Cầm Đế

Chương 1: Thiên sanh bát chỉ



Trên Long Khi Nỗ Tư đại lục, nếu nói tới quốc gia nào nhỏ bé nhất, thì diện tích lãnh thổ của A Tạp Địch Á không còn nghi ngờ nữa là nhỏ nhất, nó nằm ở phía đông nam của đại lục, hai mặt phía đông và nam tiếp giáp với đại hải mênh mông không cùng, hai mặt còn lại, cũng bị bao quanh bởi hai đế quốc cường đại. Nếu không phải bởi vì ở trung tâm đại lục, có địa phương kêu bằng Pháp Lam can thiệp, thì quốc gia A Tạp Địch Á nhỏ bé như vậy, sợ rằng đã sớm bị diệt vong rồi.

Nhưng câu chuyện của chúng ta, lại được bắt đầu từ Lộ Na thành, thủ đô của tiểu vương quốc A Tạp Địch Á.

Vầng thái dương giống như ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, nhất là ở phương nam của Long Khi Nỗ Tư dại lục, vầng thái dương phảng phất như còn gần hơn, mang đến luồng khí lưu nóng rực cháy bỏng, mỗi một người chìm trong ánh dương quang, thân thể phảng phất giống như biến thành than,mồ hôi tứa ra không ngừng. Mặc dù đang là buổi sáng, nhưng trên nhai đạo rộng thênh thang của Lộ Na thành, lại thiếu đi chút sinh khí, cho nên khó trách có người nói, hai đế quốc cường đại Lam Địch Á Tư và Ba Bàng sở dĩ không chiếm đóng A Tạp Địch Á, không chỉ bởi có sự can thiệp của Pháp Lam, mà đồng thời, cũng là bởi vì nơi này thật sự là một hỏa lô ( lò lửa) nóng nhất trên khắp đại lục.

Đương nhiên, cũng không phải là không có ngoại lệ, lúc này, ở trước cửa của Ma Pháp công hội Lộ Na thành, có một vị lão nhân tinh thần khoẻ mạnh đứng đó.

Trên bạch sắc ma pháp bào không hề có một chút nếp gấp, tựa như bản tính cao ngạo của lão. Nếp nhăn trên trán rất nhiều, biểu lộ tuổi tác của lão, mái tóc dài ngân bạch sắc chỉn chu trải dài buông xuống phía sau mái đầu, thân hình của vị lão ma pháp sư này rất cao, nếu so với người bình thường của A Tạp Địch Á ít nhất còn phải cao hơn nửa cái đầu, đồng thời trên hữu thủ nhăn nheo của lão, đang nắm một thanh pháp trượng thon dài, mặc dù lúc này pháp trượng được chống trên mặt đất, nhưng tuyệt đối không có người nào dám nghĩ rằng, lão dựa vào thanh pháp trượng được chế tạo chỉ bằng gỗ này để chống đỡ thân thể. Đó là bởi vì ánh mắt, ánh mắt của vị lão ma pháp sư này.Đôi mắt lão đen láy trong veo và sâu thẳm không gì sánh nổi. Lão pháp sư tuy khép song nhãn lại, nhưng tinh quang yếu ớt trong lúc lơ đãng khi khép mở hai mắt vẫn vô ý lộ ra.

” Pháp Lam đáng ca tụng, xin chào tôn kính ma pháp sư tiên sinh, cho hỏi, có thể trợ giúp ngài điều gì không?”

Bì Nhĩ Lạc khi vừa tới ma pháp sư công hội, thì đã thấy được vị lão ma pháp sư này, mặc dù trên người của lão pháp sư này, không có trang sức gì đáng tiền hoặc ma pháp vật phẩm, thậm chí từ trên người lão và ma pháp bào cũng chẳng thấy xuất hiện nguyên tố dao động, nên không thể nào xác định được cấp bậc của lão. Nhưng mà, là hoàng cấp trung giai ma pháp sư ở Ma Pháp công hội của Lộ Na thành, đã tu luyện hơn hai mươi năm rồi, hắn tin tưởng vào cảm giác của mình. Chỉ có con người huyền diệu này, mới có thể khiến ma pháp cấp bậc của hắn biểu lộ tiêu chí trên ma pháp bào, mà vị lão pháp sư trước mắt này, nhìn qua thì ít nhất đã phải hơn bảy mươi tuổi rồi, làm sao có thể là một vị ma pháp sư cấp thấp được? Huống chi, trên vầng trán nhăn nheo của lão,không có lấy một giọt mồ hôi.

” Ca tụng Pháp Lam.”

Thanh âm của lão ma pháp sư này dễ nghe phi thường, mặc dù cũng có chút trầm thấp, nhưng khi lắng nghe, lại khiến cho người ta có một loại cảm giác như đắm mình trong ngọn xuân phong, tựa hồ ngay cả bầu không khí nóng rực cũng trở nên sảng khoái hơn vài phần,

” Ta từ Pháp Lam tới đây, xin hãy dẫn ta tới gặp hội trưởng lâm thời của công hội.”

Thân thể của Bì Nhĩ Lạc bỗng cứng ngắc lại, trong đôi mắt phát tán tinh quang ra bốn phía, tràn ngập sự kinh ngạc và vui mừng như muốn phát điên, từ Pháp Lam tới ư? Lão từ Pháp Lam tới đây. Trên Long Khi Nỗ Tư đại lục này, cho dù là một bình dân bình thường nhất, khi nghe được câu nói này nhất định sẽ hiểu được ý nghĩa hàm ẩn trong đó. Hội trưởng của Ma Pháp công hội Lộ Na thành đã bỏ đi không trở lại được hơn hai năm rồi, khiến cho tổng hội Ma Pháp công của vương quốc A Tạp Đich Á, trong thời gian hơn hai năm này, chức vụ hội trưởng vẫn còn trống không, lão đến từ Pháp Lam, chẳng lẻ là……

Chức nghiệp cao quý nhất trên Long Khi Nỗ Tư đại lục là gì? Chính là ma pháp sư. Có lẽ, có người không tin vào sự tồn tại của thần, tuy vậy, chẳng ai lại không sùng bái ma pháp sư. Pháp Lam, trên Long Khi Nỗ Tư đại lục, địa hình là một mảng bình nguyên. Diện tích ước chừng chỉ lớn bằng một nửa của vương quốc A Tạp Địch Á, đất đai phì nhiêu, nhưng không có một quốc gia dám có chủ ý thôn tính nó, bởi vì, nơi đây là thánh địa của ma pháp sư. Pháp Lam, cơ hồ ngoại trừ hoang nguyên phái cực bắc của Long Khi Nỗ Tư đại lục ra, thì tất cả các quốc gia đều rất tôn kính nó.

