Tạ trời tạ đất, cuối cùng có thể cởi bỏ được nghèo hèn đến với phú quý rồi. Hôm nay không chỉ có thể vứt bỏ được cái mác còn zin mà thoắt cái lại có tới hai người… sớm đã nghe nói người thành phố rất rộng rãi, tai nghe tưởng giả, mắt thấy mới tin, việc này quả nhiên không sai.
Diệp Thu lặng lẽ đi theo sau Đường Quả, tuy khuôn mặt làm ra vẻ không muốn nhưng trong lòng lại tươi như hoa nở. Đối với việc một lúc nữa mình sẽ trở thành đối tượng được nuông chiều, Diệp Thu không cầm được liếc mắt thăm dò Đường Quả mấy lần.
Dáng người mảnh khảnh, vòng eo mềm mại, cái mông đầy đặn được bao bởi chiếc quần bò đã giặt trắng, lắc trái lắc phải tạo nên những đường nét làm người ta động lòng. Thứ mà làm Diệp Thu động lòng nhất chính là cặp chân dài của Đường Quả…….Tuy rất ghét tính cách của cô ta, nhưng nó cũng không ngăn cản việc Diệp Thu và cô ta tiếp xúc thân mật một lần.
“Người ta đứng dưới hiên nhà, chẳng lẽ có thể không cúi đầu?” Làm một vệ sĩ thì luôn phải nghĩ cách làm vừa lòng các yêu cầu của chủ thuê mới được. Diệp Thu cũng đành chịu.
Nhưng, rất nhanh, nụ cười trong lòng của Diệp Thu đã bị dập tắt. Đợi đến lúc sau khi Đường Quả và Lâm Bảo Nhi giải thích xong, Diệp Thu giống như đã trải qua cao trào, hứng thú đã mất hết.
Những người này tìm hắn để chơi một trò chơi khác, mà không phải là trò chơi nam nữ như trong tưởng tượng của hắn.
“Không có.” Diệp Thu thản nhiên nói.
“Anh không phải là đến từ sơn thôn sao?” Đường Quả nhìn thấy cái nháy mắt của Lâm Bảo Nhi với cô ta, chỉ gắng gượng hỏi. Trong lòng giận dữ không thôi. Tên khốn này một chút cũng không nể mặt bà. Có cơ hội bà phải đâm cho ngươi vài nhát.
“Đúng thế. Nhưng chúng tôi ngay cả cơm ăn cũng không no, làm gì có thời gian để chơi?” Diệp Thu bĩu bĩu môi nói. Đời sống tinh thần trên núi tuy rất nghèo nàn, nhưng cuộc sống vật chất lại vô cùng dồi dào. Thú hoang trong rừng nhiều, hơn nữa mọi người đều là những tay săn thú giỏi, những thức ăn kiếm được sẽ không bán, đa số đều để làm no cái bụng mình. Chỉ là Diệp Thu không có thích thú gì để chơi trò chơi với hai đứa xấu xa này.
“Những bạn nhỏ khác đều không chơi trò chơi gì sao?”
“Không chơi.” Diệp Thu nói dối. Hắn trong thôn là vua của những đứa trẻ, đã không ít lần dẫn đám nhóc đi làm chuyện xấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nhìn nhau, Lâm Bảo Nhi chớp chớp mắt, bước lên trước kéo tay Diệp Thu, nói: “Diệp Thu….Anh hãy nghĩ một trò chơi cho chúng tôi đi. Chúng tôi ở nhà buồn chán chết mất.”
“Không nghĩ ra.”
“Anh Diệp Thu…anh thông minh như thế, làm sao lại không nghĩ ra? Tôi biết anh nhất định có thể, đúng không chị Đường Đường? Đến đây, mau nghĩ…mau nghĩ đi…” Lâm Bảo Nhi hờn dỗi nói, hai tay cũng tự nhiên bám chặt lấy cánh tay Diệp Thu.
“Tôi thật sự chưa từng chơi qua.”
“Anh Diệp Thu…” Giọng của Lâm Bảo Nhi ngọt đến chết người, bộ ngực cọ cọ vào cánh tay Diệp Thu.
“………….Được rồi. Để tôi nghĩ xem.” Diệp Thu cảm thấy sự mềm mại làm say người, cuối cùng buông ra.
Mĩ nhân kế? Tôi thích nhất là người khác dùng mĩ nhân kế với mình.
Diệp Thu làm ra vẻ đang nghĩ ngợi, Lâm Bảo Nhi trước khi chưa nhận được câu trả lời của Diệp Thu thì không chịu buông tay, sợ hắn đổi ý, Diệp Thu lại càng cảm thấy cánh tay mình được bọc bởi một thứ mềm mại.
Thật ra khi còn nhỏ Diệp Thu quả thực đã từng chơi qua không ít trò chơi, nào là chim ưng bắt gà, chơi nhảy ô, nhảy dây, ném bao cát…, nhưng bây giờ trò chơi thích hợp nhất chỉ có trò ném bao cát thôi. Một “bác trai” và hai “bác gái” lớn tuổi như thế này rồi mà còn chạy qua chạy lại chơi nhảy dây thì quá là ngốc ngếch… Đương nhiên, Diệp Thu cũng rất muốn xem Lâm Bảo Nhi khi nhảy dây sẽ có dáng vẻ như thế nào.
