“Cảm ơn anh.” Tống Tư Vũ mỉm cười, sự tự tôn của cô nhóc này đã được thỏa mãn, cô ấy quay lại và nói: “Lý Lộ, Thành Lỗi, hôm nay tôi mời, các người sẽ cho tôi chút thể diện đúng không.”
“Cho cho, tất nhiên chúng tôi phải nể mặt chị Vũ rồi.” Trên mặt Thành Lỗi nở nụ cười nịnh nọt.
“Tư Vũ, bạn trai của em thật tuyệt vời, vừa rồi chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn.” Lý Lộ cũng mỉm cười nói.
“Chúng ta đi thôi, Trân Vũ lát nữa anh phải sang đó đấy.’ Tống Tư Vũ mỉm cười nói.
“Cứ đi đi, lát nữa tôi sẽ tới đó.” Trần Vũ mỉm cười.
Sau đó Tống Tư Vũ mới đắc ý rời khỏi phòng riêng, một tên đàn em dẫn cô ấy đến một phòng riêng khác.
“Cậu có thể yên tâm để loại người này trông bãi sao?” Sau khi Tống Tư Vũ rời đi, Trần Vũ liếc nhìn Lý Hàn và nói: “Bảo hắn ta thu dọn đồ đạc rồi cút đi, sau này đừng để tôi nhìn thấy hắn ta ở Phong Lăng nữa.”
“Vâng, sếp Trần.” Lý Hàn gật đầu, trừng mắt nhìn Lưu Minh nói: “Sao còn không mau cút khỏi đây?”
“Dạ, anh Hàn.” Sắc mặt Lưu Minh tái nhợt, sau này hắn ta sẽ không thể lăn lộn ở Phong Lăng được nữa.
“Lưu Minh, không phải cậu nói sẽ sớm có phòng riêng sao? Tại sao lại lâu như vậy?” Ngay lúc này, một người đàn ông bước vào.
Trần Vũ liếc nhìn người đàn ông một cái, trong mắt đột nhiên hiện lên sát ý, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống mấy độ.
Bởi vì người đàn ông này không ai khác chính là người bạn kiếp trước của anh, Chu Lâm.
Người đã từng cấu kết với Lý Thanh Uyển hãm hại anh, đang đứng trước mặt anh, Trần Vũ nhìn chằm chằm Chu Lâm, bây giờ chỉ cần một động tác của anh là có thể lấy mạng gã.
“Sếp Chu, thực xin lỗi, tôi, tôi…” Sắc mặt Lưu Minh tái nhợt.
“Anh là ai?” Lý Hàn cau mày, chuẩn bị bước về phía trước.
“Lý Hàn.” Trần Vũ ngăn Lý Hàn lại, anh che giấu sát ý trên người mình, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ xử lý, các người đều đi ra ngoài hết đi.”
“Vâng, sếp Trần.” Lý Hàn gật đầu, dẫn mọi người đi ra ngoài.
Chu Lâm kinh ngạc liếc nhìn Trần Vũ, có chút kinh ngạc trước sát ý vừa rồi của Trần Vũ.
“Xin chào, tôi là……
“Phó chủ tịch tập đoàn Thanh Uyển, Chu Lâm.” Trần Vũ mỉm cười.
“Anh biết tôi?” Chu Lâm có chút sửng sốt.
“Đương nhiên, hôm nay tôi đã gặp được vợ của anh ở tổng bộ của Thiên Vân.” Trần Vũ nói.
“Thì ra là sếp Trân của Dược phẩm Thiên Vân, ha ha, hôm nay Thanh Uyển nói với tôi, nói sếp Trần là người đáng để làm quen.” Chu Lâm cười lớn, trong mắt hiện lên vẻ khó đoán.
“Vợ anh thật sự nói vậy sao?” Trần Vũ mỉm cười.
“Đúng vậy, bữa tiệc niêm yết của công ty chúng tôi sẽ được tổ chức trong vài ngày nữa, mong sếp Trần phải có mặt ở đó.” Chu Lâm lấy danh thiếp của mình ra và đưa qua.
“Sếp Chu yên tâm, tôi nhất định sẽ có mặt.” Trần Vũ cầm lấy tấm danh thiếp.
“Vậy được rồi, tôi và vợ sẽ chờ Sếp Trần tới.” Chu Lâm cười nói.