Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 52



Sắc trời mờ sáng, nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào trong
phòng, hơn phân nửa bị màn giường màu tím ngăn lại, duy độc để chút ánh
sáng mỏng manh, có điều dù vậy, cũng đủ để Cẩm Dạ thấy rõ tất cả quanh
mình, nam tử sườn mặt hoàn mỹ nằm bên cạnh nàng, tóc đen tản ra trên gối ngọc, lông mi dài che lại đôi mắt đen trong, rút đi sự đề phòng cùng lệ khí giữa hai hàng chân mày, giờ phút này dáng vẻ hắn không bố trí phòng vệ lại tạo nên cảnh trí kinh diễm nhất.

Trước mắt…… phải làm gì bây giờ.

Cẩm Dạ cứng ngắc quay mình, giống như trốn tránh nhắm mắt lại, bất đắc dĩ
vừa chợp mắt, hình ảnh lửa nóng tối hôm qua lại sống động tái diễn, vách tường, mặt bàn, đầu giường, hô hấp khó nhọc, nụ hôn triền miên, còn có
tiếng tim đập kịch liệt……

Càng tự nói cho mình không nên suy nghĩ bậy bạ, lại càng không như mong muốn. Sau khi tư tưởng kịch liệt đấu
tranh, cuối cùng nàng lựa chọn buông tha, tùy ý những ký ức hương diễm
chiếm cứ đầu óc. Ngón tay dài nhỏ túm chặt góc chăn kéo lên trên, nàng
chỉ cảm thấy bên tai nóng bỏng, không cần soi gương cũng biết dáng vẻ
mình giờ phút này quẫn bách thế nào.

Phía sau truyền đến tiếng nỉ non vô ý thức, lập tức có một cánh tay dài khoát lên lưng nàng, Cẩm Dạ
vụng trộm kéo chăn xuống, ngón tay ánh vào mi mắt trắng nõn thon dài.
Nàng nghĩ nghĩ, động tác nhẹ nhàng từ trong ổ chăn vươn tay, cẩn thận
nhấc lên cổ tay người nào đó, sau đó dời cánh tay ra nơi khác.

Không phải nàng không cho ôm, có điều…… tình huống trước mắt đã đủ rối loạn,
không tất yếu vào khi tỉnh lại còn phải cố ý giả bộ vô cùng thân thiết
khăng khít như vậy, bọn họ cũng không phải vợ chồng bình thường, cho dù
nàng nguyện ý, chỉ sợ hành động hắn ôm nàng ngủ giờ phút này chỉ là vô
tâm, đến lúc đó tự mình đa tình lại không tốt.

Đáy lòng nghĩ như
vậy, Cẩm Dạ lại càng rụt lui thân mình vào trong, tận lực rớt ra khoảng
cách giữa hai người, ai ngờ chưa đến nửa khắc cái tay kia lại giở trò
cũ, lần này lực đạo càng lớn hơn, nàng bị cánh tay kia kéo theo dựa vào
trong lòng người nào đó.

“Chàng tỉnh?” Nhỏ giọng hỏi một câu.

“Đâu có.”

Cẩm Dạ sửng sốt, dùng dằng nửa khắc, nàng ôm chăn ngồi dậy, nàng thầm nghĩ
mình hiện tại không mặc gì cả, cần có đệm chăn bọc người, nhưng kỳ thật
Nghiêm Tử Trạm cũng chẳng mặc cái quái gì , vì thế dưới hành động cường
ngạnh dùng lực túm chăn của nàng — xuân sắc từng chút từng chút một hiện ra.

Thực phấn khích, cũng thực mất hồn……

Ước chừng Cẩm Dạ nhìn sau một lúc lâu mới ý thức được mình đường đột, nháy mắt đã bị xấu hổ xâm nhập, kêu sợ hãi một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.

“Kêu cái gì.” Nghiêm Tử Trạm bĩu bĩu môi.

“Kêu cái quỷ!” Cẩm Dạ tức giận, một tay lấy gối ném vào trên mặt hắn, hắn
không phòng bị, vừa vặn bị đập trúng, hắn đem cái gối mềm nhũn trả lại
cho nàng, cũng không tức giận, còn ngáp một cái.

