“Cô Đường, tôi vì chuyện tình cảm của Tử Duy nên mới tới tìm cô.” Lưu Khải hiên lạnh nhạt nói, hai mắt anh ta nhìn dán vào chiếc áo khoác Jean trên người Đường Hân Hân.
Thật là đủ gọn gàng và dứt khoát!
Đường Hân Hân hơi chấn động một cái, hai tay đặt dưới gầm bàn nắm vào nhau thật chặt, “Tôi biết.”
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tim cô vẫn đập rộn lên.
“Rất tốt, vậy cô cũng biết mục đích tôi tới đây là gì chứ?” Anh ta nhấp một ngụm cà phê.
Đường Hân Hân mấp máy môi, lắc đầu.
“Không sao, tôi tới đây mục đích muốn nói cho cô biết.” Lưu Khải Hiên ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn cô, “Tôi hy vọng cô nên rời xa Tử Duy đi.”
Đường Hân Hân chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh ta, đôi môi mịn màng run rẩy không thể nói được câu nào.
“Tôi không biết rốt cuộc cô có âm mưu gì, nhưng trò chơi này đã đến lúc kết thúc rồi!”
Đường Hân Hân chấn động, “Tôi. . . . . . Tôi không hiểu ý của anh.”
“Phải không?” Giọng điệu của hắn lạnh như băng, “Ý của cô là, muốn tôi nói thẳng ra? Tốt lắm. . . . . . Cô căn bản không phải là bạn gái của Tử Duy, tôi không biết tại sao cô thừa dịp Tử Duy bị mất trí nhớ mà giả mạo làm bạn gái của cậu ấy, nếu như chỉ vì chơi đùa thì tốt, tôi hy vọng cô nên dừng lại ở đây; nếu như vì công ty của ba cô, vậy cô có thể nói ra điều kiện, trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định sẽ đáp ứng với cô. . . . . .”
“Không! Không phải như anh nói. . . . . .” Đường Hân Hân cố gắng khống chế cảm xúc, nuốt nước miếng một cái, khó khăn nói: “Tôi yêu Tử Duy, chúng tôi thật lòng yêu nhau. . . . . .”
“Không cho phép cô lừa gạt Tử Duy!” Lưu Khải Hiên đột nhiên giận dữ gầm nhẹ một tiếng, trong mắt bắn ra những tia hung ác.
Đường Hân Hân rất sợ hãi, vẻ mặt có vẻ kinh ngạc, không giải thích được . . . . .
Lưu Khải Hiên dường như cũng cảm thấy mình thất thố, hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng.
Anh ta phải cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, kích động là hỏng việc, trước khi nói chuyện rõ ràng với Đường Hân Hân, tuyệt đối không thể vì kích động mà làm hư việc lớn!
“Cô Đường, cô nói đi, cô muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho Tử Duy?” Anh ta hỏi.
Đường Hân hân bất đắc dĩ cười khổ, “Anh Lưu, Anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh lại phản đối tôi và Tử Duy yêu nhau không?”
“Bởi vì cô vốn không phải là bạn gái của cậu ấy, cô giả mạo là bạn gái chỉ để làm tổn thương cậu ấy, cô biết không?”
Đường Hân Hân sửng sốt, không phản bác được.
Không sai! Là do cô làm tổn thương Tử Duy! Những chuyện này cô đã sớm hiểu, bây giờ Lưu Khải Hiên lại tàn nhẫn nhắc nhở cô. . . . . . Một nỗi chua xót nhanh chóng dâng lên trong ngực, xông lên chóp mũi, rồi từ từ xông lên khóe mắt.
Lưu Khải Hiên tiếp tục nói: “Tử Duy sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục trí nhớ, một khi cậu ấy khôi phục trí nhớ, âm mưu của cô cũng sẽ bị phơi bày, mục đích của cô cũng liền. . . . . .”
“Tôi không có âm mưu gì, cũng không có mục đích gì.” Trong mắt cô đong đầy nước mắt nói.
“Vậy sao? Vậy cô bố trí ra trận kia tai nạn xe cộ kia là vì cái gì?”
