Cầu Được Ước Thấy

Chương 4: Hoàn



11.

Tôi đến nhà hàng đã đặt chỗ từ trước.

Tôi cẩn thận đối chiếu qua tin nhắn Bùi Chiêu Dã gửi đến, xác định chính là phòng bao trước mặt này.

Vừa mới định gõ cửa, giây tiếp theo cửa trực tiếp mở ra từ bên trong.

Một lực mạnh ập đến, tôi trực tiếp bị ai đó nắm tay kéo vào.

Tôi bị giật mình, vô thức phản kháng.

Kết quả trong khoảnh khắc bị ai đó không cho phản kháng mà đè sau cửa, hơi thở mát lạnh chỉ thuộc về Bùi Chiêu Dã vây quanh tôi.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tức giận véo vào phần thịt non bên hông cậu.

“Bùi Chiêu Dã, anh có biết thế này thật sự rất dọa người hay không!”

Cậu đau đớn kêu lên, lười biếng nói: “Thì là cố ý dọa em mà, ai bảo em đến trễ như vậy chứ.”

À thì.

Nhớ đến lúc đầu ra khỏi ký túc xá, tôi bèn cầm lược đi ra ngoài, ban đầu nghĩ cứ để mặc đời cuốn trôi, dù sao mang theo cũng không chiếm nhiều diện tích cho lắm, kết quả vừa xoay người bước ra khỏi cửa mới phát hiện quên mang theo điện thoại.

Tôi xấu hổ sờ sờ mũi, tự thấy đuối lý, thế nhưng vẫn mạnh miệng:

“Em cũng có cố ý đâu, anh đúng là đồ quỷ ấu trĩ.”

Bùi Chiêu Dã bất đắc dĩ cười cười: “Đúng đúng đúng, tiểu tổ tông là nhất, anh ấu trĩ, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho anh đi.”

Nghe giọng điệu phục tùng vô điều kiện của anh, nội tâm bé nhỏ của tôi điên cuồng cười trộm, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ rụt rè.

“Được rồi được rồi, xem anh đã có thái độ nhận sai thành khẩn như vậy nên em đành miễn cưỡng tha thứ cho anh đấy.”

Cậu trước nay luôn bất lực với tôi, thế nên bất đắc dĩ thở dài.

“Đi thôi.”

Bàn tay thon dài lành lạnh của Bùi Chiêu Dã nắm lấy tay tôi, đưa tôi đi ra ngoài.

Tôi bối rối đi theo cậu, có chút nghi hoặc: “Đi đâu? Không ăn cơm hả?”

“Thức ăn nguội rồi nên không ăn nữa, đi, anh đây dẫn em đi ăn cái khác.”

“Ôi, thế thì lãng phí quá.”

Bùi Chiêu Dã dường như sớm biết rằng tôi sẽ nói như vậy.

Cũng không quay đầu lại nói: “Không sao, anh đã bảo Từ Húc Trạch đến giải quyết rồi.”

Chợt nghe cậu nhắc đến Từ Húc Trạch, tôi vẫn có hơi kinh ngạc.

“Cậu ấy học trường nào thế?”

“ Đại học Khoa học*.” Bùi Chiêu Dã lời ít mà ý nhiều.

[*] Còn được gọi là Đại học Khoa học và Công nghệ thuộc tỉnh An Huy. Trường trực thuộc Viện Khoa học quốc gia là trường thuộc dự án 985 (chọn năm 1999) lẫn 211 (chọn năm 1995), tập trung vào khoa học tiên tiến và công nghệ cao, y học, nhân văn,…

Tôi lại chợt nhớ đến một sự kiện khác, chạy chậm lên vài bước sóng vai với Bùi Chiêu Dã.

“Này, Bùi Chiêu Dã, cách ngày cuối điền nguyện vọng một ngày Từ Húc Trạch gọi điện thoại cho em, có phải là anh…”

Tôi còn chưa nói hết câu, Bùi Chiêu Dã đã đột ngột dừng lại, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn tôi, sửa lại nói:

“Là bạn trai.”

