*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày cuối cùng ở Tây An, Đường Thu Bạch ngủ lấy lại sức, thời điểm rời giường kéo mành ra, ánh mặt trời chói mắt từ bên ngoài chiếu vào, nàng hơi nheo mắt, thích ứng ánh sáng.
Đường Thu Bạch vươn tay lấy di động trên tủ đầu giường, màn hình hiển thị nhận được tin nhắn WeChat.
Duệ Tiểu Hạ: “Bạch Bạch, buổi chiều chuyển bay của cậu mấy giờ đến vậy? Mình đi đón cậu!”
“3 giờ rưỡi.” Đường Thu Bạch trả lời.
Trùng hợp thế nào, tin nhắn từ Hạ Sâm cũng lóe lên, “Sư phụ khi nào chị về thế?”
“Qua hai ngày nữa sẽ về, sao vậy?”
“À……!Không có, mọi người đều nhớ chị rồi.”
“Các em nhớ tôi? Tôi mới không tin.” Đường Thu Bạch mỉm cười.
“Thật đó.”
“Sắp rồi sắp rồi, em đốc thúc mọi người nhớ xem tiêu chuẩn, chờ tôi quay về sẽ có một buổi kiểm tra lý thuyết và thực hành.”
Hạ Sâm lập tức đổi giọng: “……!Em cảm thấy, sư phụ, chị có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày, không gấp chút nào đâu!”
“Em là người đầu tiên.” Đường Thu Bạch cười trả lời Hạ Sâm, nhìn thoáng qua thời gian đứng dậy đi rửa mặt.
Nghĩ đến sắp phải rời xa thành phố này, Đường Thu Bạch còn có chút không nỡ.
Đường Thu Bạch kéo valy hành lý ở sân bay, trên đường chuẩn bị đi lấy vé, nhận được cuộc gọi từ Cảnh Thư Vân.
“Alo, lão bản.”
“Em mang máy tính không?”
Trong điện thoại truyền đến thanh âm đã lâu không nghe, Đường Thu Bạch dừng bước đứng giữa dòng người đến và đi, có chút sững sờ, “Có mang.”
“Ừ, bộ môi trường bên này có hạng mục cần gấp, Trang Duệ Tiến ra ngoài huấn luyện, em hỗ trợ xem một chút.” Người đầu bên kia điện thoại, ngữ điệu vững vàng.
“Được.” Đường Thu Bạch hoàn hồn, đi về phía góc bên cạnh không có ai.
“WeChat, tôi gửi văn kiện cho em.”
“Ừm.”
Đường Thu Bạch cúp điện thoại, lại lấy laptop từ trong ba lô ra, bật điểm truy cập điện thoại và kết nối Internet.
Avatar của Cảnh Thư Vân nhảy lên con số màu đỏ, Đường Thu Bạch ấn vào, phát hiện là một phương án hạng mục lớn nghiệm thu lấy mẫu môi trường, cần nàng xét duyệt xác định cuối cùng.
Đường Thu Bạch nhìn thời gian, có chút may mắn nàng đã làm ra quyết định chính xác, tới sân bay trước thời gian.
Hạng mục nghiệm thu kiểm tra đo lường tương đối phức tạp, tham số liên quan nhiều, chu kỳ cũng tương đối dài, chỉ xem phương án giám sát thì Đường Thu Bạch vẫn nhìn không ra gì cả, cần phải cẩn thận đối chiếu với báo cáo ĐTM* hạng mục.
(*) Báo cáo ĐTM: báo cáo đánh giá tác động môi trường
“Lão bản, có báo cáo ĐTM hạng mục không?” Đường Thu Bạch hỏi.
“Tôi tìm người phụ trách gửi cho em.”
“Được.”
Đợi Đường Thu Bạch cau mày, từ giữa mấy trăm trang báo cáo ĐTM điện tử, lọc ra trọng điểm liên quan đến hạng mục này của bọn họ, so sánh với nhau, mới tính là xét duyệt xong.
Đường Thu Bạch nhéo mũi, nghỉ mắt, trực tiếp gọi lại cho Cảnh Thư Vân, “Lão bản, em xem rồi, có chút vấn đề nhỏ, em đánh dấu trong phương án, những cái khác thì không có gì.”
