Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 1: Thôn Thôn Thôn



Nhiếp Bất Phàm xuyên không, xuyên tới một sơn thôn cổ xưa không biết rõ tên tuổi. Nói là sơn “thôn”, kỳ thực toàn bộ thung lũng chỉ có một lão nhân, mấy cây ăn quả, vài mẫu đất mới khai hoang.

Không có thân phận hiển hách, không có chỗ dựa cường đại, không có của cải cho hắn tiêu xài hoang phí… Nhiếp Bất Phàm cho dù xuyên không, cũng chỉ là một tiểu nhân vật không được lão thiên gia chiếu cố. Điều duy nhất đáng mừng chính là, lão nhân sắp chết này (nói vậy có chút không thuận miệng), nói lại một lần nữa, trước khi lão nhân này chết (vẫn là nghe không lọt), nói lại, lão nhân đã hết thiên mệnh này cho hắn kế thừa lại tòa tiểu sơn thôn.

Đáng tiếc, Nhiếp Bất Phàm đối với việc đồng áng dốt đặc cán mai, trong người lại không có đồng nào, mỗi ngày dựa vào gia sản lão nhân để lại (ba trăm cân thóc) mà tồn tại một cách vô cùnggian nan.

Con người Nhiếp Bất Phàm này lười biếng, có chút ngốc, tự đại, trời sinh đần độn, nhưng hắn có một ưu điểm, đó chính là bản thân không cho rằng mình lười biếng, ngốc nghếch, tự đại. Nói đơn giản chính là một người theo chủ nghĩa lạc quan vô cùng thuần túy.

Hắn nghĩ, nếu không làm ruộng kiếm tiền, vậy mở một cái kê viện đi. Đúng vậy, “kê” viện, chuyên nuôi gà, chuyên đẻ trứng, ấp trứng nở ra gà con lại tiếp tục đẻ trứng, sao đó đem tới các tiệm cơm các quán rượu đẩy mạnh tiêu thụ. Nuôi gà í a đẻ trứng. Dù sao ít nhất hắn cũng có kinh nghiệm nuôi chó, nuôi một con gà có lẽ cũng không thành vấn đề.

Còn khởi nguồn gà từ đâu mà ra, thực không thể hỏi. Nghe đâu vào một buổi sáng xuân về hoa nở nào đó, Nhiếp Bất Phàm vừa mở mắt liền phát hiện trong viện xuất hiện một đàn gà, xem ra là từ một nơi xa xôi không biết tên nào đó chạy tới.

Sau này Nhiếp Bất Phàm mới dần dần hiểu được, mảnh đất tiểu sơn thôn chỉ có một người cùng một đám gà này, kỳ thực là một vùng đất bị nguyền rủa, bất luận loài chim nào bay ngang qua bầu trời của sơn thôn, cũng rơi xuống đất biến thành gà. Cũng không rõ nơi đây vốn đã như vậy, hay là bởi vì sau khi Nhiếp Bất Phàm tới đây mới trở nên như thế, tóm lại chính là vậy đi.

Có đàn gà, Nhiếp Bất Phàm chính thức bắt đầu công cuộc nuôi gà của hắn. Hắn có một phương pháp nuôi gà rất khoa học – nuôi thả. Sáng sớm mỗi ngày, sau khi mở lồng chắn, đàn gà lần lượt đi ra ngoài tự kiếm ăn. Đến lúc hoàng hôn, hắn lại xuất môn lùa gà về chuồng. Mấy ngày như thế, số lượng gà thậm chí còn tăng lên liên tục.

Bất quá rất nhanh, Nhiếp Bất Phàm liền phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Trong đàn gà có không ít thành phần hiếu chiến, chúng nó không tự mình kiếm ăn mà chuyên môn cướp bóc của lão nhược phụ ấu (người già phụ nữ và trẻ nhỏ :))))), cả ngày ‘chân’ cao khí ngạo, không chịu sinh sản. Điều này làm cho Nhiếp Bất Phàm rất không thoải mái, vì thế, hắn quyết định chọn lọc ra từng con từng con trong đám phần tử hiếu chiến này, mặt khác vạch ra một lớp huấn luyện cho nhóm chúng nó, còn thường xuyên dùng phương pháp thuần hóa chó để thao luyện, khiến cho chúng càng ngày càng dũng mãnh, đồng thời còn có đầy đủ tính kỷ luật của một quân nhân.

