Trong đại sảnh được
trang trí xa hoa của tòa biệt thự, có mười mấy người mặc đồ đen lai giả
bất thiện. (lai giả bất thiện: đến với ý đồ làm việc xấu)
Một bên vai Cố Du bị hai người áo đen ấn vào bể cá cảnh. Kim Long Ngân Long [1] bơi vòng quanh cánh tay nhỏ mảnh khảnh bị chìm trong nước của cô,
trong đó có một con cứ tò mò đảo quanh bàn tay cầm súng của cô từng vòng từng vòng.
“Cô đã nói súng không có vấn đề, tôi sẽ cho cô cơ hội chứng minh.” Trịnh An Hà cười lạnh bước đến gần, đè lại cánh tay
của cô: “Cô nã một phát súng vào trong nước, nếu không nổ thì tôi sẽ bỏ
qua.”
Cố Du đoán được hắn sẽ gây khó dễ cho mình, nhưng lại
không nghĩ đến sẽ bị gây khó dễ đến mức chật vật như thế này. Cô nhếch
đôi môi trắng bệch, gương mặt tái xanh, hai vai bị áp chế khẽ run rẩy.
Một phát súng này mà bắn ra, cánh tay duy nhất có thể sử dụng để kiếm
tiền cực kì có khả năng bị phế bỏ. Cố Du không có tiền vốn để cược một
ván này.
Không có vị khách nào dám liếc mắt nhìn một cái.
Trịnh An Hà quá đáng sợ, Cố Du lại quá nhỏ bé, người quản lý co rúm ở
một bên không dám tới khuyên, cục diện càng ngày càng trở nên căng
thẳng.
“Trịnh thiếu, tha cho tôi lần này. . . . . .”
Cô nói nhỏ gần như cầu xin, đổi lại là một chuỗi tiếng cười.
“Cố Du, cha cô còn đang trong tù, cô nghĩ rằng bản thân cô còn có ngày có
thể vùng dậy được sao? Khi xưa trong thành phố lão ta phá hỏng biết bao
nhiêu vụ làm ăn của tôi, bây giờ cha nợ thì con trả cũng không quá đáng
chứ?”
Cố Du tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Cô cũng muốn tiếp tục cầu xin, nhưng chính bản thân cô cũng biết không thể được.
Bây giờ, chỉ còn duy nhất một con đường.
Bắn vào trong nước, nếu nổ thì tàn phế, không nổ thì. . . . . Cô cũng không tin Trịnh An Hà sẽ bỏ qua cho cô.
Cố Du cúi đầu, mái tóc dài được cột sau gáy kiểu đuôi ngựa, mặc đồ thể
thao bó sát, giống như một học sinh đáng yêu. Trịnh An Hà thấy cô không
nói tiếng nào cũng không nổ súng, lại càng đắc ý, nhìn thấy bóng gương
mặt xanh xao động lòng người của cô trong nước, trong lòng dâng lên ý đồ xấu.
“Không thì như vậy đi.” Hắn đi qua, một bàn tay không
hề khách khí mà thò vào trong áo cô vuốt ve xoa nắn: “Tôi cho cô cơ hội
lập công chuộc tội, nhé?”
Cố Du ngẩng mạnh đầu, gương mặt trắng bệch như phấn, thân thể vì bị hắn sờ mà sợ hãi đến cứng ngắc.
Trước mắt bao nhiêu người bị tên hèn hạ này sỉ nhục, Cố Du mất lý trí vùng
vẫy thật mạnh, nhưng chỉ uổng công vẫy lên một tí bọt nước.
Trịnh An Hà bật cười hà hà, cô quay đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, trong mắt đã không còn sự khẩn cầu, chỉ có đờ đẫn.
Tuyệt vọng đến tột cùng, không có đường lui, Cố Du lại bật cười.
Cô cười không hợp thời điểm, khiến cái tay xấu xa của Trịnh An Hà cứng đờ, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
“Tôi nổ súng là được.” Giọng nói của cô nhẹ bẫng, rơi xuống nhẹ nhàng như
lông chim: “Tình cảm của Trịnh thiếu tôi không giám nhận.”
Trịnh An Hà không kiềm được cơn giận, nắm tóc Cố Du, tàn nhẫn đập đầu cô vào thành bể cá cảnh.
Một lần, hai lần, ba lần, hắn căm tức không giải thích được, sau khi buông tay còn đá một phát vào sườn Cố Du.
