Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 137: Không thể tiện nghi cho người khác



Diệp Thu và Dương Nhạc, Lục Tiểu Mạn đang bàn luận việc có liên quan tới cửa hàng buôn bán, không để ý tới chiếc xe BMV dừng lại sau lưng mình. Tới lúc hắn phát hiện ra, Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi ba người đã chui ra khỏi xe, ba mỹ nhân của chung cư Lam Sắc đều ở đây, đều tụ họp đông đủ ở bên cạnh.

“Các cô sao lại tới đây?” Diệp Thu kinh ngạc hỏi. Hắn biết tập đoàn Đường Thị ở bên cạnh, nếu bọn họ đi về, đúng là phải qua đường Yến Kinh, chỉ là không ngờ bọn họ lại cố ý dừng lại vì mình.

“Hừ, chúng ta tới gặp anh” Lâm Bảo Nhi trù miệng tức giận nói.

“Gặp tôi, gặp tôi làm gì” Diệp Thu có chút mơ hồ.

“Chính là gặp anh, không cho anh có cơ hội lăng nhăng” Lâm Bảo Nhi nói một cách đương nhiên. Đôi mắt to thông minh nhanh nhẹn sau khi quan sát Lục Tiểu Mạn, lập tức liệt cô vào đối tượng nguy hiểm.

Nguồn: http://truyenfull.vn

Chỉ vào người Lục Tiểu Mạn đang dựa sát vào Diệp Thu nói: “Trời, con gái như cô sao lại da mặt dày như vậy, trên đường lớn lại ôm ôm ấp ấp con trai? Không biết xấu hổ à? Hừ, bỏ Diệp Thu ra”.

Lâm Bảo Nhi vừa nói vừa chạy vào đứng giữa Lục Tiểu Mạn và Diệp Thu, một tay ôm chặt cánh tay Diệp Thu nói: “Diệp Thu, chúng ta về nhà thôi”

“Vị này là?” Lục Tiểu Mạn tới giờ vẫn còn đang mơ hồ. Thật ra cô có chú ý tới chiếc xe BMV dừng cách đó không xa, sau đó lại bị khí chất dung mạo của ba cô gái trong xe cảm phục rồi.

Một người thông minh đáng yêu, một người trẻ trung xinh đẹp, còn cô gái mặc đồ công sở càng khiến trong lòng cô cảm thấy có cảm giác thất bại thảm hại. Cùng mặc đồ công sở OL, nhưng mình so với người ta, cảm thấy giống một tiểu người hầu. Khí chất giơ tay nhấc chân chính là con gái nhìn rồi cũng thấy động lòng, hận một nỗi không thể đùa giỡn được.

Chỉ là không ngờ, ba cô gái này lại quen Diệp Thu. Hơn nữa cô gái khuôn mặt bầu bĩnh bộ ngực đầy đặn giống như tràn đầy thù hận với mình. Điều này khiến Lục Tiểu Mạn có chút hiếu kỳ, mình hình như không hề quen bọn họ.

Sau khi Lâm Bảo Nhi đẩy cô ra khỏi bên cạnh Diệp Thu, cô mới hiểu chuyện gì xảy ra, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, nghĩ thầm tên này cũng thật có vận đào hoa.

“Tôi là ai? Tôi là em gái của bạn gái Diệp Thu”. Lâm Bảo Nhi chỉ vào Đường Quả nói.

Đường Quả hận một nỗi không thể bóp chết Lâm Bảo Nhi, rõ ràng trong xe đều nói cả rồi, chỉ là ra xem Diệp Thu làm gì bên này, không ngờ cô vừa tới đã làm cho sự tình hình thành trạng thái đối địch thế này. Nhưng, Đường Quả cũng không phải là người chỉ biết đứng coi trò vui. Nếu Lâm Bảo Nhi đã lên đánh trận đầu rồi. Cô cũng đơn giản đi theo diễn cho hết trò.

Đường Quả đi lên trước ôm lấy cánh tay còn lại của Diệp Thu, tỏ vẻ vô cùng tức giận nhìn Lục Tiểu Mạn mỉm cười, nói: “Xin chào, tôi là bạn của Diệp Thu, rất vui được quen biết bạn”

Đường Quả vẫn không mặt dày nói mình là bạn gái chính hiệu của Diệp Thu, khiến cho Lâm Bảo Nhi rất không hài lòng, miệng càng trù lên cao.

