Cẩm Y Vệ

Chương 1158: Mở ra khóa sắt rồng bay mất



Tần Lâm lập tức đổi thành dáng vẻ đau khổ có pha chút tiếc nuối, sau khi giụi mắt vài cái bèn đứng lên ôm quyền thi lễ về phía Bắc:

– Bệ hạ đã cỡi rồng về trời năm ngày trước, Vĩnh Ninh, muội hãy bớt bi ai thuận theo biến cố…

Vĩnh Ninh ngây người ra tại chỗ, nước mắt theo gò má lặng lẽ chảy dài. Mặc dù Vạn Lịch không đối xử tốt với vị muội muội này, nhưng rốt cục y cũng là huynh trưởng một mẹ với nàng.

Từ Tân Di khiếp sợ nhiều hơn tiếc nuối, lẩm bẩm nói:

– Bệ hạ còn trẻ như vậy đã chết, thật là, thật là ngoài dự đoán của mọi người. Tần Lâm, chúng ta làm sao bây giờ?

Đây chính là tố chất căn bản thế gia quý nữ, cố nhiên Từ đại tiểu thư tâm tính hời hợt, nhưng triều cục chợt có thay đổi, chuyện thứ nhất nàng nghĩ tới chính là làm thế nào để tránh hại tìm lợi.

– Cái này thì phải hỏi lão Thái sơn một chút…

Tần Lâm trả lời vô cùng giảo hoạt, nhìn Từ Tân Di ra hiệu.

Từ Tân Di hội ý, an ủi Vĩnh Ninh mấy câu, cho Thị Kiếm đỡ nàng đi làm bạn cùng Tần Chân.

Sảnh chính Quốc Công phủ, phụ tử Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy, Từ Duy Chí, Hoài Viễn Hầu Đề Đốc Thao Giang Thường Dận Tự, Nam Kinh Binh bộ Thượng Thư Thạch Tinh, Thuận Thiên Phủ Doãn Trương Giả, thái giám trấn thủ Nam Kinh Thôi Thọ đang ngồi, ai nấy đều mặc tang phục.

– Bệ hạ, bệ hạ ngài chết đi quá sớm…

Tần Lâm khóc lớn đi vào đại sảnh, đôi mắt đã bị hắn giụi đến đỏ ngầu:

– Tiên đế anh minh thần võ, với ta hết sức quân thần tương đắc, không ngờ rằng bất hạnh mất sớm, khiến cho vi thần đau lòng thê thảm, chỉ muốn đi theo ngài!

Đây mới là dáng vẻ trung thần nghĩa sĩ.

Các quan có mặt tại trường cùng nhau đứng lên:

– Tần Hầu gia bớt bi ai.

Từ Duy Chí đã bốn mươi tuổi còn chưa hết tính công tử bột, nhìn thấy dáng vẻ Tần Lâm như vậy bèn phì cười.

Từ Bang Thụy tóc đã bạc, hai năm trước sinh cơn bệnh nặng, nhờ có Lý Thời Trân diệu thủ hồi xuân. Lão trợn mắt nhìn con trai một cái, sau đó cũng lộ vẻ bi thương:

– Tần cô gia ngồi đi, bệ hạ đang lúc cường tráng bất ngờ cỡi rồng về trời, khiến cho kẻ là thần tử chúng ta hết sức đau buồn. Thế nhưng triều Đại Minh giang sơn vạn dặm, tân đế còn nhỏ lên ngôi, chúng ta phải phấn chấn tinh thần phò ấu chúa, làm hết bổn phận thần tử. Tần cô gia là thần tử đắc lực của tiên đế, lại càng phải nên phấn chấn hơn nữa, không thể hạ thấp thân mình!

Lời nói này hết sức đường đường chính chính, chỉ còn thiếu nói toạc móng heo ra rằng Tần Lâm phải cấp tốc vào kinh chủ trì đại cục

Chúng quan cùng nhau khen phải, mặc dù đau lòng tiên đế mất sớm nhưng cũng phải nén chịu nỗi đau thấu tận tâm can. Thậm chí hóa đau buồn thành lực lượng, tiếp tục ở lại cương vị quan trọng tận trung chức trách vì nước.

Duy chỉ có biểu lộ thái giám trấn thủ Nam Kinh Thôi Thọ có hơi kỳ quái.

