Bên người nữ tử cung trang có một tiểu hài tử ba bốn tuổi đi theo, thân thể khoác mãng bào đại hồng, nhìn qua hết sức kỳ dị, nó đang ngoẻo đầu nhìn chằm chằm Tần Lâm.
– Là trắc phi nương nương, Tần công tử cẩn thận một chút.
Trương Tiểu Dương thấp giọng nhắc nhở Tần Lâm.
Tần Lâm đứng né tránh ở một bên, ánh mắt quét qua quan sát Vương phi một phen. Đúng ra dung mạo nàng cũng coi là tương đối đẹp, nếu không cũng không mê hoặc được Kinh Vương thiên tuế, da tuyết trắng, tóc đen nhánh, xưng là mỹ nhân. Nhưng lưỡng quyền hơi cao một chút, đôi môi lại mỏng, ánh mắt toát ra vẻ bức người, khiến cho Tần Lâm không có chút hảo cảm nào với nàng.
Nương nương dừng bước, nhíu mày nhìn chằm chằm Tần Lâm, ánh mắt như vừa thấy một con chó hoang ti tiện.
Lập tức liền có nữ quan nhảy ra, cao giọng tức giận trách cứ Trương Tiểu Dương:
– Cẩu nô tài to gan, mang theo nam nhân thối vào phủ, thấy nương nương dám không tránh xa?
Hừ, lão tử thối chỗ nào, nàng có ngửi qua hay chưa? Tần Lâm buồn bực gãi gãi đầu, lòng nói ta đây mới là gặp vạ. Nha hoàn đã lợi hại như vậy, Vương phi mở miệng chẳng phải là nói hết cả làng, kỹ năng châm chọc mắng người của nha đầu này quả thật rất đễ khiến cho người ta sinh lòng chán ghét.
Trương Tiểu Dương cũng không dám tranh cãi cùng nữ quan bên cạnh Hoàng phi, quỳ trên mặt đất nói:
– Khải bẩm nương nương, vị Tần công tử này cũng không phải là tiểu nhân tự ý mang vào cung, mà là thế tử triệu kiến…
– Lớn mật to gan!
Nữ quan lập tức sừng sộ lên, nhìn sang thấy vẻ mặt Hoàng phi không vui, quay lại trách mắng:
– Triều đình cũng không chính thức sách phong thế tử, ngươi nói hươu nói vượn như vậy, chẳng phải là vùi lấp thiên tuế vào tình cảnh vi phạm pháp chế?
Trương Tiểu Dương bị dọa sợ đến không nhẹ, vội vàng liên tiếp dập đầu, cơ hồ là nức nở nói:
– Tiểu nhân chỉ là lỡ miệng, không phải là cố ý, nương nương tha mạng…
Vừa nói y còn không ngừng tát tai mình liên hồi, cũng không phải là làm bộ, mà là đánh bôm bốp vang dội.
Tần Lâm đầu óc mơ hồ: nghe ý tứ Hoàng phi, Chu Do Phiền cũng chưa chính thức thụ phong thế tử, vậy tại sao Kỳ Châu thành từ trên xuống dưới đều gọi y là thế tử?
Thì ra Kinh Vương Chu Thường Quán cũng không phải là con trai trưởng của lão Vương gia Chu Dực Cự đời trước, trước y còn có ca ca Chu Thường Linh thụ phong thế tử. Không ngờ Chu Thường Linh này trên công phu nối dõi tông đường thiếu chút hỏa hầu, mãi không có con cháu, mà Chu Thường Quán lại sanh ra con trai Chu Do Phiền thật sớm.
Chu Thường Linh không có con trai ruột, nếu để y thừa tập vương vị như vậy sau khi y chết cũng sẽ không có người thừa kế. Mặc dù triều đình có thể chỉ định Quận vương hệ thứ thừa tập, thế nhưng chưa chắc có thể bảo đảm là sẽ chọn lựa trong số con cháu của Vương gia Chu Dực Cự, có lẽ sẽ chọn con cháu của huynh đệ lão thừa kế.
