Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 26: Chương hai mươi sáu



Từ nhỏ, Minh Lam đã rất hâm mộ Tiêu Cẩm, mẫu phi nói, phải làm tốt hơn Đại hoàng tử, phải thắng được Đại hoàng tử, như vậy, mọi người mới có thể nhìn đến Nhị hoàng tử là ngươi.

Vậy nên, Minh Lam vừa ngầm đấu đá với đại ca Ngọc Sanh Hàn, lại vừa âm thầm hâm mộ Ngọc Tiêu Cẩm, Ngũ đệ của hắn, hắn có một mẫu phi rất yêu thương hắn, hắn tốt, bà ấy liền vui vẻ, bên cạnh hắn, còn có một Tần Hương Diệp, yên lặng, cùng nhau trồng hoa nuôi cỏ, cuộc sống cứ bình yên mà vui vẻ như vậy trôi qua.

Không giống hắn, ngày nào cũng phải chăm chỉ khổ luyện, văn võ tài học đều phải cố gắng đuổi kịp Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Tiêu Cẩm lại luôn chậm rãi đi theo sau hắn, nhưng chẳng bao giờ rớt lại.

Hắn đã từng hỏi Ngũ đệ, có bao giờ lén nghiên cứu học vấn không, Tiêu Cẩm rất nghiêm túc nói, “Hương Diệp Nhi thỉnh thoảng đều kiểm tra bài tập của đệ, đệ mà không làm tốt, nàng sẽ không vui.”

Vậy nên, Minh Lam rất khó chịu mượn lúc tỷ thí đánh cho hắn một trận thương tích đầy mình, không ngờ tới, mấy ngày sau, Ngũ đệ hắn lại nghe con nhóc Tần Hương Diệp kia dùng chiêu thức không quang minh chính đại để đối phó hắn!

Đây là nỗi sỉ nhục của cả đời Minh Lam!

Từ đó, hắn hận Tần Hương Diệp, nhớ kỹ Ngọc Tiêu Cẩm.

Lợi dụng Tiêu Cẩm đối phó Ngọc Sanh Hàn, là vì nhìn ra Ngọc Sanh Hàn lập Tần Hương Diệp làm hậu là đã có tính toán, hắn biết, Tần Hương Diệp chính là tử huyệt của Tiêu Cẩm và Ngọc Sanh Hàn.

Để cho Tiêu Cẩm khởi xướng phản nghịch, Minh Lam lén về quốc đô, đến thời cơ, tới Thiên Sứ các, cũng chỉ để tìm hiểu thêm về cái nơi thu thập tình báo này của Tần Khê và Ngọc Sanh Hàn, có điều ngồi trên sương phòng lầu hai, lắng nghe tiếng ca của nữ tử tên Lam Điền kia, thực dễ nghe thoải mái.

Nhớ tới lúc trước trêu chọc nàng, khóe miệng không tự chủ được khẽ cười.

Đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy một gã công tử phòng bên cạnh đang nói chuyện với một gã khác: “Lát nữa ta mời Liên Y cô nương lên hát một khúc, đến lúc đó, chỉ cần để nàng uống hết cái này, cho dù có là nữ tử trinh liệt thế nào cũng phải ngoan ngoãn hầu hạ gia…”

“Nghiêm công tử, hộ vệ của Thiên Sứ các vẫn còn ở đây, nếu ngươi mà động vào Liên Y, sau lưng Thiên Sứ các này vẫn còn một Ngọc Khê hầu gia đấy ~”

“Hừ~ Ngọc Khê hầu kia trước mắt thân mình còn khó mà bảo toàn, sống hay chết còn chưa rõ, mọi người đều đang bận rộn với chuyện làm phản, còn ai quản được ta!”

Minh Lam nghe cuộc nói chuyện bên đó, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, nhìn người con gái mặt mũi thanh tú dưới lầu, vươn tay đưa ngân phiếu cho gã sai vặt bên cạnh, “Lát nữa, mời Liên Y cô nương đến phòng ta đàn một khúc…”

“Xin hỏi gia xưng hô thế nào?”

“Minh công tử.”

Minh Lam biết, thời điểm này, không nên nảy sinh thêm chuyện, nhưng Tần Khê trúng mai phục của hắn, giờ không rõ tung tích, một nữ tử đơn thuần như vậy, để mình nàng ở lại một nơi như Thiên Sứ các, không khỏi quá mức nguy hiểm.

