Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 7



Sau khi Thẩm Hoài Dữ lên xe, tài xế và Tống Thừa Hiên đều đồng thời chú ý đến, trên tay anh đang cầm thứ gì đó, cẩn thận nhìn kỹ là một thanh socola vẫn còn chưa bóc vỏ.

Nhãn hiệu thường thấy, mua ở chỗ nào cũng được.

Tống Thừa Hiên sững sờ.

Thẩm Hoài Dữ ghét nhất là ăn đồ ngọt, từ trước đến giờ chưa từng ăn loại đồ này.

“Sếp” Tống Thừa Hiên do dự hỏi “Anh….”

“Cái này à” Thẩm Hoài Dữ kéo vỏ bọc của socola ra, phát ra tiếng xoẹt “Là của cô bé Đỗ Minh Trà đó cho.”

Nói đến đây anh bật cười: “Lúc đưa còn có chút không lỡ, giống như là cắt thịt của cô ấy vậy.”

Tài xế cười haha hỏi: “Ngon không?”

Thẩm Hoài Dữ bình thường đối đãi với mọi người ôn hòa, không hề tự cao. Tài xế đi theo anh bốn năm, cũng hiểu rõ chỉ cần không động vào vảy ngược của anh thì mọi chuyện vô cùng yên ổn.

“Tôi lớn từng này rồi sẽ ăn mấy đồ ăn vặt của trẻ con sao?” Thẩm Hoài Dữ khẽ hừm một tiếng, đang nghịch vỏ kẹo màu xanh lá, bất thình lình lại nhớ đến đôi mắt của cô.

Đôi mắt có màu sắc có độ ấm.

Đến cả thanh socola bình thường mà cô đưa cho này cũng lây nhiễm ánh sáng rực rỡ.

Thẩm Hoài Dữ cúi đầu, xé vỏ kẹo ra, cắn một cái.

Vị đắng và ngọt ngấy của socola hòa quyện với nhau, thêm vào đó là vị mặn nhàn nhạt của muối, dư vị đọng lại vẫn là vị đắng, chỉ là trên đầu lưỡi thì có chút ngọt.

Tống Thừa Hiên nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Hoài Dữ.

Tống Thừa Hiên đẩy đẩy mắt kính: “Thẩm Thiếu Hàn và Đỗ Minh Trà, nói dễ nghe một chút là đính hôn từ nhỏ, nói khó nghe một chút thì chính là chế độ phong kiến, hôn nhân sắp đặt. Theo như tôi thấy, cũng chính là chuyện đùa của người lớn trong nhà lúc còn trẻ, căn bản không tính là gì, sếp nếu như——”

“Nói linh tinh” Thẩm Hoài Dữ khẽ trách “Cậu coi tôi là cái gì?”

Tống Thừa Hiên cười híp mắt: “Sếp muốn làm Đường Minh Hoàng*, lại vừa muốn làm Hikaru Genji**. Một người là “nguyện làm đôi chim liền cành trên bầu trời”, một người——”

Đường Minh Hoàng*:Đường Minh Hoàng được đánh giá là một trong những vị Hoàng đế đáng chú ý nhất của nhà Đường, danh tiếng không thua kém ông cố nội của ông là Đường Thái Tông Lý Thế Dân, tạo nên giai đoạn thịnh trị tột bậc cho triều đại này. Sau này Đường Minh Hoàng bị sắc đẹp của Dương Quý Phi làm cho mê mẩn nên bỏ bê triều chính, ngày đêm chỉ lo chuyện sủng ái Quý Phi. Đường Minh Hoàng vốn rất thích âm nhạc, Dương Quý Phi lại rất giỏi ca vũ nên ngày càng được Hoàng đế sủng ái.

Hikaru Genji**: Là nhân vật chính trong truyện kể Genji kể về cuộc đời của chàng hoàng tử đẹp trai và có khao khát đi tìm cái đẹp và tình yêu.

“Bớt nói linh tinh” Thẩm Hoài Dữ nhìn ra bên ngoài cửa “Sau này đừng nhắc đến mấy cái này, đồn ra ngoài lại thành chuyện cười.”

Đỗ Minh Trà người gây ra cuộc tranh chấp này, lúc này vừa mới tan học.

Cô hắt xì mấy cái, lẩm bẩm: “Lại có ai nói xấu sau lưng mình à?”