Trái tim Đường Hân Hân kinh hoảng nảy mạnh một nhịp, sợ hãi nhìn Lưu Khải Hiên đang lạnh nhạt hỏi.
Không! Đó không phải là bố trí! Là ngoài ý muốn. . . . . . Chỉ là ngoài ý muốn. . . . . .
Trong lòng Đường Hân Hân gào thét lên, nhưng miệng một câu cũng không thốt ra được.
“Là cô, có đúng hay không? Cái cô tóc dài, mặc áo khoác Jean là cô, có đúng hay không? Tử Duy chính vì muốn né tránh cô bất thình lình xuất hiện, nên mới bị đụng vào tường, có đúng hay không?” Anh ta lạnh lùng tàn nhẫn đưa mặt sát vào mặt cô, “Cô còn có thể nói đó không phải là âm mưu sao? Cô còn có thể nói cô không có mục đích sao?” Chỗ ngồi ngăn cách bằng bức vách thủy tinh màu có hoa văn đột nhiên truyền đến tiếng ly tách cà phê đụng chạm vào nhau. Nhưng bọn họ không ai còn tâm trạng chú ý đến.
Đường Hân Hân lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Tôi không có. . . . . . Đây chẳng qua là ngoài ý muốn. . . . . .”
Lưu Khải Hiên dường như là cố tình muốn uy hiếp cô, tuyệt không buông lỏng.
“Ngoài ý muốn? Nếu như là ngoài ý muốn, tại sao sau khi báo cảnh sát xong cô lại biến mất? Tại sao cô không nói cho Tử Duy biết chân tướng sự thật? Tại sao không nói cho cậu ấy, cô không phải là bạn gái cậu ấy? Tại sao không nói cho cậu ấy, là do cô khiến cậu ấy bị đụng xe?” Nước mắt Đường Hân Hân tuôn trào như đê vỡ, đôi tay cô bịt lấy miệng, khóc nức nở.
Gần như trong cùng một thời gian, người khách ngồi bàn bên cạnh đập mạnh tay lên bàn, sau đó đứng dậy ——
“Tử Duy?” Lưu Khải Hiên và Đường Hân Hân nhìn thấy hắn, cùng kêu lên sợ hãi.
Toàn thân Âu Dương Tử Duy khẽ run, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Hắn không thể tin lắc đầu, trong miệng thì thào:
“Không. . . . . . Không phải sự thật. . . . . . Đây không phải là thật. . . . . .”
Hắn đau đớn nhìn Đường Hân Hân, sau đó hét lớn một tiếng, lao ra khỏi quán cà phê.
“Tử Duy. . . . . .” Lưu Khải Hiên đuổi theo.
Đường Hân Hân ngây dại, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không có suy nghĩ gì.
Đột nhiên, ngoài quán cà phê truyền tới một tiếng va chạm lớn, tiếp theo là một loạt tiếng thét chói tai.
Đường Hân Hân chấn động, chạy như điên ra khỏi quán cà phê.
Chỉ thấy trên đường, Âu Dương Tử Duy ngã vào phía dưới gầm một chiếc xe hơi.
Lưu Khải Hiên kinh hoàng quỳ rạp xuống bên cạnh hắn, hướng về nhân viên ở cửa khách sạn nói:
“Gọi xe cứu thương! Nhanh lên một chút! Gọi xe cứu thương. . . . . .”
Đường Hân Hân kinh sợ chạy tới, “Tử Duy. . . . . .”
Cô ngồi xổm xuống khóc nức nở, vuốt ve khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của Âu Dương Tử Duy.
Lưu Khải Hiên đẩy mạnh tay cô ra, gầm lên: “Cút ngay! Tôi không cho phép cô đụng vào người cậu ấy. . . . . . Tử Duy là của tôi. . . . . . Ai cũng không được phép đụng vào cậu ấy. . . . . .”
Tim Đường Hân Hân đập mạnh, nhìn anh ta, không biết nên làm thế nào cho phải. . . . . .
————-
Trong phòng bệnh hạnh nhất rộng lớn và thoải mái, Lưu Khải Hiên ngồi bên cạnh giường bệnh một tấc cũng không rời, chăm chú nhìn Âu Dương Tử Duy đang nằm trên giường không hề có bất cứ một cử động nhỏ nào.
