Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 18: Diệu thủ hồi xuân (1)



Diệp Thu tìm Đường Bố Y là muốn tư liệu về Kim Hải Lợi, đối với đối thủ cạnh tranh làm ăn chính với mình, Đường Bố Y tự nhiên có thu thập, tuy rằng đưa tư liệu cho Diệp Thu, nhưng Đường Bố Y luôn căn dặn nhất định không nên khinh cử vọng động, chỉ cần bảo vệ tốt cho sự an toàn của Đường Quả là được rồi.

Diệp Thu tuy rằng ngoài miệng đáp ứng, trong lòng cũng không cho là đúng. Hắn chính là muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này, tránh phải nằm trong trnagj thái phòng bị. Nếu có được đầu mối, sao lại không đi dò xét?

Lần này đến tìm Đường Bố Y, Diệp Thu lại càng thêm mơ hồ. Đường Bố Y vừa nói nếu như là Diệp lão nói, cho dù đem cả Đường thị đi cho hắn cũng không do dự. Tuy rằng lúc nói vẻ mặt có chút tiếu ý, nhưng ngữ khí cũng rất thành khẩn, không khó làm cho người ta tin tưởng là thật.

Giá trị của tập đoàn Đường thị là bao nhiêu? Sợ rằng Đường Bố Y trong chốc lát cũng không rõ ràng cho lắm. Vì sao hắn đối với mình hào phóng như vậy?

Có thể là lão gài đã từng giúp hắn. Theo như một số người nói, nhận ơn bằng một giọt nước, tất bảo bằng một dòng song. Loại tâm tình này Diệp Thu có thể hiểu được. Lúc ấy khi hắn đi ra bên ngoài du lịch, đã từng giúp đỡ một người phụ nữ xa lạ, nàng tự nhiên cũng tặng cho hắn một tờ chi phiếu trị giá một vạn đồng. Nhưng Diệp Thu cự tuyệt không nhận.

Nguồn: http://truyenfull.vn

——- Chủ yếu là bởi vì nữ nhân này thực sự rất đẹp, Diệp Thu thực sự không có ý định đưa tay nhận lấy.

Khiến Diệp Thu có chút đau đầu chính là, vậy mà cũng phải đi theo Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đến học ở đại học Thủy Mộc. Đối với người chưa bao giờ đến trường như mình mà nói, thật sự là một thử thách mới. Nhớ đến Lam Khả Tâm và nam nhân hèn mọn bị mình chỉnh ở trên tàu hỏa, không biết có thể gặp nhau ở trong đại học hay không. Nhớ rõ rằng bọn họ cũng học ở đại học Thủy Mộc.

Ra khỏi văn phòng làm việc của tập đoàn Đường thị, Diệp Thu lúc này mới quyết định đi đến cửa hàng mua sắm. Đêm qua bởi vì ngại cái chăn bẩn người khác đã đùng rồi, cho nên cả đêm không có ngủ, khiến cho Đường Quả cho rằng mình sáng sớm đã rời giường cởi chuồng chạy rông. Hơn nữa ngày khai giảng cũng sắp đến rồi, cũng cần phải mua một vài bộ quần áo để mặc. Nếu có tiền, không ai nguyện ý mặc quần áo có mùi vị của quê cha đất tổ.

Vị trí của tập đoàn Đường thị nằm ở khu tài chính, ở bên cạnh có không ít siêu thị. Diệp Thu vừa nghe Đường Bố Y nói trong tài khoản có thể tiêu đến một trăm vạn, tự nhiên không cần lo đến vấn đề tiền nong, liền hướng building Phương Đông Tân Thiên Địa thoạt nhìn cũng rất phồng hoa đi tới.

Như mắc cửi, sóng người bắt đầu chuyển động.

Diệp Thu chen chúc trong đám người thật sự không chớp được mắt, nhưng có rất nhiều nữ nhân khiến Diệp Thu cảm thấy trước mắt sáng ngời. Cuộc sống ở thành phố lớn trình độ thật là cao, ngay cả người đẹp dường như cũng mọc nên như nấm, vui mừng hơn cả trúng mùa.

Nhưng khiến Diệp Thu chú ý đến nhất chính là một già một trẻ. Cụ già mày râu bạc trắng, tinh thần có vẻ chấn hưng, ăn mặc một bộ đường trang màu trắng, rất có một cỗ tiên phong đạo cốt. Mà ở bên cạnh đang đỡ hắn chính là một đứa trẻ. Đứa trẻ này tuổi cũng khoảng chừng mười lăm mười sáu, tướng mạo thông minh đáng yêu, thấy hắn, khiến hắn nhớ tới loli Lâm Bảo Nhi ở trong nhà.

” Ông nội, ông xem này, bên ngoài thay đổi nhiều không? Ông cũng không thể buồn bực ở trong phòng được, đi ra ngoài nhiều một chút mới có lợi cho sức khỏe. Con nói cho ông biết, chúng ta đi mua sắm, so với việc ông ở nhà tập thái cực còn tốt hơn… Ông nội đi chậm mọt chút…” Bé trai vẻ mặt tiếu ý nói.

