Lê Tử Hà sai cung nữ quét dọn mảnh sứ vỡ dưới đất, đứng dậy vào phòng
trong. Chiếc sập đặt bên cửa sổ rất thoải mái, bộ ấm ly trà đặt trên
chiếc bàn nhỏ nhỏ được dời đến bên bậu cửa sổ, không thấy ấm ly trà, lại thấy chậu hoa xanh mượt, vô cùng bắt mắt trong ngày đông tiêu điều. Lúc Tô Bạch đến, thấy Lê Tử Hà mặc bộ đồ lụa màu xanh nhạt, khoác chiếc áo
choàng nhung dày màu trắng tinh, làm nổi bật sắc mặt gần như trong suốt. Nàng nghiêng người ngồi trên sập, rũ mi nghịch chậu hoa trong tay.
“Tỷ tỷ đã quen với hậu cung chưa?” Tô Bạch đứng hồi lâu mà Lê Tử Hà dường
như vẫn chưa phát hiện. Bọn thái giám cung nữ đã lui khỏi Thần Lộ điện,
không ai nhắc nhở, đành phải mỉm cười chủ động mở miệng.
Lông mi
Lê Tử Hà rung rung, nâng mí mắt liếc nàng, cũng không định đứng dậy hành lễ, hờ hững hỏi: “Nương nương có chuyện gì không?”
Nụ cười của
Tô Bạch cứng đờ, nhưng ngay lập tức lại cười tươi rói, thản nhiên đi tới bên sập, ngồi đối diện cách Lê Tử Hà qua chiếc bàn trên sập. Thấy dưới
tay Lê Tử Hà là một chậu hoa thì kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ thật khéo tay, có thể chăm cây hoa nở được lá xanh mơn mởn giữa mùa đông như vậy.”
Nói rồi vươn tay định chạm vào, Lê Tử Hà liền đẩy chậu hoa ra, liếc nhìn Tô Bạch, khẽ cười nói: “Mùa đông có thể trổ lá xanh thì có là gì, có loài
cỏ nào đó ba ngày có thể nở hoa cơ mà…”
Tay Tô Bạch sững lại
trên không, vốn trắng noãn nhưng vì gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa nên
hơi sưng đỏ, ngón tay run run rụt lại, nhưng nàng vẫn cười: “Suốt ngày
thấy cánh khô lá vàng, đột nhiên thấy màu xanh lục nên hơi lạ thôi…”
“Có ai đã từng nói với cô, sắm vai người đã chết trước mặt người khác sẽ
khiến người ta cảm thấy chán ghét chưa?” Lê Tử Hà nhìn Tô Bạch chằm
chằm, âm điệu bỗng trở nên lạnh toát.
Tô Bạch không cười nổi nữa, đôi mắt trong suốt chợt trở nên đục ngầu, vẻ mặt dịu dàng thoắt biến
thành lạnh tanh. Nàng không tránh né ánh nhìn chăm chú của Lê Tử Hà,
cười lạnh: “Cô cho rằng ta muốn vậy sao?”
Lê Tử Hà đột nhiên che
giấu vẻ sắc sảo trong mắt, cười thản nhiên: “Đã tháo mặt nạ rồi, có lời
gì cứ nói thẳng có phải tốt hơn không?”
“Được, như ý cô!” Tô Bạch vẫn mang nét mặt như vậy, lạnh nhạt nói: “Hôm nay ta tới là muốn hỏi… muốn hỏi…” Nói đến nửa câu sau, lời đến khóe miệng lại không dám thốt ra, chần chừ nhìn Lê Tử Hà, rũ mí mắt.
Lê Tử Hà cười khẽ: “Nương nương muốn hỏi lam nhan thảo sao? Muốn thành đại sự, tối kỵ là do dự
bất định, hậu cung này tuy nói không có ‘đại sự’ gì cả, nhưng phải nhớ
trong khóm hoa mà có một bông hoa nở mãi không tàn, lấn lướt tất cả
giành được thánh sủng, cũng không phải là chuyện dễ.”
