Thái y viện đột nhiên có thêm hai ngự y, một sư một đồ, nhưng lại ngồi ngang hàng. Ngày thứ hai sau khi Thẩm Mặc vào cung đã được Hoàng thượng triệu kiến, nghe đồn hai người ở trong Cần Chính điện cả một buổi chiều, cũng chỉ đánh một ván cờ. Nội dung nói chuyện trong quá trình thì không một
ai biết, chỉ biết sau khi hắn đi ra liền được Hoàng thượng tấn thăng
chức thái y, cũng chính xác là hắn đi chẩn bệnh theo ý nguyện cá nhân.
Mọi người ở Thái y viện đều bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn Thẩm Mặc ngoài vẻ ngưỡng mộ và tôn kính còn mang phần tò mò.
Kể từ sau cuộc nói chuyện đó, Lê Tử Hà đã không còn coi trọng mối quan hệ sư đồ của hai
người nữa. Bình thường nếu không có việc gì, càng hiếm khi ngồi chung
với nhau. Phùng Tông Anh rất hài lòng với chuyện này. Ông không thể
không thừa nhận, dù mình ghét tên sư phụ đó, nhưng lại thích tên đồ đệ
này. Mối quan hệ giữa Lê Tử Hà và Thẩm Mặc không mấy tốt đẹp, nhưng hắn
lại một mực cung kính với mình, khiến cho ông có cảm giác thỏa mãn khi
đoạt được bảo bối từ tay người khác.
“Tử Hà, hôm nay ta không đi chẩn bệnh cho Hoàng thượng cùng ngươi nữa. Đã hai ngày rồi, chắc ngươi cũng tự ứng phó được.”
Phùng Tông Anh cười tủm tỉm mở miệng. Gần đây tâm trạng của ông rất tốt. Y
đồng mình dẫn dắt chỉ mới một tháng đã tấn thăng ngự y, khiến ông vô
cùng nở mày nở mặt. Quan trọng nhất, nữ nhân khiến ông hận đến nghiến
răng kia rốt cuộc cũng bị tống vào lãnh cung. Chao ôi, ánh mặt trời đầu
mùa Đông rực rỡ biết là bao.
Lê Tử Hà gật đầu đồng ý. Phùng Tông
Anh vốn không chẩn mạch hàng ngày cho Vân Tấn Ngôn nữa, có lẽ lo lắng
mình phạm sai lầm chỗ nào đó mà chọc giận Vân Tấn Ngôn. Hai ngày đầu
cũng theo nàng đến Cần Chính điện, nhưng khi ông giáp mặt với Vân Tấn
Ngôn vẫn không thể giảm bớt được vẻ lúng túng. Thời gian hai ngày đủ để
cho mình hiểu rõ quá trình, ông liền vội vã lùi về phía sau.
Thật ra thì khi vẫn còn là Quý Lê, đã từng thấy Phùng Tông Anh chẩn mạch
hàng ngày vô số lần. Nhưng sự quan tâm mà ông dành cho mình vẫn khiến Lê Tử Hà cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hôm nay lẽ ra Ân ngự y phải chẩn
mạch, nhưng không biết vì sao Vân Tấn Ngôn lại sai người đến gọi. Hôm
nay cho gọi Lê Tử Hà, còn dời lại thời gian từ sau buổi triều lúc sáng
xuống chiều tối.
Lê Tử Hà cũng đã suy tính trong lòng. Mấy ngày
này xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn không thể không cảm nhận được gì.
Nếu án binh bất động, chắc rằng đã suy nghĩ kỹ lưỡng. Nhưng dù hắn thông minh thế nào, có mưu mô thủ đoạn ra sao, hắn cũng không thể nào đoán ra thân phận của mình, cũng như không thể biết mục đích vào cung của mình.
Ba lư hương ở Cần Chính điện đã được thay mới hoàn toàn, trên cái bệ đồng
màu vàng hương khói vẫn vấn vít. Chuyện hoa Túc Dung lần trước, đương
nhiên có người nghi ngờ ba lư hương này. Nhưng tìm đi tìm lại, ngoại trừ đống tro bụi thì không còn gì khác, nên đổi lưu hương luôn.
