Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 29: 29: Có Đau Không



Hoa viên Bình Tây Hầu phủ rất lớn, để không làm phiền đến các chủ tử thì hạ nhân trong phủ đều phải tranh thủ quét dọn vào lúc sáng sớm và hầu như rất ít đi lại vào ban ngày ở đây.

Hơn nữa bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để đi dạo nên cả hoa viên đặc biệt yên tĩnh.

Ngu Ninh Sơ trốn ở phía sau núi giả cũng có thể nghe thấy tiếng gió xuyên qua tán hòe trên đỉnh đầu.

Tống Trì dừng bước trước cổng vòm.

Từ vị trí của Ngu Ninh Sơ chỉ có thể nhìn thấy vạt áo của hắn nhưng nàng lại có thể nhìn thấy Thẩm Minh Y rất rõ ràng.

Vẻ mặt Thẩm Minh Y không đúng lắm, nàng liên tục nhìn ngó nhìn xung quanh.

Ngu Ninh Sơ chột dạ nên không dám nhìn trộm qua cái lỗ nhỏ nữa mà cả người nép sát vào khối núi giả ở phía sau.

Từ đây nàng cũng có thể nghe được tiếng nói ôn hòa của Tống Trì truyền đến: “Biểu muội cũng đến hoa viên ngắm cảnh à?”

Thẩm Minh Y hơi th ở dốc.

Sau khi xác định xung quanh không có người, nàng mới nhìn Tống Trì ở trước mặt, tiếng hít thở chậm lại nhưng trong mắt dần hiện lên ánh nước.

Tống Trì nhíu mày nói: “Có phải biểu muội gặp phải chuyện gì ủy khuất không?”

Lời nói có vẻ rất quan tâm nhưng hắn vẫn không tới gần Thẩm Minh Y nửa bước, chỉ duy trì khoảng cách ba bước với nàng.

Thẩm Minh Y có rất nhiều ủy khuất, mẫu thân thúc giục nàng gả cho Nhị hoàng tử còn Tống Trì lại chẳng chịu đáp lại nàng.

Hôm qua nàng đã khóc rất lâu, hận không thể lập tức tìm Tống Trì hỏi cho rõ ràng.

Cho dù triệt để mất hết hi vọng còn hơn là tiếp tục chịu dày vò.

Thế nhưng khi Tống Trì thực sự đứng trước mặt nàng, Thẩm Minh Y chỉ có thể rưng rưng nước mắt mà không có dũng khí trực tiếp hỏi hắn.

Tống Trì chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về hai bên.

Cuối cùng, Thẩm Minh Y lau nước mắt, cúi đầu nói: “Trì biểu ca, mẫu thân muội đang lo liệu chuyện hôn sự của muội.

Tống Trì nở nụ cười: “Chúc mừng biểu muội.

Biểu muội là người tài đức vẹn toàn, nhất định có thể gả cho một lang quân như ý.

Đây là lời chúc cát tường nhưng rơi vào tai Thẩm Minh Y lại giống như nắm đấm ngàn cân của Vương tử Hung Nô vung tới, một đấm này làm trái tim nàng vỡ thành bảy tám mảnh.

Nàng không thể tin, ngẩng đầu lên xác nhận xem đây là lời thực lòng của hắn hay là Tống Trì cũng chỉ là đang gắng gượng cười?

Dưới cổng vòm, Tống Trì nở nụ cười ánh mắt ôn hòa.

Hắn thật sự không thèm để ý nàng có thể sẽ gả cho người khác.

Sự thất vọng và chua xót bất thình lình ập tới khiến Thẩm Minh Y mất đi lý trí, mắt rưng rưng lệ, đôi môi đỏ mọng mím chặt lộ ra vài phần quật cường.

Đột nhiên, Thẩm Minh Y tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Tống Trì hỏi: “Muội thích Trì biểu ca, chẳng lẽ Trì biểu ca không nhận ra sao?”

Sau hòn giả sơn, Ngu Ninh Sơ khiếp sợ nghiêng đầu nhìn qua.

Bình thường khi chơi đùa cùng nhau, mấy cô nương các nàng ai cũng nhìn ra được Thẩm Minh Y thích Tống Trì, biểu tỷ lại thường xuyên lấy chuyện này trêu chọc Thẩm Minh Y khiến nàng ta khỏi không nên lời.

Nhưng nàng không ngờ Thẩm Minh Y lại dám trực tiếp thổ lộ tình ý với Tống Trì?

