Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 30



Trời tháng tám, thời
tiết oi bức ngày hè giống như đã tan thành mây khói, cảm giác mát lan
tỏa, khắp thành an nhàn. Trái ngược với khí hậu này, gần đây bầu không
khí kinh thành lại vô cùng nóng bỏng, láng giềng chung quanh lưu truyền
hai câu chuyện –

Một là danh gia vọng tộc Tống gia tìm về được
đại tiểu thư lưu lạc bên ngoài, mấy ngày trước đã nhận tổ quy tông làm
lễ tế điển mọi người đều biết, nghe đồn mặc dù dung mạo nàng này không
sâu sắc nhưng ý vị tao nhã, rất có phong thái của lão phu nhân năm đó,
nhưng đến tột cùng diện mạo ra sao thì mọi người không ai biết.

Hai là Tể tướng thiếu niên Nghiêm Tử Trạm hỉ nộ vô thường muốn kết hôn, đây có thể nói là việc vui ngoài ý muốn, Nghiêm tướng trời sinh tính tình
lãnh ngạo người thường khó có thể thân cận, toàn bộ Đại Trì đều biết
những sự tích hoa lệ của hắn. Ví dụ như hắn từng tâm huyết dâng trào hắt nước trà nóng bỏng lên Thượng thư khi tuần tra Hộ bộ, lại như làm khó
hoàng đế trước mặt mọi người trong triều đình……

Nói tóm lại,
người này quả thật là chủ nhân khó hầu hạ nhất bổn quốc, lại trưởng
thành một khuôn mặt hại nước hại dân, những cô gái tầm thường gặp lần
đầu tiên ắt sẽ ái mộ, đợi đến ở chung nửa khắc sau chỉ sợ không đánh mà
chạy.

“Hắn thực sự dọa người như vậy?” Thanh niên làn da ngăm đen mặt mang hoài nghi, quay đầu hỏi đồng bạn:“Theo như lời của Triệu
huynh, chẳng phải hắn là mãnh thú hồng thủy sao?”

Người đàn ông
đứng cạnh nhún vai: “Ta lại chưa từng thấy, sao biết, nhưng nếu nhiều
người lưu truyền như thế, nói vậy cũng đúng tám chín phần mười.” Hắn híp đôi mắt nhỏ, bỗng nhiên đè thấp giọng nói: “Lương đệ mới đến, có điều
không biết, hai chuyện lớn ta mới nói cho ngươi kỳ thật có liên hệ.”

Thanh niên bị hắn ra vẻ thần bí dọa đến, vội vàng gần sát: “Tiểu đệ nguyện nghe cho rõ ràng.”

Người đàn ông ho nhẹ một tiếng, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên có một vị
thiếu niên vóc dáng nhỏ bé chui vào giữa hai người, chỉ mặt mũi hắn hùng hổ nói: “Này! Ta nói hai vị khách nhân, các ngươi rốt cục còn muốn dề
dà bao lâu, nếu muốn cầm đồ, phiền toái nhanh một chút, nếu không muốn,
vậy thì không cần đứng trước cửa hàng cản trở việc buôn bán của chúng
ta.”

“Thập Nguyệt, sao lại không lễ phép như thế, còn không mau
giải thích.” Tấm rèm sau quầy bị vén ra, một công tử áo tím ý cười trong suốt cầm quạt mà đứng, vẻ mặt lười nhác, phong thái nhã nhặn.

Thiếu niên không cam lòng mếu máo: “Thập Nguyệt đường đột, mong hai vị thứ lỗi.”

Thanh niên sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Lương mỗ thật là muốn cầm đồ, nhưng
nhất thời vị Triệu huynh này nói chuyện quá vui, quên mất ý định đến
quán.” Nói xong lấy từ gói to bên hông một vật, đặt trên mặt quầy.

Trì Nguyệt Hằng nhìn lướt qua ngọc bội tính chất đục ngầu kia, quạt gõ một tiếng:“Hai mươi hai.”

“Hai mươi hai!” Thanh niên kinh hô, hắn thật ra hoàn toàn không nghĩ ngọc
bội này giá trị như vậy, lập tức vui vẻ ra mặt, nắm tay đồng bạn chân
thành nói:“Cám ơn Triệu huynh, huynh thật sự đã mang tiểu đệ đến một
hiệu cầm đồ tốt.”

Thập Nguyệt than thở: “Còn không bằng nên cảm
tạ công tử nhà ta.” Mỗi khi có khách nhân lắm miệng đến, chủ tử luôn dỗ
bọn họ vui vẻ trước, cũng không biết đến tột cùng có ý đồ gì, thật làm
người ta khó hiểu…

Trì Nguyệt Hằng nhếch mày:“Ngươi còn thất thần làm gì, nhanh đi phía sau lấy chút bạc lại đây.” Hắn một tay chống mặt
quầy, quạt ngọc như có như không nhẹ nhàng lay động, mỉm cười nói: “Hai
vị không ngại tiếp tục nói chuyện.”