Cho nên Chu Dực Cự bèn gởi thiếp cho Tông Nhân phủ, tùy tiện tìm các loại lý do như bất hiếu phế Chu Thường Linh làm con thứ, lập Chu Thường Quán làm thế tử, sau đó sẽ được thừa tập vương vị.
Nói cách khác, Kinh Vương Chu Thường Quán đương đại là bởi vì có đứa con trai Chu Do Phiền này mới lên làm Vương gia. Như vậy mặc dù Chu Do Phiền cũng chưa chính thức thụ phong, nhưng ở trong lòng mọi người vẫn là thế tử ván đã đóng thuyền, nhiều năm qua trong lén lút, thậm chí một ít trường hợp công khai đều gọi là thế tử.
Nhưng tình huống như thế trong những năm gần đây nhất có biến hóa mới, bởi vì trắc phi Hoàng thị lại sanh ra một vương tử cho Kinh Vương…
Hoàng thị nhẹ nhàng vuốt ve tiểu nhi tử, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Trương Tiểu Dương, mũi hừ lạnh một tiếng.
Trong mắt của nàng, bất kể thế nào thế tử cũng sẽ không là Chu Do Phiền, địa vị ấy hẳn phải thuộc về con mình.
Trương Tiểu Dương quỳ trên mặt đất run lên lẩy bẩy, nàng cũng đã cảm thấy nguôi giận trong lòng. Nhưng lại nhìn thấy Tần Lâm ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ở bên cạnh, tựa hồ không sợ hãi, không coi đường đường trắc phi Kinh Vương nàng vào đâu, nhất thời sắc mặt âm trầm, chỉ chó mắng mèo nói:
– Bọn lưu manh đầu đường xó chợ cũng dẫn vào trong vương phủ, tháng trước có hai con điếm chơi đùa trong phủ chúng ta, hôm qua từ Nam Trực Lệ lại tới bốn đứa dâm đãng không rõ lai lịch. Hôm nay ngay cả nam nhân cũng mang vào, hừ, nhìn dung mạo hắn cũng chỉ bình thường, Trương Tiểu Dương, chủ tử ngươi đói qua cho nên quơ quào bừa bãi như vậy sao?
Đời Minh nam phong cực thịnh, lời ấy của Hoàng phi không thể nghi ngờ ám chỉ Tần Lâm chẳng khác nào sủng nam của thế tử.
Lửa giận trong lòng Tần Lâm bốc cao ba trượng, vốn không muốn tranh miệng lưỡi cùng nữ tử danh đá chua ngoa này, giờ phút này cũng không nhịn được lên tiếng trả đũa:
– Trắc phi sai lầm rồi. Tại hạ cũng không phải là lưu manh vô lại, càng không phải là ái nam ái nữ gì, mà là đồng liêu của lệnh đệ, Cẩm Y Hiệu Úy Bá Hộ Sở Kỳ Châu, cũng mặc Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao giống như lệnh đệ. Nếu như nói tại hạ là lưu manh vô lại, như vậy chỉ sợ lệnh đệ cũng không tốt lành gì hơn.
Hoàng phi bị trả đũa đùng đùng nổi giận, vốn định lăng nhục mấy câu, lời nói nhưng Tần Lâm giọt nước không lọt. Người ta là đồng liêu cùng đệ đệ nàng, nàng mắng hắn là lưu manh khốn kiếp, đệ đệ nàng là vật gì, nàng lại là vật gì?
Chúng nữ quan càng là cả kinh không lời có thể nói, các nàng chỉ biết là Hoàng phi ở trong vương phủ đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến, chưa từng có người nào dám phản bác ngay mặt như thế, người này quả thật lớn gan.
