Cầm Đế

Chương 29: Thú liệp kinh kiến



” Không thể nào a, còn phải đi nữa sao! Khí trời này, quả thực là lạnh chết mất.”

Mặc dù phủ kín trên người là chiếc áo khoác lông cừu, nhưng cái lạnh cũng khiến Hương Loan phải ai thán. Nàng thật sự hối hận khi tham gia cuộc chiến này!

Hải Dương huých bả vai nàng, thấp giọng nói

” Trót tới đây rồi, nên nhận nhịn chút đi.”

Trông khí sắc của Hải Dương so với lần đầu tiên gặp Âm Trúc đã khá hơn rất nhiều, trên mặt tuy vẫn còn vết sẹo được che phủ bởi mái tóc dài nhưng gần đây, cứ mười ngày một lần, Diệp Âm Trúc lại sử dụng thần châm thứ mạch liệu pháp để trị liệu cho nàng. Tính đến ngày hôm qua, tổng cộng Hải Dương đã trải qua bốn lần trị liệu. Năng lượng sinh mệnh từ tử trúc thần châm không ngừng truyền đến cơ thể nàng, khiến một nửa gương mặt xấu xí từ lâu không có cảm giác nay lại một lần có lại cảm giác, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận, nửa bên kia gương mặt nhăn nheo co rút, đã có dấu hiệu sinh cơ huyền diệu.

Hương Loan hờn dỗi, nói:

” Nhưng chúng ta lâm vào tình cảnh này cũng quá khổ mà. Âm trúc, không bằng ngươi đạn cầm cho chúng ta một bản, ngươi thấy sao?”

Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói:

” Trên xe ngựa quá lắc lư, không thể đạn tấu được! Hương Loan học tả,ngươi nhẫn nại thêm một hồi nữa đi.”

Tô lạp than nhẹ một tiếng:

” Xem ra lần này chúng ta sẽ không phải đến tiền tuyến đâu.”

Diệp Âm Trúc sửng sốt:

” Tại sao lại như vậy?”

Tô Lạp giải thích: ” Vừa rồi có mệnh lệnh, ngươi không nghe hay sao? Họ điều chúng ta tới Khoa ni á thành. Nơi đó thì ta biết, mặc dù giáp với Mễ lan đế quốc cùng cực bắc hoang nguyên, nhưng tại Khoa ni á thành phương bắc, có vùng sơn mạch liên miên bất tận, ranh giới cũng vượt qua hơn 2000 thước.Trừ phi thú nhân cuồng hóa, tựu chung cũng không có công kích vào nơi đó. Chúng ta lần này tới tiền tuyến, sợ rằng thật sự chỉ là “cưỡi ngựa xem hoa

” mà thôi, còn có thế thấy được thú nhân hay không thì đó lại là chuyện khác.”

Hương Loan đáp: ” Không thể nói thế được, dù sao quân bộ cũng có sự lo lắng riêng của họ. Ngươi nên biết, trong đám đệ tử chúng ta, có không ít người thuộc về đế quốc tam đại gia tộc, nếu vạn nhất trên chiến trường có xảy ra chuyện gì, ai có thể đứng ra đảm bảo được đây. Bất quá, để thấy được thú nhân thì không hẳn là không có cơ hội. Theo ta được biết, cứ mỗi lần cuộc chiến mùa thu bảo vệ hàng năm đi vào giai đoạn kết, lúc đó tất cả học viên học viện sẽ được chiêm ngưỡng cuộc chiến cuối cùng, học viên chiến sĩ có thể được tham gia vào phần chiến với quy mô nhỏ, còn học viên ma pháp sư yểm trợ bên ngoài.”

Tô Lạp nhíu mày hỏi:

” Theo ngươi, chúng ta tham dự cuộc chiến này để làm gì?”

Huơng Loan cười nói:

” Học viện cử chúng ta tham dự để mở mang thêm kiến thức, chẳng nhẽ ngươi lại hi vọng, chúng ta đều mới 18 mà phải trở thành những người liều mạng chiến đấu hay sao! Nếu ngươi có đủ khả năng, 10 năm sau có thể cầm quân được đấy, bất quá Tô Lạp ngươi nên biết, Khoa ni á thành chỉ là một tiểu địa phương mà thôi! ”

Tô Lạp sắc mặt hơi đổi, cúi đầu im lặng. Nhưng thật ra người khó chịu nhất vẫn là Áo Tạp Phúc, thân là kim tinh long kỵ tướng mà chẳng được tham chiến, làm rạng danh tông môn. Hắn thật sự rất buồn, nhưng ông nội hắn đã có lệnh, hắn nào không dám nghe theo.

Cả đoàn người lại kéo nhau đi tiếp, sau 2 ngày cũng đã tới Khoa ni á thành.

Phải nói Khoa ni á thành tại phương Bắc đúng là một tiểu địa phương, so với Mễ Lan thành còn chưa tới được một phần trăm, dân cư thưa thớt, chỉ khoảng 2 vạn hơn. Do vì tiếp cận với cực bắc hoang nguyên, lãnh địa Khoa ni á thành thuộc loại chí hàn, đại đa số dân sống ở đây theo nghề săn bắn. Đúng như lời Tô Lạp đã nói, thành thị ở đây liền kề với núi non trập trùng. Diện tích tuy không lớn, nhưng cũng vượt qua 2000 thước. Thiên nhiên kỳ diệu, vô tình tạo nên một nơi khó công dễ thủ. Cũng do bởi những dãy núi cao trùng điệp, ngăn cách đại bộ phận hàn lưu từ phương Bắc, nên Khoa ni á thành có khí hậu khá thoải mái hơn so với các thành trì khác ở phương bắc của Mễ lan đế quốc.

