Kha Bố đem những lời nên nói và tình cảm nên làm rõ ràng kéo dài rất lâu, chẳng những không nhạt đi mà còn chuyển biến xấu, giờ lại sợ bị vạch trần, cậu cảm thấy đây là lúc đến tìm Chi Lý để nói hết ra, dùng sự thương hại để duy trì hiệp nghị không phải là điều cậu muốn, cậu đã không còn là thằng nhóc yếu đuối khi xưa nữa, sẽ không cầu xin hắn ở lại, sai lầm trước đây thì bây giờ sửa cho đúng, dù rằng từ nay về sau….Kha Bố tuy mạnh miệng nhưng không có can đảm suy nghĩ tiếp.
Kha Bố cuối cùng cũng tìm được Chi Lý ở lớp học, vừa định tiến lên, mới phát hiện phòng học trống rỗng không chỉ có mình Chi Lý, còn có Công Chu đang đứng trước mặt hắn, cậu không trông thấy mặt Chi Lý, chẳng biết có nên trốn đi một lát không.
“Chi Lý đại nhân, vài ngày nữa là sinh nhật tớ, cớ thể mời cậu ở bên tớ một ngày được không, chỉ cần một ngày thôi.”
“Lý do?”
“Tớ thích cậu, Chi Lý. Lý do này còn chưa đủ sao? Sinh nhật muốn trải qua cùng người mình thích có gì không đúng? Tớ biết bản thân quá đường đột, cũng không yêu cầu cậu phải thích tớ, kỳ thật tớ rất sợ sinh nhật, nó gợi nhớ đến sự phản bội của bạn bè lúc trước, kết quả là, mất hết bạn bè, vì sự gièm pha với đồng tính luyến ái mà bạn trai cũng bỏ đi, nhưng mà, tớ biết cậu không phải người như thế, sẽ không vì tớ thích con trai mà ghét bỏ tớ, yêu cầu của tớ rất nhỏ, chỉ cần cậu ở bên tớ một ngày thôi.”
“Lý do này không được.” Chi Lý dùng tay đỡ đầu.
Công Chu trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Kha Bố không biết nên đứng ở đây đợi hay đi ra, Công Chu có phần kích động: “Vậy Kha Bố thì sao? Kha Bố dùng lý do gì để cậu ở bên cạnh cậu ấy? Vì sao cậu ấy có thể, tớ lại không được, là bởi bố mẹ tớ không ly hôn à, cho nên không đủ để cậu thương hại? Giữa các cậu rốt cuộc đã có chuyện gì tớ không rõ lắm, nhưng như vậy rất tốt à? Thời gian quá lâu cho nên các cậu không muốn làm rõ thứ tình cảm này mà chỉ ở bên nhau như một thói quen sao? Chẳng phải là muốn chia tay nhưng có điều cố kỵ ư? Tình cảm giống một khối u tuần hoàn ác tính là sao đây a?” Chi Lý trầm mặc, ở thời điểm không nên trầm mặc nhất lại trầm mặc, điều này khiến thân thể Kha Bố không chịu nổi áp lực, dạ dày như bị lửa thiêu cháy quay cuồng, đau đớn chậm rãi ăn mòn cơ thể, cậu chạy trốn, đây không phải những gì cậu muốn nghe. Trầm mặc như vậy là sao, đang suy xét nhừng gì Công Chu nói à? Cho nên hắn thừa nhận, tình cảm với mình chỉ là sự thương hại, ở bên cạnh mình là do thói quen, không muốn chia tay vì có điểm cố kỵ, tình cảm này là một khối u ác tính. Tên khốn kiếp Chi Lý, một lần thừa nhận nhiều như vậy, phải an ủi bản thân thế nào đây. Phủ định chút cũng được kia mà? Cho dù là nói dối thôi.
Kha Bố vì chạy quá nhanh ở sân trường, không cẩn thận va vào một người.
“Xin lỗi.” Kha Bố vội vàng nhận lỗi, ngay cả đầu cũng không buồn nâng đã muốn chạy đi, nhưng bị gọi lại: “Kha Bố?”
Kha Bố quay đầu liền trông thấy Vương Tinh, là học trưởng ở trường trung học trước đây, không ngờ hắn cũng học trường này. Nếu không nhìn thấy khuôn mặt này, Kha Bố thiếu chút nữa đã quên còn có một người như vậy tồn tại.
