đấy – Lão thượng tướng ngồi cuối dãy bàn dài nói.

Quân đội ở căn cứ phân cấp rất nghiêm, song Tòa Xử án là ngoại lệ. Ban đầu nó chỉ là một đơn vị kết hợp giữa Hải đăng và quân đội, thành viên chủ yếu là các nghiên cứu viên, hoàn toàn chẳng có ai thuộc phía cấp hàm quan lại cao. Về sau nữa, Tòa Xử án gần như đóng quân cả năm ở ngoại thành, mà ngoại thành thì càng bị hạn chế cấp bậc hơn, Sở Thành phòng, Sở Thành vụ, sở trưởng của chúng toàn là sĩ quan thượng tá, do đó, nhiều năm qua không ai đề cập tới chuyện tăng quân hàm cho thẩm phán giả.

Nhưng mọi người đều hiểu rằng thẩm phán giả có quyền phán xét, huy động lẫn ra lệnh cao hơn mọi cấp bậc khác, quyền hạng thực tế của anh vượt xa những gì mà một thượng tá có thể có. Chính vì điều đấy, sự tồn tại của vị trí này càng khiến con người ta cảnh giác sợ sệt hơn, song căn cứ lại chẳng tài nào xóa bỏ nó nổi.

Lục Phong cất giọng bình tĩnh, không nghe nổi sự chênh vênh trong cảm xúc, anh hỏi:

– Căn cứ còn bao nhiêu người?

– Thống kê sơ bộ, còn khoảng 8,700 người may mắn sống sót.

– Hiện nay Trung tâm Mặt trận thống nhất đã cử đội bay lần theo dấu vết đàn ong – Thượng tướng nói – Thượng tá Lục à, tôi nhất định phải trình bày rõ, rằng hai đối tượng tình nghi trong vụ tai nạn lần này đều có liên quan đến cậu.

– Tôi thật lòng xin lỗi, – Lục Phong trả lời – nhưng tôi thề rằng mình hoàn toàn trung thành với căn cứ.

– Căn cứ tin tưởng cậu, – Thượng tướng nói – Cậu biết mình nên làm gì rồi nhỉ?

– Vâng, – Lục Phong điềm nhiên đáp – biên đội PL1109 xuất hiện sự cố chưa rõ, không thể chấp hành nhiệm vụ bay được, xin hãy đổi người.

– Cho phép đổi người.

*

Sẩm tối, hoàng hôn buông xuống. An Chiết chả biết con ong đen định bay đến chốn nào, song cậu sắp bị gió thổi héo quắt rồi. Thế là lúc ong đen đậu xuống đất nghỉ ngơi giây lát, cậu bèn biến thành sợi nấm bít kín đầu nó.

Không hề ngoài ý muốn, ong đen ngủ mê mệt.

Nơi đây cực kì hanh khô – là một vùng hoang vu bằng phẳng, chẳng phải chốn lí tưởng cho nấm sinh sống đâu, An Chiết lấy quần áo ra khỏi ba-lô mặc vào, đoạn xơi ít lương khô, tu nước ừng ực. Cậu chắn gió bằng cơ thể ong đen, định bụng đánh một giấc trước đã.

Bỗng tiếng nổ inh tai của máy bay vẳng tới từ bầu trời, An Chiết ngẩng đầu ngó – nó đang bay về phía nam. Có hơn mười chiếc máy bay đã bay về phía nam chỉ trong ngày hôm nay rồi, An Chiết ngồi trên lưng ong đen nghĩ ngợi cả buổi trời, rốt cuộc bật nảy ra một suy đoán.

Ong đen cũng đang bay về phía nam, đàn ong mật này chắc chắn có đích đến – là vị trí phù hợp với điều kiện sống của ong mật, mà những chiếc máy bay loài người kia đang đuổi theo đàn ong, mục đích của họ là giết sạch lũ ong ấy bởi chúng là ong đã lấy được gen người. Động vật chân đốt là quần thể yếu thế trong số lũ quái vật vùng ngoài, nếu như không tiêu diệt sạch sẽ thì gen người sẽ chạy theo chuỗi thức ăn trải rộng khắp vùng ngoài, giả sử lũ quái vật đó hợp sức tấn công căn cứ, vậy thì nguy to mất.

