Đấu tranh, vặn xoắn, giãy giụa.
Cuối cùng Diêu Tiền Thụ cũng gọi được cho cậu chủ.
“Ừ?”.
Bên kia vang lên tiếng hừ mất kiên nhẫn của cậu chủ, như đang bất mãn tại sao cô còn chưa xuất hiện ngay lập tức.
“Cậu… cậu chủ”. Cô sợ hãi kêu lên.
“Gì”. Cậu đáp lạnh lùng.
“Chuyện là… em… em, không thể về nhà cũng với cậu được”.
Tiếng hít vào không thể tin được truyền tới từ bên kia.
“Cô lại tính đi chơi với bạn cô đấy à?”. Giọng nói mang tính uy hiếp bật ra khỏi di động.
“Không, không phải thế… em không muốn đi chơi, em thật sự có việc nghiêm túc phải làm mà!”.
“Việc nghiêm túc?!”.’
Ấy… đúng, đúng rồi. So với những việc làm ăn của cậu chủ, việc của cô
đúng thật chẳng coi là việc nghiêm túc, cậu hiếm khi có thời gian rảnh
gọi cô cùng về nhà, cô không nên làm màu làm mè, nên nghe theo sự sắp
xếp của cậu chủ, nhưng mà…
“Phó tổng Thư nói, có một đồng
nghiệp đột nhiên bị ốm, phải xin nghỉ về nhà, nhà hàng thiếu người…
cho nên em phải giúp người ta, làm thay gì đó…”.
“Thư Thành Nhạc?!”.
Cậu chủ hồ đồ
“Hả?”. Sao cậu chủ phải cố ý nhấn mạnh tên của phó tổng Thư?
“Hừ!”.
“Cậu chủ… cậu nghe em giải thích đã, em là vì phó tổng Thư…”.
“Cụp… tút…”.
“Cậu chủ! Cậu chủ cậu chủ cậu chủ! Cậu chủ!”.
Oái, cúp máy rồi.
Cô xong đời rồi, cô cảm thấy rõ ràng cậu chủ đang nổi giận!
Cô là Diêu Tiền Thụ sống nhờ hơi thở của cậu chủ, cô là người hầu sống
nhờ sắc mặt của cậu chủ, cô không dám bỏ cậu chủ, cãi lời cậu chủ.
Dù bị phó tổng Thư trừ lương, cô cũng phải liều chết xin nghỉ.
Thay đồng phục, cô đẩy cánh cửa kính nặng nề ra, vào trong đại sảnh rộng lớn.
Đại sảnh Oxford lớn nhất trong nhà hàng tối nay được tập đoàn tài
chính nào đó bao toàn bộ tổ chức tiệc, sắp xếp như mọi khi, khi có một
căn phòng được đặt trước, căn phòng bên cạnh sẽ được làm phòng bếp nhỏ
tạm thời để tiện cho nhân viên chuẩn bị.
Những món được đặt để hết trong một cái tủ giữ nhiệt cao bằng đầu người có thể di chuyển, đặt sát tường trong phòng.
Trong nhà bếp tạm thời toàn là khăn ăn, bộ đồ ăn, nến được xếp chồng đống.
Hơn năm mươi nhân viên phục vụ cả nam lẫn nữ đang đi qua đi lại giữa đại sảnh và nhà bếp tạm thời.
Phó tổng Thư cau mày cầm bút sửa chữa bản kế hoạch buổi tiệc trong tay, vỗ tay một cái, anh tập hợp tất cả nhân viên phục vụ, giơ tay lên xem
đồng hồ.
“Sau năm phút nữa, mọi người vào hội trường dọn dao
đĩa của bữa chính xuống, sau đó đem sữa tươi và đường lên, rồi dọn tiêu
và muối đi”.
Anh nhìn bản kế hoạch, cần mang đồ ngọt lên rồi,
“Sau mười phút nữa, đưa café và nước nóng vào, sau đó, chúng ta bắt đầu
rót café và trà nóng cho khách. Có khách yêu cầu riêng thì hỏi tôi. Hiểu chưa? Bắt đầu”.