Vào bên trong, Áo Tạp Phúc trực tiếp quả lý việc phòng thủ của tòa thành, trước đây việc này do 500 binh lính đảm nhận, nhưng hắn thấy những người này một điểm hữu dụng cũng không có. Sau khi an bài đệ tử học viện cẩn thận, những khi buồn bực hắn dẫn theo 500 long kỵ binh dò xét khắp quần sơn xung quanh. Thân là một tướng lĩnh xuất sắc, hắn không chút nào tỏ vẻ khinh thường việc này, đồng thời tuần sát quần sơn cũng khiến tâm trạng buồn bực của hắn nguôi ngoai phần nào.

60 chiến sĩ đệ tử được an bài trong thành, 500 long kỵ binh tuần thành bên ngoài. Vì là ma pháp sư nên nhóm Diệp Âm Trúc nhàn nhã hơn, hưởng thụ nghỉ ngơi trong quân doanh ấm áp, tự ý làm gì cũng không bị ai giám sát. Làm chức nghiệp ma pháp sư cao quý, cho dù là long kỵ binh đối với bọn họ cũng chỉ đứng xa mà nhìn thôi.Dù sao thì tại chiến trường, địa vị của một ma pháp sư rất trọng yếu.

Tin tức bắt đầu từ tiền tuyến truyền đến, nhóm người Diệp Âm Trúc tại Khoa ni á thành được năm ngày thì chiến tranh chính thức bắt đầu.

” Nhìn vào đây! ”

– Áo Lợi Duy Lạp đứng ở đại trướng chỉ tay lên bản đồ tác chiến mà nói: ” Thú Nhân cũng không phải chính thức phát động chiến tranh, nhưng để đạt được đến mục đích cuối cùng là thu được càng nhiều lợi ích càng tốt,dĩ nhiên chúng ta không còn cách nào khác là phải chiến đấu. Bình thường mà nói, bọn chúng chia thành trăm quân một, tập trung theo từng tộc nhất định. Tốc độ nhanh nhất chính là lang kỵ binh, cướp được lương thực, bọn chúng lập tức triệt thoái, nếu gặp phải đại đội, lập tức rút ngay, làm chúng ta không kịp tiếp ứng. Đối với bọn chúng mà nói, cướp được lương thực là thành công.”

Tại Khoa ni á thành, Áo Lợi Duy Lạp cũng không nhẫn nại được, Áo Tạp Phúc còn chưa trở về, hắn nghi ngờ nhị ca của mình đã xuất lĩnh 500 long kỵ binh lén ra tiền tuyến. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tại quân doanh giảng giải cho chúng đệ tử qua bản đồ tác chiến, thông báo tình huống cuộc chiến bảo vệ mùa thu này mà thôi.

Những người nghe Áo Lợi Duy Lạp giảng giải trong đại trướng đều là chiến sĩ, riêng trong số các ma pháp sư chỉ có Diệp Âm Trúc là ngoại lệ, hắn đối với quân sự rất có hứng thú, nhất là khi Áo Lợi Duy Lạp thuyết giảng về điều lệ cuộc chiến. Lúc này hắn đang đứng cạnh bên Áo Lợi Duy Lạp, chăm chú lắng nghe.

” Chúng ta phải ứng phó thế nào đây? ”

.

Áo Lợi Duy Lạp đáp: ” Chúng ta đều biết cực bắc hoang nguyên cùng biên giới quốc gia tiếp giáp chừng ngàn dặm, như vậy việc phòng ngự toàn bộ là không có khả năng. Lần này chúng ta có 30 quân đoàn, tương đương với 30 vạn quân. Lấy vị trí Thánh tâm thành làm trung tâm, cứ mỗi một trăm dặm lại có một quân đoàn phòng thủ, hình thành một cái lưới lớn, chờ đợi địch nhân chui đầu vào rọ. Đương nhiên việc phòng thủ của chúng ta cũng có thể sẽ bị thú nhân đột phá, việc này là không thể tránh khỏi. Thú nhân quá bưu hãn, nếu thực sự bức họ vào tuyệt cảnh, có trời mới biết họ sẽ làm gì. Để đề phòng đại quân của thú nhân có thể kéo đến, tại Thánh tâm thành của chúng ta còn có 20 vạn quân tinh nhuệ, bao gồm cả 5000 long kỵ binh, một khi thú nhân công kích đại quy mô, chúng ra sẽ cho họ một bài học nhớ đời “. Nói đến đây, hắn dùng sức nắm chặt tay, phảng phất như đang tưởng tượng mình là tổng chỉ huy quân đội chống lại thú nhân.

Trong khi những người khác đang chìm vào suy tư những lời Áo Lợi Duy Á vừa nói thì Diệp Âm Trúc đã hỏi luôn:

” Áo Lợi Duy Á đại ca, số lượng của thú nhân so với quân đội của chúng ta nhiều ít ra sao? ”

.

Ánh mắt Áo Lợi Duy Á toát lên một tia tán thưởng đối với Diệp Âm Trúc, đáp: ” Thú nhân quân đội cũng không thống nhất, bọn họ chia ra làm mười bộ lạc, trong đó phải có đến bảy, tám bộ lạc thuộc loại cường đại. Cường đại nhất chính là Lôi thần bộ lạc, có đến 40 vạn quân. Các bộ lạc khác so với Lôi thần bộ lạc có ít hơn một chút. Tính tống thể, quân đội thú nhân lên đến 200 vạn, thậm chí còn có thể nhiều hơn. Chúng ta có 50 vạn quân, A tư khoa lợi có 20 vạn quân, Phật la vương quốc có 30 vạn, tổng cộng là 100 vạn “.

