– Cái…… Cái gì?
Thư Tâm chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhất thời lại mở to mắt, nghi ngờ có phải mình bị ù tai.
Boss lại lau lau miệng, lại cầm lấy chén trà ở bên súc miệng rồi mới chậm rãi nói:
– Không nghe rõ sao?
Thư Tâm chỉ có thể ai thán ôm đầu, ngơ ngác lắc đầu:
– Không, không phải, chỉ là… quá bất ngờ
Boss có cảm giác thất bại liếc nhìn cô một cái, than nhẹ một tiếng, lúc này mới lại nói thêm một câu khiến cô kinh hồn:
– Ừm, vậy giờ em có thể cẩn thận suy nghĩ, bởi vì tôi nhắc đến quan hệ nam nữ, cái này lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết. Đây là đại sự!
Người Thư Tâm lảo đảo, phải vịn vào bàn mới có thể ngượng ngùng bật cười. Nhưng vì sự hoảng hốt này mà tỉnh táo hơn rất nhiều, chỉ là đầu vẫn còn hơi choáng. Thực sự có một số việc, càng tỉnh táo thì càng thấy khó, nụ cười của cô cứng lại:
– Boss… anh… anh đừng có đùa tôi như vậy, thực sự là… không hợp đâu!
Cô vừa dứt lời đã cảm thấy ánh mắt Boss trở nên lạnh lẽo, Thư Tâm lắc lắc cái đầu còn có chút trì độn, lại quay mặt nhìn qua một bên, đang định vẫy phục vụ đến tính tiền thì tay lại bị người nắm lấy.
Thư Tâm chậm rãi quay người, trong tầm mắt, khuôn mặt Boss đã nhu hòa đi rất nhiều, chỉ nhìn cô không chớp mắt.
Trong thoáng chốc, khuôn mặt Trác Lăng Vân khi còn trẻ trong trí nhớ đã bị lãng quên dần trở lại rõ ràng, vẫn là khuôn mặt thâm thúy, cũng vẫn góc cạnh như vậy.
Thư Tâm giật mình phát hiện, mùa hè từng bị cô lãng quên, bỏ qua đó… thì ra không phải chỉ là một đoạn kí ức…
Cô chậm rãi nhìn kĩ khuôn mặt Boss.
Trác Lăng Vân bây giờ vẫn luôn nghiêm túc, lạnh lùng, qua mấy năm rèn luyện đã thêm phần nội liễm, đôi môi chậm rãi khép mở, nói năng từ tốn khiên cô giật mình, như bị ảo giác.
Chỉ cần như thế đã có thể thấy được sức ép và sự chăm chú của người đàn ông này, chỉ có điều, ngồi trong quán lẩu khiến Thư Tâm thấy hơi buồn cười.
– Không có gì là không hợp cả, giờ em đã ly hôn mà tôi còn chưa kết hôn, chúng ta hẹn hò hẳn là hợp tình hợp lý mà cũng hợp pháp, tôi không hiểu sao em phải kinh ngạc như vậy? (Vâng thưa anh, ngoài anh ra thì ai cũng thấy hoảng hết =.=”)
– Chúng ta là cấp trên cấp dưới mà, như vậy sẽ dễ bị đàm tiếu. Có một số lời… thực sự là rất khó nghe.
– Ý em là nếu không phải là cấp trên cấp dưới thì được?
Thư Tâm trợn mắt nhìn mắt Boss, đó là đôi mắt đen mà đến người Châu Á cũng khó mà có được, thuần túy mà nặng nề, như có một dòng nước xoáy, như muốn hút người khác vào.
Thư Tâm đột nhiên nhìn qua chỗ khác, vẫy tay tính tiền, lúc này mới phát hiện tay mình còn bị Boss nắm, chỉ đành khe khẽ rút ra.
Ăn xong cũng đã hơn 9h, hai người không nói gì, sóng vai đi về bãi đỗ xe.
Ban đêm mát mẻ hơn so với ban ngày nóng bức, khiến người khác thoải mái hơn.