Pháp Lam, không những là thánh địa của ma pháp sư, mà đồng thời, cũng là địa phương mà các ma pháp sư e ngại nhất. Ngoại trừ Pháp Lam quân đoàn để bảo vệ Pháp Lam ra, thì ma pháp sư có thể tiến vào nơi này, tiến vào Pháp Lam, cũng không phải là một chuyện quá khó khăn, nhưng mà, muốn rời khỏi Pháp Lam, thì cơ hồ tất cả các ma pháp sư đều không dám hy vọng. Nếu thực lực không hơn lam cấp, thì sẽ không được phép rời đi khỏi nơi này.

Cấp bậc của ma pháp sư, tính từ thấp tới cao, lần lượt là ma pháp sư, trung cấp ma pháp sư, cao cấp ma pháp sư, đại ma pháp sư, ma đạo sĩ, ma đạo sư, đại ma đạo sư. Bất luận là ma pháp gì,thì cũng có vẻ bề ngoài giống nhau, lấy sắc thái của cầu vồng để phân cấp. Thấp nhất là ma pháp sư, ứng với nó là sắc thái đầu tiên trong cầu vồng, xích, mà hồng sắc, cũng là cùng loại này mà thôi. Còn lam sắc, là đại biểu của ma đạo sư. Cùng với việc phân chia theo sắc thái của cầu vồng, thì còn chia thành sơ trung cao tam giai. Bì Nhĩ Lạc là hoàng cấp trung giai ma pháp sư, chính là trung giai cao cấp ma pháp sư. Còn sắc thái cuối cùng trong cầu vồng, tử ( tím), được chia làm cửu giai, đại ma đạo sư tuy cùng là tử cấp, nhưng vị giai ( đẳng cấp) lại bất đồng, chênh lệch về thực lực không còn nghi ngờ gì nữa là rất lớn. Pháp lam, sở dĩ có thể trở thành thánh địa của ma pháp sư, cũng còn có một nguyên nhân khác, chính là bên trong Pháp Lam, tồn tại tổng cộng là bảy toà pháp sư tháp, bên trong mỗi một tòa pháp sư tháp, lại tồn tại một cường giả cửu giai tử cấp đại ma đạo sư, mà bọn họ, cũng là những cường giả tối cao của Long Khi Nỗ Tư đại lục vẫn còn sống.

Cho nên, trên phiến đại lục Long Khi Nỗ Tư này, thực lực được xác định dễ dàng phi thường, cho dù là ma pháp hay đấu khí, đều là nhờ vào vẻ bề ngoài để phân định, khi phóng thích ra, thì hoàn toàn có thể bộc lộ ra thực lực bản thân của người thi triển.

“Mời, xin mời ngài.”

Bì Nhĩ Lạc rất thành kính lui qua một bên.

Khuôn mặt của lão ma pháp sư này nở nụ cười, nhìn về phía Bì Nhĩ Lạc mà từ từ vuốt cằm, rồi mới bắt đầu đi theo hắn, tiến vào ma pháp sư công hội.

Trong đại sảnh của Công hội, ẩn chứa ma pháp nguyên tố khổng lồ, ma pháp lục mang tinh ( ngôi sao sáu cánh) do sử dụng một loại bạc thần bí được khắc trên mặt đất đang phóng ra ngân quang yếu ớt, trong công hội có vẻ rất vắng vẻ, điều đó và số lượng ma pháp sư rất ít ỏi có quan hệ rất lớn, xem vương quốc A Tạp Địch Á nhỏ như vậy, số lượng ma pháp sư có thể dùng số lượng chim sẻ bị mắc bẫy ( ít nói là rất ít) để hình dung. Cho nên, công hội trong vương quốc mặc dù có địa vị rất cao, nhưng vẫn vắng vẻ như trước.

Bì Nhĩ Lạc cũng không để cho lão ma pháp sư này phải chờ đợi lâu, chỉ mất công phu trong nháy mắt, một vị ma pháp sư lớn tuổi trong công hội đã được hắn thỉnh tới. Vị ma pháp sư này mặc một món kiện thanh sắc ma pháp bào, nhìn qua so với vị lão ma pháp sư từ bên ngoài tới này cũng không có nhiều khác biệt.

“Ca ngợi Pháp Lam, xin chào ngài, pháp sư đến từ đến từ phương xa. Ta chính là đại lí trưởng ( chủ tịch hiệp hội) của ma pháp sư công hội củavương quốc A Tạp Địch Á – Hỏa hệ ma pháp sư Địch Á Lạp.”

Vừa nói,Địch Á Lạp hướng tới bạch sắc ma pháp bào lão pháp sư mà chậm rãi khom lưng hành lễ, đồng thời, trên hữu thủ của lão bốc lên một đoàn đạm thanh sắc ( màu xanh nhạt) hoả diễm,để biểu lộ vị giai đích thực của lão là thanh cấp sơ giai ma pháp sư, đây là lễ nghi cao quý nhất của ma pháp sư. Phải biết rằng, với địa vị của Địch Á Lạp tại A Tạp Địch Á, cho dù có nhìn thấy quốc vương cũng không cần phải làm vậy. Lão cung kính như vậy, nguyên nhân chỉ có một, bởi vì vị bạch sắc bào pháp sư ở trước mắt này, đến từ Pháp Lam.