Cố Du vẫn không nhúc nhích, năm ngón tay cầm súng từ từ nắm lại, chốt an toàn được âm thầm mở ra.
Ngay lúc này, giọng nói độc ác gắt gỏng của Trịnh An Hà giống như bùng nổ xuyên vào tai cô.
“Con mẹ nó mày là ai? Bớt lo chuyện người khác! Cút!”
Nhìn lướt qua Trịnh An Hà, Cố Du nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn, mà
phía sau anh ta hình như chỉ có một người đàn ông trung niên gầy gầy.
Người đàn ông dường như không nghe Trịnh An Hà nói, tầm mắt dừng lại trên người Cố Du.
Cố Du vội vàng muốn buông tay, lại bị ánh mắt của anh ta hấp dẫn mà quên mất ý đồ che dấu.
Hai người im lặng đối mặt dẫn đến ánh mắt hoài nghi của Trịnh An Hà, khi
nhìn thấy họng súng trên tay Cố Du chỉa vào hắn thì nhất thời nổi trận
lôi đình.
“Á đù, lá gan cũng không nhỏ nhỉ!” Nói xong, hắn đá một phát vào cánh tay cầm súng của Cố Du.
Đau nhức như dự kiến không truyền tới, Cố Du sửng sốt, nhìn lại thì thấy
sắc mặt Trịnh An Hà xanh mét, kêu lên một tiếng rồi đau đớn ngã xuống.
Mười mấy người mặc đồ đen đồng thời xông lên, chỉ chốc lát sau cũng nằm vật xuống đất.
Người đàn ông đứng ở trung tâm mảng bừa bãi hỗn loạn đó, càng trở nên mạnh mẽ.
Anh sửa lại góc áo bị lật lên vì vừa rồi đánh nhau, giống như không có việc gì đi tới cạnh Cố Du.
“Cảm. . . . .” Chưa kịp nói ra hai chữ cảm ơn, Cố Du chợt cảm thấy thân thể
nhẹ bẫng, cả người đã bị anh bế lên! Bất ngờ tiếp xúc thân mật khiến tay chân cô luống cuống, nghe tiếng súng rơi xuống đất, anh cũng không cúi
đầu nhìn cô, bước nhanh ra cửa.
Khi đi ngang qua người đàn
ông trung niên cao gầy, anh lịch sự mở miệng: “Thật ngại quá Đoàn bí
thư, lần khác tôi sẽ mời ông ăn cơm.”
“Đều là việc nhỏ, khi
nào có thời gian cậu cứ gọi điện thoại cho tôi.” Đoàn bí thư rộng lượng
khoát khoát tay, cười đến vô cùng thân thiết.
Anh cũng không khách sáo, gật gật đầu, không coi ai ra gì tiếp tục ôm cô đi ra.
Đợi đến khi kịp phản ứng, Cố Du đã ngồi vững vàng ở ghế phụ lái trên chiếc Audi A8L.
Cô điều chính thế ngồi thật cẩn thận không để quần áo ướt nhẹp của mình
làm bẩn ghế, nhìn người đàn ông xa lạ vừa giúp đỡ mình, cô trịnh trọng
cảm tạ: “Cảm ơn anh!”
Người đàn ông không hề nhìn cô, cười nhẹ không trả lời.
Mặt mày sáng sủa, khí chất bình thản hòa nhã, khi cười lại có chút xa cách, Cố Du không dám nhiều lời nữa. Sự việc vừa rồi diễn ra quá nhanh quá
bất ngờ, bây giờ yên tĩnh lại, trên đầu và dưới sườn đau đớn như muốn xé rách cô. Cô im lặng chịu đựng, đây là chuyện mà một năm gần đây cô
thường xuyên làm.
Cha nuôi vốn là bí thư thành phố nhưng giờ
đang bị giam giữ trong tù hoãn thi hành án tử, em gái lại đang bơ vơ ở
nước ngoài không nơi nương tựa. Cố Du bằng vào kinh nghiệm kĩ thuật khi
còn sinh sống trong quân đội mà mô phỏng súng ống bán ở chợ đen, thu xếp cho cha sống yên ổn trong tù, cũng chăm sóc em gái đang du học. Trong
lúc cha cô còn đang tại chức đã giải quyết qua vô số những vụ án phi
pháp, Trịnh An Hà là đại ca của một nửa cái đất Dương cảng, nhất định là chịu không ít liên lụy. Nếu biết khẩu súng này là hàng của thân tín
dưới tay Trịnh An Hà, thì nhiều tiền hơn đi nữa cô cũng không dám tiếp
nhận làm hàng nhái. Cố tình người kia lại là đồ vô dụng, khi sống mái
với nhau lại giấu khẩu súng trong thùng nước, đến lúc mang ra bắn liền
hủy diệt một nửa cánh tay.