Người nào đó giờ phút này đúng là dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, mắt đẹp phiếm sương mù, tóc đen
tán ở trên người, hơi hỗn độn lại không tổn hao gì tới sự tú nhã thanh
tao. Trong khi giãy giụa, mảng lớn da thịt bị lộ bên ngoài, đường cong
thắt lưng thực hoàn mỹ, ngay cả bụng cũng có sự săn chắc ngoài dự đoán
của mọi người.

Cẩm Dạ nhìn thẳng mắt, không nhịn được lấy tay trạc trạc: “Thực không nhìn ra được, chàng còn……”

“Rụt tay về trước đi.” Tiếng nói thản nhiên , không nghe ra cảm xúc.

Cẩm Dạ muốn tự tử, nàng làm sao vậy, bị Tống Đinh Nguyệt ám vào người
chăng? Chẳng phải chỉ là một tên đàn ông bộ dạng hơi đẹp mặt một chút
cùng mình có quan hệ xác thịt thôi sao……

Ngại bị mất mặt, nàng cố chấp lựa chọn phản kích, nhếch môi, lộ ra một loạt răng trắng nói: “Còn nói ta, phu quân chàng cũng tự xem lại mình đi, rõ ràng là chàng đặt
tay lên lưng ta trước, nay lại giả vờ đứng đắn.”

“Miệng chỉ biết
nói bậy.” Nghiêm Tử Trạm liếc nàng một cái, trấn định kéo ra ngăn kéo
nhỏ ở đầu giường, lấy một viên thuốc sau đó đặt bên miệng.

Cẩm Dạ hận nghiến răng: “Phu quân mới sáng sớm ăn đường cũng không ngại ngấy.”

Lần này ngay cả đáp lời Nghiêm Tử Trạm cũng lười, môi mỏng hé ra đang định
nuốt vào, bất đắc dĩ nửa đường bị cướp, móng vuốt người nào đó nắm chặt
lấy cổ tay hắn không chịu buông ra, hắn chậm rãi quay đầu, nhếch mày
nói: “Nàng cũng muốn ăn?”

Cẩm Dạ cười rất là miễn cưỡng: “Giữa vợ chồng vốn nên học cách chia sẻ cho nhau mới phải.”

“Nằm mơ.” Nghiêm Tử Trạm nhanh chóng cúi đầu nuốt vào, quai hàm phình ra, khóe miệng khẽ nhếch, tiết lộ vài phần ý cười.

Nhưng nụ cười này trong mắt Cẩm Dạ, không thể nghi ngờ là đắc ý cùng châm
chọc, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng đó là, lão nương hầu hạ ngươi cả
đêm, nay vừa mở mắt đã chịu ngươi chế ngạo, dựa vào cái gì!

Vươn
nửa thân mình xuống dưới giường mò quần áo, nàng lỏng lẻo khoác vào, sau đó nhanh chóng đến gần người nào đó, dùng sức đẩy ngã hắn, chân dài
dạng ra ngồi bên hông hắn.

Nghiêm Tử Trạm khó nén kinh ngạc: “Làm gì vậy?”

Cẩm Dạ nhe răng cười: “Đột nhiên ta cũng muốn ăn đường.”

“…… Cho nên?”

Không có trả lời, nàng trực tiếp dán vào môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua khớp hàm, kiên nhẫn gây xích mích.

Nghiêm Tử Trạm bất vi sở động, một tay không dấu vết đặt trên lưng nàng, ánh
mắt trở nên nóng rực, sau một lúc lâu mới lăn lông lốc nuốt vào viên
đường kia, hóa bị động thành chủ động, cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt đủ để hít thở không thông.

Đợi đến khi tách ra, hai người đều thở hồng hộc.

Không cướp được đường, Cẩm Dạ thẹn quá thành giận, bổn ý là đoạt hết vật sở
hữu của hắn, ai ngờ lại bị chiếm tiện nghi. Ý thức được điểm ấy, nàng
trợn tròn đôi mắt hạnh: “Chàng ti bỉ!”

“Không bằng ai đó.” Nghiêm Tử Trạm ác ý cong khóe miệng.

Lúc này, tiếng đập cửa đánh gãy tranh chấp của đôi vợ chồng nhỏ, thanh âm
khiêm tốn lại ôn hòa của Diêu Thủ Nghĩa từ ngoài cửa truyền đến: “Thiếu
gia, canh năm rồi, nên thức dậy.”

Nghiêm Tử Trạm thần thanh khí sảng xuống giường, mặc tiết khố, quay đầu nói: “Vào đi.”