” Được. Sau này ta sẽ nghe theo cháu, mỗi ngày đều đi ra ngoài mua sắm.” Cụ già vuốt vuốt tròm râu cười ha hả mà nói. Người lúc xế chiều, con cháu hiếu thảo, còn có gì để tiếc nuối nữa chứ?

” Được. Con rất nhanh sẽ khai giảng, nhưng cũng may trường học cũng cách nhà không có xa. Con mỗi ngày đều có thời gian đưa ông nội đi dạo.”

” Ha ha, thằng bé này. Có thật là con mỗi ngày đều dẫn ông nội đi chứ? Còn không khiến con mất mặt sao? Con xem xem, ông nội đi ở giữa đám thanh niên, bao nhiêu người đang len lén nhìn chúng ta đó.” Cụ giả xoa đầu cháu trai nói.

” Sợ cái gì?” Đứa trẻ nghe ông nội nói thế, ánh mắt quét một vòng xung quanh, nén giận nói: ” Một đám người nhàm chán. Ông nội không nên để ý tới họ. Con mới không sợ mất mặt. Người nào chẳng có ông nội chứ?”

Diệp Thu đi theo sau hai ông cháu nhà kia, có thể nghe rõ ràng lời hai người nói. Trong lòng ngược lại đối với nam hào này nảy sinh hảo cảm. Trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu, trung hiếu lễ nghĩa, liêm, trung hiếu vẫn là hai chữ được xếp đầu tiên. Nhưng xã hội bây giờ, người chân chính có thể nói và làm như vậy thật sự không có nhiều.

Nếu như không phải đứa trẻ này tuổi còn nhỏ, Diệp Thu ngược lại muốn kết giao với hắn. Tuy rằng hắn không cảm thấy mình là một người tốt, nhưng không ngại kết giao với những người bạn tốt.

Thang máy cuốn về phía trước, rất nhanh đã đi đến lầu hai.

” Ông nội, chậm một chút, cẩn thận dưới chân…” Đứa trẻ đỡ cánh tay của cụ già, khi đang muốn dìu hắn bước lên thang máy. Không ngờ cụ già không bước nổi lên thang máy, lại lảo đảo một cái té xuống mặt đất. Diệp Thu đang còn ở phía dưới, cứu giúp không kịp nữa, chỉ có thể mở mắt nhìn hai ông cháu đồng thời ngã xuống mặt đất.

” Ông nội, ông không sao chứ…. Ông nội… Ông mau tỉnh lại… ai mau tới đây…” Đứa trẻ sau khi ngã sấp xuống mặt đất còn chưa có đứng lên, đã quan tâm đến sự an nguy của ông nội ở phía mặt đất, không ngờ ông nội lại nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Phương Đông Tân Thiên Địa lượng khách mỗi ngày ra vào lên đến hơn mười vạn, đột nhiên diễn ra biến cố như vậy, hấp dẫn không ít người vây xem. Bảo vệ của cửa hàng vừa nghe xong tin tức, một mặt muốn sơ tán đám người, một mặt muốn giúp đứa trẻ đưa cụ già đến bệnh viện.

” Không được động vào hắn.” Diệp Thu đứng xem thấy bọn họ muốn động vào thân thể cụ già, la lớn.

Tiếng hét này, âm thanh ồn ào tranh luận nhanh chóng bị ngừng lại. Ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên người hắn. Tất cả mọi người đều không rõ, khi người ta đang vội vàng cứu người, cái tên trong dáng vẻ nhà quê này vì sao không cho động vào người cụ già.

” Cậu là ai? Vì sao không thể động vào cụ già này?” Người phục trách bảo vệ cửa hàng thấy Diệp Thu, nghi hoặc hỏi. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng Diệp Thu là người nhà của cụ già, nhưng sau khi nhìn thấy quần áo hắn, lập tức phủ định suy nghĩ này.

Phất tay, đối với đám bảo vệ đang ngây ngốc đứng ở một bên nói: ” Còn nghĩ cái gì vậy? Nhanh đưa bệnh nhân đến bệnh viện. Xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm?”

Các nhân viên an ninh không hề do dự, lập tức phân công công việc, hai trước hai sau, bốn người muốn xoay người cụ già lại.

Diệp Thu cũng thấy tình huống nguy cấp mới hét lên một tiếng như thế, cũng không có ý định quyết tâm cứu người. Hiện giờ thấy đám bảo vệ muốn làm một việc ngu xuẩn, còn lo lắng bản thân, nhanh như điện ra tay, một quyền đánh vào hốc mắt tên bảo vệ đứng gần hắn nhất. ba người khác còn chưa kịp phản ứng, đã bị hai quyền một cước của hắn đánh ngã.

” Ngươi là ai? Vì sao muốn ngăn cản? Nếu không tránh ra ta sẽ báo cảnh sát đó.” Đội trưởng đội bảo an nổi giận, người đứng sau Đông Phương Tân Thiên Địa ở Yến Kinh rất có thế lực, còn chưa từng có người dám vào bên trong cửa hàng quấy rối.

” Không được động vào hắn. Không thì đưa hắn đến bệnh viện cũng vô dụng. Các ngươi không phải là cứu người, mà là giết người.” Diệp Thu mặt lạnh lùng nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.