Cánh cửa “kẽo kẹt” khép lại, La Phi nghĩ đến hai khả năng, một là hiện tại tóc y khá dài, quá thắt lưng, gội đầu rất lâu khô; hai là nếu để tóc ướt ra về sẽ khiến nhiều người đồn thổi, truyền đến tai y lại bực dọc.
Vẻ mặt Tịch Yến Thanh nhìn thế nào cũng không giống khả năng thứ nhất, vậy chẳng lẽ là khả năng thứ hai?
Hắn không chịu từ hôn, nhưng lại không muốn người khác biết y tắm rửa ở nhà hắn, lẽ nào… hắn muốn bảo vệ thanh danh cho y?
Có tâm đến vậy sao?
La Phi hơi hoài nghi nhìn về hướng mà Tịch Yến Thanh vừa rời đi, cánh tay y vô thức khuấy nhẹ bồn nước.
Nhiệt độ vừa đủ không bỏng không lạnh, nửa bàn tay nhúng xuống mà toàn thân đều thư thái, cực kỳ mãn nguyện, dường như vết thương bên dưới cũng đã giảm đau, y hận không thể lập tức ngâm mình vào bồn.
Lúc này trên vai đột nhiên nhảy ra một ác quỷ nhỏ, nó hô lên: Đây là nước Tịch Yến Thanh chuẩn bị đấy! Tịch Yến Thanh là ai? Tình địch của ngươi đấy!
Thiên thần nhỏ vai bên kia lại nói: Ta nhổ vào! Vậy thì sao chứ? Kiếp này Lương Bác Uyên cũng không xuất hiện, tình địch cái gì nữa!? Đương nhiên là tắm nước nóng quan trọng hơn!
Đúng vậy! Tắm nước nóng quan trọng hơn.
La Phi vô thức siết chặt nắm đấm.
Cơ hội ngàn năm có một, còn giữ mặt mũi với ai!? Hơn nữa trong nhà y chỉ có hai cái chậu, một cái để trong bếp rửa bát ngâm rau, một cái để mọi người giặt giũ cọ hài, không cái nào thích hợp để y rửa mông hết! Thế nhưng vết thương của y cần phải làm sạch!
La Phi xác nhận cửa đã đóng chặt mới cởi q/uần áo. Động tác y rất chậm, bởi vì cử động nhẹ cũng đau đến tê tâm liệt phế, cho nên y phải rón rén. Hơn nữa, tuy rằng y nóng lòng muốn tắm rửa sạch sẽ nhưng cũng không quên trên người mình có vết thương, bởi vậy sau khi trèo vào y không lập tức ngồi xuống.
Không biết Tịch Yến Thanh đốt bao nhiêu củi trong lò, cả gian phòng nóng hầm hập. Mực nước rõ ràng chỉ ngang đùi La Phi, thế nhưng y không hề cảm thấy thân trên bị lạnh, chỉ là thoải mái đến mức da gà nổi đầy lưng.
Nếu như việc tiếp theo phải làm không 囧 như vậy thì tốt rồi.
La Phi lén lút như kẻ trộm thò tay sờ so,ạng hoa cúc của mình, y phát hiện nó đã khác xưa, có vẻ bị sưng lên, hơn nữa chỉ hơi chạm nhẹ là đau buốt óc. Nếu ở đây có gương y có thể tự soi mông, nhưng vì không có gương nên y chẳng thể hình dung cụ thể.
Nhục muốn đội quần!
La Phi chậm rãi ngồi xuống, kết quả miệng vết thương bất ngờ nứt ra, y đau đến thét lên: “Ái ái ái ái…! Shhh…! Đau chết ta rồi!!! A a a… Mẹ ơi!”