“Ném bao cát đi.” Diệp Thu nói.
“Ném bao cát? Đó là cái gì?” Hai cô gái quay mắt nhìn nhau, hai người từ nhỏ đến lớn sống trong sự giàu có quả thật chưa từng nghe thấy trò chơi này.
“Ném bao cát, giống như cái tên của nó, chính là cho đầy cát vào trong bao vải và ném đi. Trò chơi này quan trọng là sự phối hợp của tay và chân. Nó là sự biến điệu của việc ném đá khi đánh nhau, phải ba người trở lên mới có thể chơi được. Hai người ném, một người đứng ở giữa làm động tác phòng thủ. Người ở giữa nếu như bị bao cát ném trúng thì coi như là “chết”, đến khi người đồng đội có thể dùng tay bắt được bao cát của đối thủ ném lại thì một bao cát đổi một mạng người, hiệp sau người đó mới có thể “cải tử hoàn sinh”….” Diệp Thu vừa nói vừa giơ ba miếng khoai chiên lên giảng giải, hai cô gái mắt sáng lên, rất nhanh đã có thể hiểu được sự tinh tuý của trò chơi.
“Được. Chúng ta chơi trò này.” Đường Quả gật đầu nói.
“Đúng đúng. Trò này chơi hay. Nhưng, tôi và chị Đường Đường sẽ là người ném nhé.” Lâm Bảo Nhi nói.
Diệp Thu khoé miệng hé ra một nụ cười, biết bọn họ nhất định sẽ đưa ra điều kiện này. Ra vè thoải mái nhún vai nói: “Không thành vấn đề.”
Diệp Thu tìm một miếng vải khâu thành một cái bao nhỏ hở một miệng, rồi vào trong vườn đào lên ít cát, sau đó dùng tay nhanh nhẹn may một đường kín miệng túi. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nhìn thấy hắn thao tác thành thục những đường kim thì miệng liền há to ra, to đến mức đủ nhét vừa một quả trứng gà.
Diệp Thu lại một lần nữa giảng giải quy tắc chơi và những chi tiết cần chú ý, sau đó ba người đến sân trong biệt thự. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đầy vẻ hưng phấn, hai cô gái liếc nhìn nhau thì đã biết ý nghĩ của đối phương.
Bất luận là như thế nào cũng không thể để tên cầm thú này dễ dàng qua được
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đứng sang hai bên trái phải trước,, Diệp Thu đứng ở chính giữa. Lúc trước hai cô gái này cũng không biết làm rõ ràng như vậy, hơn nữa đối với trò mới như thế này luôn duy trì sự nhiệt tình cực cao, bất luận là sức lực hay là tốc độ công kích thì đều rất bình thường
Nhưng sau khi đập vài trăm lần, hai cô gái cảm thấy cánh tay đau nhức không thể nhấc lên, nhưng bao cát ngay cả mép áo của Diệp Thu cũng không chạm tới.
Sau khi Đường Quả ra hiệu cho Lâm Bảo Nhi, hai người bắt đầu tăng tốc. Vừa nãy bao cát còn từ từ không ngừng ném qua ném lại, dày đặc ném về Diệp Thu. Diệp Thu trong lòng thầm cười, trình độ công kích như vậy mà muốn đáp trúng tôi à?
Ném bao cát cũng là một trò chơi vận động với tần suất cao, mắt, tay, chân đều không thể thiếu. Có chút tính toán giống như giữa ném bóng và đánh bóng trong bóng chày, cao thủ so chiêu, đấu trí đấu dũng. Hai người cùng làm khó dễ mình, trước sau giáp công, làm cho bạn khó để ý trước và sau. Qua một lúc, hai cô gái chân tay đau nhức, cổ khô họng rát.
Lâm Bảo Nhi mệt đến mức muốn ngồi bệt mông xuống đất, Đường Quả buông cánh tay đau nhức xuống, chằm chằm nhìn Diệp Thu đang tỏ vẻ vô tội nói: “Không được. Tôi muốn đổi người. Bây giờ đến lượt tôi phòng thủ, anh và Bảo Nhi ném bao
Diệp Thu cười cười đồng ý. Cô ta cho rằng tránh mà dễ như thế ư?
Lại để cho hai cô gái nghỉ ngơi một lát, trận đấu một lần nữa tiếp tục bắt đầu. Nhưng bây giờ Diệp Thu đã thành người ném bao, có quyền điều khiển bao cát.
“Bịch.” Bao cát thứ nhất của Diệp Thu đã ném đi, đánh trúng mục tiêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Quả đau đỏ hừng hực, nước mắt chảy đầy hốc, cắn răng nói với Diệp Thu: “Lần sau không được ném vào mặt tôi.”
“Được.” Diệp Thu đồng ý. Khi bao cát lại truyền về tay hắn, lại dứt khoát rơi bịch xuống đất, một lần nữa ném trúng mục tiêu.
“………Không được phép ném vào***ngực.”
“Ngại quá, ngại quá. Tôi không cố ý, lần sau nhất định chú ý.”
Khi lần thứ ba Diệp Thu ném trúng Đường Quả, vũ trụ nhỏ-Đường Quả như nổ tung, nhe nanh múa vuốt nhảy về phía Diệp Thu: “….Diệp Thu, bà cô sẽ liều mạng với ngươi.”