Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 33



Não Trương Dương Phàm nảy số rất nhanh, gã đoán được Tịch Yến Thanh đang ám chỉ mình, chỉ là đáp án này sao gã có thể nói ra miệng? Sắc mặt Trương Dương Phàm xanh mét, gã trừng mắt nhìn Tịch Yến Thanh, không rõ từ đâu mà Tịch Yến Thanh lại biết chuyện gã bị Giang Bạch Ninh cắm sừng! Mà Tịch Yến Thanh thấy gã đã hiểu ý mình thì vừa cười vừa huýt sáo rời đi, bộ dạng cực kỳ gợi đòn.

Thật lâu về sau Trương Dương Phàm cũng không dám thò mặt ra đường!

Từ xưa đến nay, đa số những kẻ tiểu nhân đều mắc chung một loại bệnh, đó là cho rằng thế giới ai cũng nhỏ nhen như bọn họ. Trương Dương Phàm thấp thỏm lo lắng Tịch Yến Thanh sẽ kể chuyện này cho cả thôn để mọi người nhạo báng gã, đến lúc đó không chỉ thôn dân mà cả người trên trấn, còn có đám học sinh khoa bảng cũng biết chuyện, bấy giờ gã quả thực không dám ngẩng đầu nhìn ai. Nhưng trên thực tế Tịch Yến Thanh đâu có quan tâm đến chuyện này, chẳng qua vị thầy lang họ Lương kia thấy hắn hiền lành tử tế nên mới tâm sự vài câu.

Có điều, chờ đến khi Trương Dương Phàm nhận ra Tịch Yến Thanh không nhỏ mọn như gã nghĩ, thì câu chuyện bị cắm sừng đã truyền đi khắp thôn từ miệng người khác, thậm chí còn được biến tấu thành nhiều phiên bản khác nhau.

Có ba lời đồn: một là Trương Thắng thường xuyên chạy qua chạy lại nhà Giang Bạch Ninh; hai là Tần Quế Chi và Bạch Lan trở mặt, mẹ Trương Dương Phàm còn tuyên bố đã thu hồi suất đất miễn thuế mà bọn họ chia cho gia đình Trương Thắng trước kia; và ba là Trương Dương Phàm bất lực, cho nên Giang Bạch Ninh chán cơm thèm phở, bởi vậy cái thai trong bụng gã lần trước có lẽ không phải của Trương Dương Phàm!

Người trong thôn cũng không phải đám ngốc, lúc này chẳng lẽ bọn họ còn không đoán ra?

Có một đoạn thời gian dài, mỗi khi Trương Dương Phàm ra khỏi cửa liền cảm giác mọi người đang chỉ trỏ bàn tán, ai cũng dùng ánh mắt khác thường soi mói gã. Loại ánh mắt này, trước kia gã cho rằng bọn họ hoài nghi có phải gã bất lực hay không, hiện tại gã lại cảm thấy bọn họ đang thương xót vì gã bất lực nên mới bị vợ cho đội nón xanh!

Gã luôn tự cao tự đại, cho rằng ai cũng phải tôn kính mình. Đặc biệt là trong thôn Hoa Bình này gã vốn là người có học thức cao nhất, vừa đỗ đạt vừa có công danh, mấy tên nông phu bán mặt cho đất bán lưng cho trời, một đấu chữ cũng không biết đọc kia sao có thể ngồi cùng mâm với gã? Lẽ ra bọn họ phải khom lưng cúi đầu mà nói chuyện với gã.

Nhưng hiện tại thì sao, lúc này Trương Dương Phàm mới vỡ lẽ! Hóa ra điều gã ao ước chính là bọn họ có thể đứng nhìn thẳng trực diện, nói chuyện cởi mở hòa nhã với mình. Chỉ là gã sẽ không bao giờ có được điều này. Ít nhất là trong thôn Hoa Bình!

Cũng chỉ có Tần Quế Chi tin tưởng con trai mình không phải kẻ bất lực, là tiện nhân Giang Bạch Ninh kia lăng loàn không an phận. Nhưng đối với một kẻ sĩ diện như Trương Dương Phàm, lòng tin nhỏ nhoi này không bao giờ là đủ.

