Đứng trên lô cốt bỏ hoang bị đất cát vùi lấp mất một nửa, đôi mắt Đường Hân Hân nhìn xa xa về phía biển khơi rộng lớn và xanh thẳm ở trước mặt, mái tóc dài như tơ bay bay theo gió biển, trong lòng cũng thấy vui vẻ trở lại.
“Sao anh lại muốn tới nơi này?” Đường Hân Hân ngạc nhiên hỏi.
“Trực giác. Trực giác nói cho anh biết, em nhất định sẽ thích nơi này.” Âu Dương Tử Duy cười: “Biển là một nơi rất lãng mạn, những đôi tình nhân không phải đều thích ra biển sao?”
Đường Hân Hân xoay người nhìn Âu Dương Tử Duy, đột nhiên cảm thấy ngỡ ngàng.
Vẻ mặt hắn chân thành như vậy, cùng với cái người cậy mình có thế lực mạnh mẽ muốn nuốt chửng công ty của cha cô – Âu Dương Tử Duy, chính là cùng một người sao?
Đột nhiên, trong lòng cô cảm thấy xao động, nắm chặt tay của hắn, “Nói cho em biết, anh rốt cuộc là một người như thế nào?”
Lời nói của Đường Hân Hân rất kích động, khiến Âu Dương Tử Duy không khỏi cảm thấy sốt ruột.
“Hân Hân, anh không biết trước kia anh làm tổn thương trái tim em như thế nào, nhưng anh xin bảo đảm, từ nay về sau, anh sẽ không làm em tức giận, anh xin em, đừng giả bộ là không quen biết anh, được không?”
Ánh mắt Đường Hân Hân nhìn hắn rất xa lạ, khiến hắn cảm thấy đau lòng. Đột nhiên, hắn nhớ lại Tử Đức đã miêu tả lại tính tình hắn trước kia, một cảm giác ân hận dâng lên, “Anh thật sự ngu ngốc! Tại sao trước kia không biết quý trọng em, trước kia anh nhất định là một tên khốn khiếp . . . . Anh. . . . . .” “Không có! Anh không có làm tổn thương em!” Đường Hân Hân lo lắng nắm tay hắn thật chặt. Âu Dương Tử Duy tự trách, giống như có một khối sắt đè ở ngực cô, “Trước đây anh rất thích em, rất yêu em!”
“Thật không?” Hắn nắm hai vai cô thật chặt.
Trong đôi mắt của Đường Hân hân hiện lên một tầng sương mù, cô gật đầu cười.
Cô không biết tại sao vừa rồi lại phải nói như vậy, cô chỉ không muốn nhìn thấy hắn tự trách cứ mình. Hắn càng tự trách, càng thêm nhắc nhở cô rằng, là do cô gây tổn thương cho hắn.
“Đồng ý với em, về sau không cần tự trách cứ mình nữa, được không?” Trong mắt cô hiện lên vẻ van xin.
Âu Dương Tử Duy đưa mắt chăm chú nhìn cô, một cỗ cảm động dâng lên trong tim, đột nhiên, hắn ôm cô vào lòng ——
“Hân Hân, em thật là hiền lành! Ôi. . . . . . Ông trời ơi! Anh thề anh sẽ yêu em nhiều hơn so với trước kia!”
Đường Hân hân quả thật khóc không ra nước mắt.
Nếu hắn không bị mất trí nhớ, nếu hắn không phải vì trận tai nạn xe kia mà ngộ nhận cô là bạn gái hắn, cô sẽ bị những lời nói cảm động này của hắn khiến cô rơi nước mắt, nhưng, hiện tại cô không thể quên mình là người gây ra họa.
“Nói cho anh biết, Hân Hân, nói tất cả mọi chuyện cho anh biết, anh không thể chờ đợi được nữa, anh muốn biết tất cả mọi chuyện có liên quan đến em!” Âu Dương Tử Duy kéo Đường Hân Hân ngồi xuống.
Đường Hân Hân bất đắc dĩ cười cười, bắt đầu để cho cái đầu trống rỗng của hắn biết về quá khứ của cô. . . . . .
