Cắn Ánh Trăng

Chương 27: "Con Không Được Bắt Nạt Nguyệt Nguyệt Đấy Nhé."



Vừa qua kỳ thi học kỳ một, rất nhanh đã đến cuối kỳ.

Các đàn anh đàn chị mười hai sắp thi đại học, còn lứa của Thời Nguyệt thì sắp trở thành lứa mười hai mới rồi.

Chủ nhiệm lớp Điền Hạo nhịn không được nói nhiều hơn mấy câu trong buổi họp lớp: “Các em sắp lên mười hai rồi, năm cuối cấp rất quan trọng, bao nhiêu sự cực khổ khó khăn trong suốt hơn mười năm qua cũng chỉ để đối lấy một thành tích xuất sắc, đừng tự đạp đổ những công sức mà mình đã nỗ lực nhiều năm qua nhé.”

Phía dưới im ắng, mọi người đều đang nghiêm túc nghe.

Điền Hạo nhìn sơ một vòng quanh lớp, nói thêm: “Chỉ cần nỗ lực hết mình trong năm mười hai này, sau đó các em chơi xả láng thế nào thì tôi cũng không quan tâm.”

Kết thúc buổi họp lớp, Thời Nguyệt hơi hoảng hốt, cô không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy. Cô đã sắp mười hai rồi, thậm chí chỉ còn một năm nữa đã thành niên rồi.

Như chuyện suy xét ngôi trường đại học mà chủ nhiệm lớp nói cũng khiến cô rối rắm nhăn mày: “Kỷ Khê Bạch, cậu nghĩ tới chuyện sẽ vô trường đại học nào chưa?”

Kỷ Khê Bạch vừa lấy sách của môn tiếp theo ra, nghe Thời Nguyệt hỏi thế thì cậu chợt sửng sốt, ngay sau đó cậu hỏi lại: “Còn cậu?”

“Tớ?” Thời Nguyệt rũ mắt: “Chắc đậu trường nào vô trường đó vậy.”

Thành tích hiện tại của cô cũng không hẳn là ổn định, còn quá sớm để nói muốn thi trường đại học nào.

“Cậu cảm thấy đại học Nam Thành thế nào?” Kỷ Khê Bạch hỏi.

Thời Nguyệt kinh ngạc nhìn cậu: “Chắc chắn rất tốt rồi.”

Đại học Nam Thành là đại học đứng đầu trong nước, tốt thì tốt thật đấy, nhưng với cô thì thôi vậy.

“Nhưng tớ chắc chẳng thi đậu đại học Nam Thành đâu.” Thời Nguyệt cúi đầu nói.

Kỷ Khê Bạch cười khẽ: “Còn một năm lận mà, chỉ cần cậu đủ nỗ lực thì không phải không có cơ hội.”

Cậu hơi dừng một chút, rồi nói thêm: “Nếu tớ đồng ý luôn kèm cậu học thì sao?”

Thời Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, vui sướng nhìn sang cậu: “Cậu chịu thật luôn?”

Kỷ Khê Bạch cười như không cười nói: “Với tớ thì chỉ là việc tiện tay thôi.”

Trong mắt của Thời Nguyệt bây giờ, Kỷ Khê Bạch như được bao quanh bởi ánh sáng của thần thánh, cô vui đến mức muốn ôm chặt Kỷ Khê Bạch một cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Sau này cậu muốn ăn gì uống gì cứ để tớ lo hết, tớ chắc chắn sẽ mua hết cho cậu!”

***

Kỳ thi cuối kì hai đến.

Do Thời Nguyệt đã chuẩn bị đầy đủ nên khi thi cô cũng khá tự tin.

Môn cuối cùng thi, Thời Nguyệt chờ đến hết giờ mới nộp bài thi rồi ra ngoài.

Không ngờ rằng, mới ra khỏi cửa đã thấy Kỷ Khê Bạch đứng ngay ở hành lang.  Thời Nguyệt chớp chớp mắt, còn tưởng mắt mình bị nhoè, ngay sau đó đã vui vẻ đi đến trước mặt Kỷ Khê Bạch: “Cậu đang đợi tớ hả?”

