*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Chiết đứng đối diện Lục Phong. Vẻ mặt Lục Phong vẫn vẹn nguyên sự lạnh lùng hờ hững, ánh mắt bình tĩnh thể hiện anh đang nghiêm túc.
An Chiết trả lời một cách ấp úng:
– Thôi… thôi khỏi ạ.
Nếu giả sử trong vali chứa thứ gì khác và quý ngài thẩm phán giả bỗng ăn no rửng mỡ muốn giúp đỡ, thì dẫu chẳng ưa giao thiệp với đối phương đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không chối từ.
Ấy thế nhưng, món hàng đang nằm bên trong lại chẳng phải thứ lành mạnh gì cho cam.
An Chiết vươn tay rịt chặt cần kéo, gắng giật nó khỏi tay Lục Phong:
– Tôi tự xách được mà.
– Tự xách được? – Lục Phong nhìn cậu, đôi mày dài khẽ chau – Cậu ở tầng một à?
– …Ở tầng năm, nhưng tôi vẫn dư sức xách nó.
Lục Phong trả lời:
– Ờ.
Tay anh đè lên ngón tay An Chiết, cũng chẳng biết anh dùng lực kiểu gì mà tay An Chiết tức thì trượt ra khỏi cần kéo ngay. Cần kéo bị đẩy thụt vào trong, Lục Phong rịt chặt quai xách nằm chếch kế bên bằng một tay, đoạn nhấc bổng cả cái vali lên ngon ơ.
An Chiết:
– ….!
– Cậu vội can:
– Hông cần thiệt mà.
Lục Phong hỏi:
– Tầng năm?
Toang rồi.
An Chiết sực vỡ lẽ ban nãy mình đã lỡ khai sạch vị trí của tầng mà mình sống mất tiêu.
Song chẳng chờ cậu nghĩ ra giải pháp khác, Lục Phong đã nhấc chân bước vào cổng cư xá, cậu chỉ đành bám theo anh. Trước khi tiến vào cư xá cậu còn ngoảnh đầu ngó Josh, phát hiện đối phương lộ vẻ kinh ngạc nhìn theo họ, hắn nao núng chẳng dám tiến thêm bước nữa. Ông chủ Shaw có bảo, nếu cậu quyến rũ được một tay lính đánh thuê lợi hại thì chắc chắn Josh sẽ đi đường vòng hễ bắt gặp cậu, bấy giờ ngẫm nghĩ kĩ, có lẽ lời khuyên đó khá chính xác, dẫu thẩm phán giả đi sánh vai cậu không phải lính đánh thuê, và thực chất cậu cũng chẳng thân thiết gì với thẩm phán giả cả.
Hiềm nỗi An Chiết đã bị Lục Phong bỏ xa cả chặng trong phút lơ đãng, chân thượng tá dài hơn chân cậu, cậu buộc phải tăng tốc hòng bắt kịp Lục Phong, kế đến rẽ sang hành lang cùng anh.
Nhằm tiết kiệm điện lực, hành lang chỉ le lói vài ngọn đèn mờ, nơi đây tối mù và chật chội khôn kể, không gian câm lặng khiến tiếng giày bốt nện xuống sàn của thượng tá thêm rõ ràng hơn, nhịp nào nhịp nấy cũng như đang gõ lên quả tim An Chiết vậy, theo những gì cậu biết về Lục Phong thì tiếp đến đối phương sẽ hỏi rằng:
Thứ gì nằm trong vali thế?
Song lạ lẫm và may mắn thay, tới tận khi đi đến tầng năm Lục Phong vẫn chưa hé câu nào.
An Chiết đứng trước cửa phòng số 14, cậu rút thẻ ID ra rồi quét thẻ, mở cửa. Rèm cửa trong phòng đã bị tháo xuống, nên khi cửa vừa hé, cực quang bèn lách qua ô cửa sổ tấp thẳng vào mặt. Sắc màu rực rỡ phủ vây quá nửa nền trời đen kịt, tông chủ đạo là xanh biêng biếc, viền chung quanh khúc xạ ra sắc cam tím bề thế. An Chiết vọt vào bật đèn trong phòng lên, xuất phát từ sự lễ phép cơ bản của cộng đồng loài người, cậu ngoảnh về phía thượng tá đứng trước cửa:
– Anh vào đi.