“Ca ngợi Pháp Lam, ta tên là Tần Thương,từ Pháp Lam tới đây, đây là ấn tín của Pháp Lam.”

Tần Thương chuyển mộc pháp trượng ( pháp trượng bằng gỗ) sang tả thủ, hữu thủ đưa đến trước mặt của Địch Á Lạp, quang mang yếu ớt chợt lóe lên, một cái dương bì quyển trục ( quyển sách làm bằng da dê) đã xuất hiện trong tâm thủ của hắn.

Bất luận là Bì Nhĩ Lạc hay Địch Á Lạp, đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi, bởi vì bọn họ rõ ràng nhìn thấy, mặc dù quang mang trong tâm thủ của Tần Thương yếu ớt phi thường, nhưng mà, sắc thái của quang mang nọ cũng là- tử ( màu tím).

Song thủ của Địch Á Lạp có chút run rẩy khi tiếp nhận dương bì quyển trục, lão chậm rãi mở nó ra, chẳng có gì trên dương bì quyển trục cả, nó hoàn toàn trống trơn, nhưng Địch Á Lạp cũng không cảm thấy kỳ quái, ánh mắt của lão ý thức nhìn về phía Tần Thương ở trước mặt.

Từ hữu thủ của Tần Thương chợt bắn ra một đạo tử quang yếu ớt bao trùm khắp quyển trục bằng da dê này, nhất thời, dưới sự bao bọc của một đạo tử sắc quang mang, một hàng văn tự đột nhiên xuất hiện,Địch Á Lạp có chút kích động lẩm bẩm:

” Lệnh cho, tử cấp nhất giai Thần Âm sư Tần Thương, tiếp nhận chức vị hội trưởng của ma pháp công hội A Tạp Địch Á. A, ngài là Thần Âm sư?”

Lúc này, Địch Á Lạp và Bì Nhĩ Lạc đã chuyển từ trạng thái giật mình ban đầu sang kinh hãi.

Thần Âm sư, là pháp sư của một nhánh của tinh thần hệ ma pháp sư, có thể diễn tấu nhạc khí mà phóng thích ma pháp, có thể nói trong số những ma pháp sư trên đại lục là cao quý nhất, nhưng đồng thời cũng ít có tác dụng nhất. Bởi vì, Thần Âm sư rất khó để tu luyện vượt qua được tiêu chuẩn ban đầu là hoàng cấp, trên chiến trường nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng kích động sĩ khí, cho tới nay, chỉ có các nữ nhân con nhà đại quý tộc hoặc là công chúa của các quốc gia, mới có hứng thú học tập môn ma pháp vừa cao quý lại vừa ít có tác dụng này. Cho nên vị lão ma pháp sư ở trước mắt này,không ngờ lại là một thần âm sư, mà còn là tử cấp thần âm sư. Địch Á Lạp thật sự không dám tin vào mắt mình nữa. Nhưng mà, ở góc dưới bên phải của quyển trục còn có một phù hiệu rất cổ hình tròn bên trong là ngân sắc lục mang tinh, rõ ràng đại biểu cho Huyễn Tháp – một trong bảy toà pháp sư thấp của Pháp Lam, Hiển nhiên, vị ma pháp sư ở trước mặt tên là Tần Thương này, sau khi trải qua khảo nghiệm của Huyễn Tháp mới tới được nơi này. Mà tử sắc ma pháp năng lượng được phóng thích lúc vừa rồi cũng hoàn toàn là thật.

Trên khuôn mặt già nua của Tần Thương toát ra thần sắc hồi tưởng, lão nghiêng người hướng về phương hướng của Huyễn Tháp ở phía tây bắc, tất cả những trải nghiệm đã qua lão không thể nào quên được, như vậy mới chính thức là ma pháp a!

Địch Á Lạp rất nhanh đã trở lại bình thường, thủ dụ của Pháp Lam không có khả năng giả mạo, lão bèn vội vàng cuộn lại quyển trục,cung kính dâng lên quyển trục bằng da dê này tới trước mặt của Tần Thương,

“Địch Á Lạp và Bì Nhĩ Lạc, tham kiến hội trường.”

Tần Thương thu hồi quyển trục, nói:

” A Tạp Địch Á hiện tại còn có bao nhiêu vị ma pháp sư? ”

Nghe thấy câu hỏi của Tần Thương, Địch Á Lạp không nhịn được lộ ra thần sắc cay đắng,

“A tạp Địch Á chúng ta, tổng cộng có một vị thanh cấp ma pháp sư, ba vị lục cấp ma pháp sư, hai mươi tư vị hoàng cấp ma pháp sư, sáu mươi bảy vị tranh cấp ( màu da cam) ma pháp sư, hai trăm mười ba vị xích cấp ma pháp sư. Đại đa số đều gia nhập vào quân đội, ở lại công hội, chỉ còn mười mấy người mà thôi.”

Trên mặt Tần Thương hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc nhè nhẹ,

” Ít vậy thôi sao? Tuy nói là tu luyện ma pháp là cả một quá trình rất dài, nhưng dân cư của A Tạp Địch Á này có tới mấy ngàn vạn, chẳng lẻ số lượng cũng chỉ có ba trăm vị ma pháp sư thôi sao? Ta nhớ là, ma pháp sư ở các quốc gia khác, tựa hồ cũng không ít đến thế!”

Địch Á Lạp thở dài một tiếng, nói: ” Trước kia tự nhiên là không ít như vậy, A Tạp Địch Á chúng ta luôn nổi tiếng về hoả hệ ma pháp sư. Nhưng bây giờ, quốc lực càng ngày càng yếu, những ma pháp sư hơi có thực lực một chút, đều đã tới hai đại đế quốc ở bên cạnh rồi, những người nguyện ý lưu lại, tự nhiên là……, bất quá, lần này ngài tới là tốt rồi, ngài là tử cấp đại ma đạo sư a! A Tạp Địch Á chúng ta, đã mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện tử cấp cường giả, ta tin tưởng rằng, ma pháp sư công hội của chúng ta dưới sự lãnh đạo của ngài càng ngày càng lớn mạnh.” Mặc dù tuổi của lão cũng không còn nhỏ nữa, nhưng khi nói đến đây, cũng không dằn được kích động. Ánh mắt lão khi nhìn Tần Thương thậm chí còn có chút cuồng nhiệt.