Giọng nói ôn hòa của Tống Trì truyền tới: “Xin lỗi.

Cho tới bây giờ, huynh đối với biểu muội chỉ có tình cảm huynh muội.

Thẩm Minh Y gấp gáp truy hỏi: “Còn bây giờ thì sao? Nếu muội muốn gả cho huynh thì huynh sẽ cưới muội chứ? ”

Nàng là ái nữ của Bình Tây Hầu, là chất nữ của đương kim Hoàng Hậu, biểu ca nàng là Thái Tử đương triều, bộ dáng nàng lại thập phần xinh đẹp.

Những điều kiện này còn chưa đủ làm Tống Trì động tâm hay sao?

Thẩm Minh Y hất cằm kiêu ngạo nhìn về Tống Trì.

Tống Trì rũ mắt, cự tuyệt một cách dứt khoát ngắn gọn: “Huynh không muốn.

Thẩm Minh Y nước mắt tuôn như mưa nói: “Tại sao? Muội có chỗ nào không xứng với huynh? Là xuất thân muội không tốt, muội không đủ dịu dàng đoan trang hay bộ dạng muội không đủ xinh đẹp? ”

Tống Trì: “Biểu muội chỗ nào cũng tốt.

Chỉ là từ nhỏ huynh chỉ xem muội như muội muội, làm gì có chuyện ca ca lại động tâm với muội muội của mình được chứ?”

Thẩm Minh Y không đời nào tin lý do này của Tống Trì.

Với thân phận và tính tình của nàng thì nàng biết hắn cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Nhưng nếu so về dung mạo thì nàng chỉ thua duy nhất một người, đó là Ngu Ninh Sơ.

Ngu Ninh Sơ ở đây thì có nam nhân nào nhìn trúng nàng được nữa chứ.

“Biểu ca không thích muội vậy còn A Vu thì sao? Nếu người đứng đây lúc này là A Vu thì biểu ca có thể nhẫn tâm cự tuyệt nàng ấy sao?” Thẩm Minh Y lau nước mắt cười châm chọc nói.

Ngu Ninh Sơ tuyệt đối không ngờ Thẩm Minh Y lại nhắc tới mình vào lúc này, kinh ngạc qua đi nàng chỉ cảm thấy buồn cười.

Thẩm Minh Y thích Tống Trì là chuyện của nàng, sao nàng lại cho rằng ai ai cũng thích Tống Trì như nàng chứ.

Tống Trì ngữ khí như thường nói: “Muội cũng tốt mà A Vu cũng tốt.

Nhưng ở trong mắt huynh, hai muội đều là muội muội của huynh, không có gì khác biệt cả.

Thậm chí huynh thấy tình cảm của biểu muội đối với huynh cũng chưa chắc là tình cảm nam nữ.

Huynh với muội cùng sinh hoạt ở Hầu Phủ nhiều năm, gặp mặt thường xuyên, hơn nữa biểu muội lại ít tiếp xúc với nam nhân bên ngoài nên có thể đã ngộ nhận là tình cảm với huynh.

Chờ biểu muội chân chính gả cho nam nhân định mệnh của mình, cùng người đó tương thân tương ái, lúc đó muội sẽ không còn nhớ đến chuyện lúc chưa xuất giá nữa.

Người định mệnh?

Thẩm Minh Y cười khổ.

Làm sao nàng có thể vì Nhị hoàng tử mà quên Tống Trì được chứ?

Nàng nói: “Không thích chính là không thích, không có lý do gì cả?”

Sau đó, nàng liếc mắt nhìn Tống Trì một cái rồi thương tâm rời đi.

Tống Trì đứng tại chỗ một lát rồi đi qua cổng vòm.

Thẳng đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Ngu Ninh Sơ mới thở phào nhẹ nhõm.

Sợ Thẩm Minh Y có thể còn chưa đi xa nên Ngu Ninh Sơ tạm thời không dám đi ra ngoài mà ngồi xuống một tảng đá nhỏ dựa lưng vào tường viện.

Dưới chân là bụi cỏ khô vàng, chỉ cần nàng nghiêng người về phía trước là có thể sờ được lớp mạng nhện đóng trên tường viện bị gió lạnh thổi bay.

Ngẩng đầu lên sẽ thấy hai cây hòe già đứng sừng sững bên kia bức tường, cành cây rậm rạp vươn ra như một cái ô trên đỉnh đầu.

