Câu Hồn

Chương 15: Huyền Thiên môn xuất lộ uy phong - Hãm địa đạo Câu Hồn lai hiển



C hưa bao giờ Hiểu Phong thấy lão Trần bộc lộ hùng phong như lúc này. Lão ngang nhiên ra lệnh cho Tuyết Nghi và Tuyết Hoa :

– Bọn ngươi cứ đưa tiểu tử đi trước. Tự ta sẽ lo liệu, rồi cũng đuổi kịp các ngươi. Đi đi.

Nhưng, như Hiểu Phong đang thầm nhận định, phương vị của những loạt cười vừa vang lên đã chứng tỏ bọn Huyền Thiên môn ngay khi cố ý gây kinh động đã vây kín chung quanh, cho thấy Tuyết Nghi và Tuyết Hoa nếu muốn đưa Hiểu Phong đi e không dễ.

Tuy nhiên, điều gây bất ngờ nhất cho Hiểu Phong là hùng uy đởm lược đột nhiên có ở Tuyết Nghi và Tuyết Hoa vào chính lúc này.

Tuyết Hoa bảo Tuyết Nghi :

– Muội sẽ mở đường, còn…

Tuyết Nghi gật đầu, đáp ứng nhanh :

– Ta sẽ mang y theo. Nào thực hiện đi.

Và lập tức, Tuyết Hoa như cơn gió lốc, lao thẳng vào màn đêm đen mịt mùng.

Tuyết Nghi nhấc Hiểu Phong lên và cũng bằng khinh thân pháp lợi hại, kịp bám ngay theo Tuyết Hoa.

Trong khi đó, ở phía sau Hiểu Phong đã có tiếng quát đầy uy lực của lão Trần vang lên váng động :

– Trần mỗ đã nhân nhượng bọn ngươi quá nhiều, lần này phải cho bọn ngươi nếm mùi lợi hại.

Hùng phong can vân của lão Trần lập tức lây đến Tuyết Hoa.

Có người xuất hiện ngăn lối, Hoàng Phủ Tuyết Hoa liền lanh lảnh thét vang :

– Bổn cô nương không phải dễ bắt nạt đâu. Hãy cho bổn cô nương gởi lời thăm hỏi Môn chủ bọn ngươi, bảo sẽ có ngày bổn cô nương đưa quần hùng khắp Tam sơn Ngũ Nhạc đến hỏi tội lão. Đỡ!

Nhân vật chận lối Tuyết Hoa chính là Trang chủ Kiều gia trang. Lão Kiều Duy Hải bật quát :

– Đã manh tâm bội phản bổn môn, Tuyết Hoa ngươi còn to gan cùng bổn môn đối đầu ư? Chớ trách ta ác độc!

Ầm một tiếng, chấn kính làm cho Kiều Duy Hải bật lùi và phải kêu lên những tiếng hoang mang khi thấy hết Tuyết Hoa lại đến lượt Tuyết Nghi đưa Hiểu Phong lao vọt qua :

– Tuyết Hoa, bản lãnh của ngươi sao lại cao minh thế này? Hay ngươi đã dùng máu huyết của tiểu tử đó để tăng công lực cho ngươi.

Tuyết Hoa vẫn lao trước mở đường, cố tình lẩm nhẩm một câu do quá bất bình vì lời nói của lão Kiều :

– Tham vọng và dã tâm đã làm lão Kiều mù quáng. lão cứ ngỡ ai cũng như lão sao? Hừ.

Tuyết Nghi bám sát phía sau, chợt hỏi :

– Chỉ còn lại một mình lão nhân gia, e có ổn không, Tuyết Hoa muội?

Tuyết Hoa đáp :

– Hoàn toàn vô hại. Vì nếu cần, một khi lão nhân gia chịu bỏ chạy, bọn chúng có muốn đuổi theo cũng không kịp.

Hiểu Phong cũng lên tiếng :

– Xem ra nhị vị đã thuận thảo! Xưng huynh gọi muội thật thân mật.

Tuyết Nghi nghiêng đầu nhìn Hiểu Phong :

– Tại hạ đã xưng hô như thế bao giờ?

Hiểu Phong phì cười :

– Tuy không xưng nhưng đã gọi muội. Yên tâm đi, vì theo tại hạ nhìn, các hạ và Hoàng Phủ cô nương rất xứng đôi. Nếu nhị vị được tác hợp lại, đây sẽ là giai thoại võ lâm…

Tuyết Hoa bỗng gắt :

– Công tử đừng nói nhảm nhí nữa, không vì tiểu nữ không thích nghe, nhưng vì ở đây là thời điểm không thích hợp.

Tuyết Nghi bỗng lo lắng :

– Sao muội bảo thế? Phải chăng sắp có điều bất ổn xảy ra?

Một tiếng cười lạnh chợt vang lên từ phía trước :

– Không sai. Chạy thoát đến đây, kể như ba người các ngươi thật tốt số. Nhưng nếu để các ngươi thoát thân lần này, bổn thiếu gia đâu xứng là Thiếu môn chủ Huyền Thiên môn?

Tuyết Hoa tức thì dừng lại :

– Tư Không Bạch? Ngươi sớm xuất quan thế sao?

Tuyết Nghi cũng dừng lại và vội đặt Hiểu Phong xuống, đứng ngay phía sau Tuyết Hoa :

– Muội muốn nói đây là gã từng dùng tà thuật Hồi Thiên bổ pháp, hấp thụ âm khí nữ nhân để bồi nguyên ích Dương, bức hại nhiều lương dân vô tội?

Trước mặt Tuyết Hoa chợt hiện diện một nam nhân mi thanh mục tú, duy có sắc diện nhợt nhạt là để lộ sự âm hiểm tà độc. Y cười :

– Ngươi hỏi thuật đó để làm gì? Nếu cần, ngươi cứ giao ả Tuyết Hoa cho bổn thiếu gia, nhân đó ngươi sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng thế nào là phương cách hút âm bổ dương.

Hiểu Phong rúng động :

– Ở địa điểm của Điền gia trang trước kia hiện cũng có một Cốc chủ phu nhân từng thu nhận đồng nam, có lẽ cũng vì để vận dụng tà thuật này. Lẽ nào…

Nam nhân nọ tái mặt :

– Tư Không Bạch bổn thiếu gia nào phải hạng bán nam bán nữ, cũng thích thu dụng lũ đồng nam? Phải chăng ngươi là Cát Hiểu Phong từng khiến bổn môn mất ăn mất ngủ?

Tuyết Hoa lùi lại sát Hiểu Phong :

– Công tử bảo có một Cốc chủ phu nhân…

Hiểu Phong nôn nóng ngắt lời :

– Nhất định họ có liên quan. Cứ nhìn thái độ của gã thì rõ.

Tư Không Bạch bất ngờ lao đến, đồng thời còn oang oang ra lệnh :

– Bọn ngươi lập trận vây quanh, đừng để kẻ nào có cơ hội tẩu thoát.

Và Tư Không Bạch bật đẩy một luồng lực đạo mang theo hàn khi vào Tuyết Hoa :

– Phản bội là chết!!

Tuyết Hoa biến sắc kêu vang :

– Mau chạy. Gã đã luyện thành Hàn Khí Âm Công, nghe nói uy lực khó thể lường.

Nhưng Tuyết Nghi cũng kêu :

– Không kịp rồi, một lũ đồng tử đã bâu kín xung quanh.

Hiểu Phong vội nhìn quanh và càng thêm nghi ngờ khi thấy có đến mười hai gã đồng tử xuất hiện xung quanh. Lập thành một kiếm trận theo mệnh lệnh Tư Không Bạch. Và bọn đồng tử này, nếu Hiểu Phong nhìn không lầm thì chúng cũng trạc niên kỷ như Thanh nhi độ nào được Hiểu Phong và Điền Tú Tú ra tay giải cứu, không để Thanh nhi bị Sơn Thần cốc chủ phu nhân bắt về thực hiện ý đồ dâm độc.