Mang nàng đã hôn mê về trạch phủ tạm thời, đặt nàng lên giường, đây mới là lần đầu tiên nhìn nàng kỹ càng, lúc mới gặp, chỉ thấy trước mắt sáng rỡ, cái lần đùa giỡn nàng trong núi, nhìn dáng vẻ cảnh giác đó của nàng, giống như những con thú nhỏ vậy, thực sự rất đáng yêu.

Ngày thứ hai lúc đến thăm nàng lần nữa, nàng đã tỉnh lại, thấy hắn, lại mang vẻ mặt cảnh giác, Minh Lam bước tới, mặt đầy ý cười, “Tỉnh rồi? Đói bụng chưa?”

Thấy Lam Điền mấp máy môi, lại không mở miệng, Minh Lam đành nói tiếp, “Ngươi không phải sợ, ta chẳng qua chỉ tìm một người đi theo thôi, chờ Ngũ đệ mang binh tiến vào quốc đô, ta sẽ thả ngươi.”

Lam Điền nghe hắn nói vậy, sắc mặt hơi biến đổi, “Lam Vương thực sự liên thủ làm phản với Tiêu Vương sao?”

Đó không phải lời đồn, là thực?

“Vẻ mặt ngươi sao lại bi thương như vậy hả? Chẳng lẽ ngươi quan tâm đến Bổn vương sao?” Minh Lam không nhịn được cười, vươn tay, nhẹ nhàng véo lên mặt nàng một cái, mặt Lam Điền nhất thời đỏ bừng, lùi vào trong góc giường, mặt đầy cảnh giác.

Minh Lam chỉ thấy trêu chọc nàng thực là thú vị, đi thẳng tới bên giường ngồi xuống, sau đó lại nói chuyện với nàng, chỉ cần sắc mặt Lam Điền hơi dịu xuống một tí là Minh Lam lại duỗi tay, ra vẻ như sắp làm gì nàng, làm cho nàng lại cảnh giác, nhìn dáng vẻ kia của nàng, Minh Lam cảm thấy thực sảng khoái.

Mấy ngày liền, hắn vừa phái người liên hệ với Cầm Phi, vừa đến phòng của Lam Điền, thỉnh thoảng trêu chọc nàng, thỉnh thoảng lại chẳng nói câu nào, ngồi một bên đọc sách, có lúc, cũng sẽ nói mấy câu chẳng ra đâu vào đâu, ví dụ như…

“Sao ngươi lại lấy tên là Điền được nhỉ? Thật kỳ quái~”

“Ngươi có xem binh pháp bao giờ chưa?”

“Đầu bếp trong phủ này kém xa đầu bếp ở Phong đô, hôm nào đó dẫn ngươi đi nếm thử tay nghề của đầu bếp trong phủ ta.”

Mỗi lần Lam Điền không đáp gì, Minh Lam lại quay đầu, bỗng nhảy ra một câu, “Hát cho ta một khúc.”

Cuối cùng Lam Điền phát sợ, chỉ có thể thỉnh thoảng thì đáp một câu, “Ừ.”

“Ừm.”

“Không biết.”

“À…”

Sau đó, có một ngày, Lam Điền thấy ngoài cửa không có thủ vệ, định len lén bỏ trốn, mới ra cửa, đã thấy một con mèo nhỏ đột nhiên từ đâu chạy tới, Lam Điền sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy bên kia đột nhiên có bóng người, nhanh chóng bắt lấy con mèo nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ con, “Cho ngươi chạy này, cái móng thịt bé xíu này còn dám làm Bổn vương bị thương? Xem Bổn Vương có trừng phạt ngươi không!”

Nói xong, nắm lấy cái chân xinh xinh của con mèo con kia, kéo lại gần môi mình, chụt chụt hai cái, trên mặt mang đầy vẻ cưng chiều, Lam Điền nhìn người nọ, sững sờ cả người, đứng ở trước cửa, chớp mắt mấy cái liền, cho là mình nhìn nhầm.

Người nào đó đã “trừng phạt” con mèo nhỏ xong dường như mới ý thức được có người ở cửa, quay đầu, thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lam Điền, vội vàng thả con mèo xuống đất, đứng thẳng người, cố ra vẻ uy nghiêm, còn cúi đầu mắng một câu, “Tiểu súc sinh, còn không mau tạ tội!”

Khóe mắt liếc qua Lam Điền, lộ ra chút ngoan độc, giống như bị bắt đúng lúc xấu hổ, sau đó nhìn đến cái chân đang bước ra khỏi cửa phòng kia của Lam Điền, ý tứ trong mắt rõ ràng, Lam Điền ngẩn ra xong, lập tức lui vào trong phòng, oành một tiếng đóng cửa lại, tựa vào cửa, trong đầu vẫn tràn ngập dáng vẻ Minh Lam đang cưng chiều con mèo nhỏ, không nhịn được, phì một tiếng bật cười.