Việc này không liên quan gì tới
cô, là do thân tín của Trịnh An Hà không có đầu óc làm chuyện ngu xuẩn. Cô đã nói rất rõ ràng, trong lòng Trịnh An Hà cũng biết rõ, thế nhưng
có cơ hội gây khó dễ cho cô thì làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha?
Cố Du cúi đầu che dấu nụ cười khổ bên khóe môi, người đàn ông trước mắt
này chỉ là nhất thời “hành hiệp trượng nghĩa”, còn bản thân cô sẽ vẫn
tiếp tục trốn đông trốn tây sống tiếp cuộc sống không thấy ánh mặt trời. Còn sống mới là chuyện quan trọng, cô sắp xếp lại suy nghĩ cho dù đầu
đang trướng đau, quyết định lát nữa về nhà lấy vài bộ quần áo đơn giản,
trước cứ ra khách sạn nhỏ ở nội thành ở mấy ngày để tránh đầu gió.
Không vì đau đớn mà cô thả lỏng cảnh giác, dư quang chú ý người đàn ông này, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn hướng đi của xe.
“Từ Trạm.” Người đàn ông bất ngờ mở miệng.
Tự nhiên giới thiệu khiến Cố Du sửng sốt, có lẽ ánh mắt cô có chỗ nào
khiến Từ Trạm phát hiện. Vì che dấu sự đề phòng, cô thân thiện vuốt cằm, nhưng vẫn im lặng không nói họ tên của mình.
Có thể là cô hoa mắt, cũng có thể là cô chỉ nhìn lướt qua, dường như Từ Trạm đã mỉm cười.
Trong không khí trầm mặc, xe chạy càng ngày càng xa trung tâm thành phố.
Trong lòng Cố Du khẽ động, cô còn chưa nói cho anh biết nhà cô ở đâu,
anh đây là lái đi đâu?
“Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn anh, anh cứ dừng xe ở đây đi.” Cô nhìn chằm chằm con đường, đề phòng nói.
Từ Trạm không trả lời, cũng không dừng xe.
Cố Du cảm giác được nguy cơ, liếc nhìn đồng hồ đo, thấy tốc độ không
nhanh. Cô quyết định thật nhanh đẩy cửa xe khom lưng muốn nhảy, lại bị
Từ Trạm nhanh hơn một bước kéo cô trở về.
Đường cái về đêm hầu như không có xe, chiếc Audi màu đen cửa một bên mở rộng nhanh chóng chạy đi, nhanh như điện chớp.
Cố Du vùng vẫy, ở dưới chân gió lớn rít gào lướt qua, cẳng chân lơ lửng ngoài cửa xe.
Dưới sườn của cô rất đau đớn nên không thể dùng sức. Đang muốn “được ăn cả
ngã về không” quay người vung quả đấm, đột nhiên trên cổ truyền đến một
trận đau nhức, trước mắt tối đen, cô hôn mê bất tỉnh.
Thật
đau, bóng tối bốn phía lại hết sức mông lung. Cố Du không nâng nổi mí
mắt nặng trịch, chỉ cảm thấy xe lúc chạy lúc dừng. Đường xá dường như
rất xa, cô tựa vào trên ghế, giác quan dần dần khôi phục, bắt đầu suy
nghĩ đến hành động tiếp theo. Không thể dùng sức, chỉ có thể dùng trí.
Vừa rồi bị người áp chế vì cô không thể trêu cũng không dám trêu chọc
Trịnh An Hà. Vốn tưởng rằng có thể giải thích, không ngờ còn chưa có cơ
hội phản kháng đã bị người ta kiềm chế. Thân thủ của Từ Trạm mặc dù tốt, nhưng cô mất cả chì lẫn chài cũng không đến mức không có đường sống.
Xe ngừng lại, tắt xe, Cố Du vẫn tiếp tục giả bộ mê man, im lặng chờ thời cơ.
Chốt cửa mở ra, mồ hôi chảy qua vết thương trên trán càng kích thích sự đau
đớn, cô cắn răng chịu đựng. Nghe được tiếng mở cửa xe, cô mở mắt bắt lấy cơ hội nhấc chân tung một cú đá, hành động liền mạch lưu loát.