Tết Đoan ngọ trôi qua, trời càng lúc càng nóng lên, sáng sớm và tối muộn còn mát mẻ, hễ mặt trời lên cao là mồ hôi ướt đẫm. Lúc này đứng ngoài trời nóng bức, ngồi trong phòng càng bí bách. Hiện tại La Phi cảm thấy điều hòa và quạt máy mới là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại.

Thời điểm rảnh rỗi y còn có thể tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi, ví dụ như tán liễu đối diện cổng lớn. Nhưng lúc này đương nhiên không rảnh, bởi vì sắp đến ngày vui của Hàn Húc, y bận tới mức chân không chạm đất.

“Chữ Hỉ này còn không tẩu tử? Sao không dán thêm ngoài cửa?” La Phi hỏi vợ Hàn Dương: “Nên cắt hai chữ to to một chút, dán mỗi bên một chữ.”

“Đây đây đây, đệ đợi một lát ta mang ra cho.” Mộc Linh vội vàng chạy vào lấy giấy đã cắt thành chữ: “Đủ không? Nếu không ta đi thuê thợ cắt thêm?”

“Đủ rồi tẩu tử, ngươi bận gì cứ làm đi, lát nữa ta sang giúp.” Mộc Linh đang tất bật chuẩn bị cỗ cưới, tuy rằng nhà trai phải bày tiệc đãi khách nhưng bọn họ vẫn muốn làm mấy mâm, bởi vì một số hương thân họ hàng lớn tuổi không thể đi theo đưa dâu— nhà Trần Hoa Chương khá xa, cho nên phải bày tiệc mời ngay tại Hàn gia.

Lúc này rau dưa ngoài vườn đã xum xuê tươi tốt, sáng sớm ra vườn cắt, sau đó xúm vào nhặt rau rửa rau, xào nấu nhanh là đã có mấy món.

“Hàn Húc chuẩn bị thế nào rồi?” Có người hỏi mẹ Hàn Húc: “Nhạc Ly đến rồi đây.”

“Chào Ly thúc.” La Phi gật đầu cười, y vẫn nhớ đây là người làm lễ chải tóc cho y trước khi thành thân.

“La Phi, sáng sớm đến giúp một tay sao?” Nhạc Ly cười nói: “Nhanh quá, con cũng thành thân hơn ba tháng rồi nhỉ? Hôm nay đến lượt Tiểu Hàn đây.”

“Vâng thưa thúc. Có điều y gả đi xong, muốn đi tìm y con lại tốn công sức ạ, xa lắm.” Nghĩ đến đây trong lòng La Phi có chút buồn bực. Tuy Trần Hoa Chương cũng là người thôn Hoa Bình nhưng nhà anh ta cách Tịch gia một đoạn khá xa, trước đây chỉ mất ba đến năm phút đi đường La Phi đã có thể gặp được Hàn Húc, bây giờ y phải tốn mười mấy hai mươi phút đi đường.

“Có gì mà tốn công sức? Ngươi đi nhiều sẽ quen ấy mà!” Hàn Húc ngồi trong buồng, nghe tiếng thì gọi với ra: “Chào Ly thúc!”

“Thế sao ngươi không về thăm ta?” La Phi dán chữ Hỉ lên cửa: “Chúng ta phải công bằng! Ngươi đi một chuyến ta đi một chuyến!”

“Được!” Hàn Húc đáp: “Nhớ giao hẹn này.”

“Hai cái đứa này, mới sáng sớm đã đấu võ mồm.” Mẹ Hàn Húc bước ra cười chào Nhạc Ly: “Nhạc Ly huynh đệ, mời đi bên này.”

Lát sau La Phi đã dán xong chữ Hỉ, y chạy qua giúp Mộc Linh rửa rau. Nước giếng mới múc lên rất buốt, đầu ngón tay gần như đông cứng. Có điều cả làng xúm vào nhặt rau khiến không khí vô cùng náo nhiệt, thời hiện đại La Phi chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, tuy rằng cũng có lúc phải làm việc nhóm nhưng con người không chân chất thật thà như nơi đây.

Quả là mỗi thời mỗi khác.

