Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 154: Hậu quả



Edit & beta: Rya

Căn cứ trung ương không có nghĩa trang, tất cả những người chết sẽ được đưa đến một địa điểm đặc biệt để hỏa táng thành tro, sau đó tiến hành quá trình xử lý đặc biệt tập trung, cuối cùng người nhà hoặc bạn bè sẽ chỉ nhận được một thứ có khắc tên của họ trên đó.

Vào ngày thứ tám sau khi xảy ra chuyện là đám tang của Đồng Đồng, do một tay Ngụy Lệ xử lý, Ngụy Lệ đã chuẩn bị mọi thứ trước khi đưa tro cốt ra ngoài.

Căn cứ trung ương có một con sông, chảy xuyên qua tường cao, nghe nói sẽ chảy xuôi về phía nam, dọc đường khí hậu sẽ dần dần ấm lên, bọn họ đồng ý đổ tro cốt Đồng Đồng xuống dòng sông này, để cô ấy có thể ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp.

Vào ngày này, Ngụy Lệ ôm tro cốt đứng đợi bên cạnh dòng sông, Nghiêm Tĩnh Thủy và Hà Nguyệt Sinh sớm đã đến đây, chỉ có Triệu Ly Nông đến muộn.

Cô vội vàng đi tới, ánh mắt còn có chút xanh đen, đứng ở bên cạnh ba người bọn họ, không ai lên tiếng.

“Bắt đầu đi.” Cuối cùng, Triệu Ly Nông nhìn dòng sông chảy siết và nói.

Ngụy Lệ mở nắp hũ tro cốt, từ từ đem rắc xuống dòng sông, mấy người bọn họ trầm mặc nhìn tro cốt trôi theo dòng nước, một lúc sau thì bị sóng lớn cuốn đi.

Nghiêm Tĩnh Thủy lấy từ trong túi ra một bó hoa hồng làm bằng vàng và bạc, cúi xuống ném xuống, thấp giọng nói: “Hy vọng cậu sẽ thích nó.”

“Đây là bảng tên của Đồng Đồng.”

Ngụy Lệ một tay ôm hũ tro cốt, một tay khác lấy từ trong túi ra một tấm bảng tên bằng kim loại có khắc tên, đưa cho Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông cầm lấy, dùng đầu ngón tay vuốt v e vết lõm trên đó từng chút một.

Ngày hôm trước đã có kết quả điều tra, Viện nghiên cứu đã thông báo trên trang web. Nói rằng Đồng Đồng đã làm trái quy tắc của phòng thí nghiệm, mang hoa tươi nuôi dưỡng ở nơi ở, cuối cùng gây ra dị biến và gây ra tổn thất lớn cho trung tâm nội thành, chỉ bởi vì người đã chết, cho nên mới không truy cứu trách nhiệm.

Thông báo yêu cầu mọi người coi đây là một bài học, không thể tùy tiện tự ý giấu đồ đem ra khỏi phòng thí nghiệm.

Gió lạnh gào thét, bốn người đứng bên sông một hồi, cuối cùng xoay người rời đi.

“Tôi lái xe đến đây, chúng ta cùng nhau trở về.” Nghiêm Tĩnh Thủy nói: “Xe đậu ở gần đây, các cậu đợi ở đây trước đi.”

Ngụy Lệ vội vàng đi theo, cô ấy cũng lái xe tới.

Hà Nguyệt Sinh nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, quay đầu nhìn Triệu Ly Nông, đưa mắt nhìn lướt qua quần áo nhăn nheo của cô: “Tối qua không về à?”

Triệu Ly Nông “Ừ” một tiếng: “Có mấy số liệu phải đợi.”

“Nghiêm nỗ lực nói cậu muốn đến phía nghiên cứu viên La bên kia.” Hà Nguyệt Sinh đút hai tay vào túi: “Đừng quá căng thẳng, chú ý đến cơ thể.”

Triệu Ly Nông nghiêng đầu: “Buổi sáng hôm đó chuyện không liên quan gì đến cậu.”

Vấn đề của Đồng Đồng, người áy náy nhất hẳn là Hà Nguyệt Sinh, người sống ở nhà bên cạnh, sáng hôm đó còn gõ cửa nhà cô ấy, bất kể là ai, trong lòng đều sẽ lưu lại vết sẹo.

Hà Nguyệt Sinh mỉm cười, quay lại và nhìn dòng sông ở phía xa, đôi mắt sâu thẳm: “Tiểu Triệu, cậu có nghĩ rằng thực vật dị biến sẽ biến mất khỏi thế giới này không?”

“Không thể.” Triệu Ly Nông đi theo cậu, đồng thời nhìn về phương xa: “Thực vật dị biến đã bắt đầu hình thành một hệ sinh thái mới, thế giới này… đang phát triển.”