Tần Lâm không quản nhiều nữa, bứt lên Trương Tiểu Dương, nhìn Hoàng phi chắp tay một cái:
– Tại hạ cáo từ, cần phải biết kính người thì người kính lại, kính xin trắc phi tự lượng!
Hoàng phi giận đến xanh cả mặt, đôi môi thật mỏng cắn lại càng lộ ra vẻ khắc bạc, thân thể phía dưới cung trang phát run.
– Mẹ, người nọ là đang chửi người sao?
Tiểu Vương tử Chu Do Tra ngẩng đầu hỏi mẫu thân, trên mặt hiện ra vẻ ác độc không nên có ở tuổi này của nó, hung tợn nói:
– Hừ, hài nhi thay mẫu thân giết hắn!
Dứt lời nhặt từ dưới đất lên hòn đá ném về phía Tần Lâm, vốn nó thân nhỏ sức yếu, Tần Lâm đã đi xa, đá còn chưa ném tới một nửa đã rơi xuống.
Hoàng phi sờ đầu con trai:
– Không quan hệ, chờ con làm Vương gia, muốn bằm thây hắn thành muôn mảnh cũng được. Đúng rồi, người này nói là họ Tần, lại làm Cẩm Y Vệ… Ha ha, hắn chính là tử đối đầu của cữu cữu con!
Mặc dù thanh âm Chu Do Tra non nớt, giọng nói lại vô cùng hung ác:
– Vậy chúng ta đi cầu phụ vương, giết người này!
Hoàng phi cắn hàm răng một cái, âm thầm cười lạnh, họ Tần ngươi thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.
———–
Trương Tiểu Dương bị Tần Lâm kéo đi, trong óc hỗn độn một mảnh, thất hồn lạc phách giống như tượng gỗ cất bước đi theo, dọc theo đường đi lảo đảo.
Rất lâu sau y mới thở ra một hơi thật dài, cười khổ nói:
– Tần công tử, ngài cũng hại chết tiểu nhân rồi.
Tần Lâm nghe vậy lấy làm kỳ bèn hỏi:
– Sao hả, ngay cả thế tử cũng không bảo vệ được ngươi sao?
Trương Tiểu Dương không thể làm gì, đành phải kể qua một lần xung đột giữa Hoàng phi cùng Chu Do Phiền, sau đó lắp bắp nói:
– Gần đây thái độ của Vương gia đối với thế tử càng ngày càng tệ hại, nói lời bất kính, nhìn qua thế tử rất có vẻ bản thân khó bảo toàn. Tiểu nhân đắc tội Hoàng phi, chỉ sợ tương lai sẽ bị nàng hại chết.
Tần Lâm thở dài một tiếng, từ trước tới nay đấu tranh cung đình vẫn là tối tăm nhất, âm mưu quỷ kế gì cũng dùng được. Đấu tranh xung quanh địa vị thế tử Kinh Vương giống như các Hoàng tử ở kinh sư tranh đoạt ngôi vị Thái tử, kịch liệt mà nguy hiểm, làm Cẩm Y Vệ bên ngoài cũng không có bao nhiêu đất nhúng tay vào trong đó. Chi bằng liên thủ đối phó đôi tỷ đệ cùng chung cừu địch là Hoàng phi, Hoàng Liên Tổ này…
Tần Lâm lắc đầu một cái, chuyện này rốt cục sẽ phát triển tới mức nào, rốt cục quan hệ giữa Kinh Vương cùng Chu Do Phiền, Hoàng phi như thế nào là vô cùng quan trọng, vẫn không thể chỉ nghe lời nói phiến diện của mình Trương Tiểu Dương, ít nhất bây giờ mình cũng không có lý do thích hợp nhúng tay.
Lần này là gặp được Chu Do Phiền ở một ngôi thủy tạ, bệnh của y đã sớm được phụ tử Lý Thời Trân chữa khỏi, nhưng trải qua những ngày qua điều dưỡng, tựa hồ còn gầy gò tiều tụy hơn lần trước Tần Lâm gặp. So với Vương Hoán từng uống xuân dược cực mạnh, hao hết tinh nguyên, dường như cũng không khỏe mạnh gì hơn.
