Chuyện kể rằng, khi mọi người trong nhà đứng ngồi không yên vì em gái sắp ra đời thì Tiểu Sơ Thất lại trở thành một đứa trẻ không ai quản.
Hôm ấy, cũng không biết nó làm thế nào mà lục ra một bao quần áo lớn từ
trong tủ của mình. Trẻ con vẫn thường cảm thấy hứng thú với những thứ đồ là lạ và chuyện thám hiểm, Tiểu Sơ Thất cũng không ngoại lệ.
“Xạch”
một tiếng, nó cầm cái túi dốc ngược lên trời. Cái gì?! Toàn bộ là màu
hồng nhạt, rõ ràng là những vật phẩm của trẻ sơ sinh chỉ dùng cho bé
gái: quần áo nhỏ xíu mềm mại! Những cái váy nhỏ đủ màu! Kẹp tóc hình nơ
bướm! Búp bê dễ thương!
Ba ơi, mẹ ơi, khi con còn nhỏ, hai người ăn mặc cho con như vậy sao?!
Nó đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ (thằng nhóc này trí nhớ tốt thật!), mỗi khi
dì Minh Châu đến thăm nó thì luôn nói, nếu như nó là con gái thì chắc
chắn đó là một đứa trẻ rất xinh đẹp!
Tiểu Sơ Thất rất tức giận! Nó
nghĩ nó đường đường là một nam tử hán, di truyền vẻ đẹp trai của ba nó
không sót chút nào, chỉ có điều đôi mắt quá giống mẹ, lớn hơn những đứa
con trai bình thường khác một chút, lông mi dài hơn một chút, cong hơn
một chút, làn da trắng mịn hơn một chút, sao lại bị ăn mặc thanh con gái chứ!
Trời ơi! Nó cực kỳ tức giận!
Vì thế, nó kéo túi đồ lớn kia,
thở phì phò hổn hển, không biết tại sao trên đường đi lại không bị ai
phát hiện mà vất vả đi đến hẻm phía sau, quăng nó đi! Giống như là thở
ra một hơi khí độc!
Sau đó, nó liền quên phén chuyện này đi. Mãi đến
một tháng sau, vào một ngày nào đó sau khi em gái ra đời, mẹ nó bỗng
nhiên nhớ đến sáu năm trước, người cha hoang phí của chúng nó từng mua
một đống đồ của con gái mà còn chưa dùng, nhưng lục lọi khắp nơi mà
không cách nào tìm ra.
Lúc này Tiểu Sơ Thất mới biết, thì ra đó là đồ ma ba mẹ mua cho em gái vào sáu năm trước! Nhưng bị nó ném mất rồi!
Người đàn ông khác
Tiểu Sơ Thất ra đời, đối với trong ngoài Ninh Viên, từ trên xuống
dưới Thanh Bang, bao gồm cả Thượng Hải mà nói thì đó là chuyện lớn.
Tất cả thời gian và sức lực của Cẩm Tú đều dồn vào người con trai. Mà Tả
Chấn làm ba ba cũng rất có trách nhiệm. Thế nhưng dần dần, hắn phát hiện hình như Cẩm Tú của hắn đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hắn!
Tối hôm đó, khi Tiểu Sơ Thất nghịch ngợm chịu trở về phòng ngủ thì Cẩm Tú
cũng mệt đến nỗi không mở mắt nổi. Nàng cho Tả Chấn một cái hôn ngủ ngon cho có lệ rồi muốn yên ổn mà ngủ thì Nhị gia lên tiếng.
“Cẩm Tú…” Hắn dán sát vào mặt nàng, “Nói chuyện với anh đi.”
“Ưhm… Cái gì?” Nàng vẫn nhắm mắt!
Nhị gia có chút buồn bực nhưng vẫn nhẫn nại mà hôn nàng vô cùng dịu dàng.
Cẩm Tú thật sự rất mệt, chỉ mặc cho hắn làm gì thì làm, còn lẩm bẩm:
“Được rồi, ngủ đi, chút nữa còn phải cho Tiểu Sơ Thất bú…”
Rốt cuộc
Nhị gia không chịu nổi kích thích, ghen tỵ mà hét lên: “Cẩm Tú, lúc ở
bên cạnh anh thì không được nghĩ tới người đàn ông khác!”
Cẩm Tú vô tội mà mở to đôi mắt mơ màng, nhìn hắn cả nửa ngày trời: “Cái gì mà người đàn ông khác?”
Nhị gia hậm hực nói: “Tiểu Sơ Thất cũng coi là vậy!”
Cẩm Tú: “…”
Đã ba ngày rồi!