Vân
Tấn Ngôn cầm bút son trong tay, long bào minh hoàng tôn lên khí khái anh hùng của hắn. Vai lưng thẳng tắp càng thể hiện tinh thần vững chãi.
Nghe thấy tiếng cửa mở, hắn đặt bút son xuống, thản nhiên liếc nhìn Lê
Tử Hà quỳ dưới đất hành lễ, chân mày nhíu chặt chợt giãn ra, mang theo
nét cười, nói: “Lê ngự y, có biết vì sao hôm nay trẫm cho triệu kiến
mình khanh không?”
“Vi thần ngu muội, không dám đoán bừa lòng đế
vương.” Lê Tử Hà không được cho phép, không thể đứng dậy, quỳ dưới đất,
trầm giọng nói.
“Khanh ngu muội? Ha ha.” Vân Tấn Ngôn khép lại sổ gấp trong tay, để sang một bên, khẽ cười nói: “Nếu muốn trẫm nói, thì
có lẽ, không phải ai cũng có thể thông minh bằng Lê ngự y.”
“Hoàng thượng khen nhầm, thần không dám nhận!” Lê Tử Hà hoảng hốt, dập đầu một cái.
“Trẫm không quan tâm độc của trẫm là do sư muội khanh, hay là sư phụ khanh,
hay là chính bản thân khanh.” Vân Tấn Ngôn dừng lại, ánh mắt nhìn Lê Tử
Hà mang vẻ tự tin như thể tất cả đã ở trong tay, đoạn nói tiếp: “Cũng
không quan tâm thuốc ở Nghiên Vụ điện là do Cố gia đưa cho Cố Nghiên
Lâm, hay là khanh đưa. Nhưng, có thể biết được ý của trẫm, khanh rất
thông minh.”
Có thể nhìn ra ý đồ của hắn, theo ý của hắn mà lôi
được ra hai vị thuốc trong Nghiên Vụ điện. Đối với Lê Tử Hà mới vào cung không lâu, nhất định đã biết tùy mặt gửi lời, xem thời xét thế.
“Thần chỉ nói thật mà thôi.” Lời nói của Lê Tử Hà thận trọng thành khẩn. Thật ra sau một thoáng hốt hoảng vụt qua, Vân Tấn Ngôn đã biết nàng cố ý đẩy Nghiên phi xuống nước!
Kể từ khi nghe Nghiên phi nói Vân Tấn
Ngôn buông lời ai sinh hoàng tử trước, người đó sẽ cai quản hậu, nàng đã ý thức được hắn muốn hai phi tranh đấu.
Hôm nay nàng đứng ngoài
cuộc, hơn nữa còn hiểu rõ Vân Tấn Ngôn, chợt nhận ra mức độ nghiêm trọng cửa sự việc. Diêu phi không có bối cảnh, không có thế lực chống đỡ trên triều, nhờ vào sự thiên vị của Vân Tấn Ngôn mà leo lên vị trí phi tử đã đến cực hạn rồi. Bây giờ để nàng mang long chủng, dù sinh ra hoàng tử
cũng không thể lên ngôi Hoàng hậu. Tiếc rằng Nghiên phi thông minh cả
đời lại hồ đồ một khắc, bởi vì đã nhẫn nhịn sự phách lối của Diêu phi
sáu năm, sự thiên vị mà Vân Tấn Ngôn dành cho Diêu phi đã ảnh hưởng đến
nàng, vì vậy quên mất sự ảnh hưởng và kìm hãm của hậu cung đối với triều đình, một lòng cho rằng Diêu phi được Hoàng thượng sủng ái thì có gì là không thể?
Nhưng nếu nàng tiếp tục im hơi lặng tiếng theo dõi
biến hóa, một khi sinh hoàng tử, ngôi vị Hoàng hậu này trừ nàng ra sẽ
không thể là ai khác. Thế nhưng đây không phải là kết cục mà Vân Tấn
Ngôn muốn thấy.
