“Nhị gia, chuyện này quá mức kỳ lạ, tôi cảm thấy nên phái người tra
xét.” Thiệu Huy nói với Tả Chấn đang ngồi trên ghế dựa. “Bắt đầu từ
tháng trước đã có điểm khác thường, ngay cả hai cuộc mua bán cũng không
thuận lợi, luôn xảy ra rắc rối ở những khâu nhỏ nhất. Cũng may hai lần
đều phát hiện sớm, có bị động nhưng không nguy hiểm gì. Lần này càng kỳ
quái hơn, hàng đến Bắc Bình, vừa cập vào bến, tự nhiên liền kinh động
đến đặc phái viên của sở hành chính và sở cảnh sát Bắc Bình, huy động
rất nhiều người chặn đường, cưỡng chế mở hàng kiểm tra… Chiếu theo quy
tắc của chúng ta, trừ phi bọn họ có tin tức chính xác, nếu không sẽ
không kiên quyết như vậy.”
“Không phải tôi đã thông báo cho cậu tạm
thời đổi thuyền rồi sao?” Một bàn tay Tả Chấn chống lên trán, mắt nhìn
giấy bút trên bàn, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại hơi dậy sóng.
Thiệu Huy là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh hắn, là người
đứng thứ hai trong Thanh Bang, nhiều năm qua vẫn cùng vào sinh ra tử với hắn. So với việc bảo là thuộc hạ, xưng là anh em thì có vẻ thích hợp
hơn.
Về chuyện buôn lậu lén lút của Thanh Bang, theo thường lệ luôn
là Tả Chấn cùng Thiệu Huy đích thân thu xếp, không chủ quan mà mượn tay
người khác. Về chuyện làm ăn ở bến tàu, kho chứa hàng, ngân hàng cùng
sòng bạc, bình thường đều giao cho mấy người Thạch Hạo, lão Kiên, Sáu
mặt rỗ. Thạch Hạo quản thuyền, lão Kiên quản kho chứa hàng, Sáu mặt rỗ
quản sòng bạc. Trừ phi là chuyện mua bán đặc biệt lớn, mấy năm nay Tả
Chấn đã không thường xuyên nhúng tay vào những chuyện lặt vặt bình
thường.
Mấy năm trước, việc buôn lậu của bọn họ vô cùng lớn. Từ vàng
bạc, châu báu, vật liệu thép, dầu hoả, vật liệu gỗ, thậm chí ngay cả vũ
khí cũng đều có chân trong đó. Đường sắt cùng đường thủy đều có người âm thầm tiếp ứng. Ngoại trừ không đụng vào thuốc phiện, gần như tất cả
hàng hóa nào khan hiếm thì đều làm. Một mặt là vì tình hình rối ren,
chính phủ tan rã, việc tra xét không nghiêm. Mặt khác, bởi vì lúc ấy
Hướng Hàn Xuyên đầu tư ngân hàng Hoa Long, bến tàu Trường Tam lại mới
bắt đầu xây dựng thêm, cần một lượng vốn khổng lồ.
Hai năm nay,
chuyện làm ăn ở bến tàu không ngừng phát triển, ngân hàng Hoa Long cũng
thuận lợi mở rộng. Hơn nữa lòng tham của cục chống buôn lậu cũng càng
lúc càng lớn, rất khó thỏa mãn. Phí buôn lậu cùng nguy hiểm đều gia tăng không ít, cho nên phạm vi buôn lậu của Thanh Bang đã dần dần thu hẹp
lại. Không chỉ thế, còn bỏ qua đường sắt, chuyển sang đường thủy, giảm
nguy cơ xảy ra chuyện tới mức thấp nhất.
Trong lĩnh vực này, có thể nói Thiệu Huy chính là chuyên gia, do hắn thu xếp, lẽ ra không có gì sơ xuất mới đúng.
Nhưng ba chuyến hàng liên tục đều bị rò rỉ tin tức, lần gần nhất là một đống
dược liệu vận chuyển đến Bắc Bình giao dịch, thậm chí khiến cho đặc phái viên chính phủ kéo tới. Không nghi ngờ gì, chắc chắn là có người đang
âm thầm giở trò.
Thiệu Huy trầm mặc nửa ngày mới nói: “Lần này là do
tôi sơ suất, thiếu chút nữa trúng kế của người khác. Nếu không có Nhị
gia thông báo tạm thời đổi chiếc thuyền khác, e rằng hàng hóa cùng các
anh em đều gặp nạn rồi.”
Tả Chấn ôn hòa nói: “Việc này không thể
trách cậu. Gần đây tôi cũng thường hay phân tâm. Có lẽ là ngày tháng yên ổn quá dài, đã quên mất mùi máu tươi rồi.”
“Nhị gia, theo tôi thấy,
lần này chúng ta gặp phải đối thủ rồi, chắc bọn chúng đã có sự chuẩn bị. Bọn họ đã ra tay mà chúng ta chỉ mới phát hiện.”
Tả Chấn thản nhiên
nói: “Đây không phải chuyện mà một hai người có gan làm. Ngoài sáng hay
trong tối đều có người của bọn họ. Từ giờ trở đi, trong vòng một tháng
này, phong tỏa tất cả chuyện làm ăn đường thủy. Chúng ta không vội,
không cần phải mạo hiểm. Tiếp theo, bắt đầu tra xét những người chuyển
hàng trong ba lần này. Từ đầu tới cuối, chỉ cần là người có tham gia thì không bỏ qua cho một ai cả.”
“Không cần kinh động những người khác,
bao gồm cả mấy người Thạch Hạo cùng lão Lục. Chuyện này đích thân cậu đi làm, phải nhanh, phải cẩn thận.” Giọng của Tả Chấn tuy rằng bình tĩnh
nhưng quyết liệt như đinh đóng cột.