Rau dưa đã nhặt rửa xong xuôi, La Phi lau khô tay rồi đi vào buồng tìm Hàn Húc. Biểu đệ của Hàn Húc đã tới, là một tiểu ca chưa thành thân, hình như tên Điền Văn Vũ. Lần này y sẽ làm phù dâu cho Hàn Húc. Tiểu ca này khá kiệm lời, hay ngượng ngùng mắc cỡ, y khác hẳn so với La Phi và Hàn Húc, chính là kiểu người dịu dàng e lệ.

Thời điểm bước vào La Phi thấy Nhạc Ly đã làm xong lễ chải tóc cho Hàn Húc, còn Điền Văn Vũ đang chỉnh lại khăn voan cho y: “Biểu ca, hình thêu trên khăn voan đẹp quá, đệ chưa bao giờ thấy hình thêu nào như vậy.”

Hàn Húc vụng trộm nhón một khối điểm tâm, trả lời lấp lửng: “Y vẽ hình cho ta đấy. La Phi, hai người làm quen đi. Đây là biểu đệ của ta, Điền Văn Vũ, là con của dì hai.”

Điền Văn Vũ cười chào: “Xin ra mắt La Phi ca ca. Ta thường nghe biểu ca nhắc đến ngươi, quả là người đẹp tay nghề khéo nha.”

La Phi cướp một khối điểm tâm của Hàn Húc, y đáp lại ánh mắt hâm mộ của Điền Văn Vũ: “Văn Vũ tiểu đệ khách khí rồi. Bao giờ ngươi thành thân, ta cũng sẽ tặng ngươi một bức vẽ để thêu khăn voan, yên tâm sẽ đẹp hơn cả biểu ca ngươi luôn!”

Điền Văn Vũ nói lời cảm tạ, Hàn Húc huých La Phi một cái: “Lúc này còn đá xéo gì ta nữa? Mau nói xem ngoài kia chuẩn bị tới đâu rồi? Tươm tất rồi chứ?”

La Phi báo cáo tình huống bên ngoài một chút, lại sờ soạ.ng đĩa điểm tâm, không ngờ y bị Hàn Húc gạt phắt cánh tay: “Ngươi còn chút lương tâm nào không? Lát nữa ngươi còn được ăn cỗ, ta chỉ có chút điểm tâm ăn vụng trong này, ngươi còn tranh của ta nữa!”

Điền Văn Vũ không nhịn được cười, La Phi nói: “Rồi rồi rồi, không tranh của ngươi nữa. Lát nữa ra ngoài ta sẽ ăn cả phần của ngươi. Đúng rồi, ta còn cầm theo một đôi lễ vật tân hôn, ngươi đợi một lát. Lúc ta đến ngươi còn chưa ngủ dậy, ta phải gửi Linh Linh tẩu tử giữ hộ.”

La Phi vẫn luôn canh cánh trong lòng về món trang sức uyên ương. Trừ Tịch Yến Thanh và La gia, ở thôn Hoa Bình này chỉ có Hàn Húc là thân thiết với y nhất, cho nên phần lễ vật này không thể qua loa.

Mộc Linh đưa La Phi cặp trang sức uyên ương được bọc vải đỏ, sau đó y mang vào buồng tặng Hàn Húc. Hàn Húc sờ so.ạng một lúc: “Vịt à?”

La Phi cạn lời: “Vịt cái gì mà vịt! Là chim uyên ương đó! Ngày thành thân của ngươi ta tặng vịt làm gì???”

Hàn Húc ngẫm lại cũng thấy đúng, y hớn hở lật bọc vải ra, bên trong là một cặp chim uyên ương màu vàng kim nhạt được may bằng gấm sau đó nhồi bông. Mỗi con lớn bằng nắm tay người trưởng thành, phần đỉnh đầu được thêu phối bởi ba màu chỉ xanh khổng tước, trắng và đỏ mận; phần cổ điểm xuyết bởi những sợi chỉ màu vỏ quýt biến hóa dần từ trên xuống dưới như những sợi lông chim thật, từng sợi chỉ suôn thẳng theo một chiều, thực sự quá mức tinh xảo và khéo léo.