Đúng lúc này, có một thanh âm vừa ưu nhã lại vừa thu hút từ bên ngoài truyền lại,

” Địch Á Lạp đại sư có ở đây không?”

Địch Á Lạp sửng sốt, trên mặt lão nở nụ cười nhẹ, hướng tới Tần Thương ở bên cạnh nói một tiếng xin lỗi, rồi đi ra bên ngoài. Trong công phu nháy mắt, đã có một nữ tử trẻ đẹp, đi theo phía sau của Địch Á Lạp vào trong đại sảnh.

Dung mạo nữ tử này đẹp, mái tóc dài đen mướt, khuôn mặt trắng trẻo, thân vận lục sắc trường quần, nếu nhìn thoáng qua thì thấy trên khuôn mặt nàng hơi có chút cao ngạo nhưng tịnh không ảnh hưởng tới khí chất cao quý của nàng. Bất luận là đi hay đứng lại đều khiến cho người ta có một loại cảm giác thẳng đuột, tựa hồ như bờ lưng thanh mảnh của nàng vĩnh viễn không có khả năng uốn cong. Lúc này, trong lòng nàng đang ôm một cái địu, từ bên trong truyền ra tiếng hít thở đều đều, tiểu hài nhi ở bên trong tựa hồ đang ngủ say.

Khi thấy nữ tử này, song nhãn của Tần Thương bừng sáng, cặp mắt đang khép lại từ từ mở ra, tinh quang trong mắt chợt lóe lên.

Nữ tử lập tức cảm giác được ánh mắt sáng rực của lão, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, nơi đáy mắt hiện lên một đạo thanh sắc quang mang, nhìn lại Tần Thương. Trong nháy mắt khi ánh mắt của hai người tiếp xúc nhau, quang mang trong mắt nàng nhất thời trở nên mơ hồ, khi nàng khôi phục lại bình thường, sắc mặt không dằn được đại biến, ý thức ôm chặt lấy cái địu thêm vài phần.

Tinh thần của Địch Á Lạp hới có chút hỗn loạn, cho nên lão cũng không phát hiện ra điều này, lão hỏi nữ tử nọ:

“Mai Anh, Diệp Trọng đâu rồi? Hắn tại sao lại không tới cùng ngươi. Ngươi tựa hồ như mới sinh nở đúng không?”

Mai Anh ý thức lướt sang ngang nửa bước, mỉm cười nói:

” Chàng ấy à, gần đây đang khổ luyện đấu khí, nên chỉ có một mình ta tới. Đại sư, tiểu hài nhi của chúng ta mới đầy tháng, muốn làm phiền ngài chúc phúc cho nó.”

Chúc phúc của pháp sư, đối với hài nhi mới sinh là bảo vệ tốt nhất. Pháp sư cấp bậc càng cao, thân thể của hài nhi được chúc phúc sẽ càng khỏe mạnh, không sợ thuộc tính ma pháp bị hạn chế.

Địch Á Lạp cười ha ha, mở miệng đáp ứng:

” Không có vấn đề gì, ta không phải đã từng nói qua, hài tử của các ngươi sau khi sinh ra, ta nhất định sẽ chúc phúc cho nó. A, phải rồi, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này, là tân nhiệm hội trưởng của công hội, Tần Thương đại sư tới từ Pháp Lam.”

Mặc dù nhìn thấy người quen, nhưng dù sao hắn cũng không quên vị tân nhiệm hội trường ở bên cạnh.

Mai Anh tựa hồ cũng chưa quên ánh mắt vừa rồi của Tần Thương khi nhìn nàng, cho nên thi lễ rất hời hợt nói:

” Ca ngợi Pháp Lam,xin chào ngài, đại sư.”

Tần Thương vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì nghe thấy một tiếng khóc trong trẻo của hài tử từ trong cái địu truyền ra, một đôi cánh tay trắng như ngó sen, nhẹ nhàng huy động trong cái địu như muốn dò xét xung quanh, tựa hồ như muốn thót khỏi lòng của mẫu thân.

Tần Thương đang định nói chợt ngưng lại bởi vì lão thấy được đôi tiểu thủ của hài tử nằm trong lòng Mai Anh, đôi tiểu thủ nhỏ bé trắng nõn, đều chỉ có bốn ngón tay, trên bàn tay không thấy có ngón út. Từ khi hắn xuất hiện ở ma pháp sư công hội cho đến bây giờ, lần đầu tiên lão dao động với biên độ lớn như vậy, hơn nữa mức đọ dao động khiến tất cả mọi người ở đây ở đây phải chấn động.

Chỉ một bước nhỏ, Tần Thương đã đi tới trước mặt Mai Anh, khuôn mặt của lão kích động đến mức trở nên đỏ ửng, run rẩy nhấc lên song thủ,mò mẫm tìm đôi tiểu thủ mềm mại như cọng hành, trắng trẻo lóng lánh như sữa. Động tác nhanh nhẹn của lão, nhìn qua có vẻ không giống ma pháp sư, mà ngược lại giống một chiến sĩ hơn.

“Ngươi định làm gì?”

Mai anh quát khẽ một tiếng, cước bộ kỳ dị nhanh chóng lui về sau hai bước, tốc độ của Tần Thương mặc dù không chậm, tuy vậy, lão chỉ tóm được một ảo ảnh mà thôi.

Không đuổi theo, ánh mắt của Tần Thương thủy chung vẫn chú ý tới đôi tiểu thủ mềm mịn kia, lão đứng yên ở đó, ngay cả song thủ đang nhấc lên cũng quên cả hạ xuống,

” Bát chỉ ( Tám ngón), thiên sinh bát chỉ, không ngờ thật sự có người trời sanh chỉ có tám ngón. Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài a!”