Anh ra lệnh một tiếng, nhân viên phục vụ đều đi vào hội trường, bắt đầu bận rộn.
Cảnh tượng như sắp lao vào một trận chiến đấu khiến Diêu Tiền Thụ chột
dạ, khi tất cả mọi người đang vất vả làm việc, cô sao mở miệng nói mình
phải xin nghỉ về phục vụ cậu chủ được?
Thư Thành Nhạc vội vã khống chế tiết tấu toàn cục, cầm di động liên tục call tới nhà bếp chính.
“Phiền cô mở cửa ra chút!”.
Phía sau Diêu Tiền Thụ vang lên tiếng thúc giục khiến cô quay đầu lại,
chỉ thấy hai nhân viên phục vụ nam đang đẩy hai cái bình giữ nhiệt rất
cao bằng inox vào.
Café của khách sạn đều là xay ngay pha ngay, rồi đổ vào bình giữ nhiệt bằng inox, chuyển từ bếp chính qua đây.
Cô vội vàng đẩy cửa ra, để xe đẩy vào trong phòng.
Vừa thấy café và nước nóng tới nơi, Thư Thành Nhạc thở phào nhẹ nhõm, lập tức phân công mọi người đi rót café và trà nóng.
Diêu Tiền Thụ nhăn nhó rón rén tới cạnh anh, còn chưa kịp mở miệng nói, một ấm café đã được nhét vào trong tay, tay Thư Thành Nhạc cầm bản kế
hoạch, cũng chẳng thèm nhướn mày lên, “Hai bàn số bốn mươi lăm, bốn mươi sáu cô đi đi”.
“Phó tổng Thư, tôi…”.
“Đi mau!”.
“…”.
Đời này cô chả thiếu cái gì, chỉ thiếu mỗi tinh thần phản kháng.
Luống cuống cầm bình café chạy vào đại sảnh, Diêu Tiền Thụ lại bận rộn không ngơi.
Rót xong café, dọn bộ đồ ăn, dọn hết bộ đồ ăn, lại dọn cốc café, chẳng hề phát hiện thời gian đang trôi qua rất nhanh.
Không nhớ nỗi minhg đã dọn bao nhiêu bộ đồ ăn, khách khứa đã lần lượt
ra về. Diêu Tiền Thụ quẹt mồ hôi trán, bỗng nhiên di động trong túi rung lên, cô biết nhận điện thoại trong đại sảnh là không đúng quy định,
nhưng lại lo là điện thoại của cậu chủ, vội vàng lủi vào trong góc, rút
di động đang rung bần bật ra.
Oa! Là di động phó tổng Thư đưa cho cô, nhưng cô đang làm thêm giờ, còn ai gọi cho cô vào giờ này chứ?
Ba chữ “Quách Nhược Nhược” nhảy nhót trên màn hình.
Diêu Tiền Thụ hít vào một hơi, là… bạn gái cũ của phó tổng Thư!
Cú điện thoại này cô cũng không dám nhận.
Vội vàng nhét di động vào trong túi, cô bưng khay đi khắp nơi tìm phó tổng Thư.
Thư Thành Nhạc đang tươi cười nói chuyện với một vị khách già mặc Âu phục.
Xác định mục tiêu, cô lượn qua, nhưng lại không dám chủ động cắt ngang
câu nguyện của họ, không thể làm gì khác ngoài việc đứng cạnh mặc cho
đoạn đối thoại của họ nhảy vào tai mình Thư.
Phó tổng Thư cười
khiêm tốn, “Vâng, ngài hài lòng là tốt rồi, ngài là bạn cũ của chủ tịch. Hôm qua ông ấy gọi tới căn dặn tôi phải giúp ngài tổ chức buổi tiệc
không được sai sót”.
“Việc của tôi cũng đột ngột, chắc chắn gây khó khăn cho cậu rồi phải không?”.