Đột nhiên, bên ngoài một tràng thanh âm vang lên:

– Thiên sứ Lưu Thành phụng thánh chỉ đến!

Ngụy Quốc Công phủ vội vàng bày hương án, chúng quan xếp hàng ngay ngắn, trong lòng thầm nhủ tiên đế mới mất, tân đế mới vừa lập, vào thời khắc mấu chốt này lại có thánh chỉ tới, đây là ý gì?

Thiên sứ Lưu Thành bưng chỉ ngang nhiên tiến vào, chờ chúng quan tung hô vạn tuế trước hương án mới khai chỉ tuyên đọc:

– Tiên đế di chiếu, Vũ Xương Hầu Tần Lâm coi thường triều đình, mưu quốc bất trung, trong lúc đốc sư tại Triều Tiên tự cao tự đại, quân thần Triều Tiên dâng tấu chương đạn hặc. Vốn phải trừng phạt nghiêm khắc nhưng niệm tình có công với nước, lệnh cho an dưỡng ở Nam Kinh, không được rời đi nửa bước!

Quả thật Vạn Lịch đã triệt thoái chức đốc sư của Tần Lâm, cả chức chưởng Cẩm Y Vệ, chỉ giữ lại hư chức vinh hàm Tả Trụ Quốc, Đặc Tiến Quang Lộc Đại Phu, Vũ Xương Hầu… đuổi đến Nam Kinh thành dưỡng lão, cho nên chúng quan cũng không cho đạo thánh chỉ này là giả.

Chính vì vậy, thần sắc chúng quan trở nên cực kỳ lúng túng: Tần Lâm lại là thừa long khoái tế của Từ Bang Thụy!

– Đây là loạn mệnh, tên giặc nào dám giả truyền thánh chỉ!

Hoài Viễn Hầu Thường Dận Tự là người thứ nhất kêu lên, vung tay muốn đánh Lưu Thành.

Trấn thủ thái giám Thôi Thọ liền vội vàng tiến lên, âm trầm nói:

– Hoài Viễn Hầu muốn kháng chỉ sao?

Thạch Tinh, Trương Giả rơi vào tình thế khó xử, thánh chỉ, nhất là di chiếu tiên đế, đó là nhất định phải tuân thủ, nhưng dường như đạo chỉ ý này có vẻ…

Lưu Thành cực kỳ chột dạ, cắn răng giơ thánh chỉ lên cao gằn giọng kêu to:

– Vũ Xương Hầu Tần Lâm tiếp chỉ!

Phụ tử Từ Bang Thụy, Từ Duy Chí liếc mắt nhìn nhau, lại trao đổi ánh mắt với Tần Lâm, chỉ chốc lát sau Tần Lâm tiếp chỉ, khóc lóc lăn lộn:

– Bệ hạ bệ hạ, lôi đình mưa móc thảy ân trời, bệ hạ còn nhớ tới thần, bảo thần tới Nam Kinh thành này hưởng mưa gió Chung Sơn, phong nguyệt Tần Hoài, làm sao thần không nghe theo cho được?

Lưu Thành thở phào một hơi, nếu Tần Lâm đã chịu tiếp chỉ, vậy thì hết thảy dễ nói.

Từ Bang Thụy đã già, Từ Duy Chí đi lên mấy bước cầm tay Lưu Thành, nở nụ cười hết sức nhiệt tình, chậm rãi hàn huyên cùng y.

Lưu Thành chỉ nhìn chăm chú vào Tần Lâm, đưa mắt ra hiệu, bốn tên cao thủ đại nội trong kinh theo tới bèn theo thật sát sau lưng Tần Lâm.

Từ Duy Chí thấy vậy bèn ra lệnh chuẩn bị tiệc khoản đãi thiên sứ. Trong lúc quốc tang không được tổ chức yến tiệc, cho nên chỉ dọn toàn đồ chay, lấy trà thay rượu.

Lưu Thành ngồi trong tiệc thỉnh thoảng quét mắt nhìn Tần Lâm. Trịnh Quý Phi, à không, Trịnh Thái hậu đã căn dặn rất rõ ràng, vào khoảng thời gian này nhất định phải theo dõi giám sát Tần Lâm chặt chẽ, đợi đến khi kết thúc chuyện này vậy thì mọi sự đại cát.

