Tử ngẩn người, quay đầu nhìn về phía hảo huynh đệ của mình
-Có lẽ ngươi nói đúng. Ông trời ban cho thú nhân thân thể cường tráng và chiến lực trời sanh, nhưng không thể lại cho chúng ta trí tuệ cao đẳng. Có lẽ trời an bài cực bắc hoang nguyên là địa phương tồn tại tốt nhất của thú nhân. Nếu đái lĩnh thú nhân đi ra cực bắc hoang nguyên, sợ rằng ngược lại sẽ mang đến hủy diệt cho Thú nhân tộc. Ta cần cẩn thận nghĩ lại mới có thể trợ giúp thú nhân phát triển tốt hơn.
Diệp Âm Trúc nói:
-Được rồi, ngươi bảo ta đi ra ngoài tìm cái gì?
Tử nói:
-Kiếm một ít thứ để ngụy trang thân phận chúng ta, nếu định giả mạo thương lữ nhân loại ra khỏi thành, chúng ta ít nhất cũng phải có chút bộ dáng thương nhân mới được. Thuận tiện cũng đưa ngươi xem tình hình của thú nhân đệ nhất đại thành.
Trong lúc hai ngươi nói chuyện với nhau đã từ đường nhỏ ra đến đường lớn, so với thành thị của nhân loại náo nhiệt lúc ban đêm thì không giống, trên đường cái của Lôi Thần Chi Chùy pháo đài có vẻ rất trống trải, trên ngã tư đường người rất thưa thớt, căn bản không có thú nhân đi lại trên đường, cảm giác có chút tử tịch.
-Có phải rất kỳ quái tại sao ngã tư đường lại ít người như vậy?
Tử nói.
Diệp Âm Trúc gật đầu
-Bây giờ trời mới vừa tối, tại Mễ Lan thành thì đây là lúc náo nhiệt nhất.
Tử nói:
-Lôi Thần Chi Chùy pháo đài không biết đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến với nhân loại, mỗi khi có chiến tranh thì pháo đài sẽ tiến hành tiêu cấm, cửu nhi cửu chi, trước mắt tuy không có tiêu cấm, nhưng thú nhân đi ra ngoài ban đêm cũng rất ít. Nguyên nhân trọng yếu nhất là ngoại trừ quân đội ra, thú nhân rất ít có người có thể ăn no bụng.
-A, sao lại như vậy?
Diệp Âm Trúc có chút ngốc trệ, hắn không thể hiểu được, thú nhân tộc có bỉ mông quân đoàn cường đại, có thể đồng thời khai chiến với ba nước bao gồm cả đệ nhất đế quốc Mễ Lan lại có tình huống như vậy. Chỉ vì vấn đề cơm ăn của một dân tộc nhưng lại làm ba nước hàng năm đều phải tốn rất nhiều quân lực để kháng cự.
Tử thở dài một tiếng, nói:
-Ngươi biết thứ gì của nhân loại tại cực bắc hoang nguyên được hoan nghênh nhất không?
Diệp Âm Trúc linh quang chợt lóe
-Chẳng lẽ là lương thực?
Tử gật đầu, nói:
-Đúng vậy, chính là lương thực, lương thực tại thế giới nhân loại các ngươi thì giá trị rất thấp, nhưng khi tới thế giới thú nhân thì giá trị có thể so với tinh thiết a! Trước kia chiến tranh giữa thú nhân nhân loại cũng không giống như vây giờ, bình thường thú nhân vẫn dựa vào các loại kim chúc quáng thạch trao đổi lương thực với loài người, nhưng sau này nhân loại từ từ phát triển, dựa vào vũ khí tinh lương làm thú nhân chúng ta thiệt hại rất nhiều, lãnh đạo giả của thú nhân lúc này mới hiểu được, càng đưa cho nhân loại nhiều kim chúc quáng thạch thì càng nhanh diệt vong. Cho nên số lượng trao đổi hàng năm giảm lại. Mặc dù giảm bớt tư nguyên, nhưng thú nhân cũng mất đi khả năng ăn no. Các loại dã thú và ma thú ở cực bắc hoang nguyên mặc dù không ít, nhưng so với số lượng thú nhân thì vẫn thiếu nhiều lắm, mùa thu hàng năm phát động tấn công loài người là bởi vì thú nhân muốn tồn tại thì bắt buộc phải làm. Nếu không khi đông quý không biết có bao nhiêu sẽ bị đói chết.
Diệp Âm Trúc nhíu mày nói:
-Thú nhân không thể tự mình canh tác sao? Cho dù cực bắc hoang nguyên hoàn cảnh ác liệt, nhưng thực vật rất phong phú, chắc phải có loại thực vật thích hợp với địa phương lạnh chứ, có thể sản lượng ít một chút nhưng dù sao vẫn tốt hơn không có.
Tử nói:
-Thống trị giả trước đây của thú nhân không phải không phải nghĩ đến điểm này, nhưng chính thức thực hiện thì mới biết khó khăn vạn phần. Thú nhân trời sanh háo chiến, nhưng tại các phương diện khác căn bản không thể so sánh với loài người, hơn nữa điều kiện hoàn cảnh của cực bắc hoang nguyên quá khắc nghiệt, những loại có thể phát triển được thì sản lượng ít đến thê thảm, không đủ lương thực để cho thú nhân ăn. Nhân loại các ngươi lại rất giảo hoạt, các loại kỹ thuật canh tác cao đều giữ rất cẩn thận, nghiêm khắc giữ bí mật với thú nhân. Chỉ có như vậy mới có thể dựa vào lương thực giá trị thấp trao đổi kim chúc của thú nhân. Điều này sinh ra mâu thuẫn rất lớn, kết cục phần lớn đều phải thông qua chiến tranh mới có thể giải quyết được.