Diệp Âm Trúc nói:

” Như vậy tổng số quân đội của chúng ta chỉ bằng một nửa thú nhân thôi sao? ”

.

Áo Lợi Duy Lạp đáp: ” Đúng vậy. Thẳng thắn mà nói, lực chiến đấu của thú nhân rất mạnh, khi cần thiết họ có thể sử dụng cả dân thường làm binh lính. Với tố chất trời sinh, thú nhân rất thích hợp để trở thành cường đại chiến sĩ. Đáng tiếc bọn họ lại không am hiểu việc công thành, trí tuệ cũng tương đối thấp, hơn nữa về trang bị quân dụng và vũ khí cũng không được đầy đủ như chúng ta. Vì thế, cho dù số lượng thú nhân có nhiều đến đâu thì cũng rất khó có khả năng thắng được chúng ta. Đương nhiên chúng ta cho dù có thắng cũng không thể nhân cơ hội tiếp tục công kích bọn họ. Cực bắc hoang nguyên quả là một địa phương quỷ quái, chỉ có tố chất của thú nhân mới có thể sinh tồn. Nhiệm vụ của loài người chúng ta chỉ cần kìm hãm thú nhân không cho tiến vào đại lục là được. Còn về vấn đề của học viện lần này, việc chúng ta có thể chỉ ngồi đợi đến cuộc chiến cuối cùng là chưa trắc, các tình huống trên chiến trường thiên biến vạn hóa, không ai có thể nói trước được điều gì “.

” Âm Trúc! ”

. Đúng lúc Tô Lạp cũng từ bên ngoài đi vào đại trướng.

” Ngươi lại ở đây nghe Áo Lợi Duy Lạp giảng bài a! Thật không rõ ngươi là ma pháp sư kiểu gì nữa, đối với chuyện của quân đội cũng cảm thấy hứng thú ”

.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

” Đó là do ta thấy quân sự cũng là một môn nghệ thuật! Áo Lợi Duy Lạp đại ca giải thích về tình hình chiến trường cũng rất đặc sắc, không nghe quả thật hơi phí ”

.

Khi còn bé, mỗi ngày hắn chỉ tiếp xúc với cầm, mặc dù có thể khiến bản thân đạt được thực lực cường hãn, nhưng cũng đã đánh mất rất nhiều niềm vui trong cuộc sống. Áo Lợi Duy Lạp giảng giải về quân sự, đối với hắn tựa như trẻ con nghe kể chuyện cổ tích, không như những chiến sĩ khác toàn thân cảm thấy huyết mạch sôi trào, chỉ chực có cơ hội là cầm binh khí lao ra chiến trường.

” Đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo chơi một chút ”

. Tô Lạp kéo tay Diệp Âm Trúc đi ra khỏi đại trướng.

” Tô Lạp… ”

. Diệp Âm Trúc có chút không thoải mái.

Áo Lợi Duy Lạp cười ha hả:

” Tô Lạp nói đúng đấy, làm ma pháp sư, ngươi không thể nào chỉ huy quân đội được đâu. Đi ra ngoài ngắm cảnh đi, thẳng thắn mà nói, chỗ này cũng không cần lo gì cả. Đại ca và nhị ca cũng thật là… bỏ mặc chúng ta ở đây ”

.

Bất đắc dĩ Diệp Âm Trúc đành phải theo Tô Lạp ra ngoài.

” Âm Trúc, chúng ta đi săn đi. Bây giờ mặc dù đã là cuối thu nhưng ở đây được núi cao che chắn khỏi cái lạnh, đảm bảo sẽ có rất nhiều dã thú.Chúng ta đi ra ngoài săn bắn một lúc rồi về, cũng có thể cung cấp cho mọi người ít thực phẩm tươi. ngươi thấy thế nào? ”

.

Nhìn bộ dáng hưng phấn của Tô Lạp, Âm Trúc cũng nhanh chóng đáp ứng, háo hức đi luôn. Thẳng thắn mà nói, cho dù đột phá đến cảnh giới kiếm đảm cầm tâm nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn mà thôi.

” Được rồi, bất quá chúng ta phải quay trở về sớm đấy. Nếu không mọi người sẽ biết lĩnh đội như ta lại chốn ra ngoài đi săn ”

.

Tô Lạp cười nói:

” Ngươi chỉ là lĩnh đội trên danh nghĩa mà thôi. Nhưng mà ta cũng không thể nghĩ rằng lão Mã lại là nguyên soái Mã Nhĩ của đế quốc, ông ấy tựa hồ rất thích ngươi, sau này ngươi có chỗ dựa là La lan gia tộc rồi nhé. Nhanh, chúng ta nên lẻn ra ngoài, đừng để cho người khác biết là được ”

.

” Các ngươi muốn làm gì? ”

. Một thanh âm đột ngột vang lên khiến Âm Trúc và Tô Lạp giật hết cả mình, hai người quay lại thấy Hương Loan và Hải Dương không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau bọn họ.