Địch Á Lạp bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh,lão vội bước về phía trước vài bước, tới giữa Mai Anh và Tần Thương,lo lắng nói:

” Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, Tần Thương đại sư, ngài, ngài là……”

Tần Thương dù sao cũng sớm đã đạt tới nhất giai đại ma đạo sư, thần sắc trên mặt cũng từ từ bình tĩnh lại, lão cúi đầu, nhìn xuống ma pháp lục mang tinh phía dưới chân do một loại bậc thần bí tạo thành, trầm ngâm mất nửa ngày, trong mắt loé ra quang mang vui mừng như phát điên,song thủ vỗ vào nhau, vui sướng cứ như một hài tử,

” Ca ngợi Pháp Lam, hảo, cứ như vậy đi.”

Ngẩng đầu lên,nhìn thấy ánh mắt vừa tò mò mà cũng rất đế phòng của Mai Anh, Tần Thương chỉ mỉm cười,không thể không thừa nhận, thần tình của lão mặc dù có nhiều nếp nhăn, nhưng nếu xem xét y phục thì lão cũng có phong độ lắm chứ,

“Mai Anh tiểu thư, cô hôm nay tới đây, là để tiến hành ma pháp chúc phúc cho hài tử của cô, phải không?”

Mai Anh ý thức gật đầu.

Ánh mắt của Tần Thương chuyển sang nhìn Địch Á Lạp ở bên cạnh nói:

“Đã như vậy, sẽ do ta ta tiến hành chúc phúc cho hài tử này.”

Địch Á Lạp rất sửng sốt, phải biết rằng, ở thế giới này, hài tử đầy tháng có thể nhận được chúc phúc của ma pháp sư đã là chuyện không dễ dàng rồi, chứ không cần phải nói do một vị tử cấp đại ma đạo sư tiến hành. Chỉ có vương tử, công chúa của đại quốc mới có thể có được đãi ngộ như vậy!

” Điều này……”

Địch Á Lạp nhìn về phía Mai Anh,lão năm nay đã sáu mươi tuổi, nên tự nhiên nhận ra Tần Thương sau khi nhìn thấy hài tử của Mai Anh, thần sắc có biến hóa, cho nên lão không nhịn được có chút do dự. Lão và phu thê Mai Anh có quan hệ từ lâu, nếu hài tử của bọn họ ở đây mà phải chịu bất cứ thương tổn gì, lão làm sao có thể thanh minh đây?

Trong ánh mắt của Mai Anh lộ ra vẻ băng lãnh nhè nhẹ, khiến ngạo ý trong cốt cách của nàng lại càng biểu lộ rõ ràng hơn.

“Hội trưởng các hạ, ta muốn biết lí do vì sao.”

Vẻ bình thản trong mắt Tần Thương sớm đã hoàn toàn biến mất sau khi trông thấy cặp tiểu thủ kia, trong song nhãn lộ ra chút tình cảm sâu lắng, đến ngay cả thanh âm cũng có thêm vài phần hiền từ,

” Bởi vì bàn tay của nó, đây là song thủ hoàn mỹ nhất mà ta từng nhìn thấy trên thế gian này. Mai Anh nữ sĩ, ta không hề có ác ý đâu.”

Vẻ băng lãnh của Mai Anh đã dần dần biến mất, quả thật, vị đại pháp sư Tần Thương ở trước mặt này, mặc dù trong mắt lão tràn ngập quang mang sốt sắng, nhưng khí tức phát ra từ trên người lão lại không có chút ác ý, mà ngược lại lại tràn ngập cảm giác thân thiết, cho nên, khi nghe thấy Tần Thương nhắc tới bàn tay của nhi tử mình, sắc mặt không nhịn được trở nên khó coi dị thường,

“Tần Thương đại sư, ngài vì sao lại nói như vậy, song thủ của nhi tử ta là hoàn mỹ nhất trên thế gian này ư? Ngài đang châm chọc ta sao?”

Song thủ của con người, đều có năm ngón tay, đối với một vị võ sĩ mà nói, thì mỗi một ngón tay đều cực kỳ trọng yếu. Mặc dù hài tử trong lòng Mai Anh chỉ mất đi ngón út, nhưng đối với việc cầm vũ khí lại có ảnh hưởng cực lớn. Thậm chí còn không thể nắm chặt trường kiếm, làm gì có phụ mẫu nào lại không hy vọng hài tử của mình là hoàn mỹ đây? Mai Anh cũng không ngoại lệ, cho nên, hài tử của nàng khi sinh ra hết thảy đều bình thường, chỉ có mỗi việc trời sanh tám ngón khiến nàng thương tâm muốn chết,đã được định sẵn chỉ có tám ngón, hài tử của nàng thật không còn khả năng trở thành một vị đại sư về kiếm thuật,mà điều này lại chính là mong ước của vợ chồng nàng!

“Ồ, không, không, ca ngợi Pháp Lam, ta lấy danh nghĩa Pháp Lam xin thề ta tuyệt đối không có ý tứ muốn châm chọc cô.”

Song nhãn của Tần Thương tràn ngập cảm tình nhìn hài tử vẫn đang giãy dụa khóc lóc, trên mặt lão lộ ra vẻ nhu hòa đến kỳ lạ,

” Có lẽ, đối với người khác mà nói, song thủ này không phải hoàn hảo, nhưng, với một người như ta, nó lại tuyệt đối hoàn mỹ. Chờ thêm một chút, cô sẽ hiểu được.”

Khi Mai Anh, Địch Á Lạp và Bì Nhĩ Lạc nhìn kỹ, Tần Thương chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, quang mang trên hữu thủ chợt lóe, Mai Anh mơ hồ nhìn thấy, trên ngón út của hữu thủ Tần Thương có một khoả giới chỉ ( nhẫn), không gian giới chỉ đối với ma pháp sư mà nói là một trong những pháp khí trọng yếu nhất.

Một cây cổ cầm mầu đỏ đồng lặng yên xuất hiện, được đặt nằm ngang trên đầu gối của lão, đó là một cây huyền cầm có bảy dây, loé ra ngân sắc quang thải yếu ớt, song thủ của Tần Thương khi đặt trên dây đàn, thần sắc của lão đã xuất hiện biến hoá long trời lở đất.

