Tả Tình Duyệt như muốn hôn mê, từ lúc biết anh cho tới nay, cô nhìn thấy Cận Hạo Nhiên đều là một thân ưu nhã, chưa từng gặp qua biểu lộ của anh trong giờ phút này. Vẻ mặt của anh mặc dù kinh người, nhưng cô biết mình sẽ được an toàn!
Người đàn ông thấy Tả Tình Duyệt tiến vào trong lòng một người khác, cánh tay của người kia còn ôm chặt bả vai cô, càng thêm tức giận, “Mau buông bạn gái tao ra!”
“Bạn gái của anh?” Cận Hạo Nhiên thu lại bộ dáng ưu nhã ngày thường, thanh âm lộ ra lạnh lẽo, cảm nhận được Duyệt Duyệt run rẩy, trong mắt tức giận càng thêm nồng đậm. Nếu anh không tới kịp, có phải Duyệt Duyệt lại bị khi dễ?
Theo bản năng đem Tả Tình Duyệt ôm càng chặt hơn. Không biết vì sao, Tả Tình Duyệt cũng không ghét lồng ngực của anh. Trên người anh tựa hồ lộ ra một hơi thở hết sức quen thuộc đối với cô, dường như hai người từng là bạn bè nhiều năm vậy.
“Đương… Đương nhiên là… Bạn gái tao!” Người đàn ông kia thấy ánh mắt kinh người của Cận Hạo Nhiên, trong lòng nhất thời hoang mang.
“Cận tiên sinh, tôi không phải…” Tả Tình Duyệt vô tội nhìn anh, ánh mắt sắp khóc kia làm cho anh mềm đi, Duyệt Duyệt của anh, ai cũng không thể khi dễ!
Anh vỗ vỗ vai của cô trấn an, ánh mắt nhìn người đàn ông kia càng thêm sắc bén. Người đàn ông kia chột dạ, nhưng lại không muốn bỏ qua người phụ nữ như trân châu sáng chói mê người này, từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ, chỉ vào Cận Hạo Nhiên, lưu manh hất cắm lên, “Tối nay cô gái này là của tao, thức thời thì cút ngay cho tao, bằng không dao găm trong tay tao cũng không có mắt đâu, nhất định làm mày chịu không nổi!”
Tả Tình Duyệt nhìn dao găm sắc bén, thở hốc vì kinh ngạc, theo bản năng nắm tay áo Cận Hạo Nhiên, nhìn vào mắt anh.
“Đừng sợ!” thanh âm Cận Hạo Nhiên trầm thấp trấn an cô.
Cận Hạo Nhiên trong mắt có chút khinh thường, đem Tả Tình Duyệt đẩy ra, nhìn người đàn ông kia, trên mặt nở nụ cười nhu hòa khiến tên kia càng thêm không có phòng bị, cho là Hạo Nhiên buông Tả Tình Duyệt ra là muốn rời đi, đắc ý nhíu mày, “Như thế nào? Nghĩ thông suốt rồi thì cút nhanh lên, muốn cùng tao giành…”
Ai ngờ, lời của tên kia còn chưa nói hết, đã cảm giác được khoé mi đau xót, cũng chưa kịp kêu thành tiếng, trên cổ cảm giác được một hồi lạnh như băng, thân thể ngẩn ra. Bất ngờ nhìn thấy con dao nhỏ vốn vẫn còn ở trong tay mình lại đang chĩa vào ngay cổ họng của chính mình.
“Đừng… Đừng…” Người đàn ông sợ tới mức cả người run rẩy.
Cận Hạo Nhiên khóe miệng nâng lên ý khinh thường. Trong tay anh có mấy vật hình tròn (g3m: chắc là đá, lụm hồi nào ta?), mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi làm cho người ta không thấy rõ xảy ra chuyện gì. Chẳng qua là thời điểm dao găm dừng lại, một hồi gió biển thổi qua, quần áo trên ngườitên kia hóa thành vải vụn bay xuống trên bờ cát.
Người đàn ông giương mắt nhìn lồng ngực trống, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, không thể nào tin nổi những gì vừa mới xảy ra. Hắn muốn chạy trốn, nhưng chân cũng không chịu khống chế, giống như là bị bùa chú, không cách nào nhúc nhích.
“Biết tôi làm nghề gì không?” Cận Hạo Nhiên trong mắt có chút tĩnh mịch. Anh sở trường dùng dao nhiều năm, mặc dù chuyên môn chính là khoa tâm thần cùng não bộ, nhưng ngoại khoa anh cũng có học lướt qua, không ai ngờ anh có thể dùng dao găm!
“Không… Không biết…” Người đàn ông chân mềm nhũn, nhất thời quỳ trên mặt đất, vẫn còn vì chuyện vừa rồi kinh hoảng không thôi.
“Tôi là bác sĩ, biết tôi đã rạch bao nhiêu thân thể người rồi không?” Cận Hạo Nhiên vuốt vuốt dao trong tay, ánh mắt bỗng chốc trở nên sắc bén, “Nếu để cho tao lại ở nơi này nhìn thấy mày lần nữa, lần sau sẽ không phải là quần áo đâu, mà là da thịt của mày!”
Người đàn ông như được đại xá, vội vàng biến đi, Cận Hạo Nhiên bỏ con dao trong tay, xoay người tìm Tả Tình Duyệt, lại phát hiện cô đang mở to mắt, há hốc mồm nhìn mình…
Quay trở lại nhà bà ngoại, Tả Tình Duyệt vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ. Cô thật là không ngờ, Cận Hạo Nhiên nhìn như người nho nhã lại lợi hại như vậy, khiến cô có cảm giác như vừa xem tiểu thuyết kiếm hiệp.