Thiệu Huy không khỏi chấn động. “Dạ, Nhị gia, tôi lập tức điều tra rõ ràng.”
Tả Chấn đứng lên. “Cứ như vậy trước đã. Tôi đi ngân hàng Hoa Long một
chuyến, sau đó còn phải đến Bách Nhạc Môn xem xem. Gần đây, đại ca cùng
Tạ Bảo Lân tranh vị trí chủ tịch thương hội, Anh Đông lại tranh đất xây
trường đua. Bốn bề là địch, tôi có chút lo lắng.”
Thiệu Huy nói: “Ngay cả phía Hướng tiên sinh cùng Anh thiếu cũng không yên ổn? Có thể nào là trùng hợp?”
Tả Chấn cười nhẹ. “Trùng hợp, cậu thấy sao?”
Thiệu Huy trầm mặc. Vừa trải qua vài năm yên ổn, xem ra, một hồi mưa gió lại
sắp tới. Dường như hắn đã nghe thấy tiếng sấm rền phía chân trời. Nhưng
nhìn bóng dáng của Tả Chấn, lại cảm thấy có chút an tâm. Cho dù chuyện
có to lớn thế nào đi nữa, có Nhị gia thì sẽ không có vấn đề gì. Mấy năm
nay, trải qua đao kiếm máu lửa, nguy hiểm gì mà chưa gặp phải. Nhưng mỗi một lần, sự cẩn trọng, bình tĩnh cùng can đảm của Nhị gia đều có thể
dẫn các anh em vượt qua. Có đôi khi, hắn cũng không khỏi cảm khái, bên
dưới vẻ bình tĩnh điềm đạm thường ngày của Nhị gia, rốt cuộc cất giấu cơ mưu bao sâu, can đảm bao lớn?
Khi Tả Chấn đến Bách Nhạc Môn, Hướng Anh Đông cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, đang xem tập luyện điệu nhảy mới.
Thảo nào ngay cả Trầm Kim Vinh cũng nói, ca múa của Bách Nhạc Môn càng ngày
càng không thú vị. Gần đây hắn bận rộn chuyện trường đua, không rảnh
quản những việc vặt vãnh của Bách Nhạc Môn, người hầu cũng đều lơ là cả, ca múa cũng vẫn là những thứ cũ rích kia, chỉ thay đổi hình thức, đổi
bộ quần áo liền lên sân khấu, không có gì mới mẻ.
Điệu clacket cùng
ca múa đều xưa rồi, ít nhiều có chút nhàm chán. Đang ngáp dài, bỗng
nhiên nghe thấy một tiếng trống vang lên. Từ từ, nổi lên một hồi nhạc
rất kỳ lạ mà nhẹ nhàng, như là sáo cùng viôlông, lại như là đàn bầu, còn mang theo âm điệu “thùng thùng” của trống… Điệu gì mà kỳ lạ như vậy,
vừa dễ nghe, lại khiến lòng người rung động? Hắn nhịn không được ngẩng
đầu lên, lại thấy có người nhanh nhẹn nhảy múa ở trên sân khấu.
Thời
gian còn sớm, ngọn đèn lớn trên sân khấu còn chưa được bật lên, chỉ có
mấy bóng đèn nhỏ ở xa xa chiếu sáng. Nửa tối nửa sáng, chỉ thấy người
khiêu vũ tóc dài đen nhánh, chân trần như tuyết, chỉ mặc một bộ quần áo
kiểu Ấn Độ màu đỏ tươi. Từng lớp lụa mỏng đong đưa bên người nàng, như
là cách một tầng sương mờ, gợn sóng dập dờn. Lúc bắt đầu, tiết tấu của
nàng chậm rãi, như là uể oải khi thức tỉnh. Dần dần từ chậm đến nhanh,
dường như ngay cả dải lụa mỏng kia cũng theo sự phấn chấn của nàng mà
tung bay lên. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quả thực không thể tin
nổi, vòng eo của một người lại có thể nhỏ nhắn mềm mại như vậy!
Nàng
mang mạng che cho nên không thấy gương mặt, nhưng ngọc bội leng keng,
trên cánh tay dường như đeo vòng vàng thành chuỗi, trong tiếng nhạc tưng bừng, râm ran nghe thấy tiếng chuông êm tai. Điệu này hình như đến từ
vùng đất xa xôi khác, dần dần truyền đến đây.
Một điệu nhảy mới, hào
quang tỏa ra khắp nơi. Lúc thì như Đôn Hoàng đàn tỳ bà mà bay lên trời
trong tranh, khi thì như là yêu tinh chơi đùa dưới thác nước. Nàng múa
rất sinh động, vì khăn che mặt nên nhìn không thấy thần sắc của nàng.
Nhưng sóng mắt đong đưa kia, hình như không dừng lại ở chỗ nào, thế
nhưng lại khiến mỗi người đều kìm lòng không đậu cảm thấy, điệu nhảy này của nàng là nhảy cho mình.
Trước và sau sân khấu, toàn bộ im lìm, tất cả mọi người đều giương mắt mà nhìn.
Điệu múa đến cao trào, giống như một đóa hoa đến lúc nở rộ, cực kỳ lộng lẫy
rực rỡ. Lúc này, âm điệu của điệu múa kỳ lạ kia bỗng nhiên dần dần chậm
trở lại. Chậm thì chậm, ngược lại càng trở nên xinh đẹp, càng mềm mại
đáng yêu. Vẻ đắm say mà mê hoặc này càng mãnh liệt hơn. Thùng, thùng,
thùng, thùng… Mỗi một nhịp trống nhẹ nhàng đều giống như đập vào trong
lòng người. Điệu múa nóng bỏng sôi động dường như biến thành gió nhẹ khẽ thổi qua, lại càng thêm ý vị khiến tim người ta dồn dập. Dưới lớp lụa
đỏ lộng lẫy tươi đẹp, gần như có thể thấy được cánh tay ngọc ngà cùng
vòng eo mềm mại không xương của nàng. Mỗi một cử động đều có thể gợi lên tiếng lòng của mọi người.