Lục Phong ung dung tiến vào, anh dựng vali bên vách tường. An Chiết quan sát nét mặt anh thì nhận thấy rằng hiện tại anh chẳng cáu kỉnh tẹo nào, hơn nữa trông anh còn ra chiều muốn nán lại. Cậu thử dò hỏi:
– Anh không cần đi tuần phòng tiếp hở?
Lục Phong khoanh tay tựa lên tường, đáp với vẻ thong dong:
– Không cần.
Đôi mắt xanh lạnh lùng nọ đang nhìn cậu đăm đăm, An Chiết luôn ngờ rằng quý ngài thẩm phán giả chưa bao giờ chịu tin cậu là người cả, anh vẫn đang nghiêm túc lần tìm hết thảy mọi sơ hở.
An Chiết lí nhí:
– Vậy tí nữa anh định đi đâu làm gì?
– Về Sở Thành phòng nghỉ ngơi – Cậu nghe Lục Phong trả lời.
An Chiết gắng nói chuyện với anh theo lối tương tác của loài người:
– Anh không về Tòa Xử án hả?
Lục Phong đáp:
– Quá xa.
An Chiết tắc tịt:
– …Ò.
Cậu nhủ thầm rằng xét tình huống bấy giờ, hẳn mình nên mời thượng tá vào ngồi chơi xơi nước chốc lát, ngặt nỗi cậu muốn xua anh đi cơ, bởi lẽ trong căn phòng này có đến hai thượng tá lận – dẫu nhìn thì chỉ thấy độc một người thôi.
Cậu hỏi:
– Rồi chừng nào anh đi?
Lục Phong liếc cậu.
An Chiết rủ mắt, mím môi.
Lục Phong cất tiếng:
– Rót cho tôi cốc nước.
Đấy hoàn toàn chẳng phải ngữ điệu nhờ vả hay trao đổi gì sất, dù cái tên này có nói gì đi chăng nữa thì cũng giống đang ra lệnh thôi.
An Chiết đáp:
– Biết rồi.
Cậu cầm cốc nước trên bàn đi ra ngoài, phòng lấy nước công cộng ở cuối hành lang tầng trệt nằm rất xa nơi đây, cậu đi sang đó, quan sát hai nút bấm màu xanh và đỏ, tự nhủ Lục Phong thích uống nước ấm hay nước lạnh nhỉ?
Kế đến cậu bèn nhấn xuống nút xanh tượng trưng cho nước lạnh ngay, nếu ở đây mà có nước đá thì chắc chắn rằng cậu sẽ rót nước đá cho Lục Phong. Rót xong, cậu cầm cốc nước, hễ nghĩ tới chuyện sắp phải đối mặt với Lục Phong tiếp thì nỗi lòng cứ trĩu nặng, lết về phòng chậm rì rì.
Hóa ra đêm hôm khuya khoắt thẩm phán giả xách đồ lên lầu giúp cậu chỉ là vì muốn xin một cốc nước thôi ư? Chẳng lẽ anh ta đi tuần phòng cả tối nên khát khô hả?
Ngày mai cậu sẽ kể cho ông chủ Shaw nghe về việc này, với bộ óc chỉ chứa độc một thứ của ông chủ Shaw, chắc mẩm rằng ông lại bảo:
– Cái thằng đó muốn gạ chịch cậu đấy.
Mà khoan.
An Chiết thốt nhiên khựng bước.
Cậu chợt nhớ đến lí do ông chủ Shaw đùn đẩy vali cho cậu: Cận Sâm vốn thành thật bán di động ở quanh chợ đen tự dưng bị mất liên lạc, ông chủ Shaw linh cảm được điềm xấu nên không dám vác con rối thẩm phán giả về tiệm.
Cậu chau mày, bắt đầu hồi tưởng từng hành động của Lục Phong.
Tòa Xử án thường đi tuần phòng theo nhóm, ở cổng chợ đen lần trước Lục Phong mang theo tận ba người, cớ sao bấy giờ chỉ có mỗi mình anh? Còn vừa hay xuất hiện dưới khu cư xá của cậu?
Vả chăng, cái tên Lục Phong cứ như biết đọc suy nghĩ vậy, anh luôn phát hiện ra mọi sự khác thường ở cậu, vì sao hôm nay anh lại chẳng buồn hỏi trong vali giấu thứ gì?
