Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 12: Công việc trợ lý



Xe không thể chạy vào
hẽm cũ nhỏ hẹp trong nội thành, hai người xuống xe ở bên đường, đi ngang qua cửa hàng tạp hóa cũ kỹ và một con đường nhỏ tối thui vì có hai cái
bóng đèn bị hư, thì mới tới dưới lầu nhà Cố Du.

Trong bóng đêm, toà nhà sáu lầu cũ kỹ chỉ có vài cửa sổ sáng đèn, Từ Trạm khó chịu nhíu mày.

Anh đã từng đi theo cô đến nơi này, khi đó cô đang bị uy hiếp, lại vừa biết được tin cha chết, khóc vô cùng thảm thiết, nên anh không đi lên lầu,
mà để lại không gian yên tĩnh cho cô.

Trở lại chỗ cũ, quan hệ của hai người đã khác xưa, Từ Trạm không thích không khí nguy hiểm ở
đây, mỗi khi anh nghĩ đến năm đó Cố Du từng sống ở chỗ này thì trong
lòng vô cùng lo lắng.

Phát giác Từ Trạm đang dò xét bốn phía, Cố Du bị vẻ mặt nghiêm túc của anh làm cho cả kinh.

Vẻ mặt như thế cô chỉ nhìn thấy trên mặt của Phương Tranh.

Năm đó cô là tân sinh viên đến trình diện, lần đầu vào trường quân đội,
thấy cái gì cũng đều hưng phấn mới lạ, quay đầu lại muốn kéo cha chạy
nhanh hơn, đột nhiên thấy mặt cha ngưng trọng, thần sắc nghiêm túc làm
cô sửng sốt.

Ông xem xét kỹ nơi con gái bảo bối của mình sẽ sống một mình suốt bốn năm.

Sau nhiều năm, Cố Du lại một lần nữa nhìn thấy vẻ mặt giống như vậy trên
mặt của Từ Trạm, ngoài rung động ra, cô không có tâm tư khác.

Anh để ý nơi cô từng sống, hay là anh đang xác nhận xung quanh có an toàn hay không.

Cố Du phục hồi lại tinh thần mới phát hiện, Từ Trạm đã thu hồi ánh mắt nhìn mình, cô vội vàng che dấu vẻ mặt bối rối.

“Đi thôi.” Cô nói xong cúi đầu, đi vào cửa.

Lầu 5, Cố Du giơ chân đá hai cái bản lề sắt cũ ở trên cửa, âm thanh kim loại thô vô cùng chói tai, cửa được mở ra.

Thấy bộ dáng kinh ngạc của Từ Trạm, cô cười hắc hắc, “ Sau khi cửa bị hư tôi không mang theo chìa khóa.”

“Ở đây an ninh rất kém, em không sợ bị mất đồ sao?” Từ Trạm hỏi.

Cố Du không trả lời, chỉ cười đẩy cửa ra hết, bật công tắc đèn.

Bóng đèn màu trắng chớp tắt hơn mười giây mới ổn định, sau khi Từ Trạm thấy
rõ căn phòng, tức khắc hiểu được nụ cười thâm thúy của cô.

Phòng ở này không có gì đáng giá để mất.

Phòng đơn nhỏ hẹp không bằng phòng anh chuẩn bị cho cô trong biệt thự, phòng
ngủ chính có trang bị phòng để quần áo lớn, cái giường lò xo cũ chiếm
phân nửa phòng, bàn làm việc nhỏ đặt sát đầu giường, tủ quần áo bằng
nhựa đơn giản đặt vừa khít vào khe hở cuối giường. Ba loại đồ dùng gia
đình, cuối cùng còn một người đứng lẻ loi trong phòng.

Không có phòng bếp, nhà vệ sinh có thể so với nhà vệ sinh công cộng, chỉ có vách ngăn giữa phòng.

Cố Du đẩy mạnh Từ Trạm đang sững sờ vào phòng, xoay tay đóng cửa lại, “Anh ngồi đây trước, tôi đi tìm xem.”

Cô vẫn không quên chuyện quan trọng, kéo một hộp giấy ở dưới giường ra lục lọi.

“Trong máy vi tính có không?” Từ Trạm cầm laptop trên bàn hỏi.

“Anh mở ra xem thử, tôi không biết nữa.” Cố Du không ngẩng đầu lên.

Không tới nửa giờ, trong phòng đã bị lật tung lên mấy lần nhưng vẫn không tìm được manh mối gì.