Mặt Tô Bạch lạnh tanh, trong mắt lại dâng lên sự thấu đáo không hề ngây thơ, chất
chứa sự kiên định quyết tuyệt, nói: “Đúng vậy, ta tới vì muốn hỏi lam
nhan thảo. Thứ cô cho ta có phải là thật không?”
“Vì sao ta phải cho cô đồ giả?”
“Cô…” Tô Bạch nghi ngờ nhìn lướt qua Lê Tử Hà. Thân thể mảnh khảnh nhưng
không mang cảm giác yếu ớt của nữ tử, gương mặt vốn tuấn tú giờ đây thêm son dặm phấn, thay kiểu vấn tóc khiến người ta không kiềm lòng được
nhìn thêm mấy lần. Không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng hiện rõ
vẻ kiên quyết lạnh nhạt mà nữ tử bình thường không thể có, thậm chí còn
ẩn chứa phong cách cao quý. Trong hậu cung muôn kiểu trăm vẻ này, xem ra cũng mang hơi thở đặc biệt.
“Cô không muốn được Hoàng thượng… ân sủng sao?”
Tô Bạch ngập ngừng lên tiếng, nhìn kỹ vẻ mặt Lê Tử Hà. Chỉ thấy nàng chẳng thèm ngước mắt lên, vẫn khẽ cười: “Cô cho rằng ta cần sao?”
Tô
Bạch cau mày, cúi đầu không lên tiếng. Nàng muốn Hoàng thượng qua đêm ở
Lê Bạch điện nhưng không thể giữ chân, Lê Tử Hà ở trước mắt này nhiều
lần được Hoàng thượng ghé tới Thần Lộ điện nhưng lại không thấy bóng
dáng đâu, lân la tra hỏi mới biết đêm nào cũng tới Trầm Hương điện ở nơi hẻo lánh, Hoàng thượng cũng không truy cứu, mặc nàng ta qua đó, nhưng
ban ngày cũng tới Thần Lộ điện mấy lần…
“Tin hay không là do cô. Nếu không tin ta, cô hỏi thêm nữa cũng có ý nghĩa gì?”
“Vậy tại sao … cô lại giúp ta?” Tô Bạch vẫn hơi nghi ngờ.
“Giúp cô? Giúp chính mình thôi.” Lê Tử Hà than nhẹ, nhưng ngay sau đó lại
cười: “Về sau Hoàng thượng chỉ một lòng với cô, chắc sẽ không tới Thần
Lộ điện của ta nữa, ta cầu còn không được. Hôm nay mặc dù ta liên tục
tránh né, khó tránh tác dụng phụ lạt mềm buộc chặt…”
Tô Bạch
chợt hiểu ra, càng không chiếm được, càng muốn lấy được, thảo nào thời
gian Hoàng thượng ở Thần Lộ điện càng ngày càng dài. Nhưng nếu là mình,
lại không hề có lòng tin và can đảm đẩy chàng đi, để đạt được hiệu quả
lạt mềm buộc chặt này.
“Người trong lòng cô là..” Tô Bạch đột
nhiên nghĩ đến ánh mắt của Thẩm Mặc lúc bắt mạch cho nàng, lạnh lùng có
thể sánh với băng tuyết ngoài cửa sổ, không hề có tạp chất, cũng không
mang chút tình cảm, nhưng thi thoảng khi nàng nhắc đến “Lê ngự y” thì
ánh mắt đó lại thay đổi, như có một tia sáng dần dần tản ra trong mắt.
Khi đó nàng chỉ tò mò mà thôi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nữ tử của Lê Tử
Hà, lại liên hệ tới quan hệ sự đồ đồn thổi trong cung, khiến người ta
phải nghĩ nhiều hơn…
Ánh mắt của Lê Tử Hà lay động, giọng nói lạnh tanh: “Chuyện này không liên quan tới nương nương.”
