Long liễn chầm chậm
rời đi, trong hoàng cung trong nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ còn có tiếng
bước chân của thị vệ, xa liễn đi ở phía trước thỉnh thoảng còn phát ra
âm thanh “cót két”, còn có tiếng tim nhảy đập của Lê Tử Hà. Trong đầu
đột nhiên như được cấp tốc đổ vào luồng khí nóng, đang lăn lộn kêu gào
ầm ĩ mong muốn tìm được lối ra, cặp mắt bị dồn nén đến đỏ bừng lên,
tiếng vang còn sót lại bên tai cũng dần dần bị âm thanh vù vù thay thế,
mà ngay cả hô hấp cũng bắt đầu tắc nghẽn. Toàn thân Lê Tử Hà cứng đờ quỳ trên mặt đất, ép buộc mình cúi thấp đầu xuống không được ngước mắt,
không được kêu lên, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, nhìn bóng dáng vàng
rực lướt qua trước mắt, bánh xe lăn từng vòng từng vòng như đang nghiền
nát trái tim nàng, chèn ép đến người run bần bật, nhìn trân trối vào hai đường dấu vết bánh xe trên mặt đất, cho đến tiếng xa liễn đã đi thật xa mới bật đứng lên gấp rút đi về phương hướng của Thái y viện.
Lý
ngự y kinh ngạc nhìn toàn thân Lê Tử Hà đằng đằng sát khí, há to miệng
nhanh chân đuổi theo, trống ngực đập dồn dập, âm thầm oán trách bản thân càng già càng vô dụng rồi, đến nỗi ngay cả một đứa nhỏ tức giận mà cũng cảm thấy sợ hãi. . . . . .
Tại Thái y viện, Phùng Tông Anh không kiên nhẫn chắp tay đi tới đi lui ở trong phòng, trông thấy một mình Lê
Tử Hà đang đi nhanh tới, nhíu mày cao giọng quát: “Đi xem bệnh cho có
một người lại mất tới nhiều thời gian như vậy? Ta đã ngủ một giấc rồi
lại tiến cung vậy mà các ngươi vẫn chưa về tới! Để ta đợi cả buổi như
vậy sao?”
Khi Lê Tử Hà nhìn thấy Phùng Tông Anh trong nháy mắt
sắc mặt nhu hòa trở lại, cúi đầu không nói mặc cho ông trách mắng. Lý
ngự y vừa nhìn thấy thầm than tiêu rồi, hôm nay thật không phải là một
ngày tốt, đi chẩn bệnh bị người đánh, ra cửa đụng phải Hoàng thượng, y
đồng bình thường im hơi lặng tiếng đột nhiên trở nên lạnh mặt, còn bị
viện sử đại nhân tính khí nóng như lửa nổi cơn tam bành, đành phải cam
chịu số phận theo sát đứng ở bên cạnh Lê Tử Hà.
“Dù là đi bộ đến
Tây Uyển cũng không thể nào đi chậm đến mức độ này chứ? À? Hay là cố
tình lề mề đi chậm lại? Thái y viện còn cả khối việc cần làm, bản tính
lề mề như các ngươi có hơn 100 ngự y cũng không đủ dùng!”
Bên
trong phòng khách chỉ có một mình Phùng Tông Anh rống giận gào thét, hai người còn lại đều không lên tiếng, rống lên vài tiếng Phùng Tông Anh đã có chút thở hổn hển, nghĩ lại cảm thấy bản thân mình nổi giận như vậy
dường như có chút vô lý. Sự thật là khi ông quay về tính ngủ mổ giấc,
nhưng lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, nghĩ đến những dòng chữ
viết bằng tay kia của Lê Tử Hà, nếu như được ông bỏ công ra dạy dỗ, tin
rằng thời gian không lâu nữa, sẽ có thể. . . . .Sẽ có thể nhìn thấy được nét chữ của nha đầu kia, chuyên tâm nghĩ về điều đó quay trở lại Thái y viện để mau chóng dạy Lê Tử Hà viết chữ, nào ngờ đợi mãi đợi mãi vẫn
không nhìn thấy được bóng dáng của hắn đâu cả, lửa giận tích tụ trong
bụng làm sao có thể không bộc phát. . . . . .