Lẩm bẩm một hồi, Đỗ Minh Trà đi nhà ăn mua hai hộp cơm, dùng điện thoại quét mã thuê xe đạp, đạp xe đến bệnh viện phường ở cạnh trường, sau khi dừng xe, xách đồ ăn lên tầng hai, đưa cơm cho Triệu Tâm Kiến.

Triệu Tâm Kiến truyền dịch xong, nằm trên giường bệnh ngủ cả buổi sáng, tinh thần đã tốt hơn. Trên giường bệnh có một cái bàn nhỏ để cho cô ấy ăn cơm, Triệu Tâm Kiến vừa ăn, vừa tò mò hỏi: “Sáng nay sao vậy? Vân Trà gọi điện thoại cho tớ, bảo tớ dù thế nào cũng phải nói người hôm nay ở đài phát thanh là tớ.”

“Không biết” Đỗ Minh Trà nói “Ăn cẩn thận——Sắp vãi lên trên người rồi.”

Cô nhanh tay nhanh mắt, rút khăn giấy ra lau nước canh vãi lên trên bàn ăn.

Triệu Tâm Kiến nói: “Tối nay vẫn phải nhờ cậu giúp tớ đến đài phát thanh một chuyến, bảo bối tớ hiện tại đến sức nói chuyện cũng không có?”

Đỗ Minh Trà hỏi: “Thế ba cân vỏ hạt dưa trong thùng rác bên cạnh giường cậu là do ai cắn?”

Triệu Tâm Kiến cười haha: “Làm người tốt làm đến cùng, tiễn phật thì tiễn đến tây phương, bảo bối à, Minh Trà tốt của tớ, Trà Trà……”

“Được rồi, được rồi, nói thêm nữa thì khỏi giúp.”

Triệu Tâm Kiến ăn bát mì nóng hổi do bạn tốt mang đến, bụng cũng ấm lên, lại thấy Đỗ Minh Trà lấy khẩu trang——

Trên làn da trắng nõn chỉ có lại chút vết mờ mờ, không nhìn kỹ thì nhìn không ra. Mặt không trang điểm, môi không đánh son, không chút son phấn vẻ đẹp tự nhiên.

Tuy là đã thấy rất nhiều lần rồi, mỗi lần trông thấy khuôn mặt của bạn tốt, Triệu Tâm Kiến vẫn cảm thấy trái tim bị lỡ một nhịp.

Quá đẹp rồi.

Đỗ Minh Trà bóc đũa dùng một lần ra, còn chưa bóc xong, phần đầu vẫn dính vào với nhau, một chiếc chỉ dài bằng một nửa.

Cô không bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bẻ đôi cái đũa dài thành cái ngắn, lúc này mới dùng đũa gắp đồ ăn.

Triệu Tâm Kiến nói: “Nếu như Thẩm Thiếu Hàn nhìn thấy mặt câu, thì làm gì có chuyện của Biệt Vân Trà?”

“Sai rồi” Đỗ Minh Trà nói “Nhìn mặt rất không đáng tin, “dựa vào sắc đẹp để có được sự yêu thương”. Tình yêu chỉ nhìn mặt thì không có kết quả tốt.”

Triệu Tâm Kiến nghĩ nghĩ lại nói: “Tới không phải là có ý này, chủ yếu vẫn là Biệt Vân Trà. Cậu không thấy sao? Từ khi Thẩm Thiếu Hàn tặng cho cậu ta cái thắt lưng chanel, cậu ta bắt đầu sơ vin áo sơ mi đeo thắt lưng…..Cái này nếu vào mùa đông nói không chừng còn muốn nhét cả áo khoác vào trong quần đó.”

Đỗ Minh Trà bật cười, làm dấu tay ngừng: “Không nói cái này nữa.”

Buổi chiều không có tiết nào, Đỗ Minh Trà nói chuyện với Triệu Tâm Kiến một lúc, đợi sau khi cô ấy ngủ rồi, bản thân mới lặng lẽ rời đi.

Điện thoại có hai tin nhắn gửi đến, người gửi đến là anh con nhà chú——Đặng Ngôn Thâm.

Đặng Ngôn Thâm: [Anh đã nói xin lỗi với em rồi, em còn muốn thế nào?]

Đặng Ngôn Thâm: [Nhanh chóng quay về, đừng để người khác thấy chuyện cười nhà chúng ta]

Đặng Ngôn Thâm: [Có nghe thấy không?]

Đỗ Minh Trà không trả lời lại, cô cất điện thoại, đạp xe đạp quay về trường.