Cũng không biết qua bao lâu, gà của Nhiếp Bất Phàm rốt cục hình thành quy mô, gà đẻ trứng thì đẻ, gà để thịt thì thịt, ngoài ra còn có một nhóm gà chiến, nhiệm vụ là trông nhà giữ chuồng, phòng sói đuổi hổ. Nhờ vào sức chiến đấu kinh người này, Nhiếp Bất Phàm liền hào phóng miễn cho chúng nó nhiệm vụ đẻ trứng – chúng nó là gà trống, gà trống, gà trống!

Mấy tháng sau, thấy lương thực còn lại không nhiều, Nhiếp Bất Phàm cũng dự định mang vài con gà đi vào trong thành phát triển nghiệp vụ. Lão nhân trước khi chết từng nói với hắn, đi qua phía sau núi sẽ tới thành Khê Sơn. Mà Nhiếp Bất Phàm bởi vì lười trèo đèo lội suối, bản thân lại không có lòng hiếu kỳ, cho nên từ lúc xuyên không đến giờ cũng chưa từng đi thử một lần. Kỳ thực khoảng cách từ sơn thôn đến thành Khê Sơn chỉ có vài trăm thước, hai nơi phân cách nhau bởi một ngọn núi cao dốc đứng, tựa lưng vào nhau.

Chờ đến lúc Nhiếp Bất Phàn tới thành Khê Sơn đã là giữa trưa – mặt trời lên cao hắn mới lên đường, hoàn toàn không hề có sự giác ngộ của một người lao động nghèo khổ. Lưng hắn đeo một giỏ trúc đựng gà, còn dắt theo một con gà chiến, đi đi lại lại trong thành thị cổ xưa xa lạ, hứng trí dạt dào nhìn ngắm xung quanh, đánh giá kiến trúc nơi này cùng với một thân trang phục cổ đại của mọi người. Đương nhiên, bản thân hắn cũng mặc một bộ cổ phục, bất quá ăn mặc rất không thuận theo xu hướng, cực điểm là nội khố lại mặc ra bên ngoài một cách nghi hoặc, khỏi nói thêm nữa chính là còn dắt một con gà, người qua kẻ lại trăm phần trăm phải ngoái đầu nhìn.

Tự nhìn trước ngó sau đi dạo một hồi, cuối cùng hắn nhớ tới còn có chính sự chưa làm. Lúc này đúng thời điểm tiệm cơm vô cùng bận rộn. Nhiếp Bất Phàm ngốc ngốc, hơn nữa cũng biết ở cửa chính không có người rảnh rỗi cùng hắn bàn chuyện làm ăn, vì thế tìm cửa sau của một tiệm cơm, vừa lúc găp được một thúc thúc trung niên to béo đang căn dặn mấy nô bộc chuyển đồ ra vào hậu viện.

“Tại sao hôm nay các ngươi trễ như vậy?Không hiểu trong điếm cần dùng gấp hay sao?” Mập thúc giận dữ khiển trách tiểu nông bán rau.

“Xin lỗi, xin lỗi, trên đường chúng ta có chút dây dưa, lần sau nhất định không trễ. ” Tiểu nông khom người nhận lỗi.

“Mong là ngươi nói được làm được, nếu còn có lần sau, chúng ta liền mua hàng của người khác. ”

“Dạ dạ, nhất định không có lần sau, không có đâu. ”

Thừa dịp này, Nhiếp Bất Phàm đi tới, mở miệng nói, “Quấy rầy một chút, không biết điếm của các ngươi có thu mua gà không?”

“Gà?” Mập thúc sửng sốt một chút, đánh giá nam tử trẻ tuổi trước mắt và bộ y phục phổ thông đơn giản được hắn mặc thành phong cách một tạp kỹ nhân, tướng mạo thế nhưng tuấn tú, làn da trắng trẻo, hoàn toàn không giống một người xuất thân bần hàn, chính là một thân phục trang này rất không hài hòa. Còn có trên tay hắn dắt theo cái gì?Một con gà?

“Gà ngươi nói sẽ không phải chính là mỗi một con gà này đi?” Mập thúc chỉ chỉ vào con gà trống to khỏe ánh mắt lóe ra hung quang kia mà hỏi.