—————–
Âu Dương Tử Duy khôi phục lại thân phận chủ tịch tập đoàn Khải Đạt.
Sáng sớm nay khi hắn và Lưu Khải Hiên cùng đi vào phòng làm việc thì lập tức đám nhân viên xôn xao một hồi, ngoài việc hắn lại quay về chủ trì công ty, thì chủ yếu nhất, trên khuôn mặt hắn còn nở một nụ cười thân thiết.
Tươi cười như thế này, mọi người vẫn là lần đầu nhìn thấy!
Đầu tiên các báo đưa tin hắn bị thương rất nghiêm trọng, sau đó lại có lời đồn đãi nói hắn ra nước ngoài nghỉ ngơi, nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc, hơn nữa so với trước khi xảy ra tai nạn xe cộ còn tưởng là hai người khác nhau. . . . . . một chuỗi các sự kiện diễn ra liên tiếp, kết quả là, mọi người đều nhận định tổng giám đốc sau khi đi một chuyến xuống tham quan âm phủ, lúc trở về đã thay đổi, mà tổng giám đốc gặp đại nạn không chết, nhân viên tất nhiên sẽ được hưởng phúc, bọn họ tất cả đều thích tai nạn không chết này của tổng giám đốc.
Trong phòng làm việc rất lớn của Tổng giám đốc, thư ký Michelle ôm một chồng tài liệu đi vào.
“Cám ơn cô, Michelle, để tôi tới lấy là được rồi.” Lưu Khải Hiên nhận tài liệu, “Cô đi làm việc của cô đi.”
“Vâng.” Michelle gật đầu, lui ra ngoài.
“Tài liệu nhiều như vậy sao?” Ngồi trên chiếc ghế da trong phòng, Âu Dương Tử Duy trợn tròn hai mắt.
“Những thứ này đều là văn kiện quan trọng của công ty, màu trắng là những hợp đồng đã ký trước đây, màu đỏ là hợp đồng đang tiến hành, màu vàng là kế hoạch và màu xanh là tất cả tài liệu liên quan đến công ty. Là do tôi gọi Michelle mang tới cho cậu nghiên cứu.”
“Phải xem hết toàn bộ sao?” Âu Dương Tử Duy hết nhíu rồi lại nhướng chân mày.
Lưu Khải Hiên cười cười, “Dĩ nhiên, nếu không cậu làm sao hiểu được tình hình công ty như thế nào?”
“Được rồi! Chỉ có điều không biết tôi có khả năng này hay không.” Âu Dương Tử Duy nhún nhún vai, tiện tay cầm một tập tài liệu lật xem.
“Cậu có! Không phải bác sĩ Hàn nói năng lực và trí thông minh của cậu không bị ảnh hưởng sao?” Lưu Khải Hiên rất có lòng tin với hắn.
Quả thật không sai, mới lật qua có mấy tờ, Âu Dương Tử Duy liền cảm thấy rất có hứng thú với tập tài liệu kia, vì vậy ánh mắt không thể dời đi được nữa.
Lưu Khải Hiên rất hài lòng cười một tiếng, “Tử Duy, cậu cứ từ từ xem, tôi còn có một số việc phải xử lý, không thể giúp cậu được nữa rồi.”
“Được, cậu cứ làm việc của cậu đi!” Khi nói, đầu hắn cũng không buồn ngẩng lên, bộ dạng kia, giống y đúc như Âu Dương Tử Duy trước đây.
Lưu Khải Hiên chợt ngẩn ra, thiếu chút nữa anh ta cho rằng Tử Duy đã khôi phục trí nhớ!
“Đúng rồi, Tử Duy, phòng làm việc của tôi ở sát bên cạnh phòng cậu, có vấn đề gì thì kêu tôi. Còn nữa…, mười giờ họp hội đồng quản trị, cậu phải tham gia. . . . . .”
“Tôi biết rồi.”
Lưu Khải Hiên miễn cưỡng cười rồi đóng cửa lại.