Đặng Ngôn Thâm là con trai duy nhất của chú và thím, là cậu ấm bướng bỉnh, ngang ngược, vô cùng kiêu ngạo, lớn hơn Đỗ Minh Trà một tuổi.

Lúc Đỗ Minh Trà vừa qua bên đó mấy ngày, hai người ngược lại yên ổn không có chuyện gì. Có thể là do khuyết điểm chung của người tầm tuổi này của anh ta, tự cho mình là giỏi, lời nói ngạo mạn, lấy dáng vẻ bề trên nhìn xuống.

Đỗ Minh Trà cũng vô cùng khoan dung, cũng chưa từng có xảy ra mâu thuẫn gì với anh ta.

Mãi cho đến khi Đặng Ngôn Thâm khuyên Đỗ Minh Trà đổi họ, giẫm trúng chỗ bom của Đỗ Minh Trà.

Nặng tư tưởng gia trưởng, dùng lời nói kiểu “cô không mang họ Đặng thì chính là người ngoài, không thể coi như là nhận tổ quy tông được” khiến cho Đỗ Minh Trà hoàn toàn tức giận.

Cô và Đặng Ngôn Thâm cãi nhau một trận, Đặng Ngôn Thâm tức đến nhảy dựng lên, còn có ý đồ muốn lấy Đặng Tư Ngọc ra để so sánh với cô——

“Tư Ngọc so với cô dịu dàng hơn nhiều! Tôi sao lại có một đứa em gái ương bướng như vậy chứ!” Đặng Ngôn Thâm tức điên “Cô hoàn toàn không coi tôi là anh trai, cũng không để tôi ở trong mắt——”

“Để cái gì trong mắt? Mông, mắt?” Đỗ Minh Trà đáp trả lại: “Đầu óc cổ hủ, thời nhà Thanh qua bao nhiêu năm rồi, anh sao vẫn chưa tỉnh lại vậy?”

Hậu quả của việc cãi nhau một trận lớn đó là Đỗ Minh Trà hạ quyết tâm rời đi.

Cô không cách nào chấp nhận được việc trở thành người nhà với người có suy nghĩ như vậy được.

Mấy ngày nay, Đặng Ngôn Thâm ngược lại không ngừng gửi tin nhắn đến, muốn Đỗ Minh Trà chuyển về.

Đỗ Minh Trà còn lâu mới về.

Cuối hè ngày dần dần ngắn lại, cảnh chiều hoàng hôn, Đỗ Minh Trà đúng giờ đến đài phát thanh, vừa đẩy cửa ra thì sững sờ.

Thẩm Thiếu Hàn ngồi ở vị trí của Triệu Tâm Kiến, một tay cầm thời khóa biểu, một tay chống trán, quay mặt nhìn cô: “Người ở đài phát thanh buổi sáng là cô.”

Không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật.

Đỗ Minh Trà nói: “Không phải.”

“Triệu Tâm Kiến hôm nay bị bệnh, đến tiết học buổi sáng cũng không đến. Bốn người trong phòng ký túc của các cô chỉ có cô từng đảm nhiệm chức vụ làm phát thanh viên” Thẩm Thiếu Hàn nói “Không phải cô thì còn là ai?’

Đỗ Minh Trà nhìn đồng hồ trên tường, nhíu mày: “Có thể mời anh tránh ra được không? Thời gian phát thanh sắp đến rồi?”

Chỉ còn 5 phút nữa, Đỗ Minh Trà không quan tâm đến anh ta, đầu tiên đi sắp xếp bản thảo ngày hôm nay, rồi in nó ra.

Thẩm Thiếu Hàn Đứng nguyên tại chỗ.

Anh ta cúi đầu nhìn Đỗ Minh Trà, lời nói bỗng nhiên có chút ôn hòa: “Trà Trà, cô là đang vì chuyện của tôi với Biệt Vân Trà mà tức giận à?”

Đỗ Minh Trà nhíu mày: “Vẫn còn chưa đến tối, anh mơ giữa ban ngày à?”

Thẩm Thiếu Hàn cuối cùng cũng tránh ra chỗ khác, Đỗ Minh Trà ngồi xuống, vươn tay lấy bản thảo, bất ngờ tay của Thẩm Thiếu Hàn đè lên trên bản thảo, không cho cô kéo đi.

Anh ta ngồi lên trên bàn, cúi đầu nhìn Đỗ Minh Trà: “Thực ra tôi——”

“Cạch!”