Bất tri bất giác, khi tất cả mọi người xem đến mức nín thở, đổ mồ hôi hột, kìm lòng không đậu mà nhũn cả hai chân
thì bỗng nhiên một tiếng trống vang lên. Tiếng nhạc du dương trầm bổng
kia đột nhiên im bặt. Tất cả yên tĩnh trở lại. Chỉ còn lại dư âm của dây đàn, dường như còn chưa hoàn toàn biến mất, lượn lờ trong không khí,
dần dần trôi xa.
Điệu múa ngừng lại rồi? Nhảy xong rồi sao?
Mỗi người đều như vừa tỉnh mộng, lại như là không cẩn thận mà đạp phải khoảng không, không khỏi thầm mất mát.
Hướng Anh Đông nhịn không được mà đứng lên, trong lúc ngẩn ngơ, lại nhớ tới
năm đó, trên sân khấu của Đại Phú Hào xem Ân Minh Châu múa với đèn. Vô
số ngọn đèn phát sáng trên đầu tóc, ngón tay nàng. Nàng xinh đẹp như con bướm làm mê hoặc chúng sinh… Bắt đầu từ ngày đó, hắn liền quyết tâm đưa Ân Minh Châu từ Đại Phú Hào đến sân khấu của Bách Nhạc Môn. Từ khi Minh Châu đi, đã rất lâu không thấy điệu múa như vậy. Chỉ bằng điểm này, cô
gái trên sân khấu tối nay liền có tư cách xếp hạng nhất ở Bách Nhạc Môn.
Rốt cuộc cô ấy là ai? Hắn lại không nhớ trong hộp đêm của mình còn có người xuất sắc như vậy. Mãi đến khi nàng đi vào hậu trường, hắn mới tỉnh táo
lại, ngoắc tay kêu Hà vũ sư: “Vừa rồi là ai khiêu vũ trên sấn khấu?”
Hà vũ sư nở nụ cười. “Ngay cả Anh thiếu cũng không nhận ra, có thể thấy
công sức của cô ấy cũng không uổng phí… Đó là Vinh tiểu thư.”
“Vinh tiểu thư?” Hướng Anh Đông ngừng lại giây lát. “Vinh – Cẩm – Tú?”
Hắn nói từng chữ, không dám tin.
“Đúng vậy, từ lúc vào Bách Nhạc Môn, Vinh tiểu thư vẫn theo học múa. Tư chất
của cô ấy rất tốt, thông minh sáng suốt. Dáng người lại mềm mại, rất có
khiếu nhảy múa. Quả thực y hệt với Ân Minh Châu năm đó. Hơn nữa cô ấy
chịu khó học múa hơn bất cứ ai, nếu không lên sân khấu, thật đúng là
đáng tiếc.”
Hướng Anh Đông giật mình. Thật là Cẩm Tú! Này, điều này sao có thể được?
Lúc trước khi Tả Chấn đưa nàng đến Bách Nhạc Môn, hắn vẫn luôn phản đối. Cô nhóc kia không phải người có thể nổi tiếng! Nói nàng ngây thơ là dễ
nghe, thật ra chính là ngây ngô quê mùa. Cái gì cũng không biết, cũng
không hiểu cách đối nhân xử thế. Chỉ bằng nàng mà cũng muốn ở Bách Nhạc
Môn to lớn này lên sân khấu hành nghề? Thực khiến người ta cười rụng
răng mất.
Nhưng đến hôm nay, dường như những lời Tả Chấn nói hôm đó cũng sắp linh nghiệm rồi.
Hắn còn nhớ, ngày đó ở trên lầu, Tả Chấn từng nói: “Chờ có một ngày Cẩm Tú
trở nên có thành tựu như Minh Châu, e rằng cậu không giữ được cô ấy. Lúc trước, khi đại ca coi trọng Minh Châu, cô ấy không chút do dự mà đi
theo anh ấy… Sau này, cũng khó tránh khỏi sẽ không xuất hiện một Hướng
Hàn Xuyên thứ hai.”
Bây giờ nghĩ lại, trong lòng không khỏi tiếc rẻ.
Nếu lúc trước ra tay sớm một chút thì có lẽ hôm nay Minh Châu đã là
người hắn, đâu có chỗ cho đại ca chiếm lợi? Hiện nay…
Hướng Anh Đông
quay người lại, thấy đôi mắt như cười mà không cười của nàng mang theo
một chút trêu chọc. “Điệu múa vừa rồi có đủ tư cách lên sân khấu chưa?”
Nàng chỉ vào mũi mình, dường như có vài phần kỳ vọng.
Hướng Anh Đông
quan sát nàng. Nàng đã thay quần áo, váy bằng nhung màu rượu đỏ, áo
khoác đen, choàng một cái khăn lông chồn xinh xắn tinh xảo, tóc búi
lệch, hơi thấp và lỏng lẻo, giống như không kịp chải chuốt cho cẩn thận, nhưng lại có vẻ biếng nhác rất tự nhiên.
Thật sự là không phát giác
ra, không biết bắt đầu từ khi nào thì cô nhóc Cẩm Tú kia đã trở nên
trưởng thành như vậy. Tựa như một đóa hoa, lặng lẽ hé nở.