Phản ứng như vậy càng khiến Tô Bạch khẳng định suy đoán trong lòng, không
khỏi thở phào. Nếu đã có người trong lòng, không khó lý giải cách làm
của Lê Tử Hà…
“Tại sao cô lại thân thiết với Diêu phi như vậy?” Tô Bạch vẫn kiên trì, quyết tâm một lần tìm hiểu rõ mọi chuyện. Nếu có
thể phát hiện được sơ hở trong đó, có một số việc cần suy tính kỹ càng.
Nàng nhớ rõ, lúc Lê Tử Hà còn là y đồng từng bị Diêu phi quất roi, cho
dù lúc làm ngự y cũng chưa thấy quan hệ của hai người có cải thiện rõ
rệt. Nhưng khi Lê Tử Hà khôi phục thân phận nữ tử đột nhiên tình như tỷ
muội, thậm chí đêm nào Lê Tử Hà cũng nghỉ ở Trầm Hương điện…
“Hoàng thượng không nói với cô sao? Ta là người Quý gia.” Lê Tử Hà không né tránh, thản nhiên đáp.
Tô Bạch lấy làm kinh hãi, chiếc khăn trong tay suýt nữa rơi xuống đất,
nhưng nàng kịp thời giữ lại. Người Quý gia, cô ta dựa vào thể diện người Quý gia mới có địa vị thân phận ngày hôm nay, Diêu phi là nha đầu của
người Quý gia mới được một bước lên mây, từ cung nữ từng bước trở thành
phi tần. Ở hậu cung, không bao giờ có thể khinh thường sự tồn tại của
người Quý gia…
“Ta hồi cung trước.” Vẻ mặt Tô Bạch còn hơi kinh hoàng, nhưng cố gắng dằn lại, khẽ cười với Lê Tử Hà, nói.
Diêu phi từng nói chữ viết của Lê Tử Hà còn đáng giá hơn vẻ bề ngài giống
Quý hậu của mình. Nàng tận mắt thấy Hoàng thượng ngầm thừa nhận Lê Tử Hà còn đáng khiến chàng động lòng hơn dáng vẻ của mình, tận mắt chứng kiến chàng ôm hôn cô ta nồng nhiệt chưa từng thấy…
Thua!
Nhưng nếu Lê Tử Hà có lòng muốn tranh giành Hoàng thượng, Tô Bạch chỉ có thể nghĩ rằng, nàng sẽ thất bại thảm hại!
“Quên không nhắc nương nương, lam nhan thảo rất hiếm có, hãy chăm sóc cẩn
thận.” Lê Tử Hà liếc nhìn vẻ mặt u ám của Tô Bạch, cúi đầu rũ mi, kéo về chậu hoa vừa mới đẩy ra, khóe miệng khẽ cong lên.
Ở phủ đệ của
Bình Tây vương, mấy ngày nay tiếng gào thét của Tạ Thiên Liêm đã ít đi
rất nhiều, nhiều khi cả buổi chiều cũng không nghe thấy tiếng quát nào.
Căn viện vốn yên tĩnh lại càng trầm tĩnh hơn, chỉ còn tiếng bước chân
qua lại, hơn nữa thỉnh thoảng vang tiếng người làm đùn đẩy nhau đi tới
phòng Thẩm Mặc gọi vương gia nhà mình.
Bên ngoài dù yên tĩnh hay
náo loạn, trong phòng vẫn bình yên như vậy. Chiều hôm nay sự bình yên đó đã bị tiếng quát của Bình Tây vương phá vỡ: “Lão tử không tin! Lão tử
không tin được! Đấu lại đấu lại!”
Thẩm Mặc dựa vào cạnh giường
đọc sách, nâng mí mắt hờ hững liếc nhìn Tạ Thiên Liêm, rồi nhìn sang
Nhất Nhất ngồi đối diện ông, mỉm cười nói: “Nhất Nhất, đừng nghe ông ấy
nữa, uống thuốc đi.”