Ở góc hẻo lánh như vậy, cảnh sắc có vẻ cô tịch.

Thẩm Minh Y dũng cảm bày tỏ nhưng không được Tống Trì đáp lại.

Có phải năm đó khi mẫu thân nàng muốn gả cho Tấn Vương cũng từng lớn mật như vậy, thậm chí mẫu thân nàng còn cố chấp đến mức không màng hậu quả mà tự cởi váy nhào vào lòng người ta?

Bởi vì mẫu thân có thể đã làm chuyện quá đáng hơn nên Ngu Ninh Sơ đối với Thẩm Minh Y không có bất kỳ cảm xúc khinh bỉ hay vui sướng khi người gặp họa.

Nàng chỉ tò mò rốt cuộc tình yêu là gì mà có thể làm cho người ta bất chấp lễ giáo đến vậy.

Nếu là nàng chỉ sợ không có bất cứ nam nhân nào có thể để cho nàng làm đến mức như Thẩm Minh Y.

Không thích chính là không thích, chẳng có lý do gì cả.

Không biết ngồi bao lâu, Ngu Ninh Sơ một lần nữa nhìn vào cái lỗ nhỏ kia.

Sau khi xác định xung quanh không có người, nàng mới lặng lẽ đứng lên, phủi phủi làn váy có thể dính đất rồi khom lưng chui qua sườn núi giả đi ra ngoài.

Trước khi bước ra ngoài, Ngu Ninh Sơ cảnh giác ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Vì thế nàng liếc mắt một cái liền thấy được Tống Trì đứng ở phía sau vách tường bên kia cổng vòm.

Ngu Ninh Sơ giật mình lui về phía sau, chân vấp phải một tảng đá nhỏ nhô lên, chờ nàng phản ứng lại thì cả người đã ngã xuống bụi cỏ khô vàng phía sau.

May mắn là nơi này có một mảnh cỏ nếu không trực tiếp ngã xuống đất có thể làm nàng bị thương.

Hoàn hồn lại, Ngu Ninh Sơ vội vàng ngồi dậy nhưng trên tóc truyền đến cảm giác đau nhói, da đầu bị kéo căng làm cho nàng không thể không dừng động tác, quay đầu nhìn lại mới phát hiện trâm cài bị vướng vào bụi cỏ, búi tóc dài của nàng lúc này bị kéo căng ra.

Ngu Ninh Sơ nhặt trâm cài tóc lên, đem búi tóc lấy xuống.

“Ngã có đau không?”

Thanh âm quen thuộc từ sau lưng vang lên, Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu, phát hiện Tống Trì cư nhiên cũng đi tới phía sau núi giả.

“Kính xin biểu ca tránh mặt để tránh hiềm nghi.” Ngu Ninh Sơ toàn thân cứng ngắc nói.

Tống Trì chẳng những không có rời đi, ngược lại vòng qua đối diện Ngu Ninh Sơ, học theo dáng vẻ lúc trước của nàng ngồi xuống.

Hắn nhìn núi đá, rất nhanh tìm được lỗ nhỏ mà Ngu Ninh Sơ dùng để nhìn trộm kia.

“Chuyện vừa rồi, muội đều nhìn thấy hết rồi đúng không?” Tống Trì thấp giọng nói, thần sắc khó phân biệt.

Ngu Ninh Sơ xác định người bên ngoài đi ngang qua không phát hiện được bọn họ rồi mới cúi đầu, một bên tháo búi tóc tán loạn chuẩn bị chải một lần nữa, một bên giải thích: “Muội không có ý nghe lén, nếu lúc đó muội đi ra có thể làm Minh Y biểu tỷ hiểu lầm.

Nàng trốn sang bên này là để tránh Tống Trì, cũng may là tránh được.

Nếu không lấy tính cách của Tống Trì, hai người mà đụng mặt nhau chắc chắn Tống Trì sẽ trêu chọc nàng hai câu.

Chuyện như vậy là bị Thẩm Minh Y đang đuổi theo Tống Trì bắt gặp được thì có khi nàng lại có thêm tội danh mới là cố ý quyến rũ Tống Trì cũng nên.

Lúc ở lôi đài luận võ, chuyện Tống Trì bởi vì cứu nàng mà bị thương, nàng vẫn hoài nghi là do Thẩm Minh Y cáo trạng.

Bởi vì người như Tống Tương biểu tỷ tuyệt đối sẽ không chạy đến trước mặt Thái phu nhân nhiều lời.