Nhìn lũ đồng tử này, Hiểu Phong do liên tưởng đến Thanh nhi nên có ý thương hại. Và nếu để chúng lập xong kiếm trận, Tuyết Hoa cùng Tuyết Nghi muốn thoát ắt phải gây phương hại đến chúng, không còn cách nào khác. Do vậy, Hiểu Phong chợt thầm thì vào tai Tuyết Nghi.

Thoạt nghe, Tuyết Nghi cứ lắc đầu. Nhưng sau đó, vì hiểu đó chỉ là mưu kế tạm thời của Hiểu Phong nên Tuyết Nghi đành gật đầu và gọi Tuyết Hoa :

– Không xong rồi, Tuyết Hoa muội. Gã Ma Kiếm lúc nãy lại xuất hiện nữa kìa.

Tuyết Hoa thất kinh quay lại :

– Thật thế sao?

Tư Không Bạch cũng nhìn quanh, ngạo mạn tìm kiếm :

– Nếu Ma Kiếm đên thật thì tốt. Bổn thiếu gia…

Tư Không Bạch chợt bỏ ngang câu nói, vì phát hiên xung quanh vẫn tối đen và có vẻ như không hề có Ma Kiếm xuất hiện.

Bỗng có tiếng lũ đồng tử thét loạn :

– Chạy đi đâu?

Tư Không Bạch quay lại thật nhanh và phẫn nộ khi thấy Tuyết Nghi đi trước, Tuyết Hoa theo sau, cả hai cùng đưa Hiểu Phong lao vượt qua vòng vây kiếm trận chưa hình thành.

Tư Không Bạch giận dữ quát :

– Dám giở trò với bổn thiếu gia ư? Bọn các ngươi đừng mong trốn thoát!

Hiểu Phong quay đầu lại nhìn :

– Gã đang đuổi theo. Nhị vị liệu có chạy thoát không? Hay là…

Tuyết Nghi cười tự tin :

– Tại hạ đã được Trần Thiết Phi sư phụ thu nhận làm truyền nhân…

Tuyết Hoa tiếp lời, tranh nói với Tuyết Nghi :

– Còn tiểu nữ thì được người làm nghĩa nữ. Nói về bản lĩnh chạy thì bọn tiểu nữ đã được lão nhân gia truyền thụ. Công tử chớ quá lo.

Và đúng như họ nói, cả hai đã xóc hai bên Hiểu Phong và cùng nhau thi triển khinh công thượng thừa, lao đi nhanh không thể tả.

Hiểu Phong thán phục :

– Trần tiền bối thật đúng như tại hạ nghi ngờ. Chỉ có là đại cao nhân náo thị mới có thể giữ kín thân thủ bất phàm cho đến tận lúc này.

Đột nhiên có tiếng nói của lão Trần vang đến từ phía tả :

– Có muốn tán tụng ta hãy chờ đến khi thật sự thoát nạn đã. Chưa phải lúc này đâu.

Nghe thanh âm lão, Tuyết Nghi vui mừng :

– Sư phụ…

Lão Trần từ mé tả lao ra và lập tức giật Hiểu Phong vào tay lão :

– Ta chỉ là cao nhân mà thôi. Vì thế, do bây giờ đại cao nhân đại cao thủ đã xuất hiện, nếu bọn ngươi không mau chạy cho kịp ta, hâu quả thế nào tùy bọn ngươi. Chạy mau!

Được chuyển qua tay lão Trần, nhờ đó Hiểu Phong mới biết cùng một thứ khinh thân pháp nhưng do lão Trần thi triển thì mức độ lợi hại càng nhận thấy rõ hơn. lão đưa Hiểu Phong đi vùn vụt, khiến Tuyết Nghi và Tuyết Hoa dù lúc này không mang nặng – vì đã giao Hiểu Phong cho lão Trần – cả hai vẫn không có cách nào đi nhanh hơn lão.

Hiểu Phong rất muốn lên tiếng hỏi lão để biết xem lời lão nói là có ý gì nhưng điều đó không cần thiết nữa. Vì nhân vật Đại cao nhân, đại cao thủ lão vừa mập mờ đề cập đã minh chứng sự hiện hữu qua tiếng cười cứ phiêu phiêu hốt hốt đưa đến tận tai mỗi người :

– Xúc Địa Thành Thốn, thân pháp này dù có cao minh đến đâu cũng không thể giúp Trần lão đầu ngươi thoát khỏi tầm quan sát của bổn tọa. Sao không tạm thời ngừng lại, để cùng bổn tọa đàm đạo chuyện nhân thế, nói lên chủ ý của mỗi người về đại cục hiện nay của võ lâm?

Hiểu Phong kinh nghi :

– Là địa cục gì nhân vật đó muốn cùng tiền bối đàm đạo?

Lão không đáp, chỉ lo chạy.

Tuyết Hoa chợt có ý ngờ :

– Số người có thể biết thân pháp Xúc Địa Thành Thốn này của lão nhân gia ắt chỉ trong vòng một ít người trở lại. Lão nhân gia nói xem, đấy là nhân vật nào? Không lẽ…

Lão Trần chợt gắt :

– Chuyện của bọn trưởng bối chúng ta, bọn ngươi là lũ oa nhi, máu đầu còn chưa ráo, biết gì mà nói xen vào? Bảo chạy thì cứ chạy, đừng lắm lời nữa!

Tuyết Nghi chau mày :

– Nhân vật tự xưng là bổn tọa, khẩu khí như thể hạng nhất môn chi chủ. Liệu có là Môn chủ Huyền Thiên môn chăng, Tuyết Hoa?

Tuyết Hoa chưa đáp đã nghe Hiểu Phong buột miệng kêu lên :

– Hoặc giả là nhân vật tự xưng là Sơn Thần cốc chủ?!

Lão Trần chợt lay lắt người Hiểu Phong :

– Sơn Thần cốc chủ nào? Ngươi nghe ở đâu? Nhân vật tự xưng là Cốc chủ có vóc dáng diện mạo như thế nào? Mau nói.

Hiểu Phong cười gượng :

– Tuy chưa hề gặp qua nhưng vãn bối có ý ngờ đấy là nhân vật đang chiếm ngụ Điền gia trang, khi đã cố tình bầy kế làm quần hùng hoảng sợ, vô tình biến Điền gia trang thành chốn không một bóng người dám lai vãng.

Lão Trần bỗng rít qua kẽ răng :

– Sơn Thần? Không lẽ lão Bất Tử vẫn còn tại thế?

Và lão Trần chợt hét toáng lên :

– Có phải là lão không, lão Đại? Nếu đúng là lão thì lão lên tiếng đi.

Thanh âm phiêu hốt kia lại mơ hồ đưa đến :

– Gọi bổn tọa là lão Đại, phải chăng ở trên Trần lão đầu còn có huynh trưởng? Lão và lão Khương chưa hẳn chỉ là huynh sư đệ đồng môn?

Thật bất ngờ, lão Trần cười khanh khách :

– Ta có hay không có huynh trưởng, ngươi dò hỏi để làm gì? Tóm lại, một khi ngươi không là lão Đại, hết kiếp này ngươi đừng hòng gây khó dễ được Trần Thiết Phi mỗ. Mau theo ta nào, Tuyết Nghi, Tuyết Hoa.

Và lão Trần đột nhiên ngoặt người về bên hữu. Rồi chỉ một lúc sau lão bỗng đưa Tuyết Nghi, Tuyết Hoa cùng chui tọt vào một gian nhà thấp lè tè.

Hiểu Phong thật không hiểu lão chui vào đây để làm gì, vì gian nhà vừa thấp đâu đáng gọi là chỗ náu thân an toàn cho bốn người ẩn cùng một lúc.

Nhưng khác với Hiểu Phong nghi ngờ, lão chui vào và dùng chân nện mạnh vào nền đất vài lượt.

Thật lạ, nền đất vụt hé mở, cho Hiểu Phong nhìn thấy từ dưới đó chui lên hai nhân vật đen nhẻm từ đầu cho đến chân.

Hai nhân vật này dùng mục lực tinh tường nhìn bốn người vừa đến :

– Lão gia xin cho lệnh.

