Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 20: Chương hai mươi



Thời gian hai năm bệnh viện cho Kỷ Vân đi nước ngoài học đã gần hết nhưng đề mục nghiên cứu vẫn chưa kết thúc, đây là thời khắc mấu chốt, nếu như bỏ qua về nước chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Kỷ Vân đành phải nhờ ba mình đàm phán xem có thể kéo dài thời gian hay không. Nhưng nếu như muốn hoàn thành có thể mất hai năm nữa, bệnh viện cũng khó xử, kinh phí có hạn, ông Kỷ cũng không thể đi xin nên đành cùng Kỷ Vân nghĩ nghĩ cách.

Cuối cùng Kỷ Vân dựa vào nhiều mối quan hệ, liên lạc với bệnh viện chuyên khoa tim ở Bắc Kinh, đối phương nhìn đề tài Kỷ Vân làm, đồng ý ký hợp đồng, như vậy bệnh viện nhận được trợ cấp, Kỷ Vân tiếp tục đề tài nghiên cứu.

Đến khi Kỷ Vân về nước, vừa đúng lúc Đinh Phượng Lĩnh nghỉ hưu, không có chuyện gì có thể đến Bắc Kinh nhậm chức, vì vậy Kỷ Vân vui mừng quay về ký kết, trước khi đi, Đinh Phượng Lĩnh xin nghỉ phép đưa bà quay lại Đức, ở cùng bà một thời gian, Đinh Dật chưa tốt nghiệp nên không thể đi cùng, vì vậy cười nói với ba mẹ: “Hai người cứ xem như đi hưởng tuần trăng mật lần thứ hai, con thi tốt nghiệp xong sẽ qua.”

Rốt cuộc sau khi thi tốt nghiệp xong, Đinh Dật chuẩn bị thẳng tiến nước Đức, lần đầu tiên một mình ra nước ngoài, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích.

Trước tiên Đinh Dật đến Bắc Kinh, Lý Bối Bối cũng chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, lần này không có thời gian đi cùng cô. Ở Bắc Kinh hai ngày liền nghe bác trai bác gái nói nên làm gì không nên làm gì, ngộ nhỡ có gặp nạn cũng tìm người liên lạc giúp cô, nếu không phải vé máy bay do ba đặt cho cô trước khi đi, sợ rằng mấy ngày nữa cô mới đi.

Vậy mà vẫn không tránh khỏi rắc rối, lúc ở Frankfort chờ đợi chuyển chuyến bay, bởi vì phải chờ thêm sáu bảy giờ, Đinh Dật lại không biết phương hướng nên chỉ có thể ngồi ở phòng chờ, thật sự nhàm chán liền móc máy nghe nhạc ra nghe, cô không nghe thấy loa thông báo chuyển cửa lên máy bay cho đến khi xếp hàng mới phát hiện vé của mình không cách nào qua được, Đinh Dật vẫn chưa xác định được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cô cho là máy bay có vấn đề, hỏi nhân viên hướng dẫn, dựa vào vốn tiếng Anh, Đinh Dật mất cả buổi sáng mới biết đã đổi cửa lên máy bay.

Lúc này cô mới bối rối, tại sao sân bay rộng như vậy, đất ở Frankfort rất rẻ sao? Một đường chạy như điên, Đinh Dật tìm được lối lên máy bay thì nhân viên xin lỗi nói máy bay đã cất cánh, hơn nữa lúc đó mọi người đợi cô rất lâu. Không muốn để người Trung Quốc mất thể diện, Đinh Dật tự nói “Thật xin lỗi, cám ơn.” Nhưng trong lòng tối sầm, họ bỏ cô lại như vậy, sao không chờ cô thêm một chút!

“Đinh Dật!” Giọng nam chuẩn, lại nói tiếng phổ thông rõ ràng, Đinh Dật hoài nghi mình tuyệt vọng quá nên nghe lầm rồi, thật thà nghiêng đầu về phía cất ra tiếng nói, phát hiện một thiếu niên mặt mày sáng sủa đang nhìn mình, mặt không thể tin, nhìn thiếu niên này rất quen.

“Đinh Dật, sao em lại ở đây, em đi một mình sao?” Nhìn khuôn mặt cùng với quan sát một hồi, Đinh Dật mới nghĩ ra, đây là bạn của anh trai Lý Bối Bối, người Nhật Bản tên Điền Anh Hùng.