“Không phải. ” Nhiếp Bất Phàm xua tay cười nói, “Đây là hộ vệ của ta, hàng không bán, ta muốn bán là mấy con gà trong giỏ trúc này. ”

“…”

“…”

Nhiếp Bất Phàm thất mấy người tựa như đang nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh, lại hỏi, “Sao vậy?Đại thúc, có muốn xem hàng hay không?”

Mập thúc chần chờ nói, “Được rồi, ta xem thử. ”

Nhiếp Bất Phàm hạ giỏ trúc xuống đặt trên mặt đất, mở ra, chỉ thấy bên trong chen chúc năm con gà mái.

Mập thúc thò tay vào bắt ra một con xem xét, gật đầu nói, “Ân, gà này chắc khỏe, không tồi. Ngươi có bao nhiêu?”

“Số lượng rất lớn, có thể cung cấp hàng dài hạn, giá cả cũng tuyệt đối khiến cho ngài vừa lòng. ”

“A?” Mập thúc lại lật xem mấy con khác, nói, “Tất cả gà đều to khỏe như thế này sao?”

“Đương nhiên, tuyệt đối không có hàng loại hai. ”

Mập thúc trầm ngâm suy tính một hồi nói, “Chúng ta đã có thương nhân chuyên cung ứng hàng, bất quá chất lượng gà này của ngươi thực sự không tồi. Như vậy đi, ta đi vào trao đổi với ông chủ, ngươi vào trong đợi một chút. ”

“Được. ” Nhiếp Bất Phàm theo gót mập thúc tiến vào hậu viện. Khác biệt với những thanh âm hỗn tạp truyền vào từ cửa trước, nơi này ngược lại vô cùng thanh tịnh và xinh đẹp.

Không lâu sau, mập thúc dẫn một người nam nhân đi tới. Người này tuổi chừng hai mươi ba hai mươi bốn, mặt mũi tuấn lãng, khóe miệng mỉm cười, một bộ dáng công tử văn nhã.

“Chàng trai, đây là ông chủ bọn ta, vừa may hôm nay có mặt ở điếm, coi như vận khí của ngươi không tồi. ”

“Xin chào. ” Nhiếp Bất Phàm gật đầu với người nọ.

Nam tử nhíu mày, đại khái cũng bị một thân phục trang kỳ dị của hắn làm cho dao động một chút, mãi mới hỏi, “Không biết phải xưng hô với tiểu huynh đệ ra sao?”

“Nhiếp Bất Phàm. ‘Nhiếp’ trong Nhiếp Phong, ‘Bất’ trong Bất Phàm, ‘Phàm’ trong Bất Phàm. ”

“…………………. . Thật ra tên rất hay. ” Khóe miệng nam tử cơ hồ co rút một cái, lại nói, “Tại hạ Trương Quân Thực, nghe Bàng thúc nói hàng của ngươi rất tốt, có thể cho tại hạ nhìn thử hay không?”

Nhiếp Bất Phàm rất không thích kiểu cách nói chuyện nho nhã của hắn, trực tiếp nhấc giỏ trúc tới trước mặt hắn.

Trương Quân Thực nhìn giống như một công tử, nhưng hoàn toàn không sợ bẩn thỉu, vén tay áo lên nhấc ra một con gà. Gà mái liên tục bị đãi ngộ như vậy rất bất mãn, mãnh liệt kêu quang quác, dốc sức tìm cách giãy giụa. Gà trống lớn ở bên cạnh không hài lòng, gáy một tiếng, đám gà mái liền rũ như cọng rau.

Trong mắt Trương Quân Thực lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn về phía gà trống hỏi, “Đây là?”

“Thú cưng của ta, Hoa cô nương. ”

“…” Trương Quân Thực.

“…” Mập thúc.

Gà trống một thân lông vũ rực rỡ hăng hái, ngẩng đầu ưỡn ngực, chân cao khí ngạo.

“Sở thích của tiểu ca thật là vô cùng đặt biệt. ” Khóe miệng Trương Quân Thực lại co rút.

“Đa tạ đã khích lệ. ” Nhiếp Bất Phàm về mặt này thực sự rất đắc ý. Phải biết huấn luyện được một con chó làm thú cưng không tính là cái gì, nhưng huấn luyện ra một con gà chiến thông minh thì phải có bản lĩnh.