Hai mắt Âu Dương Tử Duy vẫn chăm chú nhìn tập tài liệu trên tay, mỗi khi lật một tờ, nụ cười trên mặt hắn liền tươi hơn một chút. Dáng vẻ không giống như là đang xét duyệt tài liệu, mà xem ra lại giống như là đang nhìn một cái gì đó rất thú vị.
“Trời ơi! Những tài liệu này mình đều có một chút ấn tượng. . . . . . không phải là mình đang khôi phục lại trí nhớ đó chứ?” Âu Dương Tử Duy hưng phấn nói thầm.
Thì ra vừa rồi cái khiến hắn nhìn không chớp mắt, chính là một vụ kiện hợp đồng vào năm trước, nhưng hấp dẫn hắn, không phải là vụ kiện, mà là khi hắn đọc trang tài liệu thứ nhất, trong đầu của hắn lại loáng thoáng có thể dự đoán được thông tin ở trang tiếp theo, chờ hắn mở ra trang thứ hai thì quả nhiên như dự đoán của hắn, vì vậy, hắn hứng trí bừng bừng đọc một hơi xong toàn bộ, mà kết quả cuối cùng cũng đều như hắn dự đoán.
Sự phát hiện này khiến Âu Dương Tử Duy cực kỳ hưng phấn!
Hắn bắt đầu tập trung lực chú ý, cố gắng muốn nhớ lại các sự kiện trong quá khứ có liên quan đến Đường Hân Hân và bản thân.
Chỉ có điều, kết quả lại khiến cho hắn thất vọng! Còn chưa nhớ tới bất cứ dấu vết gì, thì đầu của hắn lại bắt đầu đau. . . . . .
Hắn đau đớn ngã vào chiếc ghế da lớn, trên vẻ mặt tái nhợt có cảm giác thất bại nặng nề.
Âu Dương Tử Duy trước kia nhất định là một người làm việc đến điên cuồng, chính vì vậy mà chỉ nhớ tới công việc, không nhớ nổi chuyện khác.
——————
Đường Hân Hân nằm ngửa trên tấm thảm lông dày được lót trên sàn nhà trong phòng, sống lưng thẳng tắp, một đôi chân thon dài thanh mảnh và quyến rũ giơ cao gác vào tường. Động tác này khiến cô càng thêm kiêu ngạo về đôi chân dài và những đường cong tuyệt đẹp của mình, mà đó chính là những điều mà một người mẫu nổi tiếng nhất cần có.
Tuy nhiên, đôi chân dài vốn nên thẳng, cũng đang bất tri bất giác gấp lại, thắt lưng cũng có vẻ không còn sức lực, giờ phút này Đường Hân Hân giống như bị mất hồn vậy, đôi mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng như tuyết, hai tay vô lực sải dài trên sàn nhà, cho đến khi hai chân tê dại, cô mới nặng nề thở dài, thu hồi ánh mắt, thu lại hai chân, lật người. . . . . .
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Âu Dương Tử Duy là một bệnh nhân mất trí nhớ, mọi chuyện còn có thể tha thứ được, nhưng, tại sao một người bình thường như cô lại cũng theo hắn chơi đùa trò chơi tình yêu này chứ?
Càng tệ hơn chính là, cô lại không hề có sức chống cự mà rơi vào chiếc lưới mềm mại này của hắn, mê muội trong nụ cười ngây thơ, đẹp trai của hắn! Ngay từ đầu cô đã hiểu rõ, đây chỉ là tình yêu do một mình Âu Dương Tử Duy tình nguyện, không phải sao?
Nghĩ tới đây, lồng ngực cô cảm thấy khó chịu, nước mắt đã xuôi theo khóe mắt chảy xuống.
Đã hơn một tháng nay, cô giả mạo là bạn gái của Âu Dương Tử Duy, cũng cùng hắn nói chuyện yêu đương hơn một tháng rồi!
Mặc dù Âu Dương Tử Duy đối với quá khứ chỉ là một mảnh mù mờ, đối với tương lai cũng đã có kế hoạch chu toàn, mà trong kế hoạch của hắn, cô là nữ chính duy nhất.