“Các vị đây là?” Diệp Thu nhìn hai cô gái lần lượt ôm cánh tay hai bên trái phải mình, gượng cười nói: “Tôi không phạm lỗi gì chứ? Sao lại giống áp giải phạm nhân thế này?”

“Hừ, chính là anh đã phạm lỗi, anh bất trung bất nghĩa với chị Quả Quả” Lâm Bảo Nhi oai phong lẫm liệt mà nói.

“Bất trung bất nghĩa, tôi sao lại bất trung bất nghĩa với cô ấy?” Diệp Thu kinh ngạc, tội này quá lớn, giống như mình đã làm gì Đường Quả vậy.

“Anh còn không thừa nhận? Anh sờ soạng ngực với đùi chị Quả Quả, anh chính là người của chị Quả Quả, lại chạy đi dụ dỗ người con gái khác, đây không phải là bất trung sao, bất nghĩa biểu hiện ở….” Lâm Bảo Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, hướng tới Đường Quả xin trợ giúp: “Chị Quả Quả, Diệp Thu sao lại bất nghĩa hả?”

“Hả, chỗ hắn bất nghĩa rất nhiều? Hắn là kẻ tồi nhìn trộm con gái tắm còn lấy trộm nội y của chị Mặc Nùng.. cả ngày không có việc gì chạy tới ven đường lớn, nhìn thấy con gái xinh đẹp độ tuổi từ mười tám tới ba tám liền chạy tới đỡ người ta qua đường, những điều này trước nay tôi giả bộ không nhìn thấy. Trời ơi, quá nhiều” Đường Quả đổ một đống tội danh lung tung lên đầu Diệp Thu.

“Tôi thật sự không lấy trộm nội y của cô” Diệp Thu vội vàng giải thích với Trầm Mặc Nùng, không thể để cô ấy hiểu lầm mình.

Trầm Mặc Nùng vốn vì nội dung lời nói của Đường Quả động tới mình mà tức giận, mà vấn đề thế này cô không tiện giải thích. Càng nói càng không rõ, liền định quên chuyện này đi, có cơ hội sẽ tìm nha đầu này báo thù. Không ngờ Diệp Thu lại vẻ mặt nghiêm trang xin lỗi cô, sau đó ánh mắt mọi người trong thoáng chốc chú ý tới người cô.

Trầm Mặc Nùng mặc dù rất muốn giữ bình tình, nhưng cổ họng lại trào lên cục tức, oán hận trừng mắt với Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Chuyện của các người, tôi không muốn xen vào”.

Nói xong, xoay người bước vào xe BMV.

Mặc dù một trong những người liên quan là Trầm Mặc Nùng đi rồi, nhưng nội dung trong lời nói của Lâm Bảo Nhi đã đủ chấn động lòng người. Diệp Thu sờ soạng ngực với đùi người ta, chẳng trách người ta lại khí thế hung hăng tìm tới nơi.

“Diệp Thu chúng ta về thôi” Lâm Bảo Nhi ôm cánh tay Diệp Thu định đi.

Lục Tiểu Mạn thấy hai cô gái thật đáng yêu, liền có ý muốn trêu đùa các cô, nghiêm mặt nói: “Trời! Nghe tôi nói này em gái, em không có bằng chứng gì sao có thể lôi người đi chứ? Chúng ta còn đang có chuyện muốn nói với Diệp Thu”.

“Ai là em gái cô?” Lâm Bảo Nhi tức giận cắt ngang lời cô, “Tôi nhỏ chỗ nào?”

Lục Tiểu Mạn nhìn Lâm Bảo Nhi đang cố ý ưỡn ngực lên, tự ti muốn tìm một lỗ nào đó mà chui vào, cũng không dám chọc giận cô gái ngang ngạnh này nữa, nói: “Em gái, tôi nghĩ là em hiểu lầm rồi, tôi và Diệp Thu chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi.”

“Hừ, quan hệ bạn bè bình thường cũng không được, ai bảo cô là nữ nhân chứ?”