La Phi nghiến răng rửa sạch vết rách, sau đó cũng không dám ngồi. Kỳ thực bên trong thùng nước có đóng một cái bục nhỏ, có thể ngồi xuống tắm rửa, nhưng La Phi biết chắc nếu y ngồi xuống thì thùng nước này sẽ biến thành hình cụ. Nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
Vốn đây là một việc đáng hưởng thụ, nhưng y lại trải qua một cách đầy gian nan. Y đứng giữa thùng nước, khom lưng kỳ cọ hai chân, sau đó múc nước dội lên người. Bởi vì không dám ngồi lâu, sợ vết thương ngâm nước sẽ khó lành, cho nên y không thể tắm quá kỹ. Nhưng cho dù là thế, sau khi tắm xong y cũng gần như kiệt sức, vất vả một hồi mới trèo ra khỏi thùng nước, toàn thân mệt rã rời.
Tịch Yến Thanh thu dọn xong sân vườn, không biết nghĩ ra điều gì, đột nhiên hắn bước tới gõ cửa: “La Phi, xong chưa thế?”
Lúc này La Phi đang hơ mông… Không phải, cụ thể mà nói thì y đang quạt khô hoa cúc, bởi vì cảm giác ướt át khó chịu nên y muốn phơi thật khô bộ phận khó nói rồi mới mặc quần. Nhưng Tịch Yến Thanh đã lên tiếng gọi, La Phi đành phải kết thúc quy trình này. Y đáp lại một câu “Xong ngay đây” rồi nhe răng trợn mắt mặc lại y phục, cảm giác mỗi động tác nhỏ đều như cực hình. Y chậm rì rì lết ra, nén đau mở cửa, nhìn thấy Tịch Yến Thanh thì cố tỏ ra là mình ổn: “Xong rồi, cảm ơn nhé.”
Tịch Yến Thanh hơi ngẩn người, La Phi quả nhiên nghe lời hắn không gội đầu, có thể vì đau nên mặc dù vừa tắm xong, toàn thân y lại phủ một tầng mồ hôi mỏng. Lúc này trên vầng trán nhỏ của y đọng mấy giọt nước, khuôn mặt bị hun nóng đến đỏ bừng, vừa nhìn liền thấy… mê hồn.
La Phi bị nhìn đến mức dựng lông tơ, y nhăn mặt: “Anh nhìn tôi kiểu gì đấy?”
Tịch Yến Thanh ho nhẹ một tiếng: “Cậu đứng đây chờ tôi một lát.” Hắn bước vào phòng, lấy bao bố trả cho La Phi: “Trong này có ít đồ cho cậu, đợi lát nữa tôi ra ngoài, cậu lấy mà dùng, coi như cảm ơn cậu vì đã cất công mang hạt giống cho tôi.”
La Phi nhận bao rồi sờ so,ạng đánh giá, bên trong là một cái lọ to gần bằng nắm tay người lớn, còn có một miếng sứ trông như một chiếc đĩa CD.
“Lọ này là thuốc bột giảm đau, mỗi ngày rắc ba đến năm lần. Còn vật này…” Tịch Yến Thanh chỉ “đĩa CD bằng sứ”, cười nói: “Khá là vệ sinh, cũng dễ rửa sạch, có thể dội nước sôi tiêu độc. So với thứ cậu vót thì tốt hơn nhiều.”
“Anh!” La Phi không nói nên lời, mặt mũi đỏ bừng: “Anh… Sao anh biết tôi…” Y đột nhiên ngưng bặt, mẹ nó đây chẳng phải giấu đầu hở đuôi sao??? La Phi ngươi có thể nhục hơn nữa không???
“Nhìn bộ dạng cậu đi lại là đoán ra. Cậu đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là tôi phát huy tình hữu nghị đồng bào giữa những con người xa xứ mà thôi. Hơn nữa vết thương của cậu không nên để lâu, đừng quên nơi này trình độ y học còn chưa phát triển, chẳng may nhiễm trùng hoặc sốt cao là có thể mất mạng như chơi.”