Tần Lâm không nói lời nào, vẻ mặt ảm đạm, xem ra đã đón nhận tình cảnh khốn ở Nam Kinh.

Món ăn năm món, trà quá ba tuần, Tần Lâm nói câu xin lỗi đi nhà xí.

Lưu Thành đưa mắt ra hiệu, bốn tên cao thủ đại nội lập tức đi theo.

Chờ một lúc không thấy Tần Lâm trở lại, dần dần Lưu Thành ngồi không yên, bảo tâm phúc đi xem thử.

Đợi một hồi chỉ thấy bốn cao thủ đại nội sưng mặt sưng mũi, vừa tiến vào liền quỳ xuống khóc kể:

– Tần Hầu gia, Tần Hầu gia đột nhiên làm khó dễ, Từ phu nhân mang theo thật là nhiều nữ binh ùa lên một lượt. Chúng ta hoàn toàn không đề phòng liền bị trói lại, cầu xin, cầu xin Lưu công công làm chủ.

Xoảng, chén trà trong tay Lưu Thành rơi xuống đất, y ngây người sợ run chốc lát, nhìn về phía Từ Bang Thụy tức gần nổ phổi hỏi:

– Quốc Công gia, vì sao vậy? Lệnh tế Tần Lâm kháng chỉ bất tuân, Từ phu nhân đánh thiên sứ cũng là trong Quốc Công phủ của ngài đó!

Chúng quan thảy đều sợ hãi không dứt, có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Từ Bang Thụy.

– Cô gia ôi cô gia, cho dù là ngươi đau lòng tiên đế muốn về kinh sư chịu tang, cần gì phải làm như vậy? Đây rõ ràng là đưa kẻ làm nhạc phụ ta vào chỗ bất trung bất nghĩa!

Từ Bang Thụy tỏ ra đau đớn than thở.

Từ Duy Chí gằn giọng quát:

– Chu Tiến Trung, Ngô Quảng Hiếu!

Chỉ Huy Sứ Thần Sách vệ Chu Tiến Trung, Chỉ Huy Sứ Quảng Thiên vệ Ngô Quảng Hiếu vào điện, quỳ xuống ôm quyền lĩnh mệnh.

– Mau điểm binh chạy theo mời Tần Hầu gia và muội tử ta trở lại!

Từ Duy Chí lớn tiếng hạ lệnh.

– Tuân lệnh!

Chu Tiến Trung, Ngô Quảng Hiếu vội vàng rời đi.

Lưu Thành, Thôi Thọ khẽ thở phào, nhìn dáng vẻ cả nhà Ngụy Quốc Công nhiều đời chịu ân nước, quyết sẽ không kháng chỉ bất tuân.

Hai tướng Chu, Ngô đuổi kịp bọn Tần Lâm ở phố Chu Tước, từ rất xa đã lớn tiếng kêu lên:

– Xin cô gia, tiểu thư dừng bước, Quốc Công mời hai vị tạm trở về!

Chỉ thấy Từ Tân Di ôm nữ nhi Tần Chân trong lòng đứng giữa đường, tay đè chuôi kiếm bên hông, mày liễu dựng ngược, mắt hạnh trợn tròn:

– Hai người các ngươi muốn tạo phản sao? Phụ thân ta, huynh trưởng đối đãi các ngươi như thế nào, lại dám dẫn binh đuổi theo, khi dễ ta không chém được hai cái đầu chó các ngươi sao?!

Chu Tiến Trung, Ngô Quảng Hiếu chỉ đành phải ghìm ngựa mà quay về, đến Quốc Công phủ hồi báo chi tiết.

Từ Duy Chí không thể làm gì khác hơn là nhìn phụ thân, Từ Bang Thụy giận dữ vô cùng, tháo Phi Long kiếm bên hông ném xuống:

– Đứa nghịch nữ này ngang ngược như vậy, trong mắt còn có quốc pháp cương kỷ sao? Trịnh Tư Nhân, Vương Thủ Nghĩa đâu, cầm Phi Long kiếm này đuổi theo, nếu hai phu thê chúng không chịu ghìm cương bên bờ vực, lập tức lấy kiếm này chém đầu về báo lại!

