Kha Bố uống hết hộp sữa, bóp nát hộp rồi ném vào thùng rác. Chi Lý ở đối diện cắn ống hút đang đọc sách hướng dẫn, Kha Bố có đôi khi rất buồn bực tại sao Chi Lý lại thích đọc thể loại này, như người ta bình thường sẽ đọc tiểu thuyết ngôn tình hoặc võ hiệp, trưởng thành hơn thì đọc mấy quyển sách đại loại như 100 cách dẫn đến thành công, Ấu Ngôn toàn chọn các tác phẩm nổi tiếng, chỉ có Chi Lý, sổ tay tân sinh viên, hướng dẫn sử dụng điều hoà,…mấy thứ vớ vẩn này mà hắn có thể ngồi đọc rất lâu.
Cậu ghé cằm lên bàn, hai chân bên dưới kẹp lấy một chân Chi Lý, xoay qua xoay lại: “Nghỉ hè có dự định gì không?”
“Có.” Đáp án này ngoài dự kiến của Kha Bố.
“Cùng ai?”
“Ấu Ngôn.” Đáp án này cũng nằm ngoài dự kiến của Kha Bố, cậu còn tưởng sẽ nghe thấy tên mình, Kha Bố siết chặt chân Chi Lý: “Được lắm, sớm đã thấy các cậu có mưu đồ bất chính, gian phu dâm phụ, lại làm cái chuyện đại nghịch bất đạo này, cậu không sợ trên thẹn với trời xanh, dưới có lỗi với liệt tổ liệt tông sao?”
Chi Lý liếc nhìn Kha Bố, rồi tiếp tục đọc sách hướng dẫn. Tô Ấu Ngôn đi đến, Kha Bố chạy nhanh qua đón, bắt lấy bả vai Tô Ấu Ngôn: “Ấu Ngôn, làm kẻ thứ ba chả có ưu đãi gì, đến lúc ấy lại thành thân bại danh liệt, đừng trách tớ lúc trước không nhắc nhở cậu, nhân lúc chưa bị Chi Lý nhúng chàm, tìm bừa một thằng khác mà úp sọt đi.” Tô Ấu Ngôn tặng cho Kha Bố một đá lên đầu gối, cậu lập tức khuỵu xuống, Tô Ấu Ngôn phủi phủi bờ vai, nhìn Chi Lý: “Tớ đã nói rồi mà, đây là hậu quả của việc năm ngày không chỉnh đốn, cái đám này hay ngứa đòn, ăn đau một lần rồi quên ngay.”Vừa nói vừa lôi sổ ra cho Kha Bố một gạch.
“Chỉ đùa một chút thôi mà, gì mà nghiêm túc thế, nghỉ hè các cậu định đi đâu?”
Việc này phải nói từ ba ngày trước, nửa đêm Chi Lý nhận được điện thoại của Lam Ngân, không thèm nhìn một cái trực tiếp ngắt cuộc gọi, lại có cuộc gọi tới, Chi Lý tắt luôn nguồn, còn chưa tới một phút đồng hồ, Sở Hạo Vũ ngáp dài đến gõ cửa: “Chi Lý, có điện thoại tìm cậu.” Sở Hạo Vũ đưa điện thoại cho Chi Lý rồi quay về ngủ tiếp.
Sắc mặt Chi Lý rất khó coi, nhận cuộc gọi: “Gì.”
“Bảo bối, là mẹ.”
Chi Lý ngắt điện thoại, tắt nguồn quay trở lại giường, lát sau, Ứng Tu Kiệt ngáp dài đến gõ cửa: “Chi Lý, có điện thoại tìm cậu.” Khuôn mặt của Chi Lý càng thêm khó coi, hắn biết theo tính cách của Lam Ngân chắc chắn sẽ không từ bỏ.
“Chuyện gì.”
“Đây là thái độ của mày với mẹ sao? Mẹ mang thai mười tháng, khó nhọc lắm mới sinh ra mày.”
“Đổi lại thành tuỳ tiện sinh con ra thì đúng hơn, có chuyện gì mau nói.”
“Nghỉ hè thì dành chút thời gian về đây. Mẹ phải tranh thủ nghỉ hè Nhân Quả trấn có nhiều khách du lịch tới mà mở nhà hàng, bởi vì gần đây rảnh đến phát chán. Con cùng Tô Ấu Ngôn sẽ làm phục vụ sinh, những đứa khác thì rửa bát đĩa, lương sẽ trả theo năng lực.”