Lão Trần bảo :

– Hai người phân hai hướng, cứ chạy càng xa càng tốt. Mọi việc ở đây một mình ta lo liệu được.

Họ gật đầu định đi thì lão lại kêu :

– Này, không cần quay lại đâu, dù có bất kỳ biến cố gì. Chạy đi!

Họ biến mất. Còn lão Trần và ba người bọn Hiểu Phong thì nhanh chóng chui vào mật đạo sực mùi ẩm mốc.

Đi chưa được bao xa thì Hiểu Phong nghe ầm một tiếng.

Không đợi ai hỏi, lão Trâng chép miệng bảo :

– Vậy là trong những gia sản của ta lại có thêm một cơ ngơi nữa bị phá hủy. Món nợ này hiện thời ta vẫn chưa biết tính vào ai đây. Hừ!

Tuyết Nghi cười hinh hích :

– Lão nhân gia muốn ám chỉ gian nhà lụp xụp chúng ta vừa qua đó chui vào địa đạo này? Có thể gọi đó là cơ ngơi được ư?

Kiểu cười của Tuyết nghi làm cho Hiểu Phong nghi ngờ :

– Là Tuyết Nghi các hạ vừa cười hay do Hoàng Phủ cô nương vậy?

Tuyết Hoa nhân bóng đêm đen của địa đạo chợt bảo :

– Là ai cười, công tử cần gì hỏi? Hay công tử nghĩ, vì đang lúc gặp nguy hiểm tiểu nữ cười như thế là không nên?

Hiểu Phong nghe tiếng của lão Trần gắt :

– Đương nhiên là không nên rồi. Thật không hiểu, đã từng này tuổi rồi ta còn dính vào chuyện của bọn oa nhi các ngươi làm gì. Báo hại ta gặp hết nguy hiểm này đến gặp nguy hiểm khác.

Hiểu Phong hắng giọng :

– Nếu vãn bối có cơ hội khôi phục võ công…

Lão cũng hắng giọng :

– Rồi cũng đến lúc ngươi toại nguyện. Đến lúc đó, ta sẽ giao cả Tuyết Hoa lẫn Tuyết Nghi cho ngươi, để khỏi phải phiền đến ta. Đến rồi đó.

Lão dừng lại và bật hỏa tập lên cho mọi người thấy một cốc núi với ba bề là vách đá dựng đứng, phía còn lại là chỗ mọi người vừa từ địa đạo chui ra.

Lão châm sáng một ngọn được đã cắm sẵn ở một vách đá, đoạn chỉ cho Hiểu Phong nhìn thấy một động khẩu bên cạnh :

– Ngươi vào đó tự chữa thương. Bọn ta sẽ ở ngoài này, để làm gì thì ngươi không cần bận tâm.

Tuyết Hoa nghe thế, cười toe toét :

– Với cách bố trí này đủ hiểu đây là chỗ an toàn. Có phải lão nhân gia định nhân cơ hội hiếm hoi này truyền thụ thêm một ít công phu tuyệt học cho bọn tiểu nữ?

Lão hườm mắt :

– Đã biết như thế thì càng nên chú tâm hơn. Không còn nhiều cơ hội như thế này nữa đâu.

Hiểu Phong vội lui đi, nghe lén chuyện luyện công của người là điều không nên.

Chưa lúc nào Hiểu Phong cần tọa công như lúc này. Vì thế, chẳng mấy chốc Hiểu Phong đã chìm vào vô thức.

Chợt có tiếng phàn nàn của lão Trần lọt vào tai, vô tình giúp Hiểu Phong khôi phục nhận thức.

Mở mắt ra và nhìn ra ngoài Hiểu Phong tháy dưới ánh dương quang chan hòa là vẻ mặt bực bội của lão Trần. Lão đang cau có quạu quọ :

– Bình sinh ra chưa thấy lũ nào mặt dầy mày dạn như lũ này. Bực nhất là chúng không chịu bỏ đi cho, cứ ngồi im một chỗ chẳng khác nào những phỗng đá. Hừ!

Hiểu Phong bước ra :

– Như tiền bối muốn ám chỉ lối xuất nhập địa đạo đã có người canh phòng phong tỏa?

Nhìn thấy Hiểu Phong nét,mặt Tuyết Hoa thật rạng rỡ :

– Cuối cùng công tử cũng khôi phục nguyên trạng. Vậy là tốt rồi.

Tuyết Nghi mừng theo lối khác :

– Hết ba đêm và hai ngày cần mẫn tọa công, huynh đài chắc đã đói? Chỉ có chút lương khô để lót dạ, hy vọng huynh đài không nỡ từ chối.

Lão Trần bĩu môi khi thấy Tuyết Hoa lăng xăng bày biên lương khô cho Hiểu Phong dùng :

– Có muốn chối từ cũng không được. Vì nếu cứ bị giam mãi ở đây, ta e chỉ một hai hôm nữa đến lương khô cũng không còn.

Hiểu Phong dù đói vẫn chờ hỏi xong lão một câu :

– Chúng ta không còn lối xuất nhập nào khác sao? Còn nếu xông bừa ra thì liệu có gì bất ổn không?

Tuyết Hoa thở dài, liếc nhìn lão Trần :

– Mọi việc, bọn tiểu nữ đều phục tùng lão nhân gia. Vì chưa có lệnh nên bọn tiểu nữ nào dám bàn đến chuyện xông bừa ra.

Tuyết Nghi thì lắc đầu :

– Để huynh đài dễ hiểu thì thế này. Lối xuất nhập chỉ có một mà mấy ngày qua cứ bị một lũ người không rõ xuất xứ từ đâu, thản nhiên ngồi quanh chỗ xuất nhập. Còn xông bừa ra thì lão nhân gia không muốn. Bảo là cần giữ kín nơi náu thân này, dự phòng sau này lại phải dùng đến.

Hiểu Phong chiêu một ngụm nước để dễ nuốt trôi ngụm thức ăn khô vừa ăn xong, sau đó mỉm cười :

– Tiểu phú do cần, đại phú do thiên. Nếu tại hạ đoán không lầm thì nơi này là chỗ được Trần lão gia dùng để chốn giấu khá nhiều tài vật. Bị người phát hiện là điều không nên.

Lão Trần không hề phủ nhận :

– Bọn ta đã nghĩ hết cách rồi nhưng vẫn không sao làm cho lũ người vô công rỗi việc kia bỏ đi. Đến lượt ngươi thử nghĩ cách xem.

Hiểu Phong nhìn Tuyết Nghi :

– Từ trong, có chỗ nhìn ra ngoài để quan sát không?

Tuyết Nghi gật đầu :

– Để tại hạ đưa huynh đài đến tận nơi xem xét.

Hiểu Phong đáp ứng :

– Các hạ thấy bọn chúng có đặc điểm gì giống nhau?

Lão Trần sẵn giọng :

– Nhiều đấy. Nào là câm như hến, đến lúc ăn cũng chỉ biết lẳng lặng ăn, không ai nói với ai lời nào. nào là có cùng đức tính nhẫn nại như nhau, đã ngồi là ngồi lỳ một chỗ, ngủ cũng ngồi. Chưa hết đâu, thần sắc tên nào tên nấy cũng tỏ ra nghiêm trọng, như chúng lúc nào cũng đang chờ nghe mệnh lệnh của ai đó.

Hiểu Phong động tâm :

– Còn mắt của chúng? Có chút biểu hiện nào linh hoạt không? Có nhìn ngang nhìn ngửa, hay chỉ là những cặp mắt vô hồn.

Tuyết Nghi giật mình :

– Vô hồn? Huynh đài có ý nghĩ rằng…

Tuyết Hoa cướp lời :

– Không lẽ lại là thủ đoạn của gã dâm đ*o độ nào?

Lão Trần cau mặt :

– Cũng có thể. Di Tinh đại pháp! Hừ!