Chỉ Huy Sứ Ưng Dương vệ Trịnh Tư Nhân nhặt Phi Long kiếm lên, cùng Chỉ Huy Sứ Phủ Quân vệ Vương Thủ Nghĩa dẫn dắt tinh binh phi ngựa đi nhanh.

– Quốc Công cần gì như vậy, có lời gì xin cứ từ từ nói!

Thạch Tinh, Trương Giả liên tiếp khuyên nhủ.

Trong lòng Lưu Thành, Thôi Thọ lại cảm thấy kỳ quái, cảnh tượng này có vẻ quen thuộc…

– Lão đầu tử điên rồi, đó là nữ nhi con rể của lão!

Hậu đường Ngô phu nhân nghe tin báo, cả kinh sắc mặt đại biến, muốn đi tìm trượng phu liều mạng.

Lại thấy Từ Duy Chí cười khanh khách đi tới, nói nhỏ bên tai bà mấy câu, Ngô phu nhân liền đưa tay tát con trai một cái, cười nói:

– Chính là các người giở trò quỷ ư?!

Lúc Trịnh Tư Nhân, Vương Thủ Nghĩa đuổi kịp Tần Lâm, hắn đã tới Thủy Tây Môn, Tần Lâm ung dung điềm tĩnh cất tiếng cười ha hả, nhìn Từ Tân Di đưa tay ra hiệu: mời phu nhân.

Trịnh Tư Nhân cầm Phi Long kiếm kêu to ngoài đường phố:

– Cô gia và tiểu thư kháng chỉ không tuân, Quốc Công gia đại nghĩa diệt thân, lệnh cho bọn ta cầm kiếm đuổi theo, ai không vâng lệnh giết không tha!

Dân chúng ven đường nghiến răng tiếc nuối, Tần Hầu gia nhiều lần lập công lớn vì nước, vì sao lại có kết quả như vậy. Từ trước đến giờ Ngụy Quốc Công vẫn nuông chiều nữ nhi, rốt cuộc lần này không dám kháng chỉ không tuân.

Từ Tân Di đưa nữ nhi cho Tần Lâm ôm, vỗ Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử một cái, rút bảo kiếm bên hông ra phi ngựa phóng về phía Trịnh Tư Nhân:

– Họ Trịnh ngươi có bao nhiêu cân lượng, dám tới đây vọng ngôn đòi lấy đầu phu thê chúng ta, hãy xem thủ đoạn của bản tiểu thư!

Trịnh Tư Nhân rung đại thương cán trắng lên phóng ra mấy đóa thương hoa, mũi thương phá không kêu ong ong không ngớt, một vệt hàn quang nhắm thẳng vào tim Từ Tân Di.

Nếu như đâm trúng chắc chắn sẽ thấu tim Từ Đại tiểu thư.

Từ Tân Di ung dung điềm tĩnh, bảo kiếm vỗ vào đại thương một cái, Trịnh Tư Nhân nhất thời như bị điện giật, a lên một tiếng thật to, thân hình lảo đảo trên lưng ngựa, đại thương chấn động rời tay bay ra, hổ khẩu bị rách chảy máu tươi ròng ròng. Lại bị Từ Tân Di thừa dịp hai bên lướt qua nhau, nhẹ nhàng tháo Phi Long bảo kiếm mà y treo trên yên ngựa xuống.

Mọi người thảy đều tặc lưỡi, Trịnh Tư Nhân là Đại tướng nổi danh trong hơn mười vạn cấm quân Nam Kinh, không ngờ vừa đối mặt liền bị Từ Tân Di đánh bại, quả nhiên là tướng môn hổ nữ.

Vĩnh Ninh trong xe ngựa vén rèm xe lên thấy cảnh tượng này, cắn đầu ngón tay hâm mộ tới mức đôi mắt sáng rực, Từ biểu tỷ thật là lợi hại.

Chỉ có Tần Lâm thủy chung vẫn treo nụ cười xấu xa trên mặt.

Từ Tân Di ném Phi Long bảo kiếm xuống mặt đường, cười lạnh nói:

– Trịnh Tư Nhân ngươi không phải là đối thủ của bản tiểu thư. Phụ bất từ, tử bất hiếu, ngươi trở về thượng phục Quốc Công, từ nay phụ nữ ân đoạn nghĩa tuyệt!