Cửa phòng phát thanh bị đẩy ra, Biệt Vân Trà đứng ở cửa, sững sờ nhìn hai người trong phòng: “Các người……”

Thẩm Thiếu Hàn rụt tay đang đè lên bản thảo về, không cẩn thận ấn nút mở mic.

Nhưng người trong phòng lại không chú ý đến.

Thế là, các sinh viên đang chuẩn bị cho giờ học buổi tối nghe thấy tiếng nói từ đài phát thanh——

Không phải là chương trình phát thanh tiếng Pháp quen thuộc mà là giọng nam trầm.

“Biệt Vân Trà, em hãy nói rõ hết mọi chuyện đi, cô ấy đã nói hết với anh rồi.”

Ầm một tiếng, trong phòng học bắt đầu bùng nổ.

Biệt Vân Trà, bọn họ có biết.

Dáng người xinh đẹp, yếu đuối còn là có quan hệ không rõ với Thẩm Thiếu Hàn thiếu gia nhà giàu có nổi tiếng ở trong trường.

Vương Tinh bạn tốt của Thẩm Thiếu Hàn cũng bị dọa sợ.

Anh ta tối nay gọi một đống bạn tốt đến, chính là muốn nghe mỹ nữ xinh đẹp đọc phát thanh sáng nay ‘vừa cất tiếng khiến người ta kinh ngạc’.

Không ai biết ‘cô ấy’ trong miệng của Thẩm Thiếu Hàn là ai, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến quần chúng đang ăn dưa xem kịch.

Ôm trong lòng hứng thú ác độc, Vương Tinh không có thông báo ngay cho Thẩm Thiếu Hàn rằng anh ta đã ấn nhầm công tắc bật đài phát thanh.

Anh ta thậm chí còn mở máy ghi âm, xem xem có thể ghi lại được chuyện gì kinh thiên động địa không.

Trong phòng phát thanh, Đỗ Minh Trà nói: “Tôi không——”

“Cậu sao có thể như vậy!” Biệt Vân Trà kinh ngạc nhìn Đỗ Minh Trà: “Cậu rõ ràng đã đồng ý với tớ——”

“Chính bản thân em làm mấy việc này còn muốn người khác nhận lời?” Thẩm Thiếu Hàn vẫn ngồi trên bàn, giọng nói không nghe ra chút cảm xúc gì: “Nói đi, nói ra hết mấy chuyện em lừa anh đều nói ra hết đi.”

Biệt Vân Trà mẫn cảm bắt được câu từ.

Mấy chuyện đó.

Lại thấy Đỗ Minh Trà ra dấu tay với cô ta.

Nhưng Biệt Vân Trà nhìn không hiểu.

Cô ta chỉ nhìn ra được sắc mặt hiện tại của Thẩm Thiếu Hàn rất kém, nặng nề đến mức có thể chảy ra nước.

Mí mắt của Biệt Vân Trà nhảy lên một cái, thử thăm dò mở miệng: “……Trước khi em qua lại với anh, đích thực có từng hôn môi với Thẩm Khắc Băng, nhưng đó là bị anh ta ép hôn…”

Đỗ Minh Trà: “…….”

Nếu như cô nhớ không nhầm, Thẩm Khắc Băng là em trai cùng cha khác mẹ với Thẩm Thiếu Hàn…..thì phải?

Thẩm Thiếu Hàn sắc mặt nặng nề: “Ai bảo em nói mấy cái này?”

Trong phòng học, các học sinh đang dỏng tai lắng nghe ồn ào một trận.

Đây là bộ phim truyền hình đạo đức gia đình máu chó lúc tám giờ gì vậy?

Vương Tinh sắc mặt có chút thay đổi, anh ta tắt ghi âm, vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Thiếu Hàn.

Thẩm Thiếu Hàn tắt máy.

Biệt Vân Trà bị giọng của Thẩm Thiếu Hàn dọa sợ: “……..Em thừa nhận em với Vương Tinh từng ngủ với nhau, nhưng chỉ có một lần…..”

Mắt thấy Thẩm Thiếu Hàn bỗng nhiên rơi điện thoại, cô ta sợ hãi vô cùng, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Không phải là cái này? Thế có phải là em tuần trước thấy ba anh ở trong quán bar gọi 3 cô đến tiếp rượu? Hay là chuyện là tháng trước mẹ anh và vệ sĩ ở Shin Kong Place dắt tay nhau đi mua đồ và hôn môi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.