Mặc dù Đinh Dật không muốn nói cho anh ta biết cô nghe nhạc nên không nghe thấy thông báo làm lỡ chuyến bay nhưng cô cũng không thể không đi hỏi hướng dẫn viên trước mặt anh ta. Mặc dù cô ghét Nhật Bản nhưng bây giờ xem ra cũng cần một người bạn lúc này.

Ấp a ấp úng nói rõ rình huống, không ngờ Điền Anh Hùng không cười cô chỉ quay đầu lại nói với người đàn ông trung niên mấy câu, sau đó đưa Đinh Dật đi làm thủ tục đổi vé.

Tóm lại chuyện không phức tạp như cô tưởng tượng, sân bay phục vụ vô cùng tốt, không tốn bất kỳ phí tổn nào cô vẫn có thể đổi vé máy bay, vừa đúng lúc Điền Anh Hùng cũng đi Berline, liền đổi vé cho cô đi cùng chuyến bay với anh ta, chỉ có hành lý của Đinh Dật không có cách nào chuyển, có thể đến muộn mấy giờ, cũng may ba mẹ đến sân bay chờ, hành lý tới trễ cũng không sao.

Nếu như nói cuộc tỷ võ lần trước giúp rút ngắn khoảng cách của Điền Anh Hùng cùng Đinh Dật thì không đáng kể bằng lần này. Nếu như không phải là Nhật Bản, Đinh Dật sẽ rất ngưỡng mộ anh ta, bởi vì Đinh Dật phát hiện anh ta có thể nói lưu loát tiếng Anh cùng tiếng Đức, cộng với tiếng Hán và tiếng Nhật, trước mắt có thể thấy anh ta có thể nói bốn thứ tiếng. Từ trước đến giờ Đinh Dật rất sùng bái người có thể nói được nhiều ngoại ngữ, lúc này thấy anh ta, nếu như không phải do quốc tịch, hai mắt cô sẽ sáng như sao.

Điền Anh Hùng cùng Đinh Dật lên máy bay mới cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng vé của cô là vé hạng thường sao đột nhiên lại thành vé thương gia? Cho dù là lần đầu đi xa nhà, Đinh Dật cũng không tin có chuyện gì tốt, cô cũng không thêm tiền.

“Đi cùng anh còn có Inoue Quân, tạm thời anh ấy có chuyện phải làm, liền đem vé máy bay đổi cho em, đây là chuyến cuối cùng bay đến Berline trong ngày hôm nay, nếu như em không đi, bác trai bác gái sẽ lo lắng.”

Chẳng lẽ không thể đổi được vé máy bay của cô nên Điền Anh Hùng nói người kia đưa vé cho cô? Đinh Dật suy nghĩ trong lòng nhưng không hỏi nữa, dù sao hôm nay cô cũng nợ anh ta, thiếu nhiều hay ít cũng là thiếu, cô sẽ không hỏi để làm hai người mất tự nhiên.

Điền Anh Hùng biết Đinh Dật đậu trường đại họ A ngành xe hơi nói: “Thật là trùng hợp, tôi cũng muốn ở Bắc Kinh nghỉ ngơi một thời gian, ngẫu nhiên cũng là trường đại học A.” Đinh Dật biết anh ta nhận học bổng của trường đại học A thì tương đối bực mình, công tử Nhật Bản có thể đi khắp thế giới lại còn bắt mọi nơi theo chủ nghĩa xã hội, tổ quốc vĩ đại của chúng tôi, người đóng tiền thuế……đi học!Chút cảm tình của Đinh Dật với anh ta liền biến mất.

Điền Anh Hùng không biết tại sao cô tức giận không để ý tới mình, không ngừng nói chuyện: “Bây giờ em luyện công phu gì vậy? Trình độ có tiến bộ hay không?”

Đinh Dật nghe vậy cảnh giác nhìn anh ta: “Chẳng lẽ anh muốn báo thù, anh không hẹp hòi vậy chứ? Mẹ tôi nói con gái lớn rồi không nên đánh nhau nữa.” Đùa sao, mấy năm nay cô không ngừng học tập, rất ít có cơ hội động thủ, đừng nói tiến bộ, không lùi là may rồi, nhìn Điền Anh Hùng bền chắc hơn ba năm trước, cô cũng không muốn làm mồi đưa tới miệng anh ta.

