Đi ra khỏi trạm xe, lập tức có thể nhìn thấy cô gái xinh đẹp tuyệt trần trong truyền thuyết, cô mặc một cái quần jean cùng áo thun trắng, khom người tựa trên lan can hút thuốc lá, khói từ môi tràn ra sau đó tan biến, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt xung quanh, thấy bọn họ liền lộ ra nụ cười, vứt tàn thuốc: ” Thế nào? Thì ra không chết giữa đường? Có thể giải thích lý do tới trễ không?”
Trương Lạc lập tức chân chó nhìn rồi nhún nhún vai: ” Oan uổng, thật sự quá oan uổng, đều do Kha Bố ngủ quên, bọn cháu chỉ có thể đi chuyến sau.” Lam Ngân nhìn Kha Bố một cái, thấy Kha Bố sợ bị đánh mà run run, cho dù đã gặp qua Lam Ngân nhiều lần, nhưng loại cảm giác sợ hãi nằm không bao giờ thuyên giảm, không khó nhìn ra trên người Chi Lý cũng có cái bóng này.
Nàng trực tiếp đi tới trước mặt, quan sát Chi Lý, lấy xuống mũ lưỡi chai của hắn vứt đi: “Sao lại mang loại đồ này, làm ta nhớ lại kí ức không vui.”. Nói xong, ôm lấy Chi Lý, đang lúc chuẩn bị đem môi hôn lên má Chi Lý, bị hắn lấy tay ngắn trở: “Buông ra, còn như vậy con liền báo cảnh sát, mẹ làm việc bỉ ổi với con trai.”
” Xì ~~ Càng lớn càng không thể yêu, sớm biết vậy khi còn bé sẽ để cho con ăn ít một chút ngăn cản quá trình phát triển.”
” Cũng đúng, sớm biết như vậy từ bé đã không cho mẹ có cơ hội làm mấy chuyện loạn luân.”
Mùa hè của Nhân Quả trấn thay đổi rất nhiều, người kín hết chỗ, đủ mọi màu sắc bơi lội phiêu lãng trên biển, tiếng cười trẻ con huyên náo bên tai không dứt, trên bờ cát trắng là các tiệm mì cùng cửa hàng ăn vặt, những cái ô che cùng vài ly kem tô điểm thế giới nhỏ này, chỉ có biệt thự cao cao trên sườn núi sừng sững đó thật không thích hợp, giống như ẩn trong núi tùy thời sẽ có quái vật nhảy ra ăn hết con người.
Kha Bố đứng trước cửa tiệm của Lam Ngân, tiệm mì trang trí rất đẹp, tất cả đều dựng bằng cây trúc, phong cách tươi mát, tạo hình đặc biệt, nóc nhà được trang trí đầy cánh hoa, đủ loại màu sắc đủ loại hoa làm người khác liếc trộm cũng không nhịn được sợ hãi ca ngợi, đừng nói Công Tru cùng Chu Hân Hợp, ngay cả Kha Bố là người không hay để ý những thứ này cũng có chút sững sờ. Đột nhiên Đóa Lạp một thân váy vàng từ bên trong quầy nhảy ra, bộ mặt ngây thơ, đẩy đẩy mọi người xung quanh đi đến ôm chặt Chi Lý: “Chi Lý ca ca, Đóa Lạp rất nhớ anh, em mỗi ngày đều đếm từng giây chờ anh đến.”. Đóa Lạp ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười, lộ ra hàm răng trắng muốt ngây thơ vô tội, ngay sau đó làm mặt lạnh quay ra nhìn Kha Bố bọn họ: ” Cái gì a, thì ra mấy người rác rưởi các ngươi cũng cùng tới.”
Tô Ấu Ngôn để hành lý xuống nói: “Chị khuyên em nên buông tay, làm vậy sẽ đem cậu ấy hoá đen.”
Đóa Lạp hung hăng trừng Tô Ấu Ngôn, sau đó buông Chi Lý ra.
Biển hiệu cửa tiện chỉ có một chữ M đơn giản, Kha Bố rất buồn bực, bất kể là Lam hay Chi, đều không có M, chẳng là xinh đẹp(*)? Hoặc là ma pháp(*)? Chu Hân Hợp vì được làm đầu bếp cho Lam Ngân đã hưng phấn đến mấy đêm không ngủ tử tế, bây giờ lại càng như chuẩn bị đánh máu gà: “Lam Ngân, lúc nào có thể làm được?”(*) “Đẹp”: Mỹ
(*)”Ma pháp”: Thần kì, kì dị
” Bây giờ, đi thay quần áo.”