“Không sao. Không phải ngài bắt tay với chủ tịch, cố ý ra đề kiểm tra khó nhằn cho tôi đấy chứ?”.
“Ha ha ha, chuyện này cũng không phải không thể”. Ông cụ mặc Âu phục
cười khẽ, rồi lại hỏi, “Con trai chủ tịch nhà cậu đã tới làm rồi hả? Làm việc thế nào?”.
“Hừ”. Thư Thành Nhạc không đáp chỉ hừ một tiếng.
“Thanh niên không hợp nhau hả?”.
“Ngài quá lo. Tôi và cậu Cẩm Ngọc cũng tốt lắm. Cậu ta cư xử với mọi người… hừ, rất ôn hòa”.
“Ôn hòa? Cậu thực sự coi thường lão già không theo dõi tin thời sự chắc? Xem trên ti vi đâu phải như thế”.
Thư Thành Nhạc không nói thêm, im lặng cười nhạt.
Thấy anh có ý muốn giấu, ông cụ mặc Âu phục cũng không hỏi thêm, nhận
áo khoác từ tay nhân viên phục vụ, “Vậy hôm nay cứ thế đi, lúc rảnh rỗi
tôi còn có chuyện muốn nói với cậu”.
“Vâng, ngài đi thong thả”. Thư Thành Nhạc cung kính cúi đầu người, lúc đó mới phát hiện có một cái đuôi nhỏ phía sau.
Anh quay người nhìn Diêu Tiền Thụ ướt nhẹp mồ hôi, cô bĩu môi, cau mày, nhìn anh bằng vẻ mặt khó chịu, “Sao anh lại nói xấu cậu chủ trước mặt
người khác!”. Uổng công cô thấy anh bận rộn quá đáng thương, đặc biệt ở
lại giúp đỡ.
“Tai cô có vấn đề hả? Tôi nói cậu chủ nhà cô không tốt chỗ nào?”.
“Vẻ mặt đó của anh nói cậu ấy thế! Nói cậu ấy khó chịu, khó đối phó,
xấu tính, lạnh lùng, không khéo cư xử, không hiểu đời, không biết ăn
nói!”.
“… Này này này, mấy câu đại nghịch bất đạo này toàn do cô nói đấy nhé”. Có vu oan giá họa cũng không nên thiếu kĩ thuật như
thế chứ.
“Oái?”. Sao chớp mắt một cái mà mấy câu mắng cậu chủ
lại bay ra rừ miệng cô vậy? Ơ, phó tổng Thư quả nhiên thật là đáng sợ,
nói chuyện với anh sẽ bất giác bị quay mòng mòng, cô làm người xấu, anh
còn cứ cười cười cười. Cô phải ít nói chuyện với anh thì hơn.
Nhưng mà… di động trong túi lại rung lên, điện thoại của cô Nhược
Nhược, cô nên làm gì đây? Cứ kệ nó chẳng thèm để tâm được không?
Cô khó xử liếc nhìn phó tổng Thư, chỉ thấy anh đang lắc lắc cánh tay
đau nhức, kéo cà vạt ra, thuận tay kéo một cái ghế, giúp mấy cậu phục vụ kí lên bảng chấm công.
Mỗi lần kí xong anh lại thoải mái ngẩng đầu mỉm cười, nhẹ giọng nói một câu “Cảm ơn”, không tiếc lời khen ngợi
biểu hiện làm việc của đối phương.
Kiểu sếp này hoàn toàn không giống với cậu chủ khí thế đầy áp lực. Phó tổng Thư rất biết dùng nụ
cười và khí độ cổ vũ người khác nỗ lực làm việc thay anh. Như cô phục vụ cậu chủ nhiều năm như thế, công lao khổ lao chất chồng mà chưa được cậu ấy khích lệ lấy một câu.
Lắc đầu lắc đầu! Sao cô có thể thầm
so sánh độ thân thiện giữa phó tổng Thư và cậu chủ chứ, còn nghĩ phó
tổng đối đãi với nhân viên tốt hơn cậu chủ đối xử với người hầu. Nghi
ngờ phương thức lãnh đạo của cậu chủ, cô quá đáng lắm rồi!