Hiểu Phong bồn chồn lo ngại :

– Lũ đạo nhân đệ tử của Âm Sơn Ác đạo nếu cứ để sống e còn tiếp tục gây họa võ lâm. Cần phải…

Tuyết Hoa xua tay :

– Chỉ còn một thôi. Vì ngày khi bị Di Tinh đại pháp làm cho mất lý trí, chính công tử đã kết liễu sinh mạng hết hai.

Hiểu Phong ngỡ ngàng :

– Có chuyện đó ư? Vậy thì lần này là do kẻ nào thi triển Đại tà pháp Di Tinh? Vì gã đạo nhân còn lại chỉ cách đây vài ngày chính tay tại hạ đã đưa gã về Tây Thiên.

Lão Trần bàng hoàng :

– Không lẽ là lão Âm Sơn Ác Đạo? Nếu là lão, uy lực của Di Tinh đại pháp thật không thể xem thường.

Hiểu Phong vội chạy đi :

– Tại hạ cần phải xem tận mắt. Phiền Tuyết Nghi các hạ chỉ chỗ quan sát cho.

Chạy ngược ra theo địa đạo, lúc dừng lại, Tuyết Nghi dặn khẽ :

– Tuy lão nhân gia bảo ở bên ngoài không thể nghe nhưng chúng ta cứ cẩn trọng vẫn hơn.

Và như Hiểu Phong chú mục nhìn thì thấy Tuyết Nghi đưa tay ấn vào một núm đá. Cạnh đó còn một núm nữa to hơn.

Thấy Hiểu Phong nhìn, Tuyết Nghi giải thích :

– Núm đá còn lại dùng để khai mở bí môn dẫn ra ngoài địa đạo. Lúc đi vào cũng vậy, cứ xoay núm đã là bí môn tự phong bế.

Đoạn Tuyết Nghi hướng mắt về phía lỗ thông phong vừa hé mở và gọi Hiểu Phong :

– Họ kia!

Hiểu Phong nhìn ra, và chỉ một thoáng sau đã ra dấu cho Tuyết Nghi đóng lỗ thông phong lại :

– Họ đúng là người của Huyền Thiên môn, tại hạ quen mặt một vài người. Điều này chứng tỏ Huyền Thiên môn đã ngờ gần đây có chỗ bí ẩn cho chúng ta náu thân. Xông bừa ra là vô tình hại Trần tiền bối, vì đã “lạy ông tôi ở bụi này”.

Tuyết Nghi lo ngại :

– Họ đều là những người bị Di Tinh đại pháp làm cho mất lý trí, chỉ biết phục tùng mỗi một mình người đã hại họ. Nếu không xông ra, nhỡ họ cứ ngồi mãi ở đây, chúng ta không thoát và còn bị chết vì đói.

Vừa thấy cả hai quay lại, Tuyết Hoa vội hỏi :

– Liệu có cách nào thoát ra mà vẫn giữ kín chỗ này không?

Tuyết Nghi lẳng lặng lắc đầu. Phần Hiểu Phong thì nhìn lão Trần.

Không để Hiểu Phong kịp nói gì, lão Trần đã xua tay bảo :

– Đây là nơi ta đặt toàn bộ tâm huyết vào, không thể để bất kỳ ai phát hiện. Theo ta, chỉ còn cách là mong bọn chúng thấy nản và tự bỏ đi.

Hiểu Phong nhìn lên những vách đá xung quanh.

Hiểu ý,lão Trần bảo :

– Địa hình chốn này là do ta tự chọn, đừng phí công nghĩ đến chuyện leo lên hoặc từ trên treo xuống.

Hiểu Phong cau mày :

– Nhỡ bọn chúng nhờ bảo pháp Thiên Y Phi Ảo để đột nhập thì sao?

Lão Trần cười lạt :

– Xuống thì dễ nhưng để thoát ngược trở lên thì không bao giờ.

Hết cách, Hiểu Phong nhún vai :

– Nếu là vậy, đành phải chờ bọn chúng tự bỏ đi thôi. Hy vọng chúng ta sẽ không chờ quá lâu.

Từ đó, bọn họ tự tìm chỗ ngồi, chỉ để chờ và chờ. Thi thoảng, chỉ có một mình Tuyết Nghi chạy ra chạy vào và lần nào cũng kết quả như vậy, bọn kia vẫn ngồi im như phỗng đá.

Họ mệt mỏi, thiếp dần. Kể cả Hiểu Phong cũng chìm vào giấc ngủ không mộng mị.

Đêm đó, bọn người bị mất lý trí chợt như được một luồng sinh khí thổi lướt qua. Họ đang ngồi – gọi là ngồi im như phỗng đá – nhưng rồi đồng loạt bật dậy.

Mắt họ gườm gườm nhìn xuyên qua bóng đêm, chú mục vào một nhân vật duy nhất vừa lẳng lặng xuất hiện ở giữa họ.

Họ tịnh không hô hoán, cũng không có bất kỳ thái độ nào tỏ ra sắp có hành vi bất lợi với nhân vật vừa xuất hiện. Cả nhân vật đó cũng thế.

Cảm thấy yên tâm, nhân vật nọ từ từ lui chân, lui thật chậm, cố ý cho những kẻ kia thấy hắn tuy đến bất ngờ nhưng không hề có địch ý.

Đột nhiên, hắn phát hiện có một tên tuy không nói gì nhưng lại lẹ làng đặt vào miệng một chiếc còi tre.

Hữu thủ của hắn liền phất nhanh, một vật lạ đã xé gió lao đi, đích đến là vùng tâm thất của tên vừa đạt còi tre vào miệng.

“Phập” một tiếng ngọt lịm, tên nọ chết ngay và còi tre lăn rơi ra từ miệng đang ứa huyết của chính tên nọ.

Một tên khác đứng cách đo không xa cũng đột ngột đặt một còi tre khác lên miệng. Tả thủ của hắn lại vút ra, trong khi đó chỉ ngoặc một cái là hữu thủ của hắn đã thu hồi vật đã cắm ngập vào tâm thất tên đã chết. Và từ tả thủ của hắn lại bắn ra vật là thứ hai làm cho tên thứ hai cũng chết ngay, chưa kịp ngậm và thổi còi tre.

Hai cái chết đến quá nhanh và quá êm khiến những tên còn lại hầu như không nhận ra hoặc không quan tâm đến hai cái chết nọ.

Thoáng yên tâm về điều này, thân hình hắn vụt biến mất.

Nhưng khi xuất hiện trở lại, chính hắn vì kinh hoàng nên tự bảo :

– Quái lạ. Không thể chế ngự huyệt đạo? Làm gì bây giờ?

Hóa ra lúc mới rồi hắn biến đi là vì dùng bộ pháp ảo diệu để xoay quanh thân những tên nọ. Ý của hắn là muốn chế ngự huyệt đạo nhưng qua lời vừa lẩm bẩm thì thấy ý ccủa hắn đã bất thành.

Đã vậy, tự hắn đã gây nên tai họa. Những tên kia có lẽ vì bị hắn động chạm vào, dù nhẹ cũng là sự động chạm, nên lúc này bọn chúng đều xông ùa cả vào hắn.

Nhìn những tên nọ chợt như linh hoạt hẳn lên, tung chiêu vô số kể vào hắn, bản thân hắn tự rít :

– Đứng trách ta. Hãy trách bọn ngươi sắp sửa gây nên những tiếng động mà ta không hề muốn có chút nào.

Và song thủ của hắn cũng phô diễn những thủ pháp linh hoạt. Hắn tung hữu thủ, ném ra một vật lạ, sau đó vừa thu tay về vừa ngoặc tay tả ném vật lạ thứ hai ra.

Cứ thé, ném vật bên tả thì thu vật bên hữu và ngược lại, hắn nhanh chóng sát hại những tên kia chỉ nhờ vào một hung khí kỳ quái gồm hai vạt là được cột nối vào nhau ở đằng chuôi bằng một đoạn dây dài cả trượng.

Hắn thi triển thủ pháp quá nhanh, hoặc giả do những tên kia không đủ linh hoạt bằng hắn. Và kết quả là tất cả đều chết, chỉ mỗi mình hắn sống, mà không hề có bất kỳ một tiếng động chạm nào đáng kể xảy ra, như ý hắn mong muốn.