Cố Du bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình, đẩy đẩy Từ Trạm đã nhìn chăm chú
vào máy vi tính nửa tiếng, “Anh nói, có thể có…..Anh đang làm gì đó!”

Anh ta đang say xưa nhìn ảnh chụp của mình.

Cố Du đoạt lại máy vi tính rồi úp xuống, “Đừng lấy việc công làm việc tư!”

“Trong máy vi tính của em chỉ có những tư liệu hữu dụng này mà thôi.” Mặt Từ
Trạm không hề thay đổi, nghiêm túc, “Chuyện riêng của em cũng là chuyện
riêng của anh.”

Anh nói nhẹ nhàng, Cố Du vì không tìm được
manh mối nên lười hỏi vặn lại, xoay người nhanh chóng mở tủ quần áo lấy
một drap trải giường mới.

Động tác của cô nhanh chóng gọn
gàng, rất có phong cách cuả vợ hiền, Từ Trạm cũng không biết bất giác nở nụ cười, vừa định mở miệng, ánh mắt lại bị một vật trên bàn hấp dẫn,
không rời mắt được.

Những linh kiện súng ống được gia công
thô nhìn vào có vẻ lộn xộn, nhưng lại được sắp xếp với một trật tự khiến người khác phải líu lưỡi, nếu như đối diện bàn làm việc, căn cứ vào
trình tự lắp ráp trước sau của mỗi linh kiện, trên lý thuyết vị trí xếp
đặt của chúng nó là cách lắp ráp gần đây nhất.

Xuất thân lính chuyên nghiệp, từng có kinh nghiệm thực chiến.

Giống như ngày hôm nay cô chỉ dùng những đồ dùng sinh hoạt trong nhà bếp có
thể nổ tung biệt thự xa xỉ của anh, nhưng vẫn có thể ngụy trang được
việc cố ý tạo hiện trường.

“Tránh ra.” Cố Du lại đẩy anh,
phòng quá nhỏ, mình cô ở thì không cảm thấy chật chội, đột nhiên có thêm một người, hiện tại ngay cả xoay người đều khó khăn.

“Có thể tắm không?” Từ Trạm khó khăn đi tới cửa.

“Nước lạnh.” Cố Du cũng không ngẩn đầu lên, sau khi máy nước nóng sử dung gas kiểu cũ bị hỏng cô không có tiền đổi cái mới.

Nghĩ đến lòng bàn tay và hai chân luôn lạnh lẽo của cô, trong lòng Từ Trạm
cũng cảm thấy khí lạnh lan tỏa khắp người, “Đến khách sạn ngủ.”

Anh không phải hỏi ý kiến mà đưa ra mệnh lệnh chọc Cố Du giận, “Thật đúng
là kiểu cách, thật xấu hổ khi anh đã từng làm lính, chấp nhận sống thế
này một ngày cũng không được. “Muốn đi anh cứ đi, tôi không đi.”

Hai người giằng co, không khí vốn đang hòa hoãn lại trở lại như trước.

“Tôi đi tắm trước, muốn đi anh cứ đi.” Cố Du biết rõ Từ Trạm sẽ không đi,
nhưng miệng vẫn không chịu buông tha, cầm quần áo sạch đi lướt qua thân
hình cao lớn của anh, vào thẳng nhà vệ sinh.

Cố Du đóng cửa lại, dựa vào cửa, lắng nghe tiếng động trong phòng.

Không có âm thanh.

Cô thật sự không sợ Từ Trạm tức giận, nhưng cảm thấy hôm nay bản thân đã
ra tay đủ hung ác rồi, sợ rằng cả thể xác và tinh thần của anh đều đã bị tra tấn mệt mỏi.

Hà tất gì?

Cô thật muốn hỏi Từ Trạm, hôn nhân của hai người cũng không vui vẻ, hà tất gì phải như thế?

Mở vòi hoa sen, cô chà rửa sàn nhà, chà rửa qua loa vài chỗ. Còn chưa cởi quần áo, cửa đột nhiên mở ra.

Cô vậy mà quên, cửa nhà vệ sinh cũng bị hư.

Thân hình Từ Trạm linh hoạt nhanh chóng bắt cô ép sát vào góc tường.

Mặt và cả người của Cố Du không khống chế được đỏ lên như con tôm luộc.

“Em tắm một mình dễ bị cảm lạnh.” Anh chặn ngang ôm Cố Du lên, nhẹ giọng nói ở bên tai cô.