“Được, gửi bản của e cho tôi.”
“Được.” Đường Thu Bạch đáp, lại đem bản đánh dấu gửi cho cô.
Cảnh Thư Vân không cúp điện thoại, trầm mặc, trong lúc nhất thời Đường Thu Bạch tưởng bên cô tín hiệu không tốt, còn nhìn đi nhìn lại, kết quả trên màn hình hiển thị đều là trò chuyện bình thường.
Đường Thu Bạch ho nhẹ một tiếng, lại nghĩ tới hạng mục này, nói: “Lão bản, hạng mục này chủ yếu vẫn là phải chú ý đến nước bề mặt và mạch nước ngầm.”
Đối diện dường như đang suy nghĩ gì đó, có khoảng dừng ngắn ngủi, “Ừ, tôi biết rồi, em đi đi, có việc chúng ta lại liên lạc.”
“Được.”
Đường Thu Bạch theo thói quen, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, thoáng chốc kinh động từ trên ghế đứng lên, cúp máy không hề do dự.
Cất máy tính xong, kéo vali hành lý đeo túi xách, Đường Thu Bạch liền chạy hướng quầy làm thủ tục.
Thời gian sắp không kịp rồi!
Bên kia, người đang cầm di động còn ghé vào bên tai, ống nghe truyền đến tiếng “tút tút tút” rõ ràng, khiến cô vô thức nhíu mày.
Cảnh Thư Vân nhìn trên màn hình bị cắt đứt, ghi chép biểu hiện cô vừa rồi quả thật đã cùng Đường Thu Bạch gọi điện thoại, biểu tình có chút phức tạp.
“Cốc cốc cốc.”
Cửa truyền đến tiếng gõ, cô thu liễm thần sắc khôi phục bình thường, “Mời vào.”
Địch Nghiên cầm tài liệu đi vào, trên mặt mang theo ý cười, “Lão bản, đây là văn kiện bộ dự án, cần cô ký tên.”
“Ừ.” Cảnh Thư Vân cúi đầu lật xem từng trang văn kiện.
“Lão bản, bộ dự án bên kia còn nói, không chắc chắn về trình độ chuyên môn cụ thể của hạng mục nông sản, bởi vậy không biết làm sao phát triển nghiệp vụ mới.”
Nghe vậy, tay Cảnh Thư Vân chợt dừng lại, lại nhẹ giọng nói: “Đường Thu Bạch nghỉ phép sắp kết thúc rồi, chờ em ấy trở về kêu em ấy trước mở họp cùng bộ dự án xác định cụ thể.”
“Vâng.”
Thẳng đến khi Địch Nghiên cầm văn kiện lui ra ngoài, bàn tày đang cầm bút của Cảnh Thư Vân mới buông lỏng, một mình đi đến ghế sô pha nghỉ ngơi bên cạnh.
Đường Thu Bạch không ở đây, ngay cả lượng công việc của cô đều tăng lên chút, những việc dựa theo trình tự bình thường vốn dĩ không cần cô nhọc lòng, bây giờ cô đều phải hỏi một chút, không có người đáng tin cậy trông nom, cô không yên tâm.
Công việc tiếp theo buổi chiều vẫn luôn liên tục cho đến khi trời tối, Cảnh Thư Vân hoạt động cổ, dựa về phía sau chỗ tựa lưng, click mở di động mới phát hiện thời gian đã không còn sớm.
Do dự một lát, Cảnh Thư Vân lên Weibo, trang đầu Đường Thu Bạch hiện ra rất nhanh, không lâu trước đó nàng đổi mới một tấm ảnh chụp cùng một cô gái.
Trong ảnh, Đường Thu Bạch một tay tự nhiên khoác ở trên vai cô gái bên cạnh nàng, ôm cô ấy, khoảng cách gần kề, hai người trên mặt mang theo nụ cười tươi xán lạn, ánh mặt trời chiều tà vàng rực chiếu lên người các nàng.
Cảnh Thư Vân nhìn Đường Thu Bạch tươi cười trong ảnh, đầu ngón tay ở trên tấm ảnh dừng lại vài giây.
