Diệp Thu che chở Đường Quả và Lâm Bảo Nhi không bị người khác làm tổn thương, đồng thời thỉnh thoảng cũng để ý đến Trầm Mặc Nùng ngồi một mình ở quầy bar uống rượu. Phụ nữ đẹp là mầm tai họa, cho dù ngồi ở đâu, không làm gì cũng là nguyên nhân của việc trêu chọc.
Quả nhiên, cơ thể nóng hừng hực của Diệp Thu chưa hết, thì có một con ruồi bay đến bên cạnh Trầm Mặc Nùng. Hơn nữa, trong con mắt của người con gái bình thường, đây vẫn là một con ruồi có tính chất công kích. Điều này khiến Diệp Thu có chút khó chịu, mình vẫn chưa đến kịp đến chiếm người con gái đó, thì làm sao có thể để cho người khác ngoặm một miếng đây?
Đương nhiên, người con gái đến tay mình càng không thể để cho kẻ khác ra tay.
Diệp Thu vỗ vỗ vào cánh tay của Đường Quả, ý bảo cô ta cẩn thận. Lúc đầu lắc lư, mái tóc xoăn văng bên này bên nọ, làm mồ hôi trên người Đường Quả dính vào áo của cô ấy.
Trong phim truyện trên tivi đều như vậy, diễn viên nam giúp diễn viên nữ đuổi con ruồi bên cạnh đều ôm bả vai của cô ấy, giả vờ làm bạn trai. Đối với loại phụ nữ như Trầm Mặc Nùng này, bình thường Diệp Thu thật không dám làm càn. Khó khăn lắm mới có một cơ hội như vậy, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Trầm Mặc Nùng không ngờ bình thường Diệp Thu nhìn ngu ngơ, vậy mà giờ cũng dám đến bên cạnh ôm bả vai mình, vốn định đẩy cánh tay của hắn ra, nhưng nghĩ lại, hắn làm như vậy cũng là giải vây cho mình, nếu như mình phản ứng quá kích, sẽ bại lộ hai người không phải là tình nhân thì chết.
Hơn nữa, nếu như trước mặt người ngoài đẩy hắn ra, thì sợ Diệp Thu không có mặt mũi nào.
Đây là lần đầu Trầm Mặc Nùng tiếp xúc với người khác giới gần thế này, tuy tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng có chút bất an.
“Anh là ai?” Chàng trai kia nhìn Diệp Thu, ánh mắt lại nhìn sang quầy bar, gai hoa hồng đâm vào tay vẫn chưa nhổ ra, tay hắn có bị đau không?
“Ta là vệ sĩ của cô ấy”. Diệp Thu cười với Trầm Mặc Nùng. Tuy nhiệm vụ của hắn là làm vệ sĩ cho Đường Quả, nhưng lúc đầu bị Uông Bá đưa hắn đến biệt thự màu xanh, hắn đồng thời phải bảo vệ cho sự an toàn của ba chị em.
“Vệ sĩ?” Chàng trai đó nghi ngờ hỏi Diệp Thu lại một lần nữa: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Dù là sứ giả bảo vệ hoa đi chăng nữa cũng không có quyền ngăn cản những người con trai khác đến theo đuổi vị tiểu thư này”.
Hắn nhìn bông hoa hồng lắc đầu, làm ra vẻ tiếc nuối, nói: “Làm như vậy là không được”. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
“Ai biết anh có phải là quân tử hay không”. Diệp Thu khoác tay lên vai Trầm Mặc Nùng thêm chặt hơn. Cơ thể của Trầm Mặc Nùng hơi cứng nhắc, sau khi Diệp Thu buông tay ra, mới từ từ bình thường trở lại. Diệp Thu liếc với ánh mắt lạnh lùng.
“Có chuyện gì xảy ra vậy” Đường Quả kéo tay Lâm Bảo Nhi chạy đến, thấy Diệp Thu ôm lấy vai của Trầm Mặc Nùng thì ngạc nhiên. Trầm Mặc Nùng ngoan ngoãn ngồi yên, càng khiến cho Đường Quả tròn xoe mắt.
Tên đầu ba phân kia quay đầu lại nhìn, mắt lại sáng lên, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, mỹ nữ như ong vỡ tổ đến nơi đây.
“Chị Đường Đường, chắc chắn là tên khốn kia muốn trêu trọc chị Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu chạy lại làm sứ giả bảo vệ hoa”. Lâm Bảo Nhi ở bên cạnh vừa cười vừa nói. Tình cảnh như vậy, nhìn cái hiểu ngay, cô ấy có thể trong một lúc mà đoán trúng, cũng không có gì là lạ.
“Hừ, người như con tinh tinh ấy, thế mà muốn đến theo đuổi chị Trầm Mặc Nùng sao? Hãy đợi đấy”. Đường Quả khinh thường liếc tên đầu ba phân một cái nói.
Quay lại trừng mắt với Diệp Thu, nói: “Còn không mau buông tay mày ra, mày muốn ôm đến khi nào nữa?”
