Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 113: Hủy dung!



Cố Thịnh nhìn cô đang ngồi trên sofa nói chuyện với Kiều Nam, bắt gặp ánh mắt cô, thấy có vẻ ngạc nhiên, ánh mắt đó như nói cho anh biết: Không phải vừa nãy anh đã về rồi sao? Sao lại quay lại đây nữa?

Cố Thịnh có chút xấu hổ, nhưng lập tức xóa đi, anh bế Ninh Ninh, đặt giữa Kiều Nam và Duyệt Duyệt để ngăn cách hai người!

Kiều Nam nhìn hành động của anh, nhếch miệng cười, ý muốn chiếm hữu của Cố Thịnh vẫn như năm năm trước chỉ là bây giờ anh ta sử dụng phương pháp khác.

Kiều Nam lộ ra khuôn mặt hài hước như muốn xem kịch vui, cố ý khiêu khích Cố Thịnh, cố ý ôn lại những kỉ niệm thú vị lúc còn ở Viên, không những chọc cho cô cười đến cả Ninh Ninh cũng cười ha hả. Nói chuyện không bao lâu thì Cảnh Hạo cũng không nể mặt anh bắt tay với người ngoài làm bẽ mặt anh.

Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ dường như xây lên bức tường vững chắc trước mặt anh, làm anh không sao chen vào được.

Anh có cảm giác mất mát nhưng lại không thể bỏ về, lặng lẽ ngồi bên cạnh nghe câu chuyện của bọn họ, nhìn Duyệt Duyệt anh lại càng cảm thấy có lỗi với cô hơn, sự hối hận như nước lũ bao phủ trái tim anh, anh rốt cuộc đã làm gì vậy?

Đây là do anh tự chuốc lấy, nếu như năm năm trước anh không gây ra những hành động hoang đường ấy, cũng sẽ không để bản thân mình bỏ lỡ năm năm sinh sống bên cô!

Lúc này tại nhà họ Tả.

Người phụ nữ có khuôn mặt tiều tụy nhìn chằm chằm vào trang bìa tờ báo, trên mặt xuất hiện sự đố kị cực độ.

“Không thể nào? Tại sao cô ta lại có thể xuất hiện ở đây?” Tả Tình Yên la hét điên cuồng, lại xem tiếp các tờ báo khác có hình bìa lớn đó, xác định được người trên tấm hình chính là Tả Tình Duyệt của năm năm trước, trong lòng cô càng dâng lên sự đố kỵ và phẫn hận, cô ta không phải chết rồi sao?

Năm năm trước, được biết Tả Tình Duyệt không hề nghe theo sự sắp xếp của cô đi Mỹ, lúc đó có chút thất vọng vì không giết cô mà để cô sống trên cõi đời này, nhưng sau đó thì truyền đến tin tức làm cho tâm tình cô rất vui, cô ta đã chết, chết vì tai nạn.

Tuy không như kế hoách cô lập ra, nhưng cô ta cần cái kết quả này.

Cố Thịnh tuy rằng đã đem tin tức phong tỏa, nhưng không giấu được cô!

Nhớ lại lúc trước Cố Thịnh phát hiện ra cô không phải là Tả Tình Duyệt đã cư xử với cô ra sao, thân thể cô không khỏi nổi lên một tia run rẩy, chầm chậm nâng ánh mắt lên, hướng về cửa kính trong phòng, trong phòng không có gương vì cô ghét nó.

Cũng chỉ có kính mới có thể làm cô nhìn rõ bộ dạng cô, giờ đây thân hình được phản ánh từ kính, sớm đã không giống như năm năm trước dáng dấp xinh đẹp!

Theo bản năng tay vuốt má, trên mặt có một vết sẹo khiến người khác khiếp sợ, bất thình lình hiện ra trước mắt, bàn tay vuốt ve lên dàn da không còn trơn bóng mịn màng, cô vội vàng rụt tay về, làm như vết sẹo đó là con dã thú hay nước lũ vậy.

“Á…” Tả Tình Yên đau khổ kêu gào, ôm đầu, không muốn nhìn khuôn mặt thảm thương in trên kính nữa, tại sao? Tại sao Cố Thịnh có thể tàn nhẫn như vậy?

Đều là anh ta, anh ta đã hại cô!

Cô cho rằng cho dù Cố Thịnh có phát hiện ra cô không phải là Tả Tình Duyệt, cũng sẽ không làm gì cô. Cô có thể lợi dụng khuôn mặt rất giống Duyệt Duyệt mê hoặc anh ta, dụ dỗ anh ta, không phải sao?

Nguồn truyện:

Truyện FULL

Nhưng cô sai rồi, Cố Thịnh thật sự rất yêu Tả Tình Duyệt, tình yêu đó không thể thay thế!

Càng nghĩ tới chuyện 5 năm trước, mối hận trong lòng Tả Tình Yên càng thêm mãnh liệt.