Theo bản năng, Tả Tình Duyệt không khỏi nhìn Cận Hạo Nhiên từ trên xuống dưới lần nữa. Thấy được dịu dàng trong mắt anh lần nữa, khiến cô không khỏi nghĩ đến bóng dáng của Cố Thịnh, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Em làm sao vậy?” Cận Hạo Nhiên quan tâm hỏi, trực giác nói cho anh biết hình như cô đang nghĩ tới Cố Thịnh, con ngươi sâu và đen hiện lên một chút mất mát, trong lònganh thấp thoáng sợ hãi. Anh có thể đoạt lấy Duyệt Duyệt, nhưng nếu như Duyệt Duyệt yêu Cố Thịnh? Anh nên làm gì bây giờ?
“Không có… Tôi không sao, cám ơn anh đã cứu tôi hôm nay.” Tả Tình Duyệt thu lại cảm xúc.
Cận Hạo Nhiên chỉ cười không nói, trên mặt ôn hòa khôi phục vài phần tự nhiên, anh bảo vệ cô là phải, cô không cần cảm ơn!
Bà ngoại của Tả Tình Duyệt đã hơn 70 tuổi, bà cũng không biết Duyệt Duyệt đã lập gia đình. Lúc Tả Tình Duyệt đưa Cận Hạo Nhiên về liền cho đây chính là bạn trai của Tả Tình Duyệt, từ ánh mắt bảo vệ khi anh nhìn Duyệt Duyệt, bà cũng biết trong lòng người đàn ông này có Duyệt Duyệt.
Trên căn gác xép nhỏ, Tả Tình Duyệt chán nản ngồi trên ghế, trong lòng bắt đầu hồi hộp. Mặc dù không biết Cận Hạo Nhiên làm sao tìm đến nơi này, nhưng nếu Cận Hạo Nhiên có thể tìm được cô, vậy Cố Thịnh đâu?
Anh có thể tìm được cô hay không?
Đã qua mấy ngày rồi, theo tính cách của Cố Thịnh anh ta tuyệt đối sẽ không buông tha “Cố phu nhân” như cô thế này.
Thở dài thật sâu, Tả Tình Duyệt ngẩn người nhìn màn đêm vô tận, bất chợt cảm thấy một cái áo khoác phủ lên trên vai mình, quay đầu lại nhìn thì chạm phải sự dịu dàng của Cận Hạo Nhiên
Nguồn: http://truyenfull.vn
Cận Hạo Nhiên thật ra đã ở một bên nhìn cô rất lâu, vì không muốn tâm trạng của cô tiếp tục suy sụp nên anh mới đi tới, nhún vai một cái với Tả Tình Duyệt, “Anh thấy ở đây có Piano, nếu em không phiền, anh và em cùng đàn một khúc, được không?”
Tả Tình Duyệt mỉm cười gật đầu, nụ cười của Cận Hạo Nhiên vui sướng như vậy khiến người ta không thể từ chối
Cận Hạo Nhiên đi về phía cây Piano, nhẹ nhàng vuốt ve phím đàn, giống như đang trở lại thời gian trước kia. Cây piano đã có tuổi, là thứ Tả Tình Duyệt dùng khi ở nơi này. Lúc rời đi ba năm trước, vợ chồng Tả thị chỉ phái người mang cô đi, những thứ khác đều không cho cô mang theo, cho nên cây Piano này vẫn để ở đây, chưa từng nhúc nhích.
Cận Hạo Nhiên ngồi trước piano, ánh mắt dừng lại ở một hung hình trên kệ. Hình ảnh có chút mơ hồ, giống như là bị phai, nhưng mà anh lại thấy rõ một đôi trai gái, nụ cười cực kỳ rực rỡ, Cận Hạo Nhiên ngẩn ra trong lòng. Anh cho là Duyệt Duyệt đã quên anh, không nghĩ tới cô còn giữ tấm hình này
“Cài này…” Cận Hạo Nhiên kích động vạn phần trong lòng, anh vui mừng chỉ muốn ôm chặt Tả Tình Duyệt, nhưng ánh mắt Tả Tình Duyệt lại lộ ra một chút không vui, nhanh chóng vứt khung hình kia qua một bên.
Tâm trạng vốn là đang trên thiên đường của Cận Hạo Nhiên trong nháy mắt bỗng rơi xuống địa ngục, lúc Duyệt Duyệt nhìn thấy tấm ảnh, trong mắt rõ ràng mang theo vài phần oán giậnvà đau đớn!
“Em không thích tấm hình kia?” Cận Hạo Nhiên thử hỏi, đôi mắt không hề chớp nhìn Tả Tình Duyệt, trong lòng hết sức khẩn trương
Tả Tình Duyệt không trả lời, nhưng nét mặt của cô đã tiết lộ đáp án.
Trong mắt Cận Hạo Nhiên thoáng qua một chút mất mát, tại sao? “Cô bé trong hình kia là em, còn đứa bé trai kia là…”
“Một người không quen biết!” Tả Tình Duyệt lạnh lùng nói, giống như đang nhớ ra chuyện đau khổ, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Bỗng nhiên Cận Hạo Nhiên như bị cái gì đâm bị thương, người không quen biết? Duyệt Duyệt xem anh là người không quen biết!
“Có thể nói… Tại sao em lại ghét cậu ta?” Cận Hạo Nhiên không biết làm thế nào để nói thành lời, mặc dù anh mong đợi Duyệt Duyệt nhớ anh, nhưng lại không hy vọng Duyệt Duyệt ghét anh!