Trải qua quá trình cấp cứu, trừ chân trái bị gãy xương và một chút tổn thương trầy xước ở ngoài da, Âu Dương Tử Duy cũng không bị vết thương nguy hiểm nào khác, nhưng hắn đã hôn mê hai ngày một đêm rồi.
Ngoài phòng bệnh, Đường Hân Hân ôm chân ngồi bệt trên sàn nhà, đôi mắt mất đi vẻ tinh anh thường ngày và khô ráo không còn một giọt nước mắt.
Cô chỉ là ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở đó chờ, chờ cái gì? Cô cũng không biết! Bởi vì cô vốn không được phép bước vào phòng bệnh một bước!
Một lần nữa Âu Dương Tử Duy bị tai nạn xe cộ đưa vào bệnh viện, tất cả mọi ánh mắt bắn về phía cô, giống như những mũi tên nhọn hoắt hung hăng đâm vào trái tim cô rỉ máu. . . . . .
Cô không muốn giải thích, không cầu xin sự tha thứ, cũng không hy vọng xa vời được tha thứ, chỉ hy vọng có thể thấy mặt Tử Duy.
Cô phải nói cho Tử Duy biết —— cô thật sự yêu hắn, cô không có lừa gạt hắn, cô không dám nói cho hắn biết chân tướng sự thật, là bởi vì cô sợ hắn rời bỏ cô mà đi. . . . . .
Đầu kia hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân chậm rãi, Đường Hân Hân ngẩng đầu lên nhìn người đang đi tới.
Là Hàn Văn Thịnh cùng Âu Dương Tử Đức. Một Âu Dương Tử Đức không còn sôi nổi, hoạt bát nữa, mà hiện giờ thần sắc có vẻ ảm đạm, tâm trạng không tốt.
Từ xa, Âu Dương Tử Đức lườm cô một cái, “Hừ” một tiếng, sau đó quay đầu đi thật mạnh.
“Tử Đức, không nên như vậy.” Hàn Văn Thịnh kéo kéo tay Tử Đức.
“Cô ta hại anh trai em thành ra như vậy, anh còn muốn em phải như thế nào đối với cô ta?” Âu Dương Tử Đức tức giận nói, rồi lại trợn mắt nhìn cô một cái.
“Hân Hân hại Tử Duy bị đụng xe, là do cô ấy không đúng, nhưng do Tử Duy kiên quyết coi cô ấy là bạn gái. . . . . .” Hàn Văn Thịnh dẫu sao cũng tương đối hiểu lý lẽ, quan sát mọi chuyện cũng không chỉ nhìn mặt ngoài.
“Cô ta có thể nói a! Mất trí nhớ là anh trai em, chứ không phải là cô ta!”
“Không phải anh đã nói qua với em rồi sao? Hân Hân đã từng đến bệnh viện tìm anh, nói cho anh biết cô không phải bạn gái Tử Duy, là do anh cầu xin cô ấy tiếp tục giả mạo là bạn gái Tử Duy.”
“Đó là bởi vì anh không biết người hại anh em bị đụng xe chính là cô ta” Âu Dương Tử Đức vẫn chưa nguôi giận, “Cô ta phải nói ra chứ!”
“Là chúng ta không cho cô ấy cơ hội, không phải là cô ấy không nói. Hôm đó anh có một ca phẫu thuật rất gấp. . . . . .” Hàn Văn Thịnh vẫn vì lúc ấy không thể nghe Đường Hân Hân nói ra sự thật mà cảm thấy ân hận.
“Bất kể nói thế nào, lần này anh trai em không có sao coi như xong, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra. . . . . . Cả đời em cũng sẽ không tha thứ cho cô ta!”
“Tử Duy sẽ không có việc gì. . . . . .” Hàn Văn Thịnh xoa xoa mái tóc mịnh màng của cô, nhẹ nhàng nói: “Những lúc em tức giận thật không đáng yêu!”