Diệp Âm Trúc nhíu mày
-Chuyện gì cũng sẽ có biện pháp giải quyết. Tử, nếu có một ngày ngươi thành người thống trị thú nhân, ngươi cũng sẽ giống như thú nhân bây giờ sao?
Tử liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc một cái thật sâu, nói:
-Thẳng thắn mà nói, ta không biết. Nếu thật sự có một ngày như vậy, vì sự sinh tồn của đông đảo con dân, dưới tình huống bất đăc dĩ, ta có lẽ cũng sẽ đái lĩnh thú nhân đại quân phát động công kích nhân loại.
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
-Nếu thật là như vậy, tuyệt đối là tai nạn lớn nhất của nhân loại. Thú nhân nhất thống, với lực ảnh hưởng của Tử tinh bỉ mông đối với cả thú nhân tộc và trí tuệ của ngươi thì thống trị giả của thú nhân hiện nay không thể so sánh được.
Tử lắc đầu, nói:
-Âm Trúc, không nên quên, trải qua ngàn ngàn năm phát triển, nhân loại các ngươi đã không phải là những kẻ yếu đuối trong mắt tổ tiên chúng ta. Nếu ta thật sự đái lĩnh thú nhân đại quân công kích quốc gia nhân loại, sợ rằng người thứ nhất ngăn cản ta chính là ngươi.
Diệp Âm Trúc nở nụ cười
-Chúng ta là huynh đệ, nhưng ta cũng là nhân loại.
Ánh mắt hai người giống như lưỡi sao sắc bén va chạm tại không trung một hồi, dấy lên một chút hỏa tinh. Tử nở nụ cười
-Nhưng mà ngày đó vĩnh viễn sẽ không tới. Cho dù không làm vua thú nhân, ta cũng sẽ không phát sinh chiến đấu với ngươi. Ngươi nói đúng, chuyện gì rồi cũng sẽ có phương pháp giải quyết, tại sao nhất định phải chiến tranh chứ? Huống chi Pháp Lam thất tháp sẽ không ngồi yên để thú nhân tấn công nhân loại. Cho nên ta vừa rồi mới nói, nếu có một ngày thú nhân thật sự đi ra cực bắc hoang nguyên, rất có thể sẽ mang đến hủy diệt.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ lắc đầu
-Không nói cái này nữa, ngẫm lại cũng thấy thập phần phức tạp. Tử đế đại nhân, chúng ta bây giờ đi đâu đây?
Nghe Âm Trúc xưng mình Tử đế, Tử không nhịn được bật cười, nói:
-Đi đến chỗ thương hội của nhân loại các ngươi, chúng ta tìm vài cái tiêu chí của thương hội, ngày mai ra khỏi thành sẽ không có vấn đề gì.
-Thương hội? Nhân loại tại pháo đài của thú nhân cũng có thương hội sao? Nhưng ngươi không phải mới nói thú nhân cố gắng ức chế tư nguyên lưu thất sao, tại sao còn cho phép thương hội xuất hiện?
Diệp Âm Trúc tò mò nói.
Tử nói:
-Tận lực ức chế không có nghĩa là không có. Cũng như nhân loại các ngươi cần những thứ mà chỉ thú nhân quốc mới có. Thú nhân cũng cần có một ít đồ vật của nhân loại. Trao đổi với nhau song phương đều có lợi, chỉ cần không phải giao dịch tư nguyên số lượng lớn, thống trị giả cũng sẽ không quản nhiều, bởi vì đại đa số giao dịch đều là thú nhân đại quý tộc cùng các thương nhân của nhân loại các ngươi tiến hành. Hơn nữa có chút giao dịch đối với thú nhân quả thật có lợi.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Vậy phải đi gặp thử một lần mới được.
Hai người vừa nói chuyện về tình trạng của thú nhân vừa đi về phía tây của pháo đài, thú nhân trên ngã tư đường không nhiều lắm, thỉnh thoảng có một đội thú nhân binh sĩ tuần tra xuất hiện, trong đó đại đa số thú nhân thuộc tam đại vương tộc. Trong đó số lượng sư nhân là ít nhất.
Xuyên qua một ngã tư đường, cảm thụ cảm giác áp bách từ các kiến trúc bằng đá hai bên đường, bọn họ rốt cục đi tới nơi muốn đến.
Xa xa, Diệp Âm Trúc đã thấy một kiến trúc bằng đá thật lớn xuất hiện trước mắt,những tảng đá cao tới 30 thước, nhìn qua vô cùng hoành tráng, các ngã tư đường khác rất ít người, nhưng nơi này người lại rất nhiều. Trong đó có thú nhân, cũng có nhân loại xuất hiện. Thú nhân phần lớn đều mang theo hộ vệ, thậm chí còn mặc trang phục hoa lệ của nhân loại, vừa nhìn đã biết chính là quý tộc của Lôi Thần bộ lạc.
-Đi thôi. chúng ta đi vào.
Tử thấp giọng nói. Hai người lặng lẽ tiến vào trong thương hội.