Hắn hoàn toàn không biết, thật ra trong lòng cô là sự chuộc tội, theo giúp hắn cười vui, giúp hắn dệt mộng đẹp. Cô chân thành hy vọng hắn có thể sớm khôi phục lại trí nhớ, chỉ cần hắn khôi phục lại trí nhớ, cô một chút cũng không bận lòng tới tình yêu của hắn, trở lại thế giới của chính mình. Thế nhưng, mọi việc lại có sự thay đổi bất ngờ, cô cư nhiên lại có thể rơi vào tình yêu với hắn!
Mong muốn lại biến thành sợ hãi, cô bắt đầu trở nên sợ hãi Âu Dương Tử Duy hồi phục trí nhớ, sợ hãi thâm tình trong mắt hắn biến thành sự phẫn hận, sợ hãi nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng của hắn lại đổi thành nhạo báng khinh thường, sợ hãi tình yêu của họ đột nhiên giống như bong bóng xà phòng nhanh chóng biến mất trong không khí. . . . . .
Ngay từ lúc mới bắt đầu cô cũng từng cố gắng cảnh báo chính mình, cảm tình đối với hắn chỉ là một loại trách nhiệm; cô cũng từng cố gắng kềm chế tình cảm của mình trong những lúc vô ý mà biểu lộ ra. . . . . .
Nhưng, khi ánh mắt hắn chăm chú nhìn cô thì cô làm sao có thể cố ý coi như không thấy tình yêu mãnh liệt trong mắt của hắn đây?
Khi đôi môi ấm áp của hắn hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô thì làm sao cô có thể làm nguội lạnh nhiệt tình của hắn?
Khi bờ ngực an toàn rắn chắc của hắn chỉ rộng mở vì cô thì cô làm sao có thể không rung động vì tình yêu âm thầm của hắn?
Cô biết đây là một trò chơi tình yêu rất nguy hiểm, nhưng cô không có cách nào kiểm soát chính mình!
Có lẽ, mơ rồi sẽ có ngày sẽ tỉnh, nói dối cũng sẽ có lúc bị vạch trần, nhưng, cô đã không thể nghĩ nhiều như vậy được rồi, cô chỉ nghĩ phải giữ lấy hắn thật chặt, khiến hắn chỉ thuộc về cô trong giờ khắc này, cho dù cô hiểu, đây là một tình yêu không có ngày mai. . . . . .
Hôm nay Âu Dương Tử Duy đến bệnh viện tiến hành kiểm tra định kỳ.
Kết quả kiểm tra biểu hiện, tình trạng của hắn tốt.
Việc Âu Dương Tử Duy khôi phục lại trí nhớ, biểu hiện rõ ràng nhất là trong công việc, áng chừng có thể khôi phục lại 80%, mặt khác đối với quá khứ lúc còn nhỏ và thời gian ở Mỹ hắn cũng bắt đầu nhớ lại từng đoạn ngắn, ngay cả phong thái làm việc, cũng thấp thoáng bóng dáng ngày xưa. Theo ý kiến của Hàn Văn Thịnh – Thời gian hắn khôi phục lại trí nhớ chỉ còn tính từng ngày mà thôi!
Nhưng đối với kết quả khả quan này, Âu Dương Tử Duy vẫn chưa cảm thấy hài lòng, bởi vì cho tới bây giờ, trong hồi ức gián đoạn của hắn, vẫn không thấy bóng dáng của Đường Hân Hân.
Rời khỏi bệnh viện, Âu Dương Tử Duy và Đường Hân Hân lặng lẽ không nói, chỉ hướng bãi đậu xe đi tới, trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng.
“Anh nhất định sẽ nhớ ra, Hân Hân, cho anh thêm một chút thời gian, anh nhất định sẽ nhớ đến quá khứ chúng ta, em đừng giận anh, có được hay không?” Sau khi lên xe, Âu Dương Tử Duy cầm chặt tay Đường Hân Hân đang đặt trên tay lái, ánh mắt có vẻ van xin.
Thì ra, hắn nghĩ rằng nguyên nhân cô vẫn giữ yên lặng, là do giận hắn không nhớ nổi quá khứ của hai người.