“Vậy sao lúc đầu chỉ có huynh mà biểu muội vẫn muốn trốn?” Tống Trì lại hỏi.

Rõ ràng là hắn biết nguyên nhân vậy mà vẫn hỏi ra miệng.

Ngu Ninh Sơ liền nói có lệ nói: “Tại vì muội sợ huynh nên mới phải trốn.

Tống Trì: “Huynh có gì mà muội phải sợ? ”

Ngu Ninh Sơ: “Bất luận nam tử nào không quen thuộc muội đều sợ, không có vì cái gì cả.

“Muội cài lệch rồi.” Tống Trì đột nhiên nói rồi  đưa tay tháo đi trâm cài hồ điệp Ngu Ninh Sơ mới vừa cài xong xuống.

“Trả cho muội.” Ngu Ninh Sơ sầm mặt đưa tay muốn cướp về.

Tống Trì lại đặt ngón tay lên môi, ý bảo nàng im lặng.

Ngu Ninh Sơ so với hắn càng sợ bị người ta bắt gặp hơn nên thân thể càng dịch về phía trước, áp sát vào núi giả.

“Có phải lão Tứ lại chọc Minh Y khóc hay không?”

Đây là thanh âm của Thẩm Mục.

Thẩm Dật nói, “Cũng có thể là Minh Lam, các nàng ở cùng một chỗ cũng thường xuyên cãi nhau.

Hai thiếu niên vừa gặp Thẩm Minh Y thương tâm rời đi nên đưa ra suy đoán.

Bọn họ đi qua sườn núi giả, vượt qua cửa vòm rồi đi về phía trước phỏng chừng là đi tìm tìm Thẩm Trác, Thẩm Minh Lam.

Tim Ngu Ninh Sơ đập như trống trận, áp tai vào tường lắng nghe tiếng bước chân rời đi của hai vị biểu ca.

Trên đầu truyền đến dị thường, Ngu Ninh Sơ cắn môi ngồi im không nhúc nhích.

Tống Trì thay nàng cài lại trâm cài tóc, ánh mắt hắn nhìn theo mái tóc hơi lộn xộn của nàng di chuyển xuống, chỉ thấy nàng đang  khẩn trương đến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Bởi vì bọn người Thẩm Dật đã đi xa nên nàng có thời gian giận dỗi cắn chặt môi anh đào.

“Chuyện hôm nay, biểu muội không được nói với bất luận kẻ nào đấy biết chưa.” Hắn nghiêm túc nói.

Ngu Ninh Sơ lập tức cam đoan: “Dù có chết muội cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai.

Huynh cứ yên tâm.

Tống Trì: “Muội mới có tí tuổi đầu mà sao lại nói đến chuyện sống chết chứ.”

Ngu Ninh Sơ không muốn nói nhiều, thấp giọng an bài: “Đợi lát nữa huynh đi ra hoa viên trước, một lát sau muội sẽ ra và đi thẳng về Tây viện luôn.

Tống Trì cũng không vội vã đi mà hỏi: “Sao muội lại ở đây một mình mà không đi cùng với biểu muội Minh Lam? ”

Ngu Ninh Sơ thấy hắn không hợp tác liền muốn tự mình rời đi trước.

Tống Trì nhìn bóng lưng nàng cẩn thận di chuyển ra ngoài cười nói: “Biểu muội không cần sợ huynh.

Nếu huynh muốn khi dễ muội thì nơi này là một nơi vô cùng thích hợp.

Thân thể Ngu Ninh Sơ cứng đờ.

Có lẽ Tống Trì chỉ thuận miệng trêu chọc nhưng lại làm cho nàng nhớ tới một giấc mộng đã từng có.

Trong mộng, bên dưới thác nước bên Mai Phong, Tống Trì đè nàng xuống lên núi đá khinh bạc nàng.

Rõ ràng là Tống Tương đang ở gần đó và có thể đến đó bất cứ lúc nào nhưng Tống Trì vẫn bá đạo nắm chặt cổ tay nàng.

Tự nhiên nàng cảm thấy hòn giả sơn nơi này càng bí ẩn thích hợp hơn bên kia …

Tống Trì có thể nói ra những lời như vậy, có phải chứng minh hắn cũng vừa mới nảy sinh ý niệm này trong đầu hay không?

Ngu Ninh Sơ càng không dám trì hoãn, thừa dịp bên ngoài không có người liền nhảy xuống bật thềm đá bên ngoài núi giả, cũng không quay đầu lại mà đi.