Hổ khẩu Trịnh Tư Nhân chảy máu, mặt mũi thẹn thùng ôm quyền hành lễ:

– Mạt tướng không phải là đối thủ của tiểu thư, chỉ đành phải xấu hổ trở về phục mệnh, liều mạng bị Quốc Công gia trách phạt.

Vương Thủ Nghĩa cười nói:

– Trịnh huynh còn không phải là đối thủ tiểu thư, mạt tướng lại càng không cần nói, xin tiểu thư trân trọng tiền đồ!

Hai tướng bèn giục ngựa trở về, Trịnh Tư Nhân cũng không băng bó vết thương, hai tay hổ khẩu chảy máu vừa đi đường vừa lớn tiếng khen ngợi tiểu thư thần dũng vô địch, thật chẳng hổ danh hậu bối Trung Sơn Vương.

Trong chính sảnh Quốc Công phủ, chủ khách ai cũng có tính toán của riêng mình, bọn Lưu Thành Thôi Thọ trông chờ mỏi mắt.

Đợi đến khi thấy Trịnh Tư Nhân trở về hai tay chảy máu, mọi người nhất tề cả kinh, chẳng lẽ đã xảy ra đánh nhau thật sao?

Trịnh Tư Nhân quỳ xuống bẩm báo:

– Mạt tướng vô năng, bị tiểu thư đánh bại, ngay cả Phi Long bảo kiếm cũng bị nàng đoạt lấy ném xuống đất, còn có một vài lời bội nghịch bất đạo, không dám nói Quốc Công gia nghe.

– Cứ nói!

Từ Bang Thụy gằn giọng quát lên.

– Tiểu thư, tiểu thư nàng còn nói phụ bất từ, tử bất hiếu, ân đoạn nghĩa tuyệt gì đó…

Trịnh Tư Nhân ấp a ấp úng nói.

Sắc mặt Từ Bang Thụy tái xanh, cả người run rẩy, chợt kêu to một tiếng, ôm ngực lảo đảo lui lại mấy bước, thẫn thờ ngã ngồi xuống ghế.

– Phụ thân, phụ thân Đại nhân!

Từ Duy Chí vội vàng tiến lên đỡ phụ thân, bóp Nhân Trung, xoa huyệt Thái Dương, một lúc lâu sau mới quay đầu lại, vô cùng áy náy nhìn Lưu Thành, Thôi Thọ:

– Hai vị công công, các ngươi cũng đã thấy gia phụ công trung với nước, đại nghĩa diệt thân, làm như vậy đã là hết sức mình. Chuyện đã đến nước này, quả thật không thể nào ra sức nữa!

Lưu Thành, Thôi Thọ trợn mắt há mồm, rốt cục cũng nhớ ra tại sao mình thấy cảnh này quen thuộc như vậy, rõ ràng chính là đoạn Lưu Bị cùng Tôn phu nhân thoát đi Đông Ngô trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Từ gia đây là mượn chuyện xưa diễn lại.

Cũng không phải sao, bốn tướng Chu Tiến Trung, Ngô Quảng Hiếu, Trịnh Tư Nhân, Vương Thủ Nghĩa ngoài mặt giả vờ như nơm nớp lo sợ, thật ra đang cười thầm trong bụng.

Tần Lâm và Từ Tân Di, Vĩnh Ninh và nữ nhi Tần Chân lên thuyền xuất phát, không lâu lắm phía sau chợt có mấy chiếc binh thuyền Đề Đốc Thao Giang phủ đuổi theo như bay.

Chẳng lẽ là…? Vĩnh Ninh cắn đầu ngón tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ sợ hãi, nàng rất muốn hồi kinh dự tang lễ huynh trưởng mình.

Tần Lâm vẫn tỏ ra ung dung điềm tĩnh, lớn tiếng nói:

– Thường Hầu gia đuổi theo ta là muốn đòi một chén rượu sao?

Binh thuyền phía sau bắn một tràng liên châu pháo hiệu, sau khi tiếng pháo ngừng lại, thanh âm Thường Dận Tự vang lên như bò rống:

– Tiểu đệ đuổi theo là để cung tiễn Tần Đại ca vào kinh thành nắm triều chính!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.