Xem ra tình cảnh của vị thế tử này vô cùng bất diệu.
Tần Lâm cùng Chu Do Phiền làm lễ ra mắt nhau, sau đó ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn gỗ trầm hương rất lớn.
Chu Do Phiền lệnh thị nữ rót trà mang tới, cười nói:
– Mời Tần huynh nếm thử một chút trà xanh Lục An mới mang tới này, nổi danh có màu xanh biếc, thấm nhuần sương sớm, pha ra càng xanh hơn, mùi thơm thanh cao, mùa hè uống vào mát mẻ giải khát.
Tần Lâm nâng chung trà lên uống, mùi vị thật không tệ, nhưng tâm tư của hắn cũng không có đặt vào trà, hàn huyên mấy câu bèn thử thăm dò hỏi:
– Thế tử cho đòi tại hạ tới vương phủ, hẳn không phải là chỉ vì uống trà?
Trương Tiểu Dương ở bên cạnh khom người nói:
– Mới vừa rồi chúng ta đụng phải Hoàng nương nương.
Chu Do Phiền mặt liền biến sắc, vội hỏi xem tình hình thế nào, sau khi nghe xong thở dài một tiếng, yên lặng hồi lâu không nói, cuối cùng cũng không có nói gì, nhìn dáng dấp dường như có điều khó nói.
– A, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên đi chính sự…
Chu Do Phiền nở nụ cười hiếm có, chĩa ngón tay cái ra:
– Tần huynh diễm phúc không cạn.
Diễm phúc không cạn? Tần Lâm thầm nói: đến bây giờ lão tử cũng chỉ sờ tay nhỏ bé Thanh Đại một cái, vậy cũng là diễm phúc không cạn sao? Lão huynh hâm mộ ghen tỵ sao? Cừu hận của ta trị giá cũng quá cao…
Bốp, Chu Do Phiền vỗ tay một cái, trong lúc Tần Lâm còn đang kinh ngạc, chợt nghe truyền tới tiếng y giáp va vào nhau loảng xoảng.
truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Chính là bốn nữ tử vóc người cao ráo cường tráng, dung mạo xinh đẹp, tất cả đều mặc chiến bào dệt gấm, bên ngoài mặc giáp vảy mài thật khéo, đầu đội mũ trùm tóc, bên hông treo bảo kiếm, bốn người có chiều cao như nhau, trang phục như nhau, hết sức chỉnh tề.
– Đây là…?
Tần Lâm đầu óc mơ hồ không hiểu chuyện gì.
Chu Do Phiền vỗ tay cười to:
– Ta đã gởi thư đến Từ Tân Di muội muội ở Kim Lăng, bảo nàng sau này tặng lễ vật cho Thanh Đại cứ trực tiếp đưa đến quý phủ, nhưng số lễ vật này cũng đã sớm trên đường tới đây, không thể làm gì khác hơn là tiểu khả phải chuyển giao một lần cuối cùng.
Thì ra bốn tên nữ binh này thật ra là nha hoàn của Từ Tân Di, vị Từ tiểu thư này từ nhỏ đã thích múa đao lộng thương, cũng huấn luyện nha hoàn theo như nữ binh.
Nàng làm quen Thanh Đại ở Kỳ Châu, lập tức có lòng muốn kết hợp hôn sự này cho biểu ca mình. Chu Do Phiền còn chưa nhận được thư đã gởi tới bốn tên nha hoàn cho Thanh Đại nhờ thế tử chuyển giao. Theo nàng thấy, tặng cho Thanh Đại cũng giống như là tặng cho biểu ca.
