Dưới ánh nắng chói chang, hai chiếc xe đắt tiền dàn hàng ngang ngay giữa đường.
Tiết mục góp vui trước đó tuyên bố chấm dứt, đây mới là màn thi đấu quan trọng của tổng giám đốc PK phó tổng.
Tuy nói là đại hội thể thao nhân viên, nhưng tại sao tình hình lại trở
thành kiểu thi đấu đua xe đậm chất giang hồ giữa tổng giám đốc và phó
tổng thế này, đám nhân viên cũng tự thấy rất hoang mang.
Chỉ thấy hai người đàn ông cởi áo vest ra, đi tới ô tô của mình.
Ô tô của phó tổng Thư màu đen trang nhã lịch sự, xe thể thao màu bạc
của tổng giám đốc kiêu ngạo phóng khoáng, mui xe mở ra, khí thế càng áp
bức.
“Này, đại thiếu gia, mấy câu lúc nãy của cô ấy cậu nghe
thấy không?”. Vào vạch xuất phát, Thư Thành Nhạc nghiêng đầu hỏi người
ngồi trong xe thể thao mui trần, giọng đầy vẻ khiêu khích.
Cậu chủ lườm Thư Thành Nhạc, im lặng không đáp.
“Coi cái mặt như bị người ta ngược đãi dã man của cậu, chắc là nghe thấy. Cậu nói coi giờ cô ấy mong ai thắng hơn?”.
“…Chuyện của cô ấy, tôi quyết định”. Không tính tới nguyện vọng của cô ta.
“Chưa chắc. Nếu tôi thắng, cô ấy sẽ không làm người hầu của cậu nữa,
chuyện cưới xin của cô ấy cậu cũng không thể quyết định được, tôi muốn
chơi bời theo đuổi thế nào, đại thiếu gia cậu cũng không thể nhúng tay
vào”.
“Anh đừng quên anh họ gì”. Họ Thua (*) mà cũng muốn thắng cậu à? Mơ đi, “Cũng đừng quên, nếu anh thua sẽ không được phép để ý tới cô ấy, không được quan tâm cô ấy, không được nói chuyện với cô ấy
nữa!”.
(*) Trong tiếng Trung, chữ “thư” và chữ “thua” đọc giống nhau
“Hả? Đại thiếu gia, thỏa thuận lúc đó của chúng ta làm gì có mục không
được phép quan tâm nhỉ?”. Thư Thành Nhạc giả vờ giật mình cau mày,
“Không được nói chuyện là sao?”. Đe dọa đấy à? Mấy khoản bổ sung này,
anh không đồng ý.
“Nói ít thôi”. Tay nắm lấy cần số, đèn đỏ phía trước bắt đầu chớp nháy liên tục.
Đèn xanh bật lên trong nháy mắt, hai chiếc xe gần như nhả phanh cùng một lúc, tranh nhau lao vọt lên phía trước.
“Tiểu Thụ Tiểu Thụ, cô có cược không? Tôi cược hai trăm tệ phó tổng sẽ thắng nha!”.
“Cái gì! Rõ ràng là xe của tổng giám đốc ngầu hơn!”.
“Này! Giờ đang đua xe, không phải cưa gái! Ngầu thì có ích gì chứ! Đúng là cái gối thêu hoa!”.
“Tiểu Thụ, cô không lại gần đây à? Óa! Tổng giám đốc vừa đánh vòng cua đẹp lắm! Siêu quá đi mất!”.
Đứng giữa đám nhân viên chẳng hiểu ngọn nguồn này, Diêu Tiền Thụ rất lo lắng, bọn họ lấy cấp trên ra cá độ, mà hai vị cấp trên kia lại đem cô
ra đánh cược.
Một người thì cười hí hửng nói muốn chuộc thân cho cô, kết quả là đẩy cô đi uống thứ nước kinh dị đó.
Một người nói gì mà không bán vợ mình, nhưng sau lưng thì đồng ý đem cô ra đánh cược!