Về phần vì sao loài người có thể lần theo đàn ong ấy, cậu chẳng rõ, xem ra trước mắt ong đen của cậu vẫn chưa lọt vào phạm vi truy lùng.

Cậu quan sát chiếc máy bay nọ, nó khá nhỏ nhắn, hình như là một loại máy bay tiêm kích nào đó, cách nó bay mới thực là xiên đảo làm sao, cứ rung giần giật trên không trung, An Chiết thoáng chau mày, lẳng lặng nhìn máy bay lung lay thật tợn chốc lát rồi nổ tung thành một quầng sáng giữa không trung, tiếp theo rơi xuống cực nhanh.

Cậu cũng chứng kiến cảnh tương tự hai lần từ ban sáng rồi, máy bay con người thường xuyên gặp sự cố, chẳng hiểu nguyên do nữa.

An Chiết quấn chặt quần áo, nhắm mắt lại, tiếng nổ giật dội cứ dội lên không ngừng, nhưng cậu lẩn đằng sau ong đen, còn là buổi tối nữa, loài người chắc chẳng trông thấy cậu đâu.

Ngay thời khắc cậu sắp lim dim ngủ, có thanh âm to lớn khiến cậu giật nẩy mình, sực mở mắt ra.

Gió dằn dữ, thứ thanh âm gầm vang cũng dằn dữ, dữ tới mức lạ lùng, An Chiết gắng mở to mắt trông sang đầu nguồn âm thanh – cách đây một trăm mét, máy bay tiêm kích cỡ nhỏ của con người đột ngột liệng quật giữa không trung, đầu vục xuống dưới, tiếp theo nó nện mạnh lên mặt đất, cánh bên cạnh bị gãy, cả chiếc máy bay lật nghiêng qua.

Mặt đất chấn động, làn khói ngùn ngụt bốc lên từ chiếc máy bay nọ.

Hàng lông mày của An Chiết xoắn chặt hơn ban nãy, cậu đứng dậy rảo bước sang đằng đó. Lắm khi cậu rất khó giải thích về hành vi của mình, tựa như hôm ấy cậu kéo An Trạch trọng thương sắp chết về hang động của mình vậy.

Cửa buồng lái móp méo, vỡ toang hoác và oặt đi, giây phút An Chiết dốc hết sức lực đẩy cửa buồng lái thì một cơ thể chợt ngã vật ra, tên này bận đồng phục xanh sẫm của phi công quân đội, máu nhoe nhoét khắp người, mắt nhắm nghiền. An Chiết khom mình cẩn thận kiểm tra hơi thở của đối phương.

…Chết mất rồi.

Cậu chui vào trong buồng lái, kẻ ngồi ở vị trí còn lại của buồng lái cũng đi tong. An Chiết lách vào, đằng sau là khoang chở người cùng khoang vũ khí, cậu nghĩ bụng, hai kẻ đằng trước đã tắt thở hết đường cứu rồi, nhưng hẳn là cậu có thể tìm được vài thứ cần thiết ở đây.

Cứ như thế, cậu tiến vào khoang phía sau.

Khoảnh khắc tiếp theo, cậu bỗng sửng sốt. Ngay góc chéo trước mắt cậu, có một chàng trai – anh ta chẳng mảy may cử động, đầu gục lên lưng ghế phía trước.

An Chiết gần như quên cả thở, cậu nhanh chân đi tới trước mặt anh ta, đoạn nâng nửa thân trên của anh ta lên, và rồi thấy mặt đối phương.

Đấy là Lục Phong.

Lục Phong cũng chết rồi.

An Chiết hoàn toàn không thể miêu tả nổi tâm trạng vào giờ khắc này của mình, Lục Phong… chết rồi ư?

