Đối với Ôn Viễn, những thứ có liên quan đến rượu đều bị Kiều Vũ Phân không cho phép động vào. Vì vậy Ôn Viễn có tửu lượng thật sự kém hay nói đúng hơn là không uống được rượu. Nhưng bàn về tửu lượng thì mỗi người mỗi khác không ai giống ai cả.
Ôn Viễn là bị đau mà tỉnh lại. Nhức đầu, đầu đau như búa bổ, giống nhưđang tiến hành một cuộc đấu sức vậy. cô chớp chớp mắt, cho đến lúc thật sự đau không nhịn được nữa mới ngồi dậy bắt đầu bóp đầu. nhẹ nhàng xoa bóp một lát, cô xuống giường rửa mặt, mơ hồ đánh răng xong, lúc ngẩng đầu chuẩn bị rửa mặt thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Mái tóc vốn mềm mại óng ả giờ phút này giống y như là tổ quạ, vành mắt cũng phiếm hồng. Còn có cái trán của cô nữa, mới có một ngày mà lại nổi lên hai hột mụn! Ôn Viễn bị hình ảnh trong gương của mình dọa sợ hết hồn, mãnh liệt xoa mặt nghĩ lại xem chuyện này đã xảy ra.
Trong đầu loạn tùm lum, còn chưa kịp hiểu rõ ràng bỗng nhiên có người gõ cửa phòng của cô, là giọng của Ôn Kỳ: “Ôn Viễn, mở cửa!”
Ôn Viễn bị anh gọi sợ hết hồn, lau mặt thật nhanh, vừa vuốt vuốt tóc vừa mở cửa cho Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản đứng ở ngoài cửa, kiểu tóc thời gian trước mới cắt bị Ôn Viễn cười nhạo suốt mấy ngày cũng đã được xử lý gọn gàng. Anh đứng đó mang theo một khí thế bức người nhưng mà sắc mặt hơi khó coi.
Ôn Viễn nhìn sắc mặt âm trầm kia không nhịn được rụt cổ. Ôn Kỳ hừ một tiếng, lắc mình đi vào, ném cái áo mang cho cô vào trong phòng.
“Anh làm sao vậy?” Ôn Viễn đá anh.
Ôn Kỳ nhìn cô cắn răng nghiến lợi nói: “Có đủ năng lực rồi đúng không, hơi không để ý đến em thì em lập tức gây chuyện, không biết uống rượu thì đừng có uống…, nếu gây ra chuyện gì thì khi trở về anh biết ăn nói thế nào? !”
Ôn Viễn mím môi trừng anh, vào lúc này mới ra dáng một người anh tốt, lúc anh bỏ lại cô thì sao không lo lắng cô có chuyện gì đi.
“Ai biết được rượu kia lại nặng như vậy, uống một chén đã say rồi.” cô liền than thở.
“Thôi đi.” Ôn Kỳ không cảm kích chút nào: “Em uống rượu gì mà chẳng như nhau!”
Bị vạch trần, Ôn Viễn không thể làm gì khác hơn là trợn mắt lên nhìn anh. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ thật lâu, Ôn Viễn chợt nhớ tới cái gì liền hỏi: “Tối hôm qua em uống rượu say gây sự?”
Ôn Kỳ nghiêng đầu nhìn cô: “Em nói xem, tay khác gì móng vuốt của mèo, gặp ai thì cào người đó.”
Ôn Viễn lớn như vậy cũng rất ít khi say rượu, càng không biết sau khi say rượu mình sẽ thành cái dạng này, mặt cô đỏ lên: “Anh đừng có lừa em, em cào anh sao? Em cào vào chỗ nào chứ?”
nói xong đi lên vạch áo khoác của anh ra, Ôn Kỳ dĩ nhiên không thể để cho cô được nhưý, lặp lại chiêu cũ nhấc cổ áo lôi cô vào phòng vệ sinh, “Mười phút, mau đi chải lại cái đầu nấm của em đi.”