Bàn tay vừa đặt lên nắm cửa của An Chiết thoáng chần chờ.
Cậu nghĩ, có lẽ… thẩm phán giả… là tới bắt cậu.
Cậu tức thì rụt tay lại, lôi máy liên lạc ra chọn AE77243 – đây là số ông chủ Shaw. Màn hình điện tử trắng đen hiển thị bốn chữ: Không liên lạc được.
Còi báo động trong lòng An Chiết réo inh ỏi.
Tuy nhiên lúc bấy giờ, một chất giọng lạnh lẽo như lùng giết chợt vẳng ra từ trong cánh cửa khép hờ:
– Bước vào.
Trống ngực An Chiết nện thùm thùm, cậu hít sâu một hơi đoạn mở cửa phòng. Cậu thấy Lục Phong vẫn đứng ở vị trí cũ, hơi cúi đầu, chẳng rõ đang suy ngẫm điều gì, mà kế bên anh chính là vali đang dựng thẳng.
An Chiết nhích sang hai bước, đưa cốc nước:
– Thượng tá ơi, nước ạ.
Lục Phong chả buồn nhúc nhích.
An Chiết như nhận thức đặng điều gì. Cậu ngoảnh đầu trông sang hướng khác của căn phòng theo một lối chậm rì rì.
Kế đến, cậu chạm mắt với Lục Phong chân chính.
Lục Phong ngồi trước bàn sách của cậu, vắt chéo hai chân – một tư thế kênh kiệu cao quý, anh đang cầm một tờ giấy và ngẩng đầu nhìn cậu.
An Chiết nay đã hiểu nỗi tuyệt vọng chân chính nom ra sao.
Song giờ đây cậu chỉ có thể lề mề dịch đến hai bước, đặt cốc nước lên bàn sách:
– Nước ạ.
Lục Phong cầm cốc lên nhấp khẽ một hớp, sau đấy thoáng chau mày:
– Nước lạnh?
An Chiết chẳng thiết trả lời, hình như cậu lại làm sai nữa rồi. Cậu thấy Lục Phong đặt cốc nước lên bàn, đồng thời cũng vứt phăng tờ giấy lên trên đó đoạn liếc nhìn cậu.
An Chiết nhận lỗi ngay lập tức:
– Tôi sai rồi.
Lục Phong trầm ngâm, qua mười giây sau anh mới hỏi:
– Sai chuyện gì?
An Chiết đáp:
– Không rót nước ấm cho anh.
Lục Phong đáp với vẻ dửng dưng:
– Nước lạnh cũng được.
An Chiết ngó tấm truyền đơn đẫm máu viết “Phản đối chính sách tàn bạo của thẩm phán giả”, lòng cậu chết lặng, đáp rằng:
– Tham gia biểu tình phi pháp.
Lục Phong bảo:
– Chưa đến nỗi.
Thôi xong, vậy là chỉ còn một tội duy nhất mà cậu đã phạm phải.
Làm con rối nhái theo thẩm phán giả là tội danh gì nhỉ?
An Chiết vừa trách bản thân sao không chịu đọc kĩ pháp luật căn cứ, vừa cố tìm kiếm từ ngữ phù hợp. Con rối, con rối dùng cho mục đích không lành mạnh…
Cái câu Lục Phong từng nói với Josh lúc đứng dưới cư xá bỗng lóe lên trong đầu An Chiết, An Chiết tuyệt vọng hỏi:
– …Tội dâm ô hả?
Cậu phát hiện ánh mắt Lục Phong đượm nét cười đầy hàm ý:
– Có đọc pháp luật căn cứ chưa?
– Chưa đọc.
Lục Phong bảo:
– Qua đây.
An Chiết tiến lên phía trước một bước.
– Chìa tay ra.
An Chiết ngoan ngoãn chìa tay.
Cách dùng từ của Lục Phong luôn ngắn gọn hết mức, anh ra lệnh:
– Đặt lên.
An Chiết hỏi:
– Đặt lên đâu cơ?
– Người tôi.