Nghĩ đến chuyện
viết chữ, hốc mắt Phùng Tông Anh chợt nóng lên, cũng không còn khiển
trách nữa chỉ thở dài nói: “Lê Tử Hà, theo ta tới đây.”
Thái y
viện có tám gian phòng, gian đầu tiên sát bên trái chuyên cung cấp cho
viện sử khi cần dùng, Lê Tử Hà đi theo Phùng Tông Anh bước vào cửa, căn
phòng cũng được xem như một thư phòng nho nhỏ, bên ngoài phòng để rất
nhiều y thư, trên chiếc bàn lớn khắc hoa đã được chuẩn bị sẵn giấy và
bút mực, đặt ngay ngắn chỉnh tề ở góc bàn, trong phòng còn có một chiếc
giường nhỏ, dành để buổi tối tới nghỉ ngơi.
“Ngươi qua bên kia
ngồi.” Phùng Tông Anh chỉ chỉ chiếc ghế bành cạnh bàn dài, căn phòng này thường ngày rất ít người ngoài được bước vào, chỉ chuẩn bị có một cái
ghế.
Lê Tử Hà do dự nói: “Hay là đại nhân ngồi đi.”
Hai
hàng lông mày bạc trắng của Phùng Tông Anh dựng đứng lên, không kiên
nhẫn nói: “Ngươi đứng thì sao có thể viết được chữ? Ta bảo ngươi ngồi
thì ngồi đi, xem thường cục xương già như ta đây hay sao?”
Lê Tử
Hà chiều theo ý ông ngồi xuống, cầm lên cây bút trên bàn, nhưng tay phải lại không khống chế được mà run nhè nhẹ, phảng phất như thấy được năm 6 tuổi ấy, lần đầu tiên cầm bút viết chữ, Phùng Tông Anh cầm cây thước
không hề có chút nào đau lòng mà đánh vào bàn tay nhỏ bé trắng mịn:
“Trước tiên ngồi vững, đầu ngó về phía trước, thẳng người lên, cánh tay
mở rộng ra, chân để yên.”
“Khi cầm bút, nắm thả tự nhiên, dùng sức nhưng không cương, nét bút phải thể hiện được có ý nghĩa sâu sắc mà k văn hoa.”
“Như chữ Kỳ Nhân, ý nói làm người không thể tùy tính, chữ viết cũng không
thể tùy ý, tâm cần tĩnh, tu tâm thì mới có thể tu nhân.”
“Nha đầu ngươi không nghe lời ta nói sao?”
“Mấy thứ này là viết cái gì hả? Viết lại! Sáng sớm ngày mai mang nó vào cung cho ta, nếu không một tháng tới cũng đừng vào cung tìm ta nữa. . . . .
.”
“Nha đầu, đây là tranh ngươi vẽ sao?”
***
Bất
tri bất giác đã trôi qua cuối mùa hè, chiếc lá cây vàng óng đầu tiên rơi rụng lả tả bay xuống ở trong cung, thông báo ngày của mùa Thu sắp đến,
thời tiết đã dần dần trở lạnh, đến ban đêm còn mang theo chút lành lạnh.
Lê Tử Hà quấn chặt cái chăn sát vào người, cơ thể cuộn thành một cục, ,
nơi xương đùi từng bị thương đau nhức đến không chịu nổi, thời tiết âm u thế này e rằng ngày mai trời sẽ đổ mưa.
Tiếng côn trùng kêu râm
ran ngoài cửa sổ đã không còn kêu nhiều nữa, chỉ nghe được gió mùa Thua
lát đát thổi qua, lôi kéo theo cành lá đung đưa phát ra tiếng rào rào,
Lê Tử Hà vùi đầu vào trong chăn, rõ ràng là rất buồn ngủ thế nhưng nhắm
mắt lại thì lại không thể nào ngủ được, lúc nào cũng cảm thấy như thiếu
đi cái gì đó, trong lòng trống trải vắng vẻ, nhưng không tìm được là lạ ở chỗ nào.
Trởi mình qua lại hai lần nữa, dứt khoát ngồi dậy,
khoác lên áo ngoài đốt lên ngọn nến, vừa ngồi xuống ở trước bàn liền
hiểu ra là đã thấy thiếu đi cái gì, đêm nay quá mức an tĩnh, không những không có tiếng côn trùng kêu râm ran của ngày hè, mà còn thiếu đi tiếng tiêu hàng đêm đến bầu bạn với nàng suốt nửa tháng qua.