Thực hiện xong, hắn thở dài nhìn lại thảm trạng do chính hắn vừa gây ra. Sau đó, hắn ngao ngán bỏ đi.

Có tiếng Tuyết Nghi kêu làm Hiểu Phong và những ai còn ngủ đều tỉnh cả dậy.

Lão Trần vừa thức giấc đã hỏi ngay :

– Ngươi bảo sao? Bọn chúng đã chết?

Hiểu Phong đứng bật dậy :

– Không lý nào. Vì nếu có động thủ ắt chúng ta phải nghe thấy tiếng động.

Tuyết Hoa tán đồng :

– Không một ai nghe cả. Không khéo đấy chỉ là giấc chiêm bao của…

Tuyết Nghi vội phân minh :

– Ta vừa chạy ra ngoài xem, nào phải là chiêm bao.

Lão Trần lập tức phóng người lao đi :

– Để xem nào.

Bọn Hiểu Phong vội bám theo.

Họ ra ngoài, thất thần nhìn thảm trạng có lẽ xảy ra đêm qua cho những kẻ bị Di Tinh đại pháp làm cho mất lý trí.

Lão Trần nghiến răng :

– Đúng là do Câu Hồn Phi Liên Sách. Một thảm cảnh vô nhân chưa từng thấy. Hừ…

Tuyết Hoa lo lắng nhìn Hiểu Phong :

– Tại sao kẻ ác nhân này đã ra tay giúp chúng ta?

Hiểu Phong phì cười :

– Cô nương chớ nghĩ quẩn. Ai trong chúng ta cũng biết, đối tượng của Nhất Câu Hồn và Tam Ma Kiếm lúc gần đây chính là Huyền Thiên môn. Những nhân vật đã bị sát hại đều là người của Huyền Thiên môn, nào phải vì muốn giúp chúng ta nên Nhất Câu Hồn giết họ?

Tuyết Nghi bảo :

– Nếu Tuyết Hoa muội cho rằng ác nhân giúp chúng ta, có khác nào bảo nơi chúng ta ẩn náu đã bị ác nhân phát hiện?

Lão Trần gật gù :

– Cát tiểu tử nói không sai. Nhưng dù sao, đã có Ma Kiếm lại có thêm Câu Hồn cùng xuất thế, các ngươi muốn đi đâu tùy ý, ta có việc phải đi ngay.

Nói đi là đi, thái độ của lão Trần làm cho Tuyết Hoa sợ hãi nhìn Tuyết Nghi, và sau đó cả hai lại chuyển ánh mắt qua nhìn Hiểu Phong.

Hiểu Phong lấy làm lạ :

– Sao kia? Hay nhị vị muốn biết tại hạ sắp đi đâu và có cho nhị vị đi cùng hay không? Nếu là vậy, tại hạ định đi đến Kim Lăng, nhị vị nghĩ thế nào?

Cả hai thở dài,và Tuyết Nghi chợt bảo :

– Có vẻ như công tử không muốn vướng bận vì có thêm hai kẻ đồng hành bất đắc dĩ.

Hiểu Phong lắc đầu, định nói gì đó, nhưng lại chợt đổi sắc và khẽ kêu lên :

– Không xong rồi, có người sắp đến đây. Ắt do hành tung của Trần tiền bối đã gây kinh động đến Huyền Thiên môn, chúng đến không chỉ một vài người.

Tuyết Hoa nhìn lại những thi thể đã chết vì Câu Hồn Phi Liên Sách :

– Chúng ta nên chạy hay cứ lưu lại?

Tuyết Nghi chợt lắc đầu :

– Ta hiểu ý Tuyết Hoa muội, định dùng thảm trạng này để làm giảm bớt nhuệ khí của bọn Huyền Thiên môn. Nhưng làm thế là lợi bất cập hại. Chỉ e bọn chúng nghĩ đây là do chúng ta gây ra, kẻ ăn ốc người đổ vỏ, bọn chúng vì muốn báo thù ắt sẽ quyết liệt hơn trong việc đối phó với chúng ta.

Hiểu Phong vụt nhún vai :

– Bỗng dưng chuốc họa vào thân, tại hạ cũng tán thành luận kiến của Tuyết Nghi các hạ. Chúng ta đừng nên dính vào thảm trạng này. Đi thôi.

Cả ba người lập tức chạy đi, đương nhiên không chạy cùng một hướng với hướng lão Trần vừa bỏ chạy.

Đang chạy song hành, Tuyết Hoa chợt phát thoại :

– Tuyết Nghi các hạ nhìn xem, dường như bản lãnh của Cát công tử lúc này đã khác xa so với trước đây.

Tuyết Nghi đáp :

– Hà, Tuyết Hoa muội không nhớ Trần lão gia đã nhận định như thế nào lúc tận mục sở thị thời gian tọa công của Cát huynh đài sao? Người bảo, chỉ khi nội lực đạt mức lộ hỏa thuần thanh Cát huynh đài mới tọa công một lần kéo dài đến hai ba ngày. Cát huynh đài thật đúng là bậc kỳ tài giữa bao người trong giới giang hồ đương đại.

Hiểu Phong vẫn luôn đi phía trước và biết họ nói như thế vì thủy chung họ dù muốn cũng không thể chạy nhanh hơn để đi ngang hàng với Hiểu Phong. Do vậy, Hiểu Phong chợt hỏi :

– Phải chăng từ lúc tại hạ bị trúng tà thuật Di Tinh đại pháp vẫn luôn có nhị vị ở bên cạnh? Chính nhị vị đã đưa tại hạ đến Nhạn Đãng sơn?

Tuyết Nghi lúc này chạy bên tả Hiểu Phong chỉ biết hắng giọng và ngập ngừng :

– Tại hạ biết huynh đài đang rất băn khoăn vì không hiểu đã gây ra chuyện gì tác tệ hay trong thời gian bị mất lý trí đó. Về việc này thì…

Tuyết Hoa nói xen vào, lên tiếng từ phía bên còn lại của Hiểu Phong :

– Nói tóm lại công tử đừng áy náy nữa. Vì đúng là bọn tiểu nữ vẫn luôn bên cạnh công tử, chăm sóc cho công tử khi lý trí tạm thời bị mê muội. Đã không có chuyện gì xảy ra đâu. Có chăng là công tử chỉ muốn giải nguy cho tiểu nữ và Tuyết Nghi nên có thái độ rất lạnh lùng và hầu như là phấn khích khi ung dung dùng kiếm sát hại hai gã đạo nhân, đệ tử của Âm Sơn Ác Đạo. Chỉ có thế thôi :

Hiểu Phong nghi ngờ :

– Không còn gì nữa ư? Vậy tại sao lúc lý trí phục hồi, chỉ có một mình tại hạ lâm vào hiểm cảnh do thác Long Tuyền, Nhạn Đãng sơn bị phá hủy, không có nhị vị ở đó?

Tuyết Nghi giải thích ngay :

– Cũng không có gì khó hiểu. Vì lúc chỉ còn cách Nhạn Đãng sơn đôi ba dặm, một là huynh đài vì còn ấn tượng sâu sắc đối với câu Nhất Câu Hồn, Nhị Quái Đao… nên khi thấy nhiều thi thể chết vì Câu Hồn Phi Liên Sách, huynh đài liền như người phát cuồng, đã chạy như bay về phía Nhạn Đãng sơn, đến Trần lão nhân gia cũng không đuổi kịp.

Hiểu Phong thêm hồ nghi :

– Tại sao Trần tiền bối lúc đó cũng có mặt? Vì cớ gì Trần tiền bối không kịp đuổi theo nếu lúc đó tại hạ có công lực không cao minh như lúc này? Trừ phi Trần tiền bối không muốn đuổi theo thì đúng hơn.

Tuyết Nghi nghiêm mặt :

– Công tử muốn ám chỉ điều gì khi đề quyết lão nhân gia cố tình không đuổi theo.