Nghe ra ý cậu nói, trên mặt tôi phiếm hồng, ba từ này đọng lại trên đầu lưỡi tôi một lát, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm gọi thành tiếng.

Dứt khoát tỏ ra vô lại: “Không muốn không muốn đâu, gọi anh là Bùi Chiêu Dã cơ.”

Bùi Chiêu Dã tức đến bật cười, thế nhưng cậu sớm đã hiểu thấu nước cờ của tôi rồi, thế nên trực tiếp lấy độc trị độc, sống động mô tả lại dáng vẻ vô lại của tôi.

“Ứ chịu đâu, ứ chịu đâu, dù sao cũng không được gọi cả tên lẫn họ của anh đâu.”

Cậu ngược sáng cúi đầu xuống nhìn tôi, lười biếng nhướng mày, hơi lộ vẻ xấu xa.

Dáng vẻ này đột nhiên trùng khớp với ký ức hồi còn bé, mắt tôi lập tức sáng ngời, đi khập khiễng ghé vào tai cậu thử gọi một tiếng.

Vừa dứt lời, Bùi Chiêu Dã đột nhiên đỏ mặt, vành tai nhanh chóng đỏ bừng.

Thay đổi quá rõ ràng, tôi ôm bụng nhịn không được cười thành tiếng.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của fanpage Phù Sinh Nhược Mộng, vui lòng không mang đi nơi khác!]

Bùi Chiêu Dã đảo mắt, xấu hổ lấy tay che miệng tôi: “Không cho cười.” Nói xong cậu lại như khó có thể mở miệng mà yếu ớt bổ sung: “Cũng không cho gọi.”

Mắt thấy mặt cậu ngày càng đen, cuối cùng tôi che miệng nén cười, cam đoan với cậu.

“Không cười, không cười nữa.”

Nói xong tôi lại im lặng khoác tay cậu làm nũng: “Em đói bụng rồi Bùi Chiêu Dã ơi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi.”

Hơn mười phút sau.

Tôi ngồi bên đường, hưởng thụ tôm càng Bùi Chiêu Dã đã bóc vỏ sạch sẽ, từng miếng một nhét đến mức miệng đầy ụ.

Ú ớ ra lệnh cậu đưa nước, lấy giấy… cho tôi.

Sau khi cơm nước no say, tôi chợt lại nghĩ đến điều lúc trước còn chưa hỏi hết.

Vừa muốn nói, một tia sáng chói mắt đột nhiên xẹt qua chân trời u ám.

Tôi nhất thời kinh ngạc mở to mắt.

“Bùi Chiêu Dã, mau nhìn pháo hoa kìa!”

Tôi hào hứng ra hiệu cho cậu ngoảnh đầu lại nhìn về phía bầu trời.

Nhưng cậu lại chậm chạp không thèm nhúc nhích, mà là mặt mày nghiêm túc nhìn tôi.

Đột nhiên cậu đứng lên, bàn tay lành lạnh mò vào túi áo khoác.

Chẳng bao lâu sau trong tay cầm đồ gì đó đi về phía tôi, nhìn kỹ thậm chí còn có thể thấy bàn tay nắm chặt của cậu đang khẽ run.

Tôi cứ như vậy bối rồi nhìn cậu quỳ một gối xuống trước mặt tôi.

Lòng bàn tay mở ra trước mặt tôi.

Tôi vô thức cúi đầu nhìn xuống, thấy có một chiếc nhẫn bạc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của Bùi Chiêu Dã.

Tôi bối rối nhìn cậu.

Bùi Chiêu Dã như thể thấy tôi thấp thỏm, an ủi nói: “Đồng Chân Chân, em đừng sợ, đây không phải cầu hôn đâu.” Nói xong, cậu đột nhiên cười xuề xòa: “Dù sao nếu anh có cầu hôn, anh sẽ gọi tất cả người quen của hai đứa mình đến chứng kiến, bằng không nếu em không thừa nhận thì anh chẳng phải là quá lỗ vốn rồi à.”