Đường đường là Lam Vương gia, vậy mà lại đi thích mấy con vật nhỏ?

Thì ra là hắn cũng có mặt dễ thương như vậy!

Lam Điền tựa vào cánh cửa, che miệng, cũng vẫn cười trộm thành tiếng, Minh Lam còn đứng sững bên ngoài, nhìn chằm chằm bóng người sau cánh cửa, chỉ thấy uy nghiêm của mình đã bị quét sạch, bước tới, đẩy thẳng cửa ra, Lam Điền thấy cái mặt đen sì như muốn giết người diệt khẩu kia của hắn, thực ra thì rất muốn thức thời ngưng cười, nhưng mà, vẫn không nhịn được.

“Ha ha….”

“Ngươi thử cười một tiếng nữa xem, hôm nay ta sẽ ăn ngươi.” Minh Lam túm bả vai nàng lại, giương nanh múa vuốt, Lam Điền nghe vậy, cuối cùng cũng nhịn cười được, lúng ta lúng túng cúi đầu.

“Vừa rồi định chạy trốn hả?” Không có mấy con vật nhỏ, Minh Lam lại quay về với vẻ bỡn cợt mà sắc bén như trước, Lam Điền cúi đầu, không dám đáp lại, Minh Lam thấy vậy, tiếp tục nói, “Hừ! Ngươi tưởng là Bổn vương thực sự sơ xuất xem nhẹ quên phái người trông chừng? Chẳng qua là thấy ngươi buồn bực trong phòng nhiều ngày, định thả ngươi ra ngoài đi một vòng thôi…”

“Ngươi để cho ta ra ngoài?” Nghe câu này, ánh mắt Lam Điền sáng rực lên, Minh Lam liếc xéo nàng một cái, cười đến là âm u, “Đáng tiếc, ngươi biết nhiều quá rồi…”

“Lam Vương gia tha tội, Lam Điền vừa nãy tuyệt đối không thấy Vương gia đuổi theo một con mèo nhỏ đến đây, cũng tuyệt đối không cho là Vương gia đặc biệt thích những con vật nhỏ!” Nói thì nói vậy, khóe miệng lại mang theo một nụ cười trộm, khiến cho Minh Lam hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Nhưng mà, lại chẳng thể làm gì được nàng.

Thậm chí, nghe thanh âm của nàng, sẽ không tự giác mà muốn nói chuyện với nàng, thậm chí, uống rượu say, cũng chạy đến phòng nàng, còn lôi kéo nàng nói hết những ấm ức trong lòng mình ra.

“Ta cũng muốn giống như người bình thường, sống một cuộc sống đơn giản..”

“Tại sao mẫu phi của ta không thương ta?”

“Ngay cả thích mấy con vật nhỏ, cũng phải lén la lén lút…”

Lời như vậy, nghe vào tai Lam Điền, không kìm được mà đau lòng thay cho hắn…

Rất nhiều năm sau, Minh Lam nhớ tới đêm đó, uống rượu say rồi hôn nàng, không mang theo chút tà niệm nào, chỉ là một nụ hôn đơn giản, đêm đó, chỉ đơn giản muốn tìm một người để ôm, nhớ lại khi Lam Điền sợ hãi vươn tay vỗ nhẹ lên vai hắn, dịu giọng an ủi hắn bằng những lời nói nhỏ nhẹ, Minh Lam liền cảm thấy, trái tim, tràn ngập hạnh phúc.

Rất nhiều rất nhiều năm sau, Lam Điền thấy Minh Làm ngồi trong thư phòng viết một câu, “Minh lam tạp tử yên.”

* Sương mù quyện khói tím

Quay đầu, có chút bất mãn hỏi hắn, “Sao không phải là lam điền, không phải là liên y?”

Minh Lam nghe vậy, cười cười kéo tay nàng, “Điền Nhi, nàng đã từng nghe câu Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên* chưa?”

* Lam Điền là tên một vùng có nhiều ngọc quý, câu này nằm trong bài thơ Cầm Sắt của Lý Thương Ẩn, miêu tả cảnh ánh nắng mặt trời chiếu vào chất ngọc thì bốc lên một làn khói.

Lam Điền nghe vậy, mắt nhuộm ý cười, gật đầu nhẹ nhàng cười một tiếng.

Lam Điền là khói, Minh Lam là sương, khói và sương, rồi sẽ gặp nhau trong không gian, sau đó, quyện vào nhau, quyến luyến nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.