Rốt cuộc là cô mong ai sẽ thắng đây? Nếu cậu chủ thắng, cô sẽ tiếp tục
là người hầu bị bóc lột, nhưng có lẽ vì đã đắc tội với cậu chủ mà sẽ bị
bắt nạt thảm hại hơn.
Nếu phó tổng Thư thắng, thế thì, cô thực
sự phải bỏ cái nghề làm người hầu hơn mười năm nay sao? Tuy công việc
này không có tương lai lắm, tốt nhất cũng chỉ leo tới chức tổng quản bảo mẫu, nhưng đã thành thói quen, cô đúng là chưa từng nghĩ tới việc rời
bỏ cậu chủ.
Tiếng bánh xe cạ trên đường rít lên khi xe cua gấp
khiến tim cô đập thình thịch, hai chiếc xe màu đen và bạc áp sát vào
nhau, tóe ra tia lửa. Chiếc xe màu đen bình tĩnh chạy, chiếc xe màu bạc
xảo quyệt chạy bên cạnh, đẩy chiếc màu đen lên vỉa hè chẳng thèm để ý
tới an toàn.
Diêu Tiền Thụ há hốc mồm nhìn, cô cũng không biết
kĩ thuật đua xe của cậu chủ lại điệu nghệ như vậy, còn nhớ hồi trước khi đi du học, cậu ấy vẫn là một công tử đi học bằng xe riêng của gia đình. Thao tác và kĩ thuật thi đấu thành thạo như thế, không lẽ ở nước ngoài
cậu chủ cũng lấy con gái ra đua xe đánh cược?
Hai chiếc xe chạy song song với nhau, cân sức cân tài, anh đuổi tôi theo, rượt đuổi ráo
riết, lại thêm một vòng cua nữa, đã sắp tới đích, cuối cùng chiếc xe nào sẽ vượt lên cán đích, giành vòng nguyệt quế, nhận được vinh dự và những tràng pháo tay, chấm nét cuối cùng để hoàn thành bức tranh thi đấu này
đây?
>=
Đúng lúc đó, từ chiếc xe thể thao mui trần đột
nhiên bay ra một vật thể mờ ám, xoay N vòng trong không trung, độ cong
hoàn mỹ có hệ số khó tới 3.6 đập thẳng lên tấm kính chắn gió của chiếc
xe màu đen, chiếc xe màu đen giật mình, vội đánh tay lái về bên trái để
tránh, chiếc xe màu bạc nắm lấy ngay cơ hội, chính là lúc này, lúc này!
Chiếc xe màu bạc vượt lên cán đích!!
Quần chúng theo dõi chẳng hiểu gì ngẩn người ra.
“Cái… cái lúc nãy là gì? Là tôi hoa mắt hả? Có phải tổng giám đốc ném… gì đó sang phó tổng không?”.
“Tổng giám đốc phạm quy có thể xử như bình thường không?”.
Chiếc xe màu đen dừng lại cạnh đó, Thư Thành Nhạc bước xuống xe, chân
giẫm lên vật thể mờ ám – bình nước khoáng, cười u ám, cau mày nhìn cậu
đại thiếu gia đang đi ra khỏi chiếc xe thể thao mui trần.
“Đại thiếu gia, cậu vi phạm quy định thế này đúng là làm người ta phải chửi thề”.
“Phạm quy?”. Cậu chủ đút tay vào túi quần, tỏ vẻ chẳng hiểu gì cả, “Khát nước, uống nước, ném chai, phạm quy chỗ nào?”.
“…”.
Cậu chủ quay đầu lại nhìn trọng tài, “Có quy định nào cấm ném chai không?”.
=_=||| Sao cậu có thể hỏi câu đê tiện như thế chứ… cái này không phải
vấn đề về quy định, mà là vấn đề về lương tâm đó… nhưng mà, cuộc sống cả nhà từ già đến trẻ còn nằm trong tay tổng giám đốc đê tiện kia, ông
chẳng còn cách nào khác ngoài việc lắc đầu, lắc đầu rồi lại lắc đầu
tiếp.