Đừng nói Hàn Húc, ngay cả Điền Văn Vũ cũng nhìn không chớp mắt. Y chưa từng gặp món đồ thêu nào đẹp đến vậy.

“Ta tốn biết bao thời gian đấy, ngươi treo chúng trong buồng ngủ, ta cam đoan ngươi và mộc tượng huynh nhà ngươi sẽ đời đời ân ái, trăm năm hảo hợp.” La Phi cười nói: “Thích không?”

“Thích, rất thích! Ôi nương của con ơi!” Hàn Húc nhìn là biết thứ này cần rất nhiều thời gian và công sức chế tác, đặc biệt là bộ lông ở cổ kia, rốt cuộc y đã thêu bằng kỹ thuật gì vậy?

“Khó trách biểu ca ta luôn khen ngợi La Phi ca ca, quả là tay nghề cao.” Điền Văn Vũ cảm thấy món đồ tinh xảo này chưa chắc có tiền đã mua được. Quả nhiên trong số đám bằng hữu, biểu ca của y coi người bạn La Phi này như người nhà cũng không phải không có đạo lý. Nếu đổi lại là người khác, sẽ có mấy ai bỏ công sức thêu thứ cầu kỳ này làm quà tặng chứ?

“Ài La Nhị Bảo, ta nói thật đấy, ngươi làm mấy thứ này đẹp hơn ngoài kia gấp vạn lần.” Hàn Húc nói: “Trước kia ta đi cùng cha mẹ lên thị trấn, cũng ghé qua mấy phường thêu xem hàng, nhưng chẳng nơi nào bán những thứ đẹp như ngươi làm, nếu có gì hơn thì chỉ là họ dùng chất liệu cao cấp hơn, còn tay nghề đương nhiên kém xa ngươi.”

“Thật sao?” La Phi cảm giác tay nghề của mình không phải hạng xoàng, nhưng so với bà ngoại thì y còn phải học hỏi nhiều lắm. Nghệ nhân được nhà nước công nhận phải khác!

“Lừa ngươi làm gì? Ngươi xem, món đồ thêu này sinh động như thật.” Hàn Húc cười hì hì: “Cảm ơn nha, ta biết ngươi không coi ta như người ngoài mà.”

“Ngươi thích là tốt rồi. Ta ra ngoài giúp một tay, ngươi chờ mộc tượng huynh tới đón dâu nhé.” La Phi vỗ vai Hàn Húc, lại cười chào Điền Văn Vũ rồi mới rời đi.

“Thế nào? Mệt lắm không?” Tịch Yến Thanh vừa ở bên Trần gia hỗ trợ, quay về liền gặp La Phi. Theo thói quen hắn vươn tay xoa đầu y: “Mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế này?”

“Không đến nỗi, giờ vẫn chưa nắng nóng lắm. Anh xong việc rồi à?”

“Ừm, chú rể cũng sắp đến rồi, chúng ta ra ngoài tản bộ, mọi việc trong này có vẻ xong xuôi rồi.” Trần gia bên kia đã bày xong bàn ghế, đồ ăn và nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi các cô các bác nổi lửa chế biến.

La Phi dậy sớm nên lúc này cũng hơi mệt mỏi, y đánh một cái ngáp.

Mẹ Hàn Húc thấy vậy vội nói: “Nhị Bảo, hay là cháu vào ngủ một lát đi. Tráng Tráng cũng đang ngủ bên trong, nếu mệt quá cháu cứ vào ngả lưng chợp mắt nhé. Sáng tinh mơ đã phải sang đây phụ giúp, hẳn là mệt mỏi lắm.”

“Không cần đâu Hàn thẩm, tân lang sắp đến rồi, cháu phải chờ xem náo nhiệt chứ!”

“Ôi, chỉ cần chạy ra tiền viện là được mà, cứ nghe tiếng pháo thì ra đây, nhanh vào buồng nằm nghỉ đi.”

“Vậy được rồi ạ, cháu không khách khí nữa.” La Phi và Tịch Yến Thanh mở cửa buồng nhỏ bên nhà Hàn Dương, thấy nhóc con Tráng Tráng đang ngủ ngon lành, bọn họ đều biết ý đi nhẹ nói khẽ: “Thằng cu này bụ bẫm ghê.”