“Vậy, vậy hiện tại anh…” Tôi hồi hộp đến bắt đầu nói lắp.

Cậu khẽ cười.

“Đồng Chân Chân, anh muốn có một danh phận, một người quang minh chính đại đứng cạnh em, hơn nữa người khác vừa nhìn vào đã biết, em là của anh, Bùi Chiêu Dã, là của Đồng Chân Chân.”

Trên đỉnh đầu, màn pháo hoa hoành tráng không ngừng nở rộ, nối tiếp nhau chớp lướt qua, rực rỡ lại nhiệt liệt.

Ánh sáng chói lóa chiếu vào mặt Bùi Chiêu Dã, không chỉ không khiến cậu có vẻ càng thêm ngạo nghễ, trái lại còn thêm vài phần dịu dàng.

Trong lúc ngẩn ngơ, thực ra tôi nghĩ vấn đề vừa mới chưa kịp thốt nên lời đã không cần đáp án nữa rồi.

Dù sao sự thật có sức thuyết phục hơn lời nói nhiều.

Lúc này đây, tôi chỉ nghe thấy mình đi theo suy nghĩ nội tâm chân thật nhất.

Nghiêm túc nói: “Được.”

12.

Ngày đại hội tổng kết quân sự.

Tôi khá hồi hộp mà đếm thứ hạng và chức vụ của người nhận thưởng.

Nghĩ tới tối hôm trước, Bùi Chiêu Dã dùng mọi thủ đoạn luân phiên dụ tôi đến đầu óc rối mù mà đồng ý hôm nay nhất định phải trao thưởng cho cậu.

Tôi nhức nhức cái đầu, bắt đầu hối hận vì đã nói cho cậu biết rằng tôi được cử làm người trao thưởng.

Tiếc rằng đã đồng ý với Bùi Chiêu Dã rồi, dù có thế nào tôi cũng phải cắn răng chịu đựng.

Cũng may lần này cậu đứng nhất toàn khoa Tài chính.

Trước đó tôi đã hỏi thoáng qua đàn chị mấy câu, mỗi lần người đứng nhất khoa cơ bản sẽ đứng ở vị trí chính giữa.

Quả nhiên một lát sau đã nhìn thấy Bùi Chiêu Dã đứng giữa đội ngũ bảy người đi lên sân khấu.

Tôi rạng rỡ nhìn về phía cậu.

Bùi Chiêu Dã lại tươi cười đường hoàng đi về phía tôi.

Đợi đến khi cậu đứng nghiêm trước mặt tôi.

Lại chậm chạp không nghe thấy mệnh lệnh làm bước tiếp theo.

Trong lòng sinh nghi, Bùi Chiêu Dã đứng trước mặt tôi như nhìn thấy gì đó, nụ cười dần sượng trân.

Tôi liếc mắt nhìn theo tầm mắt cậu.

Nhìn thấy một cụ già nhanh nhẹn khỏe mạnh mặc tây trang đứng nghiêm bên cạnh tôi.

Vỗ vai Bùi Chiêu Dã, giọng sang sảng.

“Bạn học Tiểu Bùi, cậu rất xuất sắc.” Còn chưa dứt lời, lại đảo mắt qua từng bạn học khác, vui mừng hiện rõ trong mắt mà gật đầu, “Tôi tin các bạn về sau sẽ trở thành nhân tài của quốc gia.”

May mắn nhận được khen ngợi từ hiệu trưởng, bạn học nào cũng kích động đến mặt đỏ tía tai rồi liên tục gật đầu.

Nhưng tôi lại nhìn thấy trong mắt Bùi Chiêu Dã có vài phần không còn gì để luyến tiếc.

Tôi nhịn cười, đưa tay bê huy chương và bằng khen danh dự đưa đến tay hiệu trưởng.