Nếu Nghiên phi lên làm Hoàng hậu, chắc chắn thế
lực Cố gia sẽ càng hùng mạnh. Cục diện thăng bằng khó khăn lắm mới duy
trì được lại bị phá hủy. Vì vậy Vân Tấn Ngôn mới bày ra trò này. Từ
trước đến nay Diêu phi luôn ương ngạnh, không bao giờ để Nghiên phi trên cơ nàng. Tuy Nghiên phi vẫn luôn ẩn nhẫn, nhưng cũng không phải là
người không từ thủ đoạn. Hai hổ đánh nhau, vốn nên rơi vào hai bên cùng
tổn hại, hay bởi vì Vân Tấn Ngôn thiên vị cho nên Diêu phi vừa ra quân
đã thắng giòn giã.
Nói đến sự thiên vị của Vân Tấn Ngôn, chỉ cần
nhìn vào hành động của hắn ở Đào Yểu điện là có thể biết được. Cố ý
tuyên bố tru di cả nhà Tiểu Quất, buộc nàng để lộ sơ hở, hai gã thái
giám kéo Tiểu Quất đi cố ý chậm chân, để nàng có cơ hội nói nhiều hơn,
vạch trần lời nói dối của Nghiên phi. Thuận nước đẩy thuyền, độc mình
trúng và thảo dược tìm được ở Nghiên Vụ điện lại sinh trưởng ở quận Tây
Nam. Mối liên hệ mật thiết nhất giữa hoàng cung và quận Tây Nam là Cố
tướng quân đóng ở biên cương Tây Nam.
Như thế, Nghiên phi không
còn lời nào để nói, còn mất luôn cả long chủng, không còn cơ hội trở
mình. Cố gia bị Vân Tấn Ngôn bắt được nhược điểm, giận mà không dám nói
gì. Trừ phi họ có thể bắt được hung thủ thực sự hạ độc hắn và đưa cho
Nghiên phi dược liệu. Vân Tấn Ngôn còn hạ chỉ, không kẻ nào có thể đến
thăm, chân tướng mà Nghiên phi biết đã vụn vỡ trong bụng.
Điều
duy nhất khiến Lê Tử Hà vẫn còn mơ hồ là thái độ biến chuyển đột ngột
của Vân Tấn Ngôn đối với Cố gia. Chèn ép Nghiên phi là để chèn ép Cố gia về mặt nào đó, đây là tất nhiên, nhưng hắn cũng quá tất trách rồi. Ngay cả mình cũng không ngờ, hắn lại tống thẳng Nghiên phi vào lãnh cung.
Hắn hành xử như vậy là để thị uy Cố gia sao? Hay là, gần đây Cố gia có
hành động quá giới hạn nào đó, đang nhắc nhở họ kiềm chế chút?
Dĩ nhiên, Lê Tử Hà vẫn không hiểu thái độ của Vân Tấn Ngôn đối với Diêu
phi. Là để áp chế Nghiên phi mà giả vờ thiên vị gặp dịp thì chơi, hay là thật lòng yêu thương? Dù thế nào đi nữa, những chuyện này không có liên quan gì tới nàng.
Vân Tấn Ngôn thấy Lê Tử Hà quỳ dưới đất không
nhúc nhích, lại nói: “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, trẫm không biết,
không có nghĩa là không bao giờ biết được. Cũng như vậy, trẫm không truy cứu không có nghĩa là không bao giờ truy cứu! Lê ngự y, hãy quên việc
này đi thì hơn.”
“Thần cẩn tuân thánh mệnh!”
“Hoa Túc Dung đó đến từ đâu?”