Người đàn ông sửng sốt:“Nói cái gì?”

Trì Nguyệt Hằng cười cười:“Cũng không miễn cưỡng, chẳng qua ngọc bội này
nếu đổi thành bạc……ta thấy chỉ được chút tiền đồng thôi.”

Thanh niên nóng vội: “Mới vừa rồi còn hai mươi hai, sao bây giờ chỉ được chút tiền đồng chứ!”

“Lương đệ an tâm chớ loạn.” Người đàn ông phản ứng lại trước tiên, thành thật
nói: “Lúc trước bị tiểu nhị kia ngắt lời, không biết nói đến chỗ nào
nữa, cũng không phải là cố ý giữ bí mật, mong chưởng quầy chớ để ý.”

Thanh niên nhắc nhở: “Có phải liên quan đến hai chuyện Triệu huynh vừa nói?”

Mặt người đàn ông xấu hổ, nhìn cậu ấm tuấn mỹ này ra tay mạnh bạo, chỉ sợ
cũng là con nối dòng nhà có uy tín danh dự trong kinh thành, cái gọi là
quyền thế tài phú thì thân ba phần, sợ là có chút quan hệ với hoàng thân quốc thích, mình ở sau lưng nói chút tin đồn lỡ may có nhược điểm thì
nguy rồi, vốn định giả ngu cho qua, ai ngờ……

Hắn cười khổ một chút:“Lương đệ đúng là trí nhớ tốt, ta quả nhiên già đi, đã không bằng lúc trước.”

Vài câu đối thoại vừa qua, đại khái Trì Nguyệt Hằng đã thăm dò được tâm tư
hai người trước mặt, lập tức trưng ra tươi cười vô hại nóng bỏng mở
miệng: “Ta hiểu được hai vị khách nhân cố kỵ điều gì, ngươi yên tâm, ta
chẳng qua chỉ là nhàn đến vô sự muốn nghe chút lời đồn mà thôi.”

Người đàn ông do dự nửa khắc, kiên trì nói: “Ha ha, ta nghe được tin tức vị
đại tiểu thư Tống gia bỗng dưng xuất hiện muốn thế thân con gái của Thủ
phụ đại nhân gả cho Tể tướng.”

“Như vậy cũng được sao?” Thanh
niên xen mồm: “Chẳng phải Triệu huynh nói là hoàng đế lão tử chỉ hôn
sao? Lâm thời thay đổi người cũng được?”

Trì Nguyệt Hằng nghiêng
đầu, xòe quạt giấy, cười đến mức ý vị thâm trường: “Không dối gạt các
ngươi, ta có một vị bà con xa trong Tướng phủ làm sai vặt, hắn nói cho
ta một ít ẩn tình, vốn nói ra sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ta bỗng
nhiên cảm thấy cùng hai vị rất có duyên……”

“Công tử.” Thập Nguyệt nhanh chóng chạy lại đây, từ xa đã ngắt lời chủ tử nói chuyện, vội vã
đem bạc nhét vào trong tay thanh niên, nhanh chóng nói:“Hoan nghênh hai
vị lần sau lại đến.” Ý tiễn khách rất rõ ràng.

Trì Nguyệt Hằng cũng không để ý tới gã sai vặt, một phen ôm bả vai thanh niên cùng người đàn ông, ba người sóng vai đi ra ngoài.

“Chưởng quầy muốn nói gì?”

“Nghiêm tướng cùng tiểu thư Tống phủ mới tới kia vốn là tình chàng ý thiếp tư
định cả đời, riêng cầu Cửu vương gia anh minh thần võ trong triều giúp
đỡ, mới có thánh chỉ tứ hôn, mà Thủ phụ đại nhân cùng hoàng đế cũng rất
cảm kích, cho nên không tồn tại ý tưởng vớ vẩn thế thân xuất giá như đồn đãi.”

“Ồ — thì ra là thế, vẫn là tin tức của chưởng quầy đáng tin cậy, rốt cục đã thông.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Bóng dáng hai người dần dần đi xa, Trì Nguyệt Hằng quay đầu lại, ý cười đầy
mặt, rất tốt, chỉ tốn hai mươi hai, có thể làm cho kinh thành một lần
nữa thay lời đồn đãi mới, đồng thời lại khen ngợi chính mình một phen,
một hòn đá ném hai con chim.

“Công tử, ngài lại bịa đặt.” Thập Nguyệt tức giận.