Cậu chẳng còn lòng dạ nào suy xét cớ sao Lục Phong lại xuất hiện ở đây, chỉ biết run rẩy thử kiểm tra hơi thở của anh.

Thoắt sau tâm trạng của cậu lại thay đổi tức thì, bởi anh còn thở, cái khoang này cực kì chắc chắn, dây an toàn cũng được thắt chặt, Lục Phong chưa đụng trúng bất cứ vật gì, nhất định là do xung lực lúc lao xuống quá mạnh nên tạm hôn mê thôi.

Trong không gian eo hẹp, mùi khét vấn vít khắp ngóc ngách, một luồng khói nhẹ xói qua buồng lái.

Cậu biết mình chớ nên nán lại đây quá lâu.

Lục Phong giắt súng bên hông, cậu lén giấu nó đi sau đấy bèn túm Lục Phong dậy, vắt cánh tay anh qua vai mình, định bụng kéo anh ra khỏi chỗ này.

Nhưng mà khó quá đi, cậu kéo không nổi, khoảng cách giữa chỗ ngồi và vách trước hẹp cực kì. Mùi cháy trẹm gay mũi ngày một nồng hơn, tiếng dòng điện nhiễu vọng ra từ máy liên lạc, xen lẫn là giọng nhân viên trực tổng đài hét lên: “Trung tâm Mặt trận thống nhất gọi thượng tá Lục Phong, nghe rõ xin hãy trả lời.”

“Trung tâm Mặt trận thống nhất gọi máy bay tiêm kích PJ103, nghe rõ xin hãy trả lời.”

Cuộn khói dày cứ ngùn ngụt dần, tiếng động cơ nổ ran ầm trời, An Chiết cắn răng cố kéo mạnh một phát!

Bỗng, cậu trông thấy Lục Phong thoắt mở mắt ra.

Tiếp sau đó trời đất quay cuồng, Lục Phong vươn tay ghì chặt cậu lại, anh đá văng cánh cửa khẩn cấp bên cạnh ngay lập tức, cửa sắt móp méo cuốn theo làn khói mịt mù rơi ầm xuống đất, tức thì anh nhanh chóng lôi An Chiết về phía mình, cả hai ngã uỵch xuống mặt đất, nhưng Lục Phong vẫn chưa thôi động tác, anh trói chặt cổ tay An Chiết bằng một tay, kìm vững bả vai cậu bằng một tay rồi bật nhào ra đằng xa, hai người cùng rơi vào khoảnh đất trũng gần đấy.

Hơi đau đó, An Chiết ôm chặt Lục Phong theo phản xạ, một giây sau, tiếng nổ đinh tai nhức óc dội thẳng bên tai cậu!

Mặt đất trong hố nông chấn động, đất đá lăn lóc, An Chiết ngẩng đầu, phát hiện có chùm pháo hoa rực rỡ bắn mạnh lên bầu trời đêm, chung quanh máy bay tiêm kích bất thình lình ngún lửa hừng hực, luồng nhiệt phả vào mặt, ánh lửa tựa tia chớp vàng chóe vĩnh cửu bất diệt, xác máy bay nổ tung bốn bề tựa mưa sao băng. Một cánh tay người đứt lìa bị cuốn theo chùm pháo hoa nọ – liệng bổng lên không trung, đoạn dừng lại phút chốc nơi cao nhất, sau đấy giáng quật xuống. Cổ tay văng lệch ra xa, bàn tay thì rơi phịch ở vị trí khá gần họ, dấy lên một lớp bụi.

Máy bay tự nổ, giống hệt hai sự cố mà chính mắt An Chiết chứng kiến hồi sáng.

Ba giây sau tiếng nổ ngừng bặt, nơi nơi trơ khấc, chỉ còn mỗi tiếng gió rít và thứ thanh âm vun vút giật dội từ ngọn lửa bị gió thổi lay lắt, làn khói dày bốc lên chẳng ngớt.

