Mệt mỏi, nó khẽ gục đầu và ngủ trên taxi, nó đã bắt taxi để đi đến gặp người đã nuôi nó 18 năm trời thay cho bố mẹ nó, nhưng không hiểu sao nó lại thấy thất vọng và chán nản khi đi về nơi đó, nó muốn vui vẻ gặp lại bà nhưng có vẻ là lần này không được rồi.
Một lúc sau nó mở mắt, chiếc xe đã dừng lại từ lúc nào mà không hề báo cho nó biết, nó mở cửa và bước xuống. Vẫn là mái nhà đó, tuy ngôi nhà nhỏ nhưng nhìn thật ấm áp và hạnh phúc, nó bước vào và khẽ đẩy cửa bước vào, nó sững người. Trên bàn thờ, tấm ảnh chân dung của bà được trân trọng đặt giữa, xung quanh khói từ mấy thanh hương tỏa ra, nó bất lực quỳ xuống, rốt cuộc là sao? Bà đã đi rồi hay sao? Nước mắt khẽ lăn trên gò má trắng trẻo, mịn màng của nó, nó gục mặt xuống, nước mắt cứ rơi rơi mãi, nó đứng dậy và bước ra trong vô thức, cứ mặc kệ cho chân muốn đưa mình đi đâu thì đi. Trời bỗng đổ xuống một cơn mưa, tâm hồn ai kia đã u ám và mệt mỏi bao nhiêu thì mưa rơi to bấy nhiêu, mưa rơi xuống, che đi những giọt nước mắt của nó, rửa trôi đi tâm trạng u buồn, làm mát tâm thức nó. Một bàn tay được đưa ra và khẽ đặt lên đôi vai mỏng manh của nó, nó quay lại và ôm lấy người đó-hắn.
Nó ôm lấy hắn như sợ hắn rồi cũng sẽ tan biến theo mưa, sợ hắn sẽ bị cơn mưa này đem đi mất. Nó không muốn mất đi một người nào nữa cả. Hắn vòng tay ôm nó vào và dìu nó vào một xe, nó lầm lũi chỉ biết đi theo hắn. Chiếc xe phóng đến tiệm đồ, cả hai cùng thay đồ rồi hắn đưa nó về nhà hắn. Chiếc xe đổ xuống, bác Tuấn ra mở cửa và hơi ngỡ ngàng khi nhìn thấy nó nhưng rồi bác cũng chỉ mỉm cười
-Cậu chủ đã về rồi! Chào mừng cô đến gia đình này!-bác mỉm cười nhân hậu
Nó gật đầu rồi bước vào, ông bà chủ đang dùng bữa trưa trong nhà, nó bước vào trong và chào hai người đó. Khỏi nói thì cũng biết rằng cả hai người đều ngạc nhiên khi thấy nó đi cùng hắn về căn nhà này, cả hai đều cứ nghĩ nó quay lại gia đình để………làm việc :3
Hắn lắc đầu rồi cầm tay nó kéo vào phòng mình. Vẫn căn phòng đó nhưng sao nó thấy thật lạ lẫm, mọi thứ như cách xa với nó, như không thuộc về nó.
-Em nằm đó nghỉ đi! Sáng mai anh sẽ đưa em về.-hắn dịu dàng nói
Nó không nói,tiến đến bên hắn, và kéo hắn xuống, ban cho hắn một nụ hôn ngọt ngào. Hai người quấn lây nhau như không muốn rời, nhưng nó cũng biết kìm chế và khẽ đẩy hắn ra, leo lên giường. Hắn đứng đơ đó rồi khẽ mỉm cười, leo lên giường và ôm lấy nó. Nó giật mình quay lại, mặt đối mặt, xen lẫn đỏ là cảm xúc đến lạ lùng, khoảng cách của họ như được thu hẹp lại vậy.
Hắn ôm lấy nó, kéo nó vào sát mình và đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào, nồng cháy. Nó cũng đáp trả lại như không muốn chịu thua thiệt. Ôm lấy nhau, hắn khẽ đưa tay vuốt nhẹ từ cổ nó xuống rồi ấn nhẹ. Tay vẫn lần xuống, hắn đưa tay cởi từng cúc áo một của nó, nó đỏ mặt và đẩy hắn ra. Nhưng nó nghĩ sao vậy? Một người như hắn mà lại chịu để tuột mất con mồi của mình sao? Kỳ lạ đó nha! Và quả nhiên hắn túm lấy nó, nhanh như chớp nó đã thấy hắn đang ở ngay trên mình, cúi xuống và trao nó nụ hôn tiếp theo, mãnh liệt và say đắm. Nó cố đẩy hắn ra nhưng không thể, càng đẩy hắn càng siết chặt nó hơn, biết sẽ không thoát được, nó đành ngoan ngoãn nằm im. Hắn khẽ tạo ra một nụ cười khiến bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng không thể thoát khỏi, nụ cười đó như một liều thuốc khiến con mồi tê liệt, nó quay mặt đi nơi khác
-Nè, anh làm vậy với bao nhiêu cô gái rồi?-nó khẽ hỏi
-Em là người đầu!-hắn cất lời nửa thật nửa đùa
-Thật?-nó nheo mắt hỏi
-Ừ!-hắn cười
Và như không muốn để nó hỏi thêm bất cứ thứ gì nữa, hắn đành khóa chặt lấy bờ môi nhỏ đó, nó không nói gì, vòng tay ra sau người hắn và kéo hắn sát vào, hơi nóng từ hắn phả ra cùng mùi hương bạc hà nam tính khiến nó cảm thấy kích thích. Không lẽ nó ”muốn” hay sao? Như đọc được suy nghĩ của nó qua những cử chỉ như vậy, hắn vẫn giữ lấy nó như đang khiêu khich sắc dục của nó vậy