Khuôn mặt già nua của lão bỗng trở nên bình thản mà khiêm hòa, khắp toàn thân, đều tràn ngập sinh mệnh khí tức, phảng phất như đã từ rất xa xưa,lão đã ngồi ở đó rồi, vẫn bảo trì tư thế như vậy, bạch y, ngân phát ( mái tóc bạc), cổ cầm, chỉ trong nháy mắt khi song thủ của lão tiếp xúc với dây đàn, toàn thân dường như đã hoàn toàn dung hợp với tất cả mọi thứ trong đại sảnh của ma pháp sư công hội. Không tự giác, ánh mắt của mỗi người đều tập trung trên người của lão.

Tả thủ hơi nhấc lên, đặt phía trên của dây đàn, không hề tiếp xúc với đàn, ngón cái của hữu thủ và ngón trỏ chụm vào nhau, ngón giữa và ngón vô danh nhẹ nhàng đặt trên năm dây đàn, ngón cái buông ra, ngón trỏ phía bên trên bảy dây đàn hơi gảy nhẹ, tạo thành một tiếng vi vu, thanh âm thâm trầm nhưng hùng hậu, dư âm du dương, trong phút chốc, không khí tựa hồ như ngưng đọng lại, tiếng khóc lóc của hài tử cũng dừng lại.

Trong cái địu, một đôi mắt to đen láy, nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, miệng còn phát ra vài tiếng ú ớt yếu ớt. Bất luận là cao cấp ma pháp sư Bì Nhĩ Lạc, hay là ma đạo sĩ Địch Á Lạp, hoặc chiến sĩ Mai Anh, sau khi nghe được thanh âm này, phảng phất như tất cả tạp chất trong cơ thể chỉ trong nháy mắt đã được thanh trừ, thân tâm có cảm giác thoải mái,huyết mạch thông suốt, cảm giác thoải mái thật khó nói thành lời.

” Khô Mộc Long Ngâm, ngài là……”

Địch ý luôn ẩn dấu trong mắt của Mai Anh thời khắc này đột nhiên không tồn tại nữa, nàng nhìn Tần Thương, lộ ra vài phần kinh ngạc, vài phần hân hoan. Tần Thương không trả lời, lão chỉ mỉm cười, song thủ của lão đồng thời chuyển động, tả thủ hơi ấn nhẹ, hữu thủ gẩy nhẹ tạo thành một giai điệu hệ nhàng mà du dương động lòng người, tiếng đàn tinh tế hàm súc, chỉ pháp không tạo nên một chút âm thanh khống chế tiết tấu, lúc nhẹ nhàng chậm rãi, khi thì gấp gáp mạnh mẽ, mang theo chút cảm giác lưu luyến với dĩ vãng, gợi lên một loại tưởng nhớ về những chuyện đã qua. Tử sắc quang mang yếu ớt, theo tiết tấu chuyển động của song thủ lão từ từ phát ra trên ngân sắc cầm huyền ( dây đàn màu bạc), một vòng sáng màu tím nhạt, bao trùm toàn bộ đại sảnh, nhưng không hề khuếch tán ra ngoài.

Tinh thần lực của những ma pháp sư, không còn nghi ngờ mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng là, Bì Nhĩ Lạc và Địch Á Lạp lúc này đều rơi vào trong cầm khúc động lòng người này, trong mắt tràn ngập vẻ hân hoan và mơ màng, hoàn toàn quên đi bản thân mình đang ở chỗ nào.

Chỉ có duy nhất Mai Anh là vẫn còn thanh tĩnh, nàng cũng không biết vì sao tầng cấp tinh thần lực của nàng còn kém rất xa ma pháp sư, nhưng vẫn bảo trì được thanh tĩnh như lúc trước, nàng rõ ràng nhìn thấy, tử quang yếu ớt kia đang hướng về phương hướng của Hối Long, cũng chính là về phương hướng của cái địu trong lòng nàng.

Hài tử này sớm chẳng còn khóc lóc nữa, khi Mai Anh cúi đầu nhìn bảo bối của nàng, thì kinh ngạc phát hiện, không biết từ lúc nào, nhi tử của nàng đang mỉm cười, cặp tiểu thủ nhỏ bé mà mỗi bên chỉ có bốn ngón đang nhẹ nhàng huy động trong không trung,trong tiếng đàn hàm súc tinh tế kia, quy luật huy động song thủ của nó, không ngờ lại hoàn toàn trùng hợp với tiết tấu của cầm khúc, tử sắc quang mang yếu ớt, cũng yên lặng xâm nhập vào nội thể của nó, khiến cho nó bắt đầu phát sinh vài biến hóa kỳ lạ.

Đây thực sự là điều gì? Mai Anh có loại cảm giác giống như xa rời khỏi trần thế, mãi cho đến khi tiếng đàn chấm dứt, vẫn không thể nào khôi phục lại trạng thái ban đầu nữa.

” Uyển chuyển triền đầu cẩm,lâm li trám giáp thương, huyền tùng điều bảo trụ, sanh yết chích ngân hoàng. Với Xuân Lôi Cầm, tấu lên khúc ‘ Lục Thuý ‘ ( nước biếc) này, đối với việc tẩy rửa thân tâm của hài tử này là thích hợp nhất.”

Thanh âm của Tần Thương đã kéo Mai Anh rời khỏi mộng ảo. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong mắt Tần Thương lóe lên ngân quang nhiếp nhân ( khiến người ta sợ), cổ cầm đặt trên đầu gối đã chẳng còn thấy đâu nữa. Lại nhìn bảo bối trong lòng nàng, nó đã ngủ rồi, tiếng hít thở vẫn đều đều như thế. Là da của bảo bối tựa hồ trở nên càng thêm trong trẻo sáng hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nó nở một nụ cười đầy ngọt ngào.