Chờ cô rời khỏi Weibo của Đường Thu Bạch, mới chú ý tới nàng gửi tin nhắn đến.
Thời gian là buổi chiều, “Tôi rời Tây An rồi! California xuất phẩm, tất thuộc tinh phẩm! Đánh call.jpg.”
Cảnh Thư Vân nhìn chữ trên khung chat, lại lướt về WeChat, bên trong thế nhưng vẫn duy trì giao diện buổi sáng cô nói chuyện công việc với Đường Thu Bạch, là giọng điệu Đường Thu Bạch giải quyết việc công.
Cảnh Thư Vân chợt hồi tưởng lại, khoảng trầm mặc giữa hai người trong cuộc điện thoại buổi sáng, nếu đổi lại là mọi khi, Đường Thu Bạch hẳn là ngữ khí nhẹ nhàng mang theo ý cười cùng cô kể chuyện thú vị trên đường đi du lịch.
Chính là hiện tại không phải như mọi khi.
Thời gian phảng phất như tĩnh lặng, cô động tác gì cũng không có, chỉ là một hồi lâu mới rời khỏi giao diện WeChat.
Trước đó biết được @ Bạch Bạch Bạch chính là Đường Thu Bạch, Cảnh Thư Vân ngoài kinh ngạc ra còn có chút lảng tránh, kinh ngạc thế giới này quá nhỏ.
Lảng tránh quan hệ giữa hai người lúng túng như bây giờ, không thích hợp tiếp tục trò chuyện nữa, huống hồ hình như Đường Thu Bạch cũng không biết California là cô.
Nhưng hiện tại thấy tin nhắn này, ngữ điệu của Đường Thu Bạch vui vẻ lại nhiệt tình, Cảnh Thư Vân lại có chút ngập ngừng.
Đầu ngón tay vuốt v e, sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi ấn xuống, Cảnh Thư Vân trả lời nàng, “Đã rời đi rồi sao?”
“Đúng vậy! Tôi còn cố ý tổng kết mấy chỗ anh đã bỏ qua trong review hướng dẫn, trở về tôi thảo luận với anh nha!” Đường Thu Bạch trả lời trong một giây.
Cảnh Thư Vân nhìn câu trả lời của nàng, trầm mặc, như là vì chứng minh cái gì, Cảnh Thư Vân quay lại ấn vào avatar WeChat của Đường Thu Bạch, “Em còn ở Tây An sao?”
Cách một hồi lâu, Đường Thu Bạch mới trả lời cô, “Qua hai ngày nữa em sẽ về công ty.”
Cảnh Thư Vân hơi ngẩn ra, lại có chút bừng tỉnh đổi sang nick California.
“Ừ, tôi thấy ảnh chụp chung của cô trên Weibo, khá xinh đẹp đó.”
“A! Vậy sao! Cảm ơn vì lời khen.” Đường Thu Bạch trả lời rất nhanh.
“Đi chơi cùng bạn của cô sao?”
“Cũng không tính là chơi, tôi qua đây thăm cậu ấy, bọn họ thiếu người, hai ngày này tôi thuận tiện giúp một chút.” Đường Thu Bạch trả lời như vậy, giọng điệu nhẹ nhàng tùy ý.
ngôn tình tổng tài
“Xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt, là làm gì thế?”
“Ờm, dù sao cũng là thanh mai của tôi mà, chính là cùng cậu ấy đi tuần đường sông, bờ sông các thứ.”
“Tuần đường sông?”
Sau khi Cảnh Thư Vân gửi đi tin nhắn này, Đường Thu Bạch bên kia giống như rớt mạng vậy, rất lâu sau đều không có trả lời, ban đầu Cảnh Thư Vân tưởng nàng tạm thời có việc, vì vậy đứng dậy xách túi rời khỏi phòng làm việc.
Nhưng cho đến khi cô về đến nhà, tắm xong đi ra, tin nhắn vẫn im ắng như cũ.
Ngón trỏ Cảnh Thư Vân từng chút lại từng chút nhẹ nhàng gõ ở trên mặt bàn, trong phòng ngủ ánh sáng mờ nhạt, kéo ra bóng người thật dài đang ngồi ở cạnh bàn, đôi mắt cô trống rỗng nhìn nơi xa, không biết đang nghĩ gì.