“Thật to gan, cư nhiên dám nói xấu bổn vương.” Trì Nguyệt Hằng nghiêm mặt,
sau một lúc lâu lại cười ra tiếng:“Mỗi lần ta có cảm giác ngực buồn khó
nhịn lại làm ra chút chuyện vui, cũng làm cho kinh thành này thêm chút
đổi mới.”

Thập Nguyệt lắc đầu:“Mỗi lần công tử đều lung tung bịa chuyện cho Nghiêm tướng.”

Trì Nguyệt Hằng lơ đễnh:“Dù sao tên lạnh như băng kia cũng không để ý.”

“Vương gia.” Thị vệ áo xanh đột nhiên tới.

Trì Nguyệt Hằng nhíu mày:“Chẳng phải đã sớm nói một tháng này thả tin tức
bổn vương đang ở quan ngoại sao, ban ngày ban mặt ngươi đến tìm bổn
vương, là muốn hại bổn vương bị vạch trần sao.” Hắn hơi hơi tức giận,
trừng mắt cấp dưới đang biểu tình đờ đẫn, từng chữ từng chữ nói:“Còn
không mau tiến vào.”

Thị vệ nhanh chóng đi qua quầy, từ trong lòng lấy ra một phong thư: “Nghiêm tướng phái người đưa tới.”

Trì Nguyệt Hằng giật mình, đi vào nội thất mở ra tờ giấy mỏng manh kia,
phía trên chỉ có một số chữ ít ỏi, bút tích tuy quen thuộc, nhưng khi
chấm dứt mỗi chữ đều vì dùng sức quá độ mà hơi ngoáy, có thể thấy được
ngay tâm tình người viết thư lúc đó.

“Công tử, bút.” Thập Nguyệt dâng bút lông lên, ở bên cạnh mài mực.

Trì Nguyệt Hằng hơi trầm ngâm, liền hạ vài nét bút, sau đó bỏ lại trong ống trúc giao thư cho thị vệ: “Đưa đi tướng phủ.”

Thập Nguyệt hiếu kỳ nói:“Công tử không lo lắng sao?”

“Lo lắng cái gì?” Trì Nguyệt Hằng cười to:“Không, ta hoàn toàn không lo
lắng Nghiêm tướng sẽ hối hôn, kháng chỉ trả giá quá lớn, theo như tính
cách của hắn, nhất định sẽ không vì con gái của đối thủ một mất một còn
mà tự hủy tương lai.” Xoay người nhìn đường cái rộn ràng nhốn nháo, hắn
lâm vào một chút cảm xúc tiếc nuối, haiz, không biết từ nay trở đi tiệc
cưới sẽ kinh động như thế nào……

Liên tục mấy ngày mưa to, đợi đến ngày Cẩm Dạ xuất giá, bỗng nhiên sắc trời tĩnh lại, mấy ngày liền đều
tốt. Đội ngũ đưa dâu thật dài kéo tới cuối phố, liếc mắt một cái nhìn
không thấy đầu, những người mặc áo đỏ chịu trách nhiệm khuân vác hòm
xiểng tinh xảo, rực rỡ lóa mắt, to thì có bàn trang điểm nạm vàng gắn
tượng ngọc, nhỏ thì có lồng chim khắc hoa, đầy đủ mọi thứ, vật phẩm xa
xỉ làm cho khắp phố dân chúng xem náo nhiệt chậc chậc lấy làm kỳ, âm
thầm hâm mộ một đoạn nhân duyên tuyệt thế.

Cẩm Dạ ngồi trong
kiệu, lưng thẳng thắn, nửa khắc cũng chưa từng thả lỏng, từ khi lên kiệu bắt đầu, đó là chiến trường, không có khả năng quay đầu lại, nghe bên
tai truyền đến tiếng huyên náo, nàng có thể tưởng tượng bên ngoài quang
cảnh ra sao.

Mười dặm trang sức đỏ thắm, kiệu lớn tám người
khiêng, trăm vị nhạc sĩ giỏi nhất trong kinh thành đến thổi kèn đón dâu, nghĩ như thế, Tống Chính Thanh quả nhiên không làm nàng chịu thiệt……

Trước mắt đều là màu đỏ, Cẩm Dạ cúi đầu, nhìn sơn móng tay màu đỏ hôm qua mới bôi, nhan sắc kia tiên diễm loá mắt, chói lọi, đau đớn mắt nàng. Khăn
voan đỏ buông xuống theo kiệu xóc nảy cọ hai gò má, nàng nhẫn nại, nhịn
lại nhịn cuối cùng không chịu nổi, nâng tay xốc lên một nửa.

Thiếu đi vật trở ngại tầm mắt, trước mặt rộng mở sáng ngời.