“Ách! Tôi…” Lục Tiểu Mạn cảm thấy bao năm học của mình vô dụng rồi, năm đó còn là nhân vật nổi tiếng ở trường học, trong cuộc thi biện luận sinh viên giữa các học viện trong nước đạt danh hiệu người biện luận hay nhất. Không ngờ hôm nay đấu khẩu với nha đầu này lại không có một phần thắng.

Diệp Thu ở giữa dở khóc dở cười, nói: “Đi thôi, tôi đi theo các cô. Dương Nhạc, việc của cửa hàng cậu và Tiểu Mạn bàn bạc thêm nhé”.

Dương Nhạc bên cạnh ngưỡng mộ không thôi, đây mới đúng là người đàn ông đích thực, hận không thể như tiểu thuyết tiếng Trung trên mạng , rút hồn phách Diệp Thu ra ngoài, mình chiếm lĩnh cơ thể hắn hưởng thụ diễm phúc này, nghe nói hắn sắp đi, tất nhiên là cầu không được.

Ai không có việc chả muốn đi tìm người bên cạnh mình để đả kích?

Nói: “Được,cậu mau về đi, cẩn thận hậu viện mất hỏa, tớ và chị Tiểu Mạn bàn bạc chút. Tớ sẽ thay cậu mời chị Tiểu Mạn ăn cơm trưa”

Đường Quả xoay người nói: “Đó là tự anh mời, đừng có tính lên người Diệp Thu nhà chúng ta.”

“Được được…” Bị đôi mắt khi cười khom thành hình nguyệt nha của Đường Quả nhìn chằm chằm, Dương Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Tốt hơn đừng có chọc vào tiểu nhân, đừng chọc vào phụ nữ. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ngồi ở ghế sau, Diệp Thu chạy lên trước ngồi vào chỗ điều khiển, vị trí này khiến hắn rất hài lòng, vừa có thể trốn tránh thẩm vấn của hai nhóc kia , lại càng thêm ngửi rõ hương thơm trên người Trầm mặc Nùng.

Là người bình thường, có thể mỗi ngày ngửi thấy mùi thơm trên người Trầm Mặc Nùng, đã khiến Diệp Thu cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Diệp Thu nhếch miệng cười cười với Trầm Mặc Nùng, đối phương lạnh lùng khởi động xe, không để ý tới Diệp Thu. Điều này cũng khiến Diệp Thu yên tâm, đùa giỡn trước mặt một nhân vật như nữ thần, Diệp Thu vốn có chút lo lắng, nhưng hiện giờ xem ra Trầm Mặc Nùng không hề giận mình.

Lúc Trầm Mặc Nùng tức giận có một động tác nhỏ, đó là mày sẽ chau lại hình chữ S, mà biểu hiện trầm mặc ngày thường chỉ vì bản tính cô vốn vậy mà thôi.

Lâm Bảo Nhi ở phía sau nói: “Diệp Thu, bao giờ anh lấy chị Quả Quả?”

Diệp Thu gượng cười quay đầu lại, nói: “Tôi nghĩ, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?”

Diệp Thu lúc đó đi cứu vây Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ở đáy động, ở phía trên nghe được câu chuyện tình Đường Quả kể cho Lâm Bảo Nhi. Đây có thể trẻ em bị tẩy não, trong lòng nhận định mình giống như những gì Đường Quả kể, sờ mó ngực và đùi Đường Quả.

Có thượng đế làm chứng, ta chỉ nhìn vài lần, thật sự không sờ mó.

“Hiểu lầm? Ngươi có biết trinh tiết của một cô gái quan trọng thế nào không?” Lâm Bảo Nhi tức giận nói.

Dừng một chút, Lâm Bảo Nhi lại nói tiếp: “Cho dù là hiểu lầm, anh cũng không được ra ngoài tán tỉnh mỹ nhân, ba người chúng ta còn chưa ra tay, cũng không thể tiện nghi cho phụ nữ bên ngoài.”

Két

Chiếc xe đột nhiên mất lái, liên tục vòng vo mấy vòng mới trở về bình thường. Trầm Mặc Nùng chật vật không chịu nổi đỗ xe ở cạnh đường, quay đầu lại quát lớn: “Lâm Bảo Nhi, nếu em còn ăn nói lung tung thế nữa, chị sẽ khâu miệng em lại”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.