Hướng Anh Đông ngẩn người thật lâu, rốt cuộc định thần lại, ho khan một tiếng.
“Buổi vũ hội tối qua cô chạy đi đâu vậy? Cả đêm cũng thấy bóng dáng của cô.” Hắn hỏi. “Ngay cả Minh Châu cũng hỏi tôi về cô.”
Cẩm Tú ngẩn ngơ. “Minh Châu hỏi tôi?! Chị ấy nói gì?”
Hướng Anh Đông không đáp mà hỏi lại: “Rốt cuộc thì giữa cô và Minh Châu đã
xảy ra chuyện gì? Bữa trước còn như người xa lạ, chẳng qua cách một buổi vũ hội, lại giống như lo lắng cho nhau.”
Cẩm Tú nhớ tới những lời
Minh Châu đã nói ở trước phòng khách ngày hôm qua: “Nói không chừng, có
lẽ có một ngày, chị ấy sẽ nhận lại em gái như tôi!”
“Vậy thì tốt rồi, chúng ta cũng coi như thân càng thêm thân.” Hướng Anh Đông nói đùa.
Hướng Anh Đông lại cố ý nói lung tung, bưng một ly rượu bên cạnh lên. “Trước
hết không nói đến chuyện này, để chúc mừng điệu múa mới của cô thành
công, chúng ta uống một ly.”
“Không được…” Cẩm Tú vừa nhìn thấy rượu, đầu lập tức quay mòng mòng. Ngày hôm qua say rượu thiếu chút nữa là
muốn lấy mạng của nàng, mãi cho đến hôm nay còn đau đầu muốn ói, chỉ
nghe mùi rượu thôi cũng đã muốn ói ra.
“Tốt xấu gì thì tôi cũng là ông chủ Bách Nhạc Môn, ông chủ kính rượu, cô cũng dám không uống?”
“Ngày hôm qua tôi mới uống say!” Cẩm Tú thốt lên. “Nếu không có Nhị gia, e
rằng đến bây giờ tôi còn nằm ở ngoài cửa, không bò dậy nổi nữa!”
Hướng Anh Đông giật mình. “Uống say? Với Tả Chấn?”
“Không phải, không phải với Nhị gia, là Phùng tứ thiếu.” Cẩm Tú giải thích.
“Nhị gia chỉ… trùng hợp thấy, sau đó… đưa tôi trở về mà thôi.”
Nàng
nói, giọng lại nhỏ dần. Bất tri bất giác nàng lại giấu diếm. Vì sao thế? Nàng và Nhị gia cũng không xảy ra chuyện gì, tất cả đều rất bình
thường. Nhưng không biết vì sao, nàng không nhắc tới hai chữ Ninh Viên.
Dường như không muốn để cho người thứ hai biết chuyện tối hôm qua. Cả
một ngày hôm nay, nàng đều an ủi chính mình, kia chẳng qua chỉ là một
giấc mơ mà thôi. Tất cả đều là ảo giác chứ không phải sự thật, nhưng
không hiểu sao đến bây giờ còn chưa định thần lại được.
Hướng Anh Đông lại nói vài câu gì đó, Cẩm Tú có chút hoảng hốt mà ngẩng đầu. “Anh vừa nói gì?”
Lúc nói chuyện với Anh thiếu mà nàng lại thất thần. Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Rốt cuộc thì trong đầu nàng đang nghĩ gì!
“Tôi hỏi cô sao lại có quan hệ với Phùng tứ thiếu? Loại người này, cô nên ít chọc vào thì tốt hơn.” Hướng Anh Đông nhíu mày.
“Anh ta bảo tôi uống rượu, sao tôi dám không uống. Anh quên rồi sao, tôi
chẳng qua chỉ là một vũ nữ của Bách Nhạc Môn. Nhị gia chỉ cho tôi mượn
một tấm thiếp mời, mang tôi đi vào mà thôi, lẽ nào thật sự coi mình là
bạn nhảy của anh ấy sao chứ?” Cẩm Tú nở nụ cười. “Nếu như giằng co làm
hỏng bữa tiệc của anh, giống như ông chủ Trương lần trước, không phải kế hoạch trường đua của anh sẽ đổ sông đổ biển sao?”
Hướng Anh Đông giật mình, đưa tay xoa đầu Cẩm Tú. “Cô còn biết làm việc cho tôi nữa sao?”
Cẩm Tú ngồi lên bàn. “Bây giờ mới biết tôi biết ý biết tứ sao? Tốt xấu gì
tôi cũng xuất thân từ Bách Nhạc Môn, bản lĩnh ấy mà cũng không có thì
làm sao hành nghề tại Bách Nhạc Môn.” Một tay nàng gác lên vai Hướng Anh Đông, cố ý hạ thấp giọng, làm ra vẻ quyến rũ khéo léo. “Ông chủ Hướng,
chờ lấy được trường đua thì lại uống tiếp nha? Lần này tôi mời.”
Nói
còn chưa dứt lời, nàng đã nhịn không được mà cười “xì” một tiếng, cười
đến nỗi ôm cả bụng. “Thế nào, có hương vị của vũ nữ hạng nhất chút nào
hay không?”
Nàng cười rất đắc ý, trong nhất thời dường như là hoa nở
giữa mùa xuân, ngay cả Hướng Anh Đông cũng nhìn đến ngẩn ngơ. Đang muốn
mở miệng nói cái gì, lại thấy quản lý lầu hai vội vàng chạy đến.
Hướng Anh Đông và Cẩm Tú cùng quay đầu lại. Liếc mắt một cái liền thấy Tả
Chấn, Hướng Hàn Xuyên cùng Thạch Hạo đứng trước lan can lầu hai. Phía
sau bọn họ không xa, dựa vào lan can, cư nhiên còn có Minh Châu cùng A
Đễ.