Thẩm Minh Y bị Tống Trì cự tuyệt, trở về phòng lại khóc lớn một trận.

Hàn thị ngồi ở bên giường đau lòng an ủi: “Có phải con đã đi tìm hắn rồi không? Ngươi cái nha đầu ngốc này.

Không nói ra còn tốt, bây giờ con nói ra rồi thì sau này biết đối mặt với hắn như thế nào đây?”

Thẩm Minh bàng hoàng nói: “Gặp cái gì, con không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa.

Mẫu thân người đi nói lại với di mẫu là con đồng ý gả cho Nhị biểu ca càng nhanh càng tốt.

Nữ nhi nghĩ thông suốt, Hàn thị thập phần vui mừng, đưa khăn ướt đi qua để nữ nhi lau mặt rồi nói: “Thế này mới đúng chứ.

Không lâu sau nữa con chinh là Vương Phi.

Trong kinh thành, ngoại trừ ngoại trừ Hoàng hậu, Thái tử phi thì con chính là nữ nhân có thân phận tôn quý nhất.

Đến lúc đó Tống Trì còn phải gọi con một tiếng Vương thẩm đấy.

Dựa theo thứ tự trưởng bối, con còn có thể sai sử hắn nữa đấy.

Sau khi Nhị hoàng tử được phong Vương, dựa theo bối phận thì hắn chính là Vương thúc của Tống Trì, nữ nhi của bà cũng sẽ là Vương thẩm của hắn.

Vương thẩm?

Thẩm Minh Y vốn đều đang lau mặt, nghe được xưng hô này lại gào khóc một trận.

Thẩm cái gì mà thẩm chứ.

Còn không bằng Tống Trì gọi nàng biểu muội còn dễ nghe hơn!

Khóc thì khóc nhưng Thẩm Minh Y vẫn đồng ý hôn sự này, nàng nghĩ nếu không gả được nam nhân tuấn mỹ nhất kinh thành vậy thì nàng sẽ gả cho vương gia tôn quý nhất!

Thấy nữ nhi rốt cục cũng gật đầu nên chạng vạng Bình Tây Hầu trở về Hàn thị liền cao hứng đề cập đến việc này.

Bình Tây Hầu nhíu mày.

Luận về dung mạo thì Thái tử, Nhị hoàng tử đều cực kỳ giống Hoàng Thượng, cả hai đều có dung mạo vô cùng bình thường.

Luận về tài cán thì Thái tử còn có chút kiến thức còn Nhị hoàng tử quả thực không có tài cán gì, có thể nói là vô tích sự.

Trước khi trượng phu phản đối, Hàn thị nói: “Nương nương vẫn luôn yêu thương Minh Y.

Sau khi gả qua Hoàng Hậu khẳng định sẽ đối xử tốt với Minh Y.

Mà Minh Y cũng đã đồng ý rồi, bây giờ nàng còn đang chuẩn bị để trở thành Vương phi đấy.

Hoàng hậu đã mở lời thì cho dù hắn là Bình Tây Hầu cũng tìm ra lý do nào từ chối mà không làm ảnh hưởng đến hòa khí của hai bên.

Ông còn từng mong rằng nữ nhi sẽ chướng mắt Nhị hoàng tử, không đồng ý gả qua thì ông sẽ vị vào đó mà từ chối Hoàng Hâu.

Chỉ là ông không ngờ rằng nữ nhi ông lại đồng ý hôn sự này.

Bình Tây Hầu muốn tự mình đi hỏi nữ nhi.

Thẩm Minh Y đã không chiếm được Tống Trì, cũng không muốn mất luôn vị trí Vương Phi nên kiên quyết nói nàng yêu thích Nhị hoàng tử, không phải hắn thì không gả.

Bình Tây Hầu không muốn nữ nhi trở thành quân cờ để hoàng hậu lôi kéo kiềm chế hắn.

Dù hắn khuyên bảo thế nào thì thê tử và nữ nhi đều nguyện ý nên ông chỉ có thể đáp ứng.

Nhi tử cưới Hàn thị, nữ nhi lại gả cho Nhị hoàng tử.

Bây giờ chắc hẳn là Đế Hậu không còn nghi ngờ ông cấu kết với Tấn Vương nữa chứ?

Điều mà Bình Tây Hầu mong muốn chỉ là ra trận chiến đấu vì gia đình và đất nước.

——oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.