“Tôi không hiểu anh nói gì hết!” La Phi né tránh ánh mắt của Tịch Yến Thanh, ngang ngược vênh mặt, có điều từ đầu đến chân đều nóng bừng
“Không cần hiểu, chỉ cần nắm được tình huống hiện tại của mình là đủ rồi.” Tịch Yến Thanh nói xong, thấy La Phi vẫn kiên cường đứng vững nơi khung cửa thì thở dài lui ra. Hắn rất chu đáo mà cài then cửa, cũng không nói gì thêm.
La Phi tâm tình phức tạp nhìn bao bố trong tay, sau một hồi đấu tranh nội tâm, y đành buồn bực đi tới cạnh thùng nước. Bởi vì rất đau, nếu không xử lý nó, y sợ là sẽ đau đến chết đi sống lại. Y mở bao bố lấy bình sứ ra, cởi quần sau đó thật cẩn thận thoa thuốc bột lên vết thương. May mắn là, tuy không thể quan sát nhưng y vẫn có thể thoa được thuốc, nếu không quả thực phiền toái…
Tịch Yến Thanh đứng ngoài khoảng mười lăm phút, để La Phi có đủ thời gian xử lý.
Mặc xong quần, La Phi nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn là cảm ơn Tịch Yến Thanh một cách chân thành: “Cảm ơn vì cái… cái thứ mà anh đưa tôi. Còn nữa, xin lỗi vì đã làm phiền anh, hiện tại tôi không cách nào thu dọn phòng, phải nhờ anh vậy, khụ…”
Càng về sau giọng nói của y càng lí nhí như muỗi kêu, nếu không phải Tịch Yến Thanh rất tập trung lắng nghe, e là hắn chẳng hiểu La Phi đang nói gì.
La Phi thực sự rất xấu hổ, vốn dĩ y ghét nhất là Tịch Yến Thanh, kết quả vừa xuyên tới đây đã mắc nợ người ta. Kỳ thực y không muốn nhờ cậy hắn, nhưng hoa cúc đau không chịu nổi.
Đúng vậy, y cũng là người có tôn nghiêm! Nhưng hoa cúc của y không cho phép! Cho nên không cần mặt mũi chính là hoa cúc của y chứ không phải y! Đúng vậy, chuyện chính là như vậy.
Tịch Yến Thanh xắn tay áo: “Nếu không vội thì cậu lên giường nằm sấp một lát đi, để thuốc còn ngấm. Hôm nay tôi đốt nhiều củi, trên giường rất ấm.”
La Phi gật gật, cảm thấy nói tiếp sẽ càng mất tự nhiên, cho nên dứt khoát leo lên giường nằm sấp. Thuốc bột ban nãy có vẻ khá hiệu nghiệm, lúc này dưới mông truyền tới cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, không còn đau rát.
Đầu tiên Tịch Yến Thanh mang vải bố mà La Phi dùng để lau người đi phơi, sau đó rót cho y một bát nước ấm. Về phần thùng nước ấm, hắn để nguyên không xê dịch.
Trong phòng có hai người nhưng đặc biệt yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở. La Phi sợ nhất bầu không khí thế này, y lên tiếng hỏi: “Không đổ nước này đi sao?”
Tịch Yến Thanh nói: “Cậu có biết tôi tốn bao công sức mới đun được thùng nước này không? Đương nhiên là không thể đổ đi, lát nữa đợi cậu về rồi tôi tắm.”
La Phi nhất thời nghệt mặt: “Không đến nỗi vậy chứ!”
Tuy rằng múc từng xô nước dưới giếng lên đun, sau đó đổ vào thùng quả thực rất tốn công, nhưng tắm lại thùng nước của y… Hơn nữa, còn là nước rửa mông của y… a a a a a…!
Nhục muốn đội quần!
Tịch Yến Thanh đột nhiên bật cười: “Nói đùa thôi, nhưng cũng không thể đổ ngay được, để tối rồi đổ.”
“Vì sao?”