” Thiên tài, nó tuyệt đối là thiên tài, phán đoán của ta không hề sai, cho dù nó mới chỉ đầy tháng, nhưng lại có thể cảm nhận được sự tuyệt diệu chân chính trong tiếng đàn của ta, thật sự hâm mộ Trúc tông các ngươi a! Vì sao lại không phải là ta chứ? Bây giờ cô chắc hiểu được vì sao ta lại than thở rằng đôi tiểu thủ của nó thật hoàn mỹ rồi chứ. Đối với một vị cầm sư mà nói, ngón út trên ngón tay, là cấm chỉ ( ngón tay kiêng kỵ), vốn không có chút tác dụng, sau này khi tu luyện cầm pháp, ngón út dư thừa này nhất định sẽ gây nên không ít phiền phức. Là một Thần Âm sư, hiểu biết của ta với vấn đề này rất rộng. Trước kia cũng từng có truyền thuyết, có người mà song thủ chỉ có sáu ngón, là Lục Chỉ Cầm Ma, điều này thuần túy chỉ là tưởng tượng mà thôi, song thủ có tám ngón đã đủ lắm rồi. Thiên sinh bát chỉ, mới thật sự hoàn mỹ a!” Tần Thương có chút cảm thán nói.

“Đại sư, cuối cùng thì ngài là……”

Mai Anh dò hỏi,ngạo ý trong lời nói sớm đã biến mất, cũng không phải vì trên người đối phương phóng thích ra tử sắc quang mang, mà bởi vì giai điệu trước khúc

” Lục Thuý”

, bởi vì âm thanh của Khô Mộc Long Ngâm.

Tần Thương đáp: ” Ta đến từ Pháp Lam, nếu không phải bởi vì Bích Không Hải, thì vì sao ta phải tới đây chứ? Vốn định kiếm một đệ tử để truyện lại y bát của ta, nhưng không nghĩ được, thiên tài mà ta vẫn tìm kiếm không ngờ lại là người của Trúc tông các ngươi. Đi nào, mau đưa ta đi gặp công công ( bố chồng) của ngươi. Diệp Li à Diệp Li, chúng ta cũng đã hơn mười năm rồi không gặp nhau, không biết thân thể ngươi có còn cường tráng như xưa không.”

Mai Anh đột nhiên bừng tỉnh,

” Họ của ngài là Tần, Khô Mộc Long Ngâm, ngài chắc là người của Cầm Tông……”

Tần Thương mỉm cười, tay làm thành một thủ thế bảo nàng giữ im lặng,

” Xem ra, hơn hai mươi năm không gặp, lần này ta thật sự phải trò chuyện thật lâu cùng lão Diệp Li mới được.”

Mai Anh nhìn về phía Bì Nhĩ Lạc và Địch Á Lạp, ở bên cạnh hỏi nhỏ:

” Đại sư, vậy bọn họ phải làm sao?”

Tần Thương ho khẽ một tiếng, trong mắt lão hiện lên một đạo tử khí, hai người Địch Á Lạp bị rơi vào mê võng bây giờ mới tỉnh lại, thở dài một hơi, Địch Á Lạp than thở:

” Quá mỹ diệu mà, thật sự là quá mỹ diệu a, ca ngợi Pháp Lam, đây là lần đầu tiên mà ta biết được sự cường đại của Thần Âm sư. Hội trưởng, từ nay về sau còn phải thỉnh giáo ngài nhiều hơn.”

Tần Thương lắc lắc đầu, đạo:

” Điều mà ngươi cảm nhận được, chỉ là sự cường đại của tinh thần ma pháp,mà không hiểu được việc hân thưởng âm luật. Khác biệt giữa tinh thần hệ và nguyên tố hệ thực quá lớn.”

Vừa nói, lão dùng thân thể ngăn cản tầm nhìn của Địch Á Lạp và Bì Nhĩ Lạc, nháy mắt một cái với Mai Anh.

Mai Anh hiểu ý,

” Đa tạ Tần Thương đại sư đã tiến hành ma pháp chúc phúc cho tiểu nhi, đại sư nếu có thời gian rỗi, ta muốn thỉnh đại sư tới du ngoạn Bích Không Hải một chuyến, cũng để cho vợ chồng ta để làm tròn vai trò của chủ nhân, thế nào?”

Tần Thương gật gật đầu, đáp:

” Vậy ta không khách khí nữa.”

Địch Á Lạp có chút giật mình nói:

” Ca ngợi Pháp Lam, Mai Anh,ta hình như còn chưa được hưởng đãi ngộ như vậy a!”

Mai Anh mỉm cười đáp:

” Về sau sẽ có cơ hội mà. Tần Thương đại sư, mời.”

Bích Không Hải lấy cái ý của hải dương trong không trung, trúc, không phải có màu bích lục ( xanh như ngọc bích)sao? Cho nên, Bích Không Hải muốn nói tới một mảng trúc lâm rậm rạp tươi tốt.

Vị trí của Bích Không Hải, ở phía tây của Lộ Na thành hơn ba mươi dặm. Bích lục trường trúc với đủ muôn hình vạn trạng tạo thành một phong cảnh rất khác biệt, khi quang mang yếu ớt lóe ra, có thể thấy được,là một mảng lục sắc nhu quang, mỗi một cây bích trúc ở đây, đều ngạo nghễ vươn lên cao vút.

Đối với những người đến từ A Tạp Địch Á mà nói, Bích Không Hải là một địa phương kỳ dị, nơi này sảm xuất ra một lượng rất lớn măng tươi, nhưng, chưa bao giờ có người có thể xâm nhập vào bên trong Bích Không Hải. cũng không ai biết cuối cùng thì Bích Không Hải rộng lớn thế nào, nó lần lượt tiếp giáp với biên giới của A Tạp Địch Á vương quốc và phiá tây của A Tạp Địch Á – Lam Địch Á Tư vương quốc. Mỗi một người sau khi tiến vào Bích Không Hải, sau khi xâm nhập vào địa phương này đều nhận ra một điều khá ngạc nhiên, không ai biết vì sao, trong phiến trúc lâm này ngoại trừ măng tre ra, thì đặc sản chẳng có gì phong phú,cho nên, không ai chú ý tới nó, quấy nhiễu nó. Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

– www.Truyện FULL

Nhiệt độ bên trong Bích Không Hải và Lộ Na thành khác biệt rất lớn,nguyên nhân có lẽ bởi vì nơi này có rất nhiều thuý trúc sinh trưởng, chỉ cần tiến vào phạm vi của Bích Không Hải, bầu không khí nóng rực tự nhiên tiêu tán đi rất nhiều.