Thư Tâm cẩn thận suy nghĩ, nghĩ rất nhiều, ví dụ như những ưu điểm của Trần Gia Lạc mà cô quý trọng, ví dụ như thân phận đã ly hôn của cô, ví dụ như… thân phận của Boss, địa vị, gia đình Boss như vậy có thể chấp nhận người như cô sao?
Hoàn cảnh gia đình khác biệt tạo thành trái đắng, cô đã nếm trải rồi và không ngu ngốc nhảy vào thêm lần nữa. Hôm nay cô đã có được một công việc tốt, không phải lo ăn mặc, cha mẹ cũng không cần trông cậy vào cô phụng dưỡng, học thức cũng đủ để dạy dỗ con cháu, điều kiện như vậy, nhìn lên thì chưa đủ tầm nhưng so xuống thì lại quá thừa, nếu thực sự muốn lập gia đình thực ra cũng chẳng quá khó khăn cho nên cô không vội, cô muốn dành thời gian để tìm hiểu kỹ một người, tìm kiếm một người chồng tốt.
Thực ra, cho dù cả đời này sẽ độc thân thì cũng chẳng phải là không thể. Thời buổi bây giờ có nhiều người lựa chọn như vậy. Mà cha mẹ cô chắc cũng đủ hiểu, nhất là qua lần hôn nhân thất bại này, cha mẹ sẽ không nhúng tay vào cuộc sống sau này của cô, chỉ nói rằng, chỉ cần cô vui là đủ.
Trước kia cô không hiểu nhưng bây giờ cô đã hiểu. Cô biết rõ hai con người tâm hồn không hòa hợp, cố gắng ở bên nhau sẽ chỉ là oan gia chứ không thể thành thân gia, chẳng bằng một mình thì hơn. Còn chuyện từ nay về sau, nếu phải thực sự sống cô đơn thì nuôi thú cưng hoặc nhận con nuôi cũng được, về già vào viện dưỡng lão cũng chẳng phải là lựa chọn không hay.
Thư Tâm cúi đầu cười cười, mặt dày mày dạn nghĩ thầm: cho dù thực sự muốn, thời buổi này còn sợ không tìm được 419 sao?
Thoáng nhìn qua Boss, uống say rồi nên ánh mắt cũng trở nên càn rỡ hơn trước, cô trắng trợn nhìn Boss hai lượt, thầm nghĩ: Người này dáng người đẹp, mặt cũng đẹp, chẳng phải là đối tượng 419 rất tốt sao?
Thư Tâm vừa mới suy nghĩ xấu một chút mà đã nhận ngay quả báo, chân đột nhiên mềm nhũn mà ngã xuống may mà Boss ở bên nhanh nhẹn đỡ lấy cô, sau đó thế nào cũng kiên quyết không buông tay.
Thẩm Ngọc lén lút theo dõi từ xa vội dừng bước, vừa định kéo tay cô gái bên cạnh né vào một góc thì lại bị cô gái kia đạp vào chân.
Cô nàng sexy cầm túi nói gì đó rồi tức giận đùng đùng vẫy taxi bỏ đi để lại Thẩm Ngọc mặt mũi đáng thương đang kinh ngạc đứng đó, sau đó tức tối nhìn qua phía Boss, nơi bóng hai người đang tình chàng ý thiếp bên nhau.
Cách khá xa, đương nhiên Boss cũng không để ý đến, hơn nữa cũng chẳng có lòng dạ mà để ý đến Thẩm Ngọc. Huống chi dựa vào tư thù giữa anh và Thẩm Ngọc, có thấy thì cũng chỉ cười hả hê mà thôi.
Boss đỡ eo Thư Tâm, thấy Thư Tâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng nhìn anh, bất giác tay anh tăng thêm chút lực, sau đó mặt dần đỏ lên rồi quay mặt đi. Lúc này mới chậm rãi nói:
– Nếu không phải vì em tôi đã không ở lại đây lâu như vậy. Nhưng chuyện của Trần Gia Lạc hoàn toàn không liên quan gì tới tôi. Thư Thư, không phải tôi đục nước béo cò, cũng không phải muốn đùa giỡn em, hi vọng em có thể suy nghĩ cho kỹ.