Lê Tử Hà
kéo sát lại áo choàng, đi tới trước song cửa sổ nhỏ, bóng đêm lúc này
dày đặc, trăng sao mất đi ánh sáng, cây cối bên ngoài cửa sổ đều chỉ
nhìn thấy được cái bóng mơ hồ mà thôi, nhờ ánh nến trong phòng rọi ra
mới nhìn thấy được mưa phùn rơi lún phún, như từng sợi tóc bạc trắng
theo gió bay xuống, rọi vào trên lá cây phát ra tiếng tí tách nho nhỏ
như nụ cười bâng quơ, thì ra là trời đổ mưa rồi, nên người nọ sẽ không
thổi nữa sao?
Thổi tắt ánh nến, nằm lại xuống giường, bỗng nhiên
tiếng tiêu nọ phá không gian vọng đến, quanh quẩn vang ở bên tai, trong
lòng Lê Tử Hà nhất thời vui vẻ, không biết là người ở phương nào, lại có thể thổi tiêu hằng đêm ở ngay tại trong thâm cung này, mấy ngày trước
nàng còn cố tình đi ra ngoài tìm thử nhưng một bóng người cũng không
thấy, kỳ quái hơn chính là, tiếng tiêu ấy như thường lệ chỉ vang lên vào hơn nửa đêm, cho đến khi mình ngủ thật say, cũng không biết là thổi tới khi nào mới ngừng, cũng không nghe bất kỳ ai ở trong Thái y viện nghị
luận về chuyện này.
Xua đuổi đi những suy nghĩ vớ vẩn, tâm tình
của Lê Tử Hà theo ca khúc dần dần ôn hòa lại, cũng như mười mấy đêm
trước từ từ chìm vào giấc ngủ thật say.
Thẩm Mặc ngồi dựa vào một nhánh cây, cành lá rậm rạp che chắn hơn phân nửa người của hắn, trên
người hắn lại mặc y phục màu đen, người ở dưới đất nếu không ngẩng đầu
tỉ mỉ quan sát cây đại thụ này, muốn phát hiện ra hắn thật sự không dễ.
Từ góc độ của hắn, vừa vặn nhìn thấy một góc nhỏ trong căn phòng của Lê
Tử Hà, vốn là lo lắng Phùng Tông Anh sẽ vì chuyện năm xưa mà làm khó
nàng, vì vậy vào cung để nhìn xem moi việc nàng có bình an hay không,
trong lúc vô tình đã phát hiện ra hằng đêm hầu như nàng đều không thể
nào ngủ được yên, liền nhớ tới thủ khúc an thần kia.
Đêm nay thấy nàng đã đi ngủ sớm, thầm nghĩ nỗi lòng của nàng đã khôi phục lại bình
tĩnh, nhưng khi thấy nến trong phòng nàng lại thắp sáng, một tia thương
tiếc như hóa thành nước xuân nhộn nhạo ở trong lòng, bất tri bất giác
lòng bỗng mềm hẳn đi cầm tiêu thổi khúc, tiếng tiêu này là do hắn dùng
nội lực truyền âm, chỉ có mỗi mình Lê Tử Hà là có thể nghe được, cũng
không lo lắng bị người khác phát hiện, chỉ là nghĩ tới sự chấp niệm
trong lòng Lê Tử Hà cứ kéo dài không tiêu tan, ca khúc đạm mạt thanh
lịch lại bị hắn thổi ra thành có chút phiền muộn trong ấy.
Qua
một hồi lâu thấy trong phòng không có động tĩnh, Thẩm Mặc để xuống
trường tiêu lau đi nước mưa trên người nó rồi vắt lại ở bên hông, cánh
tay chống đỡ ở trên thân cây hơi dùng chút sức, thoắt người một cái ngay lâp tức đã đến mặt sau trước song cửa sổ nhỏ bên ngoài căn phòng, tầm
nhìn của hắn bị ngăn cẳn bởi lớp giấy dán cửa màu xám trắng, gió nhẹ xen lẫn mưa phùn rơi xào xạc bên tai hắn, nhưng vẫn có thể nghe được rất rõ lại như cũ có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của người con gái ở bên trong phòng.