Đêm qua núi Tước Lĩnh lại có một trận tuyết rơi, nhiệt độ sáng nay thấp hơn hôm qua một chút. Bạn học Ôn Viễn bọc mình trong bộ quần áo phía trước màu trắng sau lưng thì lại đen bị Ôn Kỳ gọi là chim cánh cụt, vừa xoa mặt vừa đi theo Ôn Kỳ ra đại sảnh khách sạn. Có lẽ là bởi vì thời tiết hơi lạnh, nên đầu óc của bạn học Ôn Viễn tỉnh táo hơn rất nhiều. cô nhìn theo bóng lưng của Ôn Kỳ , bắt đầu nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Khó trách hôm nay anh kéo cao cổ áo như vậy, tối hôm qua cô thật sự đã cào anh sao? Thế nào lại không nhớ rõ? Chỉ nhớ cô cùng một đám người trẻ tuổi ở xung quanh đống lửa, bị mời một ly rượu, sau đó lại cùng một tên thanh niên ngoại quốc không biết tên họ ngoại nhảy một đoạn lộn xộn lung tung.
Sau đó, sau đó…..
Tầm mắt rơi vào phía bên phải, Ôn Viễn chợt “A” một tiếng, che miệng đứng im tại chỗ không động đậy. Thừa dịp Ôn Kỳ nhìn sang, liền bắt cánh tay của anh lại, vẻ mặt đưa đámmím môi nói: “Em không ăn sáng đâu!”
Ở phía bên phải của phòng ăn bên cạnh bàn ăn có Ôn Hành Chi đang ngồi.
Vẫn ăn mặc chỉnh tề như thế, anh đang cúi đầu đang đọc báo buổi sáng nay, nhìn từ xa cảm thấy anh ôn hòa hơn nhiều. Phục vụ mang đến một cốc nước, Ôn Hành Chi đưa tay nhận lấy, rồi nói cám ơn.
Tầm mắt quét qua nơi nào đó, rồi dừng lại.
Ôn Viễn đang nấp ở sau lưng Ôn Kỳ, chột dạ ngẩng đầu liếc anh, sau khi bị bắt gặp lại vội cúi đầu. Trong lòng âm thầm kêu rên, xong đời rồi, cô nhìn thấy khóe miệng của anh có vết thương rồi ! Hu hu….. !
Ôn Kỳ tức giận liếc nhìn Ôn Viễn trong bộ quần áo chim cánh cụt, sau đó lên tiếng chào Ôn Hành Chi: “Chú út, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Giọng nói có vẻ trầm thấp hơn bình thường, lại còn hơi khàn nữa. Có lẽ Ôn Hành Chi cảm thấy không thoải mái nên uống một hớp nước ấm, nhìn về phía Ôn Viễn đang đứng một bên xoắn ngón tay:”Còn đứng ở đó làm cái gì?”
Ôn Viễn đang trầm ngâm bị anh nói vậy thì sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn anh thấy vẻ mặt anh vẫn như thường, mới gãi đầu ngồi xuống.
Cúi đầu buồn bực một lát, Ôn Viễn lại không nhịn được ngẩng đầu lên quan sát. Khóe môi của Ôn Hành Chi quả thật có vết thương, tuy không lớn nhưng vẫn rất rõ ràng. Hơn nữa, bị thương ở chỗ này, khó tránh khỏi làm cho người ta nghĩ lung tung. Dù thế nào thì cũng sẽ không phải là cô chứ, nào có người đần như vậy. Ôn Viễn càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Nhận thấy được ánh mắt đốt người kia, Ôn Hành Chi liền liếc cô một cái, lúc này Ôn Viễn lại không hề trốn tránh, mím môi lại, vẻ mặt đáng thương nhìn anh. Ôn Hành Chi trầm ngâm nhìn chăm chú một lát, mặt không đổi sắc rồi di dời tầm mắt. Vì vậy bạn học Ôn Viễn càng thêm đáng thương rồi.
đang lúc đầu của Ôn Viễn sắp đụng vào cái bàn thì Tần Chiêu đi đến. Dưới thời tiết dưới 0 độ mà cô ta lại mặc váy, không hề mặc quần áo mùa đông giống Ôn Viễn chút nào. Ôn Viễn thấy vậy không nhịn được mà chậc lưỡi hít hà. Cho đến khi Tần Chiêu mỉm cười nhìn cô thì cô mới phục hồi lại tinh thần, nhớ tới tối hôm qua Tần Chiêu cũng ở chỗ đó, không khỏi cảm thấy lúng túng.