Hương Loan khoác bên ngoài chiếc áo màu hồng phấn, không biết làm từ chất liệu gì, nhìn qua hoa quý mà điển nhã, khiến nhan sắc của nàng càng trở nên rực rỡ. Hải Dương cũng mặc một chiếc áo giống y hệt Hương Loan, chỉ khác ở điểm nó có màu trắng, tạo cho nàng một vẻ đẹp u sầu, buồn bã.

” Không có gì ”

. Tô Lạp tỉnh bơ nói, ngay cả sắc mặt cũng không đổi.

Hương Loan hừ một tiếng, nói:

” Những lời các ngươi nói chúng ta đã nghe được hết rồi, còn nói là không có gì. Đi ra ngoài chơi mà không gọi chúng ta, như vậy cũng gọi là huynh đệ sao ”

.

Tô Lạp mỉm cười, nói:

” Hương Loan tiểu thư, chúng ta vỗn không phải là huynh đệ a! ”

.

Hương Loan đỏ mặt lên:

” Ta mặc kệ, ở đây buồn muốn chết đi được. Các ngươi đi ra ngoài nhất định phải mang theo ta và Hải Dương theo, nếu không ta sẽ đi nói với mọi người là lĩnh đội trốn ra ngoài đi chơi ”

.

Diệp Âm Trúc và Tô Lạp liêc nhìn nhau, ánh mắt đầy khổ sở. Tô Lạp gắng gượng đưa ra lý do:

” Chúng ta muốn đến rừng rậm ở bên ngoài, các ngươi là ma pháp sư, thân thể yếu đuối, sợ rằng sẽ không được an toàn ”

.

Hương Loan cười hì hì, đáp:

” Chúng ta là ma pháp sư, vậy các ngươi là chiến sĩ đích thực sao? Ngươi còn định rủa cho chúng ta gặp chuyện không may đó hử? Không nói nhiều nữa, chúng ta mau đi thôi ”

.

Vốn chuyến đi chỉ có hai người nay biến thành bốn người, lặng lẽ rời khỏi Khoa ni á thành. Bốn người thẳng tiến đến khu rừng rậm ở phương bắc, cách tòa thành không xa.

Lúc mới đầu, Hương Loan và Hải Dương rất hưng phấn, luôn miệng cười nói, dù sao ở trong thành nhiều cũng không có chuyện gì để làm, nay được đi săn còn gì thú vị hơn. Nhưng chỉ một lúc sao, sự yếu ớt về thể chất của ma pháp sư đã bắt đầu bộc lộ.

” Nghỉ ngơi một chút đi, ta không thể đi được nữa ”

. Hương Loan

” duyên dáng ”

nói, sau đó dừng lại không chịu đi tiếp.

Tô Lạp có chút bất mãn nói:

” Đã bảo mà các ngươi lại không thèm nghe. Bây giờ mới là đầu bìa rừng, muốn tìm được dã thú còn phải đi xa. Nếu không theo kịp các ngươi trở về đi, bây giờ vẫn còn có thể đấy ”

.

Hương Loan trừng mắt nhìn hắn, nói:

” Thì làm sao? Ngươi xem thường chúng ta chăng? ”

. Nói xong nàng hướng về phía Âm Trúc thể hiện ánh mắt u oán, ủy khuất, khiến cho Âm Trúc nhất thời ngẩn ngơ.

” Đã đến đây rồi, chúng ta nhất định sẽ đi đến cùng. Diệp Âm Trúc, ngươi kéo ta đi tiếp nhé! Không phải đấu khí của ngươi rất lợi hại sau, điều này chắc không thành vấn đề chứ? ”

.

” Ta… ”

. Diệp Âm Trúc nhất thời đỏ bừng mặt, hắn không biết có nên đáp ứng hay không thì Hương Loan đã chủ động nắm lấy tay hắn. Bàn tay Hương Loan nhỏ nhắn mà mềm mại, các ngón tay thanh mảnh nắm lấy tay hắn khiến tim hắn đập thình thịch như trống trận, toàn thân cứng đờ, mặc càng lúc càng đỏ.

Hương Loan che miệng cười, cố ý áp sát thân hình vào ngươi Âm Trúc, nói:

” Không hổ là người tâm địa đan thuần nhất học viện a! Âm Trúc, không phải là ngươi mới được nữ tử nắm tay lần đầu đấy chứ? ”

.

Cả người mê đi vì mùi hương thơm ngát toát ra từ thân thể Hương Loan, hơn nữa tay nàng còn đang nắm tay hắn, cảm giác thật vô cùng kỳ diệu. Diệp Âm Trúc mơ hồ gật đầu, nói:

” Đúng như vậy, đúng như vậy ”

.

Nhìn bộ dáng thành thật lẫn xấu hổ của hắn, Hương Loan không nhịn được càng cười to hơn:

” Ngươi thực sự quá đáng yêu a! Người như ngươi sợ rằng đã tuyệt chủng trên đại lục từ lâu rồi. Nói như vậy ta là người vinh dự đầu tiên được cầm tay ngươi rồi. Mà tay ngươi chí có bốn ngón, quả thực có chút kỳ quái. Hải Dương, tay kia của hắn ta nhường cho ngươi đấy, chúng ta tiếp tục đi thôi ”

.

Hải Dương cúi đầu, nàng không nói thêm điều gì, chỉ vươn bàn tay giá lạnh nắm lấy tay còn lại của Diệp Âm Trúc. Tay nàng so với Hương Loan còn nhỏ hơn một chút, không ngừng run rẩy trong bàn tay của Diệp Âm Trúc, dễ khiến người khác sinh ra trách nhiệm phải bảo vệ nàng.