Trương Quân Thực đại khái cảm thấy vẫn là nói chính sự thì phù hợp hơn, vì thế liền hỏi, “Nhà của tiểu ca ở nơi nào?Cách thành Khê Sơn có xa không?”

“Có chút xa. ”

Trương Quân Thực nhíu mày.

“Đại khái phải đi mất nửa canh giờ. ” Đối với người trước đây đường xa lối gần đều dựa vào xe cộ, lầu cao gác thấp đều có thang máy như Nhiếp Bất Phàm mà nói, quả thực là rất xa, hắn còn chưa từng đi bộ qua con đường dài như vậy.

“…” Trương Quân Thực nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm, thầm nghĩ người này không phải là đến chọc cười người ta đi?Hắn nhẫn nhịn, lại hỏi, “Gà của ngươi tính bán bao nhiêu một con?”

“Có thể thấp hơn so với giá hàng ngươi vẫn mua hai đồng. ” Nhiếp Bất Phàm cũng không nắm rõ giá cả, cho nên mới nói như thế, dù sao hắn cũng không mong muốn kiếm nhiều tiền, một người ăn no cả nhà không lo.

“Ta cần ngươi mỗi tháng cung ứng hai trăm con, có làm được không?”

Nhiếp Bất Phàm sờ sờ cằm, lắc đầu nói, “Thôn chúng ta vừa mới bắt đầu nuôi gà, quy mô còn chưa lớn, tháng đầu tiên tối đa chỉ có thể cung ứng một trăm năm mươi con, bất quá hai ba tháng sau, có thể gia tăng số lượng. ”

Trương Quân Thực suy nghĩ một chút. Mấy con gà mái này thân thể rắn chắc, bắp thịt cũng rất cứng cáp, thật sự là thượng phẩm.

Hắn nói, “Như vậy đi, trước tiên ngươi cung cấp hàng một tháng, nếu như thịt nấu ra ăn ngon như đã nói, về sau liền mua hàng của ngươi dài hạn. ”

Nhiếp Bất Phàm gật đầu đáp ứng, một chốc lại bổ sung thêm một câu, “Đúng rồi, thôn chúng ta không có xe, tốt nhất là các ngươi tự mình phái người đến bắt gà, đi qua phía sau ngọn núi kia là tới, không xa. ”

Vừa rồi là ai nói “có chút xa”?Khóe miệng Trương Quân Thực lại co rút.

“Được. Ngày mai ta dẫn người đễn chỗ ngươi xem, nếu như không có vấn đề gì, về sau đúng hạn ta cho người tới chỗ ngươi lãnh hàng. ”

“Tốt lắm, mấy con gà này ngươi giữ trước đi. ” Nhiếp Bất Phàm vui mừng vỗ vỗ giỏ trúc.

Trương Quân Thực gật đầu, chỉ thị Bàng thúc cũng chính là mập thúc trả tiền. Năm con gà mái năm mươi lăm đồng, nói cách khác một con gà mười một đồng, thật đúng là giá rẻ.

Nhiếp Bất Phàm cũng không để ý, cầm lấy mấy đồng tiền cổ ngắm nghía.

Trương Quân Thực rất có hứng thú quan sát người này, một bộ dạng thiếu gia da mỏng thịt mềm, lại đi làm công việc bán gà, ăn mặc… khụ, đừng nói đến đi.

“A, đúng rồi, các ngươi có mua trứng gà không?Thôn chúng ta còn có một lượng lớn trứng gà, giá cả rất hợp lý. ”

Trương Quân Thực gật đầu, “Được, vừa lúc nhân tiện, ngày mai ta đến chỗ ngươi xem thử sẽ quyết định số lượng cụ thể. ”

“Hoan nghênh tới thăm. ” Nhiếp Bất Phàm lộ ra một nụ cười xán lạn cơ hồ che mờ cả vầng thái dương, chợt khiến cho Trương Quân Thực híp mày híp mắt.

“Khụ, đúng rồi, còn chưa hỏi, thôn các ngươi tên gọi là gì?”

Nhiếp Bất Phàm trầm mặc một hồi, thận trọng trả lời, “Kê Oa thôn.

“…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.