Tốc chiến tốc thắng, cô đi tới, đưa di động đang rung lên trong tay cho phó tổng Thư.
Thư Thành Nhạc vừa kí tên, vừa liếc mắt nhìn lên màn hình di động cô
đưa qua, ba chữ Quách Nhược Nhược khiến anh cố tình nhướn mày nhìn cô
hầu cạnh mình.
“Gì đấy?”. Anh hỏi như chuyện chẳng liên quan tới mình, rõ là vô tội.
“Gì mà gì đấy? Điện thoại của phó tổng Thư đó”.
“Thế à?”. Anh nhướn mày phản đối, tay liên tục kí vào bảng chấm công.
Thấy anh thờ ơ, cô nghi ngờ, “Anh không nhận điện thoại à?”.
“Sao phải nhận? Giờ di động này là của cô rồi, đâu phải của tôi”.
“Hả? Nhưng… nhưng cô Nhược Nhược đâu biết…”.
Thấy cô cầm di động mà cứ luống cuống, anh giật lấy di động, bám nút tắt máy. “Thế là được rồi”.
= ⎠ = Dập… dập máy rồi này! Tự ý từ chối điện thoại của người khác, thế mà được à?
“Thế nếu cô ấy lại gọi tới…”.
“Nói với cô ta, cô gọi nhầm số rồi”.
“Thế thôi ạ?”.
“Không thì sao?”. Anh mỉm cười kí tờ cuối cùng, nhân viên cuối cùng
cũng ra về. Đảo mắt nhìn quanh mới phát hiện đại sảnh lớn như thế chỉ
còn lại hai người họ và một đống chén đĩa bừa bãi ngày mai phải dọn dẹp.
Bốn bề yên tĩnh khiến cô bỗng nhiên ý thức được mọi người đã về hết, cô cầm di động, hơi hơi xấu hổ, cũng muốn về nhà.
“Chờ một lát”. Anh gọi cô lại.
“Ừm, phó tổng Thư, tôi thực sự không thể làm thêm giờ nữa đâu, tôi nhất định nhất định phải về nhà!”.
Vẻ lo lắng của cô khiến anh khẽ bật cười, rất rõ ràng, hai người không cùng ý nghĩ, “Bảng chấm công của cô đâu?”.
“Bảng chấm công?”.
“Không để tôi kí tên cho cô, cô nghĩ tối nay làm không công không tính tiền à?”.
“Oa!”. Sao có thể được! Tiền lương của cô có lẽ phải nộp hết lên cho
cậu chủ, nhỡ may cậu chủ muốn kiểm tra tình hình kinh tế của cô, không
có tiền làm thêm giờ đêm nay, cậu ấy nhất định lại nghĩ cô chạy ra ngoài đi chơi, không được không được! Cô vội vàng rút giấy trong túi quần ra
đưa tới trước mặt phó tổng Thư.
Thư Thành Nhạc đưa bút kí tên mình, chữ kí trang nhã xuất hiện trên bảng chấm công của cô.
“Cảm ơn”. Anh đột nhiên nói.
Cô bị giọng nói trầm ấm của anh làm giật mình, nhìn anh vẻ khó hiểu.
“Cảm ơn cô hôm nay đã làm thêm giờ giúp tôi, biểu hiện rất xuất sắc”.
Hai câu khen ngợi ngắn ngủi, niềm vui sướng vì được người khác thừa
nhận cuốn bay sự khó chịu trong lòng cô. Cô quên mất, hồi đầu mình không muốn làm thêm giờ tới cỡ nào, quên mất lát nữa về nhà sẽ bị cậu chủ
mắng cho thối đầu.
Hóa ra chỉ cần mấy câu khen ngợi của phó tổng Thư sẽ khiến buổi tối bận rộn phục vụ hôm nay trở nên đáng giá.