Cẩm Dạ không cam lòng, giải hận ở trên lưng hắn cào một vuốt, ai ngờ khi
rụt về lại bị hắn túm lấy cổ tay, nàng hận giờ phút này xương sống thắt
lưng đau nhu nhược vô lực, không có cách nào thoát khỏi, ngại có lão
Diêu ở đây, chỉ có thể không ngừng lườm nguýt, mưu toan có thể làm cho
hắn buông tay.

“Giương nanh múa vuốt như vậy, có phải giận đêm
qua ta không cho nàng ăn no.” Một câu nói không chút để ý, dán tại bên
tai nàng nhẹ nhàng thốt ra.

Cẩm Dạ hoàn toàn không nói gì, thằng
nhãi này càng lúc càng vô lại, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật sao……
Nàng cắn chăn cho hả giận, sau một lúc lâu không thể bình ổn, xoay người nằm úp sấp ở đầu giường trùm chăn kín đầu không nói chuyện nữa.

“Thiếu phu nhân không có việc gì chứ?” Diêu Thủ Nghĩa nâng khăn mặt, lập tức lấy ra triều phục, mặc vào cho thiếu gia nhà mình.

Nghiêm Tử Trạm quay đầu liếc mắt một cái, hừ nói: “Giận dỗi chút thôi, tùy nàng đi.”

Ngay sau đó, vang lên tiếng gõ ván giường kinh thiên động địa, dùng để tỏ vẻ kháng nghị.

Diêu Thủ Nghĩa hoảng sợ: “Thiếu gia……”

“Không cần để ý đến nàng, ta không cần ăn sáng, trực tiếp vào hoàng cung.” Nói xong, vén vạt áo rời đi.

Diêu Thủ Nghĩa ngây ra một lúc, nhanh chóng đuổi kịp cước bộ.

Đợi đến khi hai người đi xa, Cẩm Dạ mới nhô đầu ra, mặc quần áo, mũi chân
còn chưa đặt xuống đất, trong lúc vô ý nhìn thấy bình sứ nhỏ trên mặt
bàn nhiễm chút màu đỏ sẫm, nàng tò mò tiêu sái đi qua, khi đến gần mới
phát giác trên mặt bàn còn có một bãi máu nho nhỏ.

Một ngày trước đau đớn khó nhịn, cùng với trí nhớ trải qua trên chiếc bàn này nháy mắt ùa về, nàng sợ run một hồi lâu, nếu máu này là căn cứ xác minh sự trong sạch của nàng, vậy lần ở dược trì thì sao? Chẳng lẽ cho tới bây giờ bọn họ vốn chưa từng……

Khí huyết bốc lên, nàng đột nhiên vọt tới cửa: “Nghiêm Tử Trạm, tên khốn kiếp kia! Quay lại cho ta!”

Xa xa –

“Hình như thiếu phu nhân đang kêu to.”

“Ước chừng là ván giường nát, ông đi mua một cái mới là được.”

.

.

Cả buổi sáng này, nàng trải qua trong hỗn loạn cùng buồn ngủ, cho đến buổi trưa, Cẩm Dạ mới buộc mình đứng lên trong tiếng đập cửa dồn dập.

Cước bộ lê dài, giữa hai chân bủn rủn khó nhịn, nàng cảm thấy xấu hổ vì loại cảm giác khó chịu ở chỗ tư mật, nhất là mới vừa rồi nửa ngủ nửa tỉnh,
khắp đầu óc đều là từng cái nhăn mày từng nụ cười của người nọ, nay nghĩ đến, quả thực khốn quẫn.

Thật sự là chê cười, mới qua một đêm đã để bụng đến tên Nghiêm Tử Trạm kia sao?

Dùng sức lắc đầu, cố gắng lướt qua những suy nghĩ linh tinh, khi ngang qua
chiếc bàn vuông trong phòng, Cẩm Dạ lại ngắm thấy lạc hồng đầu đêm, vội
vàng tìm miếng vải tối màu che đậy, thế này mới lê bước chân đi mở cửa.

Ngoài phòng là cô gái với khuôn mặt lo lắng, nhăn mày liễu mân môi anh đào,
có điều vẫn thanh lệ như trước, giờ phút này thấy cánh cửa mở ra, không
ngừng tiến lên trong miệng còn liên tục ồn ào: “Tiểu thư, không hay
rồi.”