Điền Anh Hùng nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười không tiếp tục đề tài này nữa, thuận tiện nói chuyện với cô về kiến thức các nơi, quả nhiên anh ta đi qua rất nhiều nơi, không còn là thanh niên hay phê bình những điểm không tốt của các quốc gia nữa, thì ra theo thời gian, tất cả mọi người đều trưởng thành.

Ba mẹ Đinh nhận được điện thoại đã sớm trông mòn con mắt, lúc Kỷ Vân thấy con gái không khỏi dang tay kéo vào lòng, Đinh Phượng Lĩnh phát hiện Điền Anh Hùng ở bên cạnh lại rất lễ phép chào ba mẹ Đinh, Kỷ Vân rất tò mò với cậu thanh niên giúp con gái mình, không nhịn được hỏi thăm, Đinh Dật mới biết gia đình nhà họ Điền lại hiển hách như vậy, lần này anh ta tới Đức không như Đinh Dật đoán là đi chơi mà là thay nhà họ Điền đi bàn việc.

Chẳng qua anh ta cũng chỉ mới hai mươi tuổi, tại sao lại có lời nói như vậy? Nhưng mặc kệ thế nào, Đinh Dật cảm thấy người này lập tức trở nên rất xa xôi không còn là người đã từng cùng bọn họ cưỡi ngựa đánh nhau, cuộc sống cùng giai cấp của anh ta không phải phạm vi mà cô có thể hiểu được, vì vậy lập tức xa lánh, ân tình nợ anh ta sau này tìm cơ hội trả lại thôi. Điền Anh Hùng quả thật là con người của công việc, sau khi chào hỏi ba mẹ Đinh liền đi cùng nhân viên tiếp đón.

Kể từ sau khi Đinh Dật lớn lên, nhà họ Đinh ít khi có dịp đi chơi cùng nhau, về sau sợ rằng càng khó hơn, vì vậy cả nhà rất quý trọng thời gian này, ở Đức chơi mấy ngày, sau đó đi du lịch một vòng.

Ở đây Đinh Dật mới thực hiểu cái gì gọi phong cảnh như tranh vẽ, thấy được kiến trúc hoành tráng của châu Âu, Đinh Dật chợt cảm thấy kiến trúc Trung Quốc có chút quê mùa. Không phải cô không yêu nước, trong nháy mắt nhìn thấy nhà thờ đó cảm giác rung động để lại ấn tượng lớn cho cô, chỉ là sau đó cô chợt hối hận, nếu người Trung Quốc không phá hư các công trình kiến trúc, nếu các kiến trúc cung đình đều có thể được bảo tồn, nhất định có thể hơn bọn họ.

Nhất là nước Pháp hay nước Đức, đường đi đều là cứt chó, người đi đường không ngửi thấy mùi lạ bởi vì ngồi chồm hổm xuống cẩn thận nghiên cứu, nguyên nhân cứt chó tại sao không thối Đinh Dật vẫn chưa biết.

Nhắc đến cứt chó lại nhớ đến đồ ăn có chút ghê tởm, Đinh Dật muốn chửi thức ăn của một vài quốc gia là “Cứt chó”, nhất là cửa hàng đề tên “Đồ ăn Trung Quốc”, đắt tiền còn không ngon, Đinh Dật cảm thấy lúc cô nấu dở nhất vẫn hơn những món kia nhiều.

Nếu như tương lai không tìm được việc vậy có thể học làm đầu bếp,Đinh Dật nghĩ thầm.

Thức ăn của bệnh viện chỗ mẹ cũng không tệ lắm, nếu không ăn còn có kẹo chocolate, kẹo chocolate của Đúc danh bất hư truyền, ăn rất ngon. Đi du lịch cùng ba mẹ rất nhiều nơi, Kỷ Vân không chỉ chăm sóc chu đáo cả nhà lại còn đem theo nồi cơm điện, trứng gà, gạo, thỉnh thoảng ở khách sạn có thể làm cơm rang trứng.

Nhiều năm sau, Đinh Dật vẫn cảm thấy tiếc nuối về chuyến du lịch đó, làm sao lại nghĩ tới món ăn, phong cảnh, văn hóa của bọn họ chứ.

