Sau khi Sở Hạo Vũ biết được Chi Lý đã về liền triệu tập bọn họ đến nhà mình chơi, Kha Bố giấu mặt dưới lớp khăn quàng chỉ để lộ đôi mắt đánh giá căn nhà của Sở Hạo Vũ, thật không ngờ gia đình hắn giàu vậy, Sở Hạo Vũ mặc thường phục xuất hiện ở cửa, nhiệt tình vẫy vẫy tay với mọi người: “Ái chà, đã lâu không gặp, các cậu năm mới vui vẻ nha.”
“Vũ thái, cậu đừng giả vờ làm người tốt, mau vào đi, lạnh quá.”
“Tớ không nhớ mình có mời một đầu gấu ngựa đến.”
Công Chu ở bên cạnh kinh ngạc: “Thì ra là Kha Bố, làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng kẻ lạ nào đó theo đuôi chúng ta.”
“Giờ mới nhận ra à?”
“Ai bảo cậu mặc trông như ninja luyện đô vật.” Ứng Tu Kiệt nói.
“Chi Lý, cậu giúp tớ nói mấy câu.”
“Cậu là ai?”
“Giờ lại muốn giả bộ không biết tớ hả?”
Một con chó Mục Dương bất ngờ xuất hiện bên chân Chi Lý, dùng mặt cọ xát chân Chi Lý, Sở Hạo Vũ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ tay gọi chó: “Hung Hung, mau đến đây.” Hóa ra là chó nhà Sở Hạo Vũ nuôi, có điều đặt tên kiểu gì thế. Ai ngờ Hung Hung chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Hạo Vũ một cái, vẫn đứng bên chân Chi Lý, Sở Hạo Vũ lòng đầy căm phẫn: “Hung Hung, tao mới là chủ nhân của mày, sao mày lại thân thiết với cái tên chỉ vô tình ghé qua đấy hai ba lần.” Kha Bố nhìn Hung Hung, lúc này mới để ý thấy Hung Hung đang có chửa: “Thì ra là chó cái, có chửa?”
(
Hung có nghiã là ngực ạ, tên với tuổi =.=)
“Đúng vậy, sắp sinh rồi.”
Chi Lý nhìn chăm chú bụng Hung Hung rồi nhìn chằm chằm Sở Hạo Vũ, lại nhìn chăm chú bụng Hung Hung rồi nhìn chằm chằm Sở Hạo Vũ: “Con của cậu?”
“Sao thế được!!”
Kha Bố day day thái dương: “Nguy rồi, trong đầu tớ hiện lên hình ảnh tà ác.”
Ứng Tu Kiệt ôm đầu thống khổ không chịu nổi: “Trong đầu tớ cũng có, cậu thật hạ lưu, tớ nghĩ cậu chỉ thích con gái, ai mà ngờ cậu với chó lại…”
“Cậu, các cậu đừng nói nữa, ngay cả tớ cũng bắt đầu tưởng tượng.” Chu Hân Hợp đỏ mặt nói.
“Nhanh xóa hình ảnh kỳ quái ấy đi cho tớ, thật ghê tởm.”
Vào trong nhà liền cảm thấy ấm áp hẳn, Kha Bố cởi áo khoác và khăn quàng cổ để ở huyền quan, cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ như cũ, cậu quan sát xung quanh: “Cha mẹ cậu đâu?”
“Đi ra ngoài mua ít đồ, đến đến, đừng khách khí.” Sở Hạo Vũ bưng trà nóng điểm tâm cho mọi người: “Hân Hợp, Ấu Ngôn cứ coi đây như nhà mình, nào, cới bra và quần lót ra đi, như vậy càng thêm thoải mái.”
“Chỉ cậu mới có thể dùng vẻ mặt tự nhiên thoải mái đó nói ra những lời này.” Kha Bố cắn bánh bích quy, Chu Hân Hợp đỏ mặt tránh xa Sở Hạo Vũ, Tô Ấu Ngôn hếch cằm nhìn về phía Sở Hạo Vũ: “Không được.”
“Tại sao?” Lại còn mặt dày hỏi tại sao.
“Bởi vì, hôm nay tớ không, mặc, gì ,bên trong ,cả.” Tô Ấu Ngôn nói từng chữ một, trà trong miệng mọi người phun hết ra ngoài, Sở Hạo Vũ lộ ra vẻ mặt dâm loạn, chảy cả máu mũi, ngã xuống đất. Chiêu này đối phó với sắc quỷ có hiệu quả…
“Sẽ không vì mất máu quá nhiều mà chết đấy chứ.” Kha Bố nhìn Sở Hạo Vũ trên đất.
“Hắn là vậy.” Ứng Tu Kiệt cũng nhìn Sở Hạo Vũ, sau đó quay đầu: “Đây là cái gì?”