“Ngẩn ra nhìn tôi thế làm gì? Hình như cô chưa từng được ai khen thì phải”. Vẻ mặt của cô khiến anh mỉm cười.
“… Tôi chưa từng được khen mà”. Cô hấp tấp làm hỏng việc, cậu chủ
chưa từng khen cô, cô cũng không biết được người khác khen sẽ vui sướng
như thế, hài lòng như thế.
Vẻ vui mừng của cô lộ rõ trên khuôn mặt khiến mắt anh tối lại.
“Sau này làm thêm giờ, cũng được khen chứ?”.
“Muốn được người ta khen như thế sao?”.
“Đương nhiên mà?”. Cô đã nếm vị ngọt rồi, đương nhiên sẽ càng muốn nhiều nữa.
“Được. Tôi khen cô. Trước đó thì…”.
Anh đột nhiên đưa tay kéo cô lại, ấn xuống cái ghế cạnh mình, im lặng
khẽ gối đầu lên vai cô, sợi tóc đen mềm của anh lướt qua mũi, thoang
thoảng mùi thơm của rượu vang đỏ.
“Phó… phó tổng Thư, anh đàn…”.
“Làm thêm hai mươi phút nữa. Để tôi chợp mắt một lát đi. Tỉnh dậy tôi sẽ khen cô”. Đôi mắt đen của anh khẽ khép lại, thì thầm.
“…”.
Trong đại sảnh trống trải, dưới ánh sáng màu tím nhạt dịu dàng, một
người đàn ông mệt mỏi đang gối đầu lên vai cô, không phải cậu chủ của
cô, mà là phó tổng Thư…
Cảm giác này rất kì quặc…
Anh khoanh tay, yên tâm tựa lên vai cô, chợp mắt một lát, dường như hoàn toàn thả lỏng trước mặt cô.
Anh nói tỉnh dậy sẽ khen cô? Nhưng có chỗ nào không đúng không nhỉ? Cô
đâu muốn kiểu khen này chứ… cái cô muốn được khen là biểu hiện làm
việc xuất sắc của mình, không phải biểu hiện hầu người ta ngủ nha!
Diêu Tiền Thụ ngồi im re tại chỗ, thời gian trôi qua, đã sắp mười hai
giờ rồi, cậu chủ sẽ không thích cô về nhà quá muộn, đặc biệt là cô còn
xù luôn cái hẹn của cậu ấy nữa, cô không thể tiếp tục giúp phó tổng Thư
làm thêm giờ nữa.
Cô đang tính mở miệng từ chối, đột nhiên tiếng hỏi khẽ của phó tổng Thư vang lên trên vai.
“Cái nhẫn trên cổ cô ở đâu ra đấy?”.
Diêu Tiền Thụ hít một hơi, vội vàng ôm chiếc nhẫn kim cương ở cổ, đứng
bật dậy, tách ra khỏi Thư Thành Nhạc, nhìn anh đề phòng.
Phản
ứng kì quặc đó khiến Thư Thành Nhạc nhướn mày. Anh nén nghi ngờ, cười
nói, “Viên kim cương lớn thật đấy. Xem ra tiền lương cậu chủ kia cho cô
chắc là cao lắm nhỉ?”.
“… Phù”. May mà không bị phát hiện ra
sơ hở, cô thở phào một hơi, quay người tính chạy trốn. “Phó tổng Thư,
hôm nay chắn không còn chuyện gì nữa, tôi có thể về được chứ?”.
Anh cũng chẳng vạch trần cô, chỉ gật đầu.
Thấy anh cho phép, cô lập tức vắt chân lên cổ chạy biến.
Anh
cười trộm phía sau, vươn vai rồi từ từ đi tới bãi đỗ xe. Giờ đã mười hai giờ, tàu điện ngầm hết chuyến mà taxi thì khó bắt, anh đoán chỉ cần ô
tô ra khỏi cửa là có thể thấy một cô nàng đáng thương bất lực đứng bên
đường hứng gió lạnh.