Suýt tí nữa là toang rồi.

Nếu như cậu không tiến vào khoang máy bay, có lẽ tính mạng của Lục Phong sẽ chấm dứt trong vụ nổ kia rồi, mà cậu thì chẳng bao giờ biết được người chết đi trong vụ nổ ấy là ai.

Hoặc giả, nếu Lục Phong chẳng bừng tỉnh kịp thời, thì dẫu cậu có tiến vào máy bay đi chăng nữa cả hai cũng tan xác thôi.

Trái tim cậu hơi hãm lại sau khi trở về từ cõi chết, máu nóng dâng trào, tai cậu ù đi và chỉ nghe lọt mỗi tiếng hít thở của nhau.

Mãi sau, cậu nghe thấy Lục Phong thều thào:

– …Cảm ơn.

An Chiết thở hổn hển, mình mẩy cậu đang đau lắm. Vị trí bầm dập lúc ngã xuống đất thực tình chẳng thấm vào đâu, bởi di chứng từ việc tra tấn bằng điện và cách đối xử thô bạo của binh lính còn nặng hơn bội phần.

An Chiết ngẩng đầu.

Và cứ thế, cậu chạm mắt Lục Phong.

Trong vài giây nhìn thẳng vào anh, cơn đau do dòng điện kích thích toàn thân khơi dậy trong tiềm thức An Chiết, như thể cậu lại đặt mình vào căn phòng thẩm vấn lạnh lẽo eo hẹp đó, chỉ là lần này kẻ tra tấn biến thành Lục Phong.

Lục Phong khiến cậu cảm thấy nguy hiểm và sợ hãi hơn tất thảy mọi người.

Lục Phong quan sát cậu thật lâu, An Chiết chẳng tỏ rõ cảm xúc nơi anh. Rồi chỉ nghe Lục Phong cất giọng rất trầm, thốt từng câu từng chữ:

– An Chiết?

An Chiết không trả lời.

Tên họ trên thẻ ID của cậu là An Trạch, cậu lại tự xưng mình là An Chiết, dẫu cho tại ngoại thành, ta có thể bắt gặp việc bất mãn với họ tên được xếp ngẫu nhiên nên tự sửa lại ở bất cứ đâu, thì vẫn chẳng che giấu được rằng chính bản thân nó đã là một sơ hở rồi.

Đôi mắt ấy – đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, đôi mắt giống hệt cái ngày lần đầu gặp gỡ. Ngày đó bước vào cổng thành cậu đã chuẩn bị tâm lí chết dưới súng của thẩm phán giả, nhưng ngày đó, Lục Phong lại buông tha cho cậu.

Tuy nhiên cậu vẫn không thoát nổi, chẳng qua sự phán xét chỉ tới muộn hai tháng mà thôi.

Cậu nghe thấy Lục Phong lạnh lùng hỏi:

– Tiêu bản ở đâu?

An Chiết chả dám trả lời câu hỏi này, song giọng điệu lẫn uy thế của thẩm phán giả là thứ còn khiến cậu khiếp đảm hơn tra tấn bằng điện. Cậu cắn chặt môi mình, cuối cùng đáp:

– Ăn mất tiêu rồi… hết trơn rồi.

Lục Phong đặt ngón tay lên bụng cậu, khẽ ấn mạnh xuống, cách một lớp vải mỏng, cảm giác rõ ràng đến hãi, An Chiết hoảng sợ run lập cập, cậu hết sức minh mẫn mà vỡ lẽ một điều rằng, nếu Lục Phong biết bào tử vẫn moi ra được, vậy anh ắt không do dự xé toạc cơ thể cậu, tựa như nửa năm trước anh dùng dao quân dụng cắt đứt sợi nấm của cậu vậy.