Trong lòng Đường Hân Hân dâng lên một chút chua xót, “Anh nghĩ em là người nhỏ mọn như vậy sao? Chút chuyện nhỏ này mà cũng tức giận?”
“Dĩ nhiên là không.” Âu Dương Tử Duy cảm thấy yên tâm cười, “Nhưng mà anh thật sự nóng lòng. . . . . .”
“Có gì mà phải gấp? Không nhớ ra thì thôi!” Cô cố làm ra vẻ thoải mái nói.
“Không được! Anh nhất định phải nhớ ra!” Hắn rất cố chấp.
Trái tim Đường Hân Hân như chìm xuống, mệt mỏi khởi động xe.
“Không phải anh nói là để cho chúng ta ‘Bắt đầu lần nữa’ sao?” Xe chạy trên đường chính, hướng về vùng ngoại ô. Kế hoạch hôm nay của họ là muốn chơi đùa thật vui vẻ một ngày.
“Đúng a! Nhưng đó là tương lai, anh còn muốn nhớ lại những kỷ niệm trong quá khứ của hai ta.” Âu Dương Tử Duy hưng phấn nói.
“Anh thật tham lam!”
“Ai bảo em quyến rũ như thế!” Hắn cười, không kềm được véo yêu gò má mịn màng của cô.
“Này. . . . . . Anh đừng náo loạn, em đang lái xe!” Cô cười liếc hắn một cái, tay lái hơi lệch đi.
“Hân Hân, em biết không? Anh thật sự thực rất yêu em!” Vẻ mặt hắn nói rất thành thật.
Đường Hân Hân hất đầu ném cho hắn một nụ cười duyên, “Em biết rồi, anh đã nói qua không dưới một ngàn lần rồi.”
“Vậy còn em? Em có yêu anh nhiều như vậy không?”
Cô chợt ngẩn người ra, nụ cười trên mặt chợt tắt.
Cô có yêu hắn nhiều không? Cô có thể nói sao? Cô có thể nói cho hắn biết, Cô yêu hắn nhiều như thế nào sao?
“Hân Hân, tại sao em không nói cho anh biết em có yêu anh nhiều không?” Hắn nhỏ giọng oán trách, không phát giác ra ánh mắt của cô trở nên rất khác thường.
Sương mù che phủ đôi mắt của cô, hai vai trĩu nặng. Đột nhiên, tay lái mất kiểm soát, xe lao thẳng vào ven đường.
Âu Dương Tử Duy kinh hãi, theo phản xạ bắt được tay lái, kêu to: “Hân Hân, đạp phanh lại!”
Đường Hân Hân bị chấn động hoàn hồn, hoảng hốt đảo tay lái, đạp phanh, trước khi xe đụng vào bức tường của trường học phía trước, đột nhiên dừng lại.
Đường Hân Hân sợ tới mức gần như không thể nào hô hấp được, còn gương mặt Âu Dương Tử Duy nhăn nhó, đau đớn ôm đầu. . . . . .
“Tử Duy? Anh làm sao vậy? Có phải bị thương ở đâu hay không?” Cô nắm chặt bàn tay ôm đầu của hắn, sắc mặt trắng bệch, “Tử Duy, cầu xin anh. . . . . . Anh đừng làm em sợ. . . . . .”
Âu Dương Tử Duy đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm chặt cánh tay của cô, hoảng sợ hỏi:
“Không phải chính anh cũng bị đụng xe như vậy sao?”
“Anh. . . . . . Anh nhớ ra gì rồi?” Đường Hân Hân kinh hoàng hỏi.
“Anh không biết, cảnh tượng vừa rồi rất quen thuộc, trong khoảnh khắc muốn đụng vào tường kia, dường như anh nhớ ra cái gì đó! Nhưng hiện tại lại không thể nhớ ra. . . . . .” Trong mắt của hắn chỉ còn lại sự sợ hãi.
Đường Hân Hân ngơ ngác nhìn hắn, rồi chợt nhào vào trong ngực hắn khóc òa lên. . . . . .
“Đừng! Em xin anh. . . . . . Đừng nghĩ nữa! Tử Duy. . . . . . Em cầu xin anh, đừng nghĩ nữa!” Cô khóc.