Hiệu trường thuần thục đưa bằng khen danh dự đến tay Bùi Chiêu Dã, sau đó ống kính lia sang đây chụp một tấm ảnh chung.

“Được rồi, huy chương của bạn học Tiểu Bùi tôi không làm thay đâu, lão già tôi đây cũng không phải người không có mắt như vậy.”

Dứt lời, tôi vô thức nhìn hiệu trưởng.

Sau đó tinh tường thấy trong mắt ông có vài phần trêu chọc, mặt tôi lập tức nóng lên, luống cuống nói: “Hiệu trưởng, cái đó, em…”

Ông tỏ vẻ hiểu ý, xua tay rời đi.

Vừa đi còn vừa lẩm bẩm: “Ồ, tiểu tử này còn giỏi hơn cả mình ấy, thế mà thật sự lừa được cô bé bên Bắc Đại nhà người ta đến tay rồi, nếu không phải mình năm đó…”

Tôi xấu hổ nhìn Bùi Chiêu Dã đang vô cùng vui vẻ, thấp giọng: “Mau cúi đầu xuống!”

Bùi Chiêu Dã không chút do dự cúi xuống, giọng điệu yêu chiều nói: “Được~”

Miếng huy chương kia được tôi nghiêm chỉnh đeo trên cổ Bùi Chiêu Dã.

13.

Năm ấy tốt nghiệp đại học.

Bùi Chiêu Dã cầu hôn tôi.

Đúng là như lời cậu đã từng nói hồi trước, mời hết những người quen biết chúng tôi, giống như thật sự sợ tôi sau này sẽ không giữ lời hứa ấy.

Có điều nhìn người đang quỳ một gối trước mặt tôi, hốc mắt lại ửng đỏ điểm chút long lanh.

Tôi cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.

Khom lưng đưa tay lau hốc mắt cậu, giọng dịu dàng: “Làm gì vậy Bùi Chiêu Dã, em còn chưa khóc đâu đấy!”

Vành tai cậu phiếm hồng, vẻ mặt cố chấp lại vô lại: “Em không đồng ý thì anh khóc luôn ra đây đó, Đồng Chân Chân, em chịu để anh khóc trước mặt nhiều người như vậy sao?”

Giọng Bùi Chiêu Dã không lớn không nhỏ, nhưng lại ở cạnh những người cũng đang tập trung nín thở lắng nghe, thế nên có vẻ vô cùng rõ ràng.

Xung quanh bỗng chốc vang lên một số tiếng thổn thức kèm theo vài tiếng hét chói tai.

Trong đó tiếng Từ Húc Trạch rõ ràng đến dị thường.

“Xin chị đó chị Chân Chân, ngàn vạn lần đừng đồng ý nó! Bọn tớ muốn nhìn thấy anh Bùi khóc!”

Bùi Chiêu Dã tặng một ánh mắt sắc lẹm như dao sang, Từ Húc Trạch lập tức rụt cổ cười pha trò.

“À thì, hai người tiếp tục, tiếp tục…”

Tôi cuối cùng nhịn không nổi nữa, “phì” cười thành tiếng.

“Không nỡ, không nỡ đâu, em đồng ý với anh rồi, Bùi Chiêu Dã.”

Mắt cậu lập tức sáng ngời, phảng phất như thể còn sáng hơn cả trời sao.

Bùi Chiêu Dã nhanh chóng tháo chiếc nhẫn tôi vốn đang đeo trên tay xuống cất vào trong người, trái lại lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của tôi, rồi ôm chặt lấy tôi.

Sau đó chúng tôi hôn nhau say đắm giữa tiếng reo hò và chúc phúc.

14.

Tụ họp còn chưa kết thúc.

Nhưng đồng hồ sinh học sớm đã dưỡng thành khiến tôi buồn ngủ.

Bùi Chiêu Dã chào tạm biệt với mọi người, rồi cẩn thận đỡ tôi đang lảo đảo rời đi.