Nhất Nhất chớp chớp mắt, đôi mắt trong suốt
phát sáng, rồi lại nhìn bàn cờ, sao đó liếc nhìn chung gỗ giữ ấm trên
bàn, gật đầu. Nhưng khi vươn tay ra lại bị Tạ Thiên Liêm ngăn lại, không phục nói: “Không được! Nói ngươi thắng là có thể không uống thuốc, thua lập tức uống, đấu lại một ván, lão tử không tin mình thua nhóc con như
ngươi.”
Nhất Nhất chần chừ nhìn Thẩm Mặc, như đang trưng cầu ý
kiến của hắn. Thẩm Mặc nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng để ý đến ông ta nữa, chờ ông ta thắng ngươi, thuốc đã lạnh rồi.”
“Nói nhảm! Ta với ngươi
đánh cờ cũng chỉ thua một hai nước, sao không thắng nó được? Nhất Nhất,
ngoan, thêm một ván nữa, khà khà, nhất định ta sẽ thắng!” Tạ Thiên Liêm
vỗ ngực. Ông không đọc sách nhưng nhưng chơi cờ không ít. Vốn thấy Nhất
Nhất không thích uống thuốc lắm, nghĩ tới chuyện mấy ngày trước bắt đầu
dạy nó chơi cờ, hôm nay nói hai người chơi một ván, nếu Nhất Nhất thắng
có thể không cần uống thuốc, nếu nó thua thì không được ăn kẹo phải uống thuốc luôn. Kết quả… kết quả đấu hết ván này đến ván khác mà chưa
thắng được ván nào!
Tạ Thiên Liêm trừng mắt nhìn Thẩm Mặc, không biết lúc ông không ở đây, Thẩm Mặc đã dạy gì cho Nhất Nhất?
Thẩm Mặc cười khẽ: “Điệt nhi không dạy Nhất Nhất. Thúc phụ lúc đầu quá mức
khinh địch, tiếp đó lại đánh giá quá cao năng lực của Nhất Nhất, vội
vàng xao động, vòng vo trăm cách, ngược lại không bì được tâm tư đơn
giản của Nhất Nhất, bị nhìn thấu triệt.”
“Ta không hỏi ngươi!”
Tạ Thiên Liêm lại gào ầm lên, dường như Nhất Nhất hình như cũng quen với
tiếng quát của ông, bàn tay cầm bát thuốc cũng không run rẩy nữa, uống
một hơi hết luôn. Tạ Thiên Liêm vội lấy kẹo từ trong ngực ra đưa cho
Nhất Nhất, lấy lòng: “Nhất Nhất, nào, ăn kẹo di!”
Nhất Nhất lau khóe miệng, lắc đầu, khua tay trên không trung nói: “Thúc thúc nói, nam nhi không được sợ đắng.”
Nhưng ngay sau đó từ từ leo lên giường, bò lên trên người Thẩm Mặc, lấy một quyển sách ra từ trong ngực, phối hợp nhìn lại.
Tạ Thiên Liêm nhìn Thẩm Mặc tay trái cầm sách đọc chăm chú, rồi nhìn Nhất
Nhất rúc trong lòng hắn hai tay cầm sách nhỏ, khóe mắt giật giật. Quyển
sách này do ông nhờ người làm, vì muốn Nhất Nhất có thể biết nhiều chữ
hơn để nói chuyện với ông, không phải muốn nó học dáng vẻ của Thẩm Mặc,
thành người nhàm chán như Thẩm Mặc.
“Ôi chao, Nhất Nhất, gia gia dẫn ngươi đi chơi!” Tạ Thiên Liêm không từ bỏ, cất bước tiến lên ôm lấy Nhất Nhất.