Bên trong của kiến trúc bằng đá này cũng không hỗn loạn như tưởng tượng, ngược lại khá có thứ tự, vừa tiến vào trong đó, Diệp Âm Trúc lập tức bị thương phẩm bày chung quanh hấp dẫn. Trong đó đại bộ phận dĩ nhiên là cửa hàng của nhân loại, thậm chí so với thương phố của nhân loại trong thành thị cũng không có gì khác nhau. Chỉ là phần lớn đều tiêu thụ lượng thực và một ít sự vật. Những nhân loại tiểu nhị đối với đồng bào bên trong thương hội đều không để ý, nhưng đối với quý tộc đến đây thì vô cùng nhiệt tình, không ngừng quảng cáo hàng hóa của mình.
Tử truyền âm cho Diệp Âm Trúc nói:
-Thương hội này là do nhân loại các ngươi kiến thiết, thú nhân cũng không có kỹ thuật tốt như vậy. Thương hội này tại Lôi Thần Chi Chùy pháo đài nghe nói là do liên minh buôn bán lớn nhất Mễ Lan đế quốc thông qua mấy lần đàm phán với Lôi Thần bộ lạc mới kiến thiết nên. Người bán đồ ở đây đều là ngươi của liên minh thương hội. Bên ngoài này chỉ là hàng hòa bình thường nhất, nơi này tổng cộng chia làm năm bộ phận, càng vào bên trong thì hàng hóa càng quý. Thú nhân muốn mua hàng hóa từ nhân loại thì dùng kim tệ, ngân tệ đều có thể, cũng có thể dùng hàng hóa đồng giá trị trao đổi. Thí dụ như da của ma thú, tinh hạch hoặc là kim chúc quáng thạch.
Diệp Âm Trúc truyền âm nói:
-Chúng ta phải làm thế nào mới có được tiêu thức của thương hội?
Tử chỉ chỉ trước ngực của mấy tiểu nhị hai bên cửa hàng, thấp giọng nói:
-Thấy huy chương trước ngực bọn họ không, chỉ cần chúng ta có được sáu huy chương là đủ rồi. Nếu lấy không được, ngày mai chúng ta đành phài dùng ẩn thân kết giới của Thường Hạo rời đi. Nhưng mà bên trong pháo đài không có ma pháp nguyên tố, hắn hôm nay tiêu hao không nhỏ, ngày mai không có khả năng khôi phục được.
Diệp Âm Trúc trong lòng chợt động
-Tử, tại sao trong Lôi Thần Chi Chùy pháo đài không có ma pháp nguyên tố?
Tử nói:
-Ngươi không biết sao? Lôi Thần Chi Chùy pháo đài sở dĩ được xưng là đại lục đệ nhất pháo đài bởi vì nơi này tồn tại một kiện đại lục đệ nhất thần khí. Thần khí này tên là Lôi Thần Chi Chùy, vẫn truyện thừa bên trong gia tộc sư vương, cho nên bọn họ mới có thể thủy chung trở thành chúa tể của Lôi Thần bộ lạc.
-Lôi Thần Chi Chùy?
Diệp Âm Trúc cảm thấy rất hứng thú
-Đệ nhất thần khí này so với Khô Mộc Long Ngâm cầm của ta thì thế nào?
Tử lắc đầu, nói:
-Ta không biết. Nhưng từ tác dụng của Lôi Thần Chi Chùy, sợ là cũng thuộc loại siêu thần khí. Lôi Thần Chi Chùy, tên như ý nghĩa, là thần khí thuộc tính lôi. Thuộc tính lôi là biến dị của thuộc tính hỏa. Là một loại ma pháp nguyên tố cực kỳ bá đạo, có tình bài xích mãnh liệt các loại nguyên tố khác. Trong Lôi Thần Chi Chùy pháo đài, chính là vì có Lôi Thần Chi Chùy tồn tại, cho nên mới không có các ma pháp nguyên tố khác. Ngươi ngẫm lại, chỉ cần khí tức cũng có thể bao trùm một tòa pháo đài khổng lồ như vậy, uy lực của thần khí này có thể đạt tới trình độ nào? Vào cuộc chiến mùa thu hàng năm, bất luận Lôi Thần bộ lạc thất bại tới mức nào vào cuối cuộc chiến, chỉ cần triệt hồi pháo đài, dựa vào uy lực của Lôi Thần Chi Chùy đều khiến cho nhân loại các ngươi không dám xâm phạm. bất cứ ma pháp nào tiến vào trong phạm vi khí tức của Lôi Thần Chi Chùy hơi thở bao phủ đều bị yếu đi một phần ba, không có nguyên tố ma pháp ma pháp sư không thể công kích ma pháp bên trong phạm vi của nó. Hơn nữa lực công kích của Lôi Thần Chi Chùy mang tính hủy diệt, nghe nói mỗi ngày có thể phát ra ba cấm chú thuộc tính lôi. Đều có phạm vi cực kỳ lớn. Lôi nguyên tố, có thể nói là có tính công kích mạnh nhất trong tất cả các loại nguyên tố. Cho dù là ngân long nhất tộc đến nơi đây, cũng phải cẩn trọng vô cùng. Huống chi bỉ mông cự thú của Lôi Thần bộ lạc là nhiều nhất trong tam đại bộ tộc, dựa vào sự cường đại của bỉ mông lục chiến vô địch, nhân loại các ngươi lại mất đi chỗ dựa của mình ma pháp, làm sao có thể công phá tòa pháo đài chắc chắn này?