Lặng im hồi lâu, di động bên cạnh bỗng nhiên rung lên, âm thanh thông báo vang lên, màn hình bỗng chốc bị thắp sáng, là Đường Thu Bạch hồi âm.
“Xin lỗi, vừa nãy có tình huống đột xuất, chưa kịp trả lời anh.” Đường Thu Bạch áy náy nói.
“Không có việc gì, làm sao vậy?”
“À, trong hồ có ánh đèn pin khả nghi, chúng tôi tiến đến xem xét phát hiện là tàu đánh cá điện đang hoạt động, liền báo cáo với ban quản lý đánh bắt cá.”
“Ban quản lý còn chưa tới, chúng tôi ngồi xổm canh ở bờ kè, kết quả lại bị ngư dân canh gác uy hiếp, không nói hai lời một chiếc xe máy liền đâm về phía chúng tôi, nên trì hoãn một lát.”
Nửa câu cuối cùng Đường Thu Bạch nói nhẹ nhàng biết bao, thế nhưng đây rõ ràng là tình huống rất nguy hiểm.
Thân người Cảnh Thư Vân thả lỏng hơi khom, chớp mắt một cái liền trở nên cứng đờ lại thẳng tắp, đầu ngón tay mang theo lạnh lẽo chạm vào màn hình, còn có chút khẩn trương, “Vậy hai người thế nào?”
“Không sao không sao, chỉ có chút bị dọa đến, nhưng mà né được, hiện tại chúng tôi đã rời khỏi rồi.”
“Các cô làm gì mà phải tuần đường sông?” Cảnh Thư Vân nhíu mày.
“À! Cậu ấy là người tình nguyện bảo vệ cá heo.”
Cách một hồi lâu, California mới hồi âm: “Nhất định chú ý an toàn.”
“Ừ! Yên tâm.”
Đường Thu Bạch lòng còn sợ hãi, nghiêng đầu hỏi Duệ Tiểu Hạ: “Người tình nguyện các cậu đều nguy hiểm như vậy sao?”
“Biết làm sao được, ngư dân không dễ dàng bọn mình cũng biết, nhưng mà cá heo lại làm gì sai đâu.” Duệ Tiểu Hạ than nhẹ một tiếng, “Ôi ngày đầu tiên cậu tới lại cùng tôi gặp phải chuyện này.”
“Cậu phải tạ ơn trời may còn có mình ở đây, vừa rồi mình đều làm tốt chuẩn bị hắn tiến lên trước một bước liền khởi động hệ thống tự bảo vệ!” Đường Thu Bạch cười cười vỗ vai an ủi cô ấy.
“Được được được, biết cậu lợi hại rồi.” Duệ Tiểu Hạ bất đắc dĩ nói, “Cậu vừa mới tán gẫu với ai thế?”
“Cùng một blogger thích du lịch.” Đường Thu Bạch chỉ vào bức avatar cực quang của California.
“Người ta cư nhiên phản ứng cậu?” Duệ Tiểu Hạ trêu ghẹo nói.
“Xùy, xem cậu nói kìa, cũng còn tốt, dù sao California cũng khá nhàn, một năm ra một bài review……” Đường Thu Bạch nghĩ.
“……!Mình lại không phải nói người ta nhàn mới nói chuyện với cậu.
Quên đi, cậu thế nào rồi?”
“Ừm, vẫn vậy thôi.” Đường Thu Bạch bình tĩnh nói, ánh sáng trong mắt lại tối đi chút ít.
“Vấn đề nhỏ vấn đề nhỏ, không có được rồi mất đi, so với có được rồi lại mất đi còn đỡ hơn rất nhiều.” Duệ Tiểu Hạ cười an ủi nàng.
“Tiểu Hạ lão sư hiểu rõ như vậy?” Đường Thu Bạch ra vẻ kinh ngạc nói.
“Tất nhiên! Bây giờ cậu có tính toán gì không?”
Đường Thu Bạch quay đầu, lại cười nói: “Mấy ngày nay, mình vẫn luôn suy nghĩ, nếu không thì lùi một bước làm bạn bè đi.”.