Thẩm Mặc liếc nhìn ông với vẻ quái lại. Tạ Thiên Liêm cũng chỉ hơn hắn mười
mấy tuổi, thân thể lại cường tráng, khuôn mặt có râu quai nón chỉ đậm
chất giang hồ, không mang vẻ già cả chút nào. Nhưng theo như vai vế,
Nhất Nhất thực sự phải gọi ông là gia gia…
Thấy Tạ Thiên Liêm
ôm Nhất Nhất định ra ngoài, cuối cùng Thẩm Mặc cũng lên tiếng: “Thúc
phụ, điệt nhi phải nói bao lần nữa thúc phụ mới hiểu?”
Nhất Nhất ở trong phủ, trừ hai người họ ra thì không ai được biết.
“Không phải chỉ là một đứa bé thôi sao? Ôm đi chơi thì sao chứ? Cứ bảo lão tử
nhặt ở đầu đường!” Tạ Thiên Liêm hơi bực mình. Ngày nào cũng giấu nhẹm
thằng bé trong phòng, hại ông lúc nhàm chán chỉ có thể chạy tới phòng
này. Điều này cũng không sao, ông chị sợ Nhất Nhất bị nhốt mà hỏng
người.
Thẩm Mặc nheo mắt, trầm giọng nói: “Điệt nhi nói không thể chính là không thể.”
Đứa bé này, lúm đồng tiền ở má trái quen thuộc như vậy, gương mặt cũng rất giống Quý Lê…
Tạ Thiên Liêm còn định mở miệng nói thêm, đột nhiên bên ngoài ầm ĩ. Cửa sổ của căn phòng này dùng chất liệu gỗ đặc biệt, cách âm rất tốt mà vẫn có thể nghe thấy tiếng, xem ra ngoài kia rất hỗn loạn.
Vội vàng ôm
Nhất Nhất trở về đến bên giường, Tạ Thiên Liêm nhét nó vào trong chăn,
khẽ nói: “Nhất Nhất ngoan, ở yên trong chăn nhé.”
Thẩm Mặc cau mày, thản nhiên nói: “Thúc phụ ở trong phòng, điệt nhi ra ngoài xem thế nào.”
Nói qua đặt sách trong tay xuống, lúc đứng lên khẽ ho khan hai tiếng, rồi đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Lúc mở cửa, âm thanh đập vào tai là tiếng của Thẩm Ngân Ngân.
Tạ Thiên Liêm thở dốc, mấy ngày trước nàng bị đuổi khỏi cung đã khăng
khăng gặp Thẩm Mặc. Thế nhưng mấy ngày trước Thẩm Mặc gần như không thể
xuống giường, lại không muốn Nhất Nhất bị phát hiện, nên vẫn trốn không
gặp.
“Nhất Nhất, không có chuyện gì đâu.” Tạ Thiên Liêm nhẹ nhàng vén chăn lên, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt đen to của Nhất Nhất.
Nhất Nhất chui ra khỏi chăn, rũ mắt ngồi một bên, một hồi lâu giơ tay lên
khua khoắng: “Gia gia, có phải Nhất Nhất không thể gặp người phải
không?”
Hốc mắt Tạ Thiên Liêm đỏ lên, ôm Nhất Nhất, râu quai nón
cọ lên gương mặt non mịn của nó, hạ giọng nói: “Dĩ nhiên không phải! Là
bọn chúng không xứng với Nhất Nhất của ta, làm ô uế mắt Nhất Nhất!”
Ngoài kia, Thẩm Mặc đứng trước cơn gió, gương mặt gầy gò trắng nõn không chút thay đổi, nhìn Thẩm Ngân Ngân với đôi mắt không hề gợn sóng.
“Sư phụ…” Thẩm Ngân Ngân vừa thấy Thẩm Mặc liền yên tĩnh, vội nói: “Sư phụ, con đi tìm…”
“Ta biết.” Thẩm Mặc thản nhiên nói.