“Người ta lo lắng cho anh trai mà!” Âu Dương Tử Đức chu cái miệng nhỏ nhắn. Bước chân đã đến gần trước cửa phòng bệnh.
“Anh biết! Nhưng trong lòng Hân Hân cũng không dễ chịu a!”
Hai người đi tới trước mặt Đường Hân Hân, Hàn Văn Thịnh nhìn cô cười khách khí một tiếng, còn Âu Dương Tử Đức vẫn bĩu môi.
“Tử Đức, van xin em, cho chị gặp Tử Duy, có được hay không?” Đường Hân Hân cầu khẩn.
Âu Dương Tử Đức bĩu môi, “Anh trai tôi không quen biết cô, cô gặp anh ấy làm gì?”
Hàn Văn Thịnh lập tức cầm tay Tử Đức, sau đó nói với Hân Hân: “Hân Hân, bây giờ Tử Duy vẫn còn hôn mê bất tỉnh, bây giờ cô gặp cậu ấy cũng vô ích, tôi nghĩ, trước hết cô nên về nghỉ ngơi đi, chờ cậu ấy tỉnh lại, cô sẽ quay lại gặp sau, có được hay không?”
“Nhưng mà, tôi thật sự rất muốn gặp anh ấy . . . . .” Nói xong, nước mắt cô lại rớt xuống.
Trong mắt Âu Dương Tử Đức cũng hiện lên chút không đành lòng, dù sao cô cũng đã từng thần tượng Hân Hân như vậy, còn từng đối đãi với cô ấy như chị dâu tương lai, “Chị cầu xin tôi cũng vô dụng, là do anh Lưu không cho phép chị vào gặp anh ấy.”
Đường Hân Hân đột ngột nắm chặt tay Âu Dương Tử Đức, “Tử Đức, em giúp chị cầu xin anh ta, có được hay không? Em hãy giúp chị . . . . .Chị chỉ muốn nhìn Tử Duy một chút. . . . . . Chỉ cần thấy mặt là được rồi. . . . . .”
Một cô gái hiền lành như Tử Đức làm sao chịu nổi sự van xin đau khổ của Đường Hân Hân? Cô cũng không kềm chế được khóc to.
“Chị Đường, đừng làm như vậy. . . . . .” Cô vừa khóc vừa cầm tay Đường Hân Hân, “Em cũng không hy vọng thấy anh chị như vậy, em luôn hy vọng chị và anh trai em yêu nhau. . . . . . Nhưng, ngộ nhỡ sau khi anh trai em tỉnh lại, không tha thứ cho chị, vậy chị phải làm sao?”
Đường Hân Hân ngây ngẩn cả người!
Đúng a! Nếu sau này Tử Duy tỉnh lại, nhất quyết không tha thứ cho cô…, cô nên làm cái gì? Cô yêu hắn như vậy a. . . . . .
“Chị chỉ muốn gặp anh ấy một lần, sau khi gặp, chị sẽ lập tức rời xa anh ấy, vĩnh viễn sẽ không gặp lại nữa. . . . . .” Cô bình tĩnh nói, nước mắt khống chế không được lại chảy xuống hai má.
“Chị Đường. . . . . .”
Âu Dương Tử Đức còn đang muốn nói tiếp, thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, gương mặt lạnh như băng của Lưu Khải Hiên xuất hiện ngay cửa.
“Tôi đồng ý cho cô gặp.”
Ngoài cửa tất cả ba người đều ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Tôi đồng ý để cô gặp Tử Duy, nhưng với một điều kiện, cô phải tuân thủ cam kết cô vừa mới nói, sau khi gặp cậu ấy xong, cô sẽ rời xa cậu ấy, không gặp lại cậu ấy nữa. Cô làm được không?”
Đôi mắt ngập nước, Đường Hân Hân cắn môi, thẫn thờ gật đầu.
“Vậy thì tốt! Hết hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.” Nói xong, Lưu Khải Hiên xoay mặt nhìn Hàn Văn Thịnh và Tử Đức, nói tiếp: “Tử Đức, em ở đây với anh trai em. Anh về công ty một chuyến. Văn Thịnh, chờ khách vào thăm bệnh xong, xin mời khách rời đi.”