Thần quang trong Diệp Âm Trúc mắt chợt lóe
-Nếu có cơ hội, thật sự muốn kiến thức một chút xem đến tột cùng Lôi Thần Chi Chùy cường đại tới trình độ nào.
Tử lắc đầu, nói:
-Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng thử, đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng vì kiện thần khí này mà đau đầu. Ta sở dĩ đi tìm sơn lĩnh cự nhân và chiến tranh cự thú chính là hy vọng có thể tìm được phương pháp khắc chế thần khí này. Trước khi trở về ta đã hỏi qua Cách Lạp Tây Tư, hắn nói cho ta biết, Lôi Thần Chi Chùy không chỉ có thể mỗi ngày thi triển cấm chú phạm vi lớn, còn có thể thi triển một loại đan thể cấm chú tên là lôi bạo chi chùy, loại đan thể cấm chú này hoàn toàn vượt qua các loại cấm chú bình thường, ngay cả hắn cũng không thể chịu được. Cho nên ta mới cho rằng, Lôi Thần Chi Chùy rất có thể cũng giống như Khô Mộc Long Ngâm cầm của ngươi, đều là siêu thần khí. Trừ phi ngươi có thể chính thức sử dụng Khô Mộc Long Ngâm cầm, nếu không thì không nên đối kháng trước mặt Lôi Thần Chi Chùy. Có lẽ khi ta đạt đến thập cấp sẽ có thực lực khiêu chiến Lôi Thần Chi Chùy.
Diệp Âm Trúc nói:
-Nói như vậy, tù trường của Lôi Thần bộ lạc vô cùng cường đại? Nếu không hắn làm sao có thể sử dụng Lôi Thần Chi Chùy ấy?
Tử nói:
-Cái này ta cũng không biết. Từ thực lực mà nói, Cổ Đế được xưng là thú nhân đệ nhất cao thủ, Địch Tư từng là thủ hạ của hắn, Địch Tư nói, Cổ Đế một mình từng đấu với hai Hoàng Kim bỉ mông mà dễ dàng chiến thắng. Theo ta phán đoán, thực lực của hắn ít nhất cũng ngang với tử cấp bát giai của nhân loại các ngươi, thậm chí có thể ngang ngửa với mấy lão già của Pháp Lam thất tháp. Thú nhân đệ nhất cao thủ không phải là người của bỉ mông tộc chúng ta, nói lên thật sự là bi ai. Chỉ là ta cũng không rõ, tại sao thực lực Cổ Đế cường đại như thế, lai có siêu cấp thần khí như Lôi Thần Chi Chùy, nhưng hắn chưa bao giờ sử dụng thần khí công kích nhân loại? Trong này nhất định có gì đó bí mật. Với tính xâm lược của Cổ Đế, tuyệt không phải loại người dễ dàng trầm mặc.
Diệp Âm Trúc thầm than trong lòng, khó trách ngay cả Tử thân là hậu duệ của Tử tinh bỉ mông cũng phải tìm kiếm viện thủ, thú nhân tộc cũng có thực lực hùng hậu như vậy.
Vừa nói, Diệp Âm Trúc hạ ý thức nhìn về phía huy chương trước ngực thương nhân, trong lòng không nhịn được có chút giật mình, bởi vì hắn phát hiện, huy chương trước ngực các thương nhân này nhìn qua rất quen thuộc, không ngờ là đồ án của Tử La Lan.
Tử La Lan, chẳng lẽ là Mễ Lan đế quốc Tử La Lan gia tộc? Trong lòng Diệp Âm Trúc nhất thời sinh ra một loại cảm giác quái dị. Phải biết rằng tộc trường của Tử La Lan gia tộc chính là nguyên soái Mễ Lan đế quốc Mã Nhĩ Đế Ni a! Chính là hắn đái lĩnh quân đội tinh nhuệ của Mễ Lan đế quốc đối kháng với thú nhân. Nhưng mà thương hội kiến thiết bên trong Lôi Thần Chi Chùy yếu tắc này, tai sao các thương nhân đều mang theo huy chương của Tử La Lan chứ?
Mang theo nghi hoặc, Diệp Âm Trúc quan sát cẩn thận, hồi tưởng lại huy chương Tử La Lan gia tộc trước kia từng thấy, hắn đột nhiên hiểu được. Huy chương trước ngực mọi người tuy cũng là Tử La Lan, nhưng so với dấu hiệu của Tử La Lan gia tộc của Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái thì có một chút bất đồng. Khác nhau chủ yếu là một vòng văn lộ màu vàng chung quanh, Tử La Lan đồ án nhiều hơn huy chương của thương hội một vòng kim văn, nhìn qua càng thêm huyễn lệ.
Có điều huy chương mặc dù khác nhau, nhưng dù sao đều là Tử La Lan, chẳng lẻ Lôi Thần bộ lạc không có hoài nghi thương hội liên minh này sao? Sợ rằng không thể nào. Thú nhân dù sao không phải kẻ ngu. Xem ra trong này hẳn là có nguyên nhân sâu xa.