Hiểu Phong nhún vai :

– Còn gì ngoài định kiến của Trần tiền bối đối với Ma Kiếm, Quái Đao, Câu Hồn? Trần tiền bối không muốn tại hạ chiếm hữu Quái Đao, lại là lúc lý trí tại hạ không còn, có lẽ Trần tiền bối hài lòng hơn một khi trận phá hủy thác Long Tuyền chôn vùi luôn tại hạ.

Tuyết Nghi nhăn mặt :

– Huynh đài xin chớ vội ngờ vực hiệp cốt nhân tâm của lão nhân gia. Vì còn một nguyên nhân nữa tại hạ chưa kịp đề cập đến.

Hiểu Phong cười lạt :

– Các hạ thử biện giải xem.

Tuyết Nghi nghiêm giọng :

– Vậy huynh đài biết Di Tinh đại pháp ngoài việc làm cho bản thân huynh đài mất lý trí còn một hậu quả nữa hệ trọng hơn chăng?

Hiểu Phong lo ngại :

– Còn hậu quả gì nữa?

Tuyết Nghi cười buồn :

– Đó là bản thân công lực của huynh đài bị kích hoạt, bị rung động bằng hết. Vì thế, lúc huynh đài bất ngờ chạy đi, đó chính là hình ảnh của dã thú xổng chuồng, làm gì có người nào kịp phản ứng và đuổi theo cho kịp huynh đài.

Hiểu Phong giật mình, vô tình để cho cước trình chậm lại :

– Toàn bộ công phu chân lực đều bị dồn nén, buộc phải phát động cho bằng hết? Trạng thái này có khác nào làm cho một người bình thường bỗng đạt thần lực như bậc thần nhân và khi đã sử dụng hết mọi năng lực bị kích hoạt, như người bị vắt kiệt chân lực, hậu quả đến với kẻ đó chắc chắn chỉ có cái chết?

Tuyết Hoa chút một hơi thở phào nhẹ nhõm :

– Công tử minh bạch như thế là tốt rồi. Vì đa nghi như lúc nãy thật là không hay chút nào.

Hiểu Phong càng lúc càng đi chậm hơn, vô tình kéo theo Tuyết Nghi và Tuyết Hoa cũng đi chậm lại :

– Còn một điều này nữa, tại hạ bị như thế ước chừng bao nhiêu ngày? Có dài lắm không?

Tuyết Nghi buột miệng :

– Cũng độ nửa tuần trăng.

Hiểu Phong dừng phắt lại :

– Vậy tại hạ đã có những hành động gì trong suốt thời gian đó, nhất là khi nội nguyên công lực cứ luôn bị kích hoạt? Đừng nói với tại hạ là chỉ hạ sát có hai mạng người. Vì tại hạ không tin đâu. Mong nhị vị chớ có giấu tại hạ, cứ nói thật vẫn hơn.

Tuyết Nghi lúng túng nhìn Tuyết Hoa.

Tuyết Hoa cũng có một thoáng bối rối nhưng lập tức trấn tĩnh và mỉm cười :

– Đương nhiên công tử vẫn còn một vài hành động, nhưng thật sự không gây hậu quả nào nghiêm trọng.

Hiểu Phong cau mày :

– Giả như là…?

Tuyết Nghi bảo :

– Là sự xuất hiện của Hà Tử Thanh tệ sư huynh chẳng hạn.

Hiểu Phong băn khoăn :

– Lệnh sư huynh xuất hiện thì sao? Tại hạ đang có chân lực bị kích hoạt, không lẽ lúc tệ sư huynh xuất hiện tại hạ vì không còn lý trí nên có đắc tội với lệnh sư huynh?

Tuyết Nghi chợt nhăn mặt :

– Cần gì huynh đài cứ muốn hỏi tách bạch như vậy? Đã bảo là không có gì tác tệ cả, bấy nhiêu đó chưa đủ làm huynh đài hết băn khoăn ư?

Hiểu Phong thở mạnh ra một hơi và gần như muốn hắt bỏ những gì đang vương vấn, chỉ muốn trút cạn ra một lần cho xong. Hiểu Phong bảo :

– Nhị vị không muốn nói cũng không sao. Tại hạ sẽ đi tìm lệnh sư huynh, quyết hỏi cho ra lẽ.

Tuyết Hoa và Tuyết Nghi cũng bật kêu một lúc :

– Chớ nên gặp y.

– Gặp thì gặp nhưng đừng tin bất kỳ điều gì y nói. Tốt hơn là đừng gặp y.

Hiểu Phong kinh ngạc nhìn cả hai :

– Đó là lệnh sư huynh, sao nhị vị bỗng có thái độ như rất sợ, rất đề phòng y?

Cả hai chợt nhìn nhau vì biết đã lỡ lời. Sau đó, Tuyết Nghi đành đáp qua tiếng thở dài :

– Y đã lộ là người từng bị Huyền Thiên môn khuất phục. Cái chết của gia sư Khương lão nhân gia cũng một phần do y.

Hiểu Phong vụt cao giọng :

– Có nghĩa là lúc tại hạ mất lý trí, Hà Tử Thanh xuất hiện hoàn toàn không có thiện ý? Tại hạ vì thế có cùng y động thủ? Cớ sao y không chết nếu như bản lãnh của y rõ ràng không thể bằng tại hạ? Đã xảy ra chuyện gì?

Tuyết Hoa vụt đáp, mắt cứ liếc chừng Tuyết Nghi :

– Công tử tuy thông minh nhưng nhất thời lại tỏ ra u mê. Vì lúc y đến, thoạt đầu nào ai biết y có địch ý hay không. Đến khi phát hiện thì đã muộn, y đã điểm huyệt chế ngự cả ba. Cả công tử muốn giết y cũng không có cơ hội.

Hiểu Phong nhíu mày :

– Nếu là vậy, sao y không hạ thủ, lại buông tha chúng ta?

Tuyết Nghi phì cười, nhẹ nhõm :

– Vì Trần lão nhân gia kịp đến. Đương nhiên chúng ta được cứu.

Hiểu Phong trầm ngâm :

– Chuyện chỉ có thế thôi sao? Vậy tai sao nhị vị lúc nãy tỏ ra ngập ngừng, như thể gặp chuyện quá khó khăn, không thể thổ lộ? Trong khi như nhị vị vừa kể, mọi chuyện lại quá ư dễ nói?

Đáp lại câu nghi vấn của Hiểu Phong là tràng cười của Hà Tử Thanh bỗng vang đến lồng lộng :

– Đương nhiên là phải có điều khó nói họ mới không thể thổ lộ với ngươi. Muốn biết đó là điều gì thì cứ hỏi Hà Tử Thanh ta đây.

Tuyết Nghi phẫn nộ, cùng Tuyết Hoa đưa mắt nhìn quanh :

– Ngươi đã đến sao chưa hiện thân? Lần này ngươi đến thật đúng lúc, bọn ta hận chưa thể rút gân lột da ngươi ra.

Thanh âm của Hà Tử Thanh vẫn từ chốn mơ hồ vọng tới :

– Muốn lột gì ở ta cũng được. Vì ta luôn sẵn sàng để bọn ngươi lột.

Và Hà Tử Thanh cười dài, là giọng cười thoạt nghe Hiểu Phong liền biết ngay đó là giọng cười đắc ý, ngạo mạn, đểu cáng và có phần nào đó tà dâm.

Hiểu Phong đoán được một thì Tuyết Nghi và Tuyết Hoa lại đoán biết một cách chắc chắn đủ mười phần.

Nhưng khi cả hai định động thân lao đi tìm phương vị họ Hà đang ẩn náu, Hiểu Phong vội ngăn cả hai lại :

– Một mình Hà Tử Thanh làm sao đủ đởm lược đến đây và cố tình đánh động cho chúng ta biết? Y ắt đã có sẵn bố trí. Chúng ta đến là lọt vào kế hiểm của y.

Tuyết Hoa hậm hực :

– Không lẽ cứ đứng đây nghe những lời châm chọc của y?

Hiểu Phong vụt hạ thấp giọng :

– Đã không đến chỗ y thì phải dẫn dụ y đến chỗ ta. Hãy nghe theo tại hạ. Đi nào.