“Thích nhỉ.” Tịch Yến Thanh vươn tay vuốt cái má phúng phính của Tráng Tráng: “Ban đầu nó còn gọi tôi là “trư”, không nói được chữ “thúc”. Giờ sửa miệng rồi.”

“Gọi được “thúc” rồi?”

“Không, hôm nay nó gọi là “thô”. Có điều tôi cảm giác thằng nhóc cố ý gọi vậy.” Tịch Yến Thanh có cảm giác, mỗi khi thấy hắn cau mày vì bị gọi sai tên, tên nhóc Tráng Tráng này sẽ hoan hỉ sung sướng, giống như nó đang cố tình bày trò.

“Anh rất thích trẻ con à?” La Phi phát hiện ánh mắt Tịch Yến Thanh nhìn Tráng Tráng tràn đầy ấm áp.

“Thích lắm.” Tịch Yến Thanh nhỏ giọng thì thào: “Hồi nhỏ ít bạn bè, cho nên tôi rất thích chơi với trẻ con. Có điều sau này lại không quá thích nữa.”

“Vì sao thế?”

“Tôi từng nói với em rồi mà? Trước khi vào trung học, phần lớn thời gian tôi lớn lên trong cô nhi viện. Không biết em có từng nghe qua chưa, người tới cô nhi viện nhận nuôi đều thích những đứa nhỏ tuổi, bởi vì bọn chúng ngây thơ chưa hiểu chuyện, dễ bồi dưỡng tình cảm hơn.” Tịch Yến Thanh thấy tên nhóc Tráng Tráng đá tung chăn thì cẩn thận đắp lại bụng tránh để nó bị cảm lạnh.

“Kỳ thật khi được đưa tới cô nhi viện tôi vẫn còn nhỏ, chưa trưởng thành, cũng không có ký ức gì. Chỉ là lúc đấy thân thể yếu ớt hay ốm vặt cho nên ít cơ hội được nhận nuôi. Sau đó tôi dần lớn lên, cũng bỏ lỡ thời điểm dễ được nhận nuôi nhất. Giai đoạn đó tôi luôn phải chứng kiến cảnh những đứa nhóc nhỏ hơn mình lần lượt được nhận nuôi, nói là không ao ước có vẻ hơi giả tạo. Bởi vậy lúc ấy tôi cũng không quá thích trẻ con.”

“Nhưng sau này lớn lên, tôi đã học được cách bỏ qua chuyện này, lúc bấy giờ lại cảm thấy trẻ con thực đáng yêu. Em nhìn này, tên nhóc này ngủ còn chép miệng, chắc là đói bụng rồi đây.”

“Ừm, chắc là đang mơ được ăn món ngon gì đó.” La Phi thở dài: “Kỳ thực so với anh tôi vẫn tính là hạnh phúc, sau khi cha mẹ ly hôn, có một giai đoạn tôi cực kỳ ngỗ ngược, cảm giác mình là người bất hạnh nhất thế giới. Nhưng giờ ngẫm lại, chuyện đó chẳng phải thứ gì quá to tát.”

“Ở mỗi thời điểm khác nhau, năng lực thừa nhận những chuyện ngoài ý muốn của mỗi người là khác nhau. Chuyện ấy không thể nói là không to tát, chỉ là em ở giai đoạn ấy có chút nhạy cảm mà thôi.” Tịch Yến Thanh dịu dàng nhéo má La Phi: “Không ngủ một lát sao?”

“Ừm.” La Phi vừa lên tiếng trả lời thì bên ngoài có tiếng pháo nổ giòn giã. Cũng may còn chưa ngủ, nếu không chẳng phải vừa lơ mơ đã bị đánh thức sao?

“Oa…” Quả nhiên Tráng Tráng cũng bị giật mình bởi tiếng pháo, nó ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện mẹ không ở cạnh liền bắt đầu oe oe khóc.

Tịch Yến Thanh vội vàng bế đứa nhỏ lên: “Tráng Tráng không khóc, Tráng Tráng ngoan nào, thúc thúc đưa con đi tìm nương.”