Từ Trạm hiên ngang lẫm liệt đùa giỡn lưu manh làm cho Cố Du thở dài, quả
nhiên không khí nhà vệ sinh nhỏ hẹp chợt ấm lên, nước lạnh trong vòi hoa sen dường như có độ ấm.

Không có hơi nước mờ mịt như trong
phòng tắm của biệt thự, cơ thể hai người bị đối phương nhìn không xót
chỗ nào, Cố Du chưa từng nhìn thấy dáng người anh ở khoảng cách gần như
vậy, quả nhiên xuất thân từ bộ đội đặc chủng so với kỹ thuật binh chủng
của cô, khác nhau một trời một vực.

Tắm nước lạnh để giảm dục hỏa đốt người.

Trong khi đó Cố Du được Từ Trạm ôm ra ngoài thì trong tình trạng nóng bừng.

Giường lò xo một người rất ngắn, Từ Trạm ôm cô, hai người co ro miễn cưỡng nằm xuống.

“Dường như cha của tôi chưa từng để lại cái gì,” Cố Du mơ mơ màng màng mở
miệng, vì vùi trong ngực Từ Trạm, giọng nói khàn khàn, “Nhà được thị ủy
phân trước kia đã bị thu hồi, nếu tài liệu chứng cứ thật sự ở chỗ đó có
lẽ cũng đã bị người ta hủy rồi.”

“Không sao, để anh điều tra.” Từ Trạm vuốt ve thắt lưng mảnh khảnh của cô, giọng nói nghe qua hơi lo lắng.

“Nếu như…….Tra ra sự thật cha của tôi bị người ta hãm hại, anh nhất định
phải nói cho tôi biết hung thủ là ai.” Cố Du dừng lại, quyết định nói
chuyện rõ ràng, “Còn lại tôi có thể tự mình giải quyết, anh yên tâm được rồi.”

Từ Trạm không trả lời.

Ở trong mắt của cô, dường như tất cả đều là giao dịch bẩn thỉu, những việc anh làm cho cô, đều bị một câu nói hờ hợt xóa bỏ.

Anh đã tận mắt thấy
ánh mắt sáng rực của cô khi chạy trốn khỏi biệt thự để trở về “Nhà” cực
kỳ đơn sơ này, giống như tất cả những gì anh cho đều là cái lòng chim,
chỉ cần thoát ra là có được tự do. Anh bị những lời nói này đả thương,
nhưng đột nhiên nghĩ ra một ý.

Bẻ gãy đôi cánh con chim rồi giam trong lồng sắt, để cô nghĩ rằng lồng sắt chính là bầu trời.

Hương vị của cô tràn ngập bốn phía, hương thơm đặc trưng giống như lông vũ nhẹ nhàng mềm mại, trêu chọc anh ngứa ngáy.

Giống như……

Giống như ba năm trước.

“Về chuyện của cha em anh đã có tính toán.” Từ Trạm đột nhiên mở miệng.

Kết quả của việc mất đi tính nhẫn nại chính là không từ thủ đoạn.

“Cái gì?” Cố Du không hiểu nên cảm thấy hồi hộp.

“Em có đồng ý cùng nhau tìm kiếm chân tướng với anh không? Em không muốn bị nhốt ở nhà, vậy thì đi làm việc với anh.” Từ Trạm thản nhiên nói.

Cố Du như mở cờ trong bụng.

Cô không nghĩ tới, bản thân cố gắng chống cự nhanh như vậy đã có kết quả, chưa chờ cô nói, Từ Trạm đã cho cô lựa chọn!

Nhưng……đồng ý dễ dàng như vậy làm cô hơi bất an.

Từ Trạm không phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cô đã chuẩn bị sẵn
tâm lý trường kỳ kháng chiến với anh, lại không ngờ rằng, ngày giải
phóng tới quá đột ngột.

Cố Du không khỏi giật mình.

Nhưng cô chưa bao giờ là người lo trước lo sau, nếu đã xác định rõ mục tiêu, núi đao biển lửa không chỗ nào không đi.

“Được,” Cố Du trả lời rõ ràng, “Tôi nghe theo sắp xếp của anh.”

Từ Trạm không trả lời nữa, nhưng cúi xuống vuốt tóc của cô, sự dịu dàng này làm đáy lòng của người ta hốt hoảng.

Ngày hôm sau, anh thực hiện lời hứa, đưa cô đến tập đoàn.

Cố Du chưa nói anh biết, mình từng ước mong sau khi học xong muốn làm việc cho công ty công nghiệp quân sự, nhưng bây giờ, sau khi mong đợi này bị thực tế phai mờ, cô chỉ hy vọng có thể tra rõ chân tướng ở đây.

