Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
“Uống thuốc. ” Nhiếp Bất Phàm bưng một chén thuốc đen như mực tới phòng Tư Thần Vũ.
Tư Thần Vũ hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn chén thuốc kia một cái, chỉ im lặng nhìn Nhiếp Bất Phàm.
Lúc này vừa qua giờ Tuất, ngoài cửa sổ lấp lánh ánh sao, phần lớn những hộ trong Kê Oa thôn vẫn còn chưa ngủ, Tư Thần Vũ cũng không ngờ Nhiếp Bất Phàm lại tới sớm như vậy.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, đôi mắt hắn trong suốt long lanh, hai gò má có chút ửng hồng, khuôn mặt nghiêng sang một bên, tĩnh lặng e ấp tựa như thiếu nữ.
Tư Thần Vũ có phần không tin vào mắt mình. Hiếm thấy người kia lại có thời điểm văn nhã như vậy, chẳng lẽ trong đầu hắn lại nảy ra chủ ý quái dị gì?Ánh mắt Tư Thần Vũ quét qua chén thuốc, âm thần suy đoán, hắn không phải đã âm thầm bỏ thứ gì vào thuốc đi?
“Uống thuốc giúp ngủ ngon giấc, ngươi thật sự không uống một hớp sao?” Nhiếp Bất Phàm hỏi lại.
“Không cần. ” Tư Thần Vũ không chút suy nghĩ mà lập tức khước từ, “Uống lâu như vậy vẫn không có chút biến chuyển nào, cần gì thử nữa. ”
Hắn kéo Nhiếp Bất Phàm đến bên cạnh, cười mà như không cười nhìn đối phương, “Ta trái lại càng muốn nếm thử thuốc của ngươi hơn. ”
“Thấp huynh, ” Nhiếp Bất Phàm đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ, nghiêm túc nói, “Kỳ thực ta cảm thấy ngươi sống quá tịch mịch rồi, khi rảnh rỗi vẫn là nên đến thanh lâu nhiều một chút đi, như vậy mới tốt. ”
Tư Thần Vũ khóe miệng run rẩy, hung hắn liếc hắn một cái.
“Thuốc này cùng thuốc vẫn sắc ngày thường có chút khác biệt, ngươi sao không thử xem. ” Nhiếp Bất Phàm đẩy hắn ra, ngồi xuống bên cạnh bàn, lần nữa chỉ vào chén thuốc khuyên nhủ.
“A?” Tư Thần Vũ nghiêng người dựa vào thành giường, hỏi, “Ngươi giúp cho ta uống?”
“Ta giúp ngươi uống?” Nhiếp Bất Phàm nhướn mày, cũng không hề chú ý tới vẻ hoài nghi của người kia đối với bát thuốc trước đó.
Tư Thần Vũ đáy mắt ngập ý cười, nói, “Ngươi dùng miệng đút ta uống, ta sẽ uống. ”
Nhiếp Bất Phàm chống cằm nghĩ nghĩ một chút, cười nói, “Không bằng thế này đi, chúng ta chơi một trò chơi. ”
“Trò gì?”
“Đã chơi oẳn tù tì chưa?”
“Ta lại muốn chơi trò chơi trên giường hơn. ” Oẳn tù tì?Hắn còn là tiểu hài tử sao?
“Như thế không nhàm chán sao?” Nhiếp Bất Phàm lại nói, “Vậy đi, ta thắng một lần, ngươi uống một hớp thuốc. Còn nếu ngươi thắng thì có thể đưa ra một yêu cầu với ta. ”
“Yêu cầu gì cũng được?” Nghe đến đây, Tư Thần Vũ bắt đầu thấy hứng thú.
“Đương nhiên phải là yêu cầu mà ta có thể chấp nhận được. ” Nhiếp Bất Phàm tà tà liếc hắn một cái, “Nếu ngươi muốn vừa thắng một lần đã đòi ta anh dũng hiến thân, ta đương nhiên sẽ không đáp ứng. ”
Tư Thần Vũ suy nghĩ một lát, nhìn nhìn hắn hỏi, “Ngươi đảm bảo chén thuốc kia không có vấn đề gì?”