Trong miệng vừa nói không hay, thật đúng là đã xảy ra chuyện không hay ho, dưới chân vấp một cái, đã bị cửa chặn vừa vặn.

Cẩm Dạ âm thầm kêu khổ, vì tốc độ vào cửa của đối phương thật sự quá mãnh,
nàng không kịp tránh né, bị đụng phải, ngày thường mình mang thân võ, dù va chạm mạnh hơn nữa cũng có thể dùng nội lực hóa giải, bất đắc dĩ sáng nay lại yếu ớt như nhành cỏ trong gió. Nàng chỉ có thể vươn tay ôm lấy
thân thể kiều nhỏ kia, lập tức chật vật ngã về phía sau……

Cũng
may Sơ Tình phản ứng nhanh nhẹn, dừng lại bước chân lảo đảo sau vươn tay dài chộp tới, lúc này mới tránh cho thảm kịch phát sinh. Cẩn thận đỡ
chủ tử nhà mình, mặt nàng mang nghi hoặc cao thấp thẩm tra đối phương,
thấy người này mặt mũi tái nhợt, khi đứng thẳng cũng phải đỡ góc bàn,
không khỏi nghi hoặc nói: “Tiểu thư, thân mình người không khỏe?”

Cẩm Dạ cười gượng: “Có lẽ là đêm qua nhiễm phong hàn.”

Sơ Tình sửng sốt, hôm qua tiểu thư còn đang ồn ào tiến cung mặc bộ váy dài kín mít không thích hợp với thời tiết oi bức đầu thu, như thế nào vừa
về đã cảm lạnh …… Nhìn dáng vẻ Cẩm Dạ không được tự nhiên, nàng thở dài, tạm thời tin vậy, nghĩ lại mục đích tới đây, vì thế buông việc vặt, hấp tấp nói: “Tiểu thư, lão gia đến đây.”

Lão gia? Cẩm Dạ tạm dừng sau một lúc lâu, bỗng nhiên kêu sợ hãi: “Em nói cha ta?”

Sơ Tình trịnh trọng gật đầu: “Lão gia ở ngoài cửa lớn, bị thị vệ ngăn cản, trước mắt đang……” Chưa kịp nói xong, đối phương đã sửa trạng thái suy
yếu, cho dù tư thế đi đường quỷ dị, lại vẫn vội vàng chạy đi trước.

Cửa chính Tướng phủ –

Thủ vệ áo đen vẻ mặt không kiên nhẫn: “Đã bảo với ông rồi, đây là phủ Tể tướng, người không liên quan miễn vào.”

“Ta đi dạo ở chỗ này không được sao?” Tô Khởi Vượng lau mồ hôi tích tụ trên trán một phen, bất mãn nói thầm: “Huống chi, ta cũng không phải người
không liên quan……”

Ông là cha của nữ chủ nhân tướng phủ, cho dù
chưa từng được hưởng thụ lễ ngộ, cho dù không được ngồi trên vị trí chủ
hôn trong tân hôn đại điển của con gái…… Hối hận nghĩ đến đây, mũi lại
bắt đầu chua xót, đã vài mặt trời lặn ông không nhìn thấy Cẩm Dạ rồi,
nhớ lại lần trước Sơ Tình vội vàng đến, chỉ đại khái giải thích cho ông, ông thật muốn biết tình hình gần đây của con gái như thế nào, đồng thời sự nghi hoặc kia cũng cấp bách cần người giải đáp.

Phức tạp ở
chỗ người thủ vệ này cực kỳ khó chơi, làm thế nào cũng không cho ông
vào, ông suy nghĩ nhiều cách lấy cớ tìm nhiều lý do như vậy, đều bị bác
bỏ, rơi vào đường cùng chỉ có thể thong thả đi tới đi lui ở phụ cận.

“Nếu muốn đi dạo, phố thành đông càng náo nhiệt, đi đi đi, đừng chướng mắt.” Người mặc áo đen giận tái mặt, rút kiếm uy hiếp: “Nếu ông không đi,
đừng trách đao kiếm không có mắt!”

“Ta…… kỳ thật tới tìm chủ tử của các ngươi.” Tô Khởi Vượng bất an nhìn mũi kiếm chói lọi, sau đó lui vài bước.