“Mẹ tiêu hết tiền rồi chứ gì.” Một câu của Chi Lý nói trúng trọng điểm.
Lam Ngân tức giận: “Tên khốn kiếp kia thế mà dám đóng băng thẻ của mẹ, ngay cả sinh hoạt phí cũng không cho, khi tra sổ ghi tín dụng, nói mẹ tiêu hoang, phải để mẹ từ từ phản tỉnh, chỉ cho mẹ hai con đường: 1. đi cầu xin hắn; 2. Quỳ gối cầu xin hắn. Không có đâu, coi mẹ là ai, về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ với hắn, hắn lấy tiền của mẹ, mẹ đem con hắn đi.” Lam Ngân cười lạnh.
Cho dù Lam Ngân nói ra âm mưu biến Chi Lý thành vật trao đổi, Chi Lý vẫn bất vi sở động: “Chính mẹ tự mình muốn để tiền ở chỗ ông ấy, nhanh lên, chọn ra con đường tốt nhất, quỳ xuống cầu xin ông ấy, đừng đến phiền con.”Cái nhà này ai nấy đều máu lạnh như nhau.
“Thái độ kiểu gì đấy.” Lam Ngân nói xong mà mãi bên kia không phản ứng, bèn tăng thêm âm lượng gào lên với cái điện thoại: “Tỉnh lại cho mẹ.” Chi Lý bị đánh thức mặt nhăn mày nhíu, mất kiên nhẫn nói: “Sao mẹ không nghĩ đến việc ban ngày đến tìm con thương lượng sẽ dễ dàng hơn.”
“Đùa gì thế, ban ngày mẹ còn phải ngủ, ai rảnh đi tán gẫu với con cái việc này.”
“Buổi tối con cũng phải ngủ.”
“Con định đứng về phía ba con phải không.”
“Trung lập.”
“Không muốn, không muốn, không muốn, mẹ với hắn con chỉ có thể chọn một, không muốn, không muốn, không muốn, chỉ có thể chọn mẹ.” Lam Ngân bắt đầu chơi xấu, trên thế giới này duy nhất một người cô có thể làm nũng, đó chính là đứa con bảo bối yêu quý của cô.
“Ồn muốn chết, con biết rồi.” Dứt lời ngắt điện thoại.
Kha Bố không hài lòng: “Dựa vào đâu bọn tớ phải đi rửa chén.” Cậu chỉ dám nói ở đây, cho cậu một trăm lá gan cũng không dám oán giận trước mặt Lam Ngân, Tô Ấu Ngôn cất sổ vào túi: “Có thể quyết định bằng khí chất.”
“Cậu nói cái gì?”
“Tớ nói là quyết định dựa vào khí chất, có ý kiến?”
“Chỉ là tớ chưa nghe rõ thôi mà.” Lúc này Kha Bố mới nhận ra người cậu không thể trêu vào có rất nhiều, dù sao đi nữa mình cũng coi như người nhà của Chi Lý chứ bộ, cấp bậc lại vẫn không được đề cao, Lam Ngân, Tô Ấu Ngôn, Đoá Lạp, toàn là đàn bà con gái. Đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến thanh âm thảo phạt, chỉ thấy Sở Hạo Vũ lòng đầy căm phẫn giơ nắm tay hét lên, giống như học sinh nhiệt huyết thời trước: “Đả đảo Kha Bố, chấn hưng Trung Hoa.”
Kha Bố khoanh tay lạnh lùng nhìn: “Ý của cậu là tớ khiến Trung Hoa sụp đổ?”
Sở Hạo Vũ chỉ vào Kha Bố: “Nhét cậu ta vào lồng heo.” Kha Bố tức giận với Sở Hạo Vũ nhưng lại cảm thấy khó hiểu, ngay sau đó Sở Hạo Vũ nói tiếp: “Tình nhân của cậu đến lớp học tìm cậu, tớ nói với cô ta, cậu ở đây, cô ta hiện tại đang chở ở ngoài.”
