Nguyên kinh hoàng nhìn Thảo từ từ đút chiếc muỗng vào miệng. Thình lình có người bấm chuông ngoài cổng
Ông Bình cáu kỉnh nói:
– Ai mà đến không đúng lúc thế này? Ăn cho hết, tao trở lại ngay!
Nói xong ông nặng nề tiến về cửa chính
Thảo buông chiếc muỗng vào chén, thở hắt ra:
– Tụi mình đã thoát!
– Cái món này trông thật gớm ghiếc. – Nguyên thì thầm – Chắc là nấu từ phân bón hoặc thứ cùng loại. Em buồn mữa quá!
Thảo đứng bật dậy, hai tay quơ hết chén muỗng trên bàn, giục em:
– Giúp chị nhanh lên!
Hai đứa nhanh nhẹn mở nắp thùng rác đặt dưới bồn rửa chén, trút hết hai chén “xúp” vào đó, rồi trở lại đặt chén muỗng vào chỗ cũ trên bàn
– Bây giờ tụi mình ra xem ai đến vậy! – Nguyên đề nghị
Hai chị em thận trọng lẩn ra ngoài vừa đúng lúc thấy một người đàn ông cầm một chiếc cặp đen đang bắt tay ông Bình ở ngưỡng cửa. Người này đầu sói, da sạm nắng, mang cặp kính mát màu xanh. Ông ta có một bộ râu hung hung nâu, mặc một bộ com- lê xanh dương và thắt một chiếc cà- vạt sọc trắng đỏ
Ông Bình ngạc nhiên kêu lên:
– Chào ông Mạnh!
Thảo thì thầm vào tai Nguyên:
– Ông ấy là sếp cũ của ba ở Viện Đại Học
Nguyên nhăn nhó trả lời:
– Em biết rồi!
Trong lúc ấy, ông Mạnh làm điệu bộ như đang đánh hơi, tươi cười nói với ông Bình:
– Cách đây vài tuần tôi có nói với ông rằng tôi sẽ đến xem công việc của ông có tiến triễn thêm gì không. Ông Trần lái xe đưa tôi đến. Xe của tôi bỏ ở tiệm sửa xe …
Ông Bình lắp bắp nói:
– Những thí nghiệm của tôi thật sự chưa sẵn sàng trình với ông được
Tuy quan sát cha từ phía sau lưng nhưng Thảo vẫn thấy rõ ràng rằng ông đang lúng túng. Ông tiếp:
– Tôi không ngờ rằng ông đến nên tôi không chuẩn bị gì cả. Theo tôi thì bây giờ không được tiện lắm
Ông Mạnh vẫn tươi cười, đặt tay lên vai ba của Thảo – Nguyên như trấn an ông:
– Không hề gì! Tôi chỉ nhìn sơ qua thôi. Ông biết đó, lúc nào tôi cũng thích thú với những thí nghiệm của ông. Ông cũng rõ rằng tôi bị Ban Trị Sự của Viện Đai Học làm áp lực phải sa thải ông chứ thật tình tôi không muốn chút nào. Dù sao, tôi hứa ủng hộ ông để ông có cơ hội trở lại làm việc tại Viện Đại Học. Bây giờ ông đưa tôi đi xem thành quả của ông nhé!
– Tôi đã nói…
Ông Bình không giấu được vẻ bất bình, có vẻ như muốn chận không cho ông Mạnh bước tới. Nhưng ông này vẫn vượt qua, đi vào nhà. Nhìn thấy Thảo và Nguyên trong hành lang dẫn tới cửa xuống lầu, ông vui vẻ chào chúng nó. Ông Bình lộ vẻ ngạc nhiên:
– Các con đã ăn hết chưa?
Nguyên trả lời:
– Dạ hết rồi. Ngon lắm ba à!
Câu trả lời láo ấy dường như làm hài lòng ông Bình lắm. Sửa lại chiếc nón trên đầu cho ngay ngắn, ông theo ông Mạnh đi xuống lầu, không quên khoá cửa lại cẩn thận
Hai chị em trở vào nhà bếp. Vừa mở rộng tủ lạnh để tìm thức ăn, Nguyên vừa nói:
– Có lẽ ba sẽ được Viện Đại Học cho làm việc trở lại ở viện, chị Thảo hả?
Thảo lấy ra một tô xà- lách trộn trứng, mắng em:
– Đồ ngu! Nếu thật sự ba có thể tạo ra được những loại cây lấy từ tế bào của thú vật thì ba đã nổi danh. Cần gì phải làm việc nữa!
Nguyên có vẻ suy tư:
– Ờ, chị nói có lý lắm! …. Chỉ có món xà- lách này thôi à?
– Chị sẽ làm cho em bánh mì sandwich nhé!
– Thật ra thì em không đói. Cái thứ xanh xanh nhão nhoẹt của ba làm khiến em nôn nao cả ruột. Theo ý chị, tại sao ba cứ khăng khăng muốn chúng ta ăn nó?
– Chị không biết!
Thảo đặt tay lên chiếc vai mảnh mai của Nguyên:
– Chị sợ lắm Nguyên ạ! Chị rất muốn có mẹ ở đây lúc này
– Em cũng vậy
Thảo cất tô xà- lách trở lại trong tủ lạnh, tì trán vào cửa, thì thầm:
– Nguyên..
– Cái gì?
– Em có tin rằng những gì ba nói với chúng ta là sự thật không?
– Về điều gì?
– Về tất cả mọi chuyện
Nguyên lắc đầu:
– Em không biết nữa!
Rồi bỗng nó thay đổi thái độ, đôi mắt ngời sáng, nói với Thảo:
– Có một cách để biết!
– Hả? Em muốn nói gì?
– Khi nào có dịp- lúc ba đi vắng chẳng hạn, chúng ta trở xuống dưới lầu lần nữa để xem ba đã làm gì