“Ta đảm bảo. ” Nhiếp Bất Phàm như chém đinh chặt sắt mà đáp lời.
Tư Thần Vũ gật đầu, ậm ừ đồng ý. Dù sao thời gian cũng còn sớm, vui vẻ với hắn một chút cũng không sao. Chẳng qua nếu như là trước đây, đánh chết Tư Thần Vũ cũng không tin chính mình sẽ lại đi chơi cái trò ấu trĩ này.
Hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu chơi oẳn tù tì.
Hiệp đầu tiên Nhiếp Bất Phàm thua.
Tư Thần Vũ ung dung chỉ lên môi mình ra hiệu cho đối phương tiến tới hôn hắn.
Nhiếp Bất Phàm bĩu môi, âm thầm khinh bỉ yêu cầu rất không sáng tạo của Tư Thần Vũ, bởi loại yêu cầu này hoàn toàn nằm trong dự tính ban đầu của Nhiếp Bất Phàm.
Hắn nghiêng người vươn tới, nhẹ nhàng đặt lên môi Tư Thần Vũ một nụ hôn, nhưng là vừa định lui mình trở về lại bị Tư Thần Vũ giữ chặt gáy, hôn sâu thêm.
Nhiếp Bất Phàm không chút khách khí mà đấm một quyền lên bụng người kia.
Tư Thần Vũ lập tức buông tay, biểu tình vặn vẹo.
“Thấp huynh, trò chơi cũng có luật của nó, phạm quy sẽ phải chịu phạt. ” Hắn bưng chén thuốc lên.
Tư Thần Vũ nhìn đôi môi có chút sưng đỏ của người kia, hừ lạnh một tiếng nhận lấy chén thuốc, uống một ngụm.
Hiệp thứ hai, vẫn là Nhiếp Bất Phàm thua.
Tư Thần Vũ dùng ngón tay gõ gõ lên cái bàn, vẻ mặt kiêu ngạo quét mắt một lượt trên người Nhiếp Bất Phàm, nói, “Cởi áo. ”
Nhiếp Bất Phàm nhún vai, đứng lên cởi bỏ áo khoác.
Tư Thần Vũ nhìn thấy, tức khắc kinh ngạc chỉ vào hắn, quát hỏi, “Như thế nào bên dưới áo khoác, ngươi còn mặc một cái áo khoác nữa?”
Nhiếp Bất Phàm híp mắt cười nói, “Hắc hắc, ta thích. ”
Tư Thần Vũ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm thầm nghĩ không ổn, xem ra tiểu tử này đã có chuẩn bị. Tinh quang trong đáy mắt hắn chợt lóe lên, được, để ta xem ngươi có thể giở bao nhiêu mánh khóe đây!
Lần thứ ba Nhiếp Bất Phàm thắng, Tư Thần Vũ uống thuốc.
Hiệp bốn, Tư Thần Vũ lại thắng, hắn tiếp tục yêu cầu, “Cởi áo. ”
Nhiếp Bất Phàm làm theo, bên trong vẫn là một cái áo khoác.
Tư Thần Vũ nghiến răng. Sau hiệp năm, “Cởi áo. ”
Nhiếp Bất Phàm lại thực hiện, lúc này bên trong đã lộ ra một kiện áo trong.
Tốt lắm, cuối cùng cũng lột hết vỏ rồi. Tư Thần Vũ âm thầm thỏa mãn gật đầu.
Vài lần tiếp đó hắn toàn thua, liên tục bị ép uống mấy hớp thuốc.
Một ván nữa, “Cởi áo. ”
Nhiếp Bất Phàm cởi áo trong, thế nhưng bên trong lại là một lớp áo lót, dưới áo lót lại có
áo khoác
!(*)
(*Bình thường áo mặc chia làm 3 lớp ngoại – trung – nội, này là Tiểu Bất Phàm troll Thần Vũ nha :v)
Tư Thần Vũ nổi giận, “Ngươi rốt cuộc mặc bao nhiêu cái áo?”