“Cũng như lý do vì sao không để cậu gội đầu.” Tịch Yến Thanh nói: “Cậu vào nhà tôi bao người nhìn thấy, tôi lại bê thùng nước ấm đi đổ, vậy chẳng phải để bọn họ đoán được chúng ta vừa làm gì sao? Cậu cũng đừng quên tình hình lúc này, tiểu ca tuy rằng không coi trọng danh tiết như con gái nhưng cũng không khác là bao. Chẳng may để mọi người biết cậu sang nhà tôi tắm rửa, đến lúc đó cậu muốn từ hôn với tôi càng khó.”
“Ò.” La Phi dời ánh mắt: “Cảm ơn anh. Có điều không phải anh hy vọng chúng ta thành thân sao? Sao lại giúp tôi?”
“Tôi đương nhiên muốn thành thân, nhưng thành thân cũng không thể phá hoại thanh danh của cậu, đây là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa tôi vẫn muốn đôi bên cùng tình nguyện, dù sao dưa hái xanh cũng không ngọt.”
“Còn thanh danh cái gì, hiện giờ tôi đã mang tiếng sẵn rồi! Biết là không ngọt sao anh vẫn cố chấp, không chịu từ hôn?” La Phi trợn mắt.
“Từ hôn rồi tôi biết đi đâu tìm người có tiếng nói chung? Tôi không muốn rơi vào cảnh một ngày nào đó kể về quá khứ lại lỡ miệng tiết lộ bí mật, như vậy phải sống trong lo âu suốt đời sao?” Tịch Yến Thanh ngồi lên giường, cách La Phi khoảng một mét: “Cậu không lo lắng chuyện này à?”
“Lo lắng cái đầu anh!” La Phi quay mặt nhìn vào tường: “Hiện tại vẫn có lúc tôi ảo tưởng mình sẽ xuyên về, anh nói xem cái nơi quỷ quái này sống sao đây? Nghĩ đến việc phải sống hết đời ở đây tôi liền cảm thấy đau đầu. Anh biết không, mỗi lần nói chuyện với người nhà họ La đều phải diễn kịch, tôi phải nhập vai vào La Phi, chính là nguyên chủ của thân thể này ấy, chỉ sợ sơ suất rồi lộ tẩy. Sáng nay ngủ dậy suýt chút nữa hỏi La Nghị mấy giờ rồi, hôm qua mới thảm, trời tối nên cứ sờ s,oạng bức tường mãi!”
“Tìm công tắc?”
“Ừm.” La Phi ngẫm lại khi ấy quả thực hơi ngáo. Dù sao lúc ấy mới ngủ dậy nên rất ngơ ngác.
“Khi cậu chuyển sang một môi trường khác thiếu thốn hơn, nếu không thể thoát khỏi, vậy thì cách duy nhất có lợi cho bản thân chính là thích ứng thật nhanh. Tôi biết hiện tại cậu rất bức bối, cậu không giống tôi, từ nhỏ đến lớn tôi đã quen sống một mình, cậu còn có người nhà không phải sao? Cho nên cậu sẽ rất nhớ nhà.”
“Không phải anh còn có Lương Bác Uyên sao?” La Phi nói một cách chua xót: “Anh không biết bờ vai người thương chính là bến đỗ yên bình nhất sao? Tôi còn chưa được nắm tay anh ấy, anh còn được ôm anh ấy rồi.”
“Ừm, cậu nói cũng đúng. Tuy rằng cậu ta chỉ là em họ tôi, nhưng cũng coi là người thân thiết.”
“Em họ?” La Phi quay phắt đầu lại: “Anh nói Lương Bác Uyên là em họ của anh?”
“Phải.”
“… Họ Tịch kia, anh đang lừa tôi sao?”
“Việc đã đến nước này tôi lừa cậu làm gì?”
“Tôi nhổ vào! Anh cái đồ…” La Phi cay cú: “Anh là cái loại gian lận, bởi vì anh mà tôi không dám tiếp tục theo đuổi!”
“Theo đuổi cũng vô ích, cậu ta có người mình thích rồi.”