Trong khi đang tự hỏi, đột nhiên một thanh âm truyền khắp toàn trường vang lên,
-Các vị thú nhân khách quý xin chú ý, các vị thú nhân khách quý xin chú ý. Mỗi tháng một lần cuộc bán đấu giá các quý trọng thương phẩm cạnh giới sắp bắt đầu, xin mời các vị thú nhân khách quý tiến vào theo cấp bậc. Thương phẩm cạnh giới hội tháng này chỉ nhận cấp bậc là tử kim cấp bậc. Các vị thú nhân khách quý xin chú ý, các vị ……
Thú nhân chung quanh rõ ràng bị thanh âm này hấp dẫn, nhưng đại đa số thú nhân đều toát ra vẻ thất vọng, chỉ có một ít thú nhân là lộ ra vẻ hưng phấn và tham lam.
Thanh âm đột nhiên xuất hiện làm Diệp Âm Trúc không nhịn được ngẩng đầu nhìn, đây rõ ràng là một khoách âm ma pháp, phải biết rằng, khoách âm ma pháp thì phải có một lượng nhất định ma tinh thạch đặc thù mới có thể hoàn thành, mà loại tinh thạch này giá rất cao. Bạn đang đọc truyện tại
– http://truyenfull.vn
-A. chúng ta vận khí không tệ, không ngờ gặp được cao đẳng thương phẩm cạnh giới hội một tháng một lần, lại là Tử kim cấp bậc cao nhất.
Tử có chút kinh ngạc nói.
Diệp Âm Trúc hỏi:
-Cạnh giới này là cái gì? Tử kim cấp bậc lại là cái gì?
Tử nói:
-Gọi là cạnh giới hội, kỳ thật chính là đấu giá của thế giới nhân loại. Do thương hội liên minh lấy một ít tinh phẩm từ thế giới nhân loại mang đến đấu giá. Giá rất cao. Ai trả cao nhất thì thắng. Mỗi một thú nhân đều có cấp bậc của riêng mình dựa theo số tiền mà hắn tiêu phí trong thương hội, tiêu phí càng nhiều, quyền hạn của cấp bậc lại càng cao. trong đó cao nhất chính là Tử kim cấp bậc, thú nhân phải ở chỗ này tiêu phí ít nhất là năm mươi vạn kim tệ mới có khả năng đạt được. Sau đó là Hồng bảo thạch cấp, Lam bảo thạch cấp, Kim cấp, Ngân cấp. Khách quý cấp bậc càng cao thì chiết khấu càng lớn, hơn nữa phục vụ cũng không giống bình thường, trong đó thấp nhất là ngân cấp cũng phải tiêu phí ít nhất là một ngàn kim tệ. Cho nên thương hội này kỳ thật là lập ra vì thú nhân. Hôm nay là cạnh giới hội của Tử kim cấp bậc, dám chắc có không ít đồ tốt, ít nhất đối với thú nhân là đồ tốt. Dù sao thú nhân quý tộc có thể có năm mươi vạn kim tệ thì tại Lôi Thần bộ lạc cũng rất ít. Đi, chúng ta đi xem.
Diệp Âm Trúc một bên đi theo Tử về phía trước đi đến, một bên nghi hoặc nói:
-Không phải cần Tử kim cấp sao? Chúng ta làm sao đi vào?
Tử mỉm cười, nói:
-Ngươi xem, Đây là cái gì.
Chỉ thấy cổ tay hắn vừa lộn, hai tạp phiến màu tử kim đã xuất hiện trong tay hắn,
-Ngươi đã quên sao, trước kia Địch Tư và Mạt Kim Tư chính là cao đẳng quý tộc trong Lôi Thần bộ lạc. Làm Hoàng kim bỉ mông, sợ rằng thú nhân tộc cũng không có bao nhiêu người hơn được bọn họ. Bọn họ theo ta ra ngoài lần này cũng đã đem Tử kim cấp tạp này đưa cho ta. Cho ngươi một cái. Có nó, cho dù chúng ta là nhân loại cũng có thể đi vào. A, được rồi, ngươi không nên coi thường Tử kim tạp này, bởi vì nó là do thương hội liên minh phát hành, không chỉ có thông dụng bên trong thú nhân, ở các quốc gia nhân loại cũng rất thông dụng. Ta nghe Địch Tư và Mạt Kim Tư nói, tạp lý của bọn họ đều có tư sản hơn năm mươi vạn kim tệ, là toàn bộ gia sản của bọn hắn.
Diệp Âm Trúc cười nói:
-Tử, ngươi bóc lột bọn họ như vậy không tốt đâu.
Tử nói:
-Là bọn hắn chủ động cho ta a! Không phải là ta bóc lột.
Hai người bật cười, cùng đi vào bên trong.
Diện tích của tòa Lôi Thần thương hội này cực kỳ rộng lớn, từ khu bình thường ngoài cùng đi tới khu khách quý bên trong cũng mất hết mười phút thời gian.
Xuất hiện trước mắt là một tòa kiến trúc bằng đá khác, mặc dù không có hùng vĩ như đại sảnh thương hội, nhưng từ các loại đồ án điêu khắc phức tạp trên tường là có thể thấy được sự cao quý của chỗ này.
Cửa tròn thật lớn cao khoảng hai mươi thước, một số ít thú nhân đang mang theo hộ vệ đi đến nơi này.
Vừa mới đến nơi đây, đồng tử của Tử kịch liệt co rút lại một chút, Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm giác được hắn đang phẫn nộ. Nhìn theo ánh mắt của Tử đến trước cửa khu khách quý, hắn lập tức hiểu được Tử tại sao lại nổi giận.
Hai bên cửa khu khách quý đều có một người đứng, thân hình hoành vĩ, thân cao hơn mười lăm thước, bộ lông màu xám lóe ra kim chúc sáng bóng,cùng với cánh tay tráng kiện mang theo trăm tấc lợi trảo đều đại biểu cho thân phận cường hãn của chúng.