Nàng không biết bên này Thanh Đại không có chút ý tứ với Chu Do Phiền, Từ Tân Di thuần túy là nhiệt tình muốn giúp. Bốn tên nha đầu này nàng vừa nói là đưa cho Thanh Đại, Chu Do Phiền không có lý do gì lưu lại hoặc là trả trở về Kim Lăng, bèn gọi Tần Lâm tới mang về.
– Có lầm hay không?
Tần Lâm cười khổ gãi đầu:
– Bốn vị tỷ muội xưng hô như thế nào?
Nữ tử có sợi tóc xoăn cuốn trên trán ưỡn ngực ngẩng đầu:
– Giáp!
Nữ tử sống mũi có mấy nốt tàn nhang xinh đẹp vỗ bảo kiếm một cái:
– Ất!
Nữ tử da hơi ngăm đen, dung mạo xinh đẹp giống như binh lính ôm quyền đáp:
– Bính!
Nữ tử cuối cùng nhỏ tuổi nhất, thanh âm thoáng mang theo vẻ mềm mại:
– Đinh!
Thấy bốn tên nữ binh không thích hồng trang thích võ trang, thậm chí tinh nhuệ hơn cả vệ sở binh phổ thông rất nhiều, Tần Lâm vô cùng chấn động, âm thầm nghĩ ngợi chủ nhân các nàng Từ Tân Di Từ tiểu thư hẳn có nội tâm hùng mạnh giống như Thuần Gia môn.
Phảng phất trong nháy mắt này, Xuân ca sáng chói hào quang giữa thiên địa đã trở nên ảm đạm thất sắc, Cứu Thế Chủ Messiah vừa giáng xuống vị diện này. Tần Lâm rất muốn hô to một tiếng đầy vẻ hào hùng với các nàng:
– Chiến đấu giống như nam nhân đi, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động!
Chu Do Phiền giải thích với Tần Lâm lúc này còn đang trợn mắt líu lưỡi. Từ đại tiểu thư từ nhỏ đã thích múa đao dùng thương, Ngụy Quốc Công cùng phu nhân đều không thể làm gì được nàng, nàng cũng không giữ quy củ khuê các của tiểu thư, ngày ngày mang theo nha hoàn cỡi ngựa chạy loạn ở Nam Kinh thành, huấn luyện những nha hoàn này thành nữ binh có thể cỡi ngựa bắn tên.
Tần Lâm hồi lâu không nói một lời, kêu lên Từ đại tiểu thư bất khả chiến thắng… Phải biết đây là triều Đại Minh lễ giáo thịnh hành, lại có mẫu nữ nhân kỳ quái như Từ Tân Di.
– Khụ…
Tần Lâm bị sặc nước bọt của mình, thuận theo giọng điệu Chu Do Phiền hỏi:
– Nói vậy vị Từ tiểu thư kia nhất định là một nam nhân bà dung mạo thô tục, thân thể cường tráng, không kém bao nhiêu so với cọp cái Tôn Nhị nương Kỳ Châu thành chúng ta có phải không?
– Ngươi thật là quá đáng!
Bốn vị nữ binh Giáp Ất Bính Đinh thấy hắn tỏ ra bất kính đối với Từ tiểu thư, nhất tề nổi giận quát.
Chu Do Phiền ngẩn người, ngay sau đó không nhịn được cười:
– Đúng, đúng, ngươi nói rất đúng, Từ đại tiểu thư không khác lời ngươi nói chút nào… ha ha ha…
Lúc vị vương tử này cười, ưu nhã nâng tay trái lên dùng tay áo che kín miệng, động tác uyển chuyển đến cực điểm, hợp với vóc người gầy gò và dung mạo thanh tuấn của y, nếu như ở đời sau có thể làm cho rất nhiều nữ tử cất tiếng thét chói tai.
Nhưng ở trong mắt Tần Lâm lại chẳng ra gì, nhất là Chu Do Phiền còn cong ngón tay út lên, Tần Lâm không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài: ngươi còn có thể yểu điệu hơn nữ nhân chút nữa không, Chu Đại tỷ?