Và Hiểu Phong động thân đưa Tuyết Nghi và Tuyết Hoa đi men theo một cánh rừng thưa.

Không nghe thanh âm của Hà Tử Thanh vang lên nữa, Tuyết Hoa thở dài :

– Vậy là y không bị chúng ta dẫn dụ? Thật tiếc vì bỏ mất cơ hội phục thù.

Hiểu Phong cười lạt :

– Vị tất đúng như cô nương đoán. Không tin, cô nương thử len lén nhìn vào khu rừng thì rõ.

Có lẽ Tuyết Nghi đã nhìn nên ngay khi Hiểu Phong dứt lời thì chính Tuyết Nghi lên tiếng :

– Tuy không thấy được nhiều nhưng tại hạ cũng phát hiện có một vài người cố tình ẩn thân trên một vài tàng cây.

Hiểu Phong bảo :

– Không sai. Đó là số người có nhiệm vụ giám sát chúng ta, chỉ là phần dự phòng mà thôi. Vì dựa theo hướng phát ra âm thanh của họ Hà, tại hạ hồ nghi bọn chúng đặt rất nhiều cạm bẫy. Do đó, lúc bảo nhị vị cùng đi, tại hạ cố tình chọn hướng này là hướng nghe rõ nhất tiếng phát âm của họ Hà. Hư hư, thực thực, họ Hà dùng nghi binh thì tại hạ cứ theo đó tương kế tựu kế đáp lại. Quả nhiên đây là hướng họ Hà chưa kịp bố trí lực lượng mai phục.

Tuyết Hoa kinh nghi :

– Nhưng bọn giám sát sẽ đánh động…

Hiểu Phong chợt khom người nhặt vài mẩu đá :

– Để dẫn dụ họ Hà tìm đến, chúng ta đành tự đánh động, làm hộ bọn người đã mất lý trí kia thôi.

Và Hiểu Phong bất chợt vung tay xạ ra ba mẩu đá vừa nhặt.

Ba mẩu đá vừa thoát ra liền chia thành ba hướng, lao thẳng vào ba tàng cây cách xa nhau ở bìa rừng.

Và khi ba mẩu đá biến mất vào những tàng cây, từ chỗ ẩn khuất đó liền phát lên ba loạt còi tre cao vút.

Ngay khi loạt còi tre vừa vang lên, từ bên trong cánh rừng thư liền xuất hiện một nhân vật.

Nhân vật này từ trong lao ra bằng một khinh thân pháp thần tốc. Và chỉ chớp mắt sau đã cho Tuyết Hoa, Tuyết Nghi thấy đó là một Đạo nhân đã cao niên với chót mũi nhọn chợt khoằm xuống như mỏ chim ưng.

Tuyết Hoa và Tuyết Nghi bàng hoàng dù vẫn ngờ ngợ :

– Là Âm Sơn Ác Đạo?!

Không hề ngờ ngợ như họ, Hiểu Phong chờ lão Đạo nhân hiện thân liền ứng tiếng nói ngay :

– Dùng còi tre ra lệnh và điều động bọn người bị Di Tinh đại pháp làm hại, tôn giá đây ắt là Ác Đạo Âm Sơn, định xuống cửu tuyền đài cùng lũ ác đồ hội ngộ?

Không chịu nổi câu châm chọc của Hiểu Phong, Lão đạo lập tức quắc mắt, xạ những tia hàn quang khiếp người, nhìn trừng trừng Hiểu Phong :

– Vậy là người thừa nhận đã giết hại Thái Tuế tam tinh, ba gã đồ đệ của ta? Hãy nhìn ta và đáp ngay.

Hiểu Phong bật nhanh người lao đến, miệng hô hoán :

– Đừng ai nhìn vào mắt lão. Hãy đề phòng lão họ Hà thế nào cũng đến. Ác Đạo mau đỡ chiêu.

Lão Ác Đạo cũng lao đến, miệng luôn cười ngạo mạn :

– Dù không dùng Di Tinh đại pháp, ta vẫn luôn thừa năng lực lấy mạng ngươi để báo thù cho môn đồ. Đỡ chiêu!

Ầm ầm náo loạn, lần chạm chiêu này làm cho lão Ác Đạo thất sắc :

– Thảo nào người của bổn môn luôn tỏ ra úy kỵ ngươi. Ta không tin một tiểu oa nhi như ngươi lại sớm có thành tựu này, xem kiếm.

Vèo vèo hai tiếng và chỉ suýt nữa kiếm chiêu vừa biến ảo vừa bất ngờ của Ác Đạo làm tổn hại đến Hiểu Phong.

Bị đối phương dùng vũ khí, trong khi bên mình lại không có một tấc sắt nào để phòng thân, Hiểu Phong phẫn nộ, quật liên tiếp nhiều kình Quái Phong chưởng vào kiếm chiêu của Ác Đạo :

– Thật hổ thẹn cho lão, đã cao nhiên lại còn dựa vào lợi khí để chiếm tiện nghi. Ta quyết cho lão nếm mùi lợi hại. Xem đây!

Những ngọn kình Quái Phong ào ào cuộn đến và do nội lực của Hiểu Phong không thể xem thường nên nhất thời kiếm chiêu của lão Ác Đạo khó bề vận dụng linh hoạt.

Chợt có tràng cười ngạo nghễ của Hà Tử Thanh vang lên :

– Xin Thiếu môn chủ cứ tùy tiện. Nha đầu Hoàng Phủ do thuộc hạ có dịp nhìn qua nên có thể quả quyết nha đầu có thân ngà vóc ngọc. Riêng tiểu liễu đầu Tuyết Nghi thì lúc nào cũng tỏ ra kín kẽ, khó có thể đoán vóc hình đầy đặn như ả kia không? Đành phải nhờ Thiếu môn chủ tự thân xem xét cho.

Lập tức có tiếng Tuyết Nghi, Tuyết Hoa cùng thét :

– Hà Tử Thanh ngươi thật vô sỉ. Bổn cô nương quyết phân thây xẻ thịt ngươi ra.

– Tư Không Bạch, ngươi đừng hòng chạm vào ta. Tuyết Nghi này quyết cùng người liều mạng.

Toàn thân Hiểu Phong thoáng bàng hoàng, làm cho chiêu công đang mạnh mẽ chợt có một sát na đình trệ.

Ác Đạo bật quát to, như tiếng sấm động :

– Nếu muốn toàn mạng, hãy nhìn ta đây này. Nhìn đi.

Tiếng quát làm Hiểu Phong ngỡ ngàng, vô tình để mục quang chạm vào làn thị tuyến ma mỵ của Ác Đạo.

Lập tức trong tâm trí Hiểu Phong xuất hiện hình ảnh của một đạo nhân có gương mặt nham hiểm. Và Đạo nhân nọ đang cười cười nói nói với Hiểu Phong :

– “Hãy nhìn ta đây! Sao ngươi dám sát hại sư đệ ta?”.

Cùng lúc này, thanh âm của Âm Sơn Ác Đạo lạnh lùng vang lên :

– Nói mau, sao ngươi ác độc, sát hại ba đồ đệ của ta?

Hai câu nói vì vang lên nối tiếp nhau, đạp vào tiềm thức Hiểu Phong nên vô tình tạo cho Hiểu Phong tâm trạng mâu thuẫn.

“Hai hay ba? Sao lúc là sư đệ, lúc là đồ đệ?”.

Do hoang mang nên Hiểu Phong tự cau mày và chớp mắt.

Thấy Hiểu Phong chớp mắt, tay kiếm của Ác Đạo Âm Sơn liền thần tốc bật lóe lên :

– Giỏi, ngươi thoát được Di Tinh đại pháp nhưng không thể thoát được kiếm của ta! Nạp mạng đi!

Đang có tâm thần hoang mang bất định, tiếng gầm này còn đột ngột vang lên làm cho bản thân Hiểu Phong nhất thời bừng tỉnh.

Nhưng Hiểu Phong tỉnh lại thì kiếm của Ác Đạo Âm Sơn đã đến.