Cậu chẳng tài nào suy nghĩ nổi, đầu óc rỗng tuếch chỉ biết đứng nhìn Lục Phong, dưới ánh trăng và lửa, khuôn mặt thượng tá vẫn vô cảm, chân mày sắc sảo lạnh lùng, con mắt xanh thẫm sâu hoắm, nó không chứa đựng chút nhiệt độ nào, cũng không đọng bất kì dao động cảm xúc gì, anh vĩnh viễn hoàn hảo chẳng một tì vết, cũng vô tình lạnh lùng.

An Chiết hít thở nhè nhẹ, cậu vốn đang giấu súng của Lục Phong sau lưng, bấy giờ bèn âm thầm đẩy về phía sau tiếp, toan giấu nó kĩ hơn tẹo nữa.

Đằng nào thì, mất súng, Lục Phong cũng không… không làm gì cậu được đâu.

Buồn thay động tác đó lại khiến Lục Phong phát hiện ra sự tồn tại của khẩu súng kia, ánh mắt anh thay đổi, động tác nhanh tới mức khó lòng tin nổi, dùng sức mạnh gạt phăng mọi lực cản từ An Chiết, anh trở tay trói chặt An Chiết vào lồng ngực, một tay khác thì giật năm ngón tay An Chiết ra cướp súng ngay lập tức.

An Chiết thở dốc dữ dội, cố gắng giãy giụa phản kháng.

“Phằng!”

Súng nổ vang rền.

Đầu óc An Chiết trì trệ giây lát, nhưng tức thì phát hiện mình vẫn còn sống, cậu nghe thấy vật nặng ngã rầm xuống đất tuốt đằng xa, kèm theo tiếng quái vật tru tréo, cậu ngoảnh đầu, trông thấy một con quái vật thằn lằn bị Lục Phong bắn trúng chỗ hiểm, giùng giằng nằm vật ra.

Tấm thân An Chiết rét mướt, cậu biết trên hành tinh này cậu và con quái vật kia mới là đồng loại, còn Lục Phong và chúng là kẻ thù vĩnh viễn, hơn nữa chẳng bao giờ hòa hợp nổi.

Giây phút này đây, âm thanh nhiễu điện loạn xạ từ máy liên lạc Lục Phong lại vẳng ra thứ giọng nói ngắt quãng bị rè: “Trung… thống nhất gọi… tiêm kích PJ103, nghe rõ xin…”

Lục Phong bình tĩnh trả lời bên kia:

– PJ103 nghe rõ, máy bay tiêm kích đã rơi, phi công xác nhận bỏ mình.

“Xin… tiến độ nhiệm vụ, hãy gửi… tọa độ.”

Giọng nói càng trở nên ngắc ngứ gián đoạn, nếu không phải máy liên lạc gặp vấn đề, thì ấy chính là mạng liên lạc phủ ngoài căn cứ lại bị hỏng, suốt một tháng ở ngoại thành, qua những cuộc tán gẫu của các anh lính đánh thuê, An Chiết biết được tín hiệu bên ngoài chưa bao giờ ổn định.

Chỉ nghe Lục Phong dửng dưng đáp:

– Đã kiểm soát mục tiêu.

“…Truyền lệnh, xác nhận… loại hình đột biến, lấy manh mối… bị mất… bắn chết. Xin…”

– Nghe rõ chưa hả? – Giọng Lục Phong ồm ồm, dường như âm cuối anh hơi run rẩy, nhưng lấn át tất thảy là sự lạnh lùng cương quyết – Trả lời mau.

Nòng súng lạnh buốt kề bên huyệt thái dương của An Chiết, lần đầu tiên trong đời cậu cảm nhận được mình kề cận cái chết đến độ này, nỗi sợ hãi kiểm soát cậu chặt chẽ, cậu run lẩy bẩy, bật thốt:

– Không… không cho.

“PJ103, xin hãy lập tức…”

Loa phóng thanh của máy liên lạc đẩy mọi cảm xúc lên tới đỉnh điểm.

Kế đó nó chợt im bặt vào giây tiếp theo.