Đúng vậy, đúng là bỉ mông cự thú, mặc dù chỉ là cuồng bạo bỉ mông thấp nhất trong bỉ mông tộc. Nhưng làm bỉ mông với danh xưng lục chiến vô lại ở khu khách quý của Lôi Thần thương hội canh cửa là điều Diệp Âm Trúc chưa từng nghĩ đến. Thấy tộc nhân của mình đang thực hiện chức nghiệp đê tiện này, cũng khó trách Tử lại phẫn nộ.
-Tử, đừng xúc động.
Diệp Âm Trúc lấy tay nắm lấy bả vai Tử.
Hô hấp của Tử đã có chút rối loạn, hàn quang trong mắt lóe ra, trầm giọng nói:
-Bỉ mông nhất tộc cũng đã xuống tới mức làm kẻ canh cửa cho người khác. Khá lắm Lôi Thần thương hội, ta thật sự muốn biết chúng dựa vào cái gì để tộc nhân của ta phải gác cửa.
Vừa nói, hắn vừa trực tiếp đi nhanh về phía khu khách quý của thương hội.
Hung quang trong mắt lóe ra, trăm tấc lợi trảo tựa hồ tùy thời đều có thể bộc phát, cuồng bạo bỉ mông bên trái trầm giọng nói:
-Nhân loại, cút ngay. Nơi này chỉ tiếp đãi thú nhân. Chẳng lẽ các ngươi không hiểu quy củ sao?
Vừa dứt lời, đột nhiên hai cuồng bạo bỉ mông đồng thời run rẩy, trảo của bọn họ lập tức thu trở về. Một cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm nhanh chóng truyền khắp toàn thân, thân thể cao mười lăm thước cũng đứng ở đây rung rẩy a.
Đối mặt với sự vũ nhục của tộc nhân, Tử rốt cục nhịn không được phát ra uy áp của hắn. đừng nói là cuồng bạo bỉ mông, cho dù là hoàng kim bỉ mông ở trước mặt uy áp của hắn cũng phải thần phục a! Mang trong mình huyết mạch cao nhất của bỉ mông nhất tộc, khí tức của hắn làm sao hai cuồng bạo bỉ mông trước mắt này có thể chống đỡ được.
-Tử.
Diệp Âm Trúc khẽ quát một tiếng.
Tinh thần của Tử đang phẫn nộ run lên một chút, nhất thời từ trong lửa giận tỉnh táo lại, hắn biết Âm Trúc là muốn tốt cho hắn. dù sao hắn vẫn bị truy sát tại thú nhân tam đại bộ lạc, thân phận Tử tinh bỉ mông tuyệt không thể lộ ra.
Uy áp trong nháy mắt biến mất, hai cuồng bạo bỉ mông suýt nữa té ngã trong áp lực miễn cưỡng ổn định lại thân thể, biến hóa trong nháy mắt trước đó phảng phất như đưa bọn hắn vào địa ngục, ánh mắt nhìn về hướng Tử đã hoàn toàn biến thành sợ hãi.
Tử lạnh lùng nói:
-Ai nói cho các ngươi ta là nhân loại?
Vừa nói, cổ tay run lên, Tử kim tạp đã hiện ra, bất chấp phòng ngự cường hãn của cuồng bạo bỉ mông, trực tiếp thiết nhập vào trong đùi của một cuồng bạo bỉ mông.
Cuồng bạo bỉ mông tại thú nhân nổi danh là tính tình hỏa bạo, nhưng bọn hắn cũng không phải kẻ ngu, thân là thất cấp ma thú bọn họ cũng có trí tuệ của mình, uy áp vô cùng kinh khủng làm bọn họ hiểu rõ nam tử có bộ dáng nhân loại trước mắt này bọn họ không có khả năng chống lại. Cuồng bạo bỉ mông bị cắm vào Tử tinh tạp không dám nói tiếng nào, vội vàng cung kính lầy Tử tinh tạp từ trong cơ thể mình ra, cũng không để ý vết thương đang chảy máu, cẩn thận lau sạch sẽ vết máu trên Tử tinh tạp, một lần nữa đưa trở lại trước mặt Tử.
Diệp Âm Trúc đi tới bên người Tử, đưa Tử tinh tạp của mình cho hai bỉ mông cự thú kiểm tra một chút, sau đó cùng Tử đi vào bên trong.
Một gã sư nhân quý tộc vừa mới đi tới cửa nhìn thấy cảnh này, nhất thời trở nên hoảng sợ, mắt nhìn Tử và Diệp Âm Trúc đi vào trong khu khách quý của Lôi Thần thương hội, lầm bầm lầu bầu nói:
-Uy thế thật mạnh, có thể làm cho cuồng bạo bỉ mông cảm thấy sợ hãi, lại là hình người, chẳng lẽ là một vị cửu cấp ma thú? Nhưng chẳng lẽ họ không sợ bỉ mông nhất tộc trả thù sao?
Vừa đi vào khu khách quý, Diệp Âm Trúc vừa truyền âm nói:
-Tử, ngươi có phải là có mục đích khác, ngươi không phải là loại người nông nổi như vậy.
Tử than nhẹ một tiếng
-Ta đúng là có chút xúc động, nhưng đúng là có mục đích. Nhưng ngay cả ta cũng không nghĩ ra, bây giờ có nên đi liên lạc với bọn họ không.