“Sư phụ, sư huynh đã thay đổi rồi.” Thẩm Ngân Ngân đột nhiên khóc nức lên,
nghẹn ngào nói: “Sư phụ, người đang giúp sư huynh phải không? Sư huynh
không phải là sư huynh nữa rồi, thật đấy. Sư huynh nói không chừa bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, sư huynh nói thứ gì sư huynh cũng
lợi dụng được, sư huynh nói ngay cả sư phụ cũng có thể lợi dụng. Sư phụ
đừng để sư huynh lừa…”
Chân mày Thẩm Mặc cau lại càng chặt,
gương mặt hiện vẻ không kiên nhẫn, ngắt lời Thẩm Ngân Ngân: “Ngươi cho
rằng ngươi ra khỏi cung thế nào?”
Một câu nói khiến Thẩm Ngân
Ngân đờ người. Nếu nói mấy tháng trước nàng vừa xuống núi vẫn là một tờ
giấy trắng, không hiểu thế sự. Nhưng những ngày du tẩu giang hồ với
Trịnh Hàn Quân, nàng được nghe được chứng kiến không ít chuyện, không
còn đơn thuần như trước nữa, tính tình lại càng thêm bướng bỉnh, liều
lĩnh xông vào hoàng cung…
Nhưng càng biết lòng người hiểm ác, càng thấy những thứ mà mình vẫn tin tưởng trước kia trở nên khó hiểu.
“Giọng nói của sư huynh lúc đó…” Không giống nói dối…
“Cút, càng xa càng tốt.”
Không biết một ngọn lửa vô danh đột nhiên dâng lên từ đâu, Thẩm Mặc lớn tiếng ngắt lời Thẩm Ngân Ngân, xoay người mở cửa, lại nghe tiếng nàng nói:
“Xin lỗi… Con đi, không… không bao giờ gây thêm phiền toái cho hai
người nữa… Nói xin lỗi sư huynh hộ con…”
Đóng cửa, âm thanh im bặt.
Tạ Thiên Liêm đưa tay ra hiệu suỵt, đặt Nhất Nhất vừa mới ngủ vào trong
chăn. Nhìn Nhất Nhất nhắm chặt hai mắt mà thở dài, lại ngẩng đầu lên
nói: “Độc của Nhất Nhất bao giờ có thể giải?”
Sắc mặt Thẩm Mặc
trầm xuống, rũ mắt nói: “Hàn độc do sinh non và tích lũy suốt bao năm
tháng đã xua được gần hết, nhưng tiếng nói này… Ba ngày nữa, nếu điệt
nhi vẫn không nghĩ ra cách giải độc, sẽ đưa nó về Tây Nam.”
“Ngươi muốn dùng…”
“Ừ.”
Tạ Thiên Liêm liếc nhìn Nhất Nhất hô hấp ổn định, giật giật môi, cuối cùng thở dài, không nói một lời, chắp tay sau lưng rời đi.
Ban đêm, hàn khí nồng đậm bao phủ khắp hoàng cung, Trầm Hương điện không có lò sưởi lại lạnh lẽo. Diêu nhi đắp chăn nửa ngồi bên giường, nhìn Lê Tử Hà thay áo đen, gương mặt thanh tú như phủ một lớp sương mỏng, ánh mắt
trầm tĩnh, môi mỏng khẽ nhếch.
“Tiểu thư… lại định ra ngoài sao?”
“Ừ.” Lê Tử Hà gật đầu không chút do dự. Mỗi ngày nghỉ đêm tại Trầm Hương
điện, người ngoài cho rằng Lê phi không biết tốt xấu, Vân Tấn Ngôn đều
xem hai người như ngươi Quý gia, chỉ có chính nàng hiểu rõ từng bước cần làm nhất.
Diêu nhi hơi mất mát, ngồi dậy dựa lên thành giường,
giọng nói khe khẽ, hơi lo lắng: “Tiểu thư, độc của Nhất Nhất… có thể
giải được, phải không?”
Nghe vậy, ánh mắt của Lê Tử Hà lóe lên, nhưng ngay sau đó gật đầu, nói quả quyết: “Nhất định sẽ giải được!”