“Tôi cứ nghĩ nhận nhầm người, thật đúng là cậu. Lâu rồi không gặp, cậu cũng học ở trường này à? Ở nhà E phải không? Số phòng bao nhiêu? Lát nữa đến tìm cậu ra ngoài chơi, cậu mới đến mấy tháng chắc chưa quen nơi này, tôi dẫn cậu đi tham quan chút.” Đối với sự nhiệt tình của Vương Tinh, Kha Bố chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, cậu nói cho Vương Tinh số phòng của mình rồi lấy bừa một cái cớ để rời đi, chạy được một lúc, Kha Bố thả chậm cước bộ, chạy như vậy, là muốn chạy đến chỗ nào? Có thể chạy đi đâu được? Ở bên ngoài bần thần hồi lâu Kha Bố mới quay trở lại phòng, ngoài ý muốn bắt gặp Vương Tinh ở cầu thang. Vương Tinh sở dĩ nhiệt tình như vậy, lẽ nào Kha Bố lại không biết nguyên nhân? Nhiều năm qua, có một, hai người thích Kha Bố là chuyện thường tình, Vương Tinh chính là một trong số đó, từng thổ lộ với cậu hồi trung học, đương nhiên bị Kha Bố cự tuyệt, lúc ấy Kha Bố không rõ tại sao mình lại cự tuyệt người khác, bây giờ thì cậu đã hiểu. Nếu đối phương có người mình thích sẽ lập tức chia tay, cậu chỉ muốn duy trì hiệp nghị vui đùa kia, bật đèn đỏ với những người có ý với mình, đơn giản là muốn ở lại bên cạnh Chi Lý, cho dù dưới hình thức nào đi chăng nữa.
“Bạn cùng phòng nói cậu không có ở đó, tôi liền đứng đợi ở đây, xem thử có thể gặp được cậu hay không.”
“Không ngờ anh lại đến đây thật.”
“Tôi nói rồi tôi sẽ tới mà, muốn ra ngoài đi dạo chút không?” Kha Bố muốn từ chối, nhưng nhốt mình trong phòng thì ích gì, cậu cần tìm chút việc để đầu óc mình tỉnh táo lại.
“Được.” Khi Kha Bố sánh vai đi cùng Vương Tinh, vừa vặn bị Chi Lý mới về bắt gặp, Chi Lý không thèm chú ý đến Vương Tinh, chỉ cau mày lạnh lùng nhìn chằm chằm Kha Bố. Kha Bố né tránh ánh mắt của hắn, đi qua người Chi Lý, Chi Lý bèn túm lấy cổ tay cậu: “Không cho phép đi với hắn.”
“Điều kiện trao đổi?” Kha Bố đột nhiên hỏi, nếu bảo mình không được đi cùng người khác, Chi Lý dùng cái gì để đối lấy việc mình ở lại. Cậu còn muốn nghe điều gì nữa”
“Đừng đi, Chi Lý, đừng đi, Chi Lý, đừng đi, Chi Lý.”
Kha Bố hồi tưởng bản thân dùng giọng nói yếu ớt để giữ Chi Lý lại, đó là sự khởi đầu của mọi sai lầm. Kha Bố giãy mạnh khỏi tay Chi Lý, không để cho Chi Lý có cơ hội lên tiếng: “Cậu còn muốn thương hại tôi đến khi nào?” Dứt lời, Kha Bố không quay đầu lại cùng Vương Tinh rời đi. Trên đường, chỉ có Vương Tinh nói chuyện, Kha Bố cũng không nghe lọt vào tai. Vương Tinh đột nhiên nói: “Đó là Chi Lý phải không, từng nghe mấy em gái lớp dưới nhắc đến, không ngờ hắn thực sự đến học ở đây, các cậu quen nhau à? Loại người như Chi Lý, từ lúc học trung học đã thấy kỳ quái, mùa hè có đôi khi tính tình nóng nảy, thực sự rất khủng bố, nghĩ mình đẹp thì muốn làm gì thì làm chắc, tôi nghe nói cấp 2 cậu ta vì được các bạn nữ rất hoan nghênh mà bị không ít nam sinh chán ghét, cái loại luôn ra vẻ không gì không làm được, chẳng khác chi quái vật.”
Kha Bố dừng lại nhìn Vương Tinh, người này, không giống với Chi Lý, có lẽ hắn sẽ rất dịu dàng, có lẽ hắn sẽ không thương hại mình, quan trong nhất là hắn thích cậu. Vương Tinh túm lấy bả vai Kha Bố, chậm rãi tới gần Kha Bố. Kha Bố dùng một tay tạo khoảng cách giữa hai người, nhẹ nhàng nói: “Không hiểu gì về Chi Lý, anh mẹ nó đừng có ăn nói lung tung, thật là đáng thương, bởi vì hắn xuất sắc hơn các anh mà phải bài xích hắn, đó là lỗi của hắn sao? Chẳng lẽ vì nhân nhượng đám người ngu xuẩn các anh mà thay đổi bản thân, Chi Lý chính là Chi Lý, là Chi Lý tốt hơn bất cứ ai khác.” Kha Bố phẫn nộ vung nắm đấm về phía cằm Vương Tinh, sau đó chạy về phía ký túc xá, tất cả vấn đề đều là ở mình, sao lại giận chó đánh mèo với Chi Lý, Chi Lý đã làm những gì, cứu vớt cậu khỏi sự cô độc, im lặng đứng bên cạnh cậu, dán băng rôn cho cậu, cản nước màu cho cậu, cầm tay cậu chạy về lớp học…Chuyện cũ vì có Chi Lý mà thêm phần hạnh phúc.