Tập đoàn công nghiệp quân sự dù là khu vực làm việc bình thường nhưng cũng
quy định trật tự chặt chẽ kinh người, đặc biệt là biện pháp bảo an, làm
Cô Du mở mang tầm mắt, vào văn phòng của Từ Trạm, không chỉ dùng vân
tay, còn có một cửa quét xem tròng mắt.

“Một lát người của bộ phận kỹ thuật sẽ tới làm ghi chép quét hình cho em,” Từ Trạm thấy cô
nhìn chăm chú, bỗng nở nụ cười, “Về sau lúc tôi không ở đây em cũng có
thể đi vào.”

Cố Du được sự tin tưởng quá mức này sinh ra hơi mơ hồ, cố tình không nhìn anh, chỉ gật đầu.

Văn phòng rộng rãi chỉ có một cái ghế sô pha và ghế ngồi làm việc, gọn gàng hợp quy cách giống như con người của Từ Trạm vậy.

“Tôi phụ trách công việc gì?” Cố Du xem xét xung quanh, không phát hiện mình có thể ở chỗ này.

“Trợ lý.” Từ Trạm cười cười.

“Vu Duệ không phải là trợ lý của anh sao?”

“Em và anh ta có công việc khác nhau.”

“Vậy tôi phải làm cái gì?”

“Ngây ngô trung thực ở bên cạnh của anh.”

…………

Trước vẻ mặt lộ vẻ tức giận của Cố Du, Từ Trạm bổ sung, “Như vậy em có thể biết toàn bộ tin tức trước tiên.”

Khuôn mặt Cố Du vẫn lạnh lùng.

Từ Trạm cũng không gấp, cười mở máy vi tính ra rồi nói cho cô mật mã, đương nhiên vẫn là sáu con số bỉ ổi kia.

Sắc mặt Cố Du càng khó coi hơn.

Vu Duệ xuất hiện đúng lúc đã tránh một trận giông tố kéo đến.

Anh ta nghênh ngang đi tới, không chào hỏi Từ Trạm, nhìn Cố Du cười hì hì
mở miệng, “Sau này chúng ta đã là đồng nghiệp, chiếu cố nhiều.”

Nói xong anh cầm tấm thiệp thiết kế tinh xảo ném lên trên bàn làm việc.

Vu Duệ luôn cười đến mức vô tâm vô phế như vậy, Cố Du thấy lạ là anh ta và Từ Trạm làm việc với nhau như thế nào đây.

“Của người nào?” Từ Trạm liết mắt nhìn tấm thiệp màu đỏ trên bàn.

“Em trai của anh.” Vu Duệ quay đầu, con mắt dài liếc nhẹ, ôm cánh tay chờ đợi giống như sắp có trò vui .

“Anh có em trai?” Cố Du chưa từng nghe Từ Trạm nói qua.

“Còn có em gái,” Vu Duệ cười bổ sung, “Dáng người còn xinh đẹp hơn cô, mỗi lần lúc cô ấy gọi anh Duệ, lòng tôi đều muốn hóa…….”

“Trịnh An Hà vẫn chưa dừng tay sao?” Sắc mặt Từ Trạm hơi trầm xuống, con ngươi đen kịt làm cho người khác nhìn không ra anh đang nghĩ cái gì.

“Ngày hôm qua bọn họ vẫn yên tĩnh,” Bị cắt đứt vẫn không ảnh hưởng đến nụ cười của

Vu Duệ, anh lười biếng dựa vào bàn, đối mặt với dáng người cao ngất thẳng
tắp của Từ Trạm, “Nói không chừng là bị chị dâu nổ bom chấn động nên
hoảng sợ.”

“Tiệc đính hôn này Thượng Khôn nhất định sẽ đi,
cậu gọi điện thoại, nói tôi sẽ dẫn Cố Du tham gia.” Từ Trạm không hề
chạm vào thiệp mời.

Vu Duệ cũng không có kinh ngạc, cười cười rời khỏi văn phòng.

“Chuyện trong nhà của anh mà anh cự nhiên để cho trợ lý đi liên lạc sao?” Cố Du kinh ngạc quan sát sắc mặt trầm tĩnh của Từ Trạm, thấy anh dửng dưng
đối mặt với việc lớn trong nhà khiến cho cô không biết làm sao.

Anh mỉm cười trả lời, khí khái bức người trên mặt không hề lúng túng, “Em là chị gái tốt, nhưng anh không phải là anh trai tốt.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.