Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 5 - Chương 12



– Cha ơi! – Cô gái kinh hoàng đưa tay sờ lên khuôn mặt, và cả thân hình đang thu nhỏ của mình – Sao lại thế này? Tại sao?

Trong đường hầm bí mật của vương thành, cha cô ôm chặt lấy một đứa bé gái tóc đen áo trắng. Còn cô, sau khi nuốt viên thuốc mà người cha đưa cho đã biến thành bộ dạng thế này, biến thành một đứa trẻ giống hệt như đứa bé gái đang nằm trong lòng cha cô – con gái của vua Bướm Tuyết.

Bên ngoài đường hầm, tiếng hò hét của lũ yêu nhện mỗi lúc một gần, cánh cửa đá dày bị một thứ sức mạnh khủng khiếp va đập khiến nó rung lên bần bật, có thể bị đánh sập bất cứ lúc nào.

– Con gái của vua Bướm Tuyết đang trốn bên trong!

– Nhanh lên! Nhất định phải bắt được nó!

Trong tiếng phá cửa rầm rầm, bụi đất lả tả từ trên trần rơi xuống, tạo thành một làn khói dày đặc sặc sụa trong đường hầm. Người cha bước tới trước mặt cô, khuôn mặt thân quen không một chút cảm xúc, chỉ nói một câu:

– Hãy coi như không có người cha này!

Cô đờ đẫn nhìn người đàn ông vẫn luôn kề cận bên cô từ thuở lọt lòng, người đàn ông vẫn thích vừa hát vừa bế bổng cô lên quay vòng vòng, người đàn ông sẵn sàng gói cả mùa xuân lại làm quà tặng cho cô.

Trong khoảnh khắc này, cô bỗng nhiên không còn nhận ra con người đó nữa.

Cha cô đang dắt theo đứa “con gái” không hề có chút tình máu mủ, bước tới một bên vách tường của đường hầm, gạt một bên nút, một cánh cửa nhỏ lập tức mở ra, để lộ một không gian lớn, bên trong chứa sẵn lương thực và nước sạch. Ông bế theo đứa con gái của người khác chạy vào trong đó, không chút do dự ấn vào nút bấm bên trong.

Cánh cửa hầm từ từ khép lại. Qua khe hở cuối cùng, cô lờ mờ nhìn thấy người cha phía sau cánh cửa đã nhắm mắt lại, quay đầu đi không nhìn cô nữa. Cô đã bị chính cha đẻ của mình bỏ rơi ngay trước khi một cơn đại họa khủng khiếp sắp sửa ập tới như vậy đấy.

Cánh cửa đá của đường hầm “rầm” một tiếng long trời rồi đổ sập, bọn yêu nhện xấu xí gớm ghiếc nước dãi ròng ròng ghê tởm, nhe nanh múa vuốt xông vào. Những cẳng chân mang lưỡi câu móc ngược kẹp chặt lấy cơ thể cô. Những cái móc câu mang theo dịch độc cắm ngập vào cơ thể cô, đau đớn khôn cùng!

Trong tiếng hò hét hưng phấn của kẻ địch, cô bị lôi ra khỏi đường hầm.

– Đại vương đã bắt được vua Bướm Tuyết và hoàng hậu, chỉ thiếu con ranh này nữa là cả nhà chúng được đoàn tụ!

– Nghe nói chỉ cần tập hợp được tinh nguyên của cả nhà chúng, sẽ có thể luyện được bảo bối!

– Bảo bối gì thế?

– Làm sao mà biết được! Tóm lại là cứ giao con ranh này cho đại vương, chúng ta coi như đã lập được đại công!

Cô lúc này khắp người bị trói gô trong đám tơ nhện, nhắm nghiền mắt cắn chặt răng, gắng gượng tự nhủ với bản thân không được sợ hãi, không được khóc, cùng lắm chỉ là chết mà thôi.

Thế nhưng, cuối cùng cô đã sống lại. Chính là người mẹ của cô, nữ tư tế của tộc yêu bướm, đã dốc kiệt tinh nguyên và máu huyết của mình để lập ra thần chú Huyết Độn, giam giữ những kẻ tử thù trong một cảnh giới hư ảo của ma thuật, không thể cử động.

Tuy rằng thứ thuật được đánh đổi bằng sự hủy diệt của xác thân và linh hồn kia, đối với những kẻ địch hùng mạnh hung hãn, chằng đáng là gì, nhưng chính sự hỗn loạn chỉ kéo dài trong vài phút ngắn ngủi đã giúp cô thoát chết.

Theo lời trăn trối của người mẹ trước khi lâm chung, cô đã trốn tới thung lũng Tri Hàn, đợi đến khi đầm nước đen quánh biến thành màu trắng, rồi theo đó chạy tới thế giới con người.