Thẩm Mặc giơ lên cánh tay, mấy ngón tay
nhúc nhích, đột nhiên muốn chọc thủng lớp giấy dán của để nhìn xem người con gái ở bên trong.
Mưa phùn đã sớm thấm đẫm vào bộ hắc y của
Thẩm Mặc, thấm ướt luôn cả mái tóc dài cùng nhau quấn bện dán sát vào
trên người, mỗi lần hắn giơ tay lên nước mưa theo đó từng giọt rơi
xuống, Thẩm Mặc hơi sững người một lúc, loáng thoáng có thể nhìn thấy
năm ngón tay hơi run rẩy, cuối cùng nắm lại thành quả đấm rồi hạ xuống,
bước đi xoay người giữa làn mưa gió.
Thoáng chốc đã trôi qua nửa
tháng, hằng ngày Lê Tử Hà đều đi theo Phùng Tông Anh học viết chữ, thật
ra thì cần từ từ thay đổi kiểu chữ về lại như hình dáng ban đầu là được
rồi, mỗi lần thấy Phùng Tông Anh nhìn chữ của mình mà sững sờ, trong
lòng thật vô cùng ấm áp, nhưng lại có một chút áy náy, rõ ràng là người
đang ở ngay trước mắt lại muốn mượn chữ để tưởng nhớ.
Lê Tử Hà
còn phát hiện ra, không phải Phùng Tông Anh là không dẫn mình đi chẩn
bệnh, mà hiện tại hình như ông cũng không có đi chẩn bệnh, bởi vì nhiệm
vụ bắt mạch bình an cho Vân Tấn Ngôn đã giao lại cho Ân ngự y. Trong
cung không có hoàng hậu, hai người sủng phi cũng được phân biệt cho hai
người ngự y đảm nhiệm, riêng Diêu phi thì sau khi mang thai, địa vị
trong nháy mắt cao hơn một bậc, ngự y bình thường mỗi ngày chẩn mạch
biến thành Ân ngự y, cũng vậy vì mà Lê Tử Hà không được gặp lại nàng.
Tiếng tiêu vào mỗi đêm, nửa tháng trước đã làm cho lòng Lê Tử Hà dần dần nhẹ
nhõm, nhưng từ sau cái đêm mưa đó đã không còn xuất hiện nữa, thiếu đi
tiếng tiêu cũng từ từ trở thành thói quen, vẫn có thể yên ổn đi vào giấc ngủ.
Cùng với nhóm y đồng ở Thái y viện vẫn không thể nào chung
đụng, Lê Tử Hà hiểu rõ bọn họ xì xào bàn tán ở sau lưng về thân thế bối
cảnh của mình, thậm chí còn ganh ghét mối quan hệ hòa hảo giữa nàng và
Phùng Tông Anh, đặc biệt là sau khi Phùng Tông Anh bắt đầu tự tay dạy
nàng y thuật, điều này lại càng khiến những người đó thêm khịt mũi dè
bĩu nàng. Lê Tử Hà không hề muốn nịnh bợ bất kỳ ai, huống chi cũng không cần thiết, thời gian mỗi ngày học y hầu như còn không đủ.
Cùng
với sự thích ứng của Lê Tử Hà đối với Thái y viện, cuộc sống hình như
cũng vì vậy mà yên bình hơn, không sóng không gió, vào lúc Lê Tử Hà cảm
thấy hơi có lúc rỗi rãnh thì cả Thái y viện, toàn bộ hoàng cung, thậm
chí toàn thể cả nước, chỉ vì một đạo thánh chỉ mà sôi trào hừng hực.
Vân đế Tấn Ngôn, từ sau khi đăng cơ đến nay đã chín năm, đây là lần đầu
tiên ban lệnh tuyển tú nữ. Thiếu nữ ở Vân quốc, hễ là tròn 14 chưa tới
16, tuyển chọn người có dung mạo xinh đẹp hiền lương từ các nơi phủ nha, tài nghệ đều phải tốt để làm tú nữ, tập trung đưa đến hoàng cung Vân
Đô. Khắp cả Vân quốc bàn tán xôn xao, dân chúng đều đang suy đoán, lần
bổ sung hậu cung này, hậu vị đã bị bỏ trống 6 năm kia sẽ rơi vào tay ai?