Một ấm áp, một lạnh như băng, hai cảm giác bất đồng truyền từ hai tay khiến Diệp Âm Trúc ngất ngây, thần sắc trở nên ngây ngô. Vào cuối thu, khí hậu ở phương bắc rất lạnh lẽo nhưng lúc này toàn thân hắn nóng hừng hực. hận không thể nhảy xuống hố băng cho thoải mái.

Tô Lạp trong mát toát ra một quang mang kỳ dị, có chút tức giận nói:

” Các ngươi làm vậy là sao? Ta cũng có đấu khí, sao các ngươi chỉ nắm tay hắn mà không nắm tay ta? ”

.

Hương Loan cười nói:

” Bởi vì ngươi không thanh thuần như Diệp Âm Trúc a! Ít nhất ta dám chắc, hắn nắm tay chúng ta sẽ không nảy sinh tà ý, còn ngươi thì ai ma biết được. Hơn nữa vóc người ngươi nhỏ gầy như vậy, co khả năng kéo chúng ta sao? ”

.

Tô Lạp cố phản bác:

” Cho dù kéo hai người không được nhưng ít nhất cũng có thể kéo một người chứ ”

.

Hương Loan nhùn vai đáp:

” Không thèm, ta không thích ngươi. Hải Dương, ngươi có sang đấy không? ”

.

Hải Dương không nói gì, chỉ lắc lắc đầu, thể hiện rõ quyết định của mình.

” Tô Lạp, ta…. ”

.

” Không cần giải thích nữa, đi thôi ”

. Tô Lạp trừng mắt nhìn Âm Trúc một cái, hung hăng đi đầu.

Diệp Âm Trúc chỉ có thể cười khổ, xấu hổ mang theo Hương Loan và Hải Dương nhị nữ đi theo. Thực lực hắn bây giờ so với trước kia đã tăng lên không ít, mặc dù phải mang thêm hai người nhưng thừa sức đi theo Tô Lạp không chút khó khăn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại

chấm cơm.

Hương Loan và Hải Dương cảm nhận được từ tay Âm Trúc truyền đến một cỗ đấu khí nhu hòa, nâng thân thể các nàng lên một cách dễ dàng, tựa hồ như hai nàng đối với Âm Trúc không có một chút sức nặng nào vậy. Cảnh vật xung quanh không ngừng thay đổi, mặc dù có hơi lạnh một chút nhưng cảm giác phi hành quả thực rất kích thích đối với hai nàng.

Men theo sườn núi, nửa giờ sau Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đã lên đến đỉnh ở độ cao 1000 thước. Trên đỉnh núi không khí lạnh hơn dưới kia nhưng cũng rất thanh tân.

” Thoải mái quá! ”

. Hương Loan hưng phấn kêu lên, dựa người vào vai Âm Trúc hỏi:

” Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây? ”

.

Âm Trúc chưa kịp trả lời thì Tô Lạp ở phía trước đã lên tiếng:

” A, sao lại có nhiều dã thú đến vậy? ”

.

Diệp Âm Trúc nhìn theo hắn, quả nhiên mặt bên kia của chân núi có một khu rừng nhỏ, số lượng dã thú rất nhiều, nhưng vừa thấy người là bỏ chạy tán loạn. Những dã thú này thuộc nhiều chúng loại khác nhau, lớn có bé có, nhưng giờ đây đang lâm vào trong trạng thái khủng hoảng, sợ hãi.

” Đi! ”

. Tô Lạp khẽ quát một tiếng, thân thể giống như một tia chớp màu xám, trong chớp mắt nhằm hướng chân núi lao đi. Tốc độ của hắn quả thực king người, đến Diệp Âm Trúc đạt đến hoàng trúc ngũ giai cũng phải cảm thán.

Hương Loan kinh hô:

” Nhanh quá, không hổ danh là thích khách hệ. Âm Trúc, chúng ta cũng đến đó xem một chút đi ”

.

” Hảo ”

. Diệp Âm Trúc thúc giục đấu khí, mang hai người đuổi theo Tô Lạp, rất nhanh chóng cũng đã xuống được chân núi.

Tô Lạp lúc này đã bắt đầu hành động, thân ảnh của hắn như hư ảo bởi tốc độ quá nhanh, hữu thủ cầm một chủy thủ màu đen, cứ mỗi lần vung tay ra là có một dã thú gục xuống. Diệp Âm Trúc từ xa quan sát thấy chủy thủ của Tô Lạp xẹt qua cổ họng của những dã thú, chúng không kịp kêu một tiếng, thân thể đã gục xuống, máu tươi phún đầy ra. Bất kể là loại dã thú nào cũng không thể chịu nổi một kích của Tô Lạp. Tô Lạp dường như muốn đem sự khó chịu lúc nãy phát tiết lên đám dã thú, chỉ trong chốc láy mà đã có hơn mười dã thú gục ngã, trong không khí lạnh như bằng phảng phất mùi máu tanh.

Diệp Âm Trúc có chút không đồng tình, hắn định gọi Tô Lạp lại nhưng động tác của Tô Lạp quá nhanh, mắt hắn còn không thể nhìn rõ thân ảnh của Tô Lạp.

” Oa, lợi hại quá! Đã lâu không thấy một thích khách lợi hại như vậy. Xem ra lúc nãy hắn tự hào về đấu khí của mình cũng không phải là khoe khoang ”

. Hương Loan cũng đã phản ứng, thấy cảnh tượng này nàng cực kỳ hưng phấn. Buông tay rời khỏi Âm Trúc, nàng lấy ra từ không gian giới chỉ một cây đàn tỳ bà, hữu thủ khẽ gẩy, lục quang lóe ra, những đợt bạo âm hướng tới đám dã thú đang chạy trốn công kích.