“Coi như không có hệ sinh thái nào hình thành, có lẽ cũng sẽ không biến mất hoàn toàn.” Hà Nguyệt Sinh đưa tay lên che mắt, mở ngón tay ra khe hở để ánh sáng mặt trời lọt vào: “Thực vật dị biến dù sao cũng rất đặc biệt.”

Triệu Ly Nông không hiểu lắm ý của cậu, nhưng cô thật sự từng trải sự đặc biệt của thực vật dị biến cấp S: “Tôi…”

Ngay khi cô định nói đến chuyện cô ở Dung Đông Hào và trên đất liền khu vực vùng biển, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng còi, đó là Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ lần lượt lái xe đến.

“Hôm nay chúng ta phải đến chỗ nghiên cứu viên La.” Nghiêm Tĩnh Thủy từ ghế lái thò đầu ra: “Phòng thí nghiệm của bọn họ ở gần quân đội.”

“Tôi ngồi trên xe của Ngụy Lệ, các cậu đến đó trước đi.” Hà Nguyệt Sinh nói với Triệu Ly Nông, đi đến chiếc xe vừa dừng phía sau.

“Được, ngày mai gặp.”

Sau khi Triệu Ly Nông ngồi vào ghế phụ của Nghiêm Tĩnh Thủy, chiếc xe nhanh chóng quay đầu lái về phía quân doanh.

“Ngày hôm trước tàu Dung Đông Hào đã trở lại, dừng lại ở cảng gần Căn cứ trung ương nhất.” Nghiêm Tĩnh Thủy liếc nhìn Triệu Ly Nông qua kính chiếu hậu của xe: “Hôm qua Cổ Ngụy Kim đã bị đưa đi thí nghiệm và quan sát.”

Nói là thí nghiệm quan sát, chẳng bằng nói là bị trừng phạt bằng thuốc thử nghiệm.

Cha cô ấy không quá thù dài, từ trước đến giờ luôn lấy đại cục làm trọng, nhưng một khi có chuyện để trong lòng, nhất định sẽ phải xử lý.

Lần này Nghiêm Tĩnh Thủy được yêu cầu đi cùng Triệu Ly Nông và La Phiên Tuyết, không chỉ để cô ấy làm quen với công nghệ nội bộ của nghiên cứu viên, mà quan trọng hơn là ở bên cạnh Triệu Ly Nông, đảm bảo rằng không có bất ngờ nào xảy ra.

“Bọn họ đã bắt đầu nghiên cứu hàng mẫu tôi mang về rồi?” Triệu Ly Nông tựa vào lưng ghế phụ lái: “Tôi nhớ phòng thí nghiệm của nghiên cứu viên La ở bên ngoài căn cứ?”

“Tối hôm nay chuẩn bị bắt đầu, mấy hàng mẫu cậu mang về vốn đã bị lấy mang đi.” Nghiêm Tĩnh Thủy cũng là vừa lúc lái xe thì nhận được tin của cha mình: “Trước đó là ở bên ngoài căn cứ, sau đó bên ngoài xuất hiện số lượng lớn thực vật dị biến mới, bọn họ liền đem phòng thí nghiệm chuyển về.”

Từ khi đề nghị để cho Nghiêm Tĩnh Thủy tham dự vào, Nghiêm Thắng Biến đã bắt đầu gửi tin tức đến cho cô ấy trước, Nghiêm Tĩnh Thủy đã nhanh chóng thích nghi.

“Hẳn là không cần ẩn giấu nữa.” Triệu Ly Nông thản nhiên nói.

Trước khi thí nghiệm thành công, La Liên Vũ và Diêu Thành đã âm thầm liên thủ, điều này có lẽ sẽ bị phản đối, nhưng bây giờ hiệu quả của các nhân tố tăng trưởng và kim gen có thể nhìn thấy, thời điểm xuất hiện cũng đúng lúc.

Dưới tình hình hiện tại, cả quân đội và Viện nghiên cứu đều không có cách nào từ chối.

Hai người lái xe đến khu phòng thí nghiệm mới xây dựng gần quân đội, dọc đường có mấy trạm kiểm soát, kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.

Sau khi kiểm tra ID và thư nhiệm vụ của bọn họ, thủ vệ quân ở trạm kiểm soát đứng thẳng dậy và giơ tay lên hướng cách đó không xa, cửa ải ngay lập tức được nhấc lên, biểu thị rằng bọn họ được phép vào.

“Tòa nhà này chắc mới được dọn đi.” Nghiêm Tĩnh Thủy sau khi xuống xe nhìn lên tòa nhà phòng thí nghiệm khổng lồ: “Tôi vẫn chưa đến đây.”

Nghiêm Thắng Biến chỉ bảo họ đến, nhưng chưa cho biết tầng cụ thể.