Âu Dương Tử Duy bị tiếng khóc đột ngột của Đường Hân Hân làm cho sợ hết hồn, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô khóc.
Hắn vẫn cho rằng Đường Hân Hân là cô gái hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trên thế gian này; hắn vẫn cho rằng trong thế giới của cô, chỉ có cười vui, không có nước mắt. . . . . . Hoàn toàn không nghĩ tới cô cũng sẽ khóc, hơn nữa còn vì hắn mà khóc. . . . . .
Sự xúc động làm trái tim hắn đau nhói, một niềm thương tiếc dâng lên trong lòng, hắn ôm cô thật chặt.
“Hân Hân, đừng khóc, anh không nghĩ. . . . Không nghĩ nữa rồi. . . . . .”
Nhưng Đường Hân Hân vẫn cứ khóc, trong tiếng khóc có sợ hãi, Âu Dương Tử Duy càng thêm đau lòng.
“Hân Hân, em đừng khóc nữa, anh sẽ không làm em sợ nữa, em đừng khóc. . . . . . Em khóc làm lòng anh thật đau!” Hắn đau lòng nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên, phát hiện trong mắt cô có sự sợ hãi sâu đậm. . . . . .
Đường Hân Hân đưa mắt nhìn hắn, nước mắt ngừng rơi, nghẹn ngào nói:
“Tử Duy, đồng ý với em, đừng suy nghĩ nữa có được hay không? Chúng ta không có quá khứ cũng không quan trọng, chúng ta còn có tương lai. . . . . .” Lời nói của cô có chút không mạch lạc.
“Anh hiểu. . . . . .”
“Không! Anh không hiểu. . . . . .” Đường Hân Hân khẽ vuốt bàn tay đang ôm hai bên má cô, giọng nói sâu kín: “Tử Duy, em thật sự yêu anh . . . . . .”
Nước mắt lại chảy dài theo gương mặt, cô lại ôm mặt khóc.
Làm sao đây? Cô nên làm cái gì mới phải?
Cô vẫn không dám để lộ cảm xúc của mình, chính vì cô sợ không thể quay đầu lại được nữa!
Âu Dương Tử Duy lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, cảm xúc trong lòng dâng trào không dứt!
“Hân Hân, anh cũng rất yêu em. . . . . .”
Hắn nâng gò má đầy lệ của cô lên, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt, đột nhiên, hắn lại thấy đáy mắt cô hiện lên sự sợ hãi.
“Hân Hân, bất kể quá khứ của chúng ta như thế nào, anh nhất định sẽ không bỏ em, anh yêu em, trừ em ra, ai anh cũng không cần. . . . . . Anh muốn em nhớ kỹ, mãi mãi nhớ, biết không?” Âu Dương Tử Duy thủ thỉ nói, trừ lời thề yêu, hắn không biết còn có phương pháp nào có thể xóa đi sự sợ hãi âm thầm trong lòng cô.
Hắn nghiêng người, kìm lòng không được hôn lên đôi môi mềm mại của cô, mút lấy hơi thở của cô. . . . . .
Một lần nữa, cô lại khuất phục tình yêu nồng nhiệt của hắn. . . . . .
—————–
Đường Hân Hân ngồi trên ghế sofa, cằm gác vào đầu gối, hai tay ôm bắp chân, nước mắt trong khóe mắt sắp rơi.
Trương Á Quần ngồi ở sofa đối diện, hai bàn tay đan vào nhau, chống cằm, đưa mắt nhìn đôi mắt đau khổ của Đường Hân Hân, trái tim đau đớn đến chảy máu. . . . . .
Hân Hân nói, cô đã yêu một người không nên yêu. Cô cảm thấy lúng túng, không biết phải làm sao. . . . . . Cho nên tìm đến anh, nhờ anh giúp đỡ.
Cô nói, anh là bạn tốt nhất của cô. . . . . . Đúng a! Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn là bạn tốt nhất của cô. . . . . . Trương Á Quần dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại.