“Rất tốt. Tôi thắng. Anh phải nhớ những gì anh đã nói”.
Thư Thành Nhạc nhướn mày, cười nhẹ, “Đồng ý? Tôi đã đồng ý với đại
thiếu gia cái gì? Sao tôi không nhớ nhỉ?”. Chẳng phải chỉ có một mình
cậu ta là kẻ mặt dày.
Cậu chủ nheo mắt.
Thư Thành Nhạc càng cười tươi hơn, “À, hình như tôi có nhớ mang máng, tôi đồng ý với
đại thiếu gia cậu, thua thì sẽ không chú ý cô ấy, không được thích cô ấy nữa, được. Tôi đồng ý với cậu, giờ tôi không thích cô ấy nữa, cũng
không quan tâm tới cô ấy, tôi chỉ theo đuổi cô ấy. Được chứ?”.
“…”.
“Theo đuổi quang minh chính đại, trong sáng vô tư, trai chưa vợ theo đuổi gái chưa chồng”.
“Anh dám!”.
Sao tôi không dám? Ông chủ không có quyền nhúng tay vào cuộc sống tình
cảm của nhân viên, dù cậu là cậu chủ của cô ấy thì cũng thế!”.
Cái đồ khốn nạn! Đá văng chai nước khoáng đi, cậu chủ nổi giận, “Ai nói tôi không có quyền quản cô ta, cô ta là…”.
“Tổng giám đốc! Phiền cậu qua đây một chút, có chút chuyện cần cậu xác
nhận lại!”. Một bóng người chạy ào vào giữa hai người đàn ông rất ngầu
rất xịn đứng chung với nhau, kéo anh chàng đẹp trai lạnh lùng ra rồi
chạy biến đi mất.
Diêu Tiền Thụ không chú ý tới ánh mắt của đám quần chúng nhân viên, kéo cậu chủ nhà mình ra một góc. Cô chống thắt
lưng thở hổn hển, đã thấy cậu chủ thờ ơ khoanh tay trước ngực, đứng dựa
vào tường, im lặng không nói gì chỉ giương mắt nhìn cô. Hình như đang
bực bội vì cô xông vào đúng thời khắc mấu chốt, ngăn cậu phanh phui ra
thân phận hoành tráng của mình.
=~= Ông xã của cô? Đối tượng
kết hôn giả? Cái này thì có gì hay đâu? Sao có thể tùy tiện để người
khác biết được! Suýt nữa là lộ rồi!
“Cậu chủ! Vừa nãy cậu muốn nói gì thế hả!”. Chú ý, đây là câu hỏi tu từ, nhưng cậu chủ lại tự nghe ra thành câu hỏi.
“Cô ấy là cô vợ ngốc nhà tôi”.
“Hả? Ai?”.
“Cô!”.
@ 0 @ Rốt cuộc là cô ngốc cỡ nào chứ? Sao cậu chủ phải cố sức đệm thêm chữ ngốc kia vào.
“Lúc nãy, em nói chuyện với phó tổng Thư… cậu chủ nghe… nghe… nghe… nghe thấy ạ?”.
“Đoạn không coi tôi là đàn ông hả?”.
= =||| Xem ra là nghe thấy, còn nghe rõ ràng nữa.
=3= Nhưng cũng không thể trách cô, ai bảo cậu chủ không coi cô là phụ
nữ trước, bình tĩnh chống đẩy trên người cô, cho nên cô mới ăn miếng trả miếng, kéo lại tôn nghiêm phụ nữ cho mình chứ.
“Cô qua đây”. Cậu chủ ngoắc tay với cô.
“Cậu chủ?”. Có gì sai bảo sao? Cô tò mò tới gần.