Từ Trạm linh hoạt tránh ra, đá không tồi !
Nhưng trong lúc né tránh, cửa xe lại lộ ra một con đường sống, cô nhịn đau đớn nhảy ra ngoài, co giò chạy.
Nhưng chỉ mới chạy được hai bước liền bị anh chế phục, đè trên nắp động cơ không thể động đậy.
Vết thương ảnh hưởng đến hành động, sự tuyệt vọng vừa mới tắt giờ lại như
lửa cháy lan ra đồng cỏ. Thoát được miệng cọp lại rơi vào hang sói,
nhưng một ngôi biệt thự tư nhân thế này còn ai có thể cứu được cô nữa?
Một trận tiếng động sột soạt, cổ tay bị trói chặt ở sau lưng, ngay sau đó cổ chân cũng bị đối xử giống vậy.
Cô giống như con cừu non chờ bị làm thịt, bị Từ Trạm nhẹ nhàng ôm lấy.
Nhưng trong đôi mắt tối đen như biển sâu u ám của anh, mơ hồ lưu chuyển
dấu vết dục vọng mà người ta khó có thể phát hiện.
Tiến vào
biệt thự, bước lên lầu hai, Cố Du bị nhẹ nhàng đặt trên một chiếc giường đôi cực lớn. Vừa được đặt xuống, cô vội vàng động đậy thân thể, cuộn
mình đến chân giường nhìn khắp bốn phía để xác nhận khả năng chạy trốn.
Đáp án thật khiến người ta tuyệt vọng mà.
Trên người Từ Trạm không có cà-vạt và dây lưng, công dụng rõ rệt (mèo: làm
dây trói tay trói chân chị ý). Cố Du chuẩn bị tốt tư tưởng chiến đấu tới cùng, không ngờ anh không có bất cứ hành động vượt rào gì, chỉ xoay
người đi ta cửa.
Sau khi trở về, trên tay anh có thêm một hoòm thuốc.
“Buông ra, tự tôi làm được.” Cố Du hơi kháng cự, cồn được xoa lên vết sưng
trên trán lành lạnh. Mặt anh quá gần mặt cô, gần đến nỗi cô có thể đếm
rõ từng sợi lông mi vừa cong vừa dài của anh.
“Rời khỏi đây
cô sẽ không còn mạng. Trịnh An Hà sẽ không bò qua cho cô, thủ đoạn của
hắn tôi biết rõ hơn cô nhiều.” Giọng nói của Từ Trạm trầm thấp dễ nghe,
toát ra sự chín chắn và tự tin, cũng phá hỏng dự định ban đầu của Cố Du.
“Tôi sẽ đến nông thôn để tránh đầu sóng ngọn gió, làm sao hắn ta tìm được?”
Cố Du cố suy nghĩ, tìm được biện pháp dở dở ương ương.
“Vừa rồi vẫn có xe đi theo chúng ta, cô còn chưa ra ngoài thành phố đã bị bọn chúng ‘xử đẹp’ rồi.”
Cố Du nghẹn họng, không biết phải phản bác thế nào.
Lúc này, Từ Trạm chậm rãi nói: “Cô tên Cố Du?”
“Làm sao anh biết?”
“Đoàn bí thư là người tiếp nhận chức bí thư chính pháp của Phương Tranh, ông
ta nhận ra cô.” Người đàn ông hơi dừng lại, ánh mắt rơi trên mặt cô:
“Bản lĩnh của cô thụt lùi không ít.”
Đồng nghiệp của cha cô
cũng không có ai biết chuyện cô xuất thân từ quân nhân. Cố Du nhìn mặt
người đàn ông, cả người căng thẳng: “Rốt cuộc anh là ai? Làm sao anh
biết. . . . . .” Cô nhếch môi, muốn nói lại thôi.
“Phương Tranh ở trong tù có nguy hiểm.” Từ Trạm nhìn cô một cái, tiếp tục chuyên tâm bôi thuốc.
“Anh uy hiếp tôi?” Cố Du ngạc nhiên.
“Không phải uy hiếp, là sự thật.”
“Thả tôi ra.” Cô vùng vẫy giãy chết.
“Không thể.”
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì?” Cố Du né tránh bàn tay đang bôi thuốc của anh.
Động tác trên tay Từ Trạm vẫn không ngừng, giọng nói cũng không nhanh không chậm, thậm chí đến vẻ mặt cũng không thay đổi.
“Cưới em!”
Anh thản nhiên nói.