Đây là lần đầu tiên Âm Trúc thấy Hương Loan thi triển ma pháp, nàng khống chế bạo âm vô cùng chuẩn xác, mỗi một tiếng bạo âm vang lên lại có một dã thú gục ngã không dậy nổi. Ở khu rừng này chỉ có các loại dã thú cấp thấp, làm sao có thể chịu nổi những đợt bạo âm của nàng công kích đây. Mà cây tỳ bà nàng sử dụng bây giờ cũng tỏa ra ngân quang, xem ra không phải là vật tầm thường.

Hương Loan giống như là đang so tài cùng Tô Lạp, hai người không ngừng ra tay công kích, số dã thú gục ngã bây giờ cũng phải 100 con. Điều khiến Hương Loan giật mình là Tô Lạp công kích bằng chủy thủ đương nhiên không thể nhanh bằng nàng sử dụng bạo âm công kích, vậy mà số dã thú Tô Lạp giết được lại nhiều hơn nàng.

Hải Dương không gia nhập vào đợt săn bắn này, nàng thủy chung vẫn đứng bên cạnh Diệp Âm Trúc, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay hắn như sợ hắn chạy mất.

” Tô Lạp, Hương Loan học tả, đủ rồi. Chúng ta mặc dù có không ít người nhưng dù sao cũng không thể ăn được nhiều đến vậy, dừng tay thôi ”

. Diệp Âm Trúc cao giọng hô. Dã thú thân hình không nhỏ, dù mấy người có không gian giới chỉ sợ rằng cũng không thể chứa nổi, mà hơn nữa giết nhiều quá ăn cũng không hết.

Thân ảnh màu xám chợt lóe, Tô Lạp đã đi về bên cạnh hai người bọn họ, chủy thủ màu đen trong tay hắn ngay cả một giọt máu cũng không dính, sắc mặt thản nhiên như không, nhịp hô hấp vẫn đều đặn, cứ như là từ nãy đến giờ hắn chưa hề ra tay vậy.

Còn Hương Loan thì liên tục phóng thích tinh thần ma pháp, lúc này đã có chút mệt mỏi, thu hooig tỳ bà, liếc nhìn Tô Lạp, nói:

” Ngươi thực sự là quái vật máu lạnh ”

.

Tô Lạp thản nhiên trả lời:

” Cảm ơn ngươi đã khen. Thích khách đều có máu lạnh cả ”

.

Diệp Âm Trúc mang theo Hải Dương tiến lên, vừa đi nhặt các con thú gục ngã bỏ vào không gian giới chỉ, vừa nói:

” Bên này sao lại có nhiều dã thú đến vậy? Các ngươi xem, trên núi còn không ít dã thú xuống đây, cho dù là mùa đông đến, dã thú cũng không cần phải di chuyển gấp đến vậy. Chẳng lẽ có nguyên do nào khác chăng? ”

.

An Nhã đã đưa cho hắn một không gian giới chỉ bên trong rất rộng lớn, lại có thể phân cách không gian, cho nên cũng không sợ máu dã thú làm vấy bẩn hải nguyệt thanh huy cầm. Đúng như lời hắn nói, từ xa quan sát thấy không ít dã thú đang di chuyển về phía bọn hắn đang đứng, mặc hco Tô Lạp và Hương Loan vừa giết nhiều như vậy, bọn chúng cũng không ngừng tiến lên, những con thú bỏ chạy lúc trước cũng đã bắt đầu quay trở lại.

Tô Lạp gật đầu nói:

” Việc này quả thực bất thường. Các ngươi ở đây chờ ta đi xem xét tình hình ”

.

Diệp Âm Trúc vội can ngăn:

” Chúng ta cùng đi, nhiều người dù sao cũng dễ chiếu cố lẫn nhau hơn ”

. Hắn không biết tại sao trong lòng hắn có một dự cảm cực kỳ không tốt. Từ khi còn bé hắn đã luyện cầm ở trong rừng trúc, đối với dã thú cũng có hiểu biết đôi chút, nay dã thú lại có biểu hiện là thường như vậy, trong rừng sâu kia chắc chắn phải có chuyện gì xảy ra.

Tô Lạp nhìn thoáng qua Hương Loan và Hải Dương, nói:

” Vậy ngươi phải cẩn thận một chút khi bảo vệ các nàng ấy, khi gặp cường đại ma thú, ta sẽ đón đầu nó, ngươi đem hai nàng ấy chạy trước đi. Ngân Tệ, ra đi ”

. Vừa nói, Tô Lạp vừa vỗ vỗ vào ngực mình.

Ngân quang chợt lóe, thân hình một thước rưỡi của tiểu long rơi bịch một cái xuống đất, long trảo nhỏ xíu đang dụi dụi đôi mắt của mình, xem bộ dáng là vừa mới ngủ dậy. Bộ dạng của nó bây giờ quả thực tức cười, vừa mới tỉnh táo đôi chút đã chạy đến dùng hai tiểu trảo ôm lấy chân Tô Lạp:

” Không, mụ mụ, bên ngoài lạnh lắm, con muốn ngủ ”

.