Nói xong, anh ta đi về phía cuối hành lang.
———————–
Hàn Văn Thịnh tiến hành kiểm tra lấy lệ cho Âu Dương Tử Duy xong, ghi hồ sơ bệnh án, rồi đứng dậy.
“Hân Hân, cô ở đây chăm sóc cho Tử Duy, tôi và Tử Đức ở phòng trực, nếu như Tử Duy có gì bất thường, hãy bấm chuông đầu giường báo cho chúng tôi biết.” Hàn Văn Thịnh chỉ chỉ nút màu đỏ đầu giường.
“Cám ơn hai người.” Cô cảm kích nhìn bọn họ.
Hàn Văn Thịnh mềm mỏng cười, “Cô phải chú ý một chút, Tử Duy sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”
Hàn Văn Thịnh mỉm cười với cô, rồi cùng Tử Đức đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.
Đường Hân Hân ngồi ở mép giường, nước mắt chảy ròng ròng xuống hai gò má, đôi mắt mở to tham lam nhìn gương mặt tái nhợt kia.
Đây là nàng lần cuối cùng cô có thể nhìn thấy hắn, tốt hơn hết là cô nên khắc sâu gương mặt hắn vào trong tim, cho dù sau này không gặp lại hắn nữa, cô cũng sẽ không sợ.
Những giọt nước mắt rơi xuống thành dòng, rơi cả vào bàn tay to lớn của Tử Duy. Đường Hân Hân hoảng hốt, vội vàng lau đi vệt nước mắt trên tay hắn, chỉ có điều, vừa đụng nhẹ như vậy, cô liền không buông tay hắn ra được nữa.
Cô cẩn thận tỉ mỉ dùng hai bàn tay nhỏ bé nâng bàn tay to lớn của hắn, dùng gò má mịn màng, lạnh như băng của cô nhẹ nhàng cọ cọ vào tay hắn.
“Tử Duy, anh có nghe thấy em nói gì không? Em là Hân Hân đây. . . . . .”
Trên giường, Âu Dương Tử Duy vẫn ngủ say như cũ.
“Thật xin lỗi, Tử Duy, không phải em cố ý muốn hại anh xảy ra tai nạn xe cộ. . . . . . Em theo anh chỉ vì muốn nói chuyện với anh. . . . . . Nói chuyện về công ty của ba . . . . . . Em cho rằng anh muốn mua công ty của ba, cho nên mới. . . . . .” Lệ cũ vừa lau đi, lệ mới lại tuôn tràn, “Tử duy, xin hãy tin em. . . . . .”
Cô đưa mắt nhìn gương mặt tuấn tú nhưng không có chút phản phản ứng, chậm rãi nghiêng người, làn môi ướt nhẹ nhàng in trên trán , trên chóp mũi của hắn, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào đôi môi hấp quyến rũ nhưng lại không có chút huyết sắc nào của hắn.
“Làm sao đây? Tử Duy. . . . . . Cuộc sống sau này không có anh, em phải làm sao?”
Cuối cùng không thể chống đỡ được sự chua xót đang dâng trào trong ngực, cô bất chấp tất cả vùi mặt vào lồng ngực vững chãi của hắn kêu gào, cho nên cô không phát hiện được hai mắt đang khép chặt của Âu Dương Tử Duy lặng lẽ chảy ra hai dòng lệ. . . . . .
——————–
Âu Dương Tử Duy kiệt sức, chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào tầm mắt đầu tiên, là một người mặc áo choàng trắng – Hàn Văn Thịnh, rồi tới gương mặt không biết là đang khóc hay đang cười – em gái đáng yêu Âu Dương Tử Đức, cuối cùng là gương mặt xem ra hết sức mệt mỏi – Lưu Khải Hiên.
“Anh, anh đã tỉnh?” Âu Dương Tử Đức mừng rỡ rơi nước mắt, nắm tay của hắn thật chặt.
“Không sao, tỉnh lại là không có chuyện gì rồi.” Hàn Văn Thịnh vừa nói vừa mỉm cười và điền các thông tin cần thiết vào hồ sơ bệnh án đang cầm trên tay.