Người đàn ông này cả đời chưa từng nói những lời động lòng như vậy, cả đời cũng chưa từng nói những câu “Tôi thích em từ lâu”, đương nhiên rất mất tự nhiên:
– Tôi biết em ngại những lời đồn trong công ty, tuy nói là không để ý nhưng thực sự không để ý thì có mấy người? Nhưng Thư Thư à, chúng ta dùng kết hôn là mục tiêu tiên quyết để hẹn hò, tôi rất chân thành, em phải hiểu điều này. Hơn nữa, nếu em đồng ý, hãy cùng tôi sang Mỹ phát triển. Dù sao thời gian tôi ở lại đây cũng chỉ còn gần một năm. Đương nhiên, nếu cần thiết, tôi có thể xin ở lại.
Đúng vậy, rất khác. Nếu chỉ là quan hệ mập mờ, người khác sẽ nói linh tinh, chỉ là nếu đã là vị hôn thê thì sẽ hoàn toàn khác.
Sự đảm bảo đó không chỉ là về mặt pháp luật mà còn là tuyên bố sẽ bảo vệ cô của anh với mọi người, sẽ không bị ai bới móc.
Thậm chí, còn vì sợ cô mất tự nhiên mà đã chuẩn bị đường lui cho cô…
Thư Tâm có chút kinh ngạc lại có chút cảm động, thậm chí ngay cả những chuyện này anh đều đã suy nghĩ cho cô.
Người đàn ông này… người đàn ông này…
Cổ họng Thư Tâm cảm thấy chua chát, cố mở to mắt mới không để nước mắt rơi xuống:
– Chẳng lẽ anh không để ý đến việc em từng ly hôn sao?
Boss cúi đầu xuống, thấy rõ sự lo lắng trong mắt Thư Tâm, lập tức lòng vốn đang căng thẳng cũng trở nên thoải mái lại. Thậm chí anh còn ôm Thư Tâm vào lòng, cười thành tiếng, tựa cằm lên đầu cô.
Thư Tâm dựa vào vòm ngực anh, chỉ cảm thấy Boss đang cọ cọ trán trên đỉnh đầu cô, sau nửa ngày mới nghe tiếng cười dần phai nhạt.
Boss nói khẽ:
– Đồ ngốc, thực sự nói không ngại, sao có thể?
Người Thư Tâm cứng đờ nhưng lại cảm thấy bên tai mát lạnh, không ngờ Boss lại hôn lên cổ cô.
Mặt Thư Tâm bốc cháy.
Lại nghe Boss tiếp tục nói:
– Không! Nói để bụng thì không đúng, phải nói là đố kỵ. Nhưng hơn thế nữa là hối hận, hối hận tại sao lúc đó không ra tay sớm một chút, đáng lẽ em đã sớm là vợ của tôi rồi. Nhưng, đàn ông hay ghen, em có bao dung được không?
Thư Tâm vuốt vuốt vành tay nóng bừng, cảm thấy gió đêm thổi bớt nóng dần thì mới thấp giọng lầm bầm, chút ý vị nũng nịu trong giọng nói lại vẫn bị Boss nghe ra.
– Thật sao… không hề ngại?
– Ừm… Boss thoáng trầm ngâm rồi nói: – Vậy chúng ta trao đổi nhé.
Thư Tâm có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại thấy Boss vốn luôn lạnh lùng như biến thành con người khác, khuôn mặt vốn góc cạnh lại như đang dần được mài phẳng, cả người trở nên hiền hòa.
– Lúc còn ở Mỹ, anh cũng không phải chưa từng có bạn gái, mà văn hóa ở Mỹ… em cũng biết, khá cởi mở, cho nên cũng không phải chưa từng có… Vậy em có ngại không?
Thư Tâm nhăn mặt, nghĩ nửa ngày, vai hơi chùng xuống:
– Có được không? Về mặt tình cảm thì sẽ có chút để ý nhưng lý trí mà nói, cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Cô không hề để ý tới rằng khi nghe đến hai chữ “để ý” thì mắt Boss đã sáng bừng lên mà chỉ nghe người đàn ông tỉnh táo này đang dẫn dắt tư tưởng mình:
– Cho nên, tương tự, em đã kết hôn chẳng qua cũng chỉ là từng có quan hệ tình dục với người đàn ông khác mà thôi, hơn nữa vẫn là chỉ có một người. Haha, so với con gái Mỹ mà nói, Thư Thư, em vẫn còn ngây thơ lắm.