Nghe Ngân Tệ gọi Tô Lạp là

” mụ mụ ”

, Diệp Âm Trúc cố gắng nhịn cười, cả người rung lên bần bật, trong khí Hương Loan và Hải Dương ngốc trệ nhìn tiểu long trước mặt.

Hải Dương kinh hô:

” Đây là long sao? ”

.

Hương Loan ngây ngốc trả lời: ” Đúng vậy, chính là long, hơn nữa còn là ngân long cao quý. Nó còn nhỏ như vậy mà đã biết nói đã chứng minh trí tuệ cùng thân phận của nó. Nhưng vì sao nó lại gọi Tô Lạp là

” mụ mụ ”

? “.

Diệp Âm Trúc đến bây giờ không thể nhịn được nữa, bật cười, nói:

” Tiểu tử kia đã trực tiếp ấp trứng, sau khi trứng nở tiểu long nhìn thấy Tô Lạp đầu tiên. Có thể đó là nguyên nhân nó coi Tô Lạp là mẹ nó ”

.

Hương Loan nghi hoặc hỏi:

” Nhưng mà long đối với khí tức của con người rất là linh mẫn, khả năng của cự long chính thức thì càng không phải nói. Nó ngay cả giới tính chẳng lẽ cũng không phân biệt được sao? Tô Lạp, ngươi cũng là ma vũ song tu sao? Sao có thể gọi được nó ra? ”

.

Tô Lạp lắc đầu đáp:

” Không, ta không phải là ma vũ song tu. Ngân tệ, ngươi cũng đi ra ngoài hoạt động thân thể một chút đi, ngủ nhiều không tốt cho sức khỏe đâu. Nếu cứ tiếp tục như thế này ngươi sẽ không còn là ngân long mà biến thành ngân trư đấy ”

.

Nghe hắn nói hai chứ

” ngân trư ”

, Hải Dương và Hương Loan không nhịn được đồng thời che miệng cười, Tô Lạp bây giờ mới phát hiện ra,

” ngân trư ”

” âm trúc ”

phát âm rất giống nhau, nhất thời xấu hổ liếc nhìn Âm Trúc. Âm Trúc bây giờ cũng đang nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lạnh như băng của Tô Lạp lúc nãy đã trở thành ấm áp.

Nguyên lai từ lúc Ngân Tệ chui ra từ vỏ trứng, việc lớn lên của nó đối với hai người Tô Lạp và Âm Trúc quả thực vô cùng đau đầu. Đầu tiên là sự phát triển của nó cần rất nhiều năng lượng, tiếp theo là khi nó lớn lên rồi ở trong người Tô Lạp không còn tiện nữa. Dù sao bây giờ nó hãy còn nhỏ, Tô Lạp để nó ngủ trong áo là an toàn nhất, không sợ nó đi lung tung ra ngoài.

Bất đắc dĩ hai người đành phải nuôi nó tại túc xá. Nhưng vấn đề đau đầu hơn là tiểu tử này ăn khỏe vô cùng, chỉ trong một ngày, nó đã lén hai người ăn toàn bộ số thực phẩm để dành trong một tuần, hơn nữa khi ngủ lại muốn độc chiếm cả một cái giường. Vốn Diệp Âm Trúc muốn Tô Lạp sang giường mình ngủ cùng nhưng nói thế nào thì Tô Lạp cũng không đồng ý.

Cũng may mà hai người còn nhớ tới khối lân phiến mà An Nhã tặng cho trước lúc rời đi. Nguyên lai khối lân phiến đó là di vật của cha mẹ Ngân Tệ để lại, bên trong cũng chứa rất nhiều năng lượng. Ngân long là ma pháp long, khối lân phiến không ngừng hấp thụ các ma pháp nguyên tố xung quanh, sau đó truyền vào trong cơ thể Ngân Tệ, do đó hai người đối với sức ăn của Ngân Tệ không cần đau đầu nữa, chỉ chú ý đến lúc đi đâu xa phải mang nó theo thôi.

Diệp Âm Trúc hướng tới Hải Dương và Hương Loan nói:

” Việc Tô Lạp sở hữu ngân long xin các ngươi giữ bí mật cho! ”

Hải Dương gật đầu còn Hương Loan có chút hâm mộ nói:

” Thật ghen tỵ với ngươi đấy, trong học viện này cũng có mấy người có cự long nhưng chỉ mình Tô Lạp ngươi là có cự long cao quý như ngân long mà thôi. Tô Lạp, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi thu phục được ngân long này như thế nào không? ”

.

Tô Lạp liếc nhìn Diệp Âm Trúc một cái rồi nói:

” Bằng hữu cho ta ”

.

” A! Bằng hữu của ngươi đưa cho ngươi? Loại bằng hữu nào mà lại hào phóng như vậy? Nếu có người tặng ta một ngân long, không chừng ta sẽ gả cho hắn luôn ”

. Ánh mắt Hương Loan không cách nào rời khỏi thân thể Ngân Tệ, nàng cảm thấy nó vô cùng đáng yêu, muốn ôm nó vào lòng mà vuốt ve. Khong nhịn được, Hương Loan chậm rãi ngồi xuống xoa xoa đầu Ngân Tệ, tiểu tử này cũng chẳng phản đối, lại còn buông chân Tô Lạp ra chạy đến áp sát mặt vào ngực của Hương Loan, không ngừng dụi dụi đầu vào, xem chừng có vẻ muốn ăn

” đậu hũ ”

.

Hành động của Ngân Tệ khiến Hương Loan bật cười, trong khi trong lòng Tô Lạp thầm mắng tiểu sắc quỷ, hướng tới Hương Loan nói:

” Ngươi nói chậm quá, nếu ngươi nói sớm hơn, không chừng tên kia đã tặng ngươi luôn rồi đó ”

.