Thật ra thì, anh ta cũng biết không nên đòi hỏi sự báo đáp, nhưng ít nhất. . . . . . Ít nhất không nên tàn nhẫn như vậy! Cô biết rõ hắn một mực chờ cô, nhưng cô cố tình cho hắn sự báo đáp tàn nhẫn nhất, hơn nữa còn đưa ra vẻ mặt rất vô tội.
Bỗng dưng, anh ta đứng lên.
Đường Hân Hân giật mình, sững sờ nhìn về phía anh ta.
“Hân Hân, đừng chơi đùa nữa!” Trương Á Quần khàn giọng nói.
“Em. . . . . .” Đường Hân Hân cảm thấy uất ức, nước mắt lã chã rơi, “Em đã sớm không chơi đùa. . . . . .”
“Ý của anh là, rời hắn đi, mãi mãi rời xa hắn.”
“Không……..Em làm không được, em không thể rời bỏ anh ấy được . . . .”
“Em đang đùa với lửa. . . . . .” Trương Á Quần cảm thấy tan nát cõi lòng.
“Không phải, chúng em thật lòng yêu nhau, Tử Duy yêu em, em cũng yêu anh ấy, em không phải đang đùa với lửa!” Đường Hân Hân nhìn anh ta trừng trừng.
“Em đúng là lừa mình dối người rồi! Rõ ràng là em biết vì hắn bị mất trí nhớ nên mới. . . . . .” Trương Á Quần cắn răng, tàn nhẫn nói tiếp, “Hân Hân, bây giờ rút lui còn kịp, nếu đợi sau này hắn biết được chân tướng sự thật, thì sẽ không còn kịp nữa, anh không muốn nhìn thấy em bị thương tổn.”
“Nhưng, là em đã làm tổn thương anh ấy . . . . .” Cô vừa khóc vừa nói.
“Sẽ không, ít nhất sẽ không nghiêm trọng như vậy. Nếu như bây giờ em rời bỏ hắn, đối với hắn mà nói cũng chỉ là thất tình mà thôi, nhưng, nếu như đợi đến khi hắn biết sự thật hoặc là khôi phục trí nhớ, vậy thì hành động của em đồng nghĩa với lừa gạt! Anh nghĩ, bị lừa gạt, so thất tình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều?”
Trong mắt Đường Hân Hân đong đầy lệ lầm bầm nói: “Nhưng, em không có lừa gạt anh ấy, em thật sự yêu anh ấy. . . . . .”
“Hắn không muốn như vậy!” Một lần nữa Trương Á Quần muốn thức tỉnh cô, “Một khi hắn biết chân tướng sự thật, sự tức giận sẽ lấn áp lý trí của hắn, nỗi thất vọng sẽ bao phủ tình cảm của hắn. . . . . .”
“Đừng nói nữa . . . . . Không nên nói nữa. . . . . .” Đường Hân Hân vừa khóc vừa bịt chặt hai tai, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, “Làm sao bây giờ. . . . . . Em nên làm gì. . . . . .” Đường Hân Hân rối loạn. Cô thật không muốn rời bỏ hắn, nhưng cô lại càng không muốn hắn hận cô a!
“Rời bỏ hắn đi! Rời đi là biện pháp duy nhất. . . . . .” Trương Á Quần có chút không kiên nhẫn nói.
Anh ta biết Hân Hân thật sự yêu Âu Dương Tử Duy rồi, anh ta cũng hiểu, cho dù Hân Hân có rời bỏ Âu Dương Tử Duy, cũng không thể tiếp nhận tình yêu của anh ta, cô chỉ coi anh ta là anh em, anh ta vẫn luôn rất rõ ràng!
Nhưng . . . . . .
Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng và bối rối của Đường Hân Hân, nội tâm Trương Á Quần dâng lên một nỗi ân hận và áy náy. . . . . .
Sai lầm rồi! Anh ta và Đường Quốc Sâm thật sai lầm rồi!
Bọn họ tính toán kỹ càng chẳng những không khiến Đường Hân Hân tiếp nhận tình cảm của anh ta, ngược lại còn đẩy cô cuốn vào một tình yêu khác. . . . . .