“Cởi sạch không phải ngươi sẽ biết hay sao. ” Nhiếp Bất Phàm cười như mặt trời tỏa nắng.
Tư Thần Vũ chán nản. Hán rốt cuộc hiểu được vì sao khi bước vào cửa, tiểu tử này hai má lại phiếm hồng. Chuyện đó và việc thẹn thùng e ngại căn bản không hề liên quan, đơn giản là vì nóng mà thôi!
Lại thắng thêm một ván, Tư Thần Vũ khôn dần ra, yêu cầu, “Cởi quần. ”
Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt rất thản nhiên mà cởi đai lưng ra, tiếp đó cởi bỏ quần dài, để lộ ra hai cẳng chân cân đối thon dài và nội khố trắng tinh.
Tư Thần Vũ nhếch môi cười, tiếp tục oản tù tì.
Sau hai lần thua nữa, Nhiếp Bất Phàm cởi sạch quần. Bên dưới vạt áo là hạ thân trần trụi phơi bày trong không khí. Đã vậy hắn còn cố tình vắt chân mà ngồi. Cẳng chân trơn bóng cứ đung đưa quơ quạng, chọc cho Tư Thần Vũ ngứa ngáy trong lòng.
Trải qua một hồi luân chiến, Tư Thần Vũ cảm thấy thắng lợi đang ở ngay trước mắt, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết bát thuốc kia đã gần thấy đáy.
Ngay khi trên người Nhiếp Bất Phàm chỉ còn lại một kiện áo lót cũng là lúc Tư Thần Vũ uống hết thuốc.
Trò chơi kết thúc, Nhiếp Bất Phàm đứng lên vươn vai một cái.
Theo động tác của hắn, áo lót trắng tinh rộng thùng thình mập mờ mở ra, giữa hai vạt áo lộ ra đôi cẳng chân trần trụi với làn da trắng mịn trên, mị hoặc vô cùng.
“Chơi đủ rồi?” Tư Thần Vũ kéo hắn ôm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói.
Nhiếp Bất Phàm nhìn đối phương, bình tĩnh nói, “Thấp huynh, ngươi hiện tại không phải cảm thấy rất buồn ngủ sao?”
Nghe hắn nói như vậy, Tư Thần Vũ thật sự cảm thấy có chút mê man.
Nhiếp Bất Phàm đỡ người kia lên giường, nói, “Không còn sớm nữa, ngủ đi. ”
Tư Thần Vũ híp mắt, tầm nhìn có chút mơ mơ hồ hồ. Hắn đưa tay đỡ trán, lẩm bẩm nói, “Sao lại thế này?”
Cơn buồn ngủ như thủy triều đánh úp tới. Hắn đột nhiên hiểu ra, nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm ở bên cạnh, cả giận nói, “Ngươi… Ngươi không phải cam đoan chén thuốc kia không có vấn đề sao?”
Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ, “Ta đảm bảo mà ngươi cũng dám tin sao?Thấp huynh, ngươi quá ngây thơ rồi. ”
Tư Thần Vũ trán nổi gân xanh, hận không thể đánh cho tên kia một trận, đáng tiếc cơn buồn ngủ quá mãnh liệt.
Nhiếp Bất Phàm vươn tay đẩy hắn xuống giường, sau đó giúp hắn cởi giày, đắp chăn, bóp bóp mặt hắn, nói một tiếng, “Chúc ngủ ngon. ”
Tư Thần Vũ gắt gao trừng mắt nhìn tên kia xoay lưng mặc lại quần áo, cuối cùng ôm hận nhắm mắt.
Nhiếp Bất Phàm vừa khoác lên một kiện ngoại bào thì thấy một thân ảnh tựa như oan hồn lờ mờ xuất hiện ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn kỹ lại, nguyên lai là Lý Hoài.
Hắn buồn bã nói, “Ta thấy cả rồi. ”
“A?Có cảm tưởng gì?” Nhiếp Bất Phàm nghiêm túc trưng cầu ý kiến.