Ừm. Để cô ấy cứ chờ ở cửa kêu trời không
thấu, kêu đất không thưa đi. Sau đó, chỉ cần anh ngoắc ngón tay nói một
câu – tôi đưa cô về nhà. Cô sẽ không còn chút sức lực chống cự nào mà
lao tới bên anh.
Nhìn đi. So với cậu chủ làm mưa làm gió nhà cô, anh đối xử với cô nhân ái bao nhiêu, tốt bụng bao nhiêu.
Diêu Tiền Thụ bị phó tổng Thư trù ẻo, thảm thấy ớn.
Mấy chiếc taxi lướt qua cô, cái nào cũng có người ngồi, cô đeo túi
Doraemon thả bộ trên đường, vừa đi vừa ngoái đầu lại, chỉ mong có
chiếc xe nào trống đi ngang qua mình.
Tiếc là trời không chiều lòng người.
Xe cứ chạy lướt qua cô, nhưng không có cái nào dừng lại trước lời gọi của cô.
“Tin tin”.
Tiếng còi xe đột ngột vang lên phía sau cô.
Cô quay người lại, chỉ thấy hai ánh đèn xe sáng chói chiếu vào người
mình, cô giơ tay lên che mắt, nhìn qua khe hở, nhưng không sao thấy được người trong xe là ai.
“Ai… ai đó?”.
Cô thấy nguời đó không xuống xe, nghĩ là chỉ đi ngang qua, quay đầu lại tiếp tục đi.
Chiếc xe kia cũng không đi thẳng, cứ đi theo sau cô, bấm còi liên tục.
Cô đâu có chắn đường, anh ta cứ thế mà lái đi chứ, cứ bấm còi sau lưng cô liên tục thế làm gì.
Không phải cô xui tới mức đương lúc đêm khuya vắng vẻ đụng phải cướp đường gì đó chứ?
Nghĩ tới đây, cô có chân chạy đi, chiếc xe kia thấy cô chạy, cũng tăng tốc độ đuổi sát sau cô.
“Mẹ ơi! Tôi không đem theo tiền, đừng có đuổi theo tôi mà!”.
Đáp lại cô chỉ có tiếng động cơ tăng tốc ì ì.
Cô vắt chân lên cổ chạy cật lực về phía trước, liếc mắt có ngõ nhỏ xe không đi vào được, cô liền chạy vào trong ngõ.
Đáng tính tự khen mình thông minh quá, cô ngạc nhiên phát hiện ra… mình chạy vào ngõ cụt.
= =||| Thế này gọi là tự tìm đến cái chết đúng không.
Dưới anh đèn đường mù mờ, tiếng giày da gõ cồm cộp trên nền đất của gã
đàn ông, kẻ đáng thương run rẩy nơi góc đường, tất cả đều phù hợp với
hiện trường giết người.
Cô ôm đầu ngồi sụp xuống góc tường,
quét mắt nhanh, phát hiện đôi giày da đen bóng của gã đã bước tới cạnh
mình, ánh sáng lóe lên trông bóng tối như ánh phản chiếu của con dao
nhíp, lộ rõ phong cách sát thủ lạnh lùng. Cô nuốt nước miếng, môi cũng
run run.
Gã cúi nguời tới sát cô, cô vội vàng đưa tay đẩy gã ra.
“Anh đừng đừng đừng đừng có qua đây! Tôi đã nói tôi không có tiền rồi”.
Hai tay dễ dàng bị nắm lấy ấn lên trên tường, thân thể người đàn ông bắt đầu nhẹ nhàng ép tới, giơ tay chơi đùa chiếc nhẫn kim cương trên cổ cô, như đang cười nhạo câu nói không có tiền của nạn nhân.
“Cái đó không phải của tôi, là cậu chủ cho tôi, chúng tôi kết hôn giả với nhau
đó, chỉ đùa thôi, không phải thật đâu, cho nên nhẫn phải trả lại, cho
nên anh không thể lấy… Ưm!”.