“Tình nhân của tớ?” Kha Bố càng thấy kỳ lạ, trước tiên quay sang Chi Lý, giơ nắm tay lên: “Trời cao chứng minh sự trong sạch của tớ.” Lại thêm một tên thừa nhiệt huyết. Cô gái xuất hiện ngoài cửa sổ, Kha Bố thấy được, ngừng lại việc nói đùa, sắc mặt không tốt, chính là cô gái xinh đẹp mặc đồ đen đến tìm Kha Bố hôm khai giảng. Kha Bố đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm gì tiếp theo, Chi Lý vẫn cúi đầu đọc sách hướng dẫn, lật sang trang: “Đi đi.”
“Ừm.”
Kha Bố đi ra ngoài, lo lắng nụ cười hiện tại trên mặt mình có thể quá cứng ngắc hay không, sẽ để lộ sơ hở. Cậu song vai cùng cô gái đứng ở hành lang, hai người không ai lên tiếng, Kha Bố quyết định mở miệng trước: “Đã lâu không gặp.”
“Ừm, bị công ty điều đi nước ngoài công tác.”
Kế tiếp lại là trầm mặc, Kha Bố cảm thấy lòng bản tay ướt đẫm mồ hôi, cảm tình của cậu đối với cô gái này rất phức tạp, có áy náy, có thân thiết, nhưng không cách nào tập hợp một chỗ, chỉ có thể tán loạn trong nội tâm. Cô gái cười cười, vươn tay sửa lại tóc Kha Bố: “Kha Bố, cậu chán ghét tôi sao?”
Kha Bố đối với câu hỏi thẳng thắn này nhất thời không trả lời được, theo bản năng nhìn về phía lớp học, Chi Lý vẫn như cũ không ngẩng đầu, trong lòng cậu hiểu rõ, tựa như chính mình sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu và can thiệp vào chuyện gia đình của Chi Lý, Chi Lý cũng sẽ như vậy, đây là giới hạn của cả hai, ai cũng không có tư cách quyết định chuyện gia đình của đối phương.
Tầm mắt của cô gái hướng xuống dưới lầu, nhìn đám sinh viên đi tới đi lui, từ từ nói: “Tôi đã 27 tuổi rồi, cậu còn muốn tôi chờ bao lâu nữa? Oán hận của phụ nữ rất sâu.” Cô gái nở nụ cười. Kha Bố cắn môi: “Cô cũng biết chuyện này tôi không làm chủ được, cũng không phải chuyện của tôi.”
“Cậu nói dối, nhìn vào mắt tôi đi, cậu rõ ràng biết chuyện này tất cả đều phụ thuộc vào cậu.”
Kha Bố quay đầu, đột nhiên buồn nôn, cậu cảm thấy thực ghê tởm, cậu cảm thấy bản thân thực ghê tởm, sự chán ghét sâu sắc lan tràn khắp cơ thể, một lát sau mới phun ra một câu: “Xin lỗi.” Cô gái khóc, nước mắt cứ như vậy chảy xuống, cô ta túm lấy bả vai Kha Bố, siết chặt: “Đừng nói xin lỗi, sao phải nói xin lỗi, Kha Bố, cậu không thể đối xử với tôi như vậy, không thể đối xử như vậy với ba cậu, không thể đối xử với bản thân như vậy, cậu đây là đang tra tấn ba cậu, từ bỏ đi, coi như tôi cầu xin cậu, hãy từ bỏ đi, cậu hiểu mà, gia đình của cậu đã không cách nào trở về như trước được nữa.”
“Xin lỗi….” Sắc mặt Kha Bố tái nhợt, cậu không cảm giác được đau đớn nơi bả vai, mà chỉ thấy càng thêm buồn nôn. Cô gái nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lau nước mắt cười cười: “Vừa rồi thực có lỗi, tôi đi trước, lần sau rảnh lại đến thăm cậu.” Cô gái xoay người, Kha Bố muốn gọi cô lại, nhưng không thể phát ra tiếng. Cậu chậm chạp quay trở về cứ điểm, Sở Hạo Vũ bướng bỉnh hỏi: “Sao cậu lại khiến chị gái xinh đẹp kia khóc….” Còn chưa nói xong, khuỷu tay Tô Ấu Ngôn đã đánh trúng bụng Sở Hạo Vũ, lôi cậu ta ra ngoài.
“Đi đâu vậy, tớ còn chưa nói xong.”
“Đi xem mộ cậu đào đến đâu rồi.”