Nàng đảo qua gả y giá trị xa xỉ trên người, tầng tầng lớp lớp bốn chiếc, hai chiếc bên trong mỏng như cánh ve, ở giữa là sam áo màu đỏ không biết
dệt bằng gì, sờ lên còn trơn bóng hơn tơ lụa. Về phần chiếc áo bên
ngoài, thắt lưng nhỏ tay áo rộng, là hình thức cực kỳ hoa mỹ, làn váy
hơi dài, khi đi lại hoa văn sẽ trùng trùng tỏa ra.

Chuỗi ngọc
nhiều màu thay thế vị trí ban đầu của khóa trường mệnh, nàng lấy tay sờ
sờ, tự giễu cười, vốn hoài nghi chiếc khóa kia ở trong tay hắn, lúc
trước luôn buồn rầu làm thế nào để vào tướng phủ, trước mắt khen ngược,
nàng cư nhiên có thể quang minh chính đại ở đó.

Nghĩ đến cũng
thật là vớ vẩn, phải gả cho một người đàn ông chỉ gặp mặt bốn lần, mình
xưa nay chán ghét hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, cũng may mà cha cực kì yêu mình, cho tới bây giờ nàng luôn tin tưởng vững chắc mình có thể tìm
được ý trung nhân, không ngờ người tính không bằng trời tính, đến nay
cần phải ngoan ngoãn khuất phục……

Nghiêm Tử Trạm, nàng thầm gọi
tên hắn trong lòng, sau đó lại phát hiện mình có thể dễ dàng nhớ lại
dung mạo ôn tồn âm trầm của người nọ, thậm chí ngay cả thái độ ngạo mạn
chọc người nổi bão khi hắn nói chuyện cũng rõ ràng trước mắt.

Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.

Đương nhiên, kỳ thật để cho nàng phiền lòng không chỉ như vậy.

Nàng từng đánh hắn vài roi, từng đem mật tổ yến đổ lên đầu hắn, từng giả
trang cháu gái bà con xa của ông chủ quán điểm tâm làm hắn tức giận đau
đầu, từng cùng hắn…… tại dược trì kia dây dưa không rõ. Mặt đột nhiên
trở nên nóng bỏng, nàng tức giận đánh mình một chút, lúc mấu chốt này
còn có thể nghĩ đến những thứ vớ vẩn đó.

Tốc độ cỗ kiệu dần dần
chậm lại, tiếng đốt pháo chui vào trong tai, Cẩm Dạ không biết bởi vì Tể tướng đón dâu mà càng khoa trương hơn nữa, pháo vang đến khi người ta
hết sạch kiên nhẫn mới dừng lại, ngay sau đó là tiếng người săn sóc dâu
thét lên thật to –

“Tân nương ra kiệu……”

Cẩm Dạ cuống quít buông khăn che mặt, gập thắt lưng chui ra ngoài, bởi vì tầm mắt bị vải
đỏ che lấp, động tác của nàng cực kỳ thong thả. Sơ Tình làm nha hoàn hồi môn của nàng đứng cạnh bên, đang muốn tiến lên nâng lại bị người săn
sóc dâu ngăn lại:“Từ từ, để cho tân nương đá kiệu trước, ba cái là
được.”

Làn váy quá dài, trước mặt mọi người nàng vén váy cũng
không có khả năng, càng đau đầu là trang sức trân châu trên giày mắc vào vải dệt, nàng chỉ có thể thăm dò sờ soạng đến cạnh cỗ kiệu, cầm lấy dây vải đỏ buông xuống bảo trì cân bằng, miễn cưỡng đá ba cái.

“Nào nào, chú rể cầm hồng trù cát tường, nắm tay tân nương đi.”

Lòng Cẩm Dạ căng thẳng, hắn ở đây? Ngay sau đó lại thầm mắng chính mình ngu
dốt, hắn cũng là một trong hai người thành thân, sao có thể không ở…… Tơ lụa bị nhét vào trong lòng bàn tay, nàng vừa mới bắt lấy, đối phương đã không bình tĩnh kéo một cái, nàng kinh hô một tiếng, dưới chân bất hạnh vấp phải cán kiệu, toàn thân ngã xuống đất.

Khăn hồng bay đi, chu sai rơi xuống.

Mọi người ba chân bốn cẳng tiến lên nâng, Cẩm Dạ ló ra từ trong đám người,
liếc mắt một cái thấy được Nghiêm Tử Trạm một thân hỉ phục, trong mắt
đẹp cất chứa hàn ý, chính vẻ mặt âm vụ nhìn chằm chằm mình.

Người săn sóc dâu nhanh chóng nhặt khăn voan lên biểu tình cổ quái đội lên
đầu tân nương, liên mồm hoà giải: “Ngã một cái xua đi đen đủi, năm sau
sẽ trăm tử ngàn tôn.”

Diêu Thủ Nghĩa vẻ mặt kinh ngạc:“Thiếu gia, đây chẳng phải cô nương to giọng trong cửa hàng bánh ngọt sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.