Hương Loan ngẩng đầu nhìn Tô Lạp, ánh mắt đầy vẻ chờ mong:

” Ngươi có thể giới thiệu vị bằng hữu đó cho ta được không? ”

.

Tô Lạp lạnh lùng nói:

” Không cần phải giới thiệu, ngươi cũng biết hắn đấy. Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt, ngươi còn chưa rõ sao? ”

. Nói xong, hắn đưa tay chỉ về Âm Trúc.

” Ngươi đưa cho hắn sao? ”

. Hương Loan giật mình hỏi, đến cả Hải Dương cũng kinh ngạc nhìn Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc gãi gãi đầu đáp:

” Ta tình cờ có được, nhưng ngân long đối với ta không có tác dụng gì nên ta đem tặng hắn ”

.

” Ta thật không có vận khí tốt như thế. Âm Trúc, ta ghét ngươi ”

.

Diệp Âm Trúc không chịu nổi ánh mắt u oán của Hương Loan, thấy hai mắt nàng đã rơm rớm nước mắt, vội nói:

” Lần sau có cơ hội, ta nhất định sẽ đưa cho ngươi, ngươi đừng khóc ”

.

Hương Loan đã cười ngay:

” Ngươi hứa rồi đấy nhé, đến lúc đó không được nuốt lời đâu. Nếu ngươi thực sự tặng ta một ngân long, nói không chừng ta đồng ý gả cho ngươi luôn ”

.

” A… ”

. Cả người Âm Trúc lại lâm vào trạng thái đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch.

” Không cần đâu, ta đã hứa là ta sẽ làm, ngươi không cần phải lấy đó làm điều kiện trao đổi ”

.

” Tiểu ngốc tử, nhìn bộ dạng của ngươi kìa, sợ rằng ngươi đỏ mặt tới xuất huyết mất. Ta nói giỡn với ngươi đấy, đừng lo ”

.

Diệp Âm Trúc lúc này mới thở phào nhẹ nhóm, hắn phát hiện khi đối mặt với Hương Loan còn khó chống đỡ hơn cả Nội Tư Tháp và Mã Lương.

Hương Loan vẫn chưa chịu buông tha cho hắn, đi tới bên cạnh người hắn, cười nói:

” Đương nhiên, ngươi cũng không phải là không còn cơ hội. Khi ta còn bé đã thể rằng khi ta lớn lên nhất định sẽ lấy một anh hùng, một anh hùng đích thực. Nếu có ngày ngươi trở thành người mạnh nhất của đại lục, ta sẽ lấy ngươi ”

.

” Ngân Tệ, chúng ta đi thôi ”

. Tô lạp thật sự không thể chịu nổi nữa, ra vẻ không để ý tới Diệp Âm Trúc, kéo Ngân Tệ đi tới ngọn núi đối diện. Ngân tệ sau khi hấp thụ không ít năng lượng từ khối lân phiến đã lớn lên không ít, mặc dù chưa thể phi hành nhưng cũng đã có thể nhảy cao, phốc một cái đã ở trên vai Tô Lạp.

” Học tả, chúng ta cũng đi thôi ”

. Diệp Âm Trúc lần này chủ động nắm lấy tay Hương Loan kéo đi, trng khi tay còn lại vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Hải Dương, vận dụng đấu khí trong người nhanh chóng đuổi theo Tô Lạp và Ngân Tệ ở phía trước.

Dã thú trong rừng cũng không để ý đến bọn họ, chỉ lo nháo nhào chạy khỏi vị trí gần ngọn núi đó. Mấy người tiếp tục đi, càng đến gần đỉnh núi càng cảm thấy một cỗ khí lưu lạnh như băng ập đến, trong đó còn có mùi máu tươi nồng nặc, khiến Hải Dương và Hương Loan cảm thấy rờn rợn, hai tay vô ý nắm chặt lấy tay Âm Trúc.

Sự bất an trong lòng Diệp Âm Trúc cũng trở nên rõ ràng hơn. Rất nhanh chóng, bọn họ đã lên tới đỉnh núi. Tô Lạp đi trước thám thính, thoăn thoắc leo lên một cây đại thụ gần đấy để quan sát tình hình dưới chân núi. Lúc này, ánh mắt hắn tràn đầy sự kinh hãi, Diệp Âm Trúc cũng nhìn theo và thấy một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.

Hơn trăm sinh vật thân thể cao lớn đang di chuyển tới đỉnh núi bọn họ đang đứng, mỗi thân thể đều cao hơn hai thước rưỡi, toàn thân bao phủ bộ lông màu xám trắng, tứ chi cực kỳ tráng kiện, tướng mạo so với loài người không có gì khác biệt, chỉ là khuôn mặt nhìn rất nanh ác, đại đa số trên người đều dính máu tươi, vừa đi vừa hưng phấn sát hại các dã thú gần đấy. Phương pháp giết chóc của bọn họ không nhẹ nhàng như Tô Lạp, dùng hai tay tráng kiện của mình nhấc bổng những con thú len và xé thành hai mảnh, máu tươi bắn ra tung tóe chảy hết cả lên mặt. Đó cũng là nguyên nhân tại sao mùi máu tanh lại nồng nặc trong không khí.

Tô Lạp trầm giọng nói:

” Có lẽ là viên nhân ( người vượn) thuộc thú nhân tộc “


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.