Tráng Tráng nhận ra Tịch Yến Thanh, nó vươn hai cánh tay ngắn ngủn ôm cổ hắn, nước mắt vẫn tuôn rơi lã chã: “Thúc…”

Quả là trước kia nó cố tình gọi sai!

Tịch Yến Thanh giao Tráng Tráng cho Mộc Linh, mẹ nó vào bếp tìm đồ ăn dỗ con, lúc này Tráng Tráng mới nín khóc.

Tân lang cũng đã vào cổng. Anh ta cưỡi một con ngựa trắng đeo hoa đỏ trước ngực, vào Hàn gia không bao lâu đã đón Hàn Húc đi. La Phi thấy Trần Hoa Chương cười rất tươi.

“Ài, hôm chúng ta thành thân em thấy anh đâu có tồ thế kia, sao hôm nay chú rể cười ngốc thế.” La Phi không hề có ác ý, chỉ là muốn trêu chọc Trần Hoa Chương một chút. Có lẽ anh ta quá hạnh phúc nên chỉ biết cười ngây ngốc.

“Lúc ấy sao tôi dám cười như vậy, phải giữ hình tượng, tìm mọi cách để mê hoặc em.” Tịch Yến Thanh vô thức ôm vai La Phi, vừa cười nói với y vừa rảo bước theo đoàn đưa dâu.

Người tới tham gia hôn lễ đều nhận ra tình cảm thắm thiết của đôi vợ chồng son này. Sau khi thành thân ba tháng mà thê tử vẫn chưa hoài thai, liệu có bao nhiêu nam nhân có thể bình tĩnh như vậy? Chuyện này đối với người cổ đại vô cùng quan trọng, nhưng Tịch Yến Thanh chưa bao giờ tỏ ra lo lắng hay sốt ruột, ai hỏi hắn cũng trả lời mình và La Phi còn đang tận hưởng cuộc sống vợ chồng, chưa muốn có đứa nhỏ quá sớm.

Có vài người cho rằng hắn viện cớ, chỉ là muốn giữ thể diện cho La Phi mà thôi. Nhưng có vài người cảm thấy hắn thực sự đối xử với La Phi rất tốt. Mà chỉ cần như vậy cũng đủ để những kẻ có hôn nhân tan vỡ cảm thấy hâm mộ, không phải sao?

Hàn gia có chuyện vui, Giang gia chẳng có ai tới. Nhưng Giang Bạch Ninh vẫn nghe được tiếng pháo, gã nhịn không được mà nhìn ra ngoài quan sát. Gã thấy Trần Hoa Chương cưỡi ngựa đón dâu, khung cảnh giống hệt như ngày thành thân của gã, điều khác biệt duy nhất chính là người ta thuận lợi đủ đường, còn gã ngay từ ban đầu đã bị nghi ngờ.

Trương Thắng thích Giang Bạch Ninh, nhưng cha mẹ hắn cực kỳ ghét họ Giang. Vốn hai năm nay bọn họ vất vả làm lụng, ruộng đồng dần trở nên màu mỡ, cha mẹ Trương Thắng tăng gia trồng trọt hy vọng một mùa vụ bội thu. Nhưng gia đình Trương Dương Phàm đã thu hồi lại suất đất miễn thuế, bọn họ còn lại gì? Còn nói cố gắng tích cóp hai năm rồi cất cái nhà mới, lúc này không biết phải chờ đến bao giờ đây?

Hơn nữa! Trương Dương Phàm tốt xấu gì cũng là tú tài, năm nay gã báo danh thi Hương, nếu tên gã yết bảng vàng, bọn họ là thân thích cùng nhánh, chẳng lẽ lại không được chút lợi lộc gì? Giờ thì hay rồi, tất cả đã bị Giang Bạch Ninh đạp đổ!

Cha Trương Thắng vốn là người ngang ngược, hơn nữa còn không phân rõ phải trái: ông ta cho rằng đứa con của mình chẳng có vấn đề gì, toàn bộ tai họa đều là do Giang Bạch Ninh gây ra! Đã như vậy, lẽ nào ông ta còn chấp nhận cho Trương Thắng rước Giang Bạch Ninh về nhà?