Đầm nước đó, như băng đá lạnh thấu xương tủy. Thế nhưng, dù có giá lạnh tới đâu, cũng không bằng ánh mắt người cha nhìn cô khi ấy. Cho tới tận hôm nay, cô vẫn không thể nào quên được cảnh tượng bi thảm khi người mẹ qua đời. Cô đã tận mắt nhìn thấy thân thể vốn dĩ vô cùng xinh đẹp của người mẹ quắt queo lại như phiến lá rụng mùa thu, cho tới lúc khô kiệt, vỡ tan thành vô số mảnh vụn trong không khí.

Cô càng không thể nào quên được câu nói cuối cùng của người mẹ, lại là:

– Không được hận cha con!

Có thể không hận được ư? Có thể ư? Ông ta đã bảo vệ con gái của kẻ khác, nhưng lại đẩy con gái ruột vào chỗ chết, và còn vì thế mà gián tiếp hại chết người vợ đồng cam cộng khổ suốt bấy nhiêu năm.

Không thể nào tha thứ. Vĩnh viễn, không thể nào tha thứ!

Mặc vật lộn trong cơn ác mộng. Bao nhiêu năm qua, cô luôn mơ cùng một giấc mơ giống hệt nhau: Trong ánh lửa chói lòa, cô và mẹ bị trói nghiến, còn người cha ở cách đó vài bước chân, lại đứng bên ngoài ánh lửa, lạnh lùng quan sát mẹ con cô, chẳng hề để tâm tới những cánh tay cầu cứu của mẹ con cô đang giơ về phía ông, mắt trân trân nhìn họ biến thành tro bụi…

– Cha ơi! Cứu con! – Cô rú lên thất thanh, ngồi bật dậy khỏi giường, mồ hôi lạnh toát ướt đầm trên trán.

Cô bước xuống giường, chân trần chạy tới trước tủ rượu, quơ lấy một chai rượu vang, dốc thẳng vào miệng. Thứ dung dịch nồng đậm chảy thẳng vào cơ thể, khiến cô dần dần trấn tĩnh.

Một ngàn năm quả là dài dằng dặc. Cô chỉ là một con Bướm Tuyết, giống như cha mình, không hề có sức sát thương. Thứ duy nhất cô có thể làm được, chính là trong một ngàn năm dài đằng đẵng đó, bôn ba khắp nơi tìm kiếm tung tích của người cha, sau đó dùng tất cả những sức mạnh mà cô có thể lợi dụng được, bắt người đàn ông này phải trả cái giá cần phải trả cho lỗi lầm mà ông đã gây ra năm xưa.

Thế nhưng, cô luôn thất bại. Ông ta quá giỏi trong việc ẩn giấu hành tung. Cứ sau một khoảng thời gian, cô lại mất dấu, sau đó, lại phải tiêu tốn rất nhiều thời gian mới có thể tìm ra một kẻ bôn ba tứ xứ là ông ta, cùng với đứa “con gái” của ông ta, còn cả lũ yêu quái vô dụng mà ông ta đang bảo vệ bằng một lòng từ thiện nực cười. Hơn nữa, những sát thủ mà cô tìm về, không một ai hoàn thành được tâm nguyện của cô. Không phải thất bại, cũng chỉ là bỏ cuộc nửa chừng.

Cô đã không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục lãng phí sức lực, cô cần một biện pháp có thể kết thúc tất cả. Tuy cuối cùng cô đã tìm được Khô Nguyệt, nhưng, hắn chỉ có thể hoàn thành một nửa tâm nguyện của cô.

Thứ mà cô muốn hủy diệt, không chỉ là người đàn ông năm xưa đã bỏ rơi cô, mà là toàn bộ Nguyệt Thành. Cô biết rằng đó là tâm huyết của ông ta, là ngôi nhà mà ông ta đã vất vả xây dựng cho bọn yêu quái kia. Nhà… mỗi khi nghĩ tới chữ này, cô đều nở một nụ cười lạnh lẽo. Ông ta gây dựng ngôi nhà cho lũ tiểu yêu đó, nhưng lại phá hủy ngôi nhà thực sự của chính mình.

Và thế là, khi lũ “nhà khoa học” coi việc “cống hiến cho tiến bộ khoa học nhân loại” làm mục đích này xuất hiện, Mặc đã mỉm cười. Cô biết rằng, thời cơ thực sự mà cô chờ đợi cuối cùng cũng đã tới. Sự tham lam của con người chính là vũ khí hủy diệt tàn bạo nhất trong lịch sử.

Ba ngày, còn ba ngày nữa, tất cả sẽ được mãn nguyện. Mặc ngửa cổ, dốc cạn bình rượu vào trong họng. Uống xong, cô khẽ liếm mép, bất chợt nhận ra có chút vị mằn mặn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.