Nàng đã hỏi Diêu nhi chi tiết vụ hạ độc Nhất Nhất. Diêu nhi nói bởi vì mọi
chuyện quá gấp gáp, Phùng gia gia vào cung suốt đêm, vốn mang bệnh nặng
còn chịu đả kích, Diêu nhi nói một lúc rồi ông mới hiểu ý, vội vã chạy
về nhà chế thuốc, để Nhất Nhất không thể lên tiếng nữa. Lại không muốn
để độc khí nhập vào cơ thể không thể giải, nên phá vỡ y lý chế thuốc
bình thường. Quan trọng nhất, Diêu nhi không biết rốt cuộc Phùng gia gia dùng những dược liệu gì, chỉ từ bệnh trạng Thẩm Mặc không thể đoán ra,
dùng thuốc linh tinh chỉ e độc càng thêm độc.
Lê Tử Hà nheo mắt,
buộc chặt mái tóc dài. Chắc chắn Phùng gia gia biết độc này khó có thể
giải, nàng không tin Phùng gia gia để mặc Nhất Nhất mang độc vô danh mà
tự sát. Trước khi chết, ông nhất định giữ lại phương thuốc, rất có thể
đang ở trong tay Vân Tấn Ngôn!
“Tiểu thư, cẩn thận chút…”
Giọng nói khẽ khàng yếu ớt của Diêu nhi kéo thần trí của Lê Tử Hà trở lại.
Nàng gật đầu với Diêu nhi, độc dược phòng thân vẫn luôn mang theo người
đã bị Vân Tấn Ngôn đoạt lấy, bây giờ chỉ mang theo chủy thủ, nhanh chóng ra ngoài.
Cúi đầu bước nhanh trong màn đêm. Mấy ngày nay Lê Tử
Hà đã thăm dò canh giờ Ngự Lâm quân đến kiểm tra Trầm Hương điện, cẩn
thận vượt qua, đi thẳng về hướng tây.
Giải độc cho Nhất Nhất, so với việc lấy phương thuốc từ tay Vân Tấn Ngôn, có một cách khác dễ hơn nhiều.
Hôm Thẩm Mặc cứu Nhất Nhất đã từng nói với nàng, nếu hắn thật sự không nắm
chắc cách giải độc an toàn, sẽ dẫn Nhất Nhất trở về Tây Nam. Y thuật của Thẩm Mặc, hoặc nói là độc thuật của Thẩm Mặc, đều từ y thư trong nhà.
Mẹ hắn từng là Thánh nữ được Thánh độc Tây Nam dạy, nhưng mười mấy năm
trước không chế độc nữa. Trước khi rửa tay chậu vàng đã hao tổn ba năm
chế ra hai viên thuốc, có thể giải bách độc, một viên tiến cống cho tiên đế, một viên để lại phủ đệ ở Tây Nam.
Khi đó Lê Tử Hà mới chợt
hiểu vì sao nàng dùng hoa túc dung đầu độc Vân Tấn Ngôn, rõ ràng hắn
biết nhưng lại tương kế tựu kế, không hề lo lắng mình chết vì độc.
Độc của Nhất Nhất, tuy nói Thẩm Mặc có một viên thuốc giải, nhưng để lại
một viên trong hoàng cung, chẳng phải quá lợi cho Vân Tấn Ngôn rồi sao?
Bước đi nhẹ nhàng, Tây Cung, ở tận cùng phía tây có một cung điện, tên là
Bích Lạc, là nơi băng hà của tiên đế, từ đó về sau cửa điện đóng kín,
không ai dám vào.
Lê Tử Hà đến cửa đại điện, ngẩng đầu, dưới ánh
trăng le lói thấy rõ tơ nhện đóng dày đặc, khẽ đẩy, cánh cửa chỉ đóng
hờ, không hề khóa lại, hơi dùng sức đã vang tiếng “kẽo kẹt”. Thân hình
Lê Tử Hà vốn nhỏ, khẽ mở một chút rồi nghiêng người đi vào.