Một tháng sau khi về nước, kỳ thi tốt nghiệp đã kết thúc, tất cả mọi người đang suy nghĩ điền nguyện vọng, La Bình thi cũng được, định báo danh học viện ngoại ngữ, Nguyễn Thúy hình như thi không tốt lắm, đã quyết định bảo lưu điểm thi, Đinh Dật cảm thấy rất tiếc nhưng cũng không dám lắm mồm, dù sao đậu đại học là điều kiện tiên quyết.

Đinh Dật đưa quà cho bọn họ, đến Chu Văn Bân thì nhịn không được hỏi một câu: “Tại sao lại chọn Nam Kinh?”

Chu Văn Bân do dự một chút nói: “Mẹ mình có bạn học ở làm ở trường đại học, mẹ muốn mình đến đó.” Ở Nam Kinh trường đó là trường số một, nhất là ngành kiến trúc, cô tin Chu Văn Bân có thể phát triển tiền đồ.

Nghê Ái Lan bởi vì rớt hạng nên rút khỏi lớp chuyên, sau đó tiến bộ rất nhiều, ngược lại thi vào trường nghệ thuật, bây giờ đã thi đậu vào học viện nghệ thuật ở Nam Kinh, với bản lĩnh của bạn ấy, môn cơ bản không có khó khăn gì, cũng có thể tăng số sinh viên cho trường.

Chỉ có Lâm Lâm là phiền toái, cô thi điểm cao, tuy nhiên lại muốn học đại học sư phạm, chủ nhiệm lớp cùng giáo vụ đều lắc đầu. Không phải năm nào cũng có người thi đậu thủ khoa, huống chi trăm năm khó gặp, khoa Văn trường Nhất Cao được dịp ngẩng cao đầu, năm nay thành tích của Lâm Lâm rất cao là vũ khí mạnh.

Đinh Dật đem quà từ Châu Âu cho dì nhỏ Kỷ Phỉ: “Dì nhỏ, cháu đậu đại học rồi, phải lấy năm nghìn tệ rồi, dì không làm mất hết rồi chứ?”

Cô bị cốc đầu một cái: “Con bé chết tiệt này, xem thường dì, biết cháu tới sáng nay dì bán dùm cháu rồi, nếu không thì còn được nhiều hơn nữa.”

Thì ra là có lời, Đinh Dật vui vẻ nhận sổ tiết kiệm vừa nhìn đã choáng váng, mẹ ơi, nhiều gấp mấy lần, cổ phiếu dễ kiếm tiền vậy sao!

Không trách được Thẩm Trường Đông muốn học tài chính, Đinh Dật bắt đầu tưởng tượng Thẩm Trường Đông mặc đồng phục màu xanh làm việc ở ngân hàng, không nhịn được rung mình, bây giờ đổi nguyện vọng còn kịp không?

Đinh Dật không nhịn được nói suy nghĩ ra bị Kỷ Phỉ cốc đầu mấy cái: “Cháu cho rằng cổ phiếu dễ kiếm lắm sao? Nhìn đi, thị trường chứng khoán lập tức có thể nứt toác, năm nghìn tệ dì giúp cháu đầu tư ổn định, nhưng cũng có thể mất nửa số tiền.”

Ý tưởng ham ăn lười làm bị dì nhỏ gạt bỏ, Đinh Dật vẫn vui mừng, rất nhiều chuyện có thể làm, trước khi đi còn hôn cháu gái trong lòng mấy cái.

“Lâm Lâm, mẹ bạn sao rồi?”

“Vẫn vậy, bệnh mãn tính, không phải ngày một ngày hai là có thể tốt lên được, quan trọng là phải tĩnh dưỡng.” Đinh Dật hẹn Lâm Lâm ra nói chuyện.

Đinh Dật cầm sổ tiết kiệm trong tay đẩy tới, Lâm Lâm mở ra nhìn, kinh hoảng hỏi: “Nhiều tiền như vậy là có ý gì?”

“Cứ xem như là phí cho bác gái tĩnh dưỡng, đây là tiền dì nhỏ giúp mình kiếm được, tiền tài không có nghĩa gì. Tiền học phí bạn không phải lo lắng, nếu như bạn thi đậu trường đại học B, trường học cùng công ty sẽ có phần thưởng. Mình nghĩ bạn muốn thi đại học sư phạm là muốn gần ba mẹ để tiện chăm sóc phải không nhưng nói như vậy phần thưởng sẽ ít đi.”