Cậu ngồi xổm xuống cõng tôi: “Lên thôi.”

Tôi buồn ngủ vật vã, nghe lời leo lên lưng cậu.

Người trước nay luôn sải bước lần này lại đi rất chậm.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của fanpage Phù Sinh Nhược Mộng, vui lòng không mang đi nơi khác!]

Tôi nhỏ giọng thúc giục cậu: “Nhanh lên.”

Cậu im lặng một lát rồi mới trầm giọng đáp: “Được.”

Thế nhưng tôi lại thoáng nghe ra cậu có gì đó bất thường.

“Anh không vui?”

Bùi Chiêu Dã nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

“Sao có thể chứ, hôm nay là ngày anh vui nhất trong 23 năm qua đấy.”

“Vậy sao anh lại có vẻ mặt này?”

Một lát sau, anh đột nhiên nghiêm túc nghiêng đầu nhìn tôi.

“Anh phát hiện ra anh quá tham lam, nếu lúc điền nguyện vọng chúng ta không bỏ lỡ…”

Không cho cậu có cơ hội suy nghĩ lung tung, tôi nghiêm túc cắt ngang suy nghĩ của cậu.

“Bùi Chiêu Dã, đó không phải là bỏ lỡ, chúng ta chỉ là vừa may cảm nhận được cuộc sống vốn nên cảm nhận của đối phương thôi.”

Nói xong tôi ngẩng đầu lên, cố ý hung dữ nói: “Bùi Chiêu Dã, anh không thích cuộc sống của em sao?”

Cậu sửng sốt vài giây, sau đó cười khanh khách: “Thích, rất thích.”

“Hừ, coi như anh thức thời đấy.”

Thực ra trong thế giới đông đúc này, ai cũng đều phải đối mặt với ngã rẽ cuộc đời, nhưng tôi luôn tin rằng người hữu duyên cuối cùng sẽ gặp lại nhau.

Tôi tựa cằm lên vai cậu.

“Nhưng em vẫn rất vui, bởi chúng ta đã tìm thấy nhau từ rất sớm.”

Liếc nhìn mày cậu hơi cau lại.

Tôi lặng lẽ ghé vào tai cậu, bất ngờ thốt lên:

“Chồng~”

Vừa dứt lời, tôi tinh tường nhận ra cơ thể Bùi Chiêu Dã cứng ngắc như sắt.

Trong giây lát cậu khàn giọng nói: “Em, vừa rồi gọi anh là gì?”

Xưng hô vừa mới nhất thời xúc động thốt lên bị cậu tóm được tại trận.

Nhưng mà xúc động qua đi, tôi cuối cùng nói không nên lời, chỉ chôn mặt vào cổ cậu như chim cút.

Nhưng Bùi Chiêu Dã không chịu buông tha: “Gọi lại thêm một lần thôi.”

“Không.” Tôi rầu rĩ nói.

Cậu lại còn khàn giọng vừa dỗ dành lại xin xỏ tôi hết lần này đến lần khác: “Ngoan, Chân Chân, chỉ một lần thôi, gọi lại thêm một lần thôi được không?”

“Không được, không được, không được,…” Tôi lại đùa giỡn mà giở thói vô lại.

Cuối cùng vẫn là Bùi Chiêu Dã thỏa hiệp trước.

Tôi mãn nguyện nhắm mắt lại.

Có lẽ tấm lưng của Bùi Chiêu Dã thật sự làm người ta an tâm, cơn buồn ngủ ập tới, tôi dần dần thiếp đi.

Trên con đường tối đen như mực, chàng trai yêu chiều cõng cô gái, bước đi từng bước một vừa chậm rãi lại vững vàng, như thể đang cõng toàn bộ thế giới trên lưng cậu, mặt mày bướng bỉnh được khắc họa dịu dàng đến lạ thường.

Ánh đèn ảm đạm kéo dài cái bóng của hai người, phác họa ra dáng vẻ của tình yêu.

– HẾT-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.