Sau khi Giang Bạch Ninh rời khỏi nhà Trương Dương Phàm, lần đầu tiên Trương Thắng đưa gã về nhà, gã đã bị cha Trương cầm chổi đuổi đi, hơn nữa mẹ Trương Thắng còn nói trừ khi bà ta chết, bằng không gia đình bọn họ sẽ không chấp nhận Giang Bạch Ninh!

Trương Thắng là kẻ cố chấp nhưng cũng là đứa con hiếu thảo, nhìn cách hắn nhẫn nhịn không hé răng khi Trương Dương Phàm thú Giang Bạch Ninh là biết. Vì thế lúc này hắn rơi vào thế bí. Một mặt hắn muốn ở bên Giang Bạch Ninh, một mặt hắn lại cảm thấy có lỗi với cha mẹ. Cuối cùng hết cách, hắn chỉ có thể thỉnh thoảng lén lút đi thăm họ Giang, cũng không dám mở miệng đề cập tới việc cưới xin nữa.

Giang Bạch Ninh vốn đang ôm chút hy vọng với hắn, hiện tại gã mới nhận ra Trương Thắng cũng không phải người đáng tin cậy, chẳng những không thể cưới hỏi đàng hoàng mà còn càng khiến thanh danh gã trở nên ô uế.

Thấy tình hình này, Giang gia cũng bắt đầu ngăn cản không cho Trương Thắng gặp gỡ Giang Bạch Ninh, bọn họ cũng không trông đợi gì vào hắn nữa.

Hiện giờ Giang Bạch Ninh đã gầy đi một vòng so với hồi mới thành thân, trái ngược với gã, La Phi lại tăng cân vào giữa hè.

Tịch Yến Thanh ngồi chung mâm với La Phi, chốc lại giúp y gỡ cá, lát lại giúp y gắp thịt, dường như hắn sợ La Phi ăn không ngon miệng. Một bàn khách chứng khiến cảnh này thì không khỏi tủm tỉm cười.

“Tịch lão đệ, ngươi đúng là chiều chuộng Nhị Bảo nhà ngươi! Đây chẳng phải sắp leo lên nóc nhà dỡ ngói* rồi sao?” Người nói chuyện là biểu ca của Trần Hoa Chương.

*raw: 上房揭瓦 là một nửa của câu thành ngữ 三天不打,上房揭瓦 dịch sát nghĩa là “ba ngày không đánh, lên mái dỡ ngói”, ý chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, được nuông chiều từ bé nên nổi loạn và bướng bỉnh.

“Dỡ rồi thì lợp lại, ngói còn dễ kiếm chứ vợ chỉ có một mà thôi!” Tịch Yến Thanh mặc kệ người ngoài trêu chọc, hễ bát La Phi vơi bớt hắn lại gắp luôn tay!

“Thực sự phục ngươi rồi.” Hàn Dương lắc đầu bật cười. Anh ta cảm thấy bản thân đã rất chiều chuộng vợ, nhưng so với Tịch Yến Thanh vẫn còn kém xa lắm.

Trong lòng La Phi mãn nguyện vô cùng, y ăn hết thịt cá trong bát rồi vào buồng trò chuyện với Hàn Húc thêm một hồi. Lúc này công việc đồng áng đã không còn bận rộn như đầu xuân, ai cũng nán lại chung vui đến phút chót.

Tịch Yến Thanh hiếm khi uống rượu nên hơi chuếnh choáng, nhưng sau khi ăn xong hắn vẫn lưu lại giúp Trần Hoa Chương và Hàn Dương thu dọn sân vườn rồi mới rời đi.

Trên đường về Tịch Yến Thanh nắm tay La Phi: “Chiều qua tôi thấy thù lù ngoài vườn đã chín, em muốn ăn không?”

La Phi “a?” một tiếng: “Em tưởng còn chưa chín? Ăn được rồi sao? Vậy anh nhanh lên chút, em phải về hái ăn thử mới được!”

Y còn chưa bao giờ được ăn quả thù lù đực đâu!

Tịch Yến Thanh bị La Phi vừa kéo vừa lôi, hắn có chút đứng không vững, nhưng loại cảm giác này rất tuyệt.