Chẳng qua là từ xa xa mà đối mặt, ngay cả mặt của hắn còn không
thấy rõ, tim Cẩm Tú đã đập mạnh. Cú đập này rất mạnh mẽ, hình như ngay
cả chính nàng cũng nghe thấy một tiếng “thình thịch” kia vang lên. Nhị
gia đến đây! Hắn đến lúc nào?
Hướng Anh Đông lại rất vui mừng, lập
tức kéo lấy Cẩm Tú. “Hôm nay là ngày gì, khó có khi ngay cả đại ca và
Minh Châu cũng đến đây, cùng gặp mặt tại Bách Nhạc Môn. Đi, cùng nhau
qua đó chào hỏi.”
Cẩm Tú không kịp do dự đã bị hắn kéo qua, dọc theo
đường lên cầu thang, từ xa Hướng Anh Đông đã cao giọng oán trách Tả
Chấn: “Ngày hôm qua cậu thật không xứng là anh em. Bữa tiệc còn chưa tàn đã không thấy bóng dáng đâu cả. Không biết là chạy đi đâu.”
Tả Chấn
lại chỉ cười cười, thản nhiên nói: “Giành tiếp đãi sứ đoàn của Pháp
chính là cậu. Nói muốn tranh quyền kinh doanh cũng là cậu. Tôi chỉ giúp
đỡ lo liệu một hai câu thôi. Người đóng vai phụ, đi sớm một chút thì có
sao đâu.”
Hướng Anh Đông nói: “Cậu tới rất đúng lúc, tôi có việc muốn thương lượng với cậu. Hôm qua người của lãnh sự quán muốn tôi giúp đỡ.
Nói rằng có một cửa hàng của Pháp nhập khẩu đồ cổ, thuốc lá. Vừa sợ
nước, vừa sợ va chạm, cho nên muốn dùng thuyền và kho chứa hàng tốt nhất của bến tàu Trường Tam. Tôi đã thay cậu đáp ứng rồi.”
Tả Chấn không nói gì, chỉ quay đầu dặn Thạch Hạo một tiếng: “Chuyện này giao cho cậu đi làm.”
Thạch Hạo đáp ứng: “Dạ, Nhị gia.”
Minh Châu cười khẽ, ở bên cạnh chen vào một câu: “Mặt mũi của Anh thiếu thật là lớn. Một ơn nghĩa lớn như vậy, anh nói câu là được sao? Cho dù là
anh em của mình cũng không dễ dàng như vậy.”
“Ai nói, Hướng Anh Đông tôi là người keo kiệt như vậy sao? Bữa ăn khuya tối nay, tôi mời.”
Minh Châu cười chế giễu. “Thật hào phóng, vung tay là một bữa ăn khuya!
Không biết ăn gì thứ đắt tới mức trị giá một chiếc thuyền.”
Hướng Anh Động nói: “Cái này cô đoán không ra đâu. Tôi vừa gọi người đặt một giỏ
cua của hồ Dương Trừng, tối nay vừa mang đến. Mùa này không dễ ăn được
thứ này đâu. Mọi người đến đúng lúc lắm, thưởng thức lúc còn tươi.”
Hắn vừa nói, vừa quay đầu nhìn Cẩm Tú. Còn chưa kịp mở miệng, Cẩm Tú đã
biết hắn muốn nói gì. “Tôi biết rồi, mở một gian phòng, là gian mà Nhị
gia thích. Mọi người ngồi trước đi, tôi đi chuẩn bị.”
Trong ấn tượng, ngoại trừ bữa tiệc tối hôm qua, đây là lần đầu tiên Hướng tiên sinh và
Minh Châu đến Bách Nhạc Môn. Tả Chấn lại càng không cần phải nói. Trước
kia còn thường thấy hắn, nhưng gần đây, suốt mười ngày nửa tháng cũng
không thấy bóng dáng, không biết là bận việc gì. Khó có khi mọi người
cùng tụ hội, ngay cả nàng cũng vui mừng theo.
Phòng này, đương nhiên
là nơi mà trước kia Tả Chấn thường vào, là căn phòng mà lần đầu tiên
nàng gặp hắn ở Bách Nhạc Môn. Gian phòng này là để dành riêng cho Tả
Chấn, cho dù hắn không có mặt cũng đều để không. Dường như đây đã trở
thành một quy luật bất thành văn của Bách Nhạc Môn.
Cẩm Tú xắn tay
áo, nhóm lò than, lấy bình bạc, hâm rượu trắng. Lại sai người chuẩn bị
gừng, dấm cùng cải chua. Hướng Hàn Xuyên châm thuốc, Minh Châu và A Đễ ở một ậm ừ mà lau cờ, Tả Chấn và Hướng Anh Đông tựa vào ghế nói chuyện
phiếm. Chỉ có Cẩm Tú giống một con ong mật, bận rộn vui vẻ thu xếp trong ngoài.
Nàng đã quên Tả Chấn và Anh thiếu ngồi một chỗ. Còn chưa dứt
lời, Tả Chấn và Hướng Anh Đông gần như đồng thời vươn tay ra, lại cùng
dừng lại giữa không trung. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều ngẩn ra.
Cẩm Tú cũng há hốc mồm. Trong thời gian ngắn, chiếc khăn mặt nóng hổi
trong tay không biết nên đưa cho ai.
“Cái này…” Nàng ngập ngừng, sao
lại thế này, vừa rồi bận đến mức hồ đồ rồi, đã quên mất là bên cạnh Nhị
gia còn có Anh thiếu. Cũng không chờ nàng nói gì, Tả Chấn đã thu tay
lại, thuận tiện lấy hộp thuốc lá trong ngực ra, châm một điếu thuốc. “Cô ấy đưa cho cậu đó.”