“Rè…”

Tiếng nhiễu ngày một to, thoạt đầu là rè rè, kế đấy là quãng tút ngân dài, cuối cùng sau một tiếng tít đột ngột cao ngất thì bất chợt lắng xuống. Thay vào đấy là một tần số hòa hoãn, giọng nữ dịu dàng cất lên: “Xin lỗi bạn, tín hiệu căn cứ đang bị gián đoạn do chịu tác động từ tầng điện li hoặc gió Mặt Trời. Đây là tình huống bình thường, mong bạn hãy bình tĩnh, toàn bộ hoạt động vẫn tiến hành như thường lệ, tín hiệu liên lạc sẽ được khôi phục theo từng đợt. Phát thanh công cộng sẽ gửi đến bạn vào lúc đó, xin vui lòng giữ máy.”

“Xin lỗi bạn, tín hiệu căn cứ đang bị gián đoạn do chịu tác động từ tầng điện li hoặc gió Mặt Trời…”

An Chiết vẫn bị trói chặt cứng, khoảng cách họ gần kề khôn cùng – một khoảng cách nguy hiểm tới cực độ, bất cứ khi nào Lục Phong cũng dễ bề giết chết cậu, cậu cũng có thể cảm nhận rõ nhịp tim lẫn hơi thở của Lục Phong. Rõ ràng khuôn mặt bình tĩnh đến thế đấy, cớ sao nhịp đập con tim chẳng hề từ tốn vậy.

Lục Phong siết chặt ngón tay đang nắm bả vai An Chiết, vừa hay đụng trúng vết thương cậu, An Chiết thoắt giật mình, đôi mắt bắt đầu ầng ậc nước, cơ thể run lẩy bẩy, khẽ nghẹn nấc lên.

Nòng súng buốt giá vẫn gí tại huyệt thái dương cậu, nó không bị thân nhiệt nơi cậu sưởi ấm chút nào, nỗi sợ lẫn bóng ma về cái chết cũng chẳng mảy may xua tan đôi phần, bờ môi An Chiết khẽ hé, vào giây phút đó, cậu cơ hồ không thốt nổi một lời, cậu nghĩ mình đã tan vỡ rồi… nếu như nấm cũng biết tan vỡ.

Tất cả cảnh ngộ đời này đều lội dòng vụt lên trước mắt cậu, mà cậu chẳng tóm nổi bất cứ thứ gì, chẳng hề chiếm được bất cứ thứ gì, mới một buổi tối hôm trước thôi, cậu còn mải nghĩ suy rốt cuộc nên nói dối sao để bảo vệ chàng thượng tá này.

– Không… không cho anh đâu – Cậu đưa tay bảo vệ bụng mình, giọng nấc lên đến là hãi, nó lúng búng chẳng nối thành câu, xen lẫn chút nức nở – Ghét… anh.

Họng súng kia chợt run rẩy.

“…Xin vui lòng giữ máy.”

Thanh âm cuối cùng từ loa giáng xuống.

Hết thảy yên tĩnh.

Đốm lửa nay đã tàn, thông báo từ máy liên lạc cũng ngừng, toàn bộ mối liên hệ đều bị cắt đứt. Nơi đây, không có bất kì dấu vết sinh sống nào của loài người, tứ bề hoang vu, quạnh vắng vô tận, nó nối thẳng với bầu trời đêm.

Trông cứ như loài người chưa bao giờ tồn tại vậy. Chẳng có con người, chẳng có nền văn minh nhân loại, cũng chẳng có căn cứ loài người. Tất cả, tất cả sự giằng xé khúc mắc biến mất theo chuỗi tín hiệu, chợt tan thành mây khói.

Trên vùng đất hoang vu vĩnh hằng này, chỉ còn lại hai người họ.

Thanh âm trĩu nặng vang lên, khẩu súng rơi xuống đất.

Lục Phong nhắm chặt mắt, ôm chầm An Chiết vào lòng mình.

Hết chương 55

. Tranh minh họa.

Artist: 新手司機阿雪雪 @weibo


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.