” Bây giờ?” – Kha Bố không thể từ bỏ thói hư tật xấu thích lớn miệng.
” Làm sao, ngươi còn muốn nghỉ ngơi?”
” Nương nương, người hiểu lầm ý của con rồi.” – Kha Bố làm bộ vô tay nhảy cẫng lên: ” A~~ Bây giờ?”
Lam Ngân nhìn Kha Bố, lại nhìn Chi Lý, ngữ điệu không tự nhiên đem bàn tay ngọc ngà vỗ vỗ vai hắn: ” Lần sau chú ý chọn người biết thưởng thức một chút.”
” Nói cũng phải.”
” Cậu như vậy cũng đồng tình!!” – Kha Bố la lên.
Lam Ngân rất nhanh đem nhiệm vụ phân phối, Kha Bố phụ trách thu ngân, Công Tru đứng ở ngoài mời khách, bởi vì cậu lớn lên cả nam lẫn nữ đều thích, Trương Lạc phụ trách âm thanh cùng thiết bị trong quán, Sở Hạo Vũ cùng Ứng Tu Kiệt phụ trách bưng bê đồ ăn, còn dư lại Đóa Lạp, Tô Ấu Ngôn, Chi Lý phụ trách tiếp đãi cùng khách hàng chọn món. Lam Ngân nhìn bọn họ nói: “Đi thay quần áo đi.”. Nói xong cũng ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị đi lại bị Chi Lý bắt lại: ” Muốn đi?”
” Ban ngày là thời gian ngủ của mẹ.”
“Bắt đầu từ bây giờ chuyển sang buổi tối cho con, lập tức đi thay quần áo.”
“Đừng đùa, lại dám bảo mẹ làm loại chuyện này.” Miệng Lam Ngân nhất định là có độc dược, nếu không tại sao có thể như không có chuyện gì xảy ra nói những lời độc ác như vậy với họ.
” Đừng nói nhảm, muốn thay quần áo hay muốn con mua vé tàu tùy người quyết định.”
“Con uy hiếp ta.”
“Con uy hiếp mẹ.”
Cuối cùng, Lam Ngân tâm không cam lòng không nguyện bước vào phòng thay đồ nữ, chờ toàn bộ thay đồ xong, tiệm mì bởi vì dung mạo xuất chúng của bọn họ lại tăng thêm một bậc, khi Chi Lý đi ra, Kha Bố ngốc lăng hơi há mồm, Chi Lý mặc qua loại quần áo này, đẹp mắt như thể hắn vừa từ trong manga đi ra, đem ánh sáng đến cho thế giới này, thuần túy, thanh khiết, tuấn tú, tất cả đều mang đến đây.
Tiệm mì vừa mở, biển người liền tràn vào, mừng thầm không chỉ có phái nữ mà còn có phái nam, giống như nhà tạo phúc trên bãi biển. Tô Ấu Ngôn đứng trước hai vị khách nam, chẳng qua chỉ đọc sách, cái gì cũng không nói, hai vị nam sinh kia vừa rụt rè lại mang đầy hưng phấn nói: “Cái đó, chúng tôi muốn chọn món.”. Tô Ấu Ngôn nâng lên mí mắt, nhìn bọn họ một cái, đem quyển Menu ném cho bọn họ rồi tiếp tục đọc sách. Đây rốt cuộc là an bài kiểu gì a!!! Lam Ngân không muốn làm ăn nữa?
Nhìn lại Lam Ngân, vừa hút thuốc mông vừa đặt trên bàn: ” Đồ rẻ lắm thử nhìn một chút.”. Nói xong liền đem khói trong miệng thổi vào nam nhân trước mặt. Kha Bố đã không còn cách nào hình dung nổi, nhìn lại Đóa Lạp, đang thần thần quỷ quỷ không biết đã để thứ gì bên trong đồ ăn, Kha Bố mặc dù nhận không ra đó là vật gì, nhưng cậu có thể nhận ra khuôn mặt tối tăm của Đóa Lạp. Bên này Chi Lý phụ trách khách hàng nữ, mặt vô biểu tình, các nữ sinh cứ ríu ra ríu rít ta đẩy ngươi, ngươi đẩy ta.
Chi Lý nhịn không được mở miệng: ” Muốn ăn hay không ăn, không ăn nhanh đi.”