“Ngươi rất gian xảo, ta nhất định không thể để cho ngươi có bất cứ cơ hội trở mặt nào!” Lý Hoài mạnh bước đi tới, một phen nắm tay Nhiếp Bất Phàm kéo đi, “Bây giờ đi theo ta. ”
“A?Ta còn chưa mặc quần!” Nhiếp Bất Phàm vung vẩy hai cẳng chân trần trụi, thất tha thất thểu bị Lý Hoài lôi ra khỏi phòng.
Lý Hoài một từ cũng không nói, âm thầm quyết định phải im lặng mà làm đến cùng. Hắn một mạch kéo người vào phòng mình, ném lên giường, nhào tới.
Nhiếp Bất Phàm dùng chân đá đá chân hắn, hỏi, “Ngươi xác định muốn thách thức giới hạn thân thể mình sao?”
Lý Hoài hừ một tiếng, không nói gì mà bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.
Thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc trút bỏ từng kiện từng kiện y phục, Nhiếp Bất Phàm có cảm giác người này sắp sửa phải chịu khổ hình. Nếu đã không cam lòng như vậy, còn cố miễn cưỡng làm chi?
Đến khi chỉ còn sót lại một kiện áo lót, Lý Hoài đè lên người Nhiếp Bất Phàm, cứng đờ không hề có hành động nào tiếp theo.
Quỷ dị mà trầm mặc một lúc lâu, Nhiếp Bất Phàm nhịn không được hỏi, “Xấu Xa, ngươi vẫn đang chuẩn bị tinh thần sao?”
Người nọ căn bản không có hỏa dục, hạ thân hoàn toàn yên ổn, mà mặt mũi cũng y như một tiểu cô nương thẹn thùng e ngại không dám ngẩng lên.
Lý Hoài cắn răng, một bộ dạng hy sinh vì đại nghĩa mà chắn lên đôi môi của Nhiếp Bất Phàm, động tác cứng nhắc, cần cổ cũng cứng đờ, đến mức Nhiếp Bất Phàm cũng cảm thấy mệt thay cho hắn.
Cần gì phải vậy?Người này rốt cuộc là bị cái gì kích động đây?
Nhiếp Bất Phàm khẽ ôm lấy hắn, vỗ vỗ trấn an, sau đó xoay người một cái đem hắn đặt dưới thân, giành quyền chủ động, quấn lấy môi lưỡi đối phương.
Lý Hoài cứng đờ, nhịn xuống cảm giác muốn đẩy người ra.
Một lúc sau, Nhiếp Bất Phàm rời môi, cười nói, “Xấu Xa, ngươi quá khẩn trương rồi. Nào, nói cho ca ca nghe, ngươi vì sao lại muốn thân cận với ta?”
Lý Hoài trừng mắt nhìn hắn, một hồi lâu mới nhả ra vài chữ, “Ta muốn biết đại ca vì sao lại yêu thích ngươi. ”
Nhiếp Bất Phàm chống má nằm nghiêng sang một bên, ánh mắt cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm cười nói, “Ân, ta cũng muốn biết. ”
“Hừ, ngươi đừng đắc ý!” Lý Hoài căm giận nói, “Không phải tất cả mọi người đều bị ngươi thu hút!”
“Ta không hề đắc ý, thật đấy. ” Nhiếp Bất Phàm ngoài miệng nói vậy, thế nhưng biểu bình lại hoàn toàn không phải thế, cái bộ dạng dương dương tự đắc kia thật sự là vô cùng ngứa đòn.
Lý Hoài tức giận đến mức mãnh liệt ho khan, mặt mũi cũng đỏ bừng.
Nhiếp Bất Phàm vội vàng giúp hắn thuận khí, vỗ về nói, “Bình tĩnh, bình tĩnh. Cho dù muốn biết nguyên nhân cũng không thể lấy thân thử nghiệm đâu. Phải biết sẩy chân một lần nghìn thu ôm hận, bước vào cơ môn (*) thâm sâu tựa biển, đến lúc muốn quay đầu cũng rất khó khăn. ”
(*) Cơ môn: Cơ = cơ tình, môn = cửa. Ý nói bước chân vào con đường đồng tính luyến ái.