“Vậy cũng… cũng tốt hơn là không thử?” La Phi tức đến khó thở, thuận tay vơ chiếc bát không trên giường muốn đập Tịch Yến Thanh. Họ Tịch né nhanh, y không đập trúng mục tiêu mà ngược lại động đến miệng vết thương, bắt đầu xuýt xoa: “Đệt đệt đệt đệt…”
“Bớt bớt đi, bộ dạng này của cậu rõ ràng là người bị đệt ấy.” Tịch Yến Thanh cầm bát lên: “Có uống nữa không?”
“Không uống!” La Phi hầm hừ, dù sao cũng đang đau, y dứt khoát đứng dậy: “Tôi về đây! Ngồi lì trong nhà anh kiểu gì cũng bị người ta nói này nói nọ, đến lúc ấy lại chẳng cãi được. Thật ra tôi chẳng xoắn đâu, chỉ là sợ hai vị ở nhà kia ép tôi thành thân với anh! Bọn họ đúng là dở hơi!”
“Cho nên mới nói nếu cậu gả sang đây, ở hẳn bên này, vậy thì chẳng lo bị bức ép nữa không phải sao?”
“Cút mẹ đi! Bắt tôi nhìn mặt kẻ thù giai cấp mỗi ngày, chẳng bằng để tôi yên nghỉ luôn tại La gia!” La Phi cầm bao bố: “Đi đây!”
“Vậy từ nay về sau chúng ta làm bạn được không?” Tịch Yến Thanh nói: “Tôi phải làm tìn/h địch của cậu hai năm cũng đủ oan ức rồi.”
“Oan cái rắm! Đáng đời anh! Anh hại tôi không theo đuổi được nam thần, ít nhất phải bị ban nick một năm!” La Phi nói: “Ít nhất một năm sau mới bỏ ban!”
“Cậu đi chậm thôi.”
“Biết rồi nói lắm!” La Phi khoát tay, một lát sau đã biến mất ngoài cổng. Thuốc bột kia quả thực rất tốt, lúc mới tới y đau tái mặt, lúc ra về chỉ hơi khó chịu một chút. Vẫn hơi xót, nhưng đi chậm thì không thành vấn đề, điều này khiến tâm tình y khoan khoái hơn rất nhiều, cảm thấy bị mất mặt trước Tịch Yến Thanh cũng không có gì ghê gớm.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian tới y không có ý định gặp lại họ Tịch. Chuyện của Lương Bác Uyên là một phần, chủ yếu là miếng xí trù và thuốc trị thương hoa cúc mà hắn cho y thực sự là…
Khiến người ta cạn lời!
Tịch Yến Thanh đứng ở cửa nhìn chốc lát, phát hiện La Phi đã đi lại bình thường thì không có ý định đuổi theo. Hắn chỉ cười cười nhủ thầm: “La Phi ơi là La Phi, người cần đề phòng nhất không phải người ngoài đâu, mà là cậu em La Nghị kia kìa…”
Sao hắn có thể vô duyên vô cớ thả La Nghị đi sớm như vậy?
Chẹp, ngốc nghếch.
La Phi cho rằng trong nhà cũng chỉ có La Nghị và La Như, bởi vì lúc ăn sáng hai cha mẹ La đều nói sẽ lên núi khai khẩn, đại ca La Cát cũng đi, nếu vậy lúc này khẳng định chưa thể trở về. Người cha vạm vỡ như gấu kia của y lúc đó không đuổi theo, hẳn là cũng lên núi rồi đi?
Nhưng vừa bước vào cửa y liền nhận ra, phía trước có mìn! Hố mìn sâu hoắm!
Lý Nguyệt Hoa cầm bộ xiêm y đỏ rực trên tay, nhìn thế nào cũng thấy giống giá y, bên trên còn thêu tiểu phượng hoàng. Ở Vũ Khánh quốc, Phượng hoàng là thần điểu, là biểu tượng cực kỳ tôn quý, thông thường chỉ người trong hoàng tộc mới được dùng. Ngày duy nhất dân thường được phép mặc nó trên người chính là ngày thành thân.