Đôi môi mềm mại của người đàn
ông ép lên trên môi cô, nhân lúc cô chưa kịp ngậm miệng đã xộc thẳng
vào, quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cô, đảo vòng trong khoang miệng, như
đang nghiêm khắc trừng phạt cái miệng cứ tía lia của cô.
Diêu
Tiền Thụ bị gã đàn ông ép lên tường hôn nồng nhiệt khiến đầu lưỡi của cô tê dại, đầu óc mờ mịt choáng váng, mãi tới khi đôi môi của gã hơi tách
ra, cô mới lấy lại được chút ý thức.
“Anh… anh làm nhục tôi? Anh vừa làm thế với tôi, là làm nhục, là làm nhục đó!”.
“…”.
“Anh cướp gì thì cướp đi, đừng làm nhục tôi mà! Cứu em với, cậu chủ!”.
“… Im miệng”.
“Vâng, cậu chủ… á?”. Cô trả lời theo phản xạ có điều kiện, vừa nói
xông mới phát hiện ra vấn đề, ti hí mở mắt ra, “Cậu… cậu chủ?!”.
Cơ thể sát vào nhau, môi hơi khô. Hai tay giơ cao quá đầu, bị cậu chủ
áp lên tường. Đoi mắt tràn ngập điện từ của cậu chủ gần ngay trước mắt,
hàng mi khẽ chớp, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh đèn.
“Sao cậu chủ
lại ở đây? Không phải cậu ấy đã hết giờ làm về nhà sớm rồi sao? Không
phải cậu ấy ở nhà chờ cô về, rồi trách phạt cô sao? Sao cậu ấy lại…
chờ ở đây?!”.
“Việc nghiêm túc của cô đã làm xong chưa? Đồ ngốc này!”.
“Cậu… cậu chủ… không phải cậu đã về từ sớm rồi sao?”.
“Chúng ta không luyện tập bao lâu rồi?”.
“Ấy?”. Hình như từ sau khi cậu chủ dính phải mùi nước hoa kia, hai
người họ… vô cùng trong sáng, nhưng chuyện này không phải cái chính,
cái chính là, “Cậu chủ cậu chủ, không phải cậu đã về nhà từ sớm rồi
sao?”.
“Tôi muốn luyện tập”.
“Sao cậu chủ lại nói lảng đi, cô bĩu môi, ”… Cậu chủ… chẳng lẽ cậu vẫn chờ em à?”.
“…”. Cậu im lặng không nói, lúng túng nhìn cô đi chỗ khác, thật lâu
sau mới bực bội đáp, “Chờ cô? Chờ cô nói với người khác là chúng ta giả
vờ kết hôn à?”.
“Ấy… Nãy là tình huống cấp bách mà… may mà
người tới là cậu chủ, không thì suýt nữa bị người ta phát hiện rồi! Cậu
chủ, em không cố ý về nhà muộn để cậu chờ đâu, xin lỗi mà. Giờ chúng ta
có thể về nhà cùng nhau rồi, cậu còn muốn trách phạt em sao?”.
“Muốn”.
“Hả?”. Tuy muộn bốn năm tiếng gì đó, nhưng cô thành tâm xin lỗi, nói
ngon nói ngọt mà vẫn vô dụng à? Cậu chủ lạnh lùng bạc bẽo quá, “Vậy cậu
chủ muốn trách phạt em thế nào đây?”. Phạt cô lau chân dung một trăm
lần? Giúp Hắc Thủ Đảng giảm béo? Hay phạt cô tiếp tục ngửi mùi nước hoa
của người phụ nữ khác?”.
“Mở miệng ra, tôi muốn làm nhục cô!”.
Cậu nắm lấy cằm cô, tự nhiên dán mối lên, làm nhục kiêm trừng phạt cô nghiêm khắc!
Cậu chủ… làm nhục không phải từ hay đâu, đừng nên học! Tổng quản bảo mẫu sẽ mắng em dạy hư cậu mất!