Một tay cậu ôm quanh thắt lưng cô, siết chặt, kéo cô sát vào người, đôi môi cậu đột nhiên lại gần trong gang tấc, gần như chạm vào trán cô, tim cô bắt đầu ngứa ngáy, tai cũng đỏ bừng bừng, đang tính giơ tay lên kéo
giãn khoảng cách gần tới không đúng quy định này ra, bỗng nhiên cậu chủ
cúi người xuống, đôi môi khép mở phát ra những âm thanh trầm trầm mờ ám
khẽ chạm lên cái tai đỏ bừng của cô.
“Cô có cảm giác không?”.
“Không có không có! Em chẳng có cảm giác gì cả!”. Mặt cô đỏ lựng lên, tim đập thình thịch.
“Không có cảm giác à?”. Cậu nhíu mày, điều chỉnh tư thế đứng, khẽ đẩy
người lên, để cơ thể càng ép sát vào cô, “Thế này thì sao? Cảm thấy
không?”.
“Không có mà, em không có… hả… cậu chủ, cái đó cái đó…”.
>/////////////
“Cảm thấy rồi à?”. Cậu vươn tay ra ôm lấy eo cô, trầm giọng hỏi.
Cô đứng bất động, hoàn toàn không có ý định nhúc nhích nữa, rất sợ cơ thể đàn ông của cậu chủ có chỗ nào không thoải mái.
Cậu chủ khẽ thở ra một cách khiêu gợi, thầm thì mê hoặc bên tai cô “Thế đó là cái gì?”.
Cả người cô nóng ran, ngơ ngác ngẩng đầu cắn môi, nhìn vào đôi mắt đen sâu như hồ nước của cậu chủ.
Đó là cái gì? Đó là…
Cậu chủ có phản ứng với cô? Sao cậu chủ lại có phản ứng đàn ông với cô?
Không đúng không đúng! Đó chỉ là phản ứng sinh lý đàn ông bình thường
thôi, đó chỉ là phản ứng của việc đàn ông có nhu cầu, đó chỉ đơn thuần
là tình dục, nhục dục, thú dục…
Cô đờ đẫn chẳng nói được câu
nào, để mặc thứ đáng yêu đang phát nhiệt ở bụng dưới kia trêu chọc mình, không ngừng nhắc nhở cô sự tồn tại kiêu ngạo của nó. Tuy kêu gào khẩu
hiệu, cậu chủ có nhu cầu, người hầu sẽ tận sức phục vụ! Nhưng cũng có
vài việc… người hầu bất lực!
Làm sao bây giờ, dù phản ứng của
cậu chủ đã biến thành quấy rối tình dục nơi công sở nghiêm trọng, nhưng
cô vẫn hơi hài lòng, ít ra cậu chủ cũng coi cô là phụ nữ.
Gì mà coi với không coi cô là phụ nữ chứ, sao cô phải để ý mình có hương vị
phụ nữ trong mắt cậu chủ không, có giống con gái không? Cô là người hầu
đã được rèn luyện chuyên nghiệp, không nên để tâm tới mấy chuyện có với
không, cô phải lôi tinh thần chuyên nghiệp ra!
“Cậu chủ, người
cậu không có vấn đề, rất bình thường, rất đàn ông, thật tốt quá, em đã
kiểm tra, yên tâm rồi, cho nên… có thể tách ra một chút được không ạ?”.
Câu nói vô duyên không đúng thời điểm khiến cậu chủ cau mày lại, bỗng nhiên hạ giọng hỏi cô, “Tôi là gì của cô?”.
“…Cậu là… cậu… cậu chủ của em”.
“Là người đàn ông!!”.
TT___TT Cậu chủ, em biết cậu là đàn ông rồi, hơn nữa còn rất man, rất
mạnh mẽ. Nhưng mùi vị đàn ông của cậu có thể đừng thả rông ra như thế
được không? Cái thứ đáng yêu bướng bỉnh kia còn đang chào hỏi em kia
kìa… cậu như thế, em khó chống cự lắm…