Cẩm Tú bị cảm nặng. Sau khi ăn cơm xong, Tả Chấn bưng tới cho nàng
một chén thuốc bắc đen thùi lùi, nói: “Uống cái này thì nhanh khỏe, có
điều…” Hắn bất giác nghiêng mũi, né tránh mùi thuốc: “Hơi đắng…”
Cẩm
Tú nhận lấy cái chén, nhăn mày lại, ngửa mặt uống ừng ực, rồi lại cầm
lấy cái ly uống rất nhiều nước, chỉ chừa lại bàn tay bưng chén thuốc
đang chìa ra của Tả Chấn. Nhị gia nghĩ thầm, thuốc đắng như thế, không
làm nũng một chút sao? Cứ thế mà uống hết?!
Hắn xoay mặt Cẩm Tú qua, không dám tin mà hỏi: “Không đắng sao?”
“Đắng chứ!” Mặt nàng nhăn thành một đống, vội vã gật đầu.
“Vậy sao em uống nhanh như thế?” Tả Chấn tiếp tục không thể tin, thế nào cũng không hiểu nổi.
“Hả? Vì anh nói là rất nhanh khỏi mà.” Lần này đến lượt Cẩm Tú khó hiểu.
“Nhưng…” Có người vừa nghẹn họng vừa lén nghĩ thầm, nếu như bảo hắn uống thứ đó, thế nào cũng dây dưa cả buổi.
Cẩm Tú bắt đầu an ủi hắn: “Không sao, uống rồi thì thôi, nhanh chóng khỏe
lại một chút, đã ba ngày rồi em không được ôm Tiểu Sơ Thất!”
”À…” Cái người rốt cuộc có được đáp án kia bỗng nhiên trở nên giận dữ: “Em cũng đã ba ngày không ôm anh rồi đấy!”
Cẩm Tú: “…”
Thật rầu lòng!
Bé gái cái gì cũng nghe lời, nhưng đến khi ăn cơm thì lại cực kỳ
không ngoan. Ăn một bữa cơm mất không dưới một hai tiếng đồng hồ. Đừng
nói là vú em, ngay cả Cẩm Tú cũng phải dùng hết bản lĩnh mới có thể dụ
được nó ăn hết nửa chén cơm. Nhưng nếu như Nhị gia ở nhà thì có lẽ tình
hình này sẽ cải biến được đôi chút.
Vừa nói phải ăn cơm, con nhóc
liền quấn lấy Tả Chấn: “Ba ẵm!” Đến khi ba nó ẵm nó lên rồi thì sự nhõng nhẽo của nó liền thể hiện vô bờ bến.
“Ba ơi, con muốn xem phi đao
của ba!” Nhị gia liền vội vã rút một thanh đao bạc từ eo ra đặt vào
trong tay nó. Thế là nó ăn được một miếng.
“Ba ơi, chúng ta ra vườn
hoa được không?” Nhị gia không có sức đề kháng với đôi mắt mở to vô tội
của con nhóc, dường như là muốn gì được nấy, hắn trả lời một tiếng
“được”, còn thêm một cái hôn, lật đật ôm lấy cô công chúa nhỏ ra vườn
hoa. Vú em bưng chén cháo theo sau.
“Ba ơi, con muốn xem con rùa.” Vì thế Nhị gia liền xắn tay áo, từ trong hồ mò ra hai con rùa đang nhàn
nhã phơi nắng đặt trước mặt con gái.
“Ba ơi, con muốn cầm nó vào phòng khách chơi.” Con nhóc tiếp tục sai khiến.
“Được” Nhị gia đang chuẩn bị xoay người đi thì Cẩm Tú tiếp lấy chén cháo trong tay vú em. “Con gái à, ăn miếng cháo trước đi, để ba vào ăn cơm đã, mẹ
đút con!”
Nghe thấy giọng của Cẩm Tú, lúc này Nhị gia mới bừng tỉnh.
Bị con nhóc sai qua sai lại khiến hắn chóng mặt mà đã quên mất rằng mình lấy lòng nó là để nó ăn cháo! (trời ạ!)
“Không được, không được” Nó nhào vào lòng Tả Chấn, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, còn làm bộ như ánh mắt ngập nước.
“Được được, ba không đi, chúng ta đem con rùa vào phòng khách chơi đã, sau đó ba đút con ăn!”
Nhị gia bất đắc dĩ, còn Cẩm Tú thì không biết nói gì!
Tiểu Sơ Thất đút cho mình miếng cơm cuối cùng, nhìn ba mẹ cùng đứa em gái
đang lật ngang lật lửa con rùa kia rồi ném ra một câu: “Thật rầu lòng!”