“Tiểu Triệu, Tĩnh Thủy.” Một người từ trên chỗ rẽ hành lang đi xuống: “Tôi đưa các cô đi lên.”

Hai người quay đầu lại, nhìn thấy là La Phiên Tuyết đã sớm đến.

“Đưa thẻ ID của các cô cho tôi.” La Phiên Tuyết đưa tay ra.

Hai người lần lượt đưa thẻ ID của mình ra, La Phiên Tuyết dẫn bọn họ đến góc hành lang, ở đó có một cái cửa sổ, cô ta đem hai tấm thẻ ID nhét vào, người ở bên trong tiếp nhận thao tác mấy phút, sau đó lại đẩy ra.

“Được rồi, thông tin của các cô đã được ghi lại, sau này chỉ cần trực tiếp quẹt thẻ là có thể ra vào.” La Phiên Tuyết trả lại thẻ ID cho họ và nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên, chúng ta đi tham quan phòng thí nghiệm trước.”

“Cô đã tham quan rồi à?” Nghiêm Tĩnh Thủy đi theo cô ta vào thang máy, nhìn thấy La Phiên Tuyết sau khi quẹt thẻ, màn hình thang máy hiển thị tầng hầm hai mươi sáu.

“Bởi vì sáng nay tôi ngồi xe của mẹ tôi, vì thế nhân tiện đến tham quan trước.” La Phiên Tuyết giải thích: “Tôi không ngờ các cô đến sớm như vậy, nhưng tôi vừa nhận được tin mẹ tôi nhờ tôi đến đón các cô.”

Nghiêm Tĩnh Thủy nói thẳng: “Ba người chúng ta đều là cùng nhau.”

La Phiên Tuyết lặng câm: “… Mẹ quá bận, Lần sau nhất định sẽ chú ý, nếu có tin tức, sẽ đồng thời thông báo với các cô.”

Triệu Ly Nông không có tham gia nói chuyện với bọn họ, có lẽ là bởi vì đã thức suốt cả đêm, hôm nay cô có chút lười biếng, đứng ở góc thang máy, hai tay khoanh lại, đầu hơi tựa vào trên tường của thang máy, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi cho đến khi thang máy dừng lại.

Qua khóe mắt, La Phiên Tuyết nhìn thấy Triệu Ly Nông qua tấm gương trên cửa thang máy, khi cửa mở ra, ba người họ bước ra, cô ta chậm hơn một bước: “Tiểu Triệu, chuyện của nghiên cứu viên Đồng Đồng … nén bi thương.”

Triệu Ly Nông không muốn nói quá nhiều về vấn đề này, vì vậy cô chỉ gật đầu.

Ở tầng hầm hai mươi sáu, trước khi vào phải khử trùng, ở bên trong thay áo khoác trắng rồi mới được phép tiếp tục vào.

Vừa bước vào, xung quanh đều là các bác sĩ và nghiên cứu viên khác nhau, các phòng khác nhau được ngăn cách bằng kính, có thủ vệ quân ở bên trong một số phòng thí nghiệm kính, trên người họ dán đầy các loại máy kiểm tra, thậm chí còn có thủ vệ quân tham dự vào thí nghiệm đang lăn lộn trên sàn, vẻ mặt như gào thét, lộ cả gân xanh trên cổ và mu bàn tay, nhưng mà kính cách âm với bên ngoài quá tốt nên chả nghe thấy gì, các bác sĩ đứng bên ngoài thì không ngừng quan sát.

Nghiêm Tĩnh Thủy cau mày, La gia phụ trách việc trồng trọt dược liệu ở Căn cứ số năm, luôn có quan hệ mật thiết với các bộ phận chữa bệnh ở Trung ương, các phòng thí nghiệm ở đây giống như tiến hành các thí nghiệm y học kh ủng bố, xem ra không có quan hệ nhiều đến các loài thực vật bị dị biến.

“Tôi muốn xem bọn họ lấy hàng mẫu làm cái gì.” Triệu Ly Nông đột nhiên nói.

La Phiên Tuyết quay đầu lại: “Ở phía trước, sắp tới rồi, những tế bào trong ống hàng mẫu đó đang phân chia và sinh sôi nảy nở, chúng ta sẽ tiến hành thí nghiệm đối với những tế bào mới được phân chia này.”

Ba người đi đến một gian phòng thí nghiệm kính, La Liên Vũ đang đứng đó, một số bác sĩ đang k1ch thích sự phân chia và sinh sôi của tế bào.

La Liên Vũ nghe thấy động tĩnh, liếc các cô một cái, cũng không có ý lên tiếng, mà là tiếp tục nhìn chằm chằm những người khác làm việc.

Nghiêm Thắng Biến chỉ yêu cầu họ đến nghiên cứu tham quan, nhưng không nói rằng La Liên Vũ nhất định phải giải thích.