Cuối cùng La Phi cũng lôi Tịch Yến Thanh chạy về tới nhà, y không nói hai lời chạy thẳng ra sân sau, hai người ngồi xổm xuống trước bụi thù lù như hai con chuột canh kho thóc, chẳng qua một con rất cơ bắp còn một con thì mảnh mai: “Ha! Chín rồi này!” La Phi hái một quả nếm thử, vị ngọt lan tỏa khoang miệng, y cảm thấy nó rất ngon. Y lại hái cho Tịch Yến Thanh một chùm nhỏ: “Anh cũng ăn đi này, em vào lấy cái bát đựng.”

Tịch Yến Thanh “ừm” một tiếng, vừa ăn vừa ngó La Phi.

Chỉ lát sau, sân trước đột nhiên truyền tới tiếng hét thất thanh của La Phi: “A a a a a a…”

Tịch Yến Thanh bị dọa sợ, hắn vội đứng bật lên đi tìm vợ, kết quả còn chưa bước tới vườn rau đã bị La Phi nhào vào lòng.

La Phi ôm chặt cổ hắn, treo lủng lẳng trên người Tịch Yến Thanh như con khỉ con: “Có sâu có sâu có sâu!”

Tịch Yến Thanh kiểm tra sau lưng La Phi: “Sâu ở đâu ra?”

La Phi chỉ ra vườn: “Trong cái ấm kia kìa!”

Tịch Yến Thanh thở phào một hơi: “Em làm tôi sợ muốn chết. Đừng lo, là tôi thả vào đấy.”

“Hả?” La Phi ngây ngốc: “Anh bắt sâu á?”

“Ừm.” Tịch Yến Thanh thuận tay vuốt lưng dỗ La Phi: “Hôm qua tôi ra đồng mà, qua ruộng đậu tương quan sát một chút, kết quả thấy nhiều sâu quá. Nơi này chưa có thuốc trừ sâu, tất cả đều phải bắt bằng tay nếu không sâu hại ăn hết mầm cây. Sau đó tôi nghĩ đã mất công bắt mà lại ném đi thì phí quá, không bằng mang hết về cho gà ăn. Về đến nhà mải thu dọn đồ đạc, quên khuấy mất việc này, làm em hoảng rồi.”

“Trời, em định hái thù lù cho vào cái ấm, thả vào giếng cho mát lạnh dễ ăn.” La Phi lau mồ hôi trán: “Thôi em không làm nữa đâu, anh bắt cái loại sâu gì về thế? Lúc nha lúc nhúc dọa em hết hồn.”

“Trông vui mà? Hơn nữa vừa dọa một cái đã nhảy lên ôm tôi, biết vậy lúc trước tôi mang theo một hồ lô sâu đi tìm em, không chừng em sẽ chủ động nhào vào lòng tôi.” Tịch Yến Thanh nắn bóp cái mông La Phi một chút: “Đi thôi, có phải em ném cái ấm đi rồi không?”

“Ừm.” La Phi trèo xuống khỏi người Tịch Yến Thanh, ngẫm lại chính mình bị dọa thành như vậy cũng có chút 囧. Y không sợ ong hay các loại côn trùng như châu chấu gì đó, nhưng mấy con sâu bọ lúc nhúc lại khiến y khiếp đảm.

Tịch Yến Thanh bước ra sân thấy đám sâu lổm ngổm dưới đất, chúng bò tán loạn khắp nơi. Hết cách rồi, hắn đành phải đóng cổng lớn rồi thả gà để chúng tự đi mổ sâu kiếm ăn.

La Phi thấy gà con chạy lon ton bắt sâu thì cảm giác hình như cũng không quá đáng sợ. Y ra sân sau hái thù lù, rửa sạch sau đó kê ghế nhỏ dưới bóng cây, vừa ngồi ăn quả vừa ngắm đàn gà của mình.

Tịch Yến Thanh thấy thế liền tóm một con sâu chạy tới bên cạnh La Phi: “Vợ, em xem này…”

La Phi lập tức hét lên inh ỏi: “A a a a a!!!”

Trong sân náo nhiệt như mở hội!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.