Kỷ Khê Bạch đảo mắt đi, nét mặt hơi không tự nhiên đáp: “Tớ vừa từ trên lầu xuống thôi, đúng lúc thấy cậu ra khỏi lớp.”

Thời Nguyệt à một tiếng, không để ý thêm, rồi tủm tỉm nói: “Nếu thi xong rồi thì tớ bao cậu ăn món nào đó nhé!”

Mấy hôm trước nhờ có Kỷ Khê Bạch ôn tập cho cô, những nhược điểm vốn có khi làm bài của cô đã nhanh chóng được uốn nắn lại, nếu không thì lần thi cuối kỳ này đối với cô cũng chẳng thể nhẹ nhàng thế này đâu.

“Cậu muốn ăn gì?” Kỷ Khê Bạch hỏi.

Thời Nguyệt mở miệng đã đáp: “Tớ muốn ăn thịt heo khô(1)!”

“Ừ vậy tụi mình đi mua cái đó.” Kỷ Khê Bạch cười một tiếng.

Thời Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Khê Bạch đã dẫn cô đến siêu thị trường mua đồ ăn, sau đó đến tiệm trà sữa ngoài trường mua cho cô một ly trà sữa.

“Sai sai sao á.” Thời Nguyệt mãi lo cắn thịt heo khô nên giờ mới phản ứng lại kịp: “Không phải tớ mời à?”

Kỷ Khê Bạch cong môi cười nói: “Coi như là phần thưởng xứng đáng cho quãng thời gian học tập vất vả của cậu.”

“Còn có chuyện tốt thế hả?” Thời Nguyệt buông lời cảm thán.

Dứt lời, ly trà sữa của Thời Nguyệt đã xong, Kỷ Khê Bạch nhận xong nói cám ơn rồi xoay người đưa cho Thời Nguyệt: “Từ mai là được nghỉ rồi, cậu có định đi đâu chơi chưa?”

“Không định đi đâu cả.” Thời Nguyệt nhanh chóng cắm ống hút vào ly trà sữa, thỏa mãn hút một ngụm to rồi bảo: “Tớ cũng không có việc gì làm, nên chắc nằm nhà thôi, sẵn hoàn thành bài tập hè luôn.”

“À thế thì đúng lúc rồi, tới lúc đó cậu đến nhà tớ đi.” Kỷ Khê Bạch cười nói: “Tớ cũng không bận gì, cậu sang học bù đi, tớ cho cậu thêm một chút bài tập và kế hoạch học tập.”

Thời Nguyệt: “…”

Đột nhiên thấy ly trà sữa trong tay hết ngon luôn.

***

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của Thời Nguyệt làm cô đúng giờ tỉnh dậy, vừa tỉnh thì Kỷ Khê Bạch đã gọi điện thoại sang, doạ cô sợ đến nỗi muốn vứt luôn điện thoại đi.

“Sao cậu biết tớ dậy rồi hay vậy, tớ vừa dậy thì cậu sang luôn.” Thời Nguyệt lẩm bẩm nhận điện thoại, giọng điệu còn mang theo chút buồn ngủ.

Kỷ Khê Bạch cười khẽ một tiếng, hỏi: “Ăn sáng chưa? Hôm nay mẹ tớ chuẩn bị rất nhiều, cậu muốn sang đây ăn không?”

“Không cần đâu, bữa sáng của tớ có khi còn ở trong nồi nóng đó.” Thời Nguyệt từ chối liền.

Kỷ Khê Bạch như không nghe thấy mà bắt đầu đọc tên: “Tiểu long màn thầu(2), sủi cảo chiên(3) và mì tam tiên(4), ăn xong còn có đồ ăn ngọt là bánh bông lan sữa chua (5) này.”

“Tớ đi!” Thời Nguyệt rời khỏi giường ngay trong tức khắc: “Giờ tớ đi đánh răng rửa mặt, lát nữa đến liền!”

Kỷ Khê Bạch tất nhiên nghe được giọng nói hoảng loạn bên đầu dây kia, đến khi điện thoại bị cúp trước,  cậu mới cất điện thoại đi, nhưng kia ý cười trên khóe môi vẫn không chịu đi xuống.