“Trong Vân Quốc, chỉ sinh trưởng ở quận Tây Nam. Hai vị thuốc trong Nghiên Vụ
điện cũng chỉ sinh trưởng ở quận Tây Nam.” Lê Tử Hà nhấn mạnh chữ “chỉ”. Vân Tấn Ngôn nói vậy, nhưng không có nghĩa là muốn đổ hết tội lỗi lên
đầu Cố gia. Tuy chuyện này còn chưa làm rõ, nhưng vẫn là nhược điểm để
đối phó với Cố gia về sau này. Cũng như năm đó, sau ba năm, mượn chuyện
ám sát Bình Tây vương mà tru di cả Quý phủ.
“Như thế rất tốt, lui ra đi, sáng mai trở lại chẩn bệnh cho trẫm.” Vân Tấn Ngôn cười khẽ, hài lòng phất tay, cho Lê Tử Hà lui ra, còn hắn lại cầm bút son lên, mở tấu chương cúi đầu phê duyệt.
Lê Tử Hà lùi ra ngoài điện, rõ ràng
thời tiết lạnh căm nhưng lưng lại ướt đẫm mồ hôi. Mặt trời chiều đỏ rực
ló đầu từ ráng mây, phủ lên vùng đất bằng phẳng sắc màu ấm áp, nhưng vẫn không thể thấm vào lòng Lê Tử Hà. Nhìn các cung các điện mênh mang, đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé, như thể hạt bụi tầm thường giữa trời
đất bao la. Cảm giác vô lực lại trào dâng từ tận đáy lòng. Muốn thắng
được Vân Tấn Ngôn, sao có thể dễ dàng?
Lần này ngoài mặt thành
công khiến Nghiên phi vào lãnh cung, báo mối thù khóc quỳ năm đó. Nhưng
trên thực tế, không phải mình cũng chỉ là một quân cờ sao? Quân cờ của
Vân Tấn Ngôn.
Nếu không phải mình đầu độc trước, đưa thuốc sau,
Vân Tấn Ngôn sẽ không dễ dàng bắt được nhược điểm của Cố gia như vậy,
Nghiên phi cũng không thể dễ dàng bị tống vào lãnh cung như thế, hành
động báo thù hữu ý vô tình của mình lại đảo ngược giúp đỡ tên đầu sỏ Vân Tấn Ngôn này, thậm chí ngay cả nhược điểm của mình cũng lọt vào tay
hắn. Ngày sau nếu hắn muốn lôi kéo Cố gia, đẩy hung thủ là nàng ra, mọi
chuyện sẽ đều êm thấm.
Cái gọi là báo thù thành công lần này, tiền đề lại là đối tượng nàng và Vân Tấn Ngôn cùng muốn chèn ép, không mưu mà hợp.
Lê Tử Hà lê bước trở lại Thái y viện, cung điện im lìm, y đồng qua lại,
thỉnh thoảng vang tiếng bàn luận cười đùa. Nàng đột nhiên cảm thấy tất
cả mọi thứ trước mắt đều như không khí trầm lặng, lá vàng không ngừng
rơi xuống lại càng đìu hiu y hệt như tâm trạng nàng lúc này, cuộn vài
vòng dưới đất dính đầy bụi bặm.
Chán nản trở lại phòng, vừa mới
nằm lên giường, đã nghe thấy tiếng cửa mở kẽo kẹt liền giật mình ngồi
dậy, quay đầu lại thấy Thẩm Mặc đang nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt
có cảm xúc không tên. Hắn quay người đóng cửa lại, ngồi cạnh bàn khẽ
nói: “Vân Tấn Ngôn nói chuyện gì với ngươi vậy?”
Lê Tử Hà rũ mắt, ngơ ngẩn nhìn mặt đất xám ngắt, không biết phải mở miệng thế nào. Nói
rằng nàng tự cho là báo thù nhưng lại giúp Vân Tấn Ngôn một tay ư? Nói
Vân Tấn Ngôn dùng nàng để tóm được nhược điểm Cố gia, còn tóm được nhược điểm của mình ư?
Thất bại, từ khi vào cung tới nay, vẫn luôn tự
nói với chính mình, cho dù chỉ có một mình cũng phải bước từng bước một, dốc hết sức lực, nhất định phải báo thù, không được phép mềm yếu hèn
nhát. Ngày nào cũng đề cao cảnh giác nhìn trước ngó sau tính toán từng
bước. Kết quả bây giờ lại trở thành quân cờ của người khác.