-Nếu như đó là em! Thì anh sẽ chiều!-hắn khẽ thì thầm vào tai nó
nó suy nghĩ, gương mặt lộ rõ vẻ lo sợ
-Gì cơ??! Hắn ta đang đùa mình sao trời!!! Làm cách nào bây giờ? Hắn ta khỏe quá! Không lẽ mình cứ để mặc vậy hay sao?-
Cùng lúc đó cánh cửa phòng bật mở, bác Tuấn bước vào và đứng như trời trồng, nó xấu hổ rút ngay vào chăn, hắn đứng dậy và quay sang nhìn bác
bác lúng túng
-Xin…xin lỗi! Tôi làm phiền hai người à?-
-Ừ, có!-hắn nói
-Nếu vậy cho tôi xin lỗi! Ông bà chủ nhờ tôi lên gọi hai người xuống dùng bữa!-bác Tuấn nói rồi rút dần
-Nói với họ là tôi có ”món tráng miệng” rồi!-hắn nở nụ cười nửa miệng
Bác Tuấn gật đầu rồi lui ra, đóng cửa lại và phóng như bay xuống dưới thông báo cho hai người kia tin sốt dẻo. Còn về phần nó, thì sau vụ đó nó vẫn cảm thấy có vẻ như nó đã bị hắn làm cho đầu óc trở nên đen tối hơn rồi. Còn hắn bây giờ đang ngồi bên cạnh nó và lướt điện thoại, nó hé chăn nhìn ra rồi bực bội khi thấy hắn như vậy. Hắn liếc sang nhìn nó rồi cúi xuống hôn lên trán nó
-Ngủ đi nhé, bé ngốc của anh!-hắn tươi cười
-Ừ, anh cũng vậy!-nó nói rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của hắn
Sáng hôm sau….
Nó tỉnh dậy thì đã thấy hắn từ nhà tắm đi ra quanh người chỉ có cái khăn tắm mỏng dính.Nó quay mặt và nép vào chăn, hắn mỉm cười rồi bước đến bên nó, cúi xuống và chào nó bằng một nụ hôn và nó cũng nhiệt tình đáp trả lại :3 :3 :3
Cả hai người xuống dưới và ngồi xuống ăn cùng với hai ông bà chủ trong nhà, cả hai đều tủm tỉm cười và đưa ánh mắt háo hức nhìn nó và hắn, hắn vẫn điềm tĩnh còn nó thì không thể nuốt được, cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc, nó miễn cưỡng lắm mới ăn được một ít
-Bao giờ hai đứa cưới vậy?–ông Nam “thật thà” hỏi
-Tháng nữa-hắn điềm tĩnh nói rồi kéo nó đến trường
oOo oOo oOo
Tại trường, cả hai bước xuống trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Vũ, Nam và Mai chạy đến tụ tập bên nó
-Em đi đâu mà không nói vậy? Biết bọn anh lo lắm không hả!-Vũ tức giận nói
-Vk đúng là….sao lại bỏ ck để “qua đêm”với tên này hả?-Nam nói với giọng hờn dỗi mà không biết chính câu đó sẽ khiến nó có nhiều rắc rối
-Cái con này, có người yêu rồi mà vẫn”qua lại” với thằng kia hả?-Mai nói và ngay lập tức cả ba đều được nó tặng một cái tát
-Ồn ào-nó lạnh lùng nói rồi bước đi
-Chào tạm biệt đã chứ?-hắn mỉm cười ranh ma nhìn nó
Nó không nói gì, tiến đến lại gần hắn và…
….cả ba người kia đứng hình
….những tiếng xì xào vang lên
….hai người kia đang môi chạm môi
Nam tiến lại, cầm tay nó kéo ra giận dữ nhìn hắn
-Cút đi!-Nam nói rồi “trân trọng”cho hắn một cái tát và lôi nó về lớp
oOo oOo oOo
Sau vụ đó, những lời bàn tán từ mấy bà”rảnh rỗi không có việc làm” cứ làm đề tài tám chuyện, nó khá mệt mỏi khi đi đến đâu cũng nghe thấy những lời bàn tán về mình, Vũ và Mai cũng hơi khó xử trước Nam và hắn, Nam thì tự trách mình đã không đủ cứng rắn để bảo vệ nó và giữ nó lại với mình, hắn thì khá là mệt khi cứ phải làm tình tay ba với nó và bạn cùng lớp tất nhiên là không vui chút nào.
-Ta đi ăn gì chứ?-nó tiến lại Nam và nói
-Um, đi thôi! Tôi cũng có chuyện muốn nói với bà-Nam nói, bây giờ anh nghĩ gì thì chỉ có anh mới biết thôi
Hai người dẫn nhau xuống canteen nhưng có lẽ nơi Nam muốn nói chuyện không phải chỗ đó và Nam không muốn nghe bất cứ một chuyện gì liên quan đến vụ lần trước. Vậy nên bây giờ nó đang ở trong nhà Nam
Nam bưng ra hai cốc nước và đưa cho nó một ly, nhìn hình ảnh mình trong làn nước sóng sánh, nó khẽ liếc nhìn Nam
-Có chuyện gì vậy?-nó cất tiếng phá tan bầu không khí u ám đang bám lấy hai người
-Tôi yêu em, và tôi biết em không yêu tôi!-Nam nói
-…-đáp lại Nam chỉ là tiếng im.lặng
-Nếu không yêu tôi, hãy nhắm mắt lại và….”làm với tôi” đi!-Nam cúi mặt nói, nhìn anh thật dễ thương quá đi mất
-HẢ??!-nó tròn mấy nhìn Nam, bộ mấy tên con trai thời nay rảnh quá hả trời