Hướng Anh Đông lại không nghĩ nhiều, thuận tay
nhận lấy khăn, lau tay xong lại trả cho Cẩm Tú. Cẩm Tú xấu hổ nhận lại,
liếc hắn một cái, trong lòng lại nhịn không được mà có chút ngượng
ngùng. Cái khăn này… thật ra…
A Đễ ở bên cạnh tinh mắt, nhanh chóng
đến hỗ trợ. Cô vắt một cái khăn đưa cho Tả Chấn. “Nhị gia cũng bận cả
một ngày, cái này cho anh.”
Tả Chấn nhận lấy, A Đễ thuận thế dựa vào
tay vịn của ghế, ngồi ở bên người hắn, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn,
dịu dàng nói: “Lau nước nóng thì sẽ ấm áp một chút. Buổi tối lạnh, Nhị
gia ăn mặc quá phong phanh.”
“Không có, trên xe Nhị gia có áo choàng.” Thạch Hạo bên cạnh ngốc nghếch xen mồm vào. (haha, ta thik anh này!)
A Đễ nhịn không được quay đầu, liếc hắn một cái. “Anh biết gì chứ!”
Minh Châu ở một bên thấy thế, dần dần nở một nụ cười có ý tứ. “Cô A Đễ này
càng ngày càng biết săn sóc. Sao tôi chưa thấy cô ân cần hỏi han người
khác như vậy?”
Cẩm Tú cúi đầu mà giặt lại cái khăn. Ra sức chà, ra sức vò, không biết dùng bao nhiêu sức mà tay đều đỏ cả lên.
Còn tưởng rằng biết khiêu cái vũ là có thể đứng hạng nhất, thật ra còn kém
xa! Xem người ta A Đễ, đầu mày mới nhẹ nhàng nhướng lên thôi, quả thực
là vô cùng quyến rũ. Ngồi ở bên cạnh Tả Chấn giống như lưng chẳng có
xương, nửa thân người đều dựa sát vào… Lại còn có thể bóp vai cho hắn.
Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy mà không chút cảm thấy thẹn. Đôi
tay của cô ta không phải đang bóp vai, nào có chút sức lực gì, giống hệt như phủi bụi, nói là ve vãn thì đúng hơn… (dấm chua một bình… hắc hắc)
“Vinh tiểu thư, cua đã chưng xong rồi, để chỗ nào đây?” Đúng lúc này, bồi bàn bưng một lồng hấp cua tiến vào.
Cẩm Tú lấy lại tinh thần. “Chỉ lấy mười con ra là được, còn lại để trong lồng hấp kẻo nguội.”
Đang nghĩ ngợi, A Đễ đã không khách khí mà đưa tay lấy chiếc khăn trong tay
nàng. Lau tay xong bèn lấy một con cua thật mập trong mâm, dùng kiềm bạc cạy yếm cua ra, cười nói: “Tôi thật là may mắn, con này nhìn không lớn
nhưng lại có đầy gạch cua.”
Cô vừa nói vừa lấy gạch cua ra, đặt trong cái dĩa nhỏ đưa cho Tả Chấn: “Nhị gia nếm thử đi.”
Minh Châu cũng cầm cua lột cho Hướng Hàn Xuyên. “Đã qua mùa, khó có khi cua lại mập như vậy.”
Hướng Anh Đông quay đầu nhìn Cẩm Tú một cái, Cẩm Tú không khỏi trợn tròn mắt. Có ý gì? Bảo nàng lột cho hắn sao?
Liếc mắt qua đã thấy A Đễ lại dựa vào bên cạnh Tả Chấn, thật là ân cần. Đĩa
gạch cua kia chỉ còn chưa đút vào miệng hắn mà thôi! Tả Chấn lại không
có phản ứng gì, chắc là đã rất quen rồi! Nhớ tới lần trước, cũng tại
gian phòng này, nàng đi lên tìm hắn giúp đỡ, liền thấy hắn tả ủng hữu ôm mà uống rượu. Trường hợp kia, dường như còn nóng bỏng hơn bây giờ
nhiều.
Cũng không phải không có tay, không biết tự mình lấy sao? Cẩm
Tú tức giận nghĩ. Đúng vậy, người ta đang bận bóp vai, lột cua cho Nhị
gia. Những chuyện như bưng trà rót nước đương nhiên đành phải kêu nàng
làm. Lập tức cầm lấy đồ kẹp cua, không ngẩng đầu lên mà nói: “Tôi đang
lột cua, e rằng dính tay, làm bẩn Nhị gia thì không hay lắm.”
“Ồ?” A Đễ như cười như không mà đứng lên, cầm lấy đĩa dấm chua. “Đây là loại dấm gì mà nghe mùi chua thế này.”
Dấm nào mà không chua. Cẩm Tú oán hận lột cua, ngay cả kiềm kẹp cũng dùng
tới, đem con cua trong tay lột tới tận xương, mãi cho đến khi đầy một
đống thịt cua.
“Đủ, đủ, nhiều lắm rồi.” Anh thiếu liên tục nói, lấy
đĩa thịt cua trước mặt nàng qua. “A, hương vị thật là ngon. Cẩm Tú, cô
đừng làm nữa, còn lại cô ăn đi.”
Còn lại? Con cua trong tay cũng chỉ
còn lại mấy cái chân. Cẩm Tú ngơ ngác nhìn Anh thiếu ăn to uống lớn,
muốn nói cái gì rồi lại thôi. Đúng vậy, lột cua cho Anh thiếu vốn chính
là bổn phận của nàng. Minh Châu hầu hạ Hướng tiên sinh, A Đễ chỉ lo cho
Nhị gia, còn lại nàng, lo cho Anh thiếu không phải là đúng sao? Mấy
tháng trước, có thể ngồi ở bên người Anh thiếu, lột cua cho hắn, đây quả thực là một cơ hội không dám mơ tới, vinh hạnh khó có đến nhường nào.