An Chiết ngần ngừ giây lát, cuối cùng bèn chầm chậm áp tay lên ngực trái Lục Phong, khuy bạc lẫn phù hiệu cài trước ngực áo quân phục lạnh khôn tả, bề mặt khắc dăm hoa văn lạ, cậu chẳng tỏ sao Lục Phong bỗng yêu cầu cậu làm vầy.
Lạch cạch.
Còng tay màu bạc rét căm căm chụp lên cổ tay An Chiết.
Lục Phong nói với vẻ vô cảm:
– Tội dâm ô à.
An Chiết:
– …?
Chẳng mấy chốc, cậu chứng kiến Lục Phong nâng máy liên lạc lên.
– Đã bắt giữ thành công, thu được tang vật vi phạm lệnh cấm – Anh bảo – Gọi tiếp viện đến.
*
Hành lang ở Sở Thành phòng còn tối tăm và giá rét hơn khu cư xá.
An Chiết bị áp giải xuống tầng hầm thứ nhất, nguồn sáng lù mù rọi tỏ cửa sắt khắp tứ bề, cậu ngầm hiểu hẳn đây chính là ngục giam của con người. Cậu bị tống vào một buồng trong số đó.
– Ngày mai thẩm vấn, – Lục Phong khóa cửa sắt, đoạn bảo – cậu có mười tiếng để chuẩn bị cho lời bào chữa.
An Chiết trả lời:
– …Không có lời bào chữa.
Lục Phong đáp gọn:
– Tôi cũng nghĩ vậy.
Dứt lời anh bèn xoay lưng rời đi mà chẳng màng ngoảnh đầu, chỉ để lại một câu duy nhất:
– Nghỉ ngơi tử tế.
An Chiết rịt chặt song sắt, dõi theo bóng lưng dần khuất mất ở cuối nẻo đường của Lục Phong.
Có thứ thanh âm xầm xì vọng tới từ kế bên.
– Tôi đã bảo mà, đếch mống nào chuồn êm nổi đâu.
– Nếu thằng cha Hubbard không chuồn ra vùng ngoài thì cá là chả thiếu phần cơm tù của gã. Gã nhờ tôi chụp lén, tại hai người mà tôi mới chơi ngu lấy tiếng, chờ khi nào thả ra nhớ bồi thường cho tôi đấy.
– Mày đi mà tìm Doussay, đơn hàng của ả đấy, ả vẫn chưa trả tao số tiền còn thiếu đây này.
– Thế ông dẫn tôi đi tìm đi.
Là giọng ông chủ Shaw và Cận Sâm.
An Chiết nhìn sang nơi khởi nguồn thanh âm, gắng phân biệt hai kẻ bị giam lỏng trong ánh nhá nhem:
– Cả hai cũng ở đây ư?
– Chứ gì nữa, – Cận Sâm đáp – Tòa Xử án khiêng tôi đi đúng ngay lúc tôi đang bán di động luôn.
Ông chủ Shaw buông một tiếng thở dài:
– Tôi thì vừa tách cậu ra chưa lâu, chưa kịp chạy vào nhà ga đã bị bắt rồi.
Cận Sâm hỏi:
– Còn đằng ấy? Sao đằng ấy bị bắt?
An Chiết chẳng trả lời.
– Thầy Shaw ơi – Cậu nói.
Ông chủ Shaw:
– Gì vậy?
An Chiết hỏi:
– Bộ cháu dễ khiến người ta nổi hứng bắt nạt lắm à?
– Giờ mới biết hả? – Ông chủ Shaw thốt với vẻ uể oải – Mà hỏi cái này làm gì?
An Chiết trầm ngâm, cậu hỏi tiếp:
– Cả hai phạm tội gì?
– Rõ mồn một đấy thôi, – Ông chủ Shaw đáp – dĩ nhiên là tội đánh cắp thông tin của thẩm phán giả phi pháp.
An Chiết ngộ ra:
– Hóa ra là vậy.
– Mà sao? – Ông chủ Shaw nói – Chứ chẳng lẽ cậu không phải?
An Chiết:
– Phải chứ.
Ông chủ Shaw tuôn một tràng cười hề hề:
– Lạc giọng luôn rồi kìa, có kẻ bắt nạt cậu hửm?
An Chiết cáu kỉnh đáp:
– Làm gì có.
Hết chương 15
Tranh minh họa
Artist: slisrealzhen @weibo
Source: ershiyimaowu @lofter