“Học trường sư phạm không tốn tiền học phí, con có thể làm trợ lý cho giảng viên, áp lực trong nhà sẽ ít hơn.”

“Nhưng nếu bạn học trường đại học B, sau khi tốt nghiệp sẽ kiếm được nhiều hơn, lâu dài mà nói, có thể tìm được chỗ tốt, bạn có hỏi ba mẹ chưa? Bọn họ có đồng ý không?”

Lâm Lâm cúi đầu: “Bọn họ để mình quyết định, nói mình điền nguyện vọng mà mình muốn, không nên bởi vì một người bệnh mà làm ảnh hưởng cuộc đời mình nhưng…….”

“Ở đời ba mẹ đều giống nhau, số tiền này không nhiều lắm, đủ để thuê người chăm sóc cho bác gái, ở đây bạn không có bạn bè, nếu có chuyện gì một mình bạn làm sao quản được. Mẹ Chín là bác sĩ, có chuyện gì cứ gọi cô ấy là được.” Nói xong viết số điện thoại vào giấy cho cô.

Lâm Lâm chợt ngẩng đầu nhìn Đinh Dật: “Đinh Dật, bạn nhất định phải để mình nợ cả đời sao?”

Đinh Dật sững sờ nhìn cô nói: “Nói hay, bạn lấy thân báo đáp thôi.”

Nói xong hai người cùng cười lớn, làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc.

Rời khỏi tiệm kem, Lâm Lâm vừa đi vừa cười nói: “May mắn bạn không phải là nam sinh, nếu không thì không biết làm sao từ chối. Ha ha sao bạn lại duyên như thế, tương lai nhất định rất đào hoa, không chỉ gả cho người đàn ông tốt còn có một đứa bé mập mạp! Ai u.Mình đánh không lại bạn.” Hai người đùa giỡn trên đường, tiếng cười giòn giã động lòng người, ngay cả phiền não cũng rất nhanh chóng tan thành mây khói.

Khi trong sân trường dán thông báo Lâm Lâm thủ khoa môn Văn thi vào trường đại học B, Đinh Dật cười toét miệng…….thì ra cho người khác lời khuyên cảm giác là như vậy, trong lòng thật thoải mái, tràn đầy cảm giác không cách nào diễn tả.

Sau khi về nhà, Đinh Dật mấy lần cầm điện thoại lên lại đặt xuống, cuối cùng quyết tâm, nhắm mắt ấn mã số, Thẩm Trường Đông nói cậu thi không tốt nhưng điểm không thấp nên không lo.

“Alo?” Giọng nói Thẩm Trường Đông hơi thấp, hình như tâm tình không tốt lắm, Đinh Dật vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

“Thật sự thi không tốt sao?”

Đinh Dật kinh sợ, đang nghĩ phải an ủi cậu như thế nào, cậu nói tiếp: “May là thi không tốt, nếu không sẽ bị gọi đi nhập ngũ. Mới nhận được thư thông báo của M.”

A! Ông ngoại Thẩm Trường Đông đề nghị cậu thi vào quân đội, Thẩm Trường Đông không đành lòng làm phật lòng người lớn, liền đăng ký thi trường khó nhất, cũng nói rõ muốn dựa vào sức mình không muốn ông ngoại nhúng tay vào, ông ngoại biết thành tích của cháu tốt liền buông tay, kết quả Thẩm Trường Đông thi sát điểm, nhận được giấy báo trúng tuyển.

Đinh Dật khen ngợi: “Thẩm Trường Đông, không ngờ bạn cũng sẽ chơi trò này với người lớn, mạo hiểm như vậy bạn không sợ sẽ trúng tuyển sao?”

“Cùng lắm thì thi lại mấy năm, mình thi trường quân đội ở Bắc Kinh.”

Đinh Dật chợt cảm thấy trong lòng có cảm giác khác thường, thi đại học ở Bắc Kinh, lúc này có cảm giác như hẹn nhau bỏ trốn. Nhất định gần đây đọc nhiều tiểu thuyết quá, đầu không bình thường, tại sao cô cùng Thẩm Trường Đông phải bỏ trốn chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.