Triệu Ly Nông cũng không ngại loại im lặng này, sau khi tiến vào, cô liền đứng ở một bên quan sát nhất cử nhất động của những người này, có lúc nhìn không rõ sẽ chuyển vị trí, tiếp tục quan sát xung quanh.

Thấy vậy, Nghiêm Tĩnh Thủy cũng làm theo, không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.

Mọi người trong phòng thí nghiệm hành động như bình thường, mấy vị nghiên cứu viên trẻ tuổi dường như vô hình, không ai chú ý đến.

“Cơ chế của nhân tố tăng trưởng là gì?” Triệu Ly Nông nhìn một lúc, sau đó quay sang hỏi La Liên Vũ phía sau: “Tôi nghe nói rằng nó có thể k1ch thích các tế bào trở lại mức ban đầu, các người sử dụng các đặc điểm của tế bào thực vật dị biến để phát triển các nhân tố tăng trưởng, điều gì sẽ xảy ra nếu tế bào của ai đó phát triển quá nhanh và sinh sôi nảy nở quá nhiều?”

Thông tin mà La Liên Vũ gửi cho mọi người ngay từ đầu tương đối sạch sẽ, nhưng loại thí nghiệm này gặp rủi ro khó lường, hình ảnh thất bại hẳn sẽ không mấy đẹp đẽ.

La Liên Vũ liếc cô một cái: “Chúng tôi thí nghiệm hơn mười năm, mỗi lần đều rất cẩn thận cùng hạn chế, bất quá, nếu muốn xem loại tình huống này, hiện tại có một ví dụ.”

Bà ta xoay người đẩy cửa đi ra khỏi phòng thí nghiệm, dừng bước, nhìn ba người bên trong: “Muốn xem có thể đi theo.”

Triệu Ly Nông bước lên đi theo sau, Nghiêm Tĩnh Thủy theo sát phía sau, La Phiên Tuyết suy nghĩ một chút, cũng đuổi theo.

Đoàn người đi qua một cái hành lang thật dài, phòng thí nghiệm dần dần trở thành tường thành kiên cố, khó có thể nhìn rõ tình huống bên trong.

Đi thẳng đến gian phòng trong cùng, La Liên Vũ đẩy cửa ra, đứng ở cửa mời bọn họ vào.

Triệu Ly Nông không chút do dự đi vào, Nghiêm Tĩnh Thủy một tay chạm vào eo cô, tay kia kéo lấy cô: “Tôi vào trước.”

Cô ấy đi phía trước Triệu Ly Nông.

Bên trong rất tối, đèn không bật, sau khi cả ba người bước vào, La Liên Vũ cũng bước vào, đóng cửa lại, phát ra một tiếng ầm.

Nghiêm Tĩnh Thủy vô thức quay đầu lại, đồng thời siết chặt Triệu Ly Nông.

Lúc này, đèn trong phòng thí nghiệm đột nhiên bật sáng, La Liên Vũ thu hồi tay đặt trên tường, cằm hơi hếch lên, hướng chính giữa chỉ: “Hậu quả các cô muốn xem.”

Triệu Ly Nông quay đầu lại nhìn.

—— Ở giữa phòng thí nghiệm đang nhốt một người không như hình người, hoặc nói là một viên thịt biến dạng, toàn thân giống như bị tan chảy, da thịt chảy xệ, đồng thời thịt cũng sưng lên, trên da còn xuất hiện một đống thứ quỷ dị, nhìn kỹ mới phát hiện những chỗ lồi lõm kỳ lạ đó là bàn tay và bàn chân biến dạng, tất cả đều treo lủng lẳng ở nhiều nơi trên cơ thể.

Loại cảnh tượng này, ngay cả La Phiên Tuyết đến sớm hơn cũng chưa bao giờ nhìn thấy, khiến tô ta không nhịn được mà lùi lại một bước, quay đầu để tránh ánh mắt.

Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào “người” bị vây ở đó một lúc lâu, như thể xác nhận điều gì đó, cuối cùng nói: “Cổ Ngụy Kim.”

Bộ dáng của anh ta như thế này, mà cậu có thể nhận ra à?” Nghiêm Tĩnh Thủy tỉnh táo lại và nhìn Triệu Ly Nông: “Anh ta có phải là người muốn giết cậu không?”

“Đáng tiếc, các cô nên đến đây vào ngày hôm qua.” La Liên Vũ nhìn Triệu Ly Nông tiếc nuối nói: “Có thể sẽ chứng kiến được cậu ta làm sao biến thành bộ dạng này.”

Trong lòng của Nghiêm Tĩnh Thủy đột nhiên hồi hộp.

Quả nhiên, sau một khắc, La Liên Vũ lại bổ sung: “Tôi quên nói, là Nghiêm tổ trưởng làm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.