Nhưng… sao giờ phút này, nắm cái kẹp cua trong tay, trong lòng lại không biết
có cảm giác gì! Không thấy vui mừng, ngược lại hình như là thất vọng
thật lớn không cách nào tả được… Rốt cuộc nàng làm sao vậy?
…………………………………
“Nhị gia, cua là thứ lạnh, ăn nhiều e rằng không tốt, không bằng uống một
chút rượu trắng cho ấm bụng.” A Đễ quay đầu nói với Cẩm Tú. “Vinh tiểu
thư, rượu trên lò phía bên cô đã nóng chưa?”
Cẩm Tú vừa ngẩng đầu
lên, đúng lúc Tả Chấn cũng nhìn về phía nàng. Ánh mắt của hai người bất
ngờ chạm vào nhau. Trong lòng Cẩm Tú nghe “ầm” một tiếng, vội vã hoàn
hồn lại, cuống quýt nói: “Được rồi, thế đã được rồi.” Vừa nói vừa luống
cuống đi bưng bình bạc trên bếp lò nhưng lại quên lót khăn mà dùng tay
không bưng lấy chiếc bình bạc lên.
Bầu rượu kia vốn đầy tràn, lúc này đã được hâm nóng, Cẩm Tú vừa bưng nó trong tay, lòng bàn tay liền đau
đớn, nhịn không được “á” lên một tiếng, bầu rượu kia nhất thời đổ hết
xuống đất, văng lên đầy váy nàng.
“Cô không sao chứ?”
Hướng Hàn
Xuyên, Thạch Hạo, Minh Châu cùng A Đễ đều đồng thời nhìn qua. Cẩm Tú đỏ
mặt lên, cảm thấy trên tay đau như có kim châm. Nhìn lại trên người mình đã bị rượu làm ướt một mảng. Cái váy bằng nhung kia rất dễ hỏng, e là
không thể mặc nữa. Thật là mất mặt mà… Những lúc thế này thì lại càng
xấu mặt.
“Vừa rồi… không cẩn thận, là do cầm không chắc.” Cẩm Tú ấp
úng, mặt đỏ tai hồng mà giải thích. “Không sao, tôi ra ngoài lấy bình
khác. Rất nhanh, nhanh lắm.”
Tả Chấn nhìn nàng chạy ra ngoài nhanh
như chớp, mày không khỏi nhíu lại. Hôm nay nàng làm sao vậy, sao không
cẩn thận thế chứ! Cả buổi tối hôm nay đã thấy nàng tâm thần không yên,
quên trước quên sau. Vừa rồi trơ mắt nhìn thấy nàng bưng chiếc bình bạc
nóng hổi kia xuống lại không kịp ngăn cản, xem ra là bị bỏng rồi. Rốt
cuộc sao lại thế này, lột cua cho Anh Đông thôi mà đã kích động như vậy
sao?
Cẩm Tú ở ngoài cửa cứ chạy thẳng đến cầu thang mới dừng lại, vịn lấy lan can, giơ tay lên trước mắt… Đều bỏng đỏ cả rồi, không khác gì
cua bị luộc chín, phỏng chừng ngày mai sẽ nổi bọt nước. Đều là tại Tả
Chấn, nếu không phải hắn… Khoan đã, nàng bị bỏng tay thì có liên quan gì tới Nhị gia? Cả ngày nay miên man suy nghĩ gì vậy chứ!
Thật là bị ma nhập rồi. Cảnh triền miên mơ hồ trong giấc mộng ngày hôm qua kìa lại
dần dần nổi lên trong lòng, hình như lại càng ngày càng rõ ràng. Rõ ràng đến nổi khiến nàng sợ hãi, giống như là sự thật vậy. Nàng nhớ rõ chạm
vào đầu vai hắn, chạm vào ngực hắn… Nhớ rõ hơi thở dịu dàng càng ngày
càng gần của hắn…
Không!
Nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên giống như
là bị người ta giẫm lên chân vậy. Thế này là sao, người trong lòng nàng
nghĩ tới phải là Anh thiếu mới đúng chứ. Nhưng vì sao, mở mắt ra, nhắm
mắt lại, đều chỉ nhìn thấy hình bóng của Tả Chấn? Còn vừa rồi ở trong
phòng nữa, A Đễ bóp vai, lột cua cho hắn thì liên quan gì đến Vinh Cẩm
Tú nàng mà khiến nàng đứng ngồi không yên như vậy!
Nhớ tới giọng điệu như cười như không của A Đễ vừa rồi: “Đây là loại dấm gì mà nghe mùi
chua quá vậy.” Vừa rồi không nghĩ kĩ, bây giờ bỗng nhiên cảm thấy hình
như giọng nàng hơi có ẩn ý, một câu hai nghĩa. Câu nói kia có ý gì?
Chẳng lẽ nói… nàng đang ghen vì Nhị gia?!
“Vinh tiểu thư!” Phía sau
bỗng nhiên có người gọi khiến Cẩm Tú nhảy dựng lên. Quay đầu lại thì
thấy là bồi bàn trên lầu. “Cô làm sao vậy? Có phải phát sốt hay không mà mặt đỏ như vậy?”
Cẩm Tú giơ tay che hái gò má nóng hổi theo bản năng. “Không, không có, chỉ là vừa bị bỏng tay.”