Lâm Tư Nhàn thấy rất  rõ ràng, cười hỏi: “Nguyệt Nguyệt đến đây ăn sáng à?”

“Vâng.” Kỷ Khê Bạch quay đầu lại: “Mẹ ăn trước đi, lát con ăn sau.”

Lâm Tư Nhàn liếc cậu một cái, ngay sau đó trêu: “Chờ Nguyệt Nguyệt ăn cùng chứ gì, vậy để bà già này ăn xong nhanh nhanh để khỏi làm bóng đèn cho cô cậu vậy.”

Kỷ Khê Bạch bị nói đúng tim đen thì hơi xấu hổ buồn bực: “Mẹ, trên đường đi nhớ ý chú ý an toàn nhé.”

Lâm Tư Nhàn chậc một tiếng: “Biết rồi, lát nữa mẹ đi liền. Nhưng mà con không được bắt nạt Nguyệt Nguyệt đấy nhé, con bé đơn thuần lắm, con phải tốt với nó chút biết không.”

Kỷ Khê Bạch nhăn mày lại: “Mẹ nói như con trai mẹ là lưu manh không bằng.”

Lâm Tư Nhàn húp nốt ngụm cháo cuối, lau miệng và để chén vào trong bồn, bà cầm túi xách lên rồi bảo: “Giữa trưa mẹ không có về, cơm trưa con và Nguyệt Nguyệt tự tính nha.”

Kỷ Khê Bạch nhìn theo hướng Lâm Tư Nhàn rời đi, sau đó thì cậu dọn những món Thời Nguyệt thích ra bàn, yên lặng chờ cô đến.

Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên.

Kỷ Khê Bạch mở cửa thì thấy Thời Nguyệt mặc váy yếm búi tóc củ tỏi đang vẫy tay chào cậu, nụ cười của thiếu nữ thật sự quá rực rỡ, làm tim cậu lệch mất một nhịp, thế là nhanh chóng né đi ánh mắt của cô: “Cậu tới trễ xíu nữa thì chắc tớ ăn xong luôn rồi quá.”

Thời Nguyệt cười tủm tỉm thay dép: “Thì tớ tới rồi nè.”

Cô đặt cặp sách lên trên ghế, nhìn cả bàn bữa sáng phong phú trước mắt, không khỏi bất ngờ: “Những món này tớ đều có thể ăn à?”

Kỷ Khê Bạch cười, ngồi xuống dối diện cô: “Ăn đi, đừng no bể bụng là được.”

Thời Nguyệt vỗ bụng mình: “Sức ăn của tớ không lớn thế đâu!”

Kỷ Khê Bạch vốn đang lo lắng Thời Nguyệt ăn không hết, nhưng khi thấy cô ăn xong một chén mì tam tiên vẫn có thể ăn thêm mười cái sủi cảo chiên, mười cái tiểu long màn thầu, ngoài ra cũng có thể chén hết bánh bông lan sữa chua luôn thì cậu đã có sự hiểu biết mới toanh về sức ăn của Thời Nguyệt.

“Tớ ăn nhiều quá nên để tớ bù lại cho ha, tớ rửa chén cho.” Thời Nguyệt hơi ngượng ngùng nói.

Thấy cô định đi đến phòng bếp thật, Kỷ Khê Bạch thu lại sự kinh ngạc trong lòng và cười nói: “Chén không cần cậu rửa đâu, bài tập hôm nay cho nhiều thêm bình thường ha, coi như bù lại.”

Thời Nguyệt: “…”

Sao cô cứ có cảm giác Kỷ Khê Bạch bây giờ có thể bất chấp mọi lúc giao bài tập nhỉ!

—-

(1): Nguyên văn là “猪肉脯”. Thịt lợn khô là một sản phẩm thịt được làm từ thịt lợn đã được tẩm ướp và quay.  Thịt lợn khô là một sản phẩm thịt truyền thống của Trung Quốc, rất tiện lợi để ăn, được làm kỹ, thơm ngon, dễ bảo quản và dễ vận chuyển.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.