Cũng không có gì lạ khi La Phi cảm thấy xiêm y kia quen mắt, khi y còn chưa xuyên tới đây, nguyên chủ đã vài lần mặc trộm nó, mơ tưởng đến ngày gả cho tên tra nam Trương Dương Phàm kia. Hơn nữa bộ xiêm y này còn là do chính tay La Phi may.
Hiện tại Lý Nguyệt Hoa lấy nó ra là có ý gì?
La Phi có cảm giác bất an mơ hồ, y cẩn thận đánh giá nét mặt Lý Nguyệt Hoa, sau đó thấp giọng hỏi tiểu muội cùng chiến tuyến chống giặc của mình: “Tam Bảo, nương đang làm gì vậy?”
La Như không rành kiểm tra đường may, cô nhóc đang ngồi cắt chỉ phụ mẹ, nghe vậy cũng không buồn ngẩng đầu: “Tứ Bảo nói huynh ở lại Tịch gia tắm rửa, nương nói đợi cha về hai người sẽ thương lượng, tìm ngày đẹp cho huynh xuất giá. Không phải đang sửa lại giá y cho huynh đây sao?”
La Phi lập tức ngẩn người. Trách sao không thấy tên tiểu tử La Nghị ở nhà! Vừa về tới nơi đã bán đứng y, hiện tại không dám ra gặp y là đúng!?
Nhưng La Phi đã lầm, La Nghị không phải không dám gặp y, mà là lên núi. Nó biết mảnh đất đại ca đang khai khẩn cho nên tìm đến nơi rất nhanh, hơn nữa còn kể lại mạch lạc toàn bộ chuyện tắm rửa cho cha La.
La Thiên nghe xong thì không thiết làm lụng gì nữa, hô La Cát một câu: “Đi, về nhà! Để ta xem La Nhị Bảo kia trốn đằng nào!”
La Cát thu dọn nông cụ: “Cha, nếu Nhị Bảo không vui thì đừng ép đệ ấy, hai người cùng chung sống quan trọng nhất là đôi bên đều tình nguyện, không phải sao?”
Lông mày La Thiên nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết ruồi: “Điều này cha đương nhiên biết. Nhưng nó cam tâm tình nguyện rồi bị người ta phản bội kia kìa? Hơn nữa tình huống hiện giờ của đệ đệ con, con xem còn ai dám tới cửa cầu hôn? Lẽ nào định để nó sống cả đời như vậy?”
La Cát gật đầu: “Người nói cũng đúng.”
La Thiên “ừm” một tiếng: “May mà tiểu tử Tịch gia kia sau bao năm vẫn một lòng với nó. Có điều, nhắc đến lại thấy kỳ quái, sao Nhị Bảo lại tắm rửa ở Tịch gia cơ chứ?”
La Nghị nói: “Cái này con biết! Bởi vì Tịch ca đóng một cái thùng gỗ, đổ đầy nước nóng nhìn thích lắm. Đừng nói là nhị ca, đến con nhìn thấy cũng muốn nhảy vào ngâm, nếu được tắm ở đó thì thoải mái biết bao!”
La Phi không biết tiểu đệ còn đang tiếp tục bán đứng mình, y vẫn một lòng một dạ thuyết phục Lý Nguyệt Hoa: “Nương, con cầu xin người, việc này ngàn vạn lần đừng để cha con biết.”
Lý Nguyệt Hoa còn chưa nói gì, La Như đã cảm thấy buồn cười: “Ôi nhị ca của muội ơi, huynh không thấy Tứ Bảo đi vắng rồi sao? Kể cho nương và muội xong, đệ ấy liền đòi đi tìm cha và đại ca. Chỉ sợ lúc này cha đã biết hết mọi chuyện. Muội thấy huynh ấy à, tốt nhất nên chuẩn bị xuất giá đi thôi.”
La Phi há hốc miệng: “Không phải chứ!!!”