Thiếu một câu…
“Cám ơn.” Cẩm Tú nhận lấy theo bản năng, bồi bàn xoay người định đi, lại
nghe Cẩm Tú ở phía sau gọi anh ta lại: “Chờ một chút… sao anh lại có thứ này?”
Sao lại khéo như vậy. Làm gì có người ngày nào cũng đem kem trị bỏng theo trên người, còn đúng lúc gặp được nàng.
Bồi bàn quay đầu nói: “Cái này là vừa rồi Tả nhị gia căn dặn, bảo tôi đi tìm cho cô một ống thuốc.”
Tả Nhị gia?! Tả Chấn. Lại là hắn.
Cẩm Tú ngẩn ngơ một lúc lâu, cầm ống kem trị bỏng trong tay, chậm rãi đi
xuống lầu. Quẹo trái, là phòng thay đồ của Bách Nhạc Môn, nàng đẩy cửa
đi vào. Bây giờ là lúc đông khách, phòng thay đồ không có ai, chỉ có Lệ
Lệ đang chải đầu trước gương. Thấy nàng đi vào, không khỏi kinh ngạc mà
quay đầu. “Ê, sao quần áo trên người cô lại ướt hết vậy?”
Lệ Lệ ở
phía sau nàng nói: “Cái váy này bằng nhung đúng không. Thật đáng tiếc, e là giặt không sạch . Nhưng mà Cẩm Tú, tôi dám cá, sau này cô nhất định
đứng hạng nhất. Chỉ cần nổi tiếng, một hai bộ quần áo thế này thì có là
cái gì, ai còn để trong mắt chứ.” Cẩm Tú cũng không trả lời, nghe nàng
tự lẩm bẩm tiếp. “Hồi chiều, lúc cô nhảy múa trên sân khấu, Anh thiếu
cũng xem đến ngây cả người. Nói cô thật sự giống Ân Minh Châu năm đó.”
Cẩm Tú đã thay quần áo, đang cài lại nút thì tay bỗng nhiên dừng lại. Nói nàng giống Ân Minh Châu?
………………………………………
Cẩm Tú đã thay quần áo, đang cài lại nút thì tay bỗng nhiên dừng lại. Nói nàng giống Ân Minh Châu?
Rốt cuộc có người nói nàng giống Minh Châu.
Đương nhiên giống, sao có thể không giống? Từ khi biết Anh thiếu thích kiểu
phụ nữ như Minh Châu, từ khi vào Bách Nhạc Môn, nàng liền cố gắng học
làm Ân Minh Châu thứ hai. Từ đầu tóc đến quần áo, từ giọng nói đến dáng
điệu, thậm chí bởi vì năm đó Minh Châu chỉ bằng một điệu múa mà nổi
tiếng, nàng cũng ngày đêm trộm học khiêu vũ.
Chăm chỉ như vậy, cố
gắng như vậy, cuối cùng hôm nay được như ý nguyện, nghe thấy có người
nói một câu: “Thật giống Ân Minh Châu năm đó.”
Bỏ ra nhiều công sức
như vậy, từng kỳ vọng như vậy, nhưng khi thật sự đến giờ khắc này, lại
không biết tại sao không vui vẻ như trong tưởng tượng. Thậm chí, không
có cảm giác gì.
Cẩm Tú ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lấy chì
kẻ mày theo bản năng, vẽ lên đuôi lông mày. Khuôn mặt trong gương vẫn
son phấn đều đều, xinh đẹp không tỳ vết. Nhưng trên mặt nàng, nhìn không ra là vui hay buồn, chỉ có vẻ hoang mang.
Đừng nói chẳng qua nàng
mới chỉ có vài phần giống Minh Châu, cho dù có một ngày thật sự trở
thành Ân Minh Châu thì sao chứ? Chiếm được sự tán thưởng của Anh thiếu,
làm vũ nữ hạng nhất của Bách Nhạc Môn thì lại thế nào? Bỗng nhiên mơ hồ
cảm thấy, không phải thứ này, cái nàng muốn không phải thứ này.
Cẩm
Tú thở dài, buông chì kẻ mày trong tay xuống, kéo ngăn kéo ra, muốn đem
son phấn thu gom vào, lại liếc mắt thấy cái bật lửa bằng bạc kia đang
lẳng lặng nằm ở một góc ngăn kéo. Cái bật lửa của Anh thiếu. Bỗng nhiên
nhớ tới cái đêm đen tối ấy, nơi đầu đường xa lạ, nàng ngã nhào trên mặt
đất đánh nhau với người bán hàng rong, nỗi sợ hãi như sắp đến gần cái
chết. Nhớ tới khi tỉnh lại thì thấy một Sư Tử Lâm xinh đẹp ấm áp như
thiên đường.
Đêm hôm đó, cả đời nàng cũng khó quên. Bởi vì bắt đầu từ đêm hôm đó, cả đời nàng đã trở nên khác trước.
Quên đi, không nghĩ nhiều như vậy nữa.
Làm người cũng không thể quên ơn. Lúc trước, nếu không có Anh thiếu, ngày
đó nàng có chết ở trên đường cũng không có ai biết. Cho nên ngoại trừ
hắn, trong lòng nàng hoàn toàn không nên có người đàn ông thứ hai, cho
dù là Tả Chấn.
Cẩm Tú cầm lấy ống kem trị bỏng đang nắm chặt trong
tay kia bỏ vào ngăn kéo, đẩy mạnh vào góc khuất nhất. Tất cả, tất cả mọi thứ của ngày hôm qua và hôm nay đều coi như chưa từng xảy ra. Cũng coi
như hắn chưa từng dạy nàng khiêu vũ, chưa từng nghe nàng tâm sự, chưa
từng giúp nàng hả giận, cũng chưa từng đi vào trong lòng nàng…