Lý Hoài khinh thường nói, “Với xuất thân của ta, có mỹ nhân nào mà chưa từng thấy qua?Ngươi cho rằng ngươi có bao nhiêu mị lực mà có thể khiến ta không thể quay đầu?”
Đây chẳng phải điển hình của cái gọi là ‘đập đầu vào tường mà tâm không chùn bước’ sao, chẳng lẽ thật sự muốn hắn vừa nói vừa làm mới biết lợi hại?Nhiếp Bất Phàm xoắn xuýt.
Lý Hoài lại lộ ra biểu tình thấy chết không sờn, một lẫn nữa áp đảo Nhiếp Bất Phàm dưới thân, thấp giọng nói, “Đừng lèo nhèo, tới luôn đi!”
Ngược lại ngươi mới là người phải tới chứ?Nhiếp Bất Phàm mở to hai mắt, chờ đợi xem hắn oanh liệt như thế nào.
Kết quả Lý Hoài mạnh miệng hô gió gọi mưa một hồi, sau cùng ánh mắt lại cụp xuống, bày ra một bộ dạng tiểu ca thiếu kinh nghiệm không biết phải xuống tay như thế nào.
Nhiếp Bất Phàm ngáp một cái, thông cảm nhìn hắn, sau đó đẩy hắn sang một bên, cuộn mình trong chăn, buồn bực nói, “Được rồi, đừng quậy, ngủ đi. Ngày mai xem hiệu quả của thuốc Thấp huynh uống ra sao, nếu tốt ta sẽ cho ngươi một chén. ”
Lý Hoài trừng mắt nhìn tên kia cuộn tròn như một con sâu, hai mắt bốc hỏa, cảm giác tự tôn của mình đã bị miệt thị nghiêm trọng. Người này hoàn toàn không đếm xỉa tới một đống chuyện hắn vừa làm, còn bình bình ổn ổn mà đi ngủ!
“Đáng chết, thức dậy cho ta!” Lý hoài dùng sức lắc hắn, không ngờ lại bị hắn tát cho một cái bạt tai.
Lý Hoài bùng nổ rồi, cắn chặt răng, vươn tay nắm lấy vật giữa hai chân mình, ánh mắt gắt gao nhìn bộ mặt đang ngủ đến là yên ổn của Nhiếp Bất Phàm, bắt đầu từ từ vuốt ve an ủi.
Chỉ một chốc, hắn thò tay vào trong chăn, vén vạt áo của Nhiếp Bất Phàm lên. Người này vốn dĩ trước khi đi ngủ còn chưa có mặc quần, bên dưới hoàn toàn trống không, Lý Hoài vì thế dễ dàng tìm được mục tiêu.
Lý Hoài chui vào chăn, cơ thể đặt hờ hờ trên người đối phương, tay nâng chân hắn, hít sâu một hơi, con mắt nhắm chặt, động thân một cái, mãnh liệt đâm vào!
“A—” Nhiếp Bất Phàm phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Lý Hoài cũng bị kẹp chặt đến mức sắc mặt tái nhợt. Hắn hoặc không làm, hoặc phải làm đến cùng, liền nắm lấy chân Nhiếp Bất Phàm kéo mở rộng hơn, bắt đầu tàn sát bừa bãi.
Nhiếp Bất Phàm thiếu chút nữa tàn hoa cúc, cảm giác bị người bất ngờ trực tiếp công phá quả thực khổ không thể tả.
Hắn cũng nổi nóng, xoay người đè Lý Hoài xuống, mạnh mẽ ngồi trên bụng hắn, hạ thân vẫn tiếp tục kết hợp chặt chẽ.
Lý Hoài hít sâu một hơi, không quen nhìn dáng vẻ Nhiếp Bất Phàm cao cao tại thượng, lại một lần nữa xoay người hắn xuống, trở mình đâm vào.