Kha Bố đứng ở cửa, cúi đầu, không nhúc nhích, hồi lâu mới mở miệng: “A, Chi Lý, rốt cuộc tớ đang kiên trì vì cái gì? Sự kiên trì của tớ còn ý nghĩa gì đâu?” Cô gái kia tên là Đinh Lạc Viên, là con gái lớn hàng xóm nhà Kha Bố, trước kia ba mẹ khi đi làm, sẽ giao Kha Bố cho Đinh Lạc Viên nhờ chăm sóc, Đinh Lạc Viên, đã từng, là người chị lớn mà Kha Bố yêu quý nhất, luôn mua đồ ăn cho cậu, dịu dàng, săn sóc, xinh đẹp, nhưng không chỉ có mình Kha Bố nghĩ như vậy, còn có ba của cậu-Kha Tần. Kha Bố dần dần lớn lên, khi dần dần hiểu được quan hệ nam nữ, cậu vĩnh viễn không thể quên được, khi người mẹ hiền lành của cậu làm bánh bích quy bảo cậu mang đến cho Đinh Lạc Viên, cậu đã trông thấy hết thảy, hai người họ ngồi trên ghế sô pha, dính sát vào nhau xem ảnh chụp, hai người đang nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng nhìn nhau cười, thân mật như một cặp tình nhân.
Khi Kha Tần trông thấy Kha Bố liền đứng bật dậy, ra vẻ không có việc gì: “Con đến rồi à, ba đang cùng chị Đinh xem ảnh chụp trước đây.”
Kha Bố vẻ mặt lãnh đạm: “Vậy sao, chắc chắn là rất đẹp rồi.” Kha Bố nhớ tới, nhớ tới khuôn mặt có phần già nua của mẹ, lại nhìn khuôn mặt trẻ trung của Đinh Lạc Viên, đây là cô gái cậu đã từng xem như người bạn thân thiết nhất, cuối cùng lại quay sang phản bội cậu.”
Cho đến rất nhiều năm sau đó, Kha Bố mới hiểu được, Đinh Lạc Viên yêu ba cậu, mà ba câu cũng yêu cô, mẹ cậu chỉ là một người phụ nữ dễ gần, chỉ là một người phụ nữ bình thường, không có ….Nhưng có một số việc, không phải cứ yêu là có thể tha thứ, cho dù Kha Bố cái gì cũng hiểu, nhưng cậu không từ bỏ được, cậu không cam lòng, cậu không tin, không tin cả nhà bên nhau hơn mười năm mà không có chút tình cảm nào, cũng vô pháp chịu được việc một cô gái chẳng lớn hơn mình là bao trở thành mẹ kế mình, đối với Kha Bố mà nói, người đó chính là chị lớn nhà hàng xóm, không thể thay thế được vị trí của mẹ. Kha Tần và Đinh Lạc Viên vẫn chưa kết hôn, là bởi Kha Tấn áy náy với Kha Bố, Kha Bố biết, kỳ thật chỉ cần cậu nói một câu, có lẽ sự tình có thể thuận buồm xuôi gió, hai người yêu nhau có thể đến được với nhau, nhưng cậu không thể, chẳng hiểu tại sao, chỉ là không cách nào tha thứ, bỏ qua, cứ như vậy từng năm từng năm qua đi.
Chi Lý gấp sách hướng dẫn lại, ngẩng đầu nhìn Kha Bố, Kha Bố cũng nhìn chằm chằm Chi Lý: “Tớ cảm thấy bản thân rất ích kỷ, vì cảm xúc của mình mà tra tấn người khác, cậu có ghét tớ không?”
“Sao tớ phải ghét cậu, tớ còn chờ cậu giúp tớ phi tang, giúp tớ canh gác, giúp tớ lấy diêm, giúp tớ phân thây, tuy tớ không quá tin tưởng vào tay nghề có thể làm đến mức thần không biết quỷ không hay của cậu.” Lời nói rất lâu, rất lâu trước đây, hắn thế nhưng vẫn nhớ, Kha Bố không nhịn được cười rộ lên, đi tới, ghé vào trong ngực Chi Lý.
“Thật chứ? Cho dù tớ ích kỷ hơn nữa, xấu xa hơn nữa, cậu cũng không ghét bỏ tớ?”
“Tớ thích điểm ấy ở cậu.”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên nói vậy chỉ để an ủi cậu.”
“Khốn kiếp!!”