Diệp Âm Trúc trong lòng chợt động, nhất thời hiểu được ý tứ của Tử, nếu hai cuồng bạo bỉ mông triệu tập cường giả của bỉ mông tộc trả thù, vậy thì Tử có cơ hội thu phục thêm một ít bỉ mông cự thú, phải biết rằng mỗi một bỉ mông cự thú đều có chiến lực vô cùng cường đại a! Mà uy nghiêm của Tử tinh bỉ mông tại bỉ mông nhất tộc thì không ai có thể so sánh được, lúc đầu lúc đầu Tử chỉ là thất cấp mà đã thu phục được Địch Tư và Mạt Kim Tư, huống chi hắn bây giờ đã có thực lực gấn đến cửu cấp ma thú.
-Quyết định như thế nào là lựa chọn của ngươi, nhưng mà ta nghĩ thời cơ còn chưa chín muồi.
Diệp Âm Trúc nói ra đề nghị của mình.
Lúc này, vài thiếu nữ nhân loại quần áo thanh lương từ bên trong ra đón, không biết có phải các nàng đã nhận được tin tức bên ngoài rồi hay không mà không hề chậm trễ vì hình dáng nhân loại của Diệp Âm Trúc và Tử, mỉm cười đi tới dẫn đường cho bọn họ.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:
-Tìm cho chúng ta một chỗ yên tĩnh.
Những thiếu nữ này tướng mạo bình thường nhưng vóc người lại rất khá, chỉ là đối với mắt nhìn mĩ nữ của Diệp Âm Trúc mà nói, thật sự không có gì hấp dẫn.
-Được rồi, các vị khách quý.
Tại dưới sự dẫn đường của thiếu nữ phục vụ, bọn họ đi vào khu khách quý.
Vừa vào đại sảnh, Diệp Âm Trúc không nhịn được có loại cảm giác như về tới Mễ Lan thành. Trong đại sảnh bố trí như một hội nghị thất cao cấp của Mễ Lan ma võ học viện, chỉ là càng thêm hào hoa, tất cả bố trí đều là kim bích huy hoàng, hào hoa đến trình độ này, sợ rằng chỉ có Kim sắc sinh hoạt của Ny Na nãi nãi trên hoàng gia đại nhai của Mễ Lan thành có thể so sánh được. Chỉ là nếu so sánh về trang hoàng và bố trí, nơi này không thể bằng được Kim sắc sinh hoạt. Kim sắc sinh hoạt mặc dù hào hoa nhưng không mất đi sự tao nhã, còn nơi này thì có chút tục khí.
Có một sa phát (ghế sofa) thật lớn đủ để thừa nhận hình thể to lớn của thú nhân, trong đó thậm chí cón có thứ chuẩn bị riêng cho bỉ mông cự thú, ở phía trước là một tòa chủ tịch thai, mặt trên mặc dù không có ma pháp ba động, nhưng bảo thạch bố trí xung quanh nó lại làm cho chủ tịch thai phát ra quang huy nhàn nhạt.
Thiếu nữ phục vụ đưa Diệp Âm Trúc và Tử đến một sa phát phía bên trái, dẫn hai người ngồi xuống, sau đó kéo bình phong chung quanh lại một vòng, khiến cho bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy chủ tịch thai mà thú nhân chung quanh không thể nhìn thấy bọn họ, hơn nữa lại có một bài tử viết
“mười sáu hào”
đặt ở trên bàn trước mặt bọn họ.
Sa phát rất rộng rãi, ngồi rất mềm mại nhưng không mất đi sự co dãn, trên bàn có không ít hoa quả của nhân loại, thậm chí còn có rượu ngon.
Hai thiếu nữ phục vụ nhìn Diệp Âm Trúc và Tử, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị. Nhìn thấy bộ sáng nanh ác của thú nhân quen, đột nhiên thấy nam tử nhân loại xuất sắc như thế, các nàng khó có thể ức chế xuân tâm nhộn nhạo, Diệp Âm Trúc anh tuấn ưu nhã, Tử cương ngạnh cao lớn, đều là nam nhân xuất sắc nhất.
-Nhị vị tiên sinh, nếu các vị có nhu cầu muốn đặc thù phục vụ, xin mời phân phó.
Thanh âm nhu mì mang theo mị hoặc khó tả. Đáng tiếc các nàng tuyển sai đối tượng, thanh âm của các nàng lọt vào trong tai Diệp Âm Trúc và Tử chỉ có thể sinh ra chán ghét.
-Chúng ta không cần cái gì đặc thù phục vụ, các ngươi đi xuống đi.
Diệp Âm Trúc nhàn nhạt nói. Mặc dù hắn không biết ý mà hai thiếu nữ phục vụ này nói là gì, nhưng khí tức trên người các nàng làm hắn không thích.
Hai thiếu nữ phục vụ tự nhiên có thể cảm nhận được khí tức cự tuyệt người ngoài ngàn dặm của hai người Diệp Âm Trúc, bất đắc dĩ đành phải im lặng thối lui, để không gian yên tĩnh lại cho hai người.
Lúc vùa tới đây, Tử và Diệp Âm Trúc đại khái nhìn một chút qua tình huống của khu khách quý này, lúc bọn họ tiến vào thì đã có bảy tám bình phong được vây quanh, trong đó có một cái đặc biệt lớn, chỉ là nhìn không thấy tình huống của khách nhân bên trong.