Lê Tử Hà khẽ thở dài một hơi, khẽ hỏi: “Người nói xem, Tử Hà dốc lòng chèn ép Cố gia, có phải đã sai rồi không?”
Thẩm Mặc thấy nét mặt của nàng liền biết rõ nàng buồn bực không vui, cũng
đoán được phần nào những chuyện Vân Tấn Ngôn nói với nàng, còn về chuyện này……
Thẩm Mặc nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngươi có tin ta không?”
Nghe vậy, Lê Tử Hà ngẩng đầu lên, vừa đúng nhìn vào mắt Thẩm Mặc, lóe lên
tia sáng kiên định, tình cảm ấm áp lan tỏa, lại như thể làn gió mát dần
dần xua tan mây đen trong lòng, bất giác khẽ gật đầu.
“Ngươi cho
rằng ngươi giúp Vân Tấn Ngôn, chẳng lẽ Vân Tấn Ngôn không giúp chúng ta
ư?” Thẩm Mặc cười nhạt, nói: “Nếu nói kẻ địch, bằng hữu, khi chúng ta và hắn có cùng chung kẻ địch, tạm thời làm bằng hữu trước cũng không phải
là không thể. Ngươi tin ta, bắt tay với hắn diệt trừ Cố gia cũng không
có gì sai. Nói như thế, ngươi có hiểu không?”
Lê Tử Hà sửng sốt,
không phải là nàng không hiểu những đạo lý này. Nhưng khi Thẩm Mặc nói
ra mới phát hiện, niềm cố chấp muốn báo thù Vân Tấn Ngôn quá sâu đậm,
trong tiềm thức cho rằng mình luôn đối lập với hắn, hoàn toàn quên mất
cách nói này của Thẩm Mặc……
Lê Tử Hà chợt hiểu ra cười một tiếng, gật đầu nói: “Hiểu.”
Cơn gió nhẹ len qua khe cửa, mùi bùn đất thấm đẫm trong không khí. Nụ cười
của Thẩm Mặc tươi rói, chói lọi trong mắt Lê Tử Hà khiến lòng nàng chấn
động. Không khí thơm ngát, nụ cười tươi rói, ấm áp biết bao. Đã lâu lắm
rồi, mới có cảm giác đã từng quen thuộc này. Trong trí nhớ, nụ cười thản nhiên khi đối mặt với một người như vậy, đã là chuyện rất lâu rất lâu
về trước……
“Lê ngự y.”
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang
lên, đánh thức suy nghĩ của Lê Tử Hà. Nàng đứng dậy mở cửa, là một y
đồng cùng kỳ, cung kính đứng ngoài cửa nói: “Có người bên ngoài tìm.”
Lê Tử Hà gật đầu với Thẩm Mặc ở trong phòng, ý bảo nàng đi trước, rồi cất bước tới tiền sảnh.
Tiền sảnh trống rỗng, cũng không có ai khác. Lê Tử Hà nhìn xung quanh, nhấc
chân đi khỏi Thái y viện, vừa mới ngẩng đầu thì thấy dưới bậc thang
ngoài điện, có một nam tử đang đứng dưới đám mây đỏ rực, tóc đen xen lẫn áo trắng, khẽ bay lên theo cơn gió. Gương mặt tái nhợt, dưới ánh trời
chiều gợn sắc đỏ, đôi mắt tinh khôi như không chứa tạp chất nhìn nàng
không chớp mắt, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ. Nụ cười ấm áp hằn sâu
trong đáy mắt, bên tai lại vang lên tiếng hát véo von non nớt: “Mưa rơi
đồng ngô, Trú dưới tàng cây, Phụ mẫu vứt bỏ, Ngô bảo vệ ngươi…..Ngô
đồng và mưa, Trú dưới tàng cây, Phụ mẫu vứt bỏ, Ta bảo vệ ngươi…..”