Mai Anh ôm ái tử và Tần Thương cùng đi trong trúc hải, nàng than thở:

“Tiền bối,thể lực của ngài thật tốt. Đi một quãng đường xa như vậy, mà chưa từng lộ ra chút thần thái mệt mỏi, ma pháp sư giống như ngày,vãn bối mới lần đầu gặp được.”

Ba mươi dặm đường đối với một chiến sĩ mà nói thì tự nhiên chẳng đáng gì, nhưng đối với một ma pháp sư, đã là một lộ trình rất xa xôi rồi. Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện ra xung quanh cái địu trong lòng Mai Hương đang được bao phủ bởi một vòng khí lưu yếu ớt, đó chính là đấu khí của Mai Anh, bảo vệ nhi tử bảo bối của nàng, tránh nó bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nóng rực.

Tần Thương cười khổ một tiếng, ” Cô chắc chưa từng nghe nói tới câu này sao? Bách vô nhất dụng thị thần âm ( Trong trăm thứ chỉ có thể dùng thần âm). Là một thần âm sư, ta không thuộc bất cứ một hệ nguyên tố ma pháp sư nào để có thể thi triển gia tốc thuật, mà ta cũng không muốn có tùy tùng đi theo, bất luận đi tới địa phương nào trên đại lục, đều phải dựa vào song thoái của mình, lâu rồi thành quen, tự nhiên có thể đi xa hơn người thường một chút, thể lực so với ma pháp sư các hệ khác cũng mạnh hơn một chút.”

Đang lúc nói chuyện, Tần Thương phát hiện, trúc lâm phía trước mặt đột nhiên trở nên hư ảo hơn vài phần, trên mặt nở một nụ cười thấu hiểu, tiện tay ngắt một cành trúc, vừa đi tới phía trước, thanh trúc trên tay tiện điểm ra, tốc độ điểm lúc nhanh lúc chậm sinh ra một dao động âm thanh đặc thù, không cần Mai Anh phải dẫn đường, mà trực tiếp đi vào sâu bên trong của trúc lâm. Đối với người thường mà nói thì vĩnh viễn không có khả năng vượt qua Bích Không Hải, nhưng với một vị cố nhân như lão, sao có thể làm khó được?

Mai Anh tựa hồ sớm đoán được điều này, nên nàng cũng không kinh ngạc, cước bộ cũng trở nên hư ảo hơn một chút, tựa chậm mà lại nhanh bám theo theo phía sau của Tần Thương, tiến vào bên trong trúc lâm.

Càng tiếp cận trung tâm của Bích Không Hải, một loạt những gian trúc ốc được bố trí rất trật tự bao quanh quần thể trúc lâm hiện ra, lớn nhỏ cả thảy có mười gian,bóng trúc khẽ đu đưa, bố trí phía bên ngoài trông thật tao nhã. Không đợi Mai Anh và Tần Thương đi tới phía trước của trúc ốc, một thanh âm khàn khàn từ trong một gian trúc ốc truyền tới,

“Anh nhi, con thế nào lại đưa người ngoài tới đây, chẳng lẽ, con đã quên những lời ta đã nói với con rồi hay sao?”

Không đợi Mai Anh lên tiếng, Tần Thương đã cất tiếng cười mắng:

“Giỏi cho Diệp Li nhà ngươi, ngay cả lão bằng hữu đến thăm cũng không tiếp sao?”

Cửa gian trúc ốc ở giữa mở ra, một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Mai Anh và Tần Thương. Mặc dù động tác cực nhanh, nhưng lại giống như nước chảy mây trôi, không khiến người ta có cảm giác đột ngột.

Thân hình của Diệp Li nếu so với Tần Thương còn phải cao hơn vài phần, mái tóc dài màu xám trắng tung bay phía sau lưng, những nếp nhăn trên khuôn mặt so với Tần Thương cũng ít hơn rất nhiều, nhìn qua hình dạng cũng chỉ mới hơn năm mươi tuổi, bờ lưng thẳng tắp, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, mang theo vài phần khí tức nhiếp nhân, cảm giác tang thương của một nam nhân đã giãi dầu sương gió trên người lão bộc lộ rõ nét không thể nào nghi ngờ. Vừa nhìn thấy Tần Thương, đại thủ thô dày của lão vươn về phía trước, Tần Thương không né tránh, tùy ý để song thủ của lão nắm lấy vai mình.

“Lão hoả kế ( bạn già), ngươi sao lại tới đây? Chúng ta cũng phải hơn hai mươi năm rồi chưa gặp nhau.”

Diệp Li hưng phấn nói.

Khí chất trầm ồn của Tần thương ở trước mặt Diệp Li đột nhiên chẳng còn tồn tại nữa, vẻ mặt có chút hoạt kê ( khôi hài), nói:

” Đến thăm ngươi chứ đâu! Ngươi vẫn trẻ như vậy, chỉ có ta là già đi. Cũng chỉ tu luyện đấu khí là tốt a! Ma pháp dễ khiến người ta già đi. Ta nhớ rất rõ, ngươi chỉ lớn hơn ta có một tuổi.”

Diệp Li không hề tức giận nói:

” Trẻ cái gì chứ? Ngươi không thấy mái tóc ta đã bạc trắng rồi sao? Đi nào, vào nhà rồi nói.”

Vừa nói lão vừa kéo Tần Thương vào bên trong, trong lúc ấy cũng liếc mắt ngắm tôn tử ( cháu) của mình trong lòng Mai Anh.

Bố trí trong gian nhà trúc rất đơn giản,giường tre, bàn tre, ghế tre,chỉ có như vậy mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.