Người áo đen khinh thường xuy một tiếng: “Chê cười, chủ tử nhà ta sao có thể
quen biết ông?” Người có thể ra vào tướng phủ, chỉ có quan to quý nhân,
nhìn người này mập mạp ăn mặc bình thường, có lẽ cũng chỉ là hạng bình
dân mà thôi. Nhưng sao hắn có thể ngờ được, Tô Khởi Vượng từng làm thủ
phủ Dao Châu mười mấy năm, hơn nửa thời gian luôn ăn mặc quý khí hơn
người, hôm nay đặc biệt không cần gây chú ý mới đổi một bộ quần áo cũ.

Tô Khởi Vượng chưa từ bỏ ý định, cố chấp nói: “Ta thật sự quen biết chủ tử nhà ngươi, có lẽ nam thì không quá quen, nhưng nữ chủ tử thì ta……”

“Câm miệng! Lão già này, ta nghe ông nói linh tinh đã nửa ngày, cho dù ông
có mục đích gì, trừ phi có sự cho phép của đại nhân nhà ta, nếu không
lập tức cút!” Rốt cục không thể nhẫn nại, người áo đen bước ra phía
trước vài bước, thân kiếm run lên, dừng ở trước mặt Tô Khởi Vượng, cách
chóp mũi ông chỉ trong gang tấc.

Ông bị dọa mặt mày tái mét, lảo
đảo vài bước, thiếu chút nữa lăn xuống từ thềm đá, thật vất vả mới đứng
vững thân mình, ngập ngừng sau một lúc lâu cuối cùng vẫn không thể nói
ra điều gì nữa, quay đầu nhìn chăm chú bảng hiệu tướng phủ, chuẩn bị rời đi.

Mới vừa đi ra vài bước, phía sau liền truyền đến giọng nữ
quen thuộc: “Thật là to gan, đây là khách quý ta mời đến, ai cho phép
ngươi làm càn?!”

Tô Khởi Vượng quay đầu, liền nhìn thấy con gái
bảo bối dùng động tác cực đoan không phối hợp đạp thủ vệ một cước, sau
đó nhe răng trợn mắt chạy về hướng mình, ông không ngừng mở rộng hai
tay, lão lệ tung hoành: “Cẩm Dạ……” Nửa khắc sau lại thấy không ổn, thu
liễm động tác co quắp đứng ở một bên.

Hốc mắt Cẩm Dạ đỏ lên, nàng hiểu Sơ Tình đã nói cho cha điều gì đó, tất nhiên cha cho rằng mình
không muốn làm người trong tướng phủ biết thân phận của ông, cho nên cố ý giữ khoảng cách.

Trời đất chứng giám, nàng thật sự đáng chết, làm cho cha già khó xử như vậy.

“Chúng ta đi vào rồi nói.” Hấp hấp cái mũi, nàng kiên định giữ chặt tay phụ
thân, đi vào phía trong, khi bước qua cửa còn không quên hung tợn tức
giận mắng thị vệ: “Mắt chó thấy người lùn, lần sau còn như vậy, hãy thu
dọn hành lý về nhà đi.”

Hai người một trước một sau, tiến vào tướng phủ.

Tô Khởi Vượng trầm mặc đi theo phía sau con gái, khi đi qua hoa viên, ông
làm thế nào cũng không thể áp lực nghi hoặc cùng buồn khổ trong lòng,
tất cả tuôn ra: “Cẩm Dạ, cha biết con cùng Nghiêm Tử Trạm sớm tư định
chung thân, hắn chính là người trong lòng đã tặng con chiếc nhẫn ngọc
làm tín vật đính ước đúng hay không? Nhưng cha không hiểu sao con lại hồ đồ như vậy, vì gả cho hắn, con lại quy phục Tống gia, con quả thực là
nhận giặc làm cha…… ta……” Đại khái là ý thức được mình nói lỡ, ông thất
bại gục đầu xuống, sau đó đặt mông ngồi trên ghế đá cạnh đường mòn.

Cẩm Dạ ngồi xuống cạnh phụ thân, nhẹ nhàng vỗ vai ông, nhẹ giọng nói: “Cha, người nghĩ quá phức tạp, con vẫn chưa quy phục Tống gia, chẳng qua là
Tống Chính Thanh đơn phương tuyên bố con nhận tổ quy tông thôi, về phần
có thể mượn thân phận đại tiểu thư Tống gia gả cho Nghiêm lang, đó thật
sự là chuyện vui, con không phủ nhận về điều này con đã quá ích kỷ,
không thương lượng trước với người.”