Dù đến kinh nghiệm ly hôn cũng đã có nhưng nghe hai từ “ngây thơ”, Thư Tâm vẫn rất ngại ngùng. Boss lại nắm chặt tay cô, hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô đầy chờ mong:
– Vậy, Thư Thư, câu trả lời của em là gì? Có muốn thử không? Để anh trở thành người đàn ông thứ hai của em?
Người đàn ông thứ hai của em…
Cái này là kiểu nói gì thế?
Thư Tâm vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, mím môi nhìn Boss.
Đây là lần đầu tiên Thư Tâm nhìn kĩ người đàn ông này, từ góc độ này… Có lẽ những điều này đã đủ nói rõ quyết tâm của anh.
Đúng vậy, có lẽ khi còn trẻ, những chàng trai xách túi, buộc lại dây giày, mua cơm cho bạn gái cũng rất nhiều nhưng con người sẽ luôn dần trưởng thành, càng lớn càng để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Có rất ít… rất ít người đàn ông ở độ tuổi, thân phận này lại chịu cúi đầu vì một người con gái.
Lòng Thư Tâm rất cảm động nhưng bị người ta nhìn thẳng như vậy, kiểu gì cũng không nói nên lời.
Mở miệng ngậm miệng nửa ngày, đến độ Boss đang lo lắng là không thể lay chuyển được cô thì Thư Tâm lại khẽ ôm lấy vai Boss, mặt đỏ bừng.
Đáp lời… không cần phải nói bằng lời…
Boss lại cao hứng đến mức nhảy cẫng lên hoan hô, động tác này khiến Thư Tâm giật mình, cứ vậy ngơ ngác nhìn Boss đang mỉm cười.
Boss lại tiến sát lên một chút, kéo tay Thư Tâm ôm eo mình rồi cúi đầu hôn Thư Tâm.
Thư Tâm kinh ngạc hơi giãy ra nhưng chỉ trong thoáng chốc đã chìm đắm trong nụ hôn của người đàn ông này.
Có người nói, cách hôn của đàn ông có thể bộc lộ rõ tính cách và tình cảm của anh ta. Thư Tâm quả thật đã cảm nhận được qua nụ hôn sâu này, thì ra Boss đã yêu cô suốt mấy năm qua… rất sốt ruột?
A…
Thư Tâm không nhịn được bật cười, sau đó… A một tiếng, bị vập răng.
Boss xấu hổ buông Thư Tâm ra, mặt tối thui nhưng khóe miệng vẫn dương cao. Cuối cùng khôi phục lại vẻ nghiêm túc thường ngày, kéo tay Thư Tâm còn đang bưng miệng chạy về phía xe, vẻ mặt thản nhiên.
Thư Tâm vội bước đuổi theo, lúc sau, chợt khoác tay Boss, phì cười:
– Boss, thực sự anh từng hẹn hò khi còn ở Mỹ? Vậy người con gái Mỹ đó không đủ nhiệt tình hay quá nhiệt tình vậy?
Vẻ mặt cười cợt của Thư Tâm hiển nhiên không được Boss ủng hộ, chỉ nghe Boss hừ lạnh một tiếng, nhét Thư Tâm vào xe, còn nghiêm mặt nói:
– Thắt dây an toàn vào!
Bãi đỗ xe trống trải lập tức vang lên tiếng cười không thể khống chế của Thư Tâm, mà rất xa, Thẩm Ngọc bị vứt bỏ đang ngồi trong xe mệt mỏi ngẩng đầu lên, mệt mỏi khởi động xe.
“Đúng là một ngày xui xẻo!” Đây là Thẩm Ngọc chán chường nói.
“Đúng là một ngày không tệ!” Đây là Boss đang cười trộm nói.
“Thật đúng là! Ăn lẩu xong còn chưa đánh răng!” Đây là lời của bạn trẻ Thư Tâm ngồi bên cạnh Boss đang trong trạng thái dám giận nhưng không dám nói gì.