Không chỉ như vậy, hắn cũng cứu vớt Tô Ấu Ngôn, chung quy vẫn cảm thấy đã gặp Tô Ấu Ngôn ở đâu đó, dáng vẻ ấy quả thực chính là Chi Lý hồi học cấp 2, Chi Lý chắc hẳn cũng chú ý tới điểm này.
“Một mình rất mệt mỏi, ưm, sau này theo tôi đi
.” Khi ấy sở dĩ Chi Lý nói như vậy, giống như thấy được bản thân hắn trong Tô Ấu Ngôn. Con người tốt đẹp như Chi Lý, sao có thể so sánh với người khác. Ngoại trừ Chi Lý Kha Bố không thể ở bên ai khác, bắt đầu từ ngày đó, bắt đầu từ lúc cậu khóc nức nở trong ngực hắn. Trong mắt, trong cơ thể, trong đầu, trong trái tim cũng chỉ có mình Chi Lý.
Kha Bố chạy một mạch, cửa phòng Chi Lý không khóa, cậu đi vào. Chi Lý dường như biết Kha Bố sẽ trở về, lãnh đạm nói: “So sánh xong rồi?” Kha Bố chưa kịp trả lời, Chi Lý lại nói tiếp: “Chúng ta chia tay đi?” Kha Bố sững sờ tại chỗ, đây là đáp án đạt được khi mình quay về bên cạnh Chi Lý sao.
“Biết rồi, đúng lúc, vốn tớ sẽ…” Không thể thốt nên mấy lời máy móc, rõ ràng ngay cả khí lực nói chuyện cũng mất, nhưng vẫn cậy mạnh. Chi Lý đóng cửa lại tựa vào sau: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy tớ là người có lòng tốt như vậy?”
“Cậu quả thực không phải người tốt lành gì, luôn nói những lời khiến người ta hiểu lầm, rõ ràng biết đó là tính cách của cậu, thật không cam lòng, lại bị lời nói của cậu xoay mòng mòng, thật không cam lòng, lại đi thích cậu, thật không cam lòng, thế mà lại để cậu đề nghị chia tay trước.”
“Những lời ấy, tớ đã từng nói với người khác sao?”
“Cái đó, tớ…”
“Trả lời rõ ràng cho tớ.” Ánh mắt Chi Lý hăm dọa.
“Không có.”
“Cậu cũng biết là không có a.” Ngữ khí của Chi Lý mang ý châm chọc: “Cậu cảm thấy tớ sẽ tốt bụng thương hại cậu sao? Hiệp nghị kia chỉ dựa vào loại thương hại đơn giản như vậy mà duy trì được à? Tớ cần thương hại cậu à? Ngày ấy kẻ được cứu vớt không chỉ một người, muốn có ai đó ở bên cạnh không chỉ một người, lúc đó cậu cũng nhận ra rồi phải không, mẹ nó nhớ lại rõ ràng cho tớ, bao năm qua, cậu sợ cái gì? Sợ nghe được đáp án từ chỗ tớ à? Cậu đang trốn tránh cái gì? Cho dù chạy trốn vào lòng của thằng khác cũng chỉ khiến cậu hiểu ra một điều, Kha Bố, cậu không rời bỏ tớ được, tựa như…” Chi Lý tiến lên kéo Kha Bố vào trong ngực mình: “Tựa như tớ không thể rời khỏi cậu.”
Chi Lý gằn từng tiếng khiến Kha Bố mất năng lực tự hỏi, đây là sao? Bị cướp đi, tất cả mọi thứ dễ dàng bị cưới đi, Kha Bố liên tục gọi tên Chi Lý. Đột nhiên cậu đẩy Chi Lý ra, lắc đầu: “Không phải, cái tớ muốn nghe không phải những lời này, không phải.” Thấy Kha Bố mất khống chế, Chi Lý túm lấy cổ tay Kha Bố, giọng nói từ tính êm tai nở rộ trong không khí: “Tớ thích cậu, Kha Bố.”
Kha Bố bình tĩnh lại, cái muốn nghe chỉ có một câu này.
Bởi vì cậu từng nói “Người tớ thích tớ sẽ nói thẳng”
, thì ra tất cả mọi thứ, chỉ cần một câu nói đơn giản như vây là có thể giải quyết hết, mọi sự bất an, chỉ cần một câu nói đơn giản như vây là có thể áp chế. Tâm tình thích Chi Lý, dao động kịch liệt, chưa bao giờ ngừng, Kha Bố đã sớm không thể trốn thoát được.