Âu Dương Tử Duy nhìn đoàn người một cái, không còn chút sức lực nào chỉ mấp máy đôi môi, nói: “Công ty như thế nào?”
Hàn Văn Thịnh và Âu Dương Tử Đức đồng thời mở lớn hai mắt, miệng há lớn đến nỗi có thể nhét vừa một quả bóng bàn.
“Công ty tất cả đều bình thường. Tình hình buôn bán kinh doanh so sánh với cùng kỳ năm ngoái hơi kém hơn một chút, nhưng mà đây chỉ là do chịu sự tác động của suy thoái kinh tế toàn cầu, môi trường ở đâu cũng đều như vậy cả, nhìn chung, mọi việc khá ổn định. . . . . .” Lưu Khải Hiên vẫn như trước kia phụ trách báo cáo, trên mặt có vẻ thoải mái, hài lòng nở cười.
“Anh, anh. . . . . .” Vẻ mặt Âu Dương Tử Đức vẫn còn kinh ngạc.
“Yên tâm, anh không sao.” Âu Dương Tử Duy nhắm lại mắt, cố hết sức khẽ mỉm cười.
“Tử Duy, bây giờ không nên nói nhiều như vậy, thân thể của anh bây giờ còn rất suy yếu, phải nghỉ ngơi nhiều.” Lưu Khải Hiên lại quay đầu lại nhìn Tử Đức nói: “Tử Đức, em gọi điện thoại gọi má Vương chuẩn bị thức ăn có nhiều dinh dưỡng một chút, rồi nói chú Vương mang tới đây, Tử Duy chắc đói bụng rồi.”
“Vâng.” Tử Đức nhanh chóng đi đến bên cạnh ghế sofa, cầm điện thoại di động lên.
Hàn Văn Thịnh nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi phải đi kiểm tra các phòng bệnh khác, Tử Duy, cậu nghỉ ngơi một chút đi, tối nay tôi lại tới thăm cậu.” Hắn lại chuyển hướng nhìn Lưu Khải Hiên, nói tiếp: “Khải Hiên, trước tiên không nên bàn công việc với cậu ấy, để cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
“Tôi biết rồi.”
Âu Dương Tử Duy nhìn về phía Lưu Khải Hiên: “Khải Hiên, mấy ngày nay thật vất vả cho cậu.”
“Đừng nói như vậy, cậu không sao, thì tôi yên tâm rồi.”
“Tôi không sao, cậu nên về nghỉ ngơi đi! Mấy ngày nay cậu cũng đủ mệt mỏi rồi.”
Hắn phát giác Lưu Khải Hiên rõ ràng gầy đi không ít.
“Tôi không mệt, tôi vẫn còn có thể chăm sóc cậu. . . . . .”
“Thôi cậu về đi! Có Tử Đức ở đây chăm sóc tôi là được.”
“Chuyện này. . . . . .”
“Về đi!” Âu Dương Tử Duy nở nụ cười rất gượng gạo.
Lưu Khải Hiên hiểu ý cười một tiếng, Tử Duy tỏ ý khen ngợi, dù có cực khổ hơn nữa anh ta thấy cũng đáng giá!
“Được rồi, vậy tôi đi về trước, tốt nhất cậu nên nghỉ ngơi.”
Sau khi Lưu Khải Hiên đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai anh em.
“Anh, để em giúp anh gọt lê, trước tiên lấp đầy bao tử đã.” Gọi xong điện thoại, Tử Đức ngồi ở trên ghế tựa gần giường bệnh, bắt đầu gọt lê.
“Cám ơn em, Tử Đức.” Tử Duy nói, nhưng tầm mắt lại nhìn chăm chăm lên trần nhà, “Giống như. . .. Anh vừa trải qua một giấc mộng. . . . . .”
Tử Đức đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền hỏi:
“Anh, anh . . . . . . Còn nhớ chị Đường không?”
Trong thoáng chốc, sắc mặt Tử Duy trở nên nặng nề, tầm mắt lại nhìn chăm chú lên trần nhà, hai hàng lông mày từ từ cau lại .
Đường Hân Hân. . . . . .