Con mắt của Tả Tình Yên lại nhìn vào tấm hình trên báo, vì khuôn mặt của Tả Tình Duyệt trên đó so với năm năm trước càng thêm xinh đẹp, sự ganh ghét đố kị càng thêm dữ dội, Cố Thịnh khiến cô bị hủy hoại nhan sắc, tại sao cô ta có thể ngày càng đẹp ra?

Không, đây không phải là kết cục mà Tả Tình Duyệt nên có!

Cô mới là người được nhà họ Tả thừa nhận là con gái, cô ta chỉ là một người con có cũng được không có cũng được của nhà họ Tả mà thôi. Từ nhỏ đến lớn những cái tốt đẹp luôn luôn là của cô, cô ở cùng ba mẹ, Tả Tình Duyệt chỉ có thể ở cùng bà ngoại, cô mới là con gái rượu của nhà họ Tả!

Nhưng….

Tấm hình đó như bằng chứng nhức nhối chứng minh hạnh phúc hiện tại của Tả Tình Duyệt, cô ta được Cố Thịnh ôm trong lòng, tuy chỉ nhìn trên hình nhưng cô cũng nhìn ra sự dịu dàng dịu dàng của Cố Thịnh, ánh mắt đó đáng lẽ nên thuộc về Tả Tình Yên cô, cô ta dựa vào cái gì mà hưởng thụ điều đó.

Cô không cam tâm, rất không cam tâm!

Bàn tay vô thức bóp chặt, phẫn nộ xé nát vụn tờ báo trên tay, không để ý nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình hiện lên cửa kính, Tả Tình Yên phát điên, thuận tay lấy một vật nặng lên hướng về tấm cửa kính ném, “choang” một tiếng, vang khắp phòng, sau đó thì những mảnh vỡ của kính rơi xuống vỡ tan tành.

“Có chuyện gì vậy?” Bà Tả nghe thấy âm thanh lập tức chạy đến, mở cửa bước vào nhìn thấy con gái khóc lóc đau khổ, khuôn mặt vô thức cau lại, lại nhìn đến tấm báo bị xé nát vụn, trong lòng đã hiểu.

Bà và Tả Phong xem xong tin tức đó, cũng thấy ngạc nhiên kì lạ, bọn họ đều biết cô con gái nhỏ đã chết, nhưng lại không ngờ đến, nó bất ngờ xuất hiện, đương nhiên Cố Thịnh phong tỏa tin tức về cái chết của Duyệt Duyệt, bây giờ ngẫm lại, trong đó nhất định có gì đó khác lạ.

“Yên à, đừng buồn nữa, lại đây, đi ra ngoài với mẹ, đừng làm bản thân bị thương.” Tình cảm của con người rất kì lạ, mặc dù Tả Tình Yên đã ra nông nỗi như ngày hôm nay, suốt năm năm qua không hề bước ra khỏi cửa, trốn chạy con mắt của người đời, nhưng mà bậc ba mẹ như họ lại vẫn thương yêu cô như cũ, ngược lại tình cảm với Duyệt Duyệt lại vô cùng nhạt nhẽo.

“Mẹ, tại sao? Tại sao nó không chết đi?” Tả Tình Yên điên cuồng hét lên, giống như tìm chỗ phát tiết, nhào lên người mẹ.

Bà Tả thở dài, “Chưa chết thì sao chứ? Cũng không thể lại bắt nó chết, con gái ngoan, nghe lời mẹ, đợi ba mẹ gom đủ tiền sẽ đưa con đi phẫu thuật thẩm mỹ, như vậy con có thể tìm lại được khuôn mặt xinh đẹp như hoa giống như năm năm trước rồi.”

Năm năm trước Cố Thịnh như phát điên làm công ty của Tả Phong phá sản, không ngờ được chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, công ty Tả Thị đã không thể khôi phục, bọn họ cũng rơi vào tình trạng nợ nần chồng chất, bọn họ cũng không thể nào một lần nữa bước vào giới thượng lưu một bước.

Lại bắt nó chết?

Câu nói này giống như thức tỉnh Tả Tình Yên, vốn cô đang khóc lóc kêu la,trong lòng bỗng dưng ngẩn ra, rồi ngẩng mặt lên nhìn mẹ mỉm cười.

Sự thay đổi đột ngột khiến Bà Tả khó hiểu nhẹ cau mày “Yên à, con sao vậy?”

Tuy là đang cười nhưng ánh mắt cô lại khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.

“Mẹ, không sao hết, con đi uống trà với mẹ được không?” Tả Tình Yên thu lại ánh mắt, khác hoàn toàn với sự phẫn nộ lúc trước, lại nghĩ đến lời mẹ vừa nói “Không thể bắt nó lại chết?”

Tại sao không thể?

Nếu hôm nay cô ta chết rồi, tức là cái gì cũng không còn nữa, không có lí do gì để cô ta sống sung sướng giàu có như vậy!

Nếu như cô không có được điều đó, Tả Tình Duyệt cũng đừng mong có thể có được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.