“Hình dáng thật kỳ lạ.” Chu Hân Hợp cầm lấy một cái ống tre đặt trên bàn trà, bên trong là những thẻ tre, trên thẻ tre tựa hồ còn buộc mấy thứ linh tinh, Sở Hạo Vũ lau khô máu mũi ngồi dậy: “Mấy hôm Tết nhà tớ có mua ống xin xâm, các cậu thử xem xem, rút được thẻ tốt tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.”
“Dù sao cũng không có việc gì làm, tranh thủ thử vận khí xem nào.”
Mỗi người từ trong ống tre rút ra một cây xâm, Kha Bố nhìn lén Chi Lý từ sau lưng, Chi Lý mở tờ giấy ra, bên trên là một chữ màu đen to tướng [Hung], Kha Bố cười trộm: “Ông trời cũng công bằng đó chứ, vận khí của cậu cuối cùng đã hết rồi, aha ha ha, tại đây một ngày ý xuân ngập tràn, tin tức ấy tựa như ngọn gió ấm áp tô điểm cho cuộc sống của tớ, Chi Lý, thời đại của cậu rốt cuộc đã kết thúc.”
“Cậu bệnh nó vừa.” Chi Lý vứt tờ giấy vào sọt rác, sau đó mỗi người mở xâm đều nhận được một chữ màu đen to tướng [Hung], Ứng Tu Kiệt túm lấy áo Sở Hạo Vũ: “Lẽ nào ống xâm của cậu đều là quẻ hung.”
“Sao có thể, hôm qua Hung Hung còn cắn ra một cây [Cát] mà.” Lời nói của Sở Hạo Vũ tựa như sét đánh giữa trời quang, hắn ôm đầu quỳ trên đất: “Vận khí của tớ còn không bằng một con chó?! Tớ không muốn sống nữa.”
“Hóa ra cậu lại yếu ớt đến vậy.” Kha Bố lắc lắc ngón tay: “Không rút được quẻ tốt thì trách người khác, đúng là mất mặt đàn ông.” Kha Bố mở tờ giấy trong tay ra, bọn họ đều rút được quẻ “hung”, vậy quẻ của mình tỷ lệ là “cát” rất lớn.
[Đại Hung]!! Kha Bố đem cây xâm quăng lên đầu Sở Hạo Vũ: “Chắc chắn có vấn đề, tại sao mọi người là hung mà của tớ lại là đại hung.”
“Cẩn thận a, ấn đường của cậu biến thành màu đen, cộng với thái độ làm người tâm địa hiểm ác, làm nhiều việc xấu, vị thí chủ này, bất nghĩa quá là hại đến mình đó nha.”
“Cậu đừng có mà bỏ đá xuống giếng.”
Đúng lúc này, di động của Sở Hạo Vũ đổ chuông: “Onichan, a a, onichan, a a ~~ đáng ghét.”
“Nhạc chuông biến thái như vậy mà cậu cũng tìm được.”
Sở Hạo Vũ nhận cuộc gọi xong nhìn nhìn ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi: “Mẹ tớ bảo đến siêu thị mua ít đồ, thực phiền a.”
Kha Bố đứng dậy: “Để tớ đi cho, không thể ăn không uống không ở nhà cậu được.”
“Muốn đi cho khuây khỏa loại bỏ tâm trạng bi thương vì rút trúng đại hung chứ gì.”
“Đừng lắm miệng!”
Kha Bố ném áo khoác cho Chi Lý, Chi Lý đứng dậy mặc áo khoác, sau lưng truyền đến tiếng huýt sáo: “Chà!! Chà!!”
“Các cậu còn muốn ngu ngốc đến trình độ nào nữa.”
“Phối hợp với hoàn cảnh thôi.”
Hai người đến siêu thị mua đồ, Kha Bố ôm túi plastic màu trắng, tay cầm hộp sữa ngồi ở ghế cạnh công viên, duỗi thẳng chân: “Ấm áp nắm trong lòng bàn tay, yêu nàng, đương nhiên sẽ vui vẻ tốt đẹp mãi.”
“Xin cậu hãy bình thường mà uống sữa cho tớ.”
“Chả mấy khi Tết mà.” Dấu chân của người qua đường trên đất càng ngày càng mơ hồ, đống tuyết trên cành cây rơi xuống đất,, bầu trời tựa như một cái lưỡi màu bạc bao trùm cả thế giới, Kha Bố hút sữa cho đến khi hết sạch, sau đó ném vào thùng rác. Cậu rụt rụt cổ.
“Lạnh không?”
“Lạnh muốn chết.” Hai hàm răng của Kha Bố đã lập cập đánh vào nhau, tay nhẹ nhàng bị cầm lấy, mười ngón tay giao triền, tay Chi Lý rất lạnh, lạnh đến mức trái tim Kha Bố cũng rung động theo: “Hết cách rồi, thỉnh thoảng cũng phải phối hợp với hoàn cảnh, lãng mạn chút đi.” Kha Bố tựa vào đầu vai Chi Lý.
“Khiến cậu phải tủi thân rồi.”
“Không sao, không sao.”