Diệp Thu xấu hổ vuốt vuốt sống mũi, nghĩ thầm, tên kia thật là làm cho ta xấu hổ. Cũng không phải ôm mày, mày vội cái gì.
“Ôi, hóa ra cùng một ruột với nhau”. Tên đầu ba phân lúc này đã hiểu lời của Đường Quả, hắn trừng mắt nói với Diệp Thu.
“Hắc hắc, khách chạy toán loạn rồi.” Diệp Thu vừa cười vừa nói: “Chúng ta về thôi, ngày mai còn có nhiều việc”.
“Đi ư? Không đơn giản như vậy đâu”. Tên đầu ba phân phát một hiệu lệnh với nhân viên quầy bar. Nhân viên kia thấy vậy lập tức mang đến một cốc rược đỏ. “Chơi ta à, lại còn bóp nát hoa của ta nữa, rồi lại đi sao?”
“Anh muốn gì?” Đường Quả mở to mắt nhìn chằm chằm vào tên đó, tức giận nói. Tâm trạng cô ấy tối nay vốn không được tốt, đang muốn chủ động tìm việc gì đó để làm, giờ có người chủ động gây chuyện, đúng là càng làm cho ngọn lửa trong lòng cô thêm nóng ran.
“Không muốn…” Tên đầu ba phân chưa nói hết, chiếc cốc trong tay rơi xuống đất, kêu loảng xoảng một tiếng, sau đó lăn dài trên đất.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vỗ tay chúc mừng.
Từ lúc học được tuyệt chiêu này của Diệp Thu, bình thường xảy ra chuyện cô ấy đều thích đá mấy đá. Hôm nay ở cửa hàng cơm đá một tên con trai ức hiếp Diệp Thu khiến cô ấy vui mừng khôn xiết, lúc nãy khi nói chuyện thì luôn muốn có cơ hội đá tên này một cái.
Đúng lúc có tên này để vui đùa, hắn cầm cốc rượu đứng trước mặt chị em Đường. Lúc hắn ngửa cổ uống rượu, Đường Quả tìm được cơ hội tốt, nhanh chóng cho một cú trúng mục tiêu.
“Chúng ta đi thôi”. Diệp Thu kéo tay Đường Quả và Lâm Bảo Nhi lúc ấy đang đắc ý ra ngoài quán bar, Trầm Mặc Nùng cũng không có thời gian mà trách cứ Đường Quả, xách cặp đi theo phía sau.
Rầm…
Tiếng động vang dội từ trong quán bar, sau đó cửa quán bar được đóng lại, một người đàn ông mặc bộ quần áo đen đi lại phía Diệp Thu. Trong đó có một tên râu ria xồm xoàm nói vài câu gì đó, âm nhạc trong quán bar kêu két một tiếng rồi dừng lại, lúc nãy ngọn đèn vẫn mông lung hắc ám chiếu sáng, mắt của không ít người không chịu nổi sự khác biệt lớn này, hét ầm lên, âm thanh inh ỏi không ngừng bên tai.
Đường Quả lè lưỡi, nói: “Trời, sao mà nhiều người vậy? Sớm biết thế này, mình không đá hắn nữa”.
Diệp Thu buồn bực liếc Đường Quả một cái, hối hận vì biểu diễn tuyệt chiêu nọ trước mặt Đường Quả, giờ cô ấy học được rồi, vì thấy người nên muốn thử dùng chiêu ấy xem thế nào thôi.
Giờ không phải lúc so đo với cô ấy, đưa ba cô gái đứng sau tấm thân của mình và nói: “Mọi người đứng ở phía sau, tôi sẽ cố gắng không để người khác lại gần mọi người. Cẩn thận chút nha”.
“Diệp Thu, người nhiều như vậy có sao không? Không đánh được cũng được, cậu xông lên ôm lấy bọn họ, trì hoãn thời gian để chúng tôi nhanh chóng chạy ra…” Lâm Bảo Nhi nghĩ như vậy, rồi nói: “Cậu không phải lo, sau khi chúng tôi ra ngoài sẽ gọi cảnh sát đến”.
“Bảo Nhi, đừng nói hồ đồ”. Trầm Mặc Nùng quát lớn, liếc Lâm Bảo Nhi một cái, rút điện thoại từ trong túi xách ra, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát.
Bịch!
Một chai bia được liệng về phía của Trầm Mặc Nùng, có người thấy Trầm Mặc Nùng bấm điện thoại, cho nên ném chai để cản.
Diệp Thu bước về phía trước một bước, tóm được chai bia đang ném gọn trong tay. Xung quanh có người vỗ tay, huýt còi, còn con gái thì la hét inh ỏi.
“Để chúng tôi đi, chuyện này tôi không so đo với các anh”. Diệp Thu mặt lạnh lùng nói.
Bọn người quần áo đen ngạc nhiên, sau đó cười ha hả. Ngay cả những người xung quanh cũng hùa theo những tên ngốc đó cười Diệp Thu.
Một người, một mình đấu với cả đám người. Lại còn nói không so đo với người khác. Bị chê cười là đúng lắm rồi.