Xuyên qua sân đến chánh điện, cửa vẫn khép hờ, Lê Tử Hà hít sâu một hơi rồi đẩy cửa vào.
Bụi bặm phủ một lớp dày trên bàn, ấm ly trà, sách bút nghiên mực, bình
phong, giường thấp, đệm chăn đều lộn xộn. Bụi bẩn không được quét sạch,
hiển nhiên rất nhiều năm rồi chưa có ai tới.
Lê Tử Hà nhíu mày.
Trong Bích Lạc điện chưa từng có phi tử, nhưng lại là nơi tiên đế hay ở
nhất, còn nhiều hơn cả Long Hoàn cung. Lúc nàng còn là Quý Lê từng hỏi
Vân Tấn Ngôn, lần nào cũng bị hắn lơ đãng chuyển đề tài. Về sau vào cung muốn xem thử, lần nào nói tới cũng thấy trong mắt Vân Tấn Ngôn phủ lớp
sương mù dày đặc. Hắn kéo tay nàng, nhỏ nhẹ nói: “Lê nhi, nơi khiến
người ta đau lòng, đến nhiều cũng chẳng để làm gì.”
Khi đó nàng cho rằng “đau lòng” mà hắn nói, là chỉ tiên đế băng hà ở đây.
Nhưng hôm nay xem chừng mọi chuyện chưa chắc đã đơn giản như vậy.
Nàng ở bên Vân Tấn Ngôn nhiều năm, chưa từng nghe hắn nhắc tới viên thuốc
đó. Mặc dù vào cung làm Hoàng hậu, nàng cũng không biết. Hồi đó với bản
tính hiếu động, nàng thường xuyên đi lại trong hoàng cung, tới đâu cũng
lục tung mọi thứ lên. Hơn nữa vì thân quen với Phùng gia gia nên cực kỳ
nhạy cảm với dược vật, nếu Vân Tấn Ngôn giữ viên thuốc bên người, không
thể có chuyện nàng chưa phát hiện ra.
Nghĩ kỹ lại, đan dược có
khả năng lớn nhất là được đặt ở Bích Lạc điện. Tuy nói đã sáu năm, không rõ mọi chuyện thay đổi thế nào, nhưng dù chỉ có khả năng nhỏ, cũng
không thể bỏ qua.
Lê Tử Hà che mũi tránh bụi bặm, dằn lại cơn ho, đi đến bên cạnh bàn.
Sách bút nghiên mực, bức họa, đưa mắt xuống phía dưới nhìn thấy ngăn kéo,
nhẹ nhàng đẩy ra, không có vật gì. Đang định vào phòng trong, lại liếc
thấy một thứ trắng xám nổi bật trong màu bụi xám ngoét, lại quay lại bên bàn, vươn tay gạt bụi liền chạm vào một thứ như giấy. Nàng nhẹ nhàng
gạt bụi tiếp, màu xám trắng dần dần lộ ra, thì ra là một cuộn tranh. Thế nhưng ánh sáng quá mờ, không thể nhìn rõ.
Nhẹ nhàng cầm lấy, ghé mắt vào nhìn, tro bụi bám lấy một nửa bức họa, thêm dấu vết ẩm ướt,
không thể nhận ra bức họa vẽ gì, chỉ loáng thoáng thấy vẽ một người, chữ ở góc phải phía dưới còn chưa viết xong. Lê Tử Hà nhìn kỹ, hình như
viết một chữ “Thẩm”?
Sự nghi ngờ trong lòng lại thêm phần nào,
liếc nhìn những cuộn tranh đặt bê cạnh bàn, đang định mở ra xem tiếp,
tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, bóng người xuất hiện. Lê Tử Hà giật thót,
đặt bức họa xuống ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt lạnh băng của Vân
Tấn Ngôn đang nhìn mình chằm chằm, dường như muốn dùng ánh mắt như hàn
kiếm mổ xẻ mình.