Kha Bố hiểu, Kha Bố rốt cuộc hiểu rõ, M đó, chính xác là M!!! Bị đối đãi như vậy mà khách hàng cũng có thể hài lòng được, thế giới này như thế nào a? Người người đều cuồng ngược sao?
—
Chạng vạng tối, mọi người từ trong bận rộn được nghỉ ngơi, Kha Bố sửa sang lại tiền, chỉ muốn biết một chuyện, mình trộm bao nhiêu sẽ không bị phát hiện, cũng nửa phút sau, chờ khi cậu ngẩng đầu lên, trong phòng nửa bóng ma cũng không có, đám súc sinh này lại giám bỏ rơi cậu, giận đến mức quyết định đem con số vừa trộm tăng thêm.
Cậu dùng sức từ trong túi xách lấy ra điện thoại, thuần thục bấm một dãy số, nhạc chờ êm ái vang lên, Kha Bố buồn bực ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn lên trần nhà.
“Chi Lý?” – Kha Bố thử tìm tiếng chuông vang vọng trong cái phòng nhỏ, lại chỉ có thể nghe thấy thanh âm của biển, cậu ngẩng đầu lên tìm tòi xung quanh: “Chi Lý, cậu sẽ không phải treo ngược trên đó chứ? Có đó không?”
Trên nóc nhà một tấm lưới hình vuông được mở ra, mặt Chi Lý liền xuất hiện ở phía trên: “Muốn tớ đem cậu đến hoàng tuyền sao?”
“Cậu thế nào có thể lên đó!! Tớ cũng muốn lên.”
“Vậy cậu nhảy đi.”
“Làm sao có thể nhảy được!!”
“Vô dụng, phòng bếp có thang.”
“Cậu cũng không phải là dùng thang đi!! Người nào làm cái này, lại muốn ở trên nóc nhà mở động.”
“Ngân đặc biệt thích tới đây hút thuốc.”
Kha Bố thận trọng từ phòng bếp bên kia bò lên, mới vừa đưa đầu ra, sợi tóc liền bị gió biển thổi tán loạn, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Chi Lý ngồi trong những cánh hoa, chân gập vào, vén ống tay áo lên, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt đuổi theo từng đợt sóng trên biển. Bầu trời chạng vạng tối đặc biệt nhiều màu, màu xanh da trời, màu đỏ, da cam, màu trắng đan xen vào nhau, duy trì sự xinh đẹp như vậy từ từ đi xuống, tiếp xúc mặt biển, đến gần Chi Lý cùng Kha Bố, bóng của biển, của Chi Lý, đôi mắt của Kha Bố, đều hòa cùng với sắc thái của bầu trời. Gió biển mang theo mùi mặn mặn thổi tới, len qua từng sợi tóc, chui vào vạt áo.
Kha Bố nhìn gò má của Chi Lý, dùng tay trái chống rồi nghiêng người bắt lấy gò má của Chi Lý. Chi Lý quay đầu: “Cậu muốn gì?”
“Đột nhiên muốn hôn cậu, loại ức chế này nếu như phải nhịn giống lúc nhịn tiểu thì không tốt lắm.”
“Vị khách hàng này xin tự trọng.”
Kha Bố bị chửi miệng không cách nào khống chế tiếng cười phát ra, Chi Lý đưa tay ra, dùng sức vuốt mái tóc Kha Bố: “Cậu bị ngốc sao?”. Mặt của Chi Lý, thanh âm của Chi Lý, cả người của Chi Lý đều nhu động lòng người, vừa mơ hồ vừa rõ ràng, trái tim dừng lại rồi lại tăng gia tốc, cậu nhào qua, trèo lên người Chi Lý: “Làm sao bây giờ? Tớ yêu cậu, tớ thực sự yêu cậu, đặc biệt yêu cậu. Cậu xem đi, tớ đều đem thân thể cùng trái tim của tớ cho cậu hết, cậu lấy cái gì cho tớ?”. Kha Bố giống như tên vô lại dùng mặt trực tiếp cọ vào cổ Chi Lý.
” Này.”
“Làm gì.” – Kha Bố ngẩng đầu lên. Chi Lý liền hôn qua, mang theo sự ăn mòn nuốt mất bờ môi của Kha Bố, Kha Bố khẽ rên, tâm Kha Bố đều bay tán loạn.
Được rồi, như vậy là công bằng, tớ cho cậu tình yêu của tớ, cậu cho tớ nụ hôn của cậu.
Cho nên, hai người đều đem thế giới này nhiễm độc, thứ độc trở thành thứ chỉ thuộc về tình yêu rực rỡ.