Diệp Âm Trúc vỗ vỗ Tử, nói:
-Tử, ta có thể cảm giác tâm tình ngươi ba động rất kịch liệt, có phải hay không nguyên nhân là vì đi tới Lôi Thần Chi Chùy pháo đài? Đừng suy nghĩ nhiều, bất luận gặp phải chuyện gì cũng phải tỉnh táo.
Tử yên lặng gật đầu nhưng không có mở miệng, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.
Bọn họ cũng không phải chờ đợi lâu, ước chừng khoảng mười phút sau, cửa của khu khách quý chậm rãi đóng lại, trong đại sảnh kim bích huy hoàng, các loại quang mang thông qua bảo thạch đầu xạ dần dần ảm đạm xuống, đại sảnh lâm vào một mảnh hắc ám. Trong đại sảnh có không ít bình phong truyền ra thanh âm nữ nhân rên rỉ, thanh âm vừa như thống khổ vừa như hoan nhạc làm cho địa phương kim bích huy hoàng này càng thêm mập mờ.
Diệp Âm Trúc và Tử liếc nhau, liên tưởng đến đặc thù phục vụ mà thiếu nữ phục vụ nói lúc trước, hai người không nhịn được đều nhíu mày.
Tử chậm rãi nắm chặc tay phải làm, nhàn nhạt nói:
-Âm Trúc, ta phát hiện ta dường như hận nhân loại các ngươi thêm một chút.
Diệp Âm Trúc không có lên tiếng, hắn đương nhiên hiểu được ý tứ của Tử. Nhân loại ở chỗ này kiến thiết thương hội, không thể nghi ngờ là muốn kiếm tư nguyên của thú nhân, mà thương hội này rất hiển nhiên là đang dẫn dụ các quý tộc thú nhân. Hưởng lạc chính là rơi xuống vực sâu. Tử là Tử tinh bỉ mông, tất cả thú nhân có thể xem như là tộc nhân của hắn, hắn sao có thể hy vọng tộc nhân của mình biến thành như vậy chứ?
Không khí trở nên có chút trầm úc, Diệp Âm Trúc cũng không biết lúc này phải giải thích như thế nào, đúng lúc này thì một thanh âm ưu nhã từ trên đài vang lên, một đạo quang mang màu trắng từ không trung chiếu lên trên đài, một nam tử nhân loại nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc lễ phục màu đen đứng ở trên đài, người này vóc người trung đẳng, nhìn qua cũng không có chỗ nào đặc biệt, trong lúc gio tay nhấc chân đều lộ ra vẻ ưu nhã, không giống một thương nhân bình thường chút nào, ngược lại làm cho kẻ khác rất dễ cảm thấy thân thiết. Trong lúc hắn mỉm cười, trong mắt phóng ra quang mang nhàn nhạt, dùng một loại lễ nghi quý tộc tối tiêu chuẩn của các quốc gia loài người hướng về phía dưới đài.
-Xin chào các vị khách nhân tôn kính.
Ở thú nhân tộc địa vị nữ nhân cực kỳ thấp, cho nên nơi này căn bản không có nữ nhân xuất hiện.
-Thật cao hứng khi mọi người có thể tham gia cạnh giới hội Tử kim cấp bậc của Lôi Thần thương hội lần này. Lần này thương hội của chúng ta vì các vị khách quý đã chuẩn bị ba món bảo bối, vẫn là quy tắc cũ, trả cao nhất thì thắng. Ta, Lôi Thần thương hội hội trưởng Ai Thác Áo, sẽ tự mình chủ trì thịnh hội lần này cho các vị khách quý.
Vừa nói đến đây, dưới đài đột nhiên vang lên một thanh âm hỏa bạo
-Con mẹ nó, lão tử không có nhiều thời gian nghe ngươi nói nhảm, mau tiến hành cạnh giới đi. Con mẹ nó, mấy tiểu nương môn này vóc người đúng là không tệ, hắc hắc hắc hắc.
Thanh âm thô tục làm người khác rất khó chịu, nhưng tiếng dâm tiếu lại từ một bình phong khác truyền đến.
Tử nắm chặt quyền đầu, trầm giọng nói:
-Ta càng hận đám hỗn đản trầm mê hưởng lạc này hơn.
Đúng lúc này thì từ trong một bình phong ở cách hai người không xa phía trước truyền ra tiếng nữ nhân kêu thảm thiết
-Đại gia, ngài tha ta đi, ta thật sự không được, nếu không, ta đổi cho ngài một tỉ muội khác.
Một thanh âm so với thanh âm hỏa bạo kia càng thêm thô tục
-Con mẹ nó, lão muốn ngươi. Bình thường lão tử đều làm bốn lần, con mẹ nó ngươi mới hai lần đã muốn chạy. nói cho ngươi biết, lão tử có tiền, không để cho lão tử làm, lão tử dùng tiền ném chết ngươi. Ít nhất phải một lần nữa.
Ai Thác Áo trên đài nhíu mày, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, tùy ý làm một cái thủ thể với thủ hạ phía dưới, lập tức có người đi về phía bình phong phía trước Diệp Âm Trúc bọn họ. Khi người đó ra ngoài, trực tiếp đem theo một thiếu nữ phục vụ ra ngoài, mặc dù trên người đã được quần áo che, nhưng Diệp Âm Trúc và Tử đều không cảm giác được thiếu nữ kia còn có khí tức sinh mệnh tồn tại.