Nhiếp Bất Phàm không chịu yếu thế, hai chân đạp lên cổ hắn, kẹp chặt.
Lý Hoài tức đến khó thở, lại càng thêm dùng sức. Hắn thúc mạnh đến khi Nhiếp Bất Phàm hơi nhũn ra mới gạt chân người kia xuống dưới.
Lý Hoài lúc này đầu tóc hỗn loạn, mặt đỏ tía tai, giống như con tôm bị luộc chín, còn có chút gì gọi là phong phạm của con cháu thế gia?
Nhưng là hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, tiếp tục cùng Nhiếp Bất Phàm điên cuồng chiến đấu, ngươi lên ta tới, không ai chịu nhường ai.
Chăn đệm thảm giường rất nhanh bị giày vò thành một đống tả tơi.
“Bịch” một tiếng, hai người cùng lúc té xuống đất, Nhiếp Bất Phàm ngồi ở trên mình Lý Hoài. Kỳ tích chính là, nơi tiếp hợp giữa hai cơ thể thế mà vẫn không hề tách ra, ngược lại nhờ va chạm mà còn sâu thêm một chút.
Cả hai cùng lúc kêu đau, mồ hôi nhễ nhại, há miệng thở dốc.
Nhiếp Bất Phàm từ trên cao nhìn xuống, hổn hển nói, “Ngươi có phục hay không?”
“Phục cái đầu ngươi!” Tính khí cứng rắn của Lý Hoài bị hậu huyệt người kia gắt gao bao bọc lấy, khoái cảm từng đợt ùa về.
Nhiếp Bất Phàm khoanh tay trước ngực, ở trên bụng người kia nhún nhún vài cài, đang định nói gì đó thì lại bị tiếng “bành bạch” do da thịt va chạm vào nhau làm cho sững sờ một chút.
Thứ kia chôn trong cơ thể cứng nóng như que hàn, theo từng động tác của Nhiếp Bất Phàm mà ma sát sinh nhiệt, kích thích từng tế bào thần kinh của hắn.
Nhiếp Bất Phàm hậm hực chuẩn bị nhấc mình đứng dậy thì thắt bất ngờ lưng bị Lý Hoài giữ chặt.
“Thế nào, muốn chạy sao?” Lý Hoài bình tĩnh nhìn hắn, đáy mắt như bùng lên một ngọn lửa vô hình.
Hai tay Lý Dực dùng sức ấn xuống, cả hai lại một lẫn nữa gắn kết chặt chẽ.
Lý Hoài cứ thế dần dần thành thục, không để cho Nhiếp Bất Phàm có cơ hội đào thoát, trực tiếp xoay người hắn lại, giữ chặt hai tay đối phương, từ phía sau tiến vào.
Nhiếp Bất Phàm vặn vẹo thân thể, rút tay ra, với lấy một cái gối ném vào người phía sau. Nhưng là Lý Hoài không đau không ngứa, tiếp tục tiến công.
Không thể không nói yếu tố di truyền thực sự là một điều kỳ diệu. Lý Hoài cũng giống như Lý Dực, có một sức chịu đựng và giới hạn duy trì không giống người thường, bất luận hoàn cảnh ác liệt như thế nào cũng đều có thể đánh tới cùng. Loại tinh thần bám riết không tha, thề không bỏ qua này đã vượt qua giới hạn của thế tục đời thường.
Nhiếp Bất Phàm bủn rủn, từ trước tới nay chưa bao giờ mệt đến như vậy.
Lý Hoài cũng hết sức thăng hoa, cả tinh thần và thể xác đều vô cùng thỏa mãn. Một hồi huyết chiến, chính là vì cao trào phát tiết làm cho cả hai kiệt sức bỏ mình mà kết thúc…–
Mi: * lau mồ hôi * chưa thấy cái trận H nào nó như vậy!~>. <~ Yên: hnay bão chap. Này là chap cầm hóa thứ tư được tung trong ngày :v