“Xin lỗi, tôi tới muộn.” Tần Chiêu nói: “Nhận được điện thoại của giáo sư, nói có chương trình biểu diễn tôi có thể phải đi về trước.” Nhìn như làđang giải thích với ba người, nhưng tầm mắt của cô ta luôn rơi vào trên người Ôn Hành Chi.
“không sao.” Ôn Hành Chi cười nhạt: “Tôi sẽ đưa cô về.”
“Làm phiền anh rồi.” Khóe môi của Tần Chiêu hơi nhếch lên nhưng đáy lòng lại hơi ảm đạm bởi vì thái độ xa cách của người đàn ông này.
Hai anh em nhà họ Ôn ngồi ở phía đối diện vẫn không lên tiếng. Ôn đại thiếu là lười nói chuyện, bởi vì ấn tượng của anh đối với Tần Chiêu vẫn luôn luôn không tốt. Còn Ôn Viễn thì lại không biết nên nói gì, chỉ nhìn vào khóe môi của Ôn Hành Chi rồi lại yên lặng cúi đầu xuống.
Bỗng nhiên cảm giác là lạ ngày hôm qua lại nổi lên, Ôn Viễn cố gắng hết sức đè nó xuống.
Ăn sáng xong, Tần Chiêu trở về phòng dọn dẹp hành lý còn Ôn Hành Chi đi thẳng ra bãi đậu xe lấy xe. Ôn Viễn lặng lẽ đứng trước bậc thang một lát, đầu chợt bị người nào vỗ một cái. Ngẩng đầu nhìn lên, là Ôn Kỳ, anh ném cho cô hai cái túi mà lúc tới đây bọn họ đã cầm tới.
Thấy Ôn Viễn nhìn mình không hiểu, Ôn Kỳ nhún vai giải thích: “Cha về rồi, mẹ gọi điện thoại nói không được ở bên ngoài quá lâu nên về nhà sớm một chút.”
Bọn họ mới tới đây có một ngày thôi. Ôn Viễn có chút không đành lòng, chỉ chỉ vào xe của Ôn Hành Chi mới nói: “Vậy chúng ta phải theo chân bọn họ cùng nhau trở về rồi sao?”
không biết vì sao, Ôn Viễn theo bản năng có chút kháng cự.
“không.” Ôn Kỳ cầm chìa khóa xe nói tiếp: “Tần Chiêu biểu diễn ở thành phố T, nên chú út đưa cô ta tới đó.”
Núi Tước Lĩnh nằm giữa thành phố B và thành phố T cho nên đường bọn họ đi sẽ trái ngược với nhau. Biết được điều này Ôn Viễn không khỏi thở phào một cái.
Xe của Ôn Hành Chi mới dừng cách đó không xa, nhân lúc Ôn Kỳ đi lấy xe Ôn Viễn liền vuốt vuốt mái tóc, tay xách hai cái túi đi tới phía trước, gõ gõ vào cửa xe của Ôn Hành Chi.
Ôn Hành Chi đã sớm nhìn thấy cô, vốn dĩ muốn xuống xe. Nhưng nhìn thấy mặt của cô vừa muốn lấy lòng lại vừa đáng thương ở ngoài cửa sổ thì anh liền đổi chủ ý chỉ từ từ hạ cửa kính xe xuống thôi.
“Mang theo hai cái túi làm gì?”
Ôn Viễn chớp chớp mắt: “Ba cháu đã trở về rồi, cháu và anh trai chuẩn bị về nhà.”
Ở trước mặt trưởng bối, cô vẫn hết sức lễ độ gọi Ôn Kỳ là anh trai. Ôn Hành Chi ừ một tiếng, rồi dặn dò: “Bảo nó trên đường lái xe cẩn thận.”
Ôn Viễn liền gật đầu, nhìn hai bên phải trái một lúc, lại quan sát vẻ mặt của anh rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Chú út, chú, sao khóe môi của chú lại có vết xước vậy?”
cô biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi bởi nếu anh giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, thì cô cũng giả vờ như không biết gì. Tuy bạn học Ôn Viễn đã tính toán đâu vào đấy như vậy mà người trước mắt này đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô rồi.
Ôn Hành Chi nheo mắt nhìn cô, bình thản nói: “Chuyện không liên quan cháu, mèo cào thôi .”
Ôn Viễn: “~~o(>_