Hồn bất phụ thể, Hiểu Phong liều mình tạt bộ tránh chiêu theo bộ pháp U Minh Ngọa Hồn.

Soạt một tiếng, cả y phục lẫn da thịt ở phần bụng Hiểu Phong bỗng bị cứa đứt một đường dài.

Nhìn huyết hồng tuôn nhuộm, Hiểu Phong phẫn nộ ngập tràn, cử song chưởng lên và quật nhịp như thoi đưa.

Đang đắc ý vì đã làm cho Hiểu Phong bị kiếm thương, Ác Đạo chợt kinh tâm vì bị hai đạo kình phong của Hiểu Phong ập đến như gió cuốn.

Lão xoay tả thủ nhả kình :

– Ngươi còn hung hãn được sao? Đỡ!

Lão vỗ bừa vào nhị kình của Hiểu Phong và ánh mắt lão chợt lạc thần khi thấy Hiểu Phong cười lạnh :

– Lão tự nạp mạng rồi. Vì đây là một Âm một Dương, lão chỉ đương đầu với một trong hai mà thôi. Cũng là công bằng, phải không? Đi!

Bùng một tiếng, lão Ác Đạo vừa loạng choạng ngã lùi vừa thầm thừa nhận lời của Hiểu Phong hoàn toàn đúng. Vì một kích của lão, cho dù có nội lực dư đầy, cũng chỉ đắc thủ nếu gặp phải tình trạng Hiểu Phong hoặc dùng toàn nhu kình hoặc đều là cương kình. Đằng này vì Hiểu Phong vận dụng cả hai, nếu lão đương đầu được cương kình thì nhu kình còn lại sẽ gây phương hại cho lão. Và điều đó đã xảy ra, làm cho kiếm của lão rơi.

Hiểu Phong đã lướt đến và nhặt láy thanh kiếm của lão. Hiểu Phong cười sằng sặc :

– Một kiếm của lão và một chưởng của ta kể như hòa nhau. Còn bây giờ, kiếm của lão sẽ lấy mạng lão, diệt trừ đi đại họa cho vỗ lâm chính lão từng gây ra!

Và Hiểu Phong vũ lộng trường kiếm, tạo ra một màn kiếm quang lợi hại vây kín lão Ác Đạo.

Chợt có tiếng Tuyết Nghi kêu thét :

– Hiểu Phong!!! Dâm tặc Tư Không Bạch không được chạm vào ta. Á…

Tiếp đó là tràng cười phấn khích của Hà Tử Thanh :

– Ô hô, Hoàng Phủ nha đầu vẫn cứ tươi mơn mởn như lần trước ta thấy.

Điều này làm cho vầng kiếm quang của Hiểu Phong có phần kém đi uy lực. Nhân đó lão Ác Đạo đánh liều với số mạng, cố lao bừa ra.

Soạt soạt hai tiếng, lão Ác Đạo đành cắm đầu tháo chạy do đã bị hai vệt kiếm thương không thể xem thường.

Hiểu Phong sau một thoáng lưỡng lự chợt tung người chạy đuổi theo lão Ác Đạo.

Có tràng cười lạnh lẽo của Tư Không Bạch đuổi bám theo Hiểu Phong :

– Ngươi tẩu thoát như thế là tốt. Bằng không, ắt số phận ngươi còn thê thảm hơn hai nha đầu này. hừ.

Đó là lúc cả Tuyết Nghi lẫn Tuyết Hoa đã bị chế ngự huyệt đạo, phẫn nộ chịu đựng những cái nhìn dâm ác của hai gã không còn nhân tính là Hà Tử Thanh và Tư Không Bạch.

Hà Tử Thanh vừa dùng tay mơn trớn khắp người Tuyết Hoa vừa huênh hoang :

– Nha đầu ngươi tuy có bản lĩnh cao minh hơn ta nhưng một khi bị ta dùng độc, ngươi làm sao kháng cự nổi. Này, này, đừng nhìn ta như thế. Để nàng đừng tự sát, ta đành điểm luôn Á huyệt của nàng. Kể cũng tiếc vì không thể nghe nàng kêu rên khi được ta đưa lên tận đỉnh Vu sơn.

Bỗng có tiếng Tư Không Bạch hắng giọng :

– Hà đàn chủ Khất Cái đàn định cứ thế này dày vò họ sao? Cũng nên tìm chỗ kín đáo chứ?

Hà Tử Thanh đang chuẩn bị lột bỏ y phục của Tuyết Hoa, nghe thế liền đáp :

– Xuân tiên nhất khắc tựa thiên kim, huống chi quanh đây toàn là bọn đã bị Di Tinh đại pháp làm cho mất lý trí, Thiếu môn chủ càng ngần ngại càng thêm uổng phí.

Tư Không Bạch chợt nuốt nước bọt thèm thuồng :

– Nếu là vậy…

Bỗng có một bóng người xuất hiện… Y phục thì quấn dọc quấn ngang, còn diện mạo thì chỗ lồi chỗ lõm do dính nhiều bùn đất, nhưng khi lên tiếng thì chưa ai có giọng sắc lạnh như nhận vật này :

– Tư Không Bạch. Ngươi có nhìn ra vật này không?

Đang cao hứng bỗng bị phá ngang, Tư Không Bạch vừa đưa mắt nhìn nhân vật mới đến thì nghe Hà Tử Thanh kêu thất thanh :

– Câu Hồn Phi Liên Sách?!!

Hữu thủ của nhân vật kỳ quái đó liền chớp lẹ :

– Không sai. Và đây là Lệnh Câu Hồn dành cho bọn Huyền Thiên môn các ngươi.

Vừa thấy hữu thủ của nhân vật nọ bật chớp, Tư Không Bạch nhờ thân thủ tuyệt phàm đã kịp lao tránh qua một bên.

Nhưng tả thủ của nhân vạt nọ cũng đã lao vút ra vật thứ hai.

Và, phập một tiếng, Tư Không Bạch chợt sững người, trợn to hai mắt và tự cúi đầu nhìn vào một vật đã cắm sau vào lồng ngực y, như không hiểu đã có chuyện như thế này xảy ra.

Kể cả hà Tử Thanh cũng vậy, do đó, khi gã thấy tả thủ của nhân vật nọ ngoặc về, chỉ là để thu hồi vật đã cắm sâu vào người Tư Không Bạch, gã bật hoảng lao đi :

– Ôi chao…, Câu Hồn Phi Liên Sách thật lợi hại.

Nhân vật nọ lập tức đuổi theo gã :

– Đố ngươi chạy thoát được Lệnh Câu Hồn của ta.

Cả hai vừa khuất dạng, huyệt đạo của Tuyết Hoa vụt giải khai.

Nàng chạy đến chỗ Tuyết Nghi giúp Tuyết Nghi giải khai huyệt đạo.

– Một lần nữa chúng ta lại gặp may. Nếu không nhờ…

Tuyết Nghi chợt lên tiếng :

– Cũng là do Hà Tử Thanh điểm huyệt, sao lần này Tuyết Hoa muôi mau chóng tự giải khai, không như lần trước phải nhờ ta giải hộ?

Tuyết Hoa ngớ người :

– Không lẽ là lão nhân gia? Muội cảm nhận có một lực đạo đã chạm vào muội.

Tuyết Nghi chau mày :

– Lão nhân gia luôn có định kiến với Câu Hồn. Nếu là do lão nhân gia lẽ nào người dễ dàng bỏ qua cho ác nhân mà không hiện thân ngay?

Tuyết Hoa nhìn sững Tuyết Nghi :

– Tuyết Nghi tỷ cho rằng…

Tuyết Nghi bảo :

– Cần tìm ngay Hiểu Phong. Đi!

Tuyết Hoa lo lắng nhìn bọn vô hồn khoảng năm bảy người đang đứng không xa mấy :

– Họ thì sao?

Tuyết Nghi e dè :

– Không ai dùng còi tre phát lệnh, chúng ta cứ từ từ đi qua, hy vọng sẽ ổn.

Nhờ đó họ đi thoát nơi vừa xảy ra thảm biến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.