Không giải thích quá nhiều,
Cửu Vương gia uy hiếp cũng được, Tống Chính Thanh lợi dụng cũng thế, bao gồm ẩn tình năm đó nợ mẫu thân chính nàng muốn Tống gia hoàn lại, những điều này nàng không định nói cho ông, chỉ vì trận phân tranh này liên
lụy quá nhiều, nàng không muốn làm cho người cha già đơn thuần cuốn vào
trong đó, nếu ông có thể suy nghĩ đơn giản một chút, đó là điều không
thể tốt hơn.

“Con muốn gả vào tướng phủ như vậy, cha cũng có thể
nghĩ ra biện pháp mà.” Tô Khởi Vượng vẻ mặt đau khổ, dừng một chút lại
giận dữ nói: “Mà thôi, Nghiêm tướng là hậu nhân của danh môn, tất nhiên
cần môn đăng hộ đối, Tống gia lại chủ động đưa lên cửa, hơn nữa con cũng không rõ ràng chuyện cũ trước kia…… Quên đi, chuyện này không trách
con.”

Thực xin lỗi, cha.

Rốt cuộc không thể nhẫn nại nước
mắt, tại một khắc này, nàng cảm thấy đầy trời đều là áy náy, Cẩm Dạ nhào vào trong lòng phụ thân, khóc khó có thể kìm nén, rốt cục hiểu được sau này cho dù bị người khắp thiên hạ vứt bỏ, đều sẽ có người luôn đứng
phía sau nàng toàn tâm toàn ý yêu nàng.

“Cha, nói cho người một
tin tức tốt.” Trần trừ sau một trận, Cẩm Dạ kiên trì, muốn dỗ cha già
vui vẻ: “Kỳ thật, con…… cùng phu quân nhắc tới cha, cũng giải thích cho
chàng hết thảy tiền căn hậu quả, đương nhiên, chàng cũng rõ người mới là nhạc phụ của chàng, còn nói qua mấy ngày nữa sẽ đi bái phỏng người.”

Tô Khởi Vượng mừng rỡ: “Thật sự?”

Thật sự, có điều mới ở trong dự tính mà thôi…… Cẩm Dạ cười: “Vâng.”

“Vốn ta còn nghĩ tháng này sẽ từ quan về Dao Châu, xem ra trước mắt ta lại
luyến tiếc, vẫn nên ở lại kinh thành chờ ôm tôn tử mới được.” Tô Khởi
Vượng thỏa mãn cười meo mặt, tốt quá, mình cũng có thể chờ mong cuộc
sống đùa cháu ngậm kẹo lúc tuổi già.

“Sao cha lại có suy nghĩ này chứ! Đừng, trăm ngàn đừng rời khỏi nữ nhi.” Cẩm Dạ kinh hô, may mắn vừa rồi mình nói dối, nếu không có mấy lời an ủi này, không chừng thân nhân suy nhất sẽ nản lòng thoái chí về nhà.

Tô Khởi Vượng khoát tay: “Ai nha, chẳng phải chỉ là xúc động nhất thời thôi sao, về sau không đi nữa.”

Cẩm Dạ tinh tế hưởng thụ sự an nhàn giờ khắc này, tính toán người nào đó
nửa canh giờ nữa mới hạ triều, liền mỉm cười kéo tay phụ thân: “Cha, con đưa người đi dạo chung quanh.”

“Được.” Tô Khởi Vượng đứng lên,
theo bước chân con gái chậm rãi đi vào trong, thỉnh thoảng nhìn xung
quanh, cảm thán phủ đệ này xa hoa khác biệt. Đi tới khúc quanh hành lang thông vào nội đình, bỗng nhiên ông trông thấy bóng dáng xanh đen ở xa
xa, không khỏi vui vẻ: “Con gái ngoan, con xem, hắn đã trở lại!”

Cẩm Dạ theo tay ông nhìn qua, đợi đến khi phát hiện bóng người quen thuộc
kia, nháy mắt giật mình, xong rồi, sao lại trở về trước thời gian chứ……

Tô Khởi Vượng hoàn toàn không biết tâm tư con gái, thậm chí còn vẻ mặt thân thiện đi nhanh tiến lên: “Con rể